Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính
Chương 81
Ninh Mông nằm trên vai anh, mím chặt môi.
Khẽ khàng nói ra tên của mình, trong lòng cô cảm giác cực kì kì lạ, ở thế giới này, Thời Thích là người đầu tiên biết tên cô.
Cũng có thể là cảm giác này là, cuối cùng cũng có thể dùng tên thật của chính mình.
Trước mắt một mảng mơ hồ, cuối cùng tất cả trở về yên bình.
…
Khi mở mắt ra lại một lần nữa, người Ninh Mông đã ở trong một nơi hỗn độn.
Nơi đó chỉ hơi lớn, gần như chỉ đủ cho cô cử động, thứ gì khác cũng không có, độc lập với trời đất.
Cô sờ phía sau lưng của mình, cảm giác đau đớn đó đã hoàn toàn biến mất.
Giọng nói của hệ thống vang lên: “Cơ thể của cô đã sắp đắp nặn xong, xét thấy sự sai sót ba lần trước, tổng bộ quyết định không để cô bám vào người khác nữa."
Gắn với ba lần đó, gần như đã huỷ hoại thanh danh của bộ phận xuyên không bọn họ.
Làm sao mà lại rơi vào ký chủ như vậy chứ, thế giới thay đổi cũng được đi, lại còn có tâm tư này… Mà vai chính của thế giới này lại chấp nhất với cô, cái này đã là rất kỳ quặc rồi.
Nó cũng không phát hiện… May là ký chủ không khiếu nại nó, bằng không nhất định sẽ bị quay về cấu tạo lại, hệ thống bị lắp lại.
Ninh Mông hoàn toàn không biết suy nghĩ của nó, ngược lại vui mừng hỏi: “Ta có thể dùng cơ thể của chính mình?"
Mấy lần liên tiếp đều xuyên vào người người khác, làm sao mà ổn được, cô vẫn thích cơ thể của mình hơn.
Giống như dù bên ngoài tốt, nhưng vẫn thích trong nhà hơn.
Hệ thống nói: “Đúng vậy."
Lần trước bộ phận xuyên không đã hiểu ra, bắt đầu đắp nặn cơ thể của cô, chẳng qua là lần này vì ngoài ý muốn mà cách thời gian lúc trước không lâu, còn chưa thành công hoàn toàn.
Nó giải thích nói: “Đắp nặn cơ thể rất phiền phức, cho nên cần có thời gian."
Ninh Mông xua xua tay, “Không sao không sao, chỉ cần là cơ thể của chính ta là tốt rồi, thời gian không thành vấn đề."
Đến lúc đó xuyên qua sẽ là một khoảng thời gian khác.
Cô nghĩ như vậy, ai mà ngờ nhiều ngày sau đó bản thân vẫn chờ trong nơi tồi tàn này, rốt cuộc cô cũng nhịn không được nữa, hỏi: “Lúc nào ta mới có thể có cơ thể của mình?"
Cũng không đếm được đã qua bao nhiêu ngày, không cần ăn cũng không cần uống.
Hệ thống nói: “Nhanh thôi."
Ninh Mông không khỏi trợn mắt, “Rất lâu trước đó ngươi cũng nói như vậy, rốt cuộc đến giờ ta vẫn còn ở trong cái góc xó xỉnh này, ta có thể khiếu nại ngươi không?"
Nghe được chữ khiếu nại này, hệ thống cực kì sợ hãi.
Nó suy nghĩ, trả lời nói: “Thật sự rất nhanh, chờ một chút. Đắp nặn cơ thể tương đối phiền phức, nhất định chúng tôi sẽ cho cô một đáp án hài lòng."
Ninh Mông không nói gì.
Từ lần bị Cố Nam Tây đâm chết đó, cô đã tới không gian hỗn độn này, vẫn luôn chờ trong này, mỗi ngày đối mặt với nơi nhìn thấy không rõ ràng.
Không ngờ tới cuối lại là bị Cố Nam Tây thọc chết.
Cách chết này đúng là quá làm cô thất vọng rồi, cô hoàn toàn không đoán trước được, vốn tưởng rằng còn có thể nghỉ ngơi trong cơ thể Mạnh Ninh một thời gian, không ngờ tới cứ vậy mà chết.
