Mộ Sắc Tịch Hoa
Quyển 2 - Chương 27: Gian tình?!
"A ——"
Nữ âm sắc nhọn, một tiếng thét dài xẹt qua phía chân trời. Khương Quân mặt dại ra nhìn tình cảnh trước mắt. Theo thanh âm thủy tinh vỡ vụn, hẻm nhỏ vốn không một bóng người cư nhiên hiện ra hai người đang kề sát một chỗ, cho dù ánh trăng mông lung không thể nhìn rõ nhưng Khương Quân cũng biết đó là hai nam nhân.Trước không cần nói đến hai người đột nhiên xuất hiện này là cỡ nào quỷ dị, càng làm cho nàng ngạc nhiên chính là hai nam nhân này đang làm gì đó? Quần áo mất trật tự, hô hấp dồn dập, cho dù chưa từng ăn thịt heo thì cũng từng nhìn thấy heo chạy, không cần phải nói, Khương Quân cũng biết bọn họ đang làm chuyện không tốt gì.
"Ngươi —— Các ngươi tiếp tục —— a, ta không quấy rầy ——"
Cẩn thận dùng hai tay che mắt, rất sợ nhìn thấy cái gì không nên thấy, nếu cứ như vậy bị mọc mụn cơm(1), kia nàng phải tìm ai khóc lóc kể lể đây?
Nàng hiện tại trên mặt một mảnh ửng hồng, trong lòng âm thầm oán trách ——— Ai nha, mình rốt cuộc là bị làm sao vậy? Hai người sống đứng sờ sờ ở đấy mà không nhìn thấy, còn đi phá hỏng chuyện tốt của người ta. Càng nghĩ, càng cảm thấy trái tim đập đến lợi hại.
Dè dặt sải bước đi ra ngoài, vừa đi, còn một bên hiếu kỳ quay đầu lại nhìn xung quanh, quả nhiên, tâm tính tò mò của con người rất nặng, hóa ra hai nam nhân cũng có thể có gian tình! Chờ một chút, vì sao bóng người kia lại quen mắt như vậy? Nhìn kỹ, càng nhìn càng giống như là ——— Mộ Ti Vũ.
"Mỹ nhân!"
Khương Quân hét lớn một tiếng, lúc này cũng bất chấp giả mù sa mưa vờ rụt rè cái gì, "viu" một tiếng phi chạy trở về.
Hai người vốn đã yên lòng, không ngờ tới Khương Quân lại đột nhiên quay trở lại, lúc này càng thêm xấu hổ. Mộ Ti Vũ không ngừng chôn sâu trong lòng Mộ Tịch Thịnh, bởi vì cử động, cảm giác tê dại truyền tới từ dưới thân làm y không khỏi rên rỉ thành tiếng.
"Đừng ——"
Thanh âm kiều mị làm Khương Quân nghe mà cả người đều run, miễn bàn là Mộ Tịch Thịnh. Hắn một tay kéo Mộ Ti Vũ vào trong lòng, đôi mắt thâm thúy hung hăng trừng tiểu nữ nhân dám phá hư chuyện tốt của hắn.
"Hừ hừ, cái này có tính là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, có được chẳng tốn chút công lao không?"(2)
Tiện tay rút roi quấn trên thắt lưng, không nhẹ không nặng đánh lên lòng bàn tay, thanh âm vang trong không khí làm cho người rung động.
Trên mặt Khương Quân lộ ra tươi cười tà mị, cái lưỡi đỏ mọng không tự giác liếm liếm khóe miệng, một bộ quỷ háo sắc.
"Trời ạ, ta mau ngất! Vừa rồi không phát hiện, hóa ra còn có một mỹ nhân nữa a, hiện tại cư nhiên có hai mỹ nhân đang đứng ở trước mặt ta, ta không phải đang nằm mơ chứ?!?"
