Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng
Chương 20: Mũi của cậu chảy máu
Dì giúp việc tại nhà của Hoàng Thế Vinh rất quen thuộc với cậu, lý do bởi vì không ít lần cậu đã qua đêm ở nhà hắn, hơn nữa bà cũng biết mối quan hệ giữa hai gia đình rất tốt, thế cho nên hôm nay vừa nhìn thấy bộ dạng của cậu lúc này dì giúp việc liền có điểm lo lắng chạy tới:
"Quân Quân à, cháu bị làm sao thế?"
Hoàng Thế Vinh một tay giúp cậu cầm cặp xách, một tay đỡ lấy cậu, một nam sinh cao lớn nhưng lại mang dáng vẻ vô cùng ôn nhu, hơn nữa bộ dạng lúc này của hắn còn mang theo một chút ngốc nghếch:
"Dì Hà, mang giúp cháu thuốc bôi lên phòng với, cháu giúp Quân Quân thoa thuốc"
Dì Hà ở bên cạnh quan sát một chút lại hỏi:
"Bi như vậy có cần dì lấy một chút rượu thuốc xoa bóp hay không?"
Hoàng Thế Vinh nghe vậy liền gật đầu:
"Như vậy dì mang cả lên phòng cho cháu đi"
Dì Hà xoay người nhanh chóng đi lấy đồ:
"Được, dì đi lấy liền đây"
Hoàng Thế Vinh tùy tiên ném cặp của cả hai xuống ghế sô pha, tiếp theo liền hơi cúi người xuống ý nói cậu lên lưng của hắn, cậu buồn cười đánh nhẹ về phía trước:
"Không sao, tớ đi được"
Hoàng Thế Vinh kiên quyết không muốn để cho cậu tự đi lên lầu, dù sao cậu cũng thích sự quan tâm đặc biệt này của hắn cho nên hiện tại liền cứ như vậy để hắn cõng lên lầu hai.
Phòng của Hoàng Thế Vinh có màu xanh dương làm chủ đạo, tươi mát đơn giản giống hệt như con người hắn vậy. Trong phòng không có nhiều sách vở, ngay cả chiếc bàn học đặt trong góc cũng được trưng bày một dàn máy tính đời mới phiên bản giới hạn vô cùng đắt đỏ. Nếu như không phải trong tủ quần áo của hắn toàn là đồ mặc của người lớn thì người khác nhìn vào còn thật sự sẽ nghĩ đây là phòng của một đứa trẻ con vì xung quanh có rất nhiều đò chơi mô hình siêu nhân, ngay cả ga trải giường của hắn cũng có một hình người sắt lớn vô cùng.
"Cậu có tự tắm được hay không?" Hoàng Thế Vinh vừa lấy quần áo trong tủ vừa hỏi cậu.
Cậu đứng ở một bên nhìn theo bóng lưng bận rộn kia của hắn, đúng thật là bộ dạng hiện tại của cậu cho dù muốn làm cái gì đi chăng nữa cũng phải tắm rửa trước mới được.
Trước đây cậu không ít lần ngủ lại phòng của hắn, mỗi lần tới tuy rằng đã biết trước nhưng chẳng bao giờ mang theo quần áo cả, lúc nào cũng sẽ được mặt quần áo của hắn. Cậu có một sở thích khá đặc biệt, cậu thích mặc những bộ quần áo mà hắn đã từng mặc qua, cậu thích mùi hương trên cơ thể hắn, tóm lại cậu thích tất cả những thứ thuộc về Hoàng Thế Vinh.
