Mộ Sắc Tịch Hoa
Quyển 2 - Chương 18: Phức tạp
Bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, không có một tia thanh âm. Cho dù xung quanh tiếng nói chuyện, tiếng chạm cốc ồn ào nhốn nháo cũng đều không vào được lỗ tai hai người, bọn họ giống như đang trong thế giới riêng của hai người, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài.
Thời gian dường như ngừng lại, không có một tia động tĩnh, cứ như vậy không nói lời nào, cũng không có động tác, nếu như không phải còn có tiếng hít thở nhè nhẹ, lồng ngực hơi phập phồng lên xuống, có thể sẽ bị người cho rằng đã chết."Khách quan, khách quan ——"
Thanh âm đột ngột cắt đứt bầu không khí lặng im quỷ dị —— là tiểu nhị kia.
Tuy nói tính tình không sợ trời không sợ đất, tiểu nhị vẫn bị không khí kì quái này làm cho ngơ ngẩn, không dám có chút hành động thừa thãi, ngay cả gọi người cũng nhẹ giọng, lời nói nhỏ nhẹ.
"Khách quan, cơm nước của ngài ——"
Thấy hai người nhất tề quay lại nhìn mình, tiểu nhị có chút khiếp đảm bưng khay đồ ăn lên, đặt lên bàn, khoảng cách vừa đủ để bọn họ vươn tay gắp. Cuối cùng không quên cẩn thận tỉ mỉ đem một chén cháo hoa đặt trước mặt Hàn Nguyệt.
Sắp xếp xong, hắn không có lập tức ly khai, đôi mắt to thông minh cẩn thận nhìn hai người một vòng, "Khách quan, ngài còn có phân phó nào khác không?"
"Không có, ngươi có thể đi xuống, có việc chúng ta sẽ lại gọi ngươi!"
Đào Vũ Hi thản nhiên phân phó, y không muốn có người chen vào thế giới hai người khó có được của mình cùng Hàn Nguyệt, về phần cái người đang hôn mê bất tỉnh kia, y tự động không để ý.
"Vâng ——"
Thật dài hét một tiếng, tiểu nhị thông minh xoay người, cấp tốc chạy đi, lần này hắn không còn dùng ánh mắt khác thường nhìn Mộ Ti Vũ nữa, bất quá đối với hai người đang trong tâm trạng không biết nghĩ cái gì mà nói, điểm quái dị ấy tự động không đáng để mắt đến.
Ngồi im một hồi, Đào Vũ Hi chậm rãi đưa tay, cầm lấy bát trên bàn, lại vì nhìn thấy Hàn Nguyệt nhấc bát cháo mà động tác dừng lại giữa không trung.
"Làm sao vậy, từ bao giờ lại uống cháo?" Vừa rồi nhịn xuống không có hỏi, giờ thì nhịn không được, "Ngươi không phải ghét thứ này nhất sao? Cho dù sinh bệnh cũng không muốn uống, lẽ nào mới một thời gian ngắn không gặp đã triệt để đổi tính như vậy?"
Trong lời nói không biết từ khi nào mang theo ngữ khí trêu chọc, đại khái là vì che giấu xấu hổ lúc này thôi!
Không để ý nhấc mi, Hàn Nguyệt chán ghét liếc cháo trắng trong bát. Hắn làm sao có thể thích thứ này, cơm không ra cơm, canh không ra canh, dính hồ. Phải biết rằng, hắn chính là nam tử hán đội trời đạp đất, nam nhân, là phải chén lớn uống rượu, miếng lớn ăn thịt, uống cháo còn ra cái gì, lại không thể ăn no, cho nên là đánh chết hắn cũng sẽ không uống.
"Không phải ta muốn uống, là cho Ti Vũ."
"Hừ ———"
Vừa nghe thấy lời này, Đào Vũ Hi hừ mạnh một tiếng, tay gắp một miếng lớn đồ ăn, tức giận nhét vào trong miệng, ra sức nhai nuốt, động tác kia, thần thái kia, giống như đang cắn xé kẻ thù. Chẳng qua tuy là làm bộ không để ý, khóe mắt vẫn len lén nhìn phía Hàn Nguyệt.