Không gian không lớn, mỗi ngày đợi ở đây, thời gian qua lâu cũng thấy phiền, không chừng một thời gian lâu sẽ còn buồn bực.
Cô còn muốn học vẽ bùa mà.
Cũng không biết cuối cùng Cố Nam Tây thế nào.
Hẳn là Thời Thích sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Nhưng mà nghĩ tới Thời Thích, họ là cảnh tượng trước lúc chết, sắc mặt cô lập tức phức tạp, lại có hơi không dám nghĩ sâu xa.
Động tác kia là cô chưa từng nghĩ tới.
Ninh Mông vùi đầu vào gối, không biết nên làm sao bây giờ.
Hiện tại đã vén màn sự việc từng trải qua trước kia, hình như trong bất giác cả bản thân cô cũng không phát hiện, Thời Thích đã phát hiện ra thân phận của cô từ rất lâu.
Có lẽ sớm hơn, lúc ở trong cơ thể Ninh Ninh.
…
Thời gian lại qua một lúc lâu, vào lúc Ninh Mông sắp không nhẫn nhịn được nữa, cuối cũng hệ thống cũng cho cô một tin tức mới: “Đã xong!"
Ninh Mông từ từ đứng lên, “Ở đâu cơ?"
Hệ thông không nói: “Chuyện này phải tới thế giới mới mới có thể đưa vào, cô đi vào chính cơ thể của cô, không cần lo."
Ninh Mông đã gấp đến độ không chờ được, vội vàng nói: “Vậy thì chờ cái gì nữa, nhanh xuyên đi, ta đã chờ không kịp."
Hệ thống nói: “Vậy cô chuẩn bị sẵn sàng."
Trái tim Ninh Mông nhảy lên thình thịch, tưởng tượng đến một lát nữa sẽ nhìn thấy cơ thể của mình, toàn thân đều cực kì kích động.
Một lát sau, cảm giác quen thuộc kéo tới lần thứ hai.
Cô nhắm mắt, chậm rãi chờ thời khắc tỉnh lại.
Vào lúc Ninh Mông mở mắt ra, cô đang ở trong một phòng vệ sinh.
Loại cảm giác này trong nháy mắt đã làm cô nhớ lại lần đã từng xuyên vào người Mạnh Ninh, nơi này đều không an toàn như nhau, cô nhanh chóng hai bước gộp làm ba mà chạy ra khỏi toilet.
Không ngờ tới bên ngoài toilet lại là một vùng trời đất mới.
Con đường này nhìn rất giống khách sạn, đối diện là kính, có thể nhìn thấy toà cao ốc bên ngoài, đèn đuốc sáng trưng.
Bởi vậy có thể thấy được, vị trí của khách sạn này rất không tệ.
Hơn nữa cô vừa nhìn thấy, cảm thấy đây là một khách sạn hết sức xa hoa, so với mấy cái cô thấy trước kia hoàn toàn không giống nhau, đẹp đẽ đồ sộ.
Cô lập tức gọi hệ thống: “Hệ thống, ngươi đặt ta ở đâu vậy? Bây giờ ta không có hộ khẩu hay là sao?"
Đây nếu như bị người khác phát hiện, bắt được phải vào Cục Cảnh sát, vậy phải thế nào, không có hộ khẩu chứng minh nhân dân, áng chừng là phải nghỉ bên trong hơi bị lâu.
Cô không muốn vào đâu.
Lâu sau hệ thống mới đi ra, yếu ớt nói: “Đây là khách sạn, bây giờ cô cũng không có thông tin nhân thân…"
Ninh Mông hít sâu, quả nhiên so với suy đoán của cô không khác gì.
Cô đương định nhấc chân rời khỏi nơi này, đối diện cách đó không xa có hai phục vụ đi tới, đang đi về hướng của cô.
Ninh Mông giật mình trốn vào bên cạnh toilet.
Nơi này vẫn khá an toàn, cô tìm một phòng áp chót, bởi vì mấy chỗ ở chót đều có xảy ra chuyện quái quỷ như nhau.
Dùng cơ thể của mình quả nhiên là khá quen, một chút cô cũng không hề có cảm giác lạ, cũng không cần khó chịu mà thu nhận ký ức, cực kỳ thoải mái.