Thật sự bây giờ muốn nói cậu không thể tự mình tắm được nhưng mà cậu biết thời điểm hiện tại vẫn chưa phải là lúc cho nên cậu liền đáp thế này:
"Tớ có thể tự mình làm"
Hoàng Thế Vinh khá là tốn thời gian tìm quần áo cho cậu, hắn muốn lựa chọn một bộ đồ thật thoải mái để không chạm vào vết thương trên người cậu, loay hoay một hồi Hoàng Thế Vinh liền đưa cho cậu một chiếc quần đùi ngắn màu đen cùng một chiếc áo thun trắng dài rộng:
"Cậu đi tắm trước, tắm xong ra đây tớ giúp cậu thoa thuốc"
Cậu mỉm cười tiếp nhận bộ đồ kia rồi xoay người vào phòng tắm. Đây là phòng tắm riêng của hắn, thường ngày cũng chỉ có một mình hắn ra vào mà thôi, bên trong rộng rãi, phía trước gương soi để một loạt những món đồ chăm sóc da đơn giản của nam giới, tất cả đều có hương vị của Hoàng Thế Vinh, việc này khiến cho tâm trạng của cậu vô cùng thoải mái.
Lần này bị thương này không hề nhẹ, nhìn tới trên người chỗ nào cũng xuất hiện vết bầm tím do bị đánh, ánh mắt cậu liền híp lại thành một đường thẳng, từ trước đến nay chưa có người nào đánh cậu mà sau đó không xảy ra chuyện gì cả.
Cậu là người yêu thích sự sạch sẽ, trang phục mặc trên người cũng đặc biệt thích những đồ có màu sắc trắng tinh, có lẽ nội tâm của ai đó càng đen thì lại thích biểu hiện cho người ngoài thấy mình rất thuần khiết. Nếu không phải bạn học đã biết rõ tính cách của cậu thì những người ngoài mới gặp cậu một hai lần đều nói cậu là một nam sinh không dính một chút tạp niệm nào, có thứ gì đó tạo cho người ta cảm giác muốn bao bọc bảo vệ. Thật ra nếu như người khác không đánh chủ ý lên người của cậu thì cậu cũng sẽ không tự ý đi gây sự, bản chất của cậu vẫn là chỉ muốn an ổn sống mà thôi.
Dáng người thư sinh có điểm gầy gò mỏng manh xuất hiện ở trong một bộ quần áo không vừa người, rộng thùng thình càng làm cho cậu lúc này thêm phần yếu mềm. Mái tóc đen ẩm ướt lộn xộn phác họa lên gương mặt nhỏ nhắn tinh tế, không thể không thừa nhận cậu là một người rất đẹp, đẹp đến mức khiến cho người khác cũng phải thở ra một hơi bất lực không thể lý giải được sức hút này từ đâu mà có.
"Tiểu Vinh"
Một giọng nam thật nhẹ nhàng cất lên mềm nhũn, một tiếng gọi thân thuộc kia kéo Hoàng Thế Vinh trở về thực tại, hắn vừa rồi đã thất thần. Lý do hắn thất thần chính là vì chiếc quần cậu mặc lúc này rất ngắn, chiếc áo kia lại thật dài, tạo cho người ta có cảm giác cậu căn bản chỉ mặc độc nhất một chiếc áo mà thôi.
Đôi chân cậu thật đẹp, thon dài thẳng tắp, không quá thô cứng cũng không quá nhỏ. Làn da kia trắng trẻo có thể so sánh được với ngọc sứ thượng hạng. Cậu... không có nơi nào có thể chê được.
"Quân Quân lại đây, tớ giúp cậu thoa thuốc"
Cậu chậm rãi bước về phía giường lớn, ngồi xuống bên cạnh Hoàng Thế Vinh. Chẳng rõ tại vì sao thời điểm này hắn lại có chút lúng túng, tay chân cũng loạn hết cả lên, lúc cầm lấy tuýp thuốc còn bị rơi một lần.
