Mơ Ước Hậu Vị
Chương 53: Xuất cung bão táp
Lạc Tử Hân vốn định trong khoản thời gian Hoa tần bị cấm túc, để tránh chọc phải phiền toái, nên định sẽ không đi gặp ai, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của Linh Nhi gấp đến độ sắp khóc, còn nói sự tình rất khẩn cấp, lúc này mới đáp ứng đi qua. Dù sao, ở trong cung này, Nguyệt Nặc là người duy nhất được nàng coi là bằng hữu thân thiết, cũng là người duy nhất ở đây thật sự coi nàng là bằng hữu, cũng không có tâm tư ngoan độc với nàng.
Vừa đến cung Di Khôn, liền thấy Hoa tần đang ở trong phòng đi tới đi lui vừa đi vừa không ngừng chà xát tay, mặt vô cùng là lo lắng. Càng rõ ràng hơn là đôi mắt kia của nàng ta, hồng hồng, dường như đã cả đêm không ngủ tốt.
“Nguyệt Nặc." Lạc Tử Hân khẽ gọi, vung tay lên, ý bảo người hầu trong phòng lui ra.
“Tử Hân tỷ, đồng ý giúp Nguyệt Nặc một chuyện có được không?" Hoa tần thấy Lạc Tử Hân đi vào, vội vàng chạy tới nắm chặt tay của nàng, đồng thời kèm theo đó là tiếng khóc nức nở.
Lạc Tử Hân ngẩn người, vội đỡ nàng ta ngồi xuống ngay ngắn, khuyên nhủ: “Nguyệt Nặc, muội đừng vội, trước tiên nói cho tỷ tỷ nghe là chuyện gì."
Hoa tần ổn định tinh thần lại một chút, mới nói: “Hôm qua Linh Nhi nhận được một phong thư từ nhà gửi tới, trong thư nói nương muội......"
Nói tới đây Hoa tần lại nghẹn ngào, mắt liền ửng hồng, ngay sau đó hai hàng nước mắt thuận dòng mà rơi xuống, không thể nói tiếp được nữa. Qua hồi lâu, mới tiếp tục nói: “Nói nương muội bệnh nặng, đại phu nói chỉ được vài ngày nữa thôi, muội......"
“Cái gì? Tại sao phu nhân lại bị như thế." Trong lòng Lạc Tử Hân cũng căng thẳng, lại nhớ tới năm đó Lục phu nhân đối xử với nàng cũng không tệ, vừa nghe được tin này, trong đầu thật sự cũng nổi lên chút gợn sóng.
“Sau khi vào cung, thì muội chưa từng gặp được mẫu thân, nhưng mà, nhưng mà không hề nghĩ đến sẽ không còn được gặp lại, lòng muội giờ......" Hoa Tần nức nở nói, “Tỷ tỷ, muội thật sự muốn gặp mặt nương muội một lần cuối, giúp muội đi có được hay không?"
Lạc Tử Hân ngạc nhiên nói: “Hiện tại nhà muội không phải là ở Tuyên Châu ư, chẳng lẽ ý muội muốn trở về Tuyên Châu?"
Hoa Tần khẽ thở dài, giải thích: “Vốn là ở Tuyên Châu, trước kia cũng quên nói với tỷ tỷ, phụ thân được thăng quan, hiện tại đã trở lại kinh thành, hiện tại toàn gia cũng đều ở kinh thành."
Lạc Tử Hân gật gật đầu, bày tỏ đã hiểu. Nhưng ngay sau đó trong lòng liền lo lắng, lại nói: “Nguyệt Nặc, muội cũng biết rõ quy củ trong cung, hiện giờ muội cũng chỉ là một Tần vị, hoàn toàn không có tư cách xuất cung, hơn nữa cho dù muội có thể xuất cung, thì hiện tại muội cũng đang bị Hoàng hậu hạ lệnh phạt cấm túc một tháng, chính là cửa của cung Di Khôn muội cũng không được ra, huống chi là đại môn của hoàng cung?"
Hoa tần rũ mí mắt xuống, trên mặt đầy bi thương, nhỏ giọng nói: “Muội cũng hiểu tình trạng hiện tại của mình, cho nên mới sốt ruột, nếu như không gặp được nương một lần cuối, chỉ sợ cả đời này muội sẽ khó mà an lòng. Tỷ tỷ, hiện tại muội chỉ có trông cậy vào tỷ, chẳng lẽ tỷ tỷ thật sự không muốn giúp muội sao?"
