Mơ Ước Đã Lâu
Chương 32 Nhu hòa
Chương 32: Nhu hòa
Hai tay cô gái nhỏ ôm chặt lấy thắt lưng cô, liên tục chui vào lòng cô, có lẽ là sợ bị đẩy ra, hai tay ở sau lưng nắm chặt lấy nhau.
Một đứa trẻ sẽ có cách của một đứa trẻ, đau lòng, sẽ theo tiềm thức mà tìm nơi để dựa vào, mà người trưởng thành sẽ có suy tính của người trưởng thành, không thể để Kiều Tây tùy ý dính vào, cho nên vừa rồi nói chuyện tương đối nặng.
Nhưng tất nhiên là có nguyên do rồi.
Phó Bắc hẳn là nên đẩy Kiều Tây ra, nhưng cuối cùng vẫn không có, mà là nâng tay như trấn an mà vỗ nhẹ lên lưng Kiều Tây, cúi đầu nói: "Không sao rồi..."
Người trong lòng ủi ủi đầu, sau khi nhận thấy sẽ không bị đẩy ra, lúc này mới thả lỏng chút lực, sau một lúc lâu, lại vùi đầu vào cổ cô, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn mà cọ xát như là đang đáp lời.
Trên thực tế, tất cả người của nhà họ Phó đều là người ngoài, không thể xem vào chuyện của nhà họ Kiều, hai nhà chính là hàng xóm, mấy năm nay lui tới mặt ngoài tuy là khách sáo, nhưng quan hệ cũng không quá tốt, ông nội Phó đều dặn mọi người trong nhà, việc của nhà người khác thì đừng nhúng tay vào, bà nội Phó đều thức thời mà xem như không biết gì, Phó Bắc lại càng không có quyền gì để xen vào chuyện người khác.
Thứ nhất gia đình không có bạo lực, thứ hai không ngược đãi trẻ em, trên đời này chuyện như vậy đều thường hay phát sinh, mỗi gia đình đều sẽ có chút chuyện lớn nhỏ, không phải gia đình nào cũng sẽ tốt đẹp hạnh phúc, sao đến lượt người ngoài có thể xen vào?
Năng lực của mọi người đều rất lớn, nhưng có thể cố được nhất thời, cũng sẽ không cố được một đời.
Dùng lý trí để suy nghĩ, thật sự là không nên quản đến.
Vẻ mặt Phó Bắc có chút cứng lại, nhưng vẫn nói: "Đêm nay tôi với em cùng ngủ ở khách sạn, ngày mai đưa em về."
Kiều Tây vùi đầu không hé răng, hồi lâu sau - - "Ừm."
Thở ra một hơi ấm nóng, lại như thiêu đốt trong đêm mùa hạ oi bức, chỉ ôm một lúc như vậy mà chốc lát sau đã không chịu được. hơi nóng nơi cổ hơi khó chịu, Phó Bắc khẽ động môi mỏng, nhưng cũng chưa nói gì.
Đến khi nóng chịu không nổi nữa, Kiều Tây mới buông tay, trên trán đều là mồ hôi.
Phó Bắc xem như là lần đầu nhẫn nại đến vậy, lấy hai tờ khăn giấy lau mồ hôi cho cô, lại thuyết giáo: "Lần sau không được như vậy, không muốn đợi ở nhà, thì đi tìm bà nội, cũng không được nửa đêm đi đến chỗ người khác."
Cố gắng giảng giải khơi thông, một cô bé mới mười mấy tuổi chính là thời kỳ bồng bột của tuổi trẻ, không kiềm chế được tính khí cũng là bình thường, Phó Bắc xem như ôn hòa, chỉ là giảng giải đạo lý. May là đến nơi này, nếu như đến nhà bạn học hay nhà ai đó, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì phải làm sao đây?
Kiều Tây ngồi thẳng người cắn cắn môi, trả lời: "Chỉ đến tìm chị, không đi chỗ người khác."
Vẫn hiểu rõ bản thân đang làm gì, không có làm việc khi đang xúc động.
Động tác trên tay Phó Bắc dừng lại, lập tức nói: "Tìm tôi cũng không được."