Cậu là một người thông minh, làm sao có thể không biết hắn là đang gặp vấn đề gì, thế cho nên lúc này cậu liền cúi người cố tình chạm vào tay đang nhặt tuýp thuốc kia của hắn. Động tác vô cùng tự nhiên, giọng nói vô cùng dịu dàng:
"Để tớ tự làm cũng được"
Liếc mắt nhìn có thể thấy được hai lỗ tai của Hoàng Thế Vinh ửng hồng, có lẽ chính bản thân hắn cũng không phát hiện ra điều này:
"Cậu nằm xuống giường đi, để tớ giúp cậu"
Cậu chậm rãi nằm xuống giường, Hoàng Thế Vinh vươn tay lấy chai rượu thuốc nói:
"Dì Hà nói chỗ nào bị bầm tím thì xoa bóp với rượu thuốc sẽ nhanh tan máu bầm hơn"
Trong đôi mắt của cậu, dáng vẻ ngốc nghếch của Hoàng Thế Vinh lúc này thật sự vô cùng đáng yêu, người đàn ông của cậu rất đơn thuần:
"Ừ"
Bắt đầu từ đôi chân hoàn mĩ trắng trẻo tinh xảo kia, đôi tay của Hoàng Thề Vinh còn mang theo những cử động lúng túng, lực đạo cũng thật nhẹ giống như là sợ đụng trúng vết thương của cậu:
"Nếu như đau cậu phải nói với tớ, tớ sẽ nhẹ tay hơn"
Cậu mỉm cười, như có như không nói thế này:
"Muốn tan máu bầm thì cậu phải mạnh tay một chút mới công hiệu"
Hoàng Thế Vinh cũng biết là như vậy nhưng lại không nỡ xuống tay dùng lực, cậu ở một bên đột nhiên nắm lấy bàn tay kia của hắn bóp lấy kéo lên phần đùi trên:
"Phải như thế này"
Hoàng Thế Vinh lúc đó rõ ràng là vô cùng hoảng hốt, trong ánh mắt lóe lên một tia khác lạ dị thường nhưng rất nhanh sau đó liền cúi đầu nhìn xuống chân cậu, bàn tay vẫn đặt ở phần đùi kia xoa bóp:
"Là như vậy có đúng không?"
Cậu nghe ra được giọng nói của hắn đã trở nên khác biệt, dù cho sự khác biệt này không lớn cho lắm nhưng cậu vẫn có thể nhận ra được:
"Ừ, tối nay tớ ngủ lại đây nhé, nếu như trở về ba tớ sẽ lại truy hỏi"
Ngày mai là cuối tuần, hai người bọn cậu sẽ được nghỉ, nhà của hắn cũng không có ai, đây chẳng phải là thời điểm rất tốt, cậu nên nắm bắt cơ hội hay sao.
"Ừ"
Bình thường Hoàng Thế Vinh không nói ít như vậy, chỉ khi nào hắn cảm thấy không được tự nhiên mới như thế. Mà việc khiến cho hắn không được tự nhiên ở trên đời này rất là ít, cậu không may lại chính là số ít đó của hắn.
"Vậy cậu lấy giúp tớ điện thoại đi, tớ phải gọi điện cho ba"
Hoàng Thế Vinh ngừng tay xoay người lấy điện thoại đưa cho cậu, kế đến lại ở một bên xoa bóp tan máu bầm.
Ba của cậu không hề nghi ngờ chuyện gì, bình thường cậu vẫn ngủ tại nhà của hắn cho nên lần này ba cũng rất nhanh đã đồng ý. Cậu vươn tay muốn để điện thoại sang bên cạnh liền xuýt xoa một tiếng, tiếng xuýt xoa rất nhỏ nhưng thành công kéo được sự chú ý của Hoàng Thế Vinh. Hoàng Thế Vinh ngừng tay, ánh mắt chằm chằm nhìn cậu:
"Cậu bị đau ở chỗ nào sao?"
Cậu lắc đầu:
"Không có"
Hoàng Thế Vinh không tin liền đưa tay muốn kéo áo cậu lên muốn xem thử, lúc đầu cậu còn giữ áo lại, một bộ dáng không muốn để cho hắn thấy. Nhưng sau đó Hoàng Thế Vinh liền kiên quyết dùng lực, cậu theo đó cũng buông tay, cậu chính là muốn cho hắn thấy nhưng vết bầm tím trên bụng cùng bên eo của cậu:
"Như vậy cậu còn nói không có hả?"
