Mơ Ước Hậu Vị
Chương 49: Lạc đề
Từ lúc rời khỏi Thái Càn cung, Lạc Tử Hân dựa vào bên tường thật lâu, suy nghĩ rất nhiều việc, bất tri bất giác đã đến ban đêm, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cất bước chuẩn bị trở về Uyển Ninh cung.
“A!" Mới đi được mấy bước, đã va phải một người, lần va chạm này kéo nàng từ trong trí nhớ xa xôi trở lại với thực tế.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Đối phương vội vã nói xin lỗi, vẻ mặt áy náy.
Lúc này Lạc Tử Hân mới chú ý tới người này, quần áo hoa lệ, nhưng không giống như người trong cung, cũng không phải là quan phục, trong khoảng thời gian ngắn không thể đoán ra thân phận của hắn, nhưng mà ít ra người này cũng phải là quan viên. Cũng không chú ý gì nhiều, khẽ cười cười, chỉ nói một câu: “Không sao."
Nam tử kia có chút xấu hổ cười cười, nói: “Vừa đi thỉnh an Thái hậu về, đang vội vàng tới tạ ơn Hoàng thượng cho nên mới đi nhanh một chút, hoàn toàn không chú ý tới....... Ách, nên xưng hô với người như thế nào đây?"
Nam tử sửng sốt một phen, ánh mắt dò hỏi nhìn nàng.
Thỉnh an Thái hậu? Nghe giống như là thân thích, nhưng hình như nàng chưa từng nhìn thấy hắn, lập tức lễ phép nói: “Ninh Dung Hoa."
Con ngươi của nam tử chợt lóe, gật đầu một cái, nói: “Nương nương mạnh khỏe, lúc nãy va chạm có làm đau nương nương hay không? Thành thật xin lỗi."
Lạc Tử Hân cười nhạt, nói: “Ngươi đã nói xin lỗi nhiều lần rồi, hơn nữa cũng không cần phải khách sáo như vậy."
Nam tử sửng sốt vội nói: “A.. đúng, không nói, thật xin lỗi. Không phải, không phải xin lỗi, là cái kia......"
Nam tử nói năng lộn xộn, trái lại còn làm cho Lạc Tử Hân cảm thấy buồn cười, không khí giữa hai người lập tức dễ chịu hơn, hàn huyên mấy câu, nam tử đã vội vã rời đi.
Cho đến khi hắn rời đi, Lạc Tử Hân mới nhớ tới chưa hỏi đến tên của hắn, không khỏi mỉm cười, nhưng mà nghĩ đến dù sao cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, chỉ sợ sau này chưa chắc có cơ hội gặp lại, không biết tên họ cũng không sao.
Lạc Tử Hân hơi nhún vai một, chuẩn bị rời đi, dưới chân lại đá phải một vật, chăm chú nhìn, thì ra là một khối ngọc bội.
Lạc Tử Hân tò mò nhặt ngọc bội lên, ngọc này quả thật là ngọc tốt, nhưng mà bên ngoài không có gì đặc biệt, nhất định là của nam tử vừa rồi làm rơi, vừa định xoay người gọi lại, nhưng không ngờ bóng người kia đã biến mất.
Lạc Tử Hân nhìn ngọc bội trong tay, mới vừa rồi không hỏi rõ ràng tên họ của người nọ, lúc này cảm thấy khó xử. Nhớ tới nam tử lúc nãy bảo là muốn đi gặp Hoàng thượng, vốn muốn đưa tới Thái Càn cung, nhưng nghĩ đến làm như vậy sẽ dẫn tới Hoàng thượng nghi ngờ, như vậy thì không tốt, đành thôi vậy. Ngược lại vừa nghĩ, chuyện này vốn không liên quan đến mình, nên cũng không suy nghĩ đến chuyện đi tìm chủ nhân của ngọc bội nên tạm thời cất giữ ngọc bội, nghĩ tới nếu sau này có thể gặp người nọ thì sẽ trả lại cho hắn, nếu không gặp nữa, cũng đành thôi vậy. Quyết định như vậy nên cũng không suy nghĩ gì nhiều, ổn định tâm trạng lập tức trở về Uyển Ninh cung.
