Mối Lương Duyên Trời Đánh
Chương 11: Chân tâm
Vào bữa ăn mừng buổi tối, vì có việc nên Kỷ Vũ Ngang đi trước. Trước khi đi vẫn không quên an ủi Viên Nhuận Chi, muốn cô chơi vui vẻ một chút.
Viên Nhuận Chi mỉm cười thay cho lời đồng ý.
Bên bàn rượu, mọi người quậy tới bến. Mấy người Triệu Dạ Quần rất biết cách chơi đùa, sau khi cơm no rượu say, vẫn không chịu buông tha Kỷ Ngôn Tắc, từ khách sạn lại chạy thẳng tới phòng hát karaoke, tiếp tục bắt anh uống rượu.
Những người làm ngành này, nếu như muốn uống tận hứng thì chí ít phải khiến một vài người say bét nhè thì mới có thể dừng lại được, Kỷ Ngôn Tắc đương nhiên trở thành mục tiêu hàng đầu của họ.
Viên Nhuận Chi từ khi vào căn phòng này, đều ngồi gọn sang một bên, không hát hò, cũng không cổ vũ, chỉ mở to mắt nhìn về phía đối diện, mọi người liên tục kính rượu Kỷ Ngôn Tắc.
“Chi Chi, hôm nay em thực là chán quá đi mất, cứ thu người ngồi một góc thế? Hôm nay em đạt yêu cầu, cũng không biết kính Kỷ tổng một ly rượu cảm ơn sao?" Triệu Dạ Quần đột nhiên đưa một chai bia tới, rồi kéo cô đang còn trong trạng thái ngây ngô, nhét chai bia vào tay cô rồi nói thêm: “Mau đi kính Kỷ tổng thân yêu của chúng ta một ly đi!"
Khóe miệng Viên Nhuận Chi khẽ co giật: “Cái gì mà thân yêu, Tiểu Dạ Ca, anh đừng có ăn nói hồ đồ thế có được không?"
“Đừng phí lời, mau lại đó đi!" Triệu Dạ Quần đẩy cô về phía Kỷ Ngôn Tắc, rồi quay lại mấy nha đầu nhỏ tuổi thét: “Mấy đứa mau tránh sang một bên, để cho Chi Chi của bọn này kính Kỷ tổng vài ly. Chi Chi, em uống phạt một ly trước, tùy ý em chọn, trắng, đỏ, vàng màu nào cũng được".
Viên Nhuận Chi bị ấn ngồi bên cạnh Kỷ Ngôn Tắc, mím chặt môi, nắm tay lại, nhìn về một hàng các loại ly rượu đủ màu sắc.
Bỗng nhiên trên vai cô xuất hiện đôi tay, thân người cũng bị người ta ôm lấy, bên tai lại có hơi thở ấm áp. Sau đó bên tai cô vang lên giọng nói ồm ồm: “Tôi nhớ hôm nay có người nói với mình rằng, ai muốn lật đổ tôi, cô ấy nhất định sẽ đứng về phía tôi, tôi đổ, cô ấy sẽ đổ trước tôi. Bây giờ tôi bị mọi người công kích, mà cô ấy chẳng hề xuất hiện, cô nói xem có phải cô ấy nói lời mà không giữ lời không?"
Giọng nói không lớn cũng không bé, vừa đủ cho những người ngồi xung quanh nghe thấy rõ.
Tất cả mọi người đều thét lên đầy hứng khởi.
Viên Nhuận Chi kinh ngạc quay sang, nhìn vào người đàn ông đã giang tay ôm lấy bờ vai cô. Dưới ánh đèn lấp lánh đầy sắc màu, đôi mắt của anh đã không còn màu hổ phách như mọi khi nữa, thay vào đó vẻ thâm sâu khó đoán, vẫn tuyệt đẹp, thu hút, nhưng mang theo chút ý đồ trêu chọc cô.
Cô bất giác cảm thấy chán nản. Rõ ràng hai người vừa mới cãi nhau một trận kịch liệt, lại còn khiến cô khóc một trận, bây giờ lại như biến thành một người khác, ung dung tự tại như không có chuyện gì đối diện cùng cô. Đến buổi tối, người đàn ông này ngấm chút men say, thực lòng là một cầm thú lòng dạ đen tối, mặt ngoài bảnh bao.
“Cầm thú, mau bỏ ngay bàn tay dâm tặc ra!" Cô lườm anh một cái, trong lòng thầm chửi rủa anh, đồng thời khẽ động bờ vai, muốn đẩy bàn tay bẩn thỉu của anh ra.
Ai ngờ, đổi lại anh lại càng ôm chặt bờ vai cô hơn, sức mạnh ở bàn tay anh khiến cô bất giác mím chặt môi.
Cô quay đầu qua, lại lườm anh thêm cái nữa.
Hành động quàng tay khoác vai trước mặt mọi người thế này, anh chưa bao giờ làm với cô kể từ ngày đầu tiên hai người gặp nhau. Giây phút này, ánh mắt anh đã dần mơ màng, nhưng chưa hề say rượu, ngược lại còn tạo cho người khác cảm giác mê hoặc khó lòng chống đỡ được.
Cô hít một hơi thật sâu, nghiến răng, bên một ly rượu lên nhìn anh nói: “Ai nói tôi nuốt lời chứ, không phải đã ngồi đây sao? Kỷ tổng, cảm ơn anh hôm nay đã giơ cao đánh khẽ, nhường tôi một bước, để tôi không đến mức bị loại. Tôi xin kính anh một ly trước!" Cô ngửa cổ lên cạn hết ly rượu.
Kỷ Ngôn Tắc nheo mắt lại, khóe miệng nhoẻn lên, bàn tay đang khoác trên bờ vai cô tự động buông ra, sau đó chỉ vào những người ngồi đối diện nói: “Bây giờ quân tiếp viện của tôi đã tới, muốn làm gì thì các người cứ việc tự nhiên!"
Viên Nhuận Chi trợn trừng mắt lên, nhìn mấy người Triệu Dạ Quần lên tiếng thách thức: “Em không say được đâu, mấy anh cũng không thể nào giỏi uống rượu hơn em được đâu. Lại đây, lại đây, xem ai “chết" sớm nhất?"
“y da, không được rồi, không được rồi, lúc nãy Kỷ tổng vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của bọn này. Trả lời xong, mới được uống. Kỷ tổng, rốt cuộc anh thích người phụ nữ như thế nào? Những người phụ nữ ngồi đây liệu có ai phù hợp với yêu cầu của anh không? Mau trả lời đi, nếu như câu trả lời không khiến cho bọn này thỏa mãn thì vẫn bị phạt rượu!" Giọng nói của một phụ nữ, mềm mại, yểu điệu, chính là người do Kỷ Vũ Ngang dẫn tới, một trong những người chuẩn bị phục trang chiến đấu trong trò chơi War Game.
Câu hỏi này khiến cho toàn thân Viên Nhuận Chi bất giác cứng đờ lại, trái tim cũng theo đó là đập loạn xa, sau đó nhanh chóng quay sang nhìn Kỷ Ngôn Tắc đang ngồi bên cạnh mình. Không biết tại làm sao, trong thẳm sâu trái tim mình, cô đột nhiên cũng rất muốn biết đáp án của hai câu hỏi này.
Kỷ Ngôn Tắc như thể cảm nhận được ánh mắt mong chờ đáp án của cô, liền quay mặt sang nhìn cô vài giây, khóe miệng khẽ nhoẻn lên, nở một nụ cười khó hiểu.
Trái tim của Viên Nhuận Chi lúc này càng thêm loạn nhịp.
Bàn tay mới rời khỏi bờ vai cô chưa đầy một phút lại nhấc lên lần nữa, khẽ vỗ nhẹ lên đó, chủ nhân của bàn tay nhìn cô mỉm cười tươi tắn rồi nói: “Quân tiếp viện, cô sẽ trả lời câu hỏi này thế nào?"
Viên Nhuận Chi mím chặt môi, trợn mắt lườm anh, tên khốn này phải chăng đã bắt đầu say?
Câu hỏi ngớ ngẩn gì thế không biết? Cô đâu phải là đàn ông tại sao lại hỏi cô?
“Tôi cũng chẳng thích phụ nữ!"
“Tôi đang muốn hỏi cô thích người đàn ông thế nào?" Kỷ Ngôn Tắc nhoẻn miệng nở nụ cười hoàn mỹ, đôi mắt mê ly dưới ánh đèn nhập nhoạng khiến cho cô cảm thấy không mấy chân thực.
Viên Nhuận Chi đột nhiên ngây lặng người trước câu hỏi bất thình lình này. Trải qua ba cuộc tình, kết quả đều bị đối phương phản bội, sau đó, cô trở nên không mấy tin tưởng vào tình yêu nữa. Trước kia, cô cảm thấy bản thân kiếm được càng nhiều tiền càng tốt, chẳng thèm để tâm xem người đàn ông của mình có tài mạo hay không, chỉ cần thật lòng thật dạ với cô là được. Bây giờ, trước suy nghĩ vừa ấu trĩ vừa ngốc nghếch này, cô cảm thấy vô cùng chán nản.
Đã trải qua ba đoạn tình cảm khốn kiếp, chịu nhiều tổn thương, cuối cùng cô đã tin vào lời mà dì nói với cô trước kia, trên thế giới này “có tiền mới là vương giả"!
“Nếu như quân tiếp viện của tôi trả lời câu hỏi, thì tôi sẽ suy nghĩ đến việc trả lời câu hỏi của mấy người!" Kỷ Ngôn Tắc nhìn về phía mọi người, giọng nói trầm ồm vô cùng quyến rũ. Rõ ràng là đang khéo léo từ chối trả lời vậy mà lại có thể hấp dẫn đến mức khiến người ta khó lòng kiềm chế nổi.
“y da, Chi Chi, cô mau trả lời đi nhanh lên!"
“Mau trả lời đi! Mau lên! Mau lên!"
Mấy người Vương Viện Viện, Chu Tiểu Hiền và Mã Hồng Diễm nhanh chóng thúc giục Viên Nhuận Chi trả lời.
Đỉnh đầu Viên Nhuận Chi đang bốc làn khói đen nghi ngút, đúng là bó tay toàn tập với mấy người phụ nữ này. Cô vẫy tay về phía họ một cách đầy khinh thường rồi nói: “Được rồi, được rồi, đừng ồn ào nữa, tôi trả lời đây. Tôi thích người đàn ông đạt đủ tiêu chuẩn 3C".
Phụt… mấy người phụ nữ đồng loạt phun nước ra khỏi miệng.
Những người đàn ông có mặt thì không hiểu ý nghĩa câu nói này, liền nhao nhao hỏi lại.
“Tiêu chuẩn 3C là cái gì?"
“Lão tử biết tiêu chuẩn đảm bảo nguyên liệu thân thiện môi trường, chứ chưa từng nghe nói đến đàn ông phải có cái tiêu chuẩn 3C gì đó!"
Lúc này, Mạnh Lê Hoa đang cầm trong tay ly rượu vang liền ưỡn thẳng bầu ngực đẫy đà của mình, chán nản than dài một tiếng, sau đó mới lên tiếng: “Tiêu chuẩn 3C chính là viết tắt của Car, Cash, Credit Card! Tất cả các anh đều là những người thiếu hiểu biết!"
“Được rồi, được rồi, cô Viên đã trả lời rồi, đến lượt Kỷ tổng!"
Kỷ Ngôn Tắc quay đầu sang, nhìn Viên Nhuận Chi với đôi mắt bí hiểm rồi nói: “Đáp án của tôi cũng bao gồm 3 chữ C"
Nghe thấy đáp án trên, Viên Nhuận Chi trợn tròn mắt lên, bất giác đáp lại bằng giọng đầy khinh thường: “Hưm! Việc được các quý phu nhân nuôi cũng hợp với anh lắm đấy!"
Anh đưa ngón tay trỏ ra xua liên tục trước mặt cô rồi nói: “Sai rồi! Của tôi chính là Cheap, Cheaper, Cheapest!"
Câu trả lời của Kỷ Ngôn Tắc khiến cho mọi người bật cười đầy hứng khởi, thậm chí có người đùa rằng:
“Kỷ tổng, ánh mắt anh nhìn Chi Chi thật là đắm đuối, phải chăng là đã phải lòng Chi Chi của bọn này rồi?"
“Chi Chi, cái tiêu chuẩn 3C kia rất hợp với em đấy!"
