Mộc Quy
Chương 1: Thử thách
Đường phố ban đêm nhộn nhịp tấp nập người qua lại. Vài đôi tình nhân đang khoát tay nhau, trao nhau những nụ cười tràn ngập hạnh phúc. Nơi đây là một con phố ẩm thực lớn của thành phố, hai bên đường dựng đầy các sạp đồ ăn, kẻ đến người đi vô cùng đông đúc. Thế nhưng nơi góc phố xa xa lại là một tiệm cafe nho nhỏ bình yên, trái ngược hoàn toàn với sự náo nhiệt bên ngoài. Hai người nhân viên pha chế và phục vụ đang thì thào nói chuyện, tranh thủ nghỉ ngơi sau một ngày dài mệt mỏi.
Ở trong góc có một cô gái đang ngồi một mình, cô gái chăm chú nhìn vào màn hình laptop trước mặt, tai đeo headphone, thỉnh thoảng cô còn mỉm cười vui vẻ. Cô gái này trông khá là bình thường, còn có chút mũm mĩm, khuôn mặt tròn trịa, mắt hai mí rõ ràng, tóc rẽ ngôi đen dài ngang lưng, uốn nhẹ phần đuôi. Cô đang khẽ ngâm nga theo một giai điệu nào đó, tay lại thỉnh thoảng gõ phím trả lời tin nhắn của người bạn thân.
"Mộc Quy à, tớ sắp sinh đến nơi rồi, có chút hồi hộp, cậu nhớ canh kỹ cái điện thoại nhé, nếu lúc sinh mà bí quá không có ai tớ sẽ gọi cậu chở tớ đi sinh!!"
Mộc Quy là tên cô gái, cô đọc được những dòng này thì phá lên cười, nụ cười vui vẻ làm cho má lún đồng tiền hiện lên. Sau đó nhanh chóng gõ phím trả lời:
"Được rồi, tớ sẽ để chuông 24/24 được chưa? Nhưng mà cậu còn có chồng, có mẹ chồng ba chồng, mẹ cậu ba cậu, đến khi nào mới tới lượt tớ đưa cậu đi chứ?"
"Ôi, thì tớ cứ phòng hờ trước vậy đấy, thà thừa còn hơn thiếu mà."
"Ok, ok, đến thua cậu rồi đấy, tớ sẽ sẵn sàng đợi lệnh cậu, được chưa?"
"Thế mới phải chứ, à nhưng mà tớ nói này, tớ sắp sinh con đến nơi rồi, thế sao cậu còn chưa có người yêu nữa?"
"Ôi trời ơi, tớ bận rồi, tớ off đây nhé, tạm biệt!!!"
Mộc Quy nghe tới vấn đề này liền hoảng hốt tìm lí do để chạy biến đi. Cô mỉm cười thở dài đầy bất lực, không phải cô không có người yêu, mà là không muốn có. Cô cũng không hề muốn lập gia đình. Chẳng vì sao cả, vì cô cảm thấy lấy chồng sinh con không phải là mục tiêu sống của cô. Mục tiêu sống của cô là công ăn việc làm ổn định, nuôi dưỡng cha mẹ lúc về già. Mộc Quy cô là một người sống rất tâm linh, cô tin vào Thần, Phật. Cô cũng có chút hiểu biết về vài vấn đề tâm linh, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, chính những hiểu biết này khiến cho cô không muốn lập gia đình, cô muốn sống độc thân để báo hiếu cho cha mẹ, sau khi đã báo hiếu xong, cô sẽ tìm một nơi không người để sống chứ không muốn bon chen với dòng đời mệt mỏi này nữa. Sau khi suy nghĩ xong, Mộc Quy mỉm cười đầy hạnh phúc, cầm lấy li trà sữa rồi hút một ngụm, ngắm nhìn thế giới náo nhiệt bên ngoài tấm kính. Cô không sợ cô đơn, cũng không sợ sống độc thân cả đời, đối với cô, cha mẹ mình là tất cả.
"Ồ, đã tám giờ rồi sao? Mình nên đi về thôi." Mộc Quy vừa nghĩ thầm trong đầu, vừa thu thập mọi thứ để ra về.
Cô lái chiếc xe máy màu đen trên đường, chung quanh vẫn là dòng người tấp nập, dường như tâm tình cô không tệ, còn khẽ ngâm nga hát ca khúc mà mình yêu thích. Mười lăm phút sau cô đã về tới nhà.
"Con về rồi!" Mộc Quy vừa bước vào nhà vừa chào ba mẹ mình.