Trở lại Uyển Ninh cung không lâu, thì đột nhiên nghe được có tiếng ầm ỹ ở bên ngoài vang lên, liền phân phó Tích Như đi ngoài xem, còn chưa dứt lời, lại thấy Hoàng hậu mang theo nhiều người đi vào, sắc mặt cực kỳ không vui, trong lòng chấn động, nhìn cục diện này, dường như người đến không có ý tốt.
“Tham kiến Hoàng hậu nương nương." Lạc Tử Hân phúc thân hành lễ, lại thấy sắc mặt Hoàng hậu cực kì nghiêm túc, ngày thường gặp phải chuyện gì, nàng ta cũng đều có thói quen dùng nụ cười giả dối để ngụy tạo bản thân, nhưng mà hôm nay lại trực tiếp bộc lộ vẻ giận dữ, trong lòng nàng không khỏi vang lên từng hồi trống.
“Thật không nghĩ tới, Ninh Dung Hoa lại dám lén lút gặp Kỳ Vương Gia." Giọng nói lạnh lùng của Hoàng hậu vang lên.
“Hoàng hậu, tần thiếp không có...... Cho tới bây giờ tần thiếp chưa từng gặp Kỳ Vương Gia, nói chi đến việc lén lút gặp?" Trong lòng Lạc Tử Hân gõ một cái, đồng thời cũng hoài nghi, việc lên án này từ đâu mà có?
“Hả? Không có sao? Nhưng mà có người nhìn thấy rõ ràng." Sắc mặt Hoàng hậu lạnh lẽo, đã không còn vẻ ôn nhu thường ngày, trong mắt bắn ra một ánh sáng lạnh, làm cho người khác sinh ra sợ hãi.
Vẻ mặt Lạc Tử Hân kinh ngạc, nói: “Hoàng hậu nương nương, tần thiếp không biết Kỳ Vương Gia."
“Còn dám ngụy biện." Hoàng hậu lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn sang thị nữ bên người, thị nữ kia gật đầu một cái, lập tức đi về phía Lạc Tử Hân, nàng còn chưa hiểu mọi chuyện, thị nữ kia đã lấy ra một vật từ hông của nàng.
Lạc Tử Hân nhìn thị nữ kia cầm ngọc bội đi về phía Hoàng hậu, lập tức ngẩn ra, đột nhiên nghĩ tới nam tử lúc nãy nàng vừa gặp, chẳng lẽ người vừa rồi hàn huyên với nàng là Kỳ Vương Gia hay sao?
“Đây là cái gì? Trên người của ngươi lại có ngọc bội tùy thân của Kỳ vương gia, việc này nên giải thích như thế nào đây?" Hoàng hậu cầm ngọc bội trong tay chất vấn.
Phi tần ở hậu cung gặp Vương gia, dù là trò chuyện với nhau điều gì, sợ rằng trong khoảng thời gian ngắn không cách nào có thể giải thích rõ được.
“Cái đó là....." Lạc Tử Hân đang định giải thích mọi chuyện, lại bị Hoàng hậu cắt ngang.
“Bổn cung nhận được tin báo, nói có người ở trong cung vụng trộm gặp Kỳ Vương Gia, trước đó còn không tin, nhưng không nghĩ đến Bổn cung lại tận mắt nhìn thấy trong tay Ninh Dung Hoa ngươi thật sự có ngọc bội của nam tử kia, ngươi và Kỳ Vương Gia đang bí mật mưu đồ chuyện gì?" Ngôn từ của Hoàng hậu rất rõ ràng, có ý hăm dọa.
Lạc Tử Hân nói: “Hoàng hậu nương nương, tần thiếp cơ bản không biết người nọ là Kỳ Vương Gia, còn ngọc bội kia là hắn đã làm rơi ở đó, tần thiếp chỉ nhặt được mà thôi."
“Hả?" Hoàng hậu cười lạnh đến gần nàng, nói, “Còn nói này nói nọ? Nhưng mà Bổn cung tận mắt nhìn thấy hai người các ngươi có tín vật đính ước."
Lạc Tử Hân sững sờ, nói như vậy lúc nãy gặp Mục Nguyên Kỳ đã bị người khác thấy được, nhưng mà người nào lại rảnh rỗi đến mức mang chuyện này đi tố cáo.
“Xem ra muội muội và Kỳ Vương Gia có quan hệ không bình thường, ngọc bội này là tín vật sao?" Hoàng hậu đột nhiên cười cười, thế nhưng tiếng cười này lại làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
“Hoàng hậu, người hiểu lầm rồi, khối ngọc bội kia thật sự không giống như tưởng tượng của người......" Lạc Tử Hân lập tức không biết nên giải thích như thế nào.