“Hả? Chi Chi, không biết em dán cái tiêu chuẩn đó lên người từ lúc nào thế, tại sao bọn anh lại không thấy? Dán ở đâu, mau phô ra cho bọn anh xem nào!"
Viên Nhuận Chi im bặt nhìn mọi người, khuôn mặt dần dần nóng bừng lên.
Mẹ kiếp. Tên đàn ông đáng chết kia, đang cố ý, cố ý mượn men rượu để mỉa mai cô.
Cô nhún vai, nhanh chóng thoát khỏi bàn tay của Kỷ Ngôn Tắc, nhìn ra mặt bàn, vơ lấy bình rượu rồi thét cùng mọi người: “Tôi là 3D, nhưng là Dear. Không phải cần uống rượu sao?"
Tiếng cười của mọi người lại càng rôm rả hơn.
Triệu Dạ Quần rót đầy ly rượu cho tất cả mọi người, sau đó lại cao hứng lên tiếng: “Nào nào, chúng ta hãy cùng cạn ly vì 3C và 3D nào! Chúc hai người sớm hợp thành một đôi, trở thành một cặp CD danh chính ngôn thuận!"
Kỷ Ngôn Tắc trực tiếp vơ lấy một chai bia, đặt lên miệng, ngửa cổ uống sạch, mùi vị cay đắng cũng theo đó mà tràn vào trong người anh.
Rõ ràng đôi mắt, khóe miệng đều đang nhoẻn miệng lên nhưng trong ánh mắt lại không hề vui vẻ chút nào, lạnh lùng chẳng khác gì băng tuyết.
Không khí đột nhiên náo nhiệt, sôi động hẳn lên. Mọi người khui rất nhiều bia, rượu, một lúc sau trên bàn toàn đặt những chiếc chai trống không.
Không biết là ai lại đẩy Viên Nhuận Chi về phía Kỷ Ngôn Tắc lần nữa. Hai người bị ép phải song ca một bài.
Viên Nhuận Chi đầu óc đã hơi mơ màng, gỡ bỏ hết tất cả mọi tuyến phòng thủ của bản thân, nhiệt tình, hớn hở thét với mọi người chọn bài: “Song ca thì song ca, ai sợ ai chứ? Mau chọn cho em bài Tâm vũ (Trái tim mưa gió)". Tiếp đó cô liền đưa tay lên, cầm chắc chiếc Mic, khoác tay với Kỷ Ngôn Tắc đang ngồi dựa sau sofa thản nhiên như không, sau đó thét lớn tiếng: “Kỷ Ngôn Tắc, anh hát giọng nữ, tôi hát giọng nam!"
Lời nói hớn hở, cuồng nhiệt này của cô khiến cho tất cả mọi người trong phòng đều ngất ngây.
Bị người ta lần lượt mời rượu, dù cho tửu lượng có cao đến đâu cũng chẳng thể nào chống đỡ nổi, men rượu không ngừng phát tác trong người, Kỷ Ngôn Tắc nheo đôi mắt say sưa của mình lại, lặng lẽ nhìn về phía Viên Nhuận Chi đang cầm Mic đứng giữa sân khấu nhỏ.
Người phụ nữ này đúng là khoa trương đến mức không thể nào chấp nhận nổi, cho dù biết hát bài hát của đàn ông thì khí thế sẽ oai phong hơn đàn ông sao?
Anh khẽ cởi chiếc cúc thứ hai trước ngực, từ từ đứng dậy khỏi chiếc sofa, lập tức khiến cho mấy người phụ nữ trong phòng đều thét lên đầy kích động. Anh lấy chiếc Mic rồi hét lớn: “Muốn tôi hát giọng nữ cũng được, nhưng tôi không làm tân nương tử của người khác, mau chuyển bài “Ngày mai em muốn gả cho anh" (Bài hát của Thái Y Lâm và Đào Triết).
Tất cả mọi người thét lên đầy kích động.
Người chọn bài nhìn hai người đã bắt đầu chìm vào trạng thái say rượu không biết phải nói gì.
m điệu dịu dàng, lãng mạn của bài Ngày mai em muốn gả cho anh vang lên. Trong căn phòng hát này bỗng vang lên tiếng thét khiến quỷ khóc thần sầu, chủ nhân của tiếng hát không ai khác ngoài Viên Nhuận Chi, Kỷ Ngôn Tắc ngay cả khi say rượu cũng vẫn giữ được phong độ của một hoàng tử nho nhã, hát đúng nhịp, tiếng hát thì du dương, tràn đầy tình cảm, khiến người nghe phải say mê, đắm đuối.
Ăn được, chơi được, vui được, liều được. Câu nói này chính là miêu tả cho Kỷ Ngôn Tắc và Viên Nhuận Chi lúc này.
Triệu Dạ Quần tuy rằng đã ngà ngà men say, nhưng đối với một người đã ngang dọc trên “sa trường" nhiều năm nay thì đây chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ. Nhiệm vụ hôm nay của anh chính là chuốc say Kỷ Ngôn Tắc, sau đó bất hạnh hơn là đã hạ gục nốt cả Viên Nhuận Chi.
Triệu Dạ Quần và Lưu Tiến Tiền phụ trách đưa Kỷ Ngôn Tắc về nhà. Chỗ Viên Nhuận Chi ở vừa hay thuận đường Triệu Dạ Quần về nhà, cho nên hai người này tiện thể, đưa nốt cô về nhà.
Kỷ Ngôn Tắc nói rõ địa chỉ nhà mình, sau khi lên xe vẫn luôn im lặng nằm ngủ ngoan ngoãn, không gây ồn ào, làn da trắng trẻo, hồng hào, chẳng khác nào một vị hoàng tử đang ngủ. Ngược lại, Viên Nhuận Chi lại chẳng yên vị chút nào, không ngừng hò hét ca hát. Tiếng hát thì chẳng khác nào sói hú, lúc thì lôi y phục của Triệu Dạ Quần, lúc thì kéo tóc của Lưu Tiến Tiền, khiến cho hai người suýt chút nữa là suy sụp ngay tại trận. Sau cùng, cô ép Triệu Dạ Quần đến mức không còn cách nào khác, đành phải đẩy cô về phía Kỷ Ngôn Tắc đang nằm ngủ ngoan ngoãn, rồi dỗ dành: “Đừng gây chuyện nữa, ôm lấy tân nương của em rồi đi ngủ đi!"
Lời nói này đích thực có tác dụng, Viên Nhuận Chi nhìn Kỷ Ngôn Tắc, ngốc nghếch lên tiếng: “Tiểu nương tử, “anh" tới đây!" Sau đó, cô xông về phía anh, ôm chặt lấy khuôn ngực anh không chịu buông.
Chiếc xe sắp sửa tiến tới địa chỉ mà Kỷ Ngôn Tắc nói, chính là một trong những tiểu khu cao cấp nhất, danh tiếng nhất trong thành phố này.
Triệu Dạ Quần với Lưu Tiến Tiền bất giác than thở, thật không ngờ tên tiểu tử này đích thực là một trong những người đàn ông đạt tiêu chuẩn 3C. Hai người đỡ Kỷ Ngôn Tắc xuống khỏi xe, người bảo vệ thấy Kỷ Ngôn Tắc quay về, liền chủ động giúp bọn Triệu Dạ Quần đỡ anh vào thang máy.
Kỷ Ngôn Tắc xuống xe, Viên Nhuận Chi vốn dĩ đang dựa vào người anh, bỗng chốc mất đi điểm tựa, ngã ra chiếc ghế sau của taxi. Cô ngờ nghệch ngẩng cái đẩu u mê của mình lên, loáng thoáng nghe thấy hai từ của người lái xe “Tới rồi", sau đó lại nhìn thấy bóng người ở bên ngoài, cô liền lẩm bẩm nói: “Tiểu Dạ Ca, anh đúng là quá xấu xa, đến nhà rồi, cũng không thèm gọi em…"
Cô mở cửa xe ra, đi theo ba bóng dáng quen thuộc phía trước, loạng chà loạng choạng bước vào thang máy. Lưu Tiến Tiền nhìn thấy cô đi theo vào thang máy, bất giác lên tiếng: “Chi Chi, em không ở trong taxi đợi bọn anh, đi theo vào đây làm cái gì?"
Viên Nhuận Chi đưa tay gãi chiếc đầu u mê của mình, tựa vào thành thang máy mệt mỏi lên tiếng, giọng nói lè nhè khó nghe: “Buồn ngủ quá, em muốn đi ngủ!"
Triệu Dạ Quần nói: “Đi theo vào cũng hay, một mình ở trong taxi tôi cũng không yên tâm. Con nha đầu này hôm nay không bình thường, mọi khi uống rượu luôn biết cách kiềm chế, chưa bao giờ nhìn thấy bị say tới mức độ này".
Cùng với tiếng “Tinh" báo hiệu, cuối cùng mấy người họ đã tới được chỗ ở của Kỷ Ngôn Tắc.
Triệu Dạ Quần lần mò túi quần của Kỷ Ngôn Tắc một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy chìa khóa. Anh mở cửa ra, cùng Lưu Tiến Tiền đỡ anh vào trong nhà.
Viên Nhuận Chi bước vào phòng khách, nhìn thấy sofa một cái là nằm ngay lên trên, ôm mấy chiếc gối rồi chìm vào giấc ngủ.
Đợi sau khi Triệu Dạ Quần với Lưu Tiến Tiền sắp xếp xong cho Kỷ Ngôn Tắc, đi ra gọi cô kiểu gì cũng không thấy tỉnh lại.
Triệu Dạ Quần liền nói: “Thôi bỏ đi, cứ để cô ấy ngủ ở đấy. Ngày mai tỉnh dậy, cô nhóc sẽ tự biết quay về nhà thôi".
Lưu Tiến Tiền tỏ ra nghi ngại: “Hai người này đều đã say rượu rồi, ngộ nhỡ…"
“Chính cậu cũng đã nói hai người này say bí tỉ, đã say thế rồi còn làm ăn được gì nữa chứ. Đi thôi!" Triệu Dạ Quần kéo Lưu Tiến Tiền rời khỏi nhà của Kỷ Ngôn Tắc.
Triệu Dạ Quần cùng Lưu Tiến Tiền chưa đi được bao lâu, lần mò trong bóng đêm, Viên Nhuận Chi ngã lăn từ trên ghế sofa xuống đất.
“y da…". Cô lồm cồm bò trên mặt đất, rên lên đầy đau đớn.
Đầu đau như búa bổ, đôi mắt vừa khô vừa nhức, cô miễn cưỡng mở ra, mơ màng, mệt mỏi đấm trả chiếc sofa khiến cô ngã xuống đất, sau đó chống người xiên xiên vẹo vẹo đứng dậy.
Cô không muốn ngủ trên sofa, cô muốn quay về phòng ngủ, đó là chiếc giường King Size mà cô phải mất rất nhiều tiền mua về.
Cô gãi đầu vuốt tai, mắt mũi kèm nhèm, mò mẫm tìm phòng ngủ trong bóng đêm.
Hôm nay chẳng qua uống có chút rượu, tại sao phòng khách lại trở nên rộng rãi hơn, lắp đặt thêm biết bao nhiêu thứ đồ xa xỉ?
Cô bật cười ngô nghê rồi nói: “Nằm mơ sướng quá, nhà có thể rộng rãi hơn, cũng không mất tiền lắp đặt, trang trí…"
Cánh cửa trước mặt đang khẽ hé, bên trong le lói ánh đèn, cô lề rề bước vào trong. Khi nhìn thấy chiếc giường King Size đặt giữa trung tâm phòng, cô liền nhắm mắt lại, xông thẳng lên giường.
Kỷ Ngôn Tắc đang ngủ say sưa, ngon lành. Trong mê man, đột nhiên cảm thấy chiếc giường bật nảy lên, anh cau chặt đôi mày đầy phiền não, lật người qua rồi tiếp tục ngủ.
Vài giây sau, anh liền ôm chiếc chăn mỏng mùa hè đang dần bị ai đó kéo mất. Anh nhắm chặt mắt, đôi mày nhíu chặt, kéo mạnh tấm chăn mỏng, sau cùng vẫn chẳng thể nào địch lại nổi sức mạnh bất minh kia, cả chiếc chăn bị cướp mất một cách trắng trợn.
Đột nhiên trợn trừng mắt ra, anh dùng đôi mắt rừng rực lửa hận nhìn về động vật lai lịch bất minh đang cuộn trong chiếc chăn của mình.