Không ngờ tới người phục vụ cũng nối gót vào toilet.
Ninh Mông ngồi trên nắp bồn cầu, dựng đứng lỗ tai lên nghe lén bọn họ nói chuyện.
“… Lần này nhất định phải biểu hiện cho tốt." Một giọng nữ nhỏ nhẹ vang lên.
Một người khác lại cười trả lời nói: “Theo những gì cô nói, đây chính là cơ hội bay lên cành cao tốt nhất, tôi đã sớm chờ ngày này."
Tiếng nước hoà với tiếng nói chuyện, nghe không rõ lắm.
Ninh Mông ước độ đoán ra được một chút ý, là người tới khách sạn này có thân phận khá cao, cho nên bọn họ đều muốn tìm cơ hội đi qua.
Không chừng còn có cơ hội lên làm phu nhân nhà giàu.
Sau đó, hai người phục vụ đã đẩy cửa mà ra ngoài, cửa đóng lại.
Ninh Mông đợi một lúc, xác định là không có ai rồi sau đó mới đi ra ngoài từ phòng bên, sau khi rời khỏi lại đối diện với gương mặt của bản thân mà cô đã quen phản chiếu trên gương lớn.
Gương mặt cùng lắm chỉ lớn bằng một bàn tay,
trắng nõn tinh xảo, thanh tú đẹp đẽ, tuy rằng không sửa mặt, nhưng chất da đã được sửa không ít.
Vẫn muốn cảm ơn hệ thống một cái.
Xa cách lâu như vậy, lại một lần nữa nhìn thấy khuôn mặt vốn có của mình, cô còn hơi có cảm giác bừng tỉnh sau mơ.
Dù cho làm Ninh Ninh, hay là làm Mạnh Ninh, mỗi ngày đối diện với gương, nhìn hai người tương tự với bản thân, cô đều rất bùi ngùi.
Bây giờ cuối cùng cũng có thể nhìn thấy mặt của mình, tuy rằng không phải là đẹp đẽ rạng ngời, đây cũng đủ làm cô vui mừng.
Nhìn vào gương một lúc, cô lập tức rời khỏi toilet.
Cấu trúc của khách sạn đều giống nhau, Ninh Mông tìm được thang máy, sau đó lập tức đi xuống dưới lầu.
Ai ngờ cuối cùng vẫn là lang thang không có mục tiêu mà dạo trong khách sạn.
Rõ ràng cô đến lầu một từ thang máy, cuối cùng lại không tìm thấy cửa lớn đâu, đúng là giống như ruồi bọ không đầu.
Có lẽ là do vẫn luôn thấy cô quanh quẩn ở đó, một phục vụ quan sát cuối cùng cũng đi tới, lịch sử hỏi: “Xin hỏi cô không tìm thấy phòng sao?"
Ninh Mông cười gượng một tiếng, suy nghĩ xong vẫn cẩn thận hỏi: “Ngại quá, xin hỏi muốn đi ra ngoài thì đi từ đâu?"
Mắt người phục vụ lộ ra sự nghi hoặc, hình như phát hiện ra cái gì đó: “Cô là khách của phòng nào ạ?"
Ninh Mông bỗng nhiên cảm thấy không ổn, vừa đúng lúc thang máy cách đó không xa mở ra, có người đi vào, cô lập tức đi qua, “Người tôi chờ tới rồi."
Người phục vụ đi theo phía sau cô.
Ninh Mông trực tiếp vào thang máy, khi cửa đóng anh ta không đi theo vào, lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm, thiếu điều trán chảy mồ hôi lạnh.
Đây đúng thật là xém chút đã bị phát hiện.
Cô ấn lên lầu từ đầu khi cô đến, về lại toilet, ở đó tự hỏi tiếp theo phải làm sao bây giờ.
Ở đây cũng không có bản đồ, cũng không có di động, cũng không biết ra ngoài như thế nào.
Ở nơi đó quay quay hơi lâu, sẽ có mấy phục vụ nhiệt tình lại dò hỏi, bọn họ đều là người tinh ranh, tới thêm vài lần nữa, tuyệt đối mình sẽ lòi ra.