Mọi người đều biết, Mục Nguyên Kỳ là Thái tử của Hoàng đế tiền triều, đến triều đại này, liền không có một chút địa vị, nói thẳng ra, trên danh nghĩa hắn là Vương Gia, nhưng thật ra thì chính là một cây gai trong lòng Mục Nguyên Trinh, trong triều không ai dám nói chuyện với hắn, bởi vì chỉ cần có tiếp xúc, sẽ khó tránh khỏi bị chụp lên đầu tội danh cấu kết, cho nên ai cũng không dám mạo phạm vào điều kiêng kỵ này. Đã lâu, vị Vương gia này luôn độc lai độc vãng giống như khách qua đường, nói ra cũng rất đáng thương. Nhưng mà thắng làm vua, thua làm giặc, đây là chân lý ngàn đời không thể thay đổi.
Vậy mà hôm nay, Ninh Dung Hoa nàng chẳng những nói chuyện với Mục Nguyên Kỳ, lại còn có ngọc bội trong người, chỉ sợ chuyện này sẽ không dễ dàng giải thích.
“Đi tới chỗ Hoàng thượng giải thích thôi." Hoàng hậu lạnh lùng nhìn thoáng qua, liền gọi người mang nàng đi cùng.
Trong lòng Lạc Tử Hân cảm thấy lạnh lẽo, Mục Nguyên Kỳ vô tình va vào nàng, chẳng qua cũng là một chuyện ngoài ý muốn, tư nhiên lại có người nhanh mắt như vậy, hơn nữa còn tố cáo với Hoàng hậu, hiển nhiên là có người cố ý muốn hại nàng. Rốt cuộc người này là ai?
Nghĩ tới đây, người đã đến trước mặt Hoàng đế, không cần đoán, ánh mắt lúc này của Hoàng đế chính là lạnh lùng nhìn chăm chằm vào nàng, nữ nhân mới vừa rồi còn dịu dàng ở trước mặt hắn, quay đầu lại lập tức gặp người đối đầu với hắn, không chỉ là Hoàng thượng, cho dù là bất kỳ nam nhân nào cũng đều tức giận đến muốn phun máu.
“Ninh Dung Hoa, ngươi có nên giải thích một chút hay không?" Hoàng đế lạnh lùng nói.
Lúc này Lạc Tử Hân đã trấn định lại, quỳ trên mặt đất, nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, tần thiếp chỉ là vô tình nhặt được ngọc bội của Kỳ vương gia, không phải là tín vật theo lời Hoàng hậu nói."
“Hả? Thật sự đơn giản như vậy sao?" Hoàng thượng rũ mắt nhìn ngọc bội trên tay, suy nghĩ thật sâu.
“Tần thiếp tuyệt đối không nói dối." Lạc Tử Hân nói ra lời thề son sắt, trên mặt mặc dù trấn định, nhưng trong lòng thật sự sợ hãi.
“Toàn bộ lui ra, Ninh Dung Hoa lưu lại, trẫm muốn tự mình hỏi nàng." Hoàng đế cho mọi người lui xuống, đến gần Lạc Tử Hân, đôi tay đột nhiên dùng sức nắm cằm của nàng, làm nàng phát đau.
Đôi mắt Hoàng thượng lộ ánh sáng lạnh, ánh mắt kia là căm thù đến tận xương tủy, còn có thất vọng, dù sao nàng cũng nhìn không thấu, nhưng có một điểm nàng nhìn thấy rõ ràng, đó là Hoàng thượng nửa ngờ nửa tin lời nói của nàng.
“Ngươi biết Mục Nguyên Kỳ là ai mà còn dám lui tới với hắn?" Hoàng thượng lại gần nàng, giọng nói gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.
“Chẳng qua tần thiếp cho là vô tình gặp được hắn, lúc ấy ngay cả hắn là ai cũng chưa biết được, huống hồ, nếu tần thiếp và hắn thật sự có quan hệ tư mật, vậy thì tại sao lại gặp nhau giữa ban ngày ban mặt, lại còn ở một nơi dễ bị người khác bắt gặp. Hoàng thượng, tần thiếp thật sự bị oan uổng, xin Hoàng thượng minh giám." Lạc Tử Hân kiên định cắn răng nói ra lý do của mình, ánh mắt Hoàng đế càng ngày càng lạnh, không khí trong phòng cũng càng ngày càng thấp.