“Tỷ......" Lạc Tử Hân bỗng cứng họng.
Nhưng mà, Lạc Tử Hân biết, chuyện như vậy không thể giúp được, bởi vì một khi giúp, lỡ có xảy ra chuyện gì, có thể chính mình cũng bị liên lụy, lúc trước vì chuyện Đậu Ba của Trình Ngọc Dao, không phải chính mình cũng tự dưng bị liên lụy, cho nên lần này nhất định phải nhớ kỹ giáo huấn lần trước đi.
Cho dù có đồng tình như thế nào đi nữa, nàng cũng không thể lại vì Lục Nguyệt mà để chính mình rơi vào cảnh ngộ nguy hiểm, có lẽ sau khi trải qua chuyện bị giáng chức thành cung nữ, lòng của nàng càng cẩn thận hơn chút.
Sau đó nàng thở dài, nắm tay nàng ta, nói: “Không phải là tỷ tỷ không giúp muội, mà là chuyện này thật sự nguy hiểm quá lớn, tỷ tỷ không thể giúp muội mạo hiểm, tỷ thấy nếu thật sự muốn ra ngoài, muội chỉ có thể đến cầu xin Hoàng hậu, nếu nàng ta đáp ứng, như vậy mới yên tâm."
“Nhưng mà Hoàng hậu chắc chắn sẽ không đáp ứng muội." Nước mắt Lục Nguyệt Nặc rơi xuống, nhìn Lạc Tử Hân kiên quyết không đồng ý giúp nàng ta, không thể làm gì khác, chỉ đành uất ức bĩu môi.
Lạc Tử Hân bất đắc dĩ cười khổ, an ủi nàng ta một lát, liền vội vã ly khai.
Nhưng mà, hồi cung không được bao lâu, Tích Như liền vội vã tới bên cạnh Lạc Tử Hân, khẽ bẩm báo bên tai nàng, làm cho nàng không khỏi kinh ngạc và lo sợ.
Không ngờ Lục Nguyệt Nặc lại tự mình tìm Vệ công công nhờ hỗ trợ, không những vậy còn đã xuất cung.
Tiểu Vệ Tử? Tại sao Lục Nguyệt Nặc lại tìm hắn? Hơn nữa sao Tiểu Vệ Tử lại có thể đồng ý? Chuyện này thật sự là ngoài dự đoán của Lạc Tử Hân. Nhưng mà cũng phải nói, Tiểu Vệ Tử này thật sự cũng có chút bản lĩnh, dù lần đó đề cử hắn đến hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng, hắn tinh thông mọi thứ lại biết cách xu nịnh vỗ ngựa, lúc này mới không bao lâu, Hoàng thượng tin tưởng hắn cũng không kém Lộ Đức Toàn trước đó.
Cũng không lâu sau, sau khi Lạc Tử Hân suy nghĩ cẩn thận, mặc dù Lục Nguyệt Nặc không biết chuyện giữa nàng vàTiểu Vệ Tử như thế, nhưng mà nàng ta cũng biết Tiểu Vệ Tử với nàng có quan hệ thật sự không tệ, liền dùng danh nghĩa của nàng đi cầu vị Vệ công công này, thật không nghĩ tới, thể diện của nàng cũng thật là lớn, Vệ công công lại có thể đồng ý.
Nàng không khỏi lắc lắc đầu mà cười khổ.
Nghe Tích Như nói, dựa theo yêu cầu của Tiểu Vệ Tử, Lục Nguyệt Nặc phải cải trang thành một tiểu thái giám, xuất cung làm việc với hắn, ước định trước bữa tối sẽ hồi cung. Lục Nguyệt Nặc vừa rời đi, còn nghe Tiểu Vệ Tử liền an bài Linh Nhi mặc y phục của Hoa tần rồi nằm trên giường, để tránh có biến cố ngoài ý muốn.
Nghe Tích Như nói xong những việc này, Lạc Tử Hân không khỏi lắc đầu, ngược lại trong lòng cũng toát mồ hôi lạnh vì vị tỷ muội tốt này. Vừa mới hoàn hồn, liền nghe truyền báo Hoàng hậu giá lâm, mặc dù trong lòng lo lắng tại sao Hoàng hậu đột nhiên lại đến nơi này của nàng, nhưng không dám có bất kỳ trì hoãn nào, vội vàng bước ra nghênh đón.