Ninh Mông lại ngồi trên nắp bồn cầu một lần nữa.
Cửa lớn của khách sạn này rốt cuộc là ở đâu vậy?
Một lần xuyên không, cô ngay cả cái cửa lớn của khách sạn cũng tìm không thấy, nói ra chỉ sợ sẽ bị cười chết.
Bên ngoài lại có động tĩnh, sau đó biến mất.
Ninh Mông lén lút đi ra ngoài, phát hiện bên ngoài để mấy bộ đồ không hề hiếm, còn có túi to, đều là quần áo phục vụ, chắc là đồ mới.
Mà người đi vào kia cũng không biết đi đâu rồi.
Mắt Ninh Mông xoay tròn, đột nhiên sáng lên?
Quần áo cô mặc hiện tại chính là quần áo trước khi chết, tuy rằng không phải đồ bệnh nhân, nhưng cũng khá giống, không thể ở đây đi qua đi lại mãi được, một người tuỳ tiện tới hỏi thông tin cư trú của cô, cô tất sẽ lộ nguyên hình.
Chi bằng thay đổi thành người phục vụ, lén đi ra ngoài.
Người phục vụ luôn có cái tiện lớn hơn.
Thế giới lớn như vậy, đến lúc đó cũng sẽ không tìm thấy được cô, dù sao cô cũng không làm chuyện gì xấu, tìm được Thời Thích là có thể thoả thích rong chơi.
Toilet đúng là nơi tốt để thay quần áo.
Quần áo vừa mặc được một nửa, bên ngoài đột nhiên có một người phụ nữ trung niên đi vào, nhìn thấy bộ dạng của cô, cau mày hỏi: “Sao cô còn ở đây?"
Ninh Mông nghiêng mặt, không dám nhìn qua, sợ bị bà ta phát hiện.
“Phòng 2504 bên kia cô mở một chai rượu vang đỏ đưa qua đi, đừng sơ suất." Người phụ nữ trung niên tiếp tục nói.
Lúc sắp rời khỏi toilet, bà ta quay đầu lại: “Lấy chai tốt nhất."
Ninh Mông cúi đầu đáp.
Bây giờ đi lấy rượu vang đỏ… Cô muốn cởi quần áo, cuối cùng vẫn ngừng lại, vẫn là ra ngoài trước rồi nói.
Đợi lát nửa nhất định có người khác đi lấy rượu vang đỏ.
Nghĩ như vậy, Ninh Mông cẩn thận nhìn xung quanh vài cái, ra khỏi toilet.
Quần áo phục vụ giống với trang phục tiếp viên hàng không mà cô đã từng thấy, cực kì có tác phong chuyên nghiệp, cũng rất đẹp, ở trên người cô lại có hơi chật.
“Chính là cô, sao cô lại còn tới chỗ này?"
Giọng nói quen thuộc của người phụ nữ trung niên lại vang lên một lần nữa.
Ninh Mông thầm kêu không tốt một tiếng, nhanh chóng cúi đầu, tiếp tục đi về phía trước, yên lặng tăng nhanh tốc độ, sợ bị đuổi theo.
Người phụ nữ trung niên lại bước thêm vài bước đuổi theo, cau mày nói: “Tôi vừa mới bảo cô đưa rượu, rượu đâu?"
Ninh Mông tránh đi hết mức, cúi đầu nói mấy chữ.
Cô cố ý nói không rõ ràng, chỉ sợ bản thân có sai lầm gì trước mặt bà ta, hiển nhiên người này cũng không biết cô là ai, cũng không rõ lắm là trong đám phục vụ không có sự tồn tại của cô.
Như suy đoán của cô, đối phương cũng không nghe thấy, lập tức đưa khay cho cô, bên trên còn có một chai rượu và dụng cụ khác, song song đặt trên đó.
Người phụ nữ trung niên nhìn chằm chằm cô, “Bây giờ, đến phòng 2504."
Trong giọng nói của bà ta có chưa cảm giác kỳ lạ, tựa như mang theo sự mê hoặc: “Đây là cơ hội, cô đừng bỏ qua, bao nhiều người muốn cũng không đi được."
Ninh Mông không hiểu ý của bà ta.