“Ngươi càng ngày càng càn rỡ rồi, có phải do trẫm cưng chiều ngươi quá nhiều, nên ngươi không biết chừng mực hay không, hả?" Bàn tay Hoàng đế nắm cằm của nàng càng tăng thêm mấy phần sức lực, nàng cắn răng chịu đựng không dám phát ra nửa tiếng.
Hoàng thượng đột nhiên buông nàng ra, làm hại nàng té nhào một cái trên đất, hai tay chống trên mặt đất, thở hổn hển. Nhưng trong lòng nàng biết, thật ra thì Hoàng thượng đối lời giải thích của nàng đã tin một nửa, chỉ có điều hắn giận nàng vì nàng không nên đối xử “tốt bụng" với Kỳ Vương Gia như vậy.
Mà giờ phút này, đột nhiên nàng cũng hiểu một chuyện, đó chính là nàng sẽ gặp phải nhiều khó khăn như vậy, kiếp trước cũng được, kiếp này cũng tốt, đều do nàng mềm lòng mà ra. Hôm nay nàng mới đột nhiên hiểu được, thì ra là đây cũng là vết thương trí mệnh của nàng. Vệ Dịch Hiên có một lời nói rất đúng, đừng để ý đến những việc vô bổ, hãy tự bảo vệ bản thân mình. Nhưng mà, cho tới bây giờ nàng chưa từng để những lời này ở trong lòng. Nếu như hôm nay nàng không có lòng tốt đi nhặt khối ngọc bội kia, thì cũng sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.
“Tần thiếp không dám." Lạc Tử Hân quỳ trên mặt đất cúi đầu thật thấp.
“Giỏi cho một cái không dám." Hoàng đế vỗ bàn một cái, nói: “Trẫm nên để cho ngươi thức tỉnh rồi, từ hôm nay trở đi, ngươi liền đến Hoán Y Cục làm cung nữ đi."
Nội tâm Lạc Tử Hân đột nhiên căng lại, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, vậy mà câu nói tiếp theo càng làm nàng rơi vào vực sâu.
Mà giờ khắc này trong đầu nàng có một ý nghĩ bủa vây, người hại nàng chính là Hoàng hậu.
“A!" Mới đi được mấy bước, đã va phải một người, lần va chạm này kéo nàng từ trong trí nhớ xa xôi trở lại với thực tế.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Đối phương vội vã nói xin lỗi, vẻ mặt áy náy.
Lúc này Lạc Tử Hân mới chú ý tới người này, quần áo hoa lệ, nhưng không giống như người trong cung, cũng không phải là quan phục, trong khoảng thời gian ngắn không thể đoán ra thân phận của hắn, nhưng mà ít ra người này cũng phải là quan viên. Cũng không chú ý gì nhiều, khẽ cười cười, chỉ nói một câu: “Không sao."
Nam tử kia có chút xấu hổ cười cười, nói: “Vừa đi thỉnh an Thái hậu về, đang vội vàng tới tạ ơn Hoàng thượng cho nên mới đi nhanh một chút, hoàn toàn không chú ý tới....... Ách, nên xưng hô với người như thế nào đây?"
Nam tử sửng sốt một phen, ánh mắt dò hỏi nhìn nàng.
Thỉnh an Thái hậu? Nghe giống như là thân thích, nhưng hình như nàng chưa từng nhìn thấy hắn, lập tức lễ phép nói: “Ninh Dung Hoa."
Con ngươi của nam tử chợt lóe, gật đầu một cái, nói: “Nương nương mạnh khỏe, lúc nãy va chạm có làm đau nương nương hay không? Thành thật xin lỗi."
Lạc Tử Hân cười nhạt, nói: “Ngươi đã nói xin lỗi nhiều lần rồi, hơn nữa cũng không cần phải khách sáo như vậy."
Nam tử sửng sốt vội nói: “A.. đúng, không nói, thật xin lỗi. Không phải, không phải xin lỗi, là cái kia......"
Nam tử nói năng lộn xộn, trái lại còn làm cho Lạc Tử Hân cảm thấy buồn cười, không khí giữa hai người lập tức dễ chịu hơn, hàn huyên mấy câu, nam tử đã vội vã rời đi.