Vừa ra tới phòng khách, liền thấy Hiền phi và Phạm lương đệ cũng đang ngồi bên cạnh Hoàng hậu, tuy trên mặt đầy ý cười, nhưng lại làm cho lòng nàng nổi lên dự cảm không hay. Chỉ có điều trên mặt nàng cũng không lộ cái gì, trấn tĩnh đi tới trước mặt Hoàng hậu hành lễ.
“Muội muội, nhanh ngồi xuống." Mặt Hoàng hậu đầy tươi cười.
Sau khi Lạc Tử Hân ngồi xuống, liền nghe thấy Hiền phi mở miệng: “Hôm nay không có việc gì, đi tới đi lui liền đến trước chỗ của muội muội, nên muốn vào ngồi một chút, không có gì bất tiện chứ?"
“Làm sao có thể, tần thiếp vui mừng còn không kịp nữa mà." Mặc dù trong lòng không nghĩ như vậy, nhưng biểu hiện bên ngoài phải làm đủ, nụ cười dối trá luôn cần tới trong cungnày.
“Vẫn luôn nghe Hoa tần và muội muội đã quen biết ở ngoài cung, quan hệ rất tốt, cũng không biết muội muội có từng khuyên Hoa tần không?" Hoàng hậu nói: “Chuyện trước đó quá ầm ĩ, nên phải hạ lệnh cấm túc Hoa tần, nhưng gần đây không nghe nàng ấy có động tĩnh gì, cũng không biết nàng ấy có tốt hay không, lại nhớ tới Ninh dung hoa và Hoa tần có quan hệ rất tốt, liền muốn tới hỏi muội muội một chút, có từng qua đó gặp Hoa tần hay không?"
Lạc Tử Hân chợt ngẩn ra, sau đó mỉm cười. Rốt cuộc Hoàng hậu và Hiền phi có ý gì, trước đó vừa đánh Hoa tần một gậy, quay đầu lại lại tiếp tục răn dạy, coi như là thể hiện các nàng là người nhân nghĩa, còn biểu hiện rằng các nàng rất rộng lượng? Nghe qua thật sự làm cho người ta cảm thấy buồn cười.
Ngay sau đó, nàng cũng không biểu hiện gì, liền trả lời: “Hoa tần cũng khá tốt, hiểu rõ mình đã sai lầm, mỗi ngày đều đọc sách viết chữ trong cung, cũng an phận không ít."
Hoàng hậu mỉm cười nói: “Ừ, coi như là hiểu chuyện, trong khoảng thời gian này nàng ấy có tự mình ra khỏi cung Di Khôn hay không?"
“Bẩm Hoàng hậu, Hoa tần tự cấm túc mình trong cung, tần thiếp cũng chỉ thỉnh thoảng vào cung thăm nàng ấy mấy lần, mỗi lần qua đều thấy nàng ấy ở đó, cũng không biết có vi phạm quy định gì không." Lạc Tử Hân trả lời.
“Không bằng, bây giờ chúng ta đi thăm nàng ấy một chút, như thế nào? Thuận tiện cũng giải quyết chuyện cấm túc của Hoa tần." Hoàng hậu cười nói, “Nhưng mà, nghĩ tới quan hệ của muội và nàng ấy rất tốt, đúng lúc cùng nhau đi thăm nàng ấy một chút đi."
Hiền phi lập tức tiếp lời, nói: “Đề nghị của Hoàng hậu rất đúng, cũng đừng làm cho người ta cảm thấy chúng ta quá vô tình."
Hiện tại Lạc Tử Hân đã hiểu ý đồ của ba người này, thật ra ngay từ đầu chính là họ muốn tới chỗ Hoa tần giải quyết lệnh cấm túc. Chuyện này không khỏi làm cho nàng nhớ lại mấy ngày trước đây khi Lạc Tử Hân hầu hạ bên cạnh Thái hậu, thì vừa đúng lúc Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng tới hỏi thăm sức khỏe Thái hậu, ở trước mặt Thái hậu, Hoàng thượng đã nói gần nói xa ám chỉ Hoàng hậu hạ lệnh cấm túc này có hơi quá phận, sợ là Hoàng thượng cũng đã nổi lên chút tâm tư đối với Lục Nguyệt Nặc, nhưng cũng không thể bất hòa với Hoàng hậu, liền phê bình kín đáo trước mặt Thái hậu. Lời này Hoàng hậu nghe liền hiểu, Lạc Tử Hân nghe cũng hiểu, Hoàng hậu là một người thông minh, dĩ nhiên nghe rõ ý này trong lời nói của Hoàng thượng.