"Ừ, ăn cơm đi con, trễ lắm rồi." Cha Mộc ngước lên nhìn cô cười rồi đáp.
"Mẹ hâm nóng thức ăn rồi đấy, đi về gì mà trễ vậy hả con?" Mẹ Mộc cũng trả lời.
"Hì, dạ con có chút công việc nên về trễ, em đâu rồi mẹ?." Mộc Quỷ tinh nghịch cười đáp rồi hỏi mẹ Mộc. Gia đình cô gồm có bốn người, ngoài cô ra còn một người em trai thua cô chín tuổi.
"Em con nó đi học chưa về." Mẹ Mộc trả lời.
Mộc Quy gật đầu rồi ngồi vào bàn ăn cơm.
Món ăn hôm nay là món cô yêu thích, đây là do cha Mộc nấu cho cô. Cha Mộc là người cha, người chồng tuyệt vời nhất trong mắt Mộc Quy, hôm qua cô vừa nói là cô thèm món Gà Xào Xã Ớt thì hôm nay cha Mộc đã làm một nồi cho cô rồi. Công việc của cha Mộc là bảo vệ kho hàng, làm theo ca nên ngày làm ngày nghỉ. Còn mẹ Mộc là nhân viên nhà nước, công việc bận rộn sáng đi chiều về thế nên hầu như chuyện bếp núc đều là do cha Mộc làm. Cô thì phụ trách rửa chén.
Mộc Quy vui vẻ ăn cơm rồi dọn dẹp rửa chén. Sau đó cô về phòng mình, lấy quần áo đi tắm rửa và vệ sinh cá nhân. Sau khi làm hết mọi việc, Mộc Quy nằm xuống cái giường thân yêu của mình, ôm lấy con Mèo Béo mà cưng nựng. Mèo Béo là một con mèo cái mà cô nuôi gần hai năm rồi, lông nó mềm mịn màu trắng muốt, mắt màu xanh biếc, tròng đen to tròn long lanh. Sau khi nựng Mèo Béo xong, Mộc Quy bật list nhạc yêu thích của mình lên, rồi lại mở laptop để đọc truyện, xem chút tin tức, tám chút việc nhà với hội bạn thân. Sau hơn mười một giờ, Mộc Quy bèn tắt máy đi ngủ. Nằm trong chăn cô bắt đầu suy nghĩ về một vài thứ linh tinh, cảm thấy hôm nay vẫn là một ngày như mọi ngày, thế nhưng Mộc Quy không hề nhàm chán, thậm chí cô còn rất vui vẻ. Là người sống thì phải biết đủ, Mộc Quy không cần đao to búa lớn mới thấy hạnh phúc, một ngày đơn giản cũng đã là hạnh phúc đối với cô. Mộc Quy mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ.
"Mộc Quy." Trong cơn mơ, cô nghe thấy có người gọi mình, giọng điệu trầm thấp uy nghiêm. Mộc Quy bổng thấy mình đang trôi lơ lửng trong một màn đen vô tận, cô ngó trái ngó phải để tìm xem là ai vừa gọi tên cô. Bất chợt trước mắt cô sáng lên, ánh sáng chói mắt làm cô không thể nhìn thẳng. Một ông lão ngồi xếp bằng từ trong ánh sáng chậm rãi bay về phía cô. Cả người ông lão cũng phát ra vầng sáng màu vàng kim, Mộc Quy kinh ngạc nhìn ông lão không nói nên lời. Ông lão râu tóc bạc trắng, tiên phong đạo cốt, vẻ mặt hiền từ nhìn cô rồi nói:
"Mộc Quy, ta biết con có nhiều điều thắc mắc, thế nhưng thiên cơ bất khả lộ, ta chỉ có thể cho con biết, con là người được chọn, chính con sẽ phải tiếp nhận thử thách và gánh vác trách nhiệm này, hãy cố gắng hoàn thành tốt. Điều này sẽ mang lại vô vàn âm đức cho con. Thời gian không còn nhiều nữa, con hãy nhớ những điều mà ta vừa nói, ta chỉ có thể đưa con đến đây mà thôi." Ông lão nói xong thì mĩm cười đầy hiền từ nhìn cô.
"Chẳng lẽ Người là..." Mộc Quy kinh ngạc, ngập ngừng hỏi.
Ông lão không lên tiếng nhưng lại mỉm cười nhìn cô, điều này khiến Mộc Quy càng thêm kinh ngạc, cô thế mà lại gặp được....