“Tao không cần biết mày là thứ gì, tốt nhất là mau cút đi, nếu không đừng trách tao vô tình vứt mày ra ngoài ban công đấy!" Anh nỗ lực nói hết câu, phẫn nộ đoạt lại chiếc chăn, sau đó nhìn thấy một người phụ nữ đang cuộn tròn trong đó.
Anh đưa tay sờ lên chiếc đầu đau nhức của mình, nhìn lại người phụ nữ nằm cạnh bên mình một lần nữa.
Là cuộc đời anh quá thất bại hay quá thèm khát do lâu ngày kìm nén? Không ngờ sau khi say còn mang theo một người phụ nữ lạ lẫm về nhà. Trong lòng anh chợt dâng lên một cảm giác khó chịu vô ngần, anh đưa chân ra đạp mạnh một phát vào người phụ nữ đó, sau đó thét lớn: “Mau cút đi cho tôi!"
Viên Nhuận Chi một lần nữa ngã lăn xuống đất, nhưng điều khác biệt lần này chính là lần ngã này đau hơn, mạnh hơn.
Cô hoa mày chóng mặt chống người dậy, muốn nhìn xem rốt cuộc là tên yêu nghiệt nào đang nằm trên chiếc giường của mình, dám to gan lớn mật đến mức đạp thẳng vào chiếc mông quý giá của cô.
Cô đưa tay sờ vào chiếc mông bị đạp rất đau, ngẩng đầu lên, cố gắng mở đôi mắt mơ màng của mình ra. Dựa vào chút ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn ngủ đặt góc phòng, dần dần, cô nhìn thấy một người không thể nào quen thuộc hơn – Kỷ Ngôn Tắc.
Cô bất lực cúi đầu xuống, vô cùng chán nản, ngay cả khi nằm mơ cũng mơ thấy tên khốn này nằm trên giường của mình! Gặp trong mơ đã đành, đây lại còn bị hắn ức hiếp ngay cả trong giấc mơ! Chán chết, cuộc đời cô đúng là vô cùng “may mắn".
“Kỷ Ngôn Tắc, cái tên khốn kiếp, đồ âm hồn bất tán, mau chóng biến mất trong giấc mơ của tôi, đừng có chọc giận bà cố đây, nếu không anh nhất định sẽ không có kết quả gì tốt lành đâu!"
Cô cầm chiếc gối rồi đập mạnh vào “ảo giác trong mộng" đang nằm trên giường, với mong muốn làm cho tên đáng ghét này mau chóng biến mất.
Kỷ Ngôn Tắc nghe thấy giọng nói quen thuộc, vô cùng kinh ngạc, còn chưa kịp định thần lại, cái đầu đang vừa đau vừa nhức đã bị một chiếc gối kia đập mạnh vào, cả người mất đi thăng bằng ngã xuống mặt đất.
Khi nghe thấy giọng nói của cô, anh những tưởng rằng bản thân mình ngày nghĩ gì đêm mơ nấy, đang nhìn thấy ảo giác. Anh không dám tin vào mắt mình, liên tục chớp mi, cố gắng nhìn thật rõ người phụ nữ đang leo lên giường. Cô thật sự là Viên Nhuận Chi.
Anh chán nản thở dài thườn thượt, người phụ nữ ngốc nghếch này, bị người khác chuốc say, lại vô duyên vô cớ leo lên giường của anh, bây giờ vẫn không hề biết sự tình, lại còn dám dùng gối tấn công anh.
Anh liền đưa tay vơ lấy chiếc gối trên giường, không hề khách khí đập vào chiếc đầu lắc la lắc lư của cô: “Này, ai thèm đùa giỡn với cô? Ngoài kia là phòng khách, mau cút ra ngoài mà ngủ!"
“Á…" Viên Nhuận Chi bị đập mạnh vào đầu, lại càng thêm u mê, xông về phía anh rồi thét lớn: “Cái tên biến thái chết giẫm này, ai bảo anh chui vào trong giấc mơ của tôi, lại còn dám đối xử với tôi như vậy! Hàng ngày ăn hiếp tôi đã đành, ngay cả trong giấc mơ mà anh cũng dám ăn hiếp tôi đến độ này sao?"
Cả người Kỷ Ngôn Tắc không còn chút sức lực nào, nhanh chóng bị Viên Nhuận Chi đè ngửa lên mặt giường. Trọng lượng bất ngờ đè lên ngực, khiến anh thở hắt ra một tiếng.
“Anh là một tên khốn mồm miệng độc địa, dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như thế? Tôi đã nói là tôi không muốn bắn súng, tại sao anh cứ ép tôi? Nhất định muốn nhìn thấy tôi bật khóc trước mặt anh thì mới vui vẻ sao? Muốn tôi nổ súng đúng không? Bây giờ tôi sẽ bắn chết anh!" Viên Nhuận Chi cưỡi trên người anh, giơ ngón trỏ ra bắn không ngừng chọc xuống khuôn ngực anh hết phát này đến phát khác: “Bắn chết anh! Bắn chết anh! Bắn chết tên đàn ông đáng ghét như anh!"
Kỷ Ngôn Tắc bị cô chọc mấy phát vào người, khuôn ngực nhói đau, anh đột nhiên nắm chặt lấy ngón tay của cô, phẫn nộ thét lên: “Tiểu thư, canh ba nửa đêm cô không ngủ, giở trò gì thế hả? Nếu như cô không đi ra ngoài ngủ thì tôi sẽ ra ngoài, nhường lại chiếc giường này cho cô, thế đã được chưa?"
“Ngủ cái gì mà ngủ? Bây giờ tôi vẫn đang ngủ còn gì, có điều là đang nằm mơ, nhưng lại xui xẻo gặp phải tên biến thái là anh!" Cô lại rút ngón tay mình, lại dùng sức chọc trái chọc phải trên ngực anh.
Người phụ nữ đầu heo này, ngay cả khi say rượu cũng chẳng khác nào đầu heo.
Đang say rượu giở trò ngốc nghếch chứ nằm mơ nằm mộng gì?
Đầu anh đau đớn vô cùng, chẳng khác nào bị bánh xe ô tô chẹt qua.
Anh nắm chặt lấy bàn tay ghê gớm của cô, tức tối thét lên: “Cô mới biến thái ấy. Tôi cảnh cáo cô đừng chọc vào người tôi nữa. Cô còn dám chọc nữa, tôi sẽ không khách khí đâu. Cô chọc tôi, tôi cũng sẽ chọc lại đấy!" Ánh mắt anh bất giác chuyển về phía bầu ngực của cô, nếu như thật sự chọc vào đó thì đúng là bi kịch nhân gian.
“Á, cái tên quỷ râu xanh này, anh đang nhìn vào đâu thế hả? Tôi sẽ chọc chết anh!" Cô lại chọc mạnh lên ngực anh mấy phát nữa.
“Tất cả là do cô ép tôi đấy!" Anh thật sự tức điên người sờ vào ngực cô.
“Á, anh là tên biến thái! Đồ quỷ râu xanh!" Cô đè lên người, đấm mạnh anh rồi nói: “Anh khai thật đi, có phải anh đã thích tôi không? Cái gì mà 3C? Ngữ khí mỉa mai, anh tưởng rằng tôi không nghe hiểu lời chế giễu của anh sao? Ai nói với anh là tôi cheap nào? Tôi có nhà, có xe, có tiền tiết kiệm, nuôi thể loại thư sinh đẹp trai như anh hoàn toàn không có vấn đề gì cả. Tôi biết thừa là anh chẳng có ý định gì tốt lành với tôi mà, ở trong địa bàn của tôi, tôi muốn làm gì anh cũng được cả! Anh là một tên đàn ông xấu xa, lúc nào cũng lẳng lơ, ve vãn tôi trong mơ. Một lần thôi là quá đủ, thế mà mấy lần liên tiếp không chịu buông tha, lại còn dám động đến ngực tôi! Hãy nhìn xem tôi sẽ thu phục anh thế nào!" Cô vừa nói xong đã nghiến răng nghiến lợi đánh anh một trận tơi bời.
Vừa nãy cô đã nói những gì?
Mấy lần liên tiếp không chịu buông tha? Lẳng lơ, ve vãn?
Anh nín thở lại, lặng ngây nhìn người phụ nữ đang làm loạn trên người mình, trái tim đập nhanh vô cùng.
Nếu như đây thật sự dược coi là rượu vào lời ra, vậy thì lời nói ban nãy của cô đồng nghĩa với việc cô thường xuyên nằm mơ thấy anh?
“Cô thường mơ thấy tôi làm những gì?" Hai tay anh nắm chắc lấy thân thể đang lắc la lắc lư của cô.
“Mơ thấy anh làm gì? Đương nhiên là mơ muốn đánh anh! Bây giờ tôi đang đánh anh đấy thôi! Ha ha, bây giờ nên bắt đầu đánh từ đâu đây? À đúng rồi, cái miệng độc địa của anh là đáng ghét nhất, hôm nay tôi nhất định phải trị cho nó một bài học!" Nói xong, cô liền đưa tay lên định đánh vào chiếc miệng của anh.
Anh phản ứng nhanh nhạy ngăn đôi tay của cô lại.
Cô giơ cánh tay khác lên, lại bị anh tóm lấy. Viên Nhuận Chi phẫn nộ thét lên: “Anh tưởng rằng anh đã khống chế được hai tay của tôi thì tôi sẽ không còn cách nào trừng trị chiếc miệng của anh sao? Tôi sẽ cắn chết nó, cắn chết nó!"
Kèm theo tiếng thét tức giận là một bóng đen nhanh chóng áp mạnh xuống người anh. Tiếp sau đó, đôi môi anh bỗng nhiên đau nhói lên, khó lòng nhẫn nhịn được.
“Cô…" Anh đau tới mức cau có mặt mày, khẽ rên một tiếng.
Tiếp theo đó mùi vị tanh nồng của máu bắt đầu lan rộng trong miệng.
Người phụ nữ này, đúng là điên cuồng.
Chỉ có cô mới có thể khiến anh chịu đựng được những việc như thế này.
Cô cũng cảm nhận được vị máu tanh nồng, cuối cùng cũng chịu buông tha đôi môi anh, khẽ đặt môi mình lên đó rồi ra sức hút lấy dòng máu tuôn chảy trên đó.
Chiếc miệng bỗng nhiên bị chiếm lĩnh, khó lòng hít thở, bộ não thiếu dưỡng khí, lại càng thêm mơ màng.
Thật sự khó mà tin được, ban ngày vẫn còn cãi nhau, chính vào lúc anh bi ai, chán nản nhất muốn từ bỏ thì lại gần gũi với cô đến tận mức này.
Anh nhắm mắt lại, để mặc cho cô ôm hôn mình, hai tay anh không kiềm chế được, ôm chặt lấy thân người đang giãy giụa liên hồi của cô.
Một lúc sau, vết thương trên môi anh ngưng chảy máu, đôi môi cô cuối cùng cũng chịu rời đi.
Hai người mặt đối mặt, khoảng cách gần như vậy, gần đến mức cả hai đều có thể nghe rõ tiếng thở của người kia.
Cô nhìn anh một hồi lâu, sau đó đôi mắt nhoẻn lên tươi tắn: “Anh đã nếm được cảm giác đau đớn chưa? Mỗi một lần đối xử không ra gì với tôi, có bao giờ anh nghĩ xem tôi đang cảm thấy thế nào không? Anh có biết hay không, mỗi ngày tôi đều suy nghĩ không biết cắn thịt, hút máu của anh sẽ là một cảm giác như thế nào. Hôm nay, cuối cùng, tôi đã thỏa được nguyện ước. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy được bộ dạng bất lực của anh như vậy. Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng sảng khoái, dễ chịu, chỉ đáng tiếc đây là trong mơ. Hưm, trong mơ thì cũng đã sao chứ? Chỉ cần có thể giày vò, hành hạ anh theo ý thích thì tôi đã thấy vui rồi".
Anh nheo mắt lại nhìn cô, bỏ qua nỗi đau trên môi, giọng nói trầm ồm: “Đã giải tỏa tâm trạng xong chưa? Bây giờ có thể đi ngủ được rồi chứ?"