Cho nên Hoàng hậu liền muốn làm người tốt, còn cố ý làm cho Lạc Tử Hân nhìn, để cho nàng biết vị Hoàng hậu nàng là người nhân nghĩa, lại còn kéo theo Hiền phi đến cùng để làm bằng chứng phụ, hành động này thật sự làm cho nàng dở khóc dở cười, muốn lập miếu thờ cũng phải làm rất hết sức chứ.
Đi thăm Hoa tần? Lạc Tử Hân đột nhiên hồi hồn lại, trong lòng như bị đánh mạnh lộp bộp một cái, sớm không chọn muộn không chọn, lại cố tình chọn ngay lúc này? Hiện tại còn chưa đến thời gian Hoa tần hồi cung đó.
Không để nàng kịp suy nghĩ xong, mấy người Hoàng hậu đã đứng dậy khỏi ghế, cười chuẩn bị xuất phát.
“Đi thôi, Ninh dung hoa, còn đang suy nghĩ chuyện gì vậy?" Hiền
Phi liếc mắt nhìn Lạc Tử Hân còn đang đứng đó vì lo lắng mà không nhúc nhích, cười kéo nàng đi.
Lúc này Lạc Tử Hân đi theo sau lưng nhóm người các nàng, trong lòng cũng không ngừng xoay chuyển tìm kiếm đối sách. Đột nhiên, tâm tư khẽ động, liền đưa mắt ra hiệu cho Tích Như theo bên cạnh, vụng trộm nói nhỏ bên tai nàng một số chuyện, Tích Như hiểu ý gật gật đầu, Lạc Tử Hân lại không nhanh không chậm tiếp tục đi sau lưng mấy người họ từ từ đi tới.
Thầm nghĩ, Lục Nguyệt Nặc, nể tình chúng ta là tỷ muội, đây là lần cuối cùng ta một giúp muội.
Chỉ một lát sau, liền đến cửa cung Di Khôn, nha hoàn Xảo Tĩnh vội vàng đi ra nghênh đón quỳ xuống thỉnh an, ánh mắt lộ ra vẻ kinh sợ bất an khiến cho trong lòng Lạc Tử Hân hiểu rõ, nhất định là hiện giờ Hoa tần còn chưa hồi cung, thấy canh giờ cũng gần đến bữa tối rồi, chắc chắn cô nàng này không tuân thủ ước định bỏ lỡ canh giờ rồi. Nghĩ như vậy, trong lòngLạc Tử Hân không khỏi hơi bất an, lo lắng đến nỗi cổ họng cũng nghẹn lại.
Đám người Hoàng hậu dĩ nhiên vui vẻ đi vào cung Di Khôn, nhưng không thấy Hoa tần ra ngoài tiếp đón, liền hỏi: “Chủ nhân của ngươi đâu? Vì sao không thấy nàng ấy ra đây?"
Xảo Tĩnh lập tức quỳ xuống, nói: “Khởi bẩm Hoàng hậu, hiện tại thân thể nương nương có chút không thoải mái, đang ngủ, nhất thời không thể tỉnh dậy."
“Thấy Hoàng hậu tới, ngươi còn không đánh thức chủ nhân ngươi dậy hả?" Phạm lương đệ không vui quát lên.
“Dạ..... Dạ, bây giờ nô tỳ...... Đi liền." Xảo Tĩnh ấp úng đáp, run rẩy đứng lên chạy vào trong phòng.
Mấy người Hoàng hậu đi theo Xảo Tĩnh vào trong phòng, chỉ thấy có một người đang nằm trên giường,lưng quay về phía bọn họ, hình như cả thân thể còn đang phát run.
“Chủ nhân của ngươi bị làm sao vậy, tại sao toàn thân có vẻ như đang run rẩy?" Hiền phi hơi nhíu mày.
Mặt Xảo Tĩnhđầy khẩn trương, đứng ở bên giường, giọng nói cũng hơi phát run, nói: “Bẩm...... Nương nương, chủ tử nhiễm phong hàn, cho nên thân thể hiện đang rất yếu ớt, vào lúc này cơ thể lại đang phát bệnh rồi."
“Vậy sao không truyền thái y?" Phạm lương đệ lạnh lùng quát.
“Nô tỳ......" Xảo Tĩnh đã không có huyết sắc, hốt hoảng không nói nên lời.