Khẽ khàng nói ra tên của mình, trong lòng cô cảm giác cực kì kì lạ, ở thế giới này, Thời Thích là người đầu tiên biết tên cô.
Cũng có thể là cảm giác này là, cuối cùng cũng có thể dùng tên thật của chính mình.
Trước mắt một mảng mơ hồ, cuối cùng tất cả trở về yên bình.
…
Khi mở mắt ra lại một lần nữa, người Ninh Mông đã ở trong một nơi hỗn độn.
Nơi đó chỉ hơi lớn, gần như chỉ đủ cho cô cử động, thứ gì khác cũng không có, độc lập với trời đất.
Cô sờ phía sau lưng của mình, cảm giác đau đớn đó đã hoàn toàn biến mất.
Giọng nói của hệ thống vang lên: “Cơ thể của cô đã sắp đắp nặn xong, xét thấy sự sai sót ba lần trước, tổng bộ quyết định không để cô bám vào người khác nữa."
Gắn với ba lần đó, gần như đã huỷ hoại thanh danh của bộ phận xuyên không bọn họ.
Làm sao mà lại rơi vào ký chủ như vậy chứ, thế giới thay đổi cũng được đi, lại còn có tâm tư này… Mà vai chính của thế giới này lại chấp nhất với cô, cái này đã là rất kỳ quặc rồi.
Nó cũng không phát hiện… May là ký chủ không khiếu nại nó, bằng không nhất định sẽ bị quay về cấu tạo lại, hệ thống bị lắp lại.
Ninh Mông hoàn toàn không biết suy nghĩ của nó, ngược lại vui mừng hỏi: “Ta có thể dùng cơ thể của chính mình?"
Mấy lần liên tiếp đều xuyên vào người người khác, làm sao mà ổn được, cô vẫn thích cơ thể của mình hơn.
Giống như dù bên ngoài tốt, nhưng vẫn thích trong nhà hơn.
Hệ thống nói: “Đúng vậy."
Lần trước bộ phận xuyên không đã hiểu ra, bắt đầu đắp nặn cơ thể của cô, chẳng qua là lần này vì ngoài ý muốn mà cách thời gian lúc trước không lâu, còn chưa thành công hoàn toàn.
Nó giải thích nói: “Đắp nặn cơ thể rất phiền phức, cho nên cần có thời gian."
Ninh Mông xua xua tay, “Không sao không sao, chỉ cần là cơ thể của chính ta là tốt rồi, thời gian không thành vấn đề."
Đến lúc đó xuyên qua sẽ là một khoảng thời gian khác.
Cô nghĩ như vậy, ai mà ngờ nhiều ngày sau đó bản thân vẫn chờ trong nơi tồi tàn này, rốt cuộc cô cũng nhịn không được nữa, hỏi: “Lúc nào ta mới có thể có cơ thể của mình?"
Cũng không đếm được đã qua bao nhiêu ngày, không cần ăn cũng không cần uống.
Hệ thống nói: “Nhanh thôi."
Ninh Mông không khỏi trợn mắt, “Rất lâu trước đó ngươi cũng nói như vậy, rốt cuộc đến giờ ta vẫn còn ở trong cái góc xó xỉnh này, ta có thể khiếu nại ngươi không?"
Nghe được chữ khiếu nại này, hệ thống cực kì sợ hãi.
Nó suy nghĩ, trả lời nói: “Thật sự rất nhanh, chờ một chút. Đắp nặn cơ thể tương đối phiền phức, nhất định chúng tôi sẽ cho cô một đáp án hài lòng."
Ninh Mông không nói gì.
Từ lần bị Cố Nam Tây đâm chết đó, cô đã tới không gian hỗn độn này, vẫn luôn chờ trong này, mỗi ngày đối mặt với nơi nhìn thấy không rõ ràng.
Không ngờ tới cuối lại là bị Cố Nam Tây thọc chết.
Cách chết này đúng là quá làm cô thất vọng rồi, cô hoàn toàn không đoán trước được, vốn tưởng rằng còn có thể nghỉ ngơi trong cơ thể Mạnh Ninh một thời gian, không ngờ tới cứ vậy mà chết.