Cho đến khi hắn rời đi, Lạc Tử Hân mới nhớ tới chưa hỏi đến tên của hắn, không khỏi mỉm cười, nhưng mà nghĩ đến dù sao cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, chỉ sợ sau này chưa chắc có cơ hội gặp lại, không biết tên họ cũng không sao.
Lạc Tử Hân hơi nhún vai một, chuẩn bị rời đi, dưới chân lại đá phải một vật, chăm chú nhìn, thì ra là một khối ngọc bội.
Lạc Tử Hân tò mò nhặt ngọc bội lên, ngọc này quả thật là ngọc tốt, nhưng mà bên ngoài không có gì đặc biệt, nhất định là của nam tử vừa rồi làm rơi, vừa định xoay người gọi lại, nhưng không ngờ bóng người kia đã biến mất.
Lạc Tử Hân nhìn ngọc bội trong tay, mới vừa rồi không hỏi rõ ràng tên họ của người nọ, lúc này cảm thấy khó xử. Nhớ tới nam tử lúc nãy bảo là muốn đi gặp Hoàng thượng, vốn muốn đưa tới Thái Càn cung, nhưng nghĩ đến làm như vậy sẽ dẫn tới Hoàng thượng nghi ngờ, như vậy thì không tốt, đành thôi vậy. Ngược lại vừa nghĩ, chuyện này vốn không liên quan đến mình, nên cũng không suy nghĩ đến chuyện đi tìm chủ nhân của ngọc bội nên tạm thời cất giữ ngọc bội, nghĩ tới nếu sau này có thể gặp người nọ thì sẽ trả lại cho hắn, nếu không gặp nữa, cũng đành thôi vậy. Quyết định như vậy nên cũng không suy nghĩ gì nhiều, ổn định tâm trạng lập tức trở về Uyển Ninh cung.
Trở lại Uyển Ninh cung không lâu, thì đột nhiên nghe được có tiếng ầm ỹ ở bên ngoài vang lên, liền phân phó Tích Như đi ngoài xem, còn chưa dứt lời, lại thấy Hoàng hậu mang theo nhiều người đi vào, sắc mặt cực kỳ không vui, trong lòng chấn động, nhìn cục diện này, dường như người đến không có ý tốt.
“Tham kiến Hoàng hậu nương nương." Lạc Tử Hân phúc thân hành lễ, lại thấy sắc mặt Hoàng hậu cực kì nghiêm túc, ngày thường gặp phải chuyện gì, nàng ta cũng đều có thói quen dùng nụ cười giả dối để ngụy tạo bản thân, nhưng mà hôm nay lại trực tiếp bộc lộ vẻ giận dữ, trong lòng nàng không khỏi vang lên từng hồi trống.
“Thật không nghĩ tới, Ninh Dung Hoa lại dám lén lút gặp Kỳ Vương Gia." Giọng nói lạnh lùng của Hoàng hậu vang lên.
“Hoàng hậu, tần thiếp không có...... Cho tới bây giờ tần thiếp chưa từng gặp Kỳ Vương Gia, nói chi đến việc lén lút gặp?" Trong lòng Lạc Tử Hân gõ một cái, đồng thời cũng hoài nghi, việc lên án này từ đâu mà có?
“Hả? Không có sao? Nhưng mà có người nhìn thấy rõ ràng." Sắc mặt Hoàng hậu lạnh lẽo, đã không còn vẻ ôn nhu thường ngày, trong mắt bắn ra một ánh sáng lạnh, làm cho người khác sinh ra sợ hãi.
Vẻ mặt Lạc Tử Hân kinh ngạc, nói: “Hoàng hậu nương nương, tần thiếp không biết Kỳ Vương Gia."
“Còn dám ngụy biện." Hoàng hậu lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn sang thị nữ bên người, thị nữ kia gật đầu một cái, lập tức đi về phía Lạc Tử Hân, nàng còn chưa hiểu mọi chuyện, thị nữ kia đã lấy ra một vật từ hông của nàng.
Lạc Tử Hân nhìn thị nữ kia cầm ngọc bội đi về phía Hoàng hậu, lập tức ngẩn ra, đột nhiên nghĩ tới nam tử lúc nãy nàng vừa gặp, chẳng lẽ người vừa rồi hàn huyên với nàng là Kỳ Vương Gia hay sao?