Hoàng hậu phất tay, nói: “Được rồi, nhanh sai nha hoàn phía dưới đi gọi thái y, để Bổn cung xem coi nàng ấy đang sốt đến mức độ nào?"
Nói xongHoàng hậu liền đến gần giường, muốn đưa tay dò xét trán người nằm trên giường.
Vừa đến cung Di Khôn, liền thấy Hoa tần đang ở trong phòng đi tới đi lui vừa đi vừa không ngừng chà xát tay, mặt vô cùng là lo lắng. Càng rõ ràng hơn là đôi mắt kia của nàng ta, hồng hồng, dường như đã cả đêm không ngủ tốt.
“Nguyệt Nặc." Lạc Tử Hân khẽ gọi, vung tay lên, ý bảo người hầu trong phòng lui ra.
“Tử Hân tỷ, đồng ý giúp Nguyệt Nặc một chuyện có được không?" Hoa tần thấy Lạc Tử Hân đi vào, vội vàng chạy tới nắm chặt tay của nàng, đồng thời kèm theo đó là tiếng khóc nức nở.
Lạc Tử Hân ngẩn người, vội đỡ nàng ta ngồi xuống ngay ngắn, khuyên nhủ: “Nguyệt Nặc, muội đừng vội, trước tiên nói cho tỷ tỷ nghe là chuyện gì."
Hoa tần ổn định tinh thần lại một chút, mới nói: “Hôm qua Linh Nhi nhận được một phong thư từ nhà gửi tới, trong thư nói nương muội......"
Nói tới đây Hoa tần lại nghẹn ngào, mắt liền ửng hồng, ngay sau đó hai hàng nước mắt thuận dòng mà rơi xuống, không thể nói tiếp được nữa. Qua hồi lâu, mới tiếp tục nói: “Nói nương muội bệnh nặng, đại phu nói chỉ được vài ngày nữa thôi, muội......"
“Cái gì? Tại sao phu nhân lại bị như thế." Trong lòng Lạc Tử Hân cũng căng thẳng, lại nhớ tới năm đó Lục phu nhân đối xử với nàng cũng không tệ, vừa nghe được tin này, trong đầu thật sự cũng nổi lên chút gợn sóng.
“Sau khi vào cung, thì muội chưa từng gặp được mẫu thân, nhưng mà, nhưng mà không hề nghĩ đến sẽ không còn được gặp lại, lòng muội giờ......" Hoa Tần nức nở nói, “Tỷ tỷ, muội thật sự muốn gặp mặt nương muội một lần cuối, giúp muội đi có được hay không?"
Lạc Tử Hân ngạc nhiên nói: “Hiện tại nhà muội không phải là ở Tuyên Châu ư, chẳng lẽ ý muội muốn trở về Tuyên Châu?"
Hoa Tần khẽ thở dài, giải thích: “Vốn là ở Tuyên Châu, trước kia cũng quên nói với tỷ tỷ, phụ thân được thăng quan, hiện tại đã trở lại kinh thành, hiện tại toàn gia cũng đều ở kinh thành."
Lạc Tử Hân gật gật đầu, bày tỏ đã hiểu. Nhưng ngay sau đó trong lòng liền lo lắng, lại nói: “Nguyệt Nặc, muội cũng biết rõ quy củ trong cung, hiện giờ muội cũng chỉ là một Tần vị, hoàn toàn không có tư cách xuất cung, hơn nữa cho dù muội có thể xuất cung, thì hiện tại muội cũng đang bị Hoàng hậu hạ lệnh phạt cấm túc một tháng, chính là cửa của cung Di Khôn muội cũng không được ra, huống chi là đại môn của hoàng cung?"
Hoa tần rũ mí mắt xuống, trên mặt đầy bi thương, nhỏ giọng nói: “Muội cũng hiểu tình trạng hiện tại của mình, cho nên mới sốt ruột, nếu như không gặp được nương một lần cuối, chỉ sợ cả đời này muội sẽ khó mà an lòng. Tỷ tỷ, hiện tại muội chỉ có trông cậy vào tỷ, chẳng lẽ tỷ tỷ thật sự không muốn giúp muội sao?"
“Tỷ......" Lạc Tử Hân bỗng cứng họng.
Nhưng mà, Lạc Tử Hân biết, chuyện như vậy không thể giúp được, bởi vì một khi giúp, lỡ có xảy ra chuyện gì, có thể chính mình cũng bị liên lụy, lúc trước vì chuyện Đậu Ba của Trình Ngọc Dao, không phải chính mình cũng tự dưng bị liên lụy, cho nên lần này nhất định phải nhớ kỹ giáo huấn lần trước đi.