Cậu im lặng không nói, áo mới chỉ được kéo lên một nửa mà thôi, vùng bụng bằng phẳng trắng trẻo kia càng làm cho những vết bầm tím hiện lên vô cùng rõ ràng, mà Hoàng Thế Vinh chỉ cần nhìn thấy vết thương trên người cậu sẽ tự động đau lòng cùng tức giận.
Hoàng Thế Vinh muốn kiểm tra xem vết thương còn có ở đâu nữa hay không, thế cho nên liền kéo áo của cậu lên cao. Bình thường chơi thân với nhau như vậy nhưng chỉ có lúc nhỏ mới được thấy cậu không mặc áo, sau này lớn lên cậu cũng chưa một lần nào cởi trần trước mặt hắn, cho nên hiện tại khi hắn nhìn thấy phong cảnh tươi đẹp này liền tránh không được có điểm bất ngờ. Hai điểm nhỏ kia hồng hào một cách lạ thường, ánh mắt không tự chủ được mà cứ như vậy nhìn chằm chằm vào đó, toàn bộ động tác cùng suy nghĩ trong đầu đều đình chỉ. Trong giây phút ấy hắn còn nghe được tiếng tim mình đập thình thịch rất lớn, từng mạch máu trong cơ thể hình như cũng chảy nhanh một cách bất thường, một dòng nước nóng ấm chảy ra từ hai lỗ mũi hắn.
"Tiểu Vinh, cậu sao thế?"
Hoàng Thế Vinh bị tiếng gọi kia của cậu kéo khỏi thất thần:
"Hả?"
Cậu lấy khăn giấy bên cạnh nhẹ nhàng giúp hắn lau máu mũi:
"Mũi của cậu chảy máu rồi"
Hoàng Thế Vinh hoảng hốt cầm lấy khăn giấy trên tay của cậu, không cẩn thận chạm vào tay cậu liền cảm giác được một xúc cảm tê dại giống như có dòng điện mạnh mẽ chạy vào người. Hắn vội vã đứng dậy xoay người bước nhanh vào trong phòng tắm đóng cửa lại.
"Quân Quân à, cháu bị làm sao thế?"
Hoàng Thế Vinh một tay giúp cậu cầm cặp xách, một tay đỡ lấy cậu, một nam sinh cao lớn nhưng lại mang dáng vẻ vô cùng ôn nhu, hơn nữa bộ dạng lúc này của hắn còn mang theo một chút ngốc nghếch:
"Dì Hà, mang giúp cháu thuốc bôi lên phòng với, cháu giúp Quân Quân thoa thuốc"
Dì Hà ở bên cạnh quan sát một chút lại hỏi:
"Bi như vậy có cần dì lấy một chút rượu thuốc xoa bóp hay không?"
Hoàng Thế Vinh nghe vậy liền gật đầu:
"Như vậy dì mang cả lên phòng cho cháu đi"
Dì Hà xoay người nhanh chóng đi lấy đồ:
"Được, dì đi lấy liền đây"
Hoàng Thế Vinh tùy tiên ném cặp của cả hai xuống ghế sô pha, tiếp theo liền hơi cúi người xuống ý nói cậu lên lưng của hắn, cậu buồn cười đánh nhẹ về phía trước:
"Không sao, tớ đi được"
Hoàng Thế Vinh kiên quyết không muốn để cho cậu tự đi lên lầu, dù sao cậu cũng thích sự quan tâm đặc biệt này của hắn cho nên hiện tại liền cứ như vậy để hắn cõng lên lầu hai.