"Tại sao?"
"Tôi có rất nhiều chuyện phải làm, không thể lúc nào cũng để ý đến em đươc."
Kiều Tây sửng sốt, ngẩng đầu lên, liếc nhìn người này một cái, "Lần sau em có thể đợi chị rảnh rồi mới đến."
"Mỗi ngày tôi đều có rất nhiều việc phải làm, có rảnh sẽ về đại viện, không cần đến trường tìm." Phó Bắc nói, chặn đi đường lui của cô.
Có lẽ Kiều Tây không nghe hiểu được tầng hàm ý trong lời nói của cô, không rõ đây là bị từ chối, trầm mặc nửa phút, nhẹ hỏi: "Nhưng lâu rồi chị không về, tuần trước không về, tuần này cũng không."
Cái này không đáp lại được.
Cuối cùng Phó Bắc vẫn dùng sự im lặng để đáp lại, không biết nên nói thế nào, dù cho tìm lấy lý do gì, Kiều Tây đều nói lại được, giảng không thông.
Cảm tình của cô nữ sinh nhỏ tựa như ánh trăng tối nay vậy, mặc dù ảm đảm, nhưng chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn ra, huống chi đã sớm chiều ở chung tám năm rồi. Kiều Tây cúi đầu nhìn mũi chân, lại nâng mắt lên, khi thoáng nhìn thấy chiếc vòng kém chất lượng trên quầy hàng, ánh mắt lập tức bị hấp dẫn qua.
Vài chục món đồi trang sức, phần lớn đều là hàng nhái của những thương hiệu nổi tiếng, sao chép phong cách để sản xuất số lượng lớn, tay nghề thô sơ, rẻ đến không thể rẻ hơn, tỷ như món đồ cô nhìn thấy kia, kỳ thực là kiểu dáng chủ đạo của một thương hiệu nổi tiếng trong năm này, giá hơn hai vạn. Kiều Tây không hiểu những thứ này, chỉ là cảm thấy đẹp mắt, các cô bé tuổi này của cô đều thích những thứ đơn giản, cũng như tình cảm mười lăm mười sáu tuổi, đơn giản đến vô cùng, cũng thuần túy vô cùng.
Phó Bắc theo tầm mắt cô nhìn qua, dừng lại trên sợi lắc tay đó.
Muộn một chút, hai người đi khách sạn, làng đại học người đến người đi, lúc này là thời gian ồn ào nhất.
Kiều Tây đi phía sau hai bước, vội đuổi kịp, bước đến nắm tay Phó Bắc.
Đáng tiếc bị người phía trước cảm nhận được, đối phương bước lên trước nửa bước, tránh được.
Có lẽ là cố ý, cũng có lẽ là vô ý.
Kiều Tây không để trong lòng, trực tiếp đuổi theo cùng sánh vai đi, nhân cơ hội ôm cánh tay Phó Bắc.
"Đi đâu ngủ đây?" Cô hỏi, lấy đó để phân tán lực chú ý.
Không buông ra, Phó Bắc mặc cho cô ôm, vừa đi vừa trả lời: "Phía trước, ở cửa giữa."
Nghĩ tới sẽ dẫn người về phòng ngủ, nhưng lại cảm thấy không tiện, trong phòng còn có người khác, đột nhiên dẫn người về cũng khó giải thích, hơn nữa điều kiện ở ký túc của đại học Giang Thành cũng bình thường, giường đơn một người, hai người ngủ cùng một giường sẽ hơi chen lấn.
Những khách sạn ở làng đại học kinh doanh rất tốt, nơi có điều kiện tốt một chút thì lúc nào cũng hết phòng, biết nhà này là nơi có điều kiện vệ sinh tốt nhất gần đây, nên Phó Bắc chọn nơi này, chỉ là vận may không được tốt lắm, không có phòng đôi, chỉ còn lại một phòng đơn tốt nhất.
Từ trước đến nay khách sạn chung quanh học viện đều cố định lên giá, nhất là vào buổi tối, có đôi khi rõ ràng còn phòng theo yêu cầu, nhưng cố ý đưa phòng đắt hơn cho khách.