Cô say rồi, hoàn toàn không biết bản thân đang làm những gì. Lúc này cô ngồi trên người anh, lắc bên trái, lắc bên phải. Điều này đối với một người đàn ông đang say mà nói chính là hành động khiêu khích, quyến rũ cực kì đáng sợ. Đúng thế, anh cũng say rồi, chỉ là tỉnh hơn cô đôi chút mà thôi, thế nhưng điều đó cũng không có nghĩa là anh sẽ luôn giữ được tỉnh táo như thế này mãi. Nếu như cô còn liên tục đối với anh như lúc nãy, anh thực lòng không biết có xảy ra chuyện gì nghiêm trọng không nữa.
Anh rất thích cách cô hôn anh thô bạo như trước đó, anh cũng thích cảm giác ấm áp khi ôm chặt cô vào lòng.
Trong lòng mong chờ những điều đó, nhưng lí trí lại mách bảo anh phải từ chối chuyện này.
Cô nhìn anh một cách khinh thường, nói: “Hưm, anh coi tôi là đồ ngốc chắc? Người ta thường nói giấc mộng đẹp không dài, giấc mơ đêm nay, tôi nhất định phải tận lực, không vờn chết anh, thì tôi không theo họ Viên nữa!"
“Cái tên đàn ông như anh, lúc nào cũng kiêu ngạo như một con thiên nga đáng ghét. Tôi nhất định phải đạp đổ lòng tự trọng cao vời của anh. Rốt cuộc phải đối với anh thế nào thì mới có thể đả kích được anh chứ?" Cô thật sự đã say mèm, hoàn toàn ăn nói điên loạn, mất trí.
“Tôi là thiên nga, vậy thì cô không phải chính là con cóc ghẻ sao?"
“Anh mới là con cóc ghẻ ấy!" Vẫn còn đang suy nghĩ xem phải giày vò anh như thế nào, vừa nghe thấy ba chữ “con cóc ghẻ", cô liền nhoẻn miệng cười bật thành tiếng đầy khoái trá: “Anh cứ ra sức mà mỉa mai đi. Tôi sẽ nhanh chóng làm một con cóc ghẻ ăn thịt thiên nga là anh ngay!"
Nói xong, cô liền dựng thẳng người lên, đưa tay kéo mạnh hàng khuy áo của anh.
Những chiếc khuy nhanh chóng lăn lóc khắp nơi.
Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, cô hoàn toàn có thể nhìn thấy làn da mật ong khỏe mạnh, gợi cảm của anh lộ ra bên ngoài.
Hầy, hầy, hầy! Cô liên tục đưa ra tiếng cảm thán, dùng hai tay vuốt ve trên bộ ngực kia.
Anh trợn to mắt lên, đột nhiên nhận thức ra cô đang làm cái gì. Cố gắng nhẫn nhịn cơn đau đầu, anh vội vã nắm chắc lấy tay cô rồi nói: “Viên Nhuận Chi, cô đừng chơi đùa nữa, mau đi ngủ thôi, ngày mai còn phải đi làm nữa đấy!"
Cô dừng tay lại, mỉm cười đầy đắc ý: “Thì ra anh cũng biết sợ hả? Phụ nữ sau khi bị đàn ông cưỡng ép sẽ để lại nỗi đau đớn tinh thần cả một cuộc đời. Nếu như anh bị tôi cưỡng ép rồi, đối với anh mà nói, nhất định cũng là việc vô cùng mất mặt đúng không? Đánh anh, mắng anh, cắn anh tôi đều làm hết rồi, thế nhưng hoàn toàn chưa hề nhìn thấy biểu cảm bi thương như lúc này hiện trên mặt anh. Bây giờ tôi muốn nhìn thấy anh sống không bằng chết, đau đớn tột cùng!"
“Đừng có ăn nói linh tinh nữa! Cô say rồi, mau đi ngủ ngay cho tôi…"
Anh đẩy người cô ra, đang định quay người sang thì tác dụng của men rượu đã bắt đầu khiến cho hành động của anh trở nên chậm chạp.
Thế nhưng động tác của cô nhanh hơn anh. Cô ép cả người lên người anh, há miệng cắn lấy chiếc cằm của anh, lúc sau liền đặt môi hôn lên cổ anh.
Cảm giác đắm say dị thường lan tỏa khắp thân thể anh. Anh cứng sựng người lại, không dám động đậy loạn xạ. Cổ anh bất giác chuyển động, nhắm mắt lại. Trong đầu anh lúc này cảm giác nhìn thấy một đám bướm bay lượn thướt tha, say mê, đau đớn, kèm theo cảm giác phấn khích khó lòng kìm nén lại.
Anh cố gắng kiềm chế nói với cô: “Thật sự xin cô đừng gây chuyện nữa, nếu như cứ thế này mà tiếp tục thì không thể nào lấy lại được đâu. Đợi đến lúc tỉnh lại, cô sẽ vô cùng hối hận…"
Cô há miệng, đặt răng vào bên cổ anh rồi nói: “Đừng động đậy! Cẩn thận không tôi cắn đứt động mạch chủ trên cổ anh đấy. Lần trước không phải anh đã cởi hết y phục, lông nhông đứng trước mặt tôi sao? Sợ cái gì? Lần này tôi sẽ toại nguyện cho anh, anh cứ ngoan ngoãn nghe lời, nếu không bị đau đớn thì đừng có trách tôi không biết thương hoa tiếc ngọc!"
Lời thoại của mấy tên đàn ông bại hoại, dâm tà đã bị cô cướp mất…
Huyệt thái dương của anh không ngừng co giật…
Anh cố gắng nhắc lại câu cảnh cáo ban nãy.
Có lẽ người thật sự nằm mơ chính là anh, nếu không, mỗi lần nhìn thấy anh cô đều bật hết gai góc quanh người lên, làm gì có chuyện nói ra những lời như kiểu muốn chiếm đoạt anh? Tại sao lại có thể nằm đè trên người vừa hôn, vừa cắn anh?
Là anh đã uống say, anh đang nằm mơ. Ngay cả khi say mem, nằm mơ anh cũng đều nghĩ về cô. Thứ không có được mãi mãi là đẹp nhất. Anh đáng thương biết bao, giấc mộng đáng thương biết bao, vì không có được nên anh sẽ nhất quyết chiếm lĩnh nó trong giấc mơ.
Hàm răng cô đi xuống dưới khuôn ngực anh, vừa cắn lại vừa hôn, hai tay nhanh chóng cởi quần áo của anh ra.
Men rượu không chỉ ngấm đẫm vào vị trí não cô mà là toàn thân. Cô hiếu kì đưa tay lướt lên những vùng da thịt không thuộc về mình, lòng bàn tay ấm nóng, cảm giác lạ lẫm vô cùng, không hề giống làn da mịn màng, mềm mại của mình nhưng lại rắn chắc, khỏe khoắn hơn nhiều. Cho dù sờ đến đâu cũng rắn chắc, cứng cáp khiến cho người ta cảm thấy kích động muốn sờ thêm chút, nắn thêm chút.
Chiếc hôn mạnh bạo, thô lỗ, động tác ngờ nghệch, vụng về, khiến cho tất cả các dây thần kinh trên người anh đều nổi lên đầy hứng khởi, mỗi một tế bào đều sục sôi, phấn chấn.
Anh mím chặt môi, hít một hơi thật sâu.
Cô đưa tay nhẹ lướt trên xương quai xanh của anh, nhấp nhô ra vào, gợi cảm, quyến rũ khó tả bằng lời, khiến cô không muốn rời đi mà cứ sờ lên đó mãi.
Cô nhoẻn miệng cười tươi tắn, ngước mắt nhìn anh rồi mơ màng lên tiếng: “Thân hình được lắm, sờ rất sướng tay, rắn chắc mà dẻo dai, khiến người ta thèm khát đến quay cuồng".
Anh nhìn cô, bất giác bật cười thành tiếng, vén mái tóc buông dài của cô ra phía sau lưng, để lộ làn da trắng ngọc trắng ngà, nõn nà, mịn màng của cô. Anh đưa tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt cô, rồi cất tiếng nói: “Em thích là được rồi…"
“Đáng ghét! Anh làm thế khiến tôi ngứa quá! Xin anh hãy chuyên nghiệp một chút, bây giờ tôi đang cưỡng ép anh chứ không phải anh đang chọc ghẹo tôi". Cô đưa tay gạt phăng bàn tay không ngừng vuốt ve trên má mình. Thật sự là đáng ghét, làm cho cô ngứa ngáy, tê dại cả người.
Đôi mắt anh bỗng sầm lại: “Em có biết thế nào được gọi là cưỡng ép không?"
Lời nói vừa dứt, bàn tay của anh bất ngờ ôm lấy chiếc cổ thon thả, tuyệt đẹp của cô, kéo cả thân người cô về phía anh, bàn tay còn lại linh hoạt vòng qua chiếc eo thon, trong chớp mắt anh đã ôm chặt cô trong lòng. Không để cô kịp lên tiếng, đôi môi anh đã đặt ngay lên bờ môi của cô. Xoay chuyển tình thế, anh ra sức hôn lên bờ môi mỏng mảnh, quyến rũ của cô, tiếp đó, lại cắn mạnh lên đó. Cô đau đến mức kinh ngạc, anh khẽ há miệng đưa lưỡi vào trong miệng cô, đắm đuối say sưa cùng cô.
Không ngừng nuốt nước bọt mà không hề phát ra tiếng động, cả khuôn miệng của cô lúc này toàn là hơi thở của anh, không còn không khí, cô như thể sắp tắt thở, chỉ có thể phát ra tiếng rên yếu đuối.
Bất luận cô vùng vẫy, rên rỉ đến mức nào, đều chẳng thể nào thoát ra khỏi vòng tay của anh.
Có lẽ là do men rượu, cũng có thể do sự trỗi dậy của bản năng, dần dần, cô không còn vùng vẫy nữa, cũng học theo anh, muốn phản kích, muốn quấn quýt bên anh, tấn công lại anh.
Cô đáp lại anh một chiếc hôn cuồng nhiệt, nhưng lại giống như đang cắn anh, trong miệng vẫn không quên nói: “Tôi nhất định phải cưỡng ép anh! Chiếm đoạt anh!"
Niềm dục vọng trước nay chưa từng có trỗi dậy mạnh mẽ trong người anh, khí huyết toàn thân rạo rực dâng trào, anh khẽ bật cười đầy hứng khởi.
Cô là một con mèo hoang không kiềm chế được sự kích thích.
Đôi môi quyến luyến, tiếng rêu gợi tình, làn da nóng ẩm hoàn toàn hòa thành một thể không chút do dự.
Anh ép cô xuống dưới thân người mình, chiếc hôn dần chuyển từ trên cổ xuống dưới, mỗi nơi đều để lại một dấu ấn.
Cả người cô nóng ran như đang bị thiêu đốt, cả người bị anh hôn đến độ tê dại, đắm đuối, toàn thân rệu rã bất lực, ý loạn tình dâng, thân người dịch chuyển, nhưng lại chẳng tìm được phương hướng.
Chiếm lĩnh lấy đôi môi cô một lần nữa, anh say đắm yêu chiều, tha thiết, sau đó lại buông ra, hàm răng đặt lên bờ môi của cô, thì thầm lên tiếng: “Em hãy nhớ kĩ, hôm nay là do em kiên quyết muốn cưỡng ép anh, tất cả mọi hậu quả, em phải gánh chịu hết đấy!"
Cô vẫn còn chưa kịp hiểu thấu lời anh vừa nói rốt cuộc có ý gì, chỉ trong nháy mắt, cả người cô bị xâm nhập bởi một thứ lạ lẫm mà cô mong chờ bấy lâu nay, khiến cho thân người trống trải của cô bỗng nhiên tràn đầy, mỹ mãn. Thế nhưng cùng lúc đó, toàn thân cô bỗng dâng lên một nỗi đau đớn quặn ruột, khiến cô bất giác phản kháng, ra sức muốn thoát khỏi.
Anh ôm chặt lấy cô, lại lần nữa chạm lên đôi môi cô, dịu dàng, thương yêu, bá đạo, quyết không cho phép cô được rút lui.
Dần dần thân thể không thể nào kìm nén được nữa, bắt đầu cử động, lắc lư theo vũ điệu nguyện thủy nhất của loài người.
Không biết bao lâu sau, cảm giác kì lạ lan rộng khắp thân thể, tất cả mọi thứ dường như dừng hết lại, bất động, sức lực toàn thân như thể cũng bị tước đoạt hết cả.