Phòng của Hoàng Thế Vinh có màu xanh dương làm chủ đạo, tươi mát đơn giản giống hệt như con người hắn vậy. Trong phòng không có nhiều sách vở, ngay cả chiếc bàn học đặt trong góc cũng được trưng bày một dàn máy tính đời mới phiên bản giới hạn vô cùng đắt đỏ. Nếu như không phải trong tủ quần áo của hắn toàn là đồ mặc của người lớn thì người khác nhìn vào còn thật sự sẽ nghĩ đây là phòng của một đứa trẻ con vì xung quanh có rất nhiều đò chơi mô hình siêu nhân, ngay cả ga trải giường của hắn cũng có một hình người sắt lớn vô cùng.
"Cậu có tự tắm được hay không?" Hoàng Thế Vinh vừa lấy quần áo trong tủ vừa hỏi cậu.
Cậu đứng ở một bên nhìn theo bóng lưng bận rộn kia của hắn, đúng thật là bộ dạng hiện tại của cậu cho dù muốn làm cái gì đi chăng nữa cũng phải tắm rửa trước mới được.
Trước đây cậu không ít lần ngủ lại phòng của hắn, mỗi lần tới tuy rằng đã biết trước nhưng chẳng bao giờ mang theo quần áo cả, lúc nào cũng sẽ được mặt quần áo của hắn. Cậu có một sở thích khá đặc biệt, cậu thích mặc những bộ quần áo mà hắn đã từng mặc qua, cậu thích mùi hương trên cơ thể hắn, tóm lại cậu thích tất cả những thứ thuộc về Hoàng Thế Vinh.
Thật sự bây giờ muốn nói cậu không thể tự mình tắm được nhưng mà cậu biết thời điểm hiện tại vẫn chưa phải là lúc cho nên cậu liền đáp thế này:
"Tớ có thể tự mình làm"
Hoàng Thế Vinh khá là tốn thời gian tìm quần áo cho cậu, hắn muốn lựa chọn một bộ đồ thật thoải mái để không chạm vào vết thương trên người cậu, loay hoay một hồi Hoàng Thế Vinh liền đưa cho cậu một chiếc quần đùi ngắn màu đen cùng một chiếc áo thun trắng dài rộng:
"Cậu đi tắm trước, tắm xong ra đây tớ giúp cậu thoa thuốc"
Cậu mỉm cười tiếp nhận bộ đồ kia rồi xoay người vào phòng tắm. Đây là phòng tắm riêng của hắn, thường ngày cũng chỉ có một mình hắn ra vào mà thôi, bên trong rộng rãi, phía trước gương soi để một loạt những món đồ chăm sóc da đơn giản của nam giới, tất cả đều có hương vị của Hoàng Thế Vinh, việc này khiến cho tâm trạng của cậu vô cùng thoải mái.
Lần này bị thương này không hề nhẹ, nhìn tới trên người chỗ nào cũng xuất hiện vết bầm tím do bị đánh, ánh mắt cậu liền híp lại thành một đường thẳng, từ trước đến nay chưa có người nào đánh cậu mà sau đó không xảy ra chuyện gì cả.
Cậu là người yêu thích sự sạch sẽ, trang phục mặc trên người cũng đặc biệt thích những đồ có màu sắc trắng tinh, có lẽ nội tâm của ai đó càng đen thì lại thích biểu hiện cho người ngoài thấy mình rất thuần khiết. Nếu không phải bạn học đã biết rõ tính cách của cậu thì những người ngoài mới gặp cậu một hai lần đều nói cậu là một nam sinh không dính một chút tạp niệm nào, có thứ gì đó tạo cho người ta cảm giác muốn bao bọc bảo vệ. Thật ra nếu như người khác không đánh chủ ý lên người của cậu thì cậu cũng sẽ không tự ý đi gây sự, bản chất của cậu vẫn là chỉ muốn an ổn sống mà thôi.
Dáng người thư sinh có điểm gầy gò mỏng manh xuất hiện ở trong một bộ quần áo không vừa người, rộng thùng thình càng làm cho cậu lúc này thêm phần yếu mềm. Mái tóc đen ẩm ướt lộn xộn phác họa lên gương mặt nhỏ nhắn tinh tế, không thể không thừa nhận cậu là một người rất đẹp, đẹp đến mức khiến cho người khác cũng phải thở ra một hơi bất lực không thể lý giải được sức hút này từ đâu mà có.