“Đây là cái gì? Trên người của ngươi lại có ngọc bội tùy thân của Kỳ vương gia, việc này nên giải thích như thế nào đây?" Hoàng hậu cầm ngọc bội trong tay chất vấn.
Phi tần ở hậu cung gặp Vương gia, dù là trò chuyện với nhau điều gì, sợ rằng trong khoảng thời gian ngắn không cách nào có thể giải thích rõ được.
“Cái đó là....." Lạc Tử Hân đang định giải thích mọi chuyện, lại bị Hoàng hậu cắt ngang.
“Bổn cung nhận được tin báo, nói có người ở trong cung vụng trộm gặp Kỳ Vương Gia, trước đó còn không tin, nhưng không nghĩ đến Bổn cung lại tận mắt nhìn thấy trong tay Ninh Dung Hoa ngươi thật sự có ngọc bội của nam tử kia, ngươi và Kỳ Vương Gia đang bí mật mưu đồ chuyện gì?" Ngôn từ của Hoàng hậu rất rõ ràng, có ý hăm dọa.
Lạc Tử Hân nói: “Hoàng hậu nương nương, tần thiếp cơ bản không biết người nọ là Kỳ Vương Gia, còn ngọc bội kia là hắn đã làm rơi ở đó, tần thiếp chỉ nhặt được mà thôi."
“Hả?" Hoàng hậu cười lạnh đến gần nàng, nói, “Còn nói này nói nọ? Nhưng mà Bổn cung tận mắt nhìn thấy hai người các ngươi có tín vật đính ước."
Lạc Tử Hân sững sờ, nói như vậy lúc nãy gặp Mục Nguyên Kỳ đã bị người khác thấy được, nhưng mà người nào lại rảnh rỗi đến mức mang chuyện này đi tố cáo.
“Xem ra muội muội và Kỳ Vương Gia có quan hệ không bình thường, ngọc bội này là tín vật sao?" Hoàng hậu đột nhiên cười cười, thế nhưng tiếng cười này lại làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
“Hoàng hậu, người hiểu lầm rồi, khối ngọc bội kia thật sự không giống như tưởng tượng của người......" Lạc Tử Hân lập tức không biết nên giải thích như thế nào.
Mọi người đều biết, Mục Nguyên Kỳ là Thái tử của Hoàng đế tiền triều, đến triều đại này, liền không có một chút địa vị, nói thẳng ra, trên danh nghĩa hắn là Vương Gia, nhưng thật ra thì chính là một cây gai trong lòng Mục Nguyên Trinh, trong triều không ai dám nói chuyện với hắn, bởi vì chỉ cần có tiếp xúc, sẽ khó tránh khỏi bị chụp lên đầu tội danh cấu kết, cho nên ai cũng không dám mạo phạm vào điều kiêng kỵ này. Đã lâu, vị Vương gia này luôn độc lai độc vãng giống như khách qua đường, nói ra cũng rất đáng thương. Nhưng mà thắng làm vua, thua làm giặc, đây là chân lý ngàn đời không thể thay đổi.
Vậy mà hôm nay, Ninh Dung Hoa nàng chẳng những nói chuyện với Mục Nguyên Kỳ, lại còn có ngọc bội trong người, chỉ sợ chuyện này sẽ không dễ dàng giải thích.
“Đi tới chỗ Hoàng thượng giải thích thôi." Hoàng hậu lạnh lùng nhìn thoáng qua, liền gọi người mang nàng đi cùng.
Trong lòng Lạc Tử Hân cảm thấy lạnh lẽo, Mục Nguyên Kỳ vô tình va vào nàng, chẳng qua cũng là một chuyện ngoài ý muốn, tư nhiên lại có người nhanh mắt như vậy, hơn nữa còn tố cáo với Hoàng hậu, hiển nhiên là có người cố ý muốn hại nàng. Rốt cuộc người này là ai?
Nghĩ tới đây, người đã đến trước mặt Hoàng đế, không cần đoán, ánh mắt lúc này của Hoàng đế chính là lạnh lùng nhìn chăm chằm vào nàng, nữ nhân mới vừa rồi còn dịu dàng ở trước mặt hắn, quay đầu lại lập tức gặp người đối đầu với hắn, không chỉ là Hoàng thượng, cho dù là bất kỳ nam nhân nào cũng đều tức giận đến muốn phun máu.
“Ninh Dung Hoa, ngươi có nên giải thích một chút hay không?" Hoàng đế lạnh lùng nói.