Nỗ lực – nuốt ~ nước bọt, từng bước một tới gần, con mắt Khương Quân trừng thật to, phát ra quang mang cực nóng, như muốn nướng chín người khác.
"Hắc hắc —— mỹ nhân ——"
Nước bọt không nhịn được chảy xuống. Nói thật ra, Khương Quân thích mỹ nhân, chính là muốn nàng thực sự cùng mỹ nhân làm chút chuyện gì, nàng cũng làm không được, mặc kệ nguyên nhân gì, chính là nàng sẽ không!
"Oa ——— Càng nhìn gần lại càng đẹp hơn a! Ta nếu đem hai người này đều giấu về nhà, không phải tùy thời đều có thể thấy mỹ nhân sao?"
Đầu nhỏ không tự giác nghiêng sang một bên, trí tưởng tượng tỉ mỉ - phác họa ~ tình cảnh – sau đó, còn không cẩn thận "khúc khích" cười thành tiếng.
Chỉ có Mộ gia phụ tử trong đầu đồng thời trồi lên một ý nghĩ, "Hỏng não à?", nữ nhân này không phải não hỏng cũng là bị điên. Quên đi, không cần phải xen vào nàng, rời đi trước thì hơn.
Dè dặt trao đổi một ánh mắt. Mộ Tịch Thịnh vào lúc Khương Quân không chú ý, rút ra khỏi chỗ xấu hổ, nhanh chóng chỉnh lý y phục của hai người. Mặc dù tâm trạng có chút ai oán nhưng lúc này không đi còn đợi tới khi nào. Ôm lấy Mộ Ti Vũ, thi triển khinh công, chỉ trong nháy mắt đã biến mất trong bóng đêm.
Thanh âm phá không khiến Khương Quân chú ý, chính là đợi nàng hoàn hồn thì đừng nói mỹ nhân, ngay cả một cái bóng cũng không thấy được. Nàng lập tức tức giận đến đỏ bừng mặt, vịt chết không sợ nước sôi, các ngươi ai cũng đừng hòng thoát.
Hung hăng vươn trường tiên, "Ba" một tiếng quất lên tường, thân mình vừa chuyển, đang muốn đuổi theo——
"Đông, đông, đông ———"
Trong ngõ hẻm yên tĩnh không người đột nhiên truyền tới tiếng bước chân có tiết tấu, hơi thở âm lãnh theo từng lỗ chân lông chui vào toàn thân Khương Quân. Nàng không khỏi mở to hai mắt, hướng về phía phát ra âm thanh nhìn lại, cơ mà không có bóng dáng người nào.
Tiếng bước chân càng gần, chỉ chốc lát sau đã đi tới trước mặt nàng, đợi nàng ngẩng đầu nhìn lại thì.... trên mặt đường lát đá vốn sạch sẽ không biết từ lúc nào hiện ra một loạt dấu chân đỏ như máu, ngay ngắn chỉnh tề hiện ra trước mặt.
Nàng bị hù dọa đến lảo đảo, chậm rãi thối lui về phía sau. Dấu chân đỏ máu kia thì đứng nguyên tại chỗ, không hề động đậy. Lông tơ cả người đều dựng thẳng lên, tựa hồ có hai con mắt tà mị đang nhìn nàng chằm chằm.
"Ai? Ngươi là ai?"
Thanh âm run rẩy hỏi, tay phải cố sức vung, trường tiên hướng chỗ vết chân bay tới, lực đạo mười phần, lại như đánh vào bị bông, không có một tia cảm giác.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Trường tiên sợ hãi quất ra như mưa bay đầy trời, thanh âm vun vút giữa đêm khuya yên tĩnh lại càng thêm chấn động.
"Cư nhiên là bán hồn a!"
Một thanh âm linh hoạt kì ảo đột ngột vang lên, không hề đoán trước, Khương Quân cứ như vậy sững sờ nằm trên mặt đất, hai mắt trợn tròn, không có một tia động tác.