"Tiểu Vinh"
Một giọng nam thật nhẹ nhàng cất lên mềm nhũn, một tiếng gọi thân thuộc kia kéo Hoàng Thế Vinh trở về thực tại, hắn vừa rồi đã thất thần. Lý do hắn thất thần chính là vì chiếc quần cậu mặc lúc này rất ngắn, chiếc áo kia lại thật dài, tạo cho người ta có cảm giác cậu căn bản chỉ mặc độc nhất một chiếc áo mà thôi.
Đôi chân cậu thật đẹp, thon dài thẳng tắp, không quá thô cứng cũng không quá nhỏ. Làn da kia trắng trẻo có thể so sánh được với ngọc sứ thượng hạng. Cậu... không có nơi nào có thể chê được.
"Quân Quân lại đây, tớ giúp cậu thoa thuốc"
Cậu chậm rãi bước về phía giường lớn, ngồi xuống bên cạnh Hoàng Thế Vinh. Chẳng rõ tại vì sao thời điểm này hắn lại có chút lúng túng, tay chân cũng loạn hết cả lên, lúc cầm lấy tuýp thuốc còn bị rơi một lần.
Cậu là một người thông minh, làm sao có thể không biết hắn là đang gặp vấn đề gì, thế cho nên lúc này cậu liền cúi người cố tình chạm vào tay đang nhặt tuýp thuốc kia của hắn. Động tác vô cùng tự nhiên, giọng nói vô cùng dịu dàng:
"Để tớ tự làm cũng được"
Liếc mắt nhìn có thể thấy được hai lỗ tai của Hoàng Thế Vinh ửng hồng, có lẽ chính bản thân hắn cũng không phát hiện ra điều này:
"Cậu nằm xuống giường đi, để tớ giúp cậu"
Cậu chậm rãi nằm xuống giường, Hoàng Thế Vinh vươn tay lấy chai rượu thuốc nói:
"Dì Hà nói chỗ nào bị bầm tím thì xoa bóp với rượu thuốc sẽ nhanh tan máu bầm hơn"
Trong đôi mắt của cậu, dáng vẻ ngốc nghếch của Hoàng Thế Vinh lúc này thật sự vô cùng đáng yêu, người đàn ông của cậu rất đơn thuần:
"Ừ"
Bắt đầu từ đôi chân hoàn mĩ trắng trẻo tinh xảo kia, đôi tay của Hoàng Thề Vinh còn mang theo những cử động lúng túng, lực đạo cũng thật nhẹ giống như là sợ đụng trúng vết thương của cậu:
"Nếu như đau cậu phải nói với tớ, tớ sẽ nhẹ tay hơn"
Cậu mỉm cười, như có như không nói thế này:
"Muốn tan máu bầm thì cậu phải mạnh tay một chút mới công hiệu"
Hoàng Thế Vinh cũng biết là như vậy nhưng lại không nỡ xuống tay dùng lực, cậu ở một bên đột nhiên nắm lấy bàn tay kia của hắn bóp lấy kéo lên phần đùi trên:
"Phải như thế này"
Hoàng Thế Vinh lúc đó rõ ràng là vô cùng hoảng hốt, trong ánh mắt lóe lên một tia khác lạ dị thường nhưng rất nhanh sau đó liền cúi đầu nhìn xuống chân cậu, bàn tay vẫn đặt ở phần đùi kia xoa bóp:
"Là như vậy có đúng không?"
Cậu nghe ra được giọng nói của hắn đã trở nên khác biệt, dù cho sự khác biệt này không lớn cho lắm nhưng cậu vẫn có thể nhận ra được:
"Ừ, tối nay tớ ngủ lại đây nhé, nếu như trở về ba tớ sẽ lại truy hỏi"
Ngày mai là cuối tuần, hai người bọn cậu sẽ được nghỉ, nhà của hắn cũng không có ai, đây chẳng phải là thời điểm rất tốt, cậu nên nắm bắt cơ hội hay sao.