Lúc này Lạc Tử Hân đã trấn định lại, quỳ trên mặt đất, nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, tần thiếp chỉ là vô tình nhặt được ngọc bội của Kỳ vương gia, không phải là tín vật theo lời Hoàng hậu nói."
“Hả? Thật sự đơn giản như vậy sao?" Hoàng thượng rũ mắt nhìn ngọc bội trên tay, suy nghĩ thật sâu.
“Tần thiếp tuyệt đối không nói dối." Lạc Tử Hân nói ra lời thề son sắt, trên mặt mặc dù trấn định, nhưng trong lòng thật sự sợ hãi.
“Toàn bộ lui ra, Ninh Dung Hoa lưu lại, trẫm muốn tự mình hỏi nàng." Hoàng đế cho mọi người lui xuống, đến gần Lạc Tử Hân, đôi tay đột nhiên dùng sức nắm cằm của nàng, làm nàng phát đau.
Đôi mắt Hoàng thượng lộ ánh sáng lạnh, ánh mắt kia là căm thù đến tận xương tủy, còn có thất vọng, dù sao nàng cũng nhìn không thấu, nhưng có một điểm nàng nhìn thấy rõ ràng, đó là Hoàng thượng nửa ngờ nửa tin lời nói của nàng.
“Ngươi biết Mục Nguyên Kỳ là ai mà còn dám lui tới với hắn?" Hoàng thượng lại gần nàng, giọng nói gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.
“Chẳng qua tần thiếp cho là vô tình gặp được hắn, lúc ấy ngay cả hắn là ai cũng chưa biết được, huống hồ, nếu tần thiếp và hắn thật sự có quan hệ tư mật, vậy thì tại sao lại gặp nhau giữa ban ngày ban mặt, lại còn ở một nơi dễ bị người khác bắt gặp. Hoàng thượng, tần thiếp thật sự bị oan uổng, xin Hoàng thượng minh giám." Lạc Tử Hân kiên định cắn răng nói ra lý do của mình, ánh mắt Hoàng đế càng ngày càng lạnh, không khí trong phòng cũng càng ngày càng thấp.
“Ngươi càng ngày càng càn rỡ rồi, có phải do trẫm cưng chiều ngươi quá nhiều, nên ngươi không biết chừng mực hay không, hả?" Bàn tay Hoàng đế nắm cằm của nàng càng tăng thêm mấy phần sức lực, nàng cắn răng chịu đựng không dám phát ra nửa tiếng.
Hoàng thượng đột nhiên buông nàng ra, làm hại nàng té nhào một cái trên đất, hai tay chống trên mặt đất, thở hổn hển. Nhưng trong lòng nàng biết, thật ra thì Hoàng thượng đối lời giải thích của nàng đã tin một nửa, chỉ có điều hắn giận nàng vì nàng không nên đối xử “tốt bụng" với Kỳ Vương Gia như vậy.
Mà giờ phút này, đột nhiên nàng cũng hiểu một chuyện, đó chính là nàng sẽ gặp phải nhiều khó khăn như vậy, kiếp trước cũng được, kiếp này cũng tốt, đều do nàng mềm lòng mà ra. Hôm nay nàng mới đột nhiên hiểu được, thì ra là đây cũng là vết thương trí mệnh của nàng. Vệ Dịch Hiên có một lời nói rất đúng, đừng để ý đến những việc vô bổ, hãy tự bảo vệ bản thân mình. Nhưng mà, cho tới bây giờ nàng chưa từng để những lời này ở trong lòng. Nếu như hôm nay nàng không có lòng tốt đi nhặt khối ngọc bội kia, thì cũng sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.
“Tần thiếp không dám." Lạc Tử Hân quỳ trên mặt đất cúi đầu thật thấp.
“Giỏi cho một cái không dám." Hoàng đế vỗ bàn một cái, nói: “Trẫm nên để cho ngươi thức tỉnh rồi, từ hôm nay trở đi, ngươi liền đến Hoán Y Cục làm cung nữ đi."
Nội tâm Lạc Tử Hân đột nhiên căng lại, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, vậy mà câu nói tiếp theo càng làm nàng rơi vào vực sâu.
Mà giờ khắc này trong đầu nàng có một ý nghĩ bủa vây, người hại nàng chính là Hoàng hậu.
Tác giả :
Tuyết Chi Hàm