Đang do dự có nên đổi chỗ không, thì Kiều Tây lại trực tiếp quyết định.
Phó Bắc không do dự được nữa.
Cầm thẻ, tìm được phòng, vừa mở cửa, quả nhiên, chỉ có một giường.
Hai người theo thứ tự đi tắm rửa, Kiều Tây vào trước, vẫn chưa thu dọn xong đã đi ra ngoài, tóc còn ướt sũng. Phó Bắc đi vào, nhìn thấy trên giá treo đồ có một chiếc áo ngực đen, thoáng chốc sững sốt.
Chờ đến khi Kiều Tây nhớ đến trong phòng tắm còn đồ của mình, thì Phó Bắc đã tắm xong đi ra, cô vội vã xuống giường, kéo dép lê đi vào.
Áo ngực được treo trên giá, cùng với những bộ quần áo đã thay, chỉnh tề ngay ngắn nằm trên giá treo. Cô không tự chủ được mà kéo kéo váy ngủ duy nhất, hết sức không được tự nhiên, trong lòng nóng trên mặt cũng nóng, lại đi ra, Phó Bắc không có phản ứng gì, cũng chưa từng nhìn nhiều hơn một lần.
Cô chú ý đến Phó Bắc ăn mặc tương đối nghiêm chỉnh, đồ bên trong cũng chưa từng cởi, thật sự không sợ ngủ bị cấn khó chịu sao, nghĩ nghĩ, lại bỏ dép leo lên giường, đến ngồi ở đầu giường, ban đầu còn cách Phó Bắc một đoạn, một lát sau, lại ra vẻ lơ đãng mà nhích người qua dần.
Phó Bắc đang xem di động.
Cô đến gần, kề bên tay đối phương, dựa vào rất gần, "Đang làm gì vậy?"
Khoảng cách quá mức thân mật, khuỷu tay không cẩn thận chạm vào vòng eo mềm mại của cô gái nhỏ, Phó Bắc như bị kim châm, không chút dấu vết mà lui lại.
"Nhắn tin cho bạn cùng phòng."
Muộn như thế còn nhắn tin, kiều tây kinh ngạc: "Quan hệ của hai người tốt lắm sao?"
Bị hiểu lầm rồi. Dù sao Phó Bắc đối với ai cũng không mặn không nhạt, bình thường ngoại trừ nhóm Triệu Thập Hoan, chưa từng thấy cùng ai như vậy.
Phó Bắc đặt điện thoại qua tủ đầu giường, nói: "Bên phòng ngủ muốn kiểm tra phòng, nói cho bạn cùng phòng biết đêm nay không về."
Kiều Tây à à hai tiếng, cảm giác bản thân giống như nói hơi nhiều, vặn hỏi nhiều. Cô có chút mệt, vươn vươn chân, váy ngủ tương đối rộng rãi, bỗng chốc trượt lên, lộ ra bắp đùi trắng mịn, cô rất không biết tự giác, cũng không để ý nhiều như thế, lúc này cũng còn chưa biết chú ý những việc thế này khi ở chung, cuộn mình cong những ngón chân nhỏ nhắn lại, chuyển động cơ thể.
Sau đó một khắc, đột nhiên có cái chăn che lên đùi.
Còn chưa kịp phản ứng, đèn đã bị tắt, trong phòng một mảnh tối đen, người bên cạnh bỗng nhiên đứng dậy, từ cửa sổ truyền đến chút ánh sáng yếu ớt, lấy thêm cái chăn dự phòng trong tủ thấp.
Một người một chăn, mặc dù ngủ trên cùng một giường, cũng sẽ không đụng đến.
Kiều Tây chỉ ngây ngốc, còn tưởng rằng là người này không quen, không muốn cùng mình cùng giường chung chăn, cũng không quá để ý, đợi đối phương lên giường, nhanh khép chăn lại dựa qua, rất nhanh áp đến trên thân đối phương.
"Ngủ, không được lộn xộn." Phó Bắc trầm giọng nói.
Cô rụt rụt vào trong chăn, "Còn sớm, ngủ không được."
Đối phương không trả lời.