"Ừ"
Bình thường Hoàng Thế Vinh không nói ít như vậy, chỉ khi nào hắn cảm thấy không được tự nhiên mới như thế. Mà việc khiến cho hắn không được tự nhiên ở trên đời này rất là ít, cậu không may lại chính là số ít đó của hắn.
"Vậy cậu lấy giúp tớ điện thoại đi, tớ phải gọi điện cho ba"
Hoàng Thế Vinh ngừng tay xoay người lấy điện thoại đưa cho cậu, kế đến lại ở một bên xoa bóp tan máu bầm.
Ba của cậu không hề nghi ngờ chuyện gì, bình thường cậu vẫn ngủ tại nhà của hắn cho nên lần này ba cũng rất nhanh đã đồng ý. Cậu vươn tay muốn để điện thoại sang bên cạnh liền xuýt xoa một tiếng, tiếng xuýt xoa rất nhỏ nhưng thành công kéo được sự chú ý của Hoàng Thế Vinh. Hoàng Thế Vinh ngừng tay, ánh mắt chằm chằm nhìn cậu:
"Cậu bị đau ở chỗ nào sao?"
Cậu lắc đầu:
"Không có"
Hoàng Thế Vinh không tin liền đưa tay muốn kéo áo cậu lên muốn xem thử, lúc đầu cậu còn giữ áo lại, một bộ dáng không muốn để cho hắn thấy. Nhưng sau đó Hoàng Thế Vinh liền kiên quyết dùng lực, cậu theo đó cũng buông tay, cậu chính là muốn cho hắn thấy nhưng vết bầm tím trên bụng cùng bên eo của cậu:
"Như vậy cậu còn nói không có hả?"
Cậu im lặng không nói, áo mới chỉ được kéo lên một nửa mà thôi, vùng bụng bằng phẳng trắng trẻo kia càng làm cho những vết bầm tím hiện lên vô cùng rõ ràng, mà Hoàng Thế Vinh chỉ cần nhìn thấy vết thương trên người cậu sẽ tự động đau lòng cùng tức giận.
Hoàng Thế Vinh muốn kiểm tra xem vết thương còn có ở đâu nữa hay không, thế cho nên liền kéo áo của cậu lên cao. Bình thường chơi thân với nhau như vậy nhưng chỉ có lúc nhỏ mới được thấy cậu không mặc áo, sau này lớn lên cậu cũng chưa một lần nào cởi trần trước mặt hắn, cho nên hiện tại khi hắn nhìn thấy phong cảnh tươi đẹp này liền tránh không được có điểm bất ngờ. Hai điểm nhỏ kia hồng hào một cách lạ thường, ánh mắt không tự chủ được mà cứ như vậy nhìn chằm chằm vào đó, toàn bộ động tác cùng suy nghĩ trong đầu đều đình chỉ. Trong giây phút ấy hắn còn nghe được tiếng tim mình đập thình thịch rất lớn, từng mạch máu trong cơ thể hình như cũng chảy nhanh một cách bất thường, một dòng nước nóng ấm chảy ra từ hai lỗ mũi hắn.
"Tiểu Vinh, cậu sao thế?"
Hoàng Thế Vinh bị tiếng gọi kia của cậu kéo khỏi thất thần:
"Hả?"
Cậu lấy khăn giấy bên cạnh nhẹ nhàng giúp hắn lau máu mũi:
"Mũi của cậu chảy máu rồi"
Hoàng Thế Vinh hoảng hốt cầm lấy khăn giấy trên tay của cậu, không cẩn thận chạm vào tay cậu liền cảm giác được một xúc cảm tê dại giống như có dòng điện mạnh mẽ chạy vào người. Hắn vội vã đứng dậy xoay người bước nhanh vào trong phòng tắm đóng cửa lại.
Tác giả :
Giai Nhân