Không gian không lớn, mỗi ngày đợi ở đây, thời gian qua lâu cũng thấy phiền, không chừng một thời gian lâu sẽ còn buồn bực.
Cô còn muốn học vẽ bùa mà.
Cũng không biết cuối cùng Cố Nam Tây thế nào.
Hẳn là Thời Thích sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Nhưng mà nghĩ tới Thời Thích, họ là cảnh tượng trước lúc chết, sắc mặt cô lập tức phức tạp, lại có hơi không dám nghĩ sâu xa.
Động tác kia là cô chưa từng nghĩ tới.
Ninh Mông vùi đầu vào gối, không biết nên làm sao bây giờ.
Hiện tại đã vén màn sự việc từng trải qua trước kia, hình như trong bất giác cả bản thân cô cũng không phát hiện, Thời Thích đã phát hiện ra thân phận của cô từ rất lâu.
Có lẽ sớm hơn, lúc ở trong cơ thể Ninh Ninh.
…
Thời gian lại qua một lúc lâu, vào lúc Ninh Mông sắp không nhẫn nhịn được nữa, cuối cũng hệ thống cũng cho cô một tin tức mới: “Đã xong!"
Ninh Mông từ từ đứng lên, “Ở đâu cơ?"
Hệ thông không nói: “Chuyện này phải tới thế giới mới mới có thể đưa vào, cô đi vào chính cơ thể của cô, không cần lo."
Ninh Mông đã gấp đến độ không chờ được, vội vàng nói: “Vậy thì chờ cái gì nữa, nhanh xuyên đi, ta đã chờ không kịp."
Hệ thống nói: “Vậy cô chuẩn bị sẵn sàng."
Trái tim Ninh Mông nhảy lên thình thịch, tưởng tượng đến một lát nữa sẽ nhìn thấy cơ thể của mình, toàn thân đều cực kì kích động.
Một lát sau, cảm giác quen thuộc kéo tới lần thứ hai.
Cô nhắm mắt, chậm rãi chờ thời khắc tỉnh lại.
Vào lúc Ninh Mông mở mắt ra, cô đang ở trong một phòng vệ sinh.
Loại cảm giác này trong nháy mắt đã làm cô nhớ lại lần đã từng xuyên vào người Mạnh Ninh, nơi này đều không an toàn như nhau, cô nhanh chóng hai bước gộp làm ba mà chạy ra khỏi toilet.
Không ngờ tới bên ngoài toilet lại là một vùng trời đất mới.
Con đường này nhìn rất giống khách sạn, đối diện là kính, có thể nhìn thấy toà cao ốc bên ngoài, đèn đuốc sáng trưng.
Bởi vậy có thể thấy được, vị trí của khách sạn này rất không tệ.
Hơn nữa cô vừa nhìn thấy, cảm thấy đây là một khách sạn hết sức xa hoa, so với mấy cái cô thấy trước kia hoàn toàn không giống nhau, đẹp đẽ đồ sộ.
Cô lập tức gọi hệ thống: “Hệ thống, ngươi đặt ta ở đâu vậy? Bây giờ ta không có hộ khẩu hay là sao?"
Đây nếu như bị người khác phát hiện, bắt được phải vào Cục Cảnh sát, vậy phải thế nào, không có hộ khẩu chứng minh nhân dân, áng chừng là phải nghỉ bên trong hơi bị lâu.
Cô không muốn vào đâu.
Lâu sau hệ thống mới đi ra, yếu ớt nói: “Đây là khách sạn, bây giờ cô cũng không có thông tin nhân thân…"
Ninh Mông hít sâu, quả nhiên so với suy đoán của cô không khác gì.
Cô đương định nhấc chân rời khỏi nơi này, đối diện cách đó không xa có hai phục vụ đi tới, đang đi về hướng của cô.
Ninh Mông giật mình trốn vào bên cạnh toilet.
Nơi này vẫn khá an toàn, cô tìm một phòng áp chót, bởi vì mấy chỗ ở chót đều có xảy ra chuyện quái quỷ như nhau.
Dùng cơ thể của mình quả nhiên là khá quen, một chút cô cũng không hề có cảm giác lạ, cũng không cần khó chịu mà thu nhận ký ức, cực kỳ thoải mái.