"Đông, đông, đông ———"
Tiếng bước chân giống như lúc đi tới, có tiết tấu riêng, chậm rãi càng ngày càng xa, rồi hoàn toàn biến mất. Còn dấu chân đỏ máu trên mặt đất cũng giống như một hồi ảo giác, một chút cũng không còn.
...
Bay nhanh trên không trung, Mộ Tịch Thịnh cho dù ôm Mộ Ti Vũ cũng có thể thi triển tuyệt đỉnh khinh công, đột nhiên như cảm nhận được cái gì đó, quay đầu nhìn lại hướng chỗ Khương Quân, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
"Cha, làm sao vậy?"
Hành động kỳ quái làm Mộ Ti Vũ hiếu kì hỏi.
"Không có gì!"
Tâm lý mặc dù có dự cảm bất an nhưng chân lại không chút nào dừng lại, tốc độ còn càng nhanh hơn. Mộ Ti Vũ trong lòng tạm thời nắm thật chặt vạt áo Mộ Tịch Thịnh, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.
...
"Nàng đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện ——"
Hách Liên Khởi Tô ôm ngực, vẻ mặt bỗng nhiên biến thành tái nhợt, "Đau quá, ngực đau quá!"
"A tỷ, tỷ làm sao vậy?"
Thập Tứ nương nhanh chóng đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của nàng lo lắng hỏi, nhưng Hách Liên Khởi Tô chỉ thì thào ~ "Nàng đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện!" Ngoài ra không còn nói gì khác.
...
Chú thích:
(1) Mọc mụn cơm: Cái này chỉ là trò dọa trẻ con thời xưa, kiểu nếu nhìn trộm thứ gì bậy bạ thì sẽ bị mọc mụn lẹo trên mắt ấy =))
(2) Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, có được chẳng tốn chút công lao: Câu gốc là "Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu", ý nói lúc muốn tìm thì tìm mãi không thấy, khi không tìm thì lại vô tình phát hiện ra.
Nữ âm sắc nhọn, một tiếng thét dài xẹt qua phía chân trời. Khương Quân mặt dại ra nhìn tình cảnh trước mắt. Theo thanh âm thủy tinh vỡ vụn, hẻm nhỏ vốn không một bóng người cư nhiên hiện ra hai người đang kề sát một chỗ, cho dù ánh trăng mông lung không thể nhìn rõ nhưng Khương Quân cũng biết đó là hai nam nhân.Trước không cần nói đến hai người đột nhiên xuất hiện này là cỡ nào quỷ dị, càng làm cho nàng ngạc nhiên chính là hai nam nhân này đang làm gì đó? Quần áo mất trật tự, hô hấp dồn dập, cho dù chưa từng ăn thịt heo thì cũng từng nhìn thấy heo chạy, không cần phải nói, Khương Quân cũng biết bọn họ đang làm chuyện không tốt gì.
"Ngươi —— Các ngươi tiếp tục —— a, ta không quấy rầy ——"
Cẩn thận dùng hai tay che mắt, rất sợ nhìn thấy cái gì không nên thấy, nếu cứ như vậy bị mọc mụn cơm(1), kia nàng phải tìm ai khóc lóc kể lể đây?
Nàng hiện tại trên mặt một mảnh ửng hồng, trong lòng âm thầm oán trách ——— Ai nha, mình rốt cuộc là bị làm sao vậy? Hai người sống đứng sờ sờ ở đấy mà không nhìn thấy, còn đi phá hỏng chuyện tốt của người ta. Càng nghĩ, càng cảm thấy trái tim đập đến lợi hại.
Dè dặt sải bước đi ra ngoài, vừa đi, còn một bên hiếu kỳ quay đầu lại nhìn xung quanh, quả nhiên, tâm tính tò mò của con người rất nặng, hóa ra hai nam nhân cũng có thể có gian tình! Chờ một chút, vì sao bóng người kia lại quen mắt như vậy? Nhìn kỹ, càng nhìn càng giống như là ——— Mộ Ti Vũ.