"Thế nhưng, Người vừa nói điều gì, sao con nghe không hiểu?" Mộc Quy lại hỏi.
"Thiên cơ bất khả lộ. Con hãy mau đi đi." Sau khi nói xong, ông lão từ từ biến mất.
Sau đó là một lực hút mạnh mẽ, hút cô vào vô tận hư không.
Ở trong góc có một cô gái đang ngồi một mình, cô gái chăm chú nhìn vào màn hình laptop trước mặt, tai đeo headphone, thỉnh thoảng cô còn mỉm cười vui vẻ. Cô gái này trông khá là bình thường, còn có chút mũm mĩm, khuôn mặt tròn trịa, mắt hai mí rõ ràng, tóc rẽ ngôi đen dài ngang lưng, uốn nhẹ phần đuôi. Cô đang khẽ ngâm nga theo một giai điệu nào đó, tay lại thỉnh thoảng gõ phím trả lời tin nhắn của người bạn thân.
"Mộc Quy à, tớ sắp sinh đến nơi rồi, có chút hồi hộp, cậu nhớ canh kỹ cái điện thoại nhé, nếu lúc sinh mà bí quá không có ai tớ sẽ gọi cậu chở tớ đi sinh!!"
Mộc Quy là tên cô gái, cô đọc được những dòng này thì phá lên cười, nụ cười vui vẻ làm cho má lún đồng tiền hiện lên. Sau đó nhanh chóng gõ phím trả lời:
"Được rồi, tớ sẽ để chuông 24/24 được chưa? Nhưng mà cậu còn có chồng, có mẹ chồng ba chồng, mẹ cậu ba cậu, đến khi nào mới tới lượt tớ đưa cậu đi chứ?"
"Ôi, thì tớ cứ phòng hờ trước vậy đấy, thà thừa còn hơn thiếu mà."
"Ok, ok, đến thua cậu rồi đấy, tớ sẽ sẵn sàng đợi lệnh cậu, được chưa?"
"Thế mới phải chứ, à nhưng mà tớ nói này, tớ sắp sinh con đến nơi rồi, thế sao cậu còn chưa có người yêu nữa?"
"Ôi trời ơi, tớ bận rồi, tớ off đây nhé, tạm biệt!!!"
Mộc Quy nghe tới vấn đề này liền hoảng hốt tìm lí do để chạy biến đi. Cô mỉm cười thở dài đầy bất lực, không phải cô không có người yêu, mà là không muốn có. Cô cũng không hề muốn lập gia đình. Chẳng vì sao cả, vì cô cảm thấy lấy chồng sinh con không phải là mục tiêu sống của cô. Mục tiêu sống của cô là công ăn việc làm ổn định, nuôi dưỡng cha mẹ lúc về già. Mộc Quy cô là một người sống rất tâm linh, cô tin vào Thần, Phật. Cô cũng có chút hiểu biết về vài vấn đề tâm linh, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, chính những hiểu biết này khiến cho cô không muốn lập gia đình, cô muốn sống độc thân để báo hiếu cho cha mẹ, sau khi đã báo hiếu xong, cô sẽ tìm một nơi không người để sống chứ không muốn bon chen với dòng đời mệt mỏi này nữa. Sau khi suy nghĩ xong, Mộc Quy mỉm cười đầy hạnh phúc, cầm lấy li trà sữa rồi hút một ngụm, ngắm nhìn thế giới náo nhiệt bên ngoài tấm kính. Cô không sợ cô đơn, cũng không sợ sống độc thân cả đời, đối với cô, cha mẹ mình là tất cả.
"Ồ, đã tám giờ rồi sao? Mình nên đi về thôi." Mộc Quy vừa nghĩ thầm trong đầu, vừa thu thập mọi thứ để ra về.
Cô lái chiếc xe máy màu đen trên đường, chung quanh vẫn là dòng người tấp nập, dường như tâm tình cô không tệ, còn khẽ ngâm nga hát ca khúc mà mình yêu thích. Mười lăm phút sau cô đã về tới nhà.
"Con về rồi!" Mộc Quy vừa bước vào nhà vừa chào ba mẹ mình.
"Ừ, ăn cơm đi con, trễ lắm rồi." Cha Mộc ngước lên nhìn cô cười rồi đáp.
"Mẹ hâm nóng thức ăn rồi đấy, đi về gì mà trễ vậy hả con?" Mẹ Mộc cũng trả lời.