Không ngờ tới người phục vụ cũng nối gót vào toilet.
Ninh Mông ngồi trên nắp bồn cầu, dựng đứng lỗ tai lên nghe lén bọn họ nói chuyện.
“… Lần này nhất định phải biểu hiện cho tốt." Một giọng nữ nhỏ nhẹ vang lên.
Một người khác lại cười trả lời nói: “Theo những gì cô nói, đây chính là cơ hội bay lên cành cao tốt nhất, tôi đã sớm chờ ngày này."
Tiếng nước hoà với tiếng nói chuyện, nghe không rõ lắm.
Ninh Mông ước độ đoán ra được một chút ý, là người tới khách sạn này có thân phận khá cao, cho nên bọn họ đều muốn tìm cơ hội đi qua.
Không chừng còn có cơ hội lên làm phu nhân nhà giàu.
Sau đó, hai người phục vụ đã đẩy cửa mà ra ngoài, cửa đóng lại.
Ninh Mông đợi một lúc, xác định là không có ai rồi sau đó mới đi ra ngoài từ phòng bên, sau khi rời khỏi lại đối diện với gương mặt của bản thân mà cô đã quen phản chiếu trên gương lớn.
Gương mặt cùng lắm chỉ lớn bằng một bàn tay,
trắng nõn tinh xảo, thanh tú đẹp đẽ, tuy rằng không sửa mặt, nhưng chất da đã được sửa không ít.
Vẫn muốn cảm ơn hệ thống một cái.
Xa cách lâu như vậy, lại một lần nữa nhìn thấy khuôn mặt vốn có của mình, cô còn hơi có cảm giác bừng tỉnh sau mơ.
Dù cho làm Ninh Ninh, hay là làm Mạnh Ninh, mỗi ngày đối diện với gương, nhìn hai người tương tự với bản thân, cô đều rất bùi ngùi.
Bây giờ cuối cùng cũng có thể nhìn thấy mặt của mình, tuy rằng không phải là đẹp đẽ rạng ngời, đây cũng đủ làm cô vui mừng.
Nhìn vào gương một lúc, cô lập tức rời khỏi toilet.
Cấu trúc của khách sạn đều giống nhau, Ninh Mông tìm được thang máy, sau đó lập tức đi xuống dưới lầu.
Ai ngờ cuối cùng vẫn là lang thang không có mục tiêu mà dạo trong khách sạn.
Rõ ràng cô đến lầu một từ thang máy, cuối cùng lại không tìm thấy cửa lớn đâu, đúng là giống như ruồi bọ không đầu.
Có lẽ là do vẫn luôn thấy cô quanh quẩn ở đó, một phục vụ quan sát cuối cùng cũng đi tới, lịch sử hỏi: “Xin hỏi cô không tìm thấy phòng sao?"
Ninh Mông cười gượng một tiếng, suy nghĩ xong vẫn cẩn thận hỏi: “Ngại quá, xin hỏi muốn đi ra ngoài thì đi từ đâu?"
Mắt người phục vụ lộ ra sự nghi hoặc, hình như phát hiện ra cái gì đó: “Cô là khách của phòng nào ạ?"
Ninh Mông bỗng nhiên cảm thấy không ổn, vừa đúng lúc thang máy cách đó không xa mở ra, có người đi vào, cô lập tức đi qua, “Người tôi chờ tới rồi."
Người phục vụ đi theo phía sau cô.
Ninh Mông trực tiếp vào thang máy, khi cửa đóng anh ta không đi theo vào, lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm, thiếu điều trán chảy mồ hôi lạnh.
Đây đúng thật là xém chút đã bị phát hiện.
Cô ấn lên lầu từ đầu khi cô đến, về lại toilet, ở đó tự hỏi tiếp theo phải làm sao bây giờ.
Ở đây cũng không có bản đồ, cũng không có di động, cũng không biết ra ngoài như thế nào.
Ở nơi đó quay quay hơi lâu, sẽ có mấy phục vụ nhiệt tình lại dò hỏi, bọn họ đều là người tinh ranh, tới thêm vài lần nữa, tuyệt đối mình sẽ lòi ra.