Cô bây giờ chẳng khác nào đang nằm trên đại dương bao la, để mặc dòng nước cuốn mình đi, chìm chìm nổi nổi, đôi lúc lại giống như thân liễu, khẽ rung theo làn gió nhẹ, phiêu diêu tự tại giữa không trung, lắc la lắc lư…
Viên Nhuận Chi mỉm cười thay cho lời đồng ý.
Bên bàn rượu, mọi người quậy tới bến. Mấy người Triệu Dạ Quần rất biết cách chơi đùa, sau khi cơm no rượu say, vẫn không chịu buông tha Kỷ Ngôn Tắc, từ khách sạn lại chạy thẳng tới phòng hát karaoke, tiếp tục bắt anh uống rượu.
Những người làm ngành này, nếu như muốn uống tận hứng thì chí ít phải khiến một vài người say bét nhè thì mới có thể dừng lại được, Kỷ Ngôn Tắc đương nhiên trở thành mục tiêu hàng đầu của họ.
Viên Nhuận Chi từ khi vào căn phòng này, đều ngồi gọn sang một bên, không hát hò, cũng không cổ vũ, chỉ mở to mắt nhìn về phía đối diện, mọi người liên tục kính rượu Kỷ Ngôn Tắc.
“Chi Chi, hôm nay em thực là chán quá đi mất, cứ thu người ngồi một góc thế? Hôm nay em đạt yêu cầu, cũng không biết kính Kỷ tổng một ly rượu cảm ơn sao?" Triệu Dạ Quần đột nhiên đưa một chai bia tới, rồi kéo cô đang còn trong trạng thái ngây ngô, nhét chai bia vào tay cô rồi nói thêm: “Mau đi kính Kỷ tổng thân yêu của chúng ta một ly đi!"
Khóe miệng Viên Nhuận Chi khẽ co giật: “Cái gì mà thân yêu, Tiểu Dạ Ca, anh đừng có ăn nói hồ đồ thế có được không?"
“Đừng phí lời, mau lại đó đi!" Triệu Dạ Quần đẩy cô về phía Kỷ Ngôn Tắc, rồi quay lại mấy nha đầu nhỏ tuổi thét: “Mấy đứa mau tránh sang một bên, để cho Chi Chi của bọn này kính Kỷ tổng vài ly. Chi Chi, em uống phạt một ly trước, tùy ý em chọn, trắng, đỏ, vàng màu nào cũng được".
Viên Nhuận Chi bị ấn ngồi bên cạnh Kỷ Ngôn Tắc, mím chặt môi, nắm tay lại, nhìn về một hàng các loại ly rượu đủ màu sắc.
Bỗng nhiên trên vai cô xuất hiện đôi tay, thân người cũng bị người ta ôm lấy, bên tai lại có hơi thở ấm áp. Sau đó bên tai cô vang lên giọng nói ồm ồm: “Tôi nhớ hôm nay có người nói với mình rằng, ai muốn lật đổ tôi, cô ấy nhất định sẽ đứng về phía tôi, tôi đổ, cô ấy sẽ đổ trước tôi. Bây giờ tôi bị mọi người công kích, mà cô ấy chẳng hề xuất hiện, cô nói xem có phải cô ấy nói lời mà không giữ lời không?"
Giọng nói không lớn cũng không bé, vừa đủ cho những người ngồi xung quanh nghe thấy rõ.
Tất cả mọi người đều thét lên đầy hứng khởi.
Viên Nhuận Chi kinh ngạc quay sang, nhìn vào người đàn ông đã giang tay ôm lấy bờ vai cô. Dưới ánh đèn lấp lánh đầy sắc màu, đôi mắt của anh đã không còn màu hổ phách như mọi khi nữa, thay vào đó vẻ thâm sâu khó đoán, vẫn tuyệt đẹp, thu hút, nhưng mang theo chút ý đồ trêu chọc cô.
Cô bất giác cảm thấy chán nản. Rõ ràng hai người vừa mới cãi nhau một trận kịch liệt, lại còn khiến cô khóc một trận, bây giờ lại như biến thành một người khác, ung dung tự tại như không có chuyện gì đối diện cùng cô. Đến buổi tối, người đàn ông này ngấm chút men say, thực lòng là một cầm thú lòng dạ đen tối, mặt ngoài bảnh bao.
“Cầm thú, mau bỏ ngay bàn tay dâm tặc ra!" Cô lườm anh một cái, trong lòng thầm chửi rủa anh, đồng thời khẽ động bờ vai, muốn đẩy bàn tay bẩn thỉu của anh ra.
Ai ngờ, đổi lại anh lại càng ôm chặt bờ vai cô hơn, sức mạnh ở bàn tay anh khiến cô bất giác mím chặt môi.
Cô quay đầu qua, lại lườm anh thêm cái nữa.
Hành động quàng tay khoác vai trước mặt mọi người thế này, anh chưa bao giờ làm với cô kể từ ngày đầu tiên hai người gặp nhau. Giây phút này, ánh mắt anh đã dần mơ màng, nhưng chưa hề say rượu, ngược lại còn tạo cho người khác cảm giác mê hoặc khó lòng chống đỡ được.
Cô hít một hơi thật sâu, nghiến răng, bên một ly rượu lên nhìn anh nói: “Ai nói tôi nuốt lời chứ, không phải đã ngồi đây sao? Kỷ tổng, cảm ơn anh hôm nay đã giơ cao đánh khẽ, nhường tôi một bước, để tôi không đến mức bị loại. Tôi xin kính anh một ly trước!" Cô ngửa cổ lên cạn hết ly rượu.
Kỷ Ngôn Tắc nheo mắt lại, khóe miệng nhoẻn lên, bàn tay đang khoác trên bờ vai cô tự động buông ra, sau đó chỉ vào những người ngồi đối diện nói: “Bây giờ quân tiếp viện của tôi đã tới, muốn làm gì thì các người cứ việc tự nhiên!"
Viên Nhuận Chi trợn trừng mắt lên, nhìn mấy người Triệu Dạ Quần lên tiếng thách thức: “Em không say được đâu, mấy anh cũng không thể nào giỏi uống rượu hơn em được đâu. Lại đây, lại đây, xem ai “chết" sớm nhất?"
“y da, không được rồi, không được rồi, lúc nãy Kỷ tổng vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của bọn này. Trả lời xong, mới được uống. Kỷ tổng, rốt cuộc anh thích người phụ nữ như thế nào? Những người phụ nữ ngồi đây liệu có ai phù hợp với yêu cầu của anh không? Mau trả lời đi, nếu như câu trả lời không khiến cho bọn này thỏa mãn thì vẫn bị phạt rượu!" Giọng nói của một phụ nữ, mềm mại, yểu điệu, chính là người do Kỷ Vũ Ngang dẫn tới, một trong những người chuẩn bị phục trang chiến đấu trong trò chơi War Game.
Câu hỏi này khiến cho toàn thân Viên Nhuận Chi bất giác cứng đờ lại, trái tim cũng theo đó là đập loạn xa, sau đó nhanh chóng quay sang nhìn Kỷ Ngôn Tắc đang ngồi bên cạnh mình. Không biết tại làm sao, trong thẳm sâu trái tim mình, cô đột nhiên cũng rất muốn biết đáp án của hai câu hỏi này.
Kỷ Ngôn Tắc như thể cảm nhận được ánh mắt mong chờ đáp án của cô, liền quay mặt sang nhìn cô vài giây, khóe miệng khẽ nhoẻn lên, nở một nụ cười khó hiểu.
Trái tim của Viên Nhuận Chi lúc này càng thêm loạn nhịp.
Bàn tay mới rời khỏi bờ vai cô chưa đầy một phút lại nhấc lên lần nữa, khẽ vỗ nhẹ lên đó, chủ nhân của bàn tay nhìn cô mỉm cười tươi tắn rồi nói: “Quân tiếp viện, cô sẽ trả lời câu hỏi này thế nào?"
Viên Nhuận Chi mím chặt môi, trợn mắt lườm anh, tên khốn này phải chăng đã bắt đầu say?
Câu hỏi ngớ ngẩn gì thế không biết? Cô đâu phải là đàn ông tại sao lại hỏi cô?
“Tôi cũng chẳng thích phụ nữ!"
“Tôi đang muốn hỏi cô thích người đàn ông thế nào?" Kỷ Ngôn Tắc nhoẻn miệng nở nụ cười hoàn mỹ, đôi mắt mê ly dưới ánh đèn nhập nhoạng khiến cho cô cảm thấy không mấy chân thực.
Viên Nhuận Chi đột nhiên ngây lặng người trước câu hỏi bất thình lình này. Trải qua ba cuộc tình, kết quả đều bị đối phương phản bội, sau đó, cô trở nên không mấy tin tưởng vào tình yêu nữa. Trước kia, cô cảm thấy bản thân kiếm được càng nhiều tiền càng tốt, chẳng thèm để tâm xem người đàn ông của mình có tài mạo hay không, chỉ cần thật lòng thật dạ với cô là được. Bây giờ, trước suy nghĩ vừa ấu trĩ vừa ngốc nghếch này, cô cảm thấy vô cùng chán nản.
Đã trải qua ba đoạn tình cảm khốn kiếp, chịu nhiều tổn thương, cuối cùng cô đã tin vào lời mà dì nói với cô trước kia, trên thế giới này “có tiền mới là vương giả"!
“Nếu như quân tiếp viện của tôi trả lời câu hỏi, thì tôi sẽ suy nghĩ đến việc trả lời câu hỏi của mấy người!" Kỷ Ngôn Tắc nhìn về phía mọi người, giọng nói trầm ồm vô cùng quyến rũ. Rõ ràng là đang khéo léo từ chối trả lời vậy mà lại có thể hấp dẫn đến mức khiến người ta khó lòng kiềm chế nổi.
“y da, Chi Chi, cô mau trả lời đi nhanh lên!"
“Mau trả lời đi! Mau lên! Mau lên!"
Mấy người Vương Viện Viện, Chu Tiểu Hiền và Mã Hồng Diễm nhanh chóng thúc giục Viên Nhuận Chi trả lời.
Đỉnh đầu Viên Nhuận Chi đang bốc làn khói đen nghi ngút, đúng là bó tay toàn tập với mấy người phụ nữ này. Cô vẫy tay về phía họ một cách đầy khinh thường rồi nói: “Được rồi, được rồi, đừng ồn ào nữa, tôi trả lời đây. Tôi thích người đàn ông đạt đủ tiêu chuẩn 3C".
Phụt… mấy người phụ nữ đồng loạt phun nước ra khỏi miệng.
Những người đàn ông có mặt thì không hiểu ý nghĩa câu nói này, liền nhao nhao hỏi lại.
“Tiêu chuẩn 3C là cái gì?"
“Lão tử biết tiêu chuẩn đảm bảo nguyên liệu thân thiện môi trường, chứ chưa từng nghe nói đến đàn ông phải có cái tiêu chuẩn 3C gì đó!"
Lúc này, Mạnh Lê Hoa đang cầm trong tay ly rượu vang liền ưỡn thẳng bầu ngực đẫy đà của mình, chán nản than dài một tiếng, sau đó mới lên tiếng: “Tiêu chuẩn 3C chính là viết tắt của Car, Cash, Credit Card! Tất cả các anh đều là những người thiếu hiểu biết!"
“Được rồi, được rồi, cô Viên đã trả lời rồi, đến lượt Kỷ tổng!"
Kỷ Ngôn Tắc quay đầu sang, nhìn Viên Nhuận Chi với đôi mắt bí hiểm rồi nói: “Đáp án của tôi cũng bao gồm 3 chữ C"
Nghe thấy đáp án trên, Viên Nhuận Chi trợn tròn mắt lên, bất giác đáp lại bằng giọng đầy khinh thường: “Hưm! Việc được các quý phu nhân nuôi cũng hợp với anh lắm đấy!"
Anh đưa ngón tay trỏ ra xua liên tục trước mặt cô rồi nói: “Sai rồi! Của tôi chính là Cheap, Cheaper, Cheapest!"
Câu trả lời của Kỷ Ngôn Tắc khiến cho mọi người bật cười đầy hứng khởi, thậm chí có người đùa rằng:
“Kỷ tổng, ánh mắt anh nhìn Chi Chi thật là đắm đuối, phải chăng là đã phải lòng Chi Chi của bọn này rồi?"
“Chi Chi, cái tiêu chuẩn 3C kia rất hợp với em đấy!"
“Hả? Chi Chi, không biết em dán cái tiêu chuẩn đó lên người từ lúc nào thế, tại sao bọn anh lại không thấy? Dán ở đâu, mau phô ra cho bọn anh xem nào!"