Cho dù có đồng tình như thế nào đi nữa, nàng cũng không thể lại vì Lục Nguyệt mà để chính mình rơi vào cảnh ngộ nguy hiểm, có lẽ sau khi trải qua chuyện bị giáng chức thành cung nữ, lòng của nàng càng cẩn thận hơn chút.
Sau đó nàng thở dài, nắm tay nàng ta, nói: “Không phải là tỷ tỷ không giúp muội, mà là chuyện này thật sự nguy hiểm quá lớn, tỷ tỷ không thể giúp muội mạo hiểm, tỷ thấy nếu thật sự muốn ra ngoài, muội chỉ có thể đến cầu xin Hoàng hậu, nếu nàng ta đáp ứng, như vậy mới yên tâm."
“Nhưng mà Hoàng hậu chắc chắn sẽ không đáp ứng muội." Nước mắt Lục Nguyệt Nặc rơi xuống, nhìn Lạc Tử Hân kiên quyết không đồng ý giúp nàng ta, không thể làm gì khác, chỉ đành uất ức bĩu môi.
Lạc Tử Hân bất đắc dĩ cười khổ, an ủi nàng ta một lát, liền vội vã ly khai.
Nhưng mà, hồi cung không được bao lâu, Tích Như liền vội vã tới bên cạnh Lạc Tử Hân, khẽ bẩm báo bên tai nàng, làm cho nàng không khỏi kinh ngạc và lo sợ.
Không ngờ Lục Nguyệt Nặc lại tự mình tìm Vệ công công nhờ hỗ trợ, không những vậy còn đã xuất cung.
Tiểu Vệ Tử? Tại sao Lục Nguyệt Nặc lại tìm hắn? Hơn nữa sao Tiểu Vệ Tử lại có thể đồng ý? Chuyện này thật sự là ngoài dự đoán của Lạc Tử Hân. Nhưng mà cũng phải nói, Tiểu Vệ Tử này thật sự cũng có chút bản lĩnh, dù lần đó đề cử hắn đến hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng, hắn tinh thông mọi thứ lại biết cách xu nịnh vỗ ngựa, lúc này mới không bao lâu, Hoàng thượng tin tưởng hắn cũng không kém Lộ Đức Toàn trước đó.
Cũng không lâu sau, sau khi Lạc Tử Hân suy nghĩ cẩn thận, mặc dù Lục Nguyệt Nặc không biết chuyện giữa nàng vàTiểu Vệ Tử như thế, nhưng mà nàng ta cũng biết Tiểu Vệ Tử với nàng có quan hệ thật sự không tệ, liền dùng danh nghĩa của nàng đi cầu vị Vệ công công này, thật không nghĩ tới, thể diện của nàng cũng thật là lớn, Vệ công công lại có thể đồng ý.
Nàng không khỏi lắc lắc đầu mà cười khổ.
Nghe Tích Như nói, dựa theo yêu cầu của Tiểu Vệ Tử, Lục Nguyệt Nặc phải cải trang thành một tiểu thái giám, xuất cung làm việc với hắn, ước định trước bữa tối sẽ hồi cung. Lục Nguyệt Nặc vừa rời đi, còn nghe Tiểu Vệ Tử liền an bài Linh Nhi mặc y phục của Hoa tần rồi nằm trên giường, để tránh có biến cố ngoài ý muốn.
Nghe Tích Như nói xong những việc này, Lạc Tử Hân không khỏi lắc đầu, ngược lại trong lòng cũng toát mồ hôi lạnh vì vị tỷ muội tốt này. Vừa mới hoàn hồn, liền nghe truyền báo Hoàng hậu giá lâm, mặc dù trong lòng lo lắng tại sao Hoàng hậu đột nhiên lại đến nơi này của nàng, nhưng không dám có bất kỳ trì hoãn nào, vội vàng bước ra nghênh đón.
Vừa ra tới phòng khách, liền thấy Hiền phi và Phạm lương đệ cũng đang ngồi bên cạnh Hoàng hậu, tuy trên mặt đầy ý cười, nhưng lại làm cho lòng nàng nổi lên dự cảm không hay. Chỉ có điều trên mặt nàng cũng không lộ cái gì, trấn tĩnh đi tới trước mặt Hoàng hậu hành lễ.