Chỉ thấy Hàn Nguyệt ôn nhu ôm Mộ Ti Vũ vào trong lòng (còn chưa từng đối với mình ôn nhu như vậy!), để thân thể mềm nhũn kia dựa vào trong ngực không dày rộng lắm của hắn, tay trái bưng bát cháo, cẩn thận đỡ thân thể Mộ Ti Vũ, cố định trước ngực, tay phải cầm thìa nhỏ múc một chút cháo, còn không quên tinh tế thổi nguội, rồi mới chậm rãi đưa vào miệng Mộ Ti Vũ.
Vạn hạnh chính làm Mộ Ti Vũ tuy rằng hôn mê thế nhưng vẫn có thể nuốt, chỉ là động tác có chút chậm, Hàn Nguyệt cũng không gấp, từng muỗng từng muỗng đút, qua hồi lâu, một chén cháo nhỏ đã uống xong. Buông bát cháo, lấy ra một cái khăn lụa mang mùi thơm thản nhiên, mềm nhẹ giúp Mộ Ti Vũ lau đôi môi trơn bóng vì cháo làm ướt mà hiện lên đỏ mọng mê người, Hàn Nguyệt mới thở phào một hơi.
"Còn không mau ăn, đồ ăn đều nguội!"
Rầu rĩ nói xong, Đào Vũ Hi thoáng cảm thấy khẩu vị gì cũng không còn, trong thanh âm mang theo nồng đậm ghen tuông, mùi dấm chua trong phạm vi mười dặm vẫn có thể ngửi thấy.
"Ừm ———"
Ứng thanh một tiếng, Hàn Nguyệt đem Mộ Ti Vũ điều chỉnh tốt vị trí, để y dựa càng thoải mái, lúc này mới không nhanh không chậm cầm đũa.
Bầu không khí lại toàn bộ trầm mặc, chỉ có thanh âm bát đũa nhẹ nhàng va chạm.
"Ca ——"
Đột nhiên ngẩng đầu, nhưng chữ "Ca" còn ngậm trong miệng chưa có kêu xong, Hàn Nguyệt kinh ngạc mở to hai mắt, rất nhanh hiểu rõ buông bát thức ăn xuống.
"Ca, ca, ngươi làm sao vậy?"
Đào Vũ Hi không biết từ khi nào đã tê liệt ngã xuống trên bàn, bất tỉnh nhân sự, Hàn Nguyệt muốn tiến lên kiểm tra, thế nhưng một trận mơ hồ truyền đến, hắn cũng gục xuống hôn mê bất tỉnh, rất xa có một thanh âm truyền đến, nhưng không có truyền được tới sâu trong óc hắn.
...
Dọc theo đường đi, mã xa bình ổn rất nhanh chạy về phía trước, ngồi trước đánh xa, Tinh có chút đắc ý hướng bên trong nói:
"Thế nào, ta làm rất tốt đi! Cho một chút mê tình đan, mặc kệ hắn là thiết huyết tể tướng hay Hàn Nguyệt công tử thì cũng phải ngủ đến khi trời đen kịt, trời không biết, đất không hay!"
"Rồi rồi, ngươi làm rất tốt ——"
Túc cẩn thận trông chừng Mộ Ti Vũ, trong miệng vô thức đáp lại, đối với đồng bạn ở chung nhiều năm, một điểm biện pháp cũng không có.
"Đó là đương nhiên!"
Tự giác tiếp nhận lời khen không biết là thật hay giả kia, Tinh có chút lâng lâng, trong miệng thậm chí ngâm nga một tiểu khúc.
"Còn nửa ngày nữa chủ tử tới, Tinh, chúng ta cũng không thể chủ quan!"