"Hì, dạ con có chút công việc nên về trễ, em đâu rồi mẹ?." Mộc Quỷ tinh nghịch cười đáp rồi hỏi mẹ Mộc. Gia đình cô gồm có bốn người, ngoài cô ra còn một người em trai thua cô chín tuổi.
"Em con nó đi học chưa về." Mẹ Mộc trả lời.
Mộc Quy gật đầu rồi ngồi vào bàn ăn cơm.
Món ăn hôm nay là món cô yêu thích, đây là do cha Mộc nấu cho cô. Cha Mộc là người cha, người chồng tuyệt vời nhất trong mắt Mộc Quy, hôm qua cô vừa nói là cô thèm món Gà Xào Xã Ớt thì hôm nay cha Mộc đã làm một nồi cho cô rồi. Công việc của cha Mộc là bảo vệ kho hàng, làm theo ca nên ngày làm ngày nghỉ. Còn mẹ Mộc là nhân viên nhà nước, công việc bận rộn sáng đi chiều về thế nên hầu như chuyện bếp núc đều là do cha Mộc làm. Cô thì phụ trách rửa chén.
Mộc Quy vui vẻ ăn cơm rồi dọn dẹp rửa chén. Sau đó cô về phòng mình, lấy quần áo đi tắm rửa và vệ sinh cá nhân. Sau khi làm hết mọi việc, Mộc Quy nằm xuống cái giường thân yêu của mình, ôm lấy con Mèo Béo mà cưng nựng. Mèo Béo là một con mèo cái mà cô nuôi gần hai năm rồi, lông nó mềm mịn màu trắng muốt, mắt màu xanh biếc, tròng đen to tròn long lanh. Sau khi nựng Mèo Béo xong, Mộc Quy bật list nhạc yêu thích của mình lên, rồi lại mở laptop để đọc truyện, xem chút tin tức, tám chút việc nhà với hội bạn thân. Sau hơn mười một giờ, Mộc Quy bèn tắt máy đi ngủ. Nằm trong chăn cô bắt đầu suy nghĩ về một vài thứ linh tinh, cảm thấy hôm nay vẫn là một ngày như mọi ngày, thế nhưng Mộc Quy không hề nhàm chán, thậm chí cô còn rất vui vẻ. Là người sống thì phải biết đủ, Mộc Quy không cần đao to búa lớn mới thấy hạnh phúc, một ngày đơn giản cũng đã là hạnh phúc đối với cô. Mộc Quy mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ.
"Mộc Quy." Trong cơn mơ, cô nghe thấy có người gọi mình, giọng điệu trầm thấp uy nghiêm. Mộc Quy bổng thấy mình đang trôi lơ lửng trong một màn đen vô tận, cô ngó trái ngó phải để tìm xem là ai vừa gọi tên cô. Bất chợt trước mắt cô sáng lên, ánh sáng chói mắt làm cô không thể nhìn thẳng. Một ông lão ngồi xếp bằng từ trong ánh sáng chậm rãi bay về phía cô. Cả người ông lão cũng phát ra vầng sáng màu vàng kim, Mộc Quy kinh ngạc nhìn ông lão không nói nên lời. Ông lão râu tóc bạc trắng, tiên phong đạo cốt, vẻ mặt hiền từ nhìn cô rồi nói:
"Mộc Quy, ta biết con có nhiều điều thắc mắc, thế nhưng thiên cơ bất khả lộ, ta chỉ có thể cho con biết, con là người được chọn, chính con sẽ phải tiếp nhận thử thách và gánh vác trách nhiệm này, hãy cố gắng hoàn thành tốt. Điều này sẽ mang lại vô vàn âm đức cho con. Thời gian không còn nhiều nữa, con hãy nhớ những điều mà ta vừa nói, ta chỉ có thể đưa con đến đây mà thôi." Ông lão nói xong thì mĩm cười đầy hiền từ nhìn cô.
"Chẳng lẽ Người là..." Mộc Quy kinh ngạc, ngập ngừng hỏi.
Ông lão không lên tiếng nhưng lại mỉm cười nhìn cô, điều này khiến Mộc Quy càng thêm kinh ngạc, cô thế mà lại gặp được....
"Thế nhưng, Người vừa nói điều gì, sao con nghe không hiểu?" Mộc Quy lại hỏi.
"Thiên cơ bất khả lộ. Con hãy mau đi đi." Sau khi nói xong, ông lão từ từ biến mất.
Sau đó là một lực hút mạnh mẽ, hút cô vào vô tận hư không.
Tác giả :
Lục Nhi