“Muội muội, nhanh ngồi xuống." Mặt Hoàng hậu đầy tươi cười.
Sau khi Lạc Tử Hân ngồi xuống, liền nghe thấy Hiền phi mở miệng: “Hôm nay không có việc gì, đi tới đi lui liền đến trước chỗ của muội muội, nên muốn vào ngồi một chút, không có gì bất tiện chứ?"
“Làm sao có thể, tần thiếp vui mừng còn không kịp nữa mà." Mặc dù trong lòng không nghĩ như vậy, nhưng biểu hiện bên ngoài phải làm đủ, nụ cười dối trá luôn cần tới trong cungnày.
“Vẫn luôn nghe Hoa tần và muội muội đã quen biết ở ngoài cung, quan hệ rất tốt, cũng không biết muội muội có từng khuyên Hoa tần không?" Hoàng hậu nói: “Chuyện trước đó quá ầm ĩ, nên phải hạ lệnh cấm túc Hoa tần, nhưng gần đây không nghe nàng ấy có động tĩnh gì, cũng không biết nàng ấy có tốt hay không, lại nhớ tới Ninh dung hoa và Hoa tần có quan hệ rất tốt, liền muốn tới hỏi muội muội một chút, có từng qua đó gặp Hoa tần hay không?"
Lạc Tử Hân chợt ngẩn ra, sau đó mỉm cười. Rốt cuộc Hoàng hậu và Hiền phi có ý gì, trước đó vừa đánh Hoa tần một gậy, quay đầu lại lại tiếp tục răn dạy, coi như là thể hiện các nàng là người nhân nghĩa, còn biểu hiện rằng các nàng rất rộng lượng? Nghe qua thật sự làm cho người ta cảm thấy buồn cười.
Ngay sau đó, nàng cũng không biểu hiện gì, liền trả lời: “Hoa tần cũng khá tốt, hiểu rõ mình đã sai lầm, mỗi ngày đều đọc sách viết chữ trong cung, cũng an phận không ít."
Hoàng hậu mỉm cười nói: “Ừ, coi như là hiểu chuyện, trong khoảng thời gian này nàng ấy có tự mình ra khỏi cung Di Khôn hay không?"
“Bẩm Hoàng hậu, Hoa tần tự cấm túc mình trong cung, tần thiếp cũng chỉ thỉnh thoảng vào cung thăm nàng ấy mấy lần, mỗi lần qua đều thấy nàng ấy ở đó, cũng không biết có vi phạm quy định gì không." Lạc Tử Hân trả lời.
“Không bằng, bây giờ chúng ta đi thăm nàng ấy một chút, như thế nào? Thuận tiện cũng giải quyết chuyện cấm túc của Hoa tần." Hoàng hậu cười nói, “Nhưng mà, nghĩ tới quan hệ của muội và nàng ấy rất tốt, đúng lúc cùng nhau đi thăm nàng ấy một chút đi."
Hiền phi lập tức tiếp lời, nói: “Đề nghị của Hoàng hậu rất đúng, cũng đừng làm cho người ta cảm thấy chúng ta quá vô tình."
Hiện tại Lạc Tử Hân đã hiểu ý đồ của ba người này, thật ra ngay từ đầu chính là họ muốn tới chỗ Hoa tần giải quyết lệnh cấm túc. Chuyện này không khỏi làm cho nàng nhớ lại mấy ngày trước đây khi Lạc Tử Hân hầu hạ bên cạnh Thái hậu, thì vừa đúng lúc Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng tới hỏi thăm sức khỏe Thái hậu, ở trước mặt Thái hậu, Hoàng thượng đã nói gần nói xa ám chỉ Hoàng hậu hạ lệnh cấm túc này có hơi quá phận, sợ là Hoàng thượng cũng đã nổi lên chút tâm tư đối với Lục Nguyệt Nặc, nhưng cũng không thể bất hòa với Hoàng hậu, liền phê bình kín đáo trước mặt Thái hậu. Lời này Hoàng hậu nghe liền hiểu, Lạc Tử Hân nghe cũng hiểu, Hoàng hậu là một người thông minh, dĩ nhiên nghe rõ ý này trong lời nói của Hoàng thượng.
Cho nên Hoàng hậu liền muốn làm người tốt, còn cố ý làm cho Lạc Tử Hân nhìn, để cho nàng biết vị Hoàng hậu nàng là người nhân nghĩa, lại còn kéo theo Hiền phi đến cùng để làm bằng chứng phụ, hành động này thật sự làm cho nàng dở khóc dở cười, muốn lập miếu thờ cũng phải làm rất hết sức chứ.