Viên Nhuận Chi im bặt nhìn mọi người, khuôn mặt dần dần nóng bừng lên.
Mẹ kiếp. Tên đàn ông đáng chết kia, đang cố ý, cố ý mượn men rượu để mỉa mai cô.
Cô nhún vai, nhanh chóng thoát khỏi bàn tay của Kỷ Ngôn Tắc, nhìn ra mặt bàn, vơ lấy bình rượu rồi thét cùng mọi người: “Tôi là 3D, nhưng là Dear. Không phải cần uống rượu sao?"
Tiếng cười của mọi người lại càng rôm rả hơn.
Triệu Dạ Quần rót đầy ly rượu cho tất cả mọi người, sau đó lại cao hứng lên tiếng: “Nào nào, chúng ta hãy cùng cạn ly vì 3C và 3D nào! Chúc hai người sớm hợp thành một đôi, trở thành một cặp CD danh chính ngôn thuận!"
Kỷ Ngôn Tắc trực tiếp vơ lấy một chai bia, đặt lên miệng, ngửa cổ uống sạch, mùi vị cay đắng cũng theo đó mà tràn vào trong người anh.
Rõ ràng đôi mắt, khóe miệng đều đang nhoẻn miệng lên nhưng trong ánh mắt lại không hề vui vẻ chút nào, lạnh lùng chẳng khác gì băng tuyết.
Không khí đột nhiên náo nhiệt, sôi động hẳn lên. Mọi người khui rất nhiều bia, rượu, một lúc sau trên bàn toàn đặt những chiếc chai trống không.
Không biết là ai lại đẩy Viên Nhuận Chi về phía Kỷ Ngôn Tắc lần nữa. Hai người bị ép phải song ca một bài.
Viên Nhuận Chi đầu óc đã hơi mơ màng, gỡ bỏ hết tất cả mọi tuyến phòng thủ của bản thân, nhiệt tình, hớn hở thét với mọi người chọn bài: “Song ca thì song ca, ai sợ ai chứ? Mau chọn cho em bài Tâm vũ (Trái tim mưa gió)". Tiếp đó cô liền đưa tay lên, cầm chắc chiếc Mic, khoác tay với Kỷ Ngôn Tắc đang ngồi dựa sau sofa thản nhiên như không, sau đó thét lớn tiếng: “Kỷ Ngôn Tắc, anh hát giọng nữ, tôi hát giọng nam!"
Lời nói hớn hở, cuồng nhiệt này của cô khiến cho tất cả mọi người trong phòng đều ngất ngây.
Bị người ta lần lượt mời rượu, dù cho tửu lượng có cao đến đâu cũng chẳng thể nào chống đỡ nổi, men rượu không ngừng phát tác trong người, Kỷ Ngôn Tắc nheo đôi mắt say sưa của mình lại, lặng lẽ nhìn về phía Viên Nhuận Chi đang cầm Mic đứng giữa sân khấu nhỏ.
Người phụ nữ này đúng là khoa trương đến mức không thể nào chấp nhận nổi, cho dù biết hát bài hát của đàn ông thì khí thế sẽ oai phong hơn đàn ông sao?
Anh khẽ cởi chiếc cúc thứ hai trước ngực, từ từ đứng dậy khỏi chiếc sofa, lập tức khiến cho mấy người phụ nữ trong phòng đều thét lên đầy kích động. Anh lấy chiếc Mic rồi hét lớn: “Muốn tôi hát giọng nữ cũng được, nhưng tôi không làm tân nương tử của người khác, mau chuyển bài “Ngày mai em muốn gả cho anh" (Bài hát của Thái Y Lâm và Đào Triết).
Tất cả mọi người thét lên đầy kích động.
Người chọn bài nhìn hai người đã bắt đầu chìm vào trạng thái say rượu không biết phải nói gì.
m điệu dịu dàng, lãng mạn của bài Ngày mai em muốn gả cho anh vang lên. Trong căn phòng hát này bỗng vang lên tiếng thét khiến quỷ khóc thần sầu, chủ nhân của tiếng hát không ai khác ngoài Viên Nhuận Chi, Kỷ Ngôn Tắc ngay cả khi say rượu cũng vẫn giữ được phong độ của một hoàng tử nho nhã, hát đúng nhịp, tiếng hát thì du dương, tràn đầy tình cảm, khiến người nghe phải say mê, đắm đuối.
Ăn được, chơi được, vui được, liều được. Câu nói này chính là miêu tả cho Kỷ Ngôn Tắc và Viên Nhuận Chi lúc này.
Triệu Dạ Quần tuy rằng đã ngà ngà men say, nhưng đối với một người đã ngang dọc trên “sa trường" nhiều năm nay thì đây chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ. Nhiệm vụ hôm nay của anh chính là chuốc say Kỷ Ngôn Tắc, sau đó bất hạnh hơn là đã hạ gục nốt cả Viên Nhuận Chi.
Triệu Dạ Quần và Lưu Tiến Tiền phụ trách đưa Kỷ Ngôn Tắc về nhà. Chỗ Viên Nhuận Chi ở vừa hay thuận đường Triệu Dạ Quần về nhà, cho nên hai người này tiện thể, đưa nốt cô về nhà.
Kỷ Ngôn Tắc nói rõ địa chỉ nhà mình, sau khi lên xe vẫn luôn im lặng nằm ngủ ngoan ngoãn, không gây ồn ào, làn da trắng trẻo, hồng hào, chẳng khác nào một vị hoàng tử đang ngủ. Ngược lại, Viên Nhuận Chi lại chẳng yên vị chút nào, không ngừng hò hét ca hát. Tiếng hát thì chẳng khác nào sói hú, lúc thì lôi y phục của Triệu Dạ Quần, lúc thì kéo tóc của Lưu Tiến Tiền, khiến cho hai người suýt chút nữa là suy sụp ngay tại trận. Sau cùng, cô ép Triệu Dạ Quần đến mức không còn cách nào khác, đành phải đẩy cô về phía Kỷ Ngôn Tắc đang nằm ngủ ngoan ngoãn, rồi dỗ dành: “Đừng gây chuyện nữa, ôm lấy tân nương của em rồi đi ngủ đi!"
Lời nói này đích thực có tác dụng, Viên Nhuận Chi nhìn Kỷ Ngôn Tắc, ngốc nghếch lên tiếng: “Tiểu nương tử, “anh" tới đây!" Sau đó, cô xông về phía anh, ôm chặt lấy khuôn ngực anh không chịu buông.
Chiếc xe sắp sửa tiến tới địa chỉ mà Kỷ Ngôn Tắc nói, chính là một trong những tiểu khu cao cấp nhất, danh tiếng nhất trong thành phố này.
Triệu Dạ Quần với Lưu Tiến Tiền bất giác than thở, thật không ngờ tên tiểu tử này đích thực là một trong những người đàn ông đạt tiêu chuẩn 3C. Hai người đỡ Kỷ Ngôn Tắc xuống khỏi xe, người bảo vệ thấy Kỷ Ngôn Tắc quay về, liền chủ động giúp bọn Triệu Dạ Quần đỡ anh vào thang máy.
Kỷ Ngôn Tắc xuống xe, Viên Nhuận Chi vốn dĩ đang dựa vào người anh, bỗng chốc mất đi điểm tựa, ngã ra chiếc ghế sau của taxi. Cô ngờ nghệch ngẩng cái đẩu u mê của mình lên, loáng thoáng nghe thấy hai từ của người lái xe “Tới rồi", sau đó lại nhìn thấy bóng người ở bên ngoài, cô liền lẩm bẩm nói: “Tiểu Dạ Ca, anh đúng là quá xấu xa, đến nhà rồi, cũng không thèm gọi em…"
Cô mở cửa xe ra, đi theo ba bóng dáng quen thuộc phía trước, loạng chà loạng choạng bước vào thang máy. Lưu Tiến Tiền nhìn thấy cô đi theo vào thang máy, bất giác lên tiếng: “Chi Chi, em không ở trong taxi đợi bọn anh, đi theo vào đây làm cái gì?"
Viên Nhuận Chi đưa tay gãi chiếc đầu u mê của mình, tựa vào thành thang máy mệt mỏi lên tiếng, giọng nói lè nhè khó nghe: “Buồn ngủ quá, em muốn đi ngủ!"
Triệu Dạ Quần nói: “Đi theo vào cũng hay, một mình ở trong taxi tôi cũng không yên tâm. Con nha đầu này hôm nay không bình thường, mọi khi uống rượu luôn biết cách kiềm chế, chưa bao giờ nhìn thấy bị say tới mức độ này".
Cùng với tiếng “Tinh" báo hiệu, cuối cùng mấy người họ đã tới được chỗ ở của Kỷ Ngôn Tắc.
Triệu Dạ Quần lần mò túi quần của Kỷ Ngôn Tắc một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy chìa khóa. Anh mở cửa ra, cùng Lưu Tiến Tiền đỡ anh vào trong nhà.
Viên Nhuận Chi bước vào phòng khách, nhìn thấy sofa một cái là nằm ngay lên trên, ôm mấy chiếc gối rồi chìm vào giấc ngủ.
Đợi sau khi Triệu Dạ Quần với Lưu Tiến Tiền sắp xếp xong cho Kỷ Ngôn Tắc, đi ra gọi cô kiểu gì cũng không thấy tỉnh lại.
Triệu Dạ Quần liền nói: “Thôi bỏ đi, cứ để cô ấy ngủ ở đấy. Ngày mai tỉnh dậy, cô nhóc sẽ tự biết quay về nhà thôi".
Lưu Tiến Tiền tỏ ra nghi ngại: “Hai người này đều đã say rượu rồi, ngộ nhỡ…"
“Chính cậu cũng đã nói hai người này say bí tỉ, đã say thế rồi còn làm ăn được gì nữa chứ. Đi thôi!" Triệu Dạ Quần kéo Lưu Tiến Tiền rời khỏi nhà của Kỷ Ngôn Tắc.
Triệu Dạ Quần cùng Lưu Tiến Tiền chưa đi được bao lâu, lần mò trong bóng đêm, Viên Nhuận Chi ngã lăn từ trên ghế sofa xuống đất.
“y da…". Cô lồm cồm bò trên mặt đất, rên lên đầy đau đớn.
Đầu đau như búa bổ, đôi mắt vừa khô vừa nhức, cô miễn cưỡng mở ra, mơ màng, mệt mỏi đấm trả chiếc sofa khiến cô ngã xuống đất, sau đó chống người xiên xiên vẹo vẹo đứng dậy.
Cô không muốn ngủ trên sofa, cô muốn quay về phòng ngủ, đó là chiếc giường King Size mà cô phải mất rất nhiều tiền mua về.
Cô gãi đầu vuốt tai, mắt mũi kèm nhèm, mò mẫm tìm phòng ngủ trong bóng đêm.
Hôm nay chẳng qua uống có chút rượu, tại sao phòng khách lại trở nên rộng rãi hơn, lắp đặt thêm biết bao nhiêu thứ đồ xa xỉ?
Cô bật cười ngô nghê rồi nói: “Nằm mơ sướng quá, nhà có thể rộng rãi hơn, cũng không mất tiền lắp đặt, trang trí…"
Cánh cửa trước mặt đang khẽ hé, bên trong le lói ánh đèn, cô lề rề bước vào trong. Khi nhìn thấy chiếc giường King Size đặt giữa trung tâm phòng, cô liền nhắm mắt lại, xông thẳng lên giường.
Kỷ Ngôn Tắc đang ngủ say sưa, ngon lành. Trong mê man, đột nhiên cảm thấy chiếc giường bật nảy lên, anh cau chặt đôi mày đầy phiền não, lật người qua rồi tiếp tục ngủ.
Vài giây sau, anh liền ôm chiếc chăn mỏng mùa hè đang dần bị ai đó kéo mất. Anh nhắm chặt mắt, đôi mày nhíu chặt, kéo mạnh tấm chăn mỏng, sau cùng vẫn chẳng thể nào địch lại nổi sức mạnh bất minh kia, cả chiếc chăn bị cướp mất một cách trắng trợn.
Đột nhiên trợn trừng mắt ra, anh dùng đôi mắt rừng rực lửa hận nhìn về động vật lai lịch bất minh đang cuộn trong chiếc chăn của mình.