"Mỹ nhân!"
Khương Quân hét lớn một tiếng, lúc này cũng bất chấp giả mù sa mưa vờ rụt rè cái gì, "viu" một tiếng phi chạy trở về.
Hai người vốn đã yên lòng, không ngờ tới Khương Quân lại đột nhiên quay trở lại, lúc này càng thêm xấu hổ. Mộ Ti Vũ không ngừng chôn sâu trong lòng Mộ Tịch Thịnh, bởi vì cử động, cảm giác tê dại truyền tới từ dưới thân làm y không khỏi rên rỉ thành tiếng.
"Đừng ——"
Thanh âm kiều mị làm Khương Quân nghe mà cả người đều run, miễn bàn là Mộ Tịch Thịnh. Hắn một tay kéo Mộ Ti Vũ vào trong lòng, đôi mắt thâm thúy hung hăng trừng tiểu nữ nhân dám phá hư chuyện tốt của hắn.
"Hừ hừ, cái này có tính là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, có được chẳng tốn chút công lao không?"(2)
Tiện tay rút roi quấn trên thắt lưng, không nhẹ không nặng đánh lên lòng bàn tay, thanh âm vang trong không khí làm cho người rung động.
Trên mặt Khương Quân lộ ra tươi cười tà mị, cái lưỡi đỏ mọng không tự giác liếm liếm khóe miệng, một bộ quỷ háo sắc.
"Trời ạ, ta mau ngất! Vừa rồi không phát hiện, hóa ra còn có một mỹ nhân nữa a, hiện tại cư nhiên có hai mỹ nhân đang đứng ở trước mặt ta, ta không phải đang nằm mơ chứ?!?"
Nỗ lực – nuốt ~ nước bọt, từng bước một tới gần, con mắt Khương Quân trừng thật to, phát ra quang mang cực nóng, như muốn nướng chín người khác.
"Hắc hắc —— mỹ nhân ——"
Nước bọt không nhịn được chảy xuống. Nói thật ra, Khương Quân thích mỹ nhân, chính là muốn nàng thực sự cùng mỹ nhân làm chút chuyện gì, nàng cũng làm không được, mặc kệ nguyên nhân gì, chính là nàng sẽ không!
"Oa ——— Càng nhìn gần lại càng đẹp hơn a! Ta nếu đem hai người này đều giấu về nhà, không phải tùy thời đều có thể thấy mỹ nhân sao?"
Đầu nhỏ không tự giác nghiêng sang một bên, trí tưởng tượng tỉ mỉ - phác họa ~ tình cảnh – sau đó, còn không cẩn thận "khúc khích" cười thành tiếng.
Chỉ có Mộ gia phụ tử trong đầu đồng thời trồi lên một ý nghĩ, "Hỏng não à?", nữ nhân này không phải não hỏng cũng là bị điên. Quên đi, không cần phải xen vào nàng, rời đi trước thì hơn.
Dè dặt trao đổi một ánh mắt. Mộ Tịch Thịnh vào lúc Khương Quân không chú ý, rút ra khỏi chỗ xấu hổ, nhanh chóng chỉnh lý y phục của hai người. Mặc dù tâm trạng có chút ai oán nhưng lúc này không đi còn đợi tới khi nào. Ôm lấy Mộ Ti Vũ, thi triển khinh công, chỉ trong nháy mắt đã biến mất trong bóng đêm.
Thanh âm phá không khiến Khương Quân chú ý, chính là đợi nàng hoàn hồn thì đừng nói mỹ nhân, ngay cả một cái bóng cũng không thấy được. Nàng lập tức tức giận đến đỏ bừng mặt, vịt chết không sợ nước sôi, các ngươi ai cũng đừng hòng thoát.