Đường phố ngoài cửa sổ vẫn ồn ào náo nhiệt như trước, còn chưa đến giờ đóng cửa, cả con phố đều là quán xá, ngọn đèn từ bên ngoài chiếu vào, nhưng không đủ để lọt vào bên trong cửa sổ, điều hòa ù ù chạy, gió mát từng cơn từng cơn thổi đến giường.
Kiều Tây nằm nghiêng người, bỗng nhiên hỏi: "Phó Bắc, trong trường có người theo đuổi chị không?"
Hồi lâu đối phương không lên tiếng, không muốn trả lời.
Kiều Tây lại chen qua một ít: "Giáo viên của bọn em nói, trung học không nên yêu sớm, đến đại học có rất nhiều người theo đuổi."
Phó Bắc không trả lời thẳng vấn đề mà hỏi lại: "Có người theo đuổi em sao?"
"Không có." Kiều Tây lại nói dối, cô không quậy phá, lại xinh đẹp, sau khi vào trung học đã sớm có bạn học đến bày tỏ, ngay cả lúc sơ trung cũng đã từng nhận được thư tình của nam sinh rồi.
Tất nhiên Phó Bắc cũng có không ít người theo đuổi, đại học tôn trọng tự do, bao gồm cả yêu đương, có giảng viên còn đề nghị các sinh viên nên yêu đương. Cô nghiêng đầu nhìn Kiều Tây, nói: "Nghiêm túc học tập, đừng yêu sớm."
Kiều Tây: "Em biết."
Vốn không khí trong phòng có hơi cứng nhắc, hàn huyên một hồi, cũng hòa dịu đi không ít, cô nhìn về phía Phó Bắc, sau khi rối rắm, đột nhiên vươn tay khoác lên người đối phương.
Ngoài cửa sổ ồn ào náo nhiệt, ánh đèn chiếu sáng cả con phố.
Kiều Tây ngồi bên đầu giường, cuối cùng hồi thần lại, nhìn bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ, nhìn sợi lắc tay trong ngăn kéo.
Cuối cùng, vẫn đóng ngăn kéo lại.
Cũng trong lúc này, trong một căn phòng gần làng đại học, Phó Bắc cũng còn chưa nghỉ ngơi, đang xem tài liệu trong thư phòng.
Là tài liệu lần trước Trang Khải Dương đưa, từ lúc đặt vào trong thư phòng vẫn luôn không mở ra, cuối cùng hôm nay cũng lấy ra xem. Trang Khải Dương khuyên cô nên thận trọng, cô đã cân nhắc rất lâu, nhưng vẫn không nghe theo, năm năm trước ông nội Phó đã từng đồng ý với cô, sẽ giúp Kiều Kiến Lương một phen, nhưng hôm nay điều tra chi tiết cụ thể, cái gọi là giúp đỡ kia lại có chút kỳ quái.
Năm đó Kiều Kiến Lương đi theo Lương Tấn Thành muốn tạo chút phong sinh thủy khởi (Muốn giàu lên nhanh chóng), như tung lưới bắt cá mà đầu tư loạn cả lên, cái gì có thể kiếm được tiền thì đều làm, lúc đó vốn lưu động trong tay Kiều Kiến Lương nhiều, cái không thiếu nhất chính là tiền, đến sau đó không biết vì sao lại lao vào bất động sản, quả thật là ngành kinh doanh có lời nhất, đến ba Phó cũng cho rằng Kiều Liến Lương muốn nâng cao giá trị của bản thân, nhưng cố tình lại thua trắng ở hạng mục bất động sản ở khu đất mới giải tỏa kia.
Thời điểm gặp chuyện không may, Kiều Kiến Lương đã sớm nhận giấy ly hôn với mẹ Kiều rồi, tuyệt nhiên không thể đợi đến khi Kiều Tây đủ mười tám tuổi, chỉ là gạt không nói cho Kiều Tây biết mà thôi. Chia đi gần một nửa tài sản ròng của bản thân, hơn phân nửa vốn lưu động trong tay đã đầu tư vào các hạng mục khác, cho nên khi dự án bất động sản kia xảy ra vấn đề, Kiều Kiến Lương lấy không ra được tiền để bù vào, tài chính trực tiếp bị chặt đứt.