Ninh Mông lại ngồi trên nắp bồn cầu một lần nữa.
Cửa lớn của khách sạn này rốt cuộc là ở đâu vậy?
Một lần xuyên không, cô ngay cả cái cửa lớn của khách sạn cũng tìm không thấy, nói ra chỉ sợ sẽ bị cười chết.
Bên ngoài lại có động tĩnh, sau đó biến mất.
Ninh Mông lén lút đi ra ngoài, phát hiện bên ngoài để mấy bộ đồ không hề hiếm, còn có túi to, đều là quần áo phục vụ, chắc là đồ mới.
Mà người đi vào kia cũng không biết đi đâu rồi.
Mắt Ninh Mông xoay tròn, đột nhiên sáng lên?
Quần áo cô mặc hiện tại chính là quần áo trước khi chết, tuy rằng không phải đồ bệnh nhân, nhưng cũng khá giống, không thể ở đây đi qua đi lại mãi được, một người tuỳ tiện tới hỏi thông tin cư trú của cô, cô tất sẽ lộ nguyên hình.
Chi bằng thay đổi thành người phục vụ, lén đi ra ngoài.
Người phục vụ luôn có cái tiện lớn hơn.
Thế giới lớn như vậy, đến lúc đó cũng sẽ không tìm thấy được cô, dù sao cô cũng không làm chuyện gì xấu, tìm được Thời Thích là có thể thoả thích rong chơi.
Toilet đúng là nơi tốt để thay quần áo.
Quần áo vừa mặc được một nửa, bên ngoài đột nhiên có một người phụ nữ trung niên đi vào, nhìn thấy bộ dạng của cô, cau mày hỏi: “Sao cô còn ở đây?"
Ninh Mông nghiêng mặt, không dám nhìn qua, sợ bị bà ta phát hiện.
“Phòng 2504 bên kia cô mở một chai rượu vang đỏ đưa qua đi, đừng sơ suất." Người phụ nữ trung niên tiếp tục nói.
Lúc sắp rời khỏi toilet, bà ta quay đầu lại: “Lấy chai tốt nhất."
Ninh Mông cúi đầu đáp.
Bây giờ đi lấy rượu vang đỏ… Cô muốn cởi quần áo, cuối cùng vẫn ngừng lại, vẫn là ra ngoài trước rồi nói.
Đợi lát nửa nhất định có người khác đi lấy rượu vang đỏ.
Nghĩ như vậy, Ninh Mông cẩn thận nhìn xung quanh vài cái, ra khỏi toilet.
Quần áo phục vụ giống với trang phục tiếp viên hàng không mà cô đã từng thấy, cực kì có tác phong chuyên nghiệp, cũng rất đẹp, ở trên người cô lại có hơi chật.
“Chính là cô, sao cô lại còn tới chỗ này?"
Giọng nói quen thuộc của người phụ nữ trung niên lại vang lên một lần nữa.
Ninh Mông thầm kêu không tốt một tiếng, nhanh chóng cúi đầu, tiếp tục đi về phía trước, yên lặng tăng nhanh tốc độ, sợ bị đuổi theo.
Người phụ nữ trung niên lại bước thêm vài bước đuổi theo, cau mày nói: “Tôi vừa mới bảo cô đưa rượu, rượu đâu?"
Ninh Mông tránh đi hết mức, cúi đầu nói mấy chữ.
Cô cố ý nói không rõ ràng, chỉ sợ bản thân có sai lầm gì trước mặt bà ta, hiển nhiên người này cũng không biết cô là ai, cũng không rõ lắm là trong đám phục vụ không có sự tồn tại của cô.
Như suy đoán của cô, đối phương cũng không nghe thấy, lập tức đưa khay cho cô, bên trên còn có một chai rượu và dụng cụ khác, song song đặt trên đó.
Người phụ nữ trung niên nhìn chằm chằm cô, “Bây giờ, đến phòng 2504."
Trong giọng nói của bà ta có chưa cảm giác kỳ lạ, tựa như mang theo sự mê hoặc: “Đây là cơ hội, cô đừng bỏ qua, bao nhiều người muốn cũng không đi được."
Ninh Mông không hiểu ý của bà ta.
Tác giả :
Khương Chi Ngư