“Tao không cần biết mày là thứ gì, tốt nhất là mau cút đi, nếu không đừng trách tao vô tình vứt mày ra ngoài ban công đấy!" Anh nỗ lực nói hết câu, phẫn nộ đoạt lại chiếc chăn, sau đó nhìn thấy một người phụ nữ đang cuộn tròn trong đó.
Anh đưa tay sờ lên chiếc đầu đau nhức của mình, nhìn lại người phụ nữ nằm cạnh bên mình một lần nữa.
Là cuộc đời anh quá thất bại hay quá thèm khát do lâu ngày kìm nén? Không ngờ sau khi say còn mang theo một người phụ nữ lạ lẫm về nhà. Trong lòng anh chợt dâng lên một cảm giác khó chịu vô ngần, anh đưa chân ra đạp mạnh một phát vào người phụ nữ đó, sau đó thét lớn: “Mau cút đi cho tôi!"
Viên Nhuận Chi một lần nữa ngã lăn xuống đất, nhưng điều khác biệt lần này chính là lần ngã này đau hơn, mạnh hơn.
Cô hoa mày chóng mặt chống người dậy, muốn nhìn xem rốt cuộc là tên yêu nghiệt nào đang nằm trên chiếc giường của mình, dám to gan lớn mật đến mức đạp thẳng vào chiếc mông quý giá của cô.
Cô đưa tay sờ vào chiếc mông bị đạp rất đau, ngẩng đầu lên, cố gắng mở đôi mắt mơ màng của mình ra. Dựa vào chút ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn ngủ đặt góc phòng, dần dần, cô nhìn thấy một người không thể nào quen thuộc hơn – Kỷ Ngôn Tắc.
Cô bất lực cúi đầu xuống, vô cùng chán nản, ngay cả khi nằm mơ cũng mơ thấy tên khốn này nằm trên giường của mình! Gặp trong mơ đã đành, đây lại còn bị hắn ức hiếp ngay cả trong giấc mơ! Chán chết, cuộc đời cô đúng là vô cùng “may mắn".
“Kỷ Ngôn Tắc, cái tên khốn kiếp, đồ âm hồn bất tán, mau chóng biến mất trong giấc mơ của tôi, đừng có chọc giận bà cố đây, nếu không anh nhất định sẽ không có kết quả gì tốt lành đâu!"
Cô cầm chiếc gối rồi đập mạnh vào “ảo giác trong mộng" đang nằm trên giường, với mong muốn làm cho tên đáng ghét này mau chóng biến mất.
Kỷ Ngôn Tắc nghe thấy giọng nói quen thuộc, vô cùng kinh ngạc, còn chưa kịp định thần lại, cái đầu đang vừa đau vừa nhức đã bị một chiếc gối kia đập mạnh vào, cả người mất đi thăng bằng ngã xuống mặt đất.
Khi nghe thấy giọng nói của cô, anh những tưởng rằng bản thân mình ngày nghĩ gì đêm mơ nấy, đang nhìn thấy ảo giác. Anh không dám tin vào mắt mình, liên tục chớp mi, cố gắng nhìn thật rõ người phụ nữ đang leo lên giường. Cô thật sự là Viên Nhuận Chi.
Anh chán nản thở dài thườn thượt, người phụ nữ ngốc nghếch này, bị người khác chuốc say, lại vô duyên vô cớ leo lên giường của anh, bây giờ vẫn không hề biết sự tình, lại còn dám dùng gối tấn công anh.
Anh liền đưa tay vơ lấy chiếc gối trên giường, không hề khách khí đập vào chiếc đầu lắc la lắc lư của cô: “Này, ai thèm đùa giỡn với cô? Ngoài kia là phòng khách, mau cút ra ngoài mà ngủ!"
“Á…" Viên Nhuận Chi bị đập mạnh vào đầu, lại càng thêm u mê, xông về phía anh rồi thét lớn: “Cái tên biến thái chết giẫm này, ai bảo anh chui vào trong giấc mơ của tôi, lại còn dám đối xử với tôi như vậy! Hàng ngày ăn hiếp tôi đã đành, ngay cả trong giấc mơ mà anh cũng dám ăn hiếp tôi đến độ này sao?"
Cả người Kỷ Ngôn Tắc không còn chút sức lực nào, nhanh chóng bị Viên Nhuận Chi đè ngửa lên mặt giường. Trọng lượng bất ngờ đè lên ngực, khiến anh thở hắt ra một tiếng.
“Anh là một tên khốn mồm miệng độc địa, dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như thế? Tôi đã nói là tôi không muốn bắn súng, tại sao anh cứ ép tôi? Nhất định muốn nhìn thấy tôi bật khóc trước mặt anh thì mới vui vẻ sao? Muốn tôi nổ súng đúng không? Bây giờ tôi sẽ bắn chết anh!" Viên Nhuận Chi cưỡi trên người anh, giơ ngón trỏ ra bắn không ngừng chọc xuống khuôn ngực anh hết phát này đến phát khác: “Bắn chết anh! Bắn chết anh! Bắn chết tên đàn ông đáng ghét như anh!"
Kỷ Ngôn Tắc bị cô chọc mấy phát vào người, khuôn ngực nhói đau, anh đột nhiên nắm chặt lấy ngón tay của cô, phẫn nộ thét lên: “Tiểu thư, canh ba nửa đêm cô không ngủ, giở trò gì thế hả? Nếu như cô không đi ra ngoài ngủ thì tôi sẽ ra ngoài, nhường lại chiếc giường này cho cô, thế đã được chưa?"
“Ngủ cái gì mà ngủ? Bây giờ tôi vẫn đang ngủ còn gì, có điều là đang nằm mơ, nhưng lại xui xẻo gặp phải tên biến thái là anh!" Cô lại rút ngón tay mình, lại dùng sức chọc trái chọc phải trên ngực anh.
Người phụ nữ đầu heo này, ngay cả khi say rượu cũng chẳng khác nào đầu heo.
Đang say rượu giở trò ngốc nghếch chứ nằm mơ nằm mộng gì?
Đầu anh đau đớn vô cùng, chẳng khác nào bị bánh xe ô tô chẹt qua.
Anh nắm chặt lấy bàn tay ghê gớm của cô, tức tối thét lên: “Cô mới biến thái ấy. Tôi cảnh cáo cô đừng chọc vào người tôi nữa. Cô còn dám chọc nữa, tôi sẽ không khách khí đâu. Cô chọc tôi, tôi cũng sẽ chọc lại đấy!" Ánh mắt anh bất giác chuyển về phía bầu ngực của cô, nếu như thật sự chọc vào đó thì đúng là bi kịch nhân gian.
“Á, cái tên quỷ râu xanh này, anh đang nhìn vào đâu thế hả? Tôi sẽ chọc chết anh!" Cô lại chọc mạnh lên ngực anh mấy phát nữa.
“Tất cả là do cô ép tôi đấy!" Anh thật sự tức điên người sờ vào ngực cô.
“Á, anh là tên biến thái! Đồ quỷ râu xanh!" Cô đè lên người, đấm mạnh anh rồi nói: “Anh khai thật đi, có phải anh đã thích tôi không? Cái gì mà 3C? Ngữ khí mỉa mai, anh tưởng rằng tôi không nghe hiểu lời chế giễu của anh sao? Ai nói với anh là tôi cheap nào? Tôi có nhà, có xe, có tiền tiết kiệm, nuôi thể loại thư sinh đẹp trai như anh hoàn toàn không có vấn đề gì cả. Tôi biết thừa là anh chẳng có ý định gì tốt lành với tôi mà, ở trong địa bàn của tôi, tôi muốn làm gì anh cũng được cả! Anh là một tên đàn ông xấu xa, lúc nào cũng lẳng lơ, ve vãn tôi trong mơ. Một lần thôi là quá đủ, thế mà mấy lần liên tiếp không chịu buông tha, lại còn dám động đến ngực tôi! Hãy nhìn xem tôi sẽ thu phục anh thế nào!" Cô vừa nói xong đã nghiến răng nghiến lợi đánh anh một trận tơi bời.
Vừa nãy cô đã nói những gì?
Mấy lần liên tiếp không chịu buông tha? Lẳng lơ, ve vãn?
Anh nín thở lại, lặng ngây nhìn người phụ nữ đang làm loạn trên người mình, trái tim đập nhanh vô cùng.
Nếu như đây thật sự dược coi là rượu vào lời ra, vậy thì lời nói ban nãy của cô đồng nghĩa với việc cô thường xuyên nằm mơ thấy anh?
“Cô thường mơ thấy tôi làm những gì?" Hai tay anh nắm chắc lấy thân thể đang lắc la lắc lư của cô.
“Mơ thấy anh làm gì? Đương nhiên là mơ muốn đánh anh! Bây giờ tôi đang đánh anh đấy thôi! Ha ha, bây giờ nên bắt đầu đánh từ đâu đây? À đúng rồi, cái miệng độc địa của anh là đáng ghét nhất, hôm nay tôi nhất định phải trị cho nó một bài học!" Nói xong, cô liền đưa tay lên định đánh vào chiếc miệng của anh.
Anh phản ứng nhanh nhạy ngăn đôi tay của cô lại.
Cô giơ cánh tay khác lên, lại bị anh tóm lấy. Viên Nhuận Chi phẫn nộ thét lên: “Anh tưởng rằng anh đã khống chế được hai tay của tôi thì tôi sẽ không còn cách nào trừng trị chiếc miệng của anh sao? Tôi sẽ cắn chết nó, cắn chết nó!"
Kèm theo tiếng thét tức giận là một bóng đen nhanh chóng áp mạnh xuống người anh. Tiếp sau đó, đôi môi anh bỗng nhiên đau nhói lên, khó lòng nhẫn nhịn được.
“Cô…" Anh đau tới mức cau có mặt mày, khẽ rên một tiếng.
Tiếp theo đó mùi vị tanh nồng của máu bắt đầu lan rộng trong miệng.
Người phụ nữ này, đúng là điên cuồng.
Chỉ có cô mới có thể khiến anh chịu đựng được những việc như thế này.
Cô cũng cảm nhận được vị máu tanh nồng, cuối cùng cũng chịu buông tha đôi môi anh, khẽ đặt môi mình lên đó rồi ra sức hút lấy dòng máu tuôn chảy trên đó.
Chiếc miệng bỗng nhiên bị chiếm lĩnh, khó lòng hít thở, bộ não thiếu dưỡng khí, lại càng thêm mơ màng.
Thật sự khó mà tin được, ban ngày vẫn còn cãi nhau, chính vào lúc anh bi ai, chán nản nhất muốn từ bỏ thì lại gần gũi với cô đến tận mức này.
Anh nhắm mắt lại, để mặc cho cô ôm hôn mình, hai tay anh không kiềm chế được, ôm chặt lấy thân người đang giãy giụa liên hồi của cô.
Một lúc sau, vết thương trên môi anh ngưng chảy máu, đôi môi cô cuối cùng cũng chịu rời đi.
Hai người mặt đối mặt, khoảng cách gần như vậy, gần đến mức cả hai đều có thể nghe rõ tiếng thở của người kia.
Cô nhìn anh một hồi lâu, sau đó đôi mắt nhoẻn lên tươi tắn: “Anh đã nếm được cảm giác đau đớn chưa? Mỗi một lần đối xử không ra gì với tôi, có bao giờ anh nghĩ xem tôi đang cảm thấy thế nào không? Anh có biết hay không, mỗi ngày tôi đều suy nghĩ không biết cắn thịt, hút máu của anh sẽ là một cảm giác như thế nào. Hôm nay, cuối cùng, tôi đã thỏa được nguyện ước. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy được bộ dạng bất lực của anh như vậy. Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng sảng khoái, dễ chịu, chỉ đáng tiếc đây là trong mơ. Hưm, trong mơ thì cũng đã sao chứ? Chỉ cần có thể giày vò, hành hạ anh theo ý thích thì tôi đã thấy vui rồi".
Anh nheo mắt lại nhìn cô, bỏ qua nỗi đau trên môi, giọng nói trầm ồm: “Đã giải tỏa tâm trạng xong chưa? Bây giờ có thể đi ngủ được rồi chứ?"
Cô say rồi, hoàn toàn không biết bản thân đang làm những gì. Lúc này cô ngồi trên người anh, lắc bên trái, lắc bên phải. Điều này đối với một người đàn ông đang say mà nói chính là hành động khiêu khích, quyến rũ cực kì đáng sợ. Đúng thế, anh cũng say rồi, chỉ là tỉnh hơn cô đôi chút mà thôi, thế nhưng điều đó cũng không có nghĩa là anh sẽ luôn giữ được tỉnh táo như thế này mãi. Nếu như cô còn liên tục đối với anh như lúc nãy, anh thực lòng không biết có xảy ra chuyện gì nghiêm trọng không nữa.