Túc hảo tâm nhắc nhở, nghe vậy, con mắt Tinh tối sầm, biểu tình cũng nghiêm túc lại. Bọn họ là Nhị Tứ Tinh Túc, là ẩn vệ Mộ gia, cho dù ngẫu nhiên có chút thời gian thả lỏng thần kinh nhưng cũng không được phép hỏng việc, nhất thời thu liễm lại hơi thở, tai nghe sáu hướng, mắt nhìn tám phương, cho dù là một chút thanh âm gió thổi cỏ lay cũng không bỏ qua, dè dặt đề phòng.
"Hííííí ~~~~"
Ngựa đang chạy bình ổn đột nhiên như bị cái gì làm cho hoảng sợ, hai chân trước giơ lên, một tiếng hí dài, thẳng tắp ngừng lại.
"Túc, bảo vệ tốt tiểu chủ tử!"
Cúi đầu nói nhỏ vào trong, Tinh cũng không động, chỉ ngồi im trên xe, nhưng thần kinh lại theo phản xạ căng lên.
Một cỗ hương vị nồng nặc đột nhiên xuất hiện, ngọt ngấy mê người nhưng cũng không mị tục. Trên bầu trời không biết từ khi nào rơi xuống từng trận cánh hoa, trắng, hồng, phấn, lam..... Dưới ánh dương quang chiếu rọi, phát ra kim quang thản nhiên, xinh đẹp khiến kẻ khác hít thở không thông.
Nếu như người thường thấy vũ điệu hoa mê người này chỉ sợ đã sớm cả kinh đến mục trừng khẩu ngốc, cả người say mê, nhưng Tinh cùng Túc cũng không có hứng thú thưởng thức mỹ cảnh, nhanh chóng bế khí, đem Mộ Ti Vũ vững vàng bảo vệ.
Một bóng người từ trên trời giáng xuống, tựa như từ giữa những cánh hoa biến ra, nếu như không chú ý tới một thân trang phục điếm tiểu nhị thô tục phi thường không hợp cảnh kia, thật có thể xem như thiên tiên hạ phàm.
"Khụ khụ khụ ———"
Ho vài tiếng, tiểu nhị kia mới không nhanh không chậm mở miệng.
"Ta nói khách quan, ngài chạy nhanh như vậy, thật là khổ chết tiểu nhân!"
"Kia không biết tiểu nhị ca vì sao còn nóng ruột đến đuổi kịp ta đây?"
Nếu người trước mắt còn muốn tiếp tục diễn kịch, Tinh rất hăng hái bồi hắn diễn tiếp, thế nhưng độ cảnh giác lại nâng càng cao.
"Ngươi là đồ bại hoại! Hừ ——"
Đây là tình huống gì? Tinh không tự giác rùng mình một cái, một tiểu nhị ca thôi, cư nhiên lại làm ra động tác làm nũng quỷ dị này, nếu là một nữ tử còn có thể lý giải, nhưng đây là một nam tử, còn là một điếm tiểu nhị, thấy thế nào cũng làm cho người khác lạnh cả người.
Tựa hồ không cảm giác được Tinh khó chịu, tiểu nhị vẫn tự biên tự diễn, "Ngươi chạy như vậy, tiền ăn không trả thì thôi, vậy mà ngay cả tiền thuốc cũng không trả, người ta đương nhiên là muốn tìm ngươi!"
"Tiền ăn, tiền thuốc?"
Đây cuối cùng là cái gì a!?! Tinh cảm thấy tư duy bản thân hoàn toàn cùng người này tách biệt.
"Ngươi nghĩ tính toán a! Hừ, chỉ bằng thứ thuốc vớ vẩn của ngươi, có thể hạ Đào Vũ Hi sao? Quả thực là nằm mơ, nếu như không phải ta động tay, ngươi có thể thuận lợi cướp người bỏ chạy như thế sao, còn ngồi trên mã xa ta mua!"
Không vội nói ra sự thực, tiểu nhị ca còn dùng giọng điệu sợ chết người kể lể.
"Cho nên, ngươi muốn ta đưa tiền thuốc!"
Cuối cùng nói ra một câu tổng kết.
"Ngươi ————"
Chữ "ngươi" vừa ra khỏi miệng đã bị một nữ âm thanh lãnh cắt đứt.