Hung hăng vươn trường tiên, "Ba" một tiếng quất lên tường, thân mình vừa chuyển, đang muốn đuổi theo——
"Đông, đông, đông ———"
Trong ngõ hẻm yên tĩnh không người đột nhiên truyền tới tiếng bước chân có tiết tấu, hơi thở âm lãnh theo từng lỗ chân lông chui vào toàn thân Khương Quân. Nàng không khỏi mở to hai mắt, hướng về phía phát ra âm thanh nhìn lại, cơ mà không có bóng dáng người nào.
Tiếng bước chân càng gần, chỉ chốc lát sau đã đi tới trước mặt nàng, đợi nàng ngẩng đầu nhìn lại thì.... trên mặt đường lát đá vốn sạch sẽ không biết từ lúc nào hiện ra một loạt dấu chân đỏ như máu, ngay ngắn chỉnh tề hiện ra trước mặt.
Nàng bị hù dọa đến lảo đảo, chậm rãi thối lui về phía sau. Dấu chân đỏ máu kia thì đứng nguyên tại chỗ, không hề động đậy. Lông tơ cả người đều dựng thẳng lên, tựa hồ có hai con mắt tà mị đang nhìn nàng chằm chằm.
"Ai? Ngươi là ai?"
Thanh âm run rẩy hỏi, tay phải cố sức vung, trường tiên hướng chỗ vết chân bay tới, lực đạo mười phần, lại như đánh vào bị bông, không có một tia cảm giác.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Trường tiên sợ hãi quất ra như mưa bay đầy trời, thanh âm vun vút giữa đêm khuya yên tĩnh lại càng thêm chấn động.
"Cư nhiên là bán hồn a!"
Một thanh âm linh hoạt kì ảo đột ngột vang lên, không hề đoán trước, Khương Quân cứ như vậy sững sờ nằm trên mặt đất, hai mắt trợn tròn, không có một tia động tác.
"Đông, đông, đông ———"
Tiếng bước chân giống như lúc đi tới, có tiết tấu riêng, chậm rãi càng ngày càng xa, rồi hoàn toàn biến mất. Còn dấu chân đỏ máu trên mặt đất cũng giống như một hồi ảo giác, một chút cũng không còn.
...
Bay nhanh trên không trung, Mộ Tịch Thịnh cho dù ôm Mộ Ti Vũ cũng có thể thi triển tuyệt đỉnh khinh công, đột nhiên như cảm nhận được cái gì đó, quay đầu nhìn lại hướng chỗ Khương Quân, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
"Cha, làm sao vậy?"
Hành động kỳ quái làm Mộ Ti Vũ hiếu kì hỏi.
"Không có gì!"
Tâm lý mặc dù có dự cảm bất an nhưng chân lại không chút nào dừng lại, tốc độ còn càng nhanh hơn. Mộ Ti Vũ trong lòng tạm thời nắm thật chặt vạt áo Mộ Tịch Thịnh, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.
...
"Nàng đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện ——"
Hách Liên Khởi Tô ôm ngực, vẻ mặt bỗng nhiên biến thành tái nhợt, "Đau quá, ngực đau quá!"
"A tỷ, tỷ làm sao vậy?"
Thập Tứ nương nhanh chóng đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của nàng lo lắng hỏi, nhưng Hách Liên Khởi Tô chỉ thì thào ~ "Nàng đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện!" Ngoài ra không còn nói gì khác.
...
Chú thích:
(1) Mọc mụn cơm: Cái này chỉ là trò dọa trẻ con thời xưa, kiểu nếu nhìn trộm thứ gì bậy bạ thì sẽ bị mọc mụn lẹo trên mắt ấy =))
(2) Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, có được chẳng tốn chút công lao: Câu gốc là "Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu", ý nói lúc muốn tìm thì tìm mãi không thấy, khi không tìm thì lại vô tình phát hiện ra.
Tác giả :
Phượng Tại Giang Hồ