Mọi chuyện xảy ra đều rất trùng hợp, ly hôn, đầu tư, dự thầu cho hạng mục của Chính phủ, vốn lưu động xảy ra vấn đề, những hạng mục đầu tư ngắn hạn cũng không thể thu hồi về ngay được... Hết thảy đều tạo thành một vòng tuần hoàn chết.
Lúc đó không ít người đều đang quan sát theo, có thể nói từng bước đi của Kiều Kiến Lương đều rất gian nan, ông từng mặt dày đến chỗ mẹ Kiều xin giúp đỡ, nào ngờ mẹ Kiều cũng mang vốn trong tay ra ngoài đầu tư. Hạng mục bất động sản là một khối thịt béo, muốn ăn được khối thịt này cũng phải trả cái giá tương ứng, vì sự mù quáng và liều lĩnh của Kiều Kiến Lương nên mới tạo thành cục diện như hôm nay, trăm phương ngàn cách cũng không giải quyết được vấn đề.
Dính vào Chính phủ, thì một hạng mục béo bở cũng sẽ trở thành một vũng bùn, những bạn bè đối tác làm ăn trước kia đều vờ như giả chết, đến cả ngân hàng cũng không đồng ý cho ông vay, mặc dù Kiều Kiến Lương muốn xin phá sản, thì những khâu liên quan cũng sẽ không dễ dàng đồng ý.
Đầu tư chính là như vậy, khi kiếm được thì tiền vào như nước, đến khi bù lỗ thì đến cái quần cộc cũng không còn, nếu không thoát thân ra được, thì khoản nợ Kiều Kiến Lương phải gánh lên tới hàng trăm triệu.
Ông nội Phó ra tay thế nào, ai cũng không biết được, đến mức tại sao hạng mục sẽ rơi xuống trên tay nhà họ Chu, lại làm sao trầy trật để đến trong tay Lương Tấn Thành, thực khó mà tường tận được.
Khép tài liệu lại, Phó Bắc đưa tay xoa xoa mi tâm, đưa tay muốn lấy điếu thuốc nhỏ trong gói thuốc, cô có chút lo lắng, bị vây trong kết cục của trò chơi này không thoát ra được.
Sự tình nói phức tạp cũng phức tạp, đơn giản thì cũng rất đơn giản, ghép những sự trùng hợp này vào một chỗ, sẽ tạo thành một dự mưu được tính toán trước, mẹ Kiều, Lương Tấn Thành, nhà họ Chu hoặc là nhà họ Phó... Đều có một hoặc hai người tham gia trong đó.
Khẩy khẩy tàn thuốc, nhìn tàn lửa nơi đầu điếu thuốc, nhớ lại khi đó bà nội Phó tiến vào phòng, lời nói đầy thành khẩn: "Ông nội con cũng là vì muốn tốt cho con, con đừng trách ông ấy."
Khi đó tuổi còn rất trẻ, những gai góc trên người vẫn chưa bị mài mòn, không che giấu được cảm xúc.
"Đó là chuyện của ông ấy."
Tính tình bà nội Phó rất tốt, chỉ nói: "Sẽ không ép con, dù sao đều là tùy vào suy nghĩ của con thôi."
Mới cãi nhau với ông nội Phó, hai mắt cô đều đỏ lên.
Bà nội Phó vuốt tóc giúp cô, hiền lành dịu dàng nói: "Ai khi còn trẻ mà không xúc động, nhưng khi xúc động không bình tĩnh suy nghĩ, chính là làm bậy, con thấy đúng không?"
Bà nội Phó thích giảng đạo lý, nhưng mỗi câu nói đều không sai, không chỉ là những lời nói suông, bà làm gì đều sẽ có nguyên do, cả đời bà đều thiện tâm sáng suốt, cho dù trong lúc đó đã sớm phát hiện manh mối giữa hai đứa nhỏ, nhưng chưa từng vạch trần hay trách cứ điều gì.
Nếu không phải là bà nội Phó, thì Phó Bắc cũng sẽ không đưa ra lựa chọn như thế.