"Khương Quân đại nhân, diễn trò cũng đã diễn xong, mau ly khai thôi!"
Quay đầu lại là một bạch y nữ tử, vẻ mặt tú lệ, toàn thân tản ra hơi thở chớ lại gần, chỉ là trong lòng nàng ôm chính là Mộ Ti Vũ.
"Ai nha, Bạch, một chút cũng chơi không vui!"
Rõ ràng là thanh âm thiếu niên dễ nghe, thoáng chốc lại biến thành nữ âm thanh nhã mang theo kiều mị nhè nhẹ, Tinh không thể tin nhìn người trước mắt, thân thể lại không theo khống chế ngã về một bên.
"Mùi hoa của ta là dùng thiên lý mê điệt luyện chế, cho dù thu lại hô hấp cũng vô dụng!"
Tựa hồ có một thanh âm dễ nghe giải thích nhưng mà Tinh cũng không có tâm tư đi nghe, hắn chỉ biết là tiểu chủ tử bị cướp đi, bọn họ thất thủ, lần đầu tiên thất thủ!
Thời gian dường như ngừng lại, không có một tia động tĩnh, cứ như vậy không nói lời nào, cũng không có động tác, nếu như không phải còn có tiếng hít thở nhè nhẹ, lồng ngực hơi phập phồng lên xuống, có thể sẽ bị người cho rằng đã chết."Khách quan, khách quan ——"
Thanh âm đột ngột cắt đứt bầu không khí lặng im quỷ dị —— là tiểu nhị kia.
Tuy nói tính tình không sợ trời không sợ đất, tiểu nhị vẫn bị không khí kì quái này làm cho ngơ ngẩn, không dám có chút hành động thừa thãi, ngay cả gọi người cũng nhẹ giọng, lời nói nhỏ nhẹ.
"Khách quan, cơm nước của ngài ——"
Thấy hai người nhất tề quay lại nhìn mình, tiểu nhị có chút khiếp đảm bưng khay đồ ăn lên, đặt lên bàn, khoảng cách vừa đủ để bọn họ vươn tay gắp. Cuối cùng không quên cẩn thận tỉ mỉ đem một chén cháo hoa đặt trước mặt Hàn Nguyệt.
Sắp xếp xong, hắn không có lập tức ly khai, đôi mắt to thông minh cẩn thận nhìn hai người một vòng, "Khách quan, ngài còn có phân phó nào khác không?"
"Không có, ngươi có thể đi xuống, có việc chúng ta sẽ lại gọi ngươi!"
Đào Vũ Hi thản nhiên phân phó, y không muốn có người chen vào thế giới hai người khó có được của mình cùng Hàn Nguyệt, về phần cái người đang hôn mê bất tỉnh kia, y tự động không để ý.
"Vâng ——"
Thật dài hét một tiếng, tiểu nhị thông minh xoay người, cấp tốc chạy đi, lần này hắn không còn dùng ánh mắt khác thường nhìn Mộ Ti Vũ nữa, bất quá đối với hai người đang trong tâm trạng không biết nghĩ cái gì mà nói, điểm quái dị ấy tự động không đáng để mắt đến.
Ngồi im một hồi, Đào Vũ Hi chậm rãi đưa tay, cầm lấy bát trên bàn, lại vì nhìn thấy Hàn Nguyệt nhấc bát cháo mà động tác dừng lại giữa không trung.
"Làm sao vậy, từ bao giờ lại uống cháo?" Vừa rồi nhịn xuống không có hỏi, giờ thì nhịn không được, "Ngươi không phải ghét thứ này nhất sao? Cho dù sinh bệnh cũng không muốn uống, lẽ nào mới một thời gian ngắn không gặp đã triệt để đổi tính như vậy?"
Trong lời nói không biết từ khi nào mang theo ngữ khí trêu chọc, đại khái là vì che giấu xấu hổ lúc này thôi!