Anh rất thích cách cô hôn anh thô bạo như trước đó, anh cũng thích cảm giác ấm áp khi ôm chặt cô vào lòng.
Trong lòng mong chờ những điều đó, nhưng lí trí lại mách bảo anh phải từ chối chuyện này.
Cô nhìn anh một cách khinh thường, nói: “Hưm, anh coi tôi là đồ ngốc chắc? Người ta thường nói giấc mộng đẹp không dài, giấc mơ đêm nay, tôi nhất định phải tận lực, không vờn chết anh, thì tôi không theo họ Viên nữa!"
“Cái tên đàn ông như anh, lúc nào cũng kiêu ngạo như một con thiên nga đáng ghét. Tôi nhất định phải đạp đổ lòng tự trọng cao vời của anh. Rốt cuộc phải đối với anh thế nào thì mới có thể đả kích được anh chứ?" Cô thật sự đã say mèm, hoàn toàn ăn nói điên loạn, mất trí.
“Tôi là thiên nga, vậy thì cô không phải chính là con cóc ghẻ sao?"
“Anh mới là con cóc ghẻ ấy!" Vẫn còn đang suy nghĩ xem phải giày vò anh như thế nào, vừa nghe thấy ba chữ “con cóc ghẻ", cô liền nhoẻn miệng cười bật thành tiếng đầy khoái trá: “Anh cứ ra sức mà mỉa mai đi. Tôi sẽ nhanh chóng làm một con cóc ghẻ ăn thịt thiên nga là anh ngay!"
Nói xong, cô liền dựng thẳng người lên, đưa tay kéo mạnh hàng khuy áo của anh.
Những chiếc khuy nhanh chóng lăn lóc khắp nơi.
Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, cô hoàn toàn có thể nhìn thấy làn da mật ong khỏe mạnh, gợi cảm của anh lộ ra bên ngoài.
Hầy, hầy, hầy! Cô liên tục đưa ra tiếng cảm thán, dùng hai tay vuốt ve trên bộ ngực kia.
Anh trợn to mắt lên, đột nhiên nhận thức ra cô đang làm cái gì. Cố gắng nhẫn nhịn cơn đau đầu, anh vội vã nắm chắc lấy tay cô rồi nói: “Viên Nhuận Chi, cô đừng chơi đùa nữa, mau đi ngủ thôi, ngày mai còn phải đi làm nữa đấy!"
Cô dừng tay lại, mỉm cười đầy đắc ý: “Thì ra anh cũng biết sợ hả? Phụ nữ sau khi bị đàn ông cưỡng ép sẽ để lại nỗi đau đớn tinh thần cả một cuộc đời. Nếu như anh bị tôi cưỡng ép rồi, đối với anh mà nói, nhất định cũng là việc vô cùng mất mặt đúng không? Đánh anh, mắng anh, cắn anh tôi đều làm hết rồi, thế nhưng hoàn toàn chưa hề nhìn thấy biểu cảm bi thương như lúc này hiện trên mặt anh. Bây giờ tôi muốn nhìn thấy anh sống không bằng chết, đau đớn tột cùng!"
“Đừng có ăn nói linh tinh nữa! Cô say rồi, mau đi ngủ ngay cho tôi…"
Anh đẩy người cô ra, đang định quay người sang thì tác dụng của men rượu đã bắt đầu khiến cho hành động của anh trở nên chậm chạp.
Thế nhưng động tác của cô nhanh hơn anh. Cô ép cả người lên người anh, há miệng cắn lấy chiếc cằm của anh, lúc sau liền đặt môi hôn lên cổ anh.
Cảm giác đắm say dị thường lan tỏa khắp thân thể anh. Anh cứng sựng người lại, không dám động đậy loạn xạ. Cổ anh bất giác chuyển động, nhắm mắt lại. Trong đầu anh lúc này cảm giác nhìn thấy một đám bướm bay lượn thướt tha, say mê, đau đớn, kèm theo cảm giác phấn khích khó lòng kìm nén lại.
Anh cố gắng kiềm chế nói với cô: “Thật sự xin cô đừng gây chuyện nữa, nếu như cứ thế này mà tiếp tục thì không thể nào lấy lại được đâu. Đợi đến lúc tỉnh lại, cô sẽ vô cùng hối hận…"
Cô há miệng, đặt răng vào bên cổ anh rồi nói: “Đừng động đậy! Cẩn thận không tôi cắn đứt động mạch chủ trên cổ anh đấy. Lần trước không phải anh đã cởi hết y phục, lông nhông đứng trước mặt tôi sao? Sợ cái gì? Lần này tôi sẽ toại nguyện cho anh, anh cứ ngoan ngoãn nghe lời, nếu không bị đau đớn thì đừng có trách tôi không biết thương hoa tiếc ngọc!"
Lời thoại của mấy tên đàn ông bại hoại, dâm tà đã bị cô cướp mất…
Huyệt thái dương của anh không ngừng co giật…
Anh cố gắng nhắc lại câu cảnh cáo ban nãy.
Có lẽ người thật sự nằm mơ chính là anh, nếu không, mỗi lần nhìn thấy anh cô đều bật hết gai góc quanh người lên, làm gì có chuyện nói ra những lời như kiểu muốn chiếm đoạt anh? Tại sao lại có thể nằm đè trên người vừa hôn, vừa cắn anh?
Là anh đã uống say, anh đang nằm mơ. Ngay cả khi say mem, nằm mơ anh cũng đều nghĩ về cô. Thứ không có được mãi mãi là đẹp nhất. Anh đáng thương biết bao, giấc mộng đáng thương biết bao, vì không có được nên anh sẽ nhất quyết chiếm lĩnh nó trong giấc mơ.
Hàm răng cô đi xuống dưới khuôn ngực anh, vừa cắn lại vừa hôn, hai tay nhanh chóng cởi quần áo của anh ra.
Men rượu không chỉ ngấm đẫm vào vị trí não cô mà là toàn thân. Cô hiếu kì đưa tay lướt lên những vùng da thịt không thuộc về mình, lòng bàn tay ấm nóng, cảm giác lạ lẫm vô cùng, không hề giống làn da mịn màng, mềm mại của mình nhưng lại rắn chắc, khỏe khoắn hơn nhiều. Cho dù sờ đến đâu cũng rắn chắc, cứng cáp khiến cho người ta cảm thấy kích động muốn sờ thêm chút, nắn thêm chút.
Chiếc hôn mạnh bạo, thô lỗ, động tác ngờ nghệch, vụng về, khiến cho tất cả các dây thần kinh trên người anh đều nổi lên đầy hứng khởi, mỗi một tế bào đều sục sôi, phấn chấn.
Anh mím chặt môi, hít một hơi thật sâu.
Cô đưa tay nhẹ lướt trên xương quai xanh của anh, nhấp nhô ra vào, gợi cảm, quyến rũ khó tả bằng lời, khiến cô không muốn rời đi mà cứ sờ lên đó mãi.
Cô nhoẻn miệng cười tươi tắn, ngước mắt nhìn anh rồi mơ màng lên tiếng: “Thân hình được lắm, sờ rất sướng tay, rắn chắc mà dẻo dai, khiến người ta thèm khát đến quay cuồng".
Anh nhìn cô, bất giác bật cười thành tiếng, vén mái tóc buông dài của cô ra phía sau lưng, để lộ làn da trắng ngọc trắng ngà, nõn nà, mịn màng của cô. Anh đưa tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt cô, rồi cất tiếng nói: “Em thích là được rồi…"
“Đáng ghét! Anh làm thế khiến tôi ngứa quá! Xin anh hãy chuyên nghiệp một chút, bây giờ tôi đang cưỡng ép anh chứ không phải anh đang chọc ghẹo tôi". Cô đưa tay gạt phăng bàn tay không ngừng vuốt ve trên má mình. Thật sự là đáng ghét, làm cho cô ngứa ngáy, tê dại cả người.
Đôi mắt anh bỗng sầm lại: “Em có biết thế nào được gọi là cưỡng ép không?"
Lời nói vừa dứt, bàn tay của anh bất ngờ ôm lấy chiếc cổ thon thả, tuyệt đẹp của cô, kéo cả thân người cô về phía anh, bàn tay còn lại linh hoạt vòng qua chiếc eo thon, trong chớp mắt anh đã ôm chặt cô trong lòng. Không để cô kịp lên tiếng, đôi môi anh đã đặt ngay lên bờ môi của cô. Xoay chuyển tình thế, anh ra sức hôn lên bờ môi mỏng mảnh, quyến rũ của cô, tiếp đó, lại cắn mạnh lên đó. Cô đau đến mức kinh ngạc, anh khẽ há miệng đưa lưỡi vào trong miệng cô, đắm đuối say sưa cùng cô.
Không ngừng nuốt nước bọt mà không hề phát ra tiếng động, cả khuôn miệng của cô lúc này toàn là hơi thở của anh, không còn không khí, cô như thể sắp tắt thở, chỉ có thể phát ra tiếng rên yếu đuối.
Bất luận cô vùng vẫy, rên rỉ đến mức nào, đều chẳng thể nào thoát ra khỏi vòng tay của anh.
Có lẽ là do men rượu, cũng có thể do sự trỗi dậy của bản năng, dần dần, cô không còn vùng vẫy nữa, cũng học theo anh, muốn phản kích, muốn quấn quýt bên anh, tấn công lại anh.
Cô đáp lại anh một chiếc hôn cuồng nhiệt, nhưng lại giống như đang cắn anh, trong miệng vẫn không quên nói: “Tôi nhất định phải cưỡng ép anh! Chiếm đoạt anh!"
Niềm dục vọng trước nay chưa từng có trỗi dậy mạnh mẽ trong người anh, khí huyết toàn thân rạo rực dâng trào, anh khẽ bật cười đầy hứng khởi.
Cô là một con mèo hoang không kiềm chế được sự kích thích.
Đôi môi quyến luyến, tiếng rêu gợi tình, làn da nóng ẩm hoàn toàn hòa thành một thể không chút do dự.
Anh ép cô xuống dưới thân người mình, chiếc hôn dần chuyển từ trên cổ xuống dưới, mỗi nơi đều để lại một dấu ấn.
Cả người cô nóng ran như đang bị thiêu đốt, cả người bị anh hôn đến độ tê dại, đắm đuối, toàn thân rệu rã bất lực, ý loạn tình dâng, thân người dịch chuyển, nhưng lại chẳng tìm được phương hướng.
Chiếm lĩnh lấy đôi môi cô một lần nữa, anh say đắm yêu chiều, tha thiết, sau đó lại buông ra, hàm răng đặt lên bờ môi của cô, thì thầm lên tiếng: “Em hãy nhớ kĩ, hôm nay là do em kiên quyết muốn cưỡng ép anh, tất cả mọi hậu quả, em phải gánh chịu hết đấy!"
Cô vẫn còn chưa kịp hiểu thấu lời anh vừa nói rốt cuộc có ý gì, chỉ trong nháy mắt, cả người cô bị xâm nhập bởi một thứ lạ lẫm mà cô mong chờ bấy lâu nay, khiến cho thân người trống trải của cô bỗng nhiên tràn đầy, mỹ mãn. Thế nhưng cùng lúc đó, toàn thân cô bỗng dâng lên một nỗi đau đớn quặn ruột, khiến cô bất giác phản kháng, ra sức muốn thoát khỏi.
Anh ôm chặt lấy cô, lại lần nữa chạm lên đôi môi cô, dịu dàng, thương yêu, bá đạo, quyết không cho phép cô được rút lui.
Dần dần thân thể không thể nào kìm nén được nữa, bắt đầu cử động, lắc lư theo vũ điệu nguyện thủy nhất của loài người.
Không biết bao lâu sau, cảm giác kì lạ lan rộng khắp thân thể, tất cả mọi thứ dường như dừng hết lại, bất động, sức lực toàn thân như thể cũng bị tước đoạt hết cả.
Cô bây giờ chẳng khác nào đang nằm trên đại dương bao la, để mặc dòng nước cuốn mình đi, chìm chìm nổi nổi, đôi lúc lại giống như thân liễu, khẽ rung theo làn gió nhẹ, phiêu diêu tự tại giữa không trung, lắc la lắc lư…
Tác giả :
Hoa Thanh Thần