Đi thăm Hoa tần? Lạc Tử Hân đột nhiên hồi hồn lại, trong lòng như bị đánh mạnh lộp bộp một cái, sớm không chọn muộn không chọn, lại cố tình chọn ngay lúc này? Hiện tại còn chưa đến thời gian Hoa tần hồi cung đó.
Không để nàng kịp suy nghĩ xong, mấy người Hoàng hậu đã đứng dậy khỏi ghế, cười chuẩn bị xuất phát.
“Đi thôi, Ninh dung hoa, còn đang suy nghĩ chuyện gì vậy?" Hiền
Phi liếc mắt nhìn Lạc Tử Hân còn đang đứng đó vì lo lắng mà không nhúc nhích, cười kéo nàng đi.
Lúc này Lạc Tử Hân đi theo sau lưng nhóm người các nàng, trong lòng cũng không ngừng xoay chuyển tìm kiếm đối sách. Đột nhiên, tâm tư khẽ động, liền đưa mắt ra hiệu cho Tích Như theo bên cạnh, vụng trộm nói nhỏ bên tai nàng một số chuyện, Tích Như hiểu ý gật gật đầu, Lạc Tử Hân lại không nhanh không chậm tiếp tục đi sau lưng mấy người họ từ từ đi tới.
Thầm nghĩ, Lục Nguyệt Nặc, nể tình chúng ta là tỷ muội, đây là lần cuối cùng ta một giúp muội.
Chỉ một lát sau, liền đến cửa cung Di Khôn, nha hoàn Xảo Tĩnh vội vàng đi ra nghênh đón quỳ xuống thỉnh an, ánh mắt lộ ra vẻ kinh sợ bất an khiến cho trong lòng Lạc Tử Hân hiểu rõ, nhất định là hiện giờ Hoa tần còn chưa hồi cung, thấy canh giờ cũng gần đến bữa tối rồi, chắc chắn cô nàng này không tuân thủ ước định bỏ lỡ canh giờ rồi. Nghĩ như vậy, trong lòngLạc Tử Hân không khỏi hơi bất an, lo lắng đến nỗi cổ họng cũng nghẹn lại.
Đám người Hoàng hậu dĩ nhiên vui vẻ đi vào cung Di Khôn, nhưng không thấy Hoa tần ra ngoài tiếp đón, liền hỏi: “Chủ nhân của ngươi đâu? Vì sao không thấy nàng ấy ra đây?"
Xảo Tĩnh lập tức quỳ xuống, nói: “Khởi bẩm Hoàng hậu, hiện tại thân thể nương nương có chút không thoải mái, đang ngủ, nhất thời không thể tỉnh dậy."
“Thấy Hoàng hậu tới, ngươi còn không đánh thức chủ nhân ngươi dậy hả?" Phạm lương đệ không vui quát lên.
“Dạ..... Dạ, bây giờ nô tỳ...... Đi liền." Xảo Tĩnh ấp úng đáp, run rẩy đứng lên chạy vào trong phòng.
Mấy người Hoàng hậu đi theo Xảo Tĩnh vào trong phòng, chỉ thấy có một người đang nằm trên giường,lưng quay về phía bọn họ, hình như cả thân thể còn đang phát run.
“Chủ nhân của ngươi bị làm sao vậy, tại sao toàn thân có vẻ như đang run rẩy?" Hiền phi hơi nhíu mày.
Mặt Xảo Tĩnhđầy khẩn trương, đứng ở bên giường, giọng nói cũng hơi phát run, nói: “Bẩm...... Nương nương, chủ tử nhiễm phong hàn, cho nên thân thể hiện đang rất yếu ớt, vào lúc này cơ thể lại đang phát bệnh rồi."
“Vậy sao không truyền thái y?" Phạm lương đệ lạnh lùng quát.
“Nô tỳ......" Xảo Tĩnh đã không có huyết sắc, hốt hoảng không nói nên lời.
Hoàng hậu phất tay, nói: “Được rồi, nhanh sai nha hoàn phía dưới đi gọi thái y, để Bổn cung xem coi nàng ấy đang sốt đến mức độ nào?"
Nói xongHoàng hậu liền đến gần giường, muốn đưa tay dò xét trán người nằm trên giường.
Tác giả :
Tuyết Chi Hàm