Mỗi sự lựa chọn đều sẽ phải trả cái giá tương ứng, cảm tình còn chưa kịp hiểu rõ, phút chốc đã bị đánh gãy. Đổi thành người khác, trong lòng cũng sẽ có oán hận.
Một điếu thuốc cháy không được bao lâu, còn chưa kịp hút hai hơi, đã tàn trong phút chốc, cũng sắp đốt đến đầu ngón tay rồi.
Phó Bắc không đặc biệt nghiện thuốc, lúc cần suy xét vấn đề đều không nhịn được phải làm chút gì đó, thế là lại đốt thêm một điếu.
Một gói thuốc mười điếu, cháy cũng không được bao lâu.
Hôm sau Lương Ngọc Chỉ đến đây, mày đều nhăn lại thành một đoàn, thấy cô vừa mới thức dậy, trên người nồng mùi thuốc lá, không vui hỏi: "Con lại hút thuốc rồi sao?"
Phó Bắc không biện giải: "Ừm."
Xưa nay Lương Ngọc Chỉ không thích người trong nhà hút thuốc, đặc biệt là phụ nữ, ông nội Phó và ba Phó hút thuốc còn có thể hiểu, đàn ông mà, thường xuyên có xã giao, hút thuốc uống rượu cũng không tránh được, nhưng Phó Bắc lại không làm những việc này, nhưng lại học theo đàn ông mà hút thuốc, quả thực là tật xấu, khó có thể chịu được.
Nhưng tính khí bà cũng xem như là tốt, kiềm chế lại, giọng điệu khiêm khắc nói: "Sau này đừng hút, xem thành cái dáng vẻ gì rồi."
Nói xong, liếc nhìn Phó Bắc, kết quả không được đáp lại, Phó Bắc không chút lưu tâm lời bà nói, lúc trước Lương Ngọc Chỉ ngóng trông con gái có thể dưới sự giáo dục khắc nghiệt mà có thể trưởng thành thành thục nữ tao nhã hiểu chuyện, không ngờ bây giờ lại thành đứa con lạnh lùng như băng.
"Ngày mai về nhà ăn bữa cơm, cậu con muốn đến thăm."
Buông ly nước, Phó Bắc quay lại nhìn bà, "Chỉ có chuyện này?"
Giọng điệu ôn hòa, lại mang theo chút ý tứ hàm xúc xa cách, Lương Ngọc Chỉ ngẩn ra, rồi sau đó nói: "Đương nhiên là đến thăm con, mười ngày nay con cũng chưa về nhà, gần đây đang làm gì, sao không quay về?"
"Bận việc ở trường, tạm thời không rảnh, bận xong sẽ về."
"Không phải chỉ mới sắp xếp xong chuyện dạy học thôi sao, con còn bận việc gì?"
Lấy chìa khóa xe, Phó Bắc mới nói: "Những việc ngoài việc giảng dạy."
Hiển nhiên là qua loa lấy lệ với Lương Ngọc Chỉ, nhìn dáng vẻ này dường như là không muốn trao đổi, lúc trước cũng không phải là bộ dạng này, vẫn rất tôn trọng cung kính người lớn trong nhà, nhưng lại rất lãnh đạm. Sắc mặt lương ngọc chỉ có chút ngưng trọng, thấy cô đi đến phòng tắm, muốn nói lại thôi, ngồi trên sofa chờ khi người đi ra thì lập tức hỏi: "Có phải bởi vì chuyện của cậu con, nên trách ta không."
Đi đến chỗ đổi giày nơi cửa ra vào, Phó Bắc hờ hững nói: "Không có, mẹ đừng nghĩ nhiều."
Thấy cô đột nhiên mở cửa, Lương Ngọc Chỉ lập tức đứng lên, "Mới sáng sớm, muốn đi đâu?"
Phó Bắc ngừng một chút, liếc mắt nhìn qua, "Trường học."
Lại lấy lệ, đến cái cớ cũng lười tìm. Lương Ngọc Chỉ lập tức tức giận, trầm giọng nói: "Phó Bắc!"
Trả lời bà, là tiếng đóng sầm cửa.