Không để ý nhấc mi, Hàn Nguyệt chán ghét liếc cháo trắng trong bát. Hắn làm sao có thể thích thứ này, cơm không ra cơm, canh không ra canh, dính hồ. Phải biết rằng, hắn chính là nam tử hán đội trời đạp đất, nam nhân, là phải chén lớn uống rượu, miếng lớn ăn thịt, uống cháo còn ra cái gì, lại không thể ăn no, cho nên là đánh chết hắn cũng sẽ không uống.
"Không phải ta muốn uống, là cho Ti Vũ."
"Hừ ———"
Vừa nghe thấy lời này, Đào Vũ Hi hừ mạnh một tiếng, tay gắp một miếng lớn đồ ăn, tức giận nhét vào trong miệng, ra sức nhai nuốt, động tác kia, thần thái kia, giống như đang cắn xé kẻ thù. Chẳng qua tuy là làm bộ không để ý, khóe mắt vẫn len lén nhìn phía Hàn Nguyệt.
Chỉ thấy Hàn Nguyệt ôn nhu ôm Mộ Ti Vũ vào trong lòng (còn chưa từng đối với mình ôn nhu như vậy!), để thân thể mềm nhũn kia dựa vào trong ngực không dày rộng lắm của hắn, tay trái bưng bát cháo, cẩn thận đỡ thân thể Mộ Ti Vũ, cố định trước ngực, tay phải cầm thìa nhỏ múc một chút cháo, còn không quên tinh tế thổi nguội, rồi mới chậm rãi đưa vào miệng Mộ Ti Vũ.
Vạn hạnh chính làm Mộ Ti Vũ tuy rằng hôn mê thế nhưng vẫn có thể nuốt, chỉ là động tác có chút chậm, Hàn Nguyệt cũng không gấp, từng muỗng từng muỗng đút, qua hồi lâu, một chén cháo nhỏ đã uống xong. Buông bát cháo, lấy ra một cái khăn lụa mang mùi thơm thản nhiên, mềm nhẹ giúp Mộ Ti Vũ lau đôi môi trơn bóng vì cháo làm ướt mà hiện lên đỏ mọng mê người, Hàn Nguyệt mới thở phào một hơi.
"Còn không mau ăn, đồ ăn đều nguội!"
Rầu rĩ nói xong, Đào Vũ Hi thoáng cảm thấy khẩu vị gì cũng không còn, trong thanh âm mang theo nồng đậm ghen tuông, mùi dấm chua trong phạm vi mười dặm vẫn có thể ngửi thấy.
"Ừm ———"
Ứng thanh một tiếng, Hàn Nguyệt đem Mộ Ti Vũ điều chỉnh tốt vị trí, để y dựa càng thoải mái, lúc này mới không nhanh không chậm cầm đũa.
Bầu không khí lại toàn bộ trầm mặc, chỉ có thanh âm bát đũa nhẹ nhàng va chạm.
"Ca ——"
Đột nhiên ngẩng đầu, nhưng chữ "Ca" còn ngậm trong miệng chưa có kêu xong, Hàn Nguyệt kinh ngạc mở to hai mắt, rất nhanh hiểu rõ buông bát thức ăn xuống.
"Ca, ca, ngươi làm sao vậy?"
Đào Vũ Hi không biết từ khi nào đã tê liệt ngã xuống trên bàn, bất tỉnh nhân sự, Hàn Nguyệt muốn tiến lên kiểm tra, thế nhưng một trận mơ hồ truyền đến, hắn cũng gục xuống hôn mê bất tỉnh, rất xa có một thanh âm truyền đến, nhưng không có truyền được tới sâu trong óc hắn.
...
Dọc theo đường đi, mã xa bình ổn rất nhanh chạy về phía trước, ngồi trước đánh xa, Tinh có chút đắc ý hướng bên trong nói:
"Thế nào, ta làm rất tốt đi! Cho một chút mê tình đan, mặc kệ hắn là thiết huyết tể tướng hay Hàn Nguyệt công tử thì cũng phải ngủ đến khi trời đen kịt, trời không biết, đất không hay!"
"Rồi rồi, ngươi làm rất tốt ——"
Túc cẩn thận trông chừng Mộ Ti Vũ, trong miệng vô thức đáp lại, đối với đồng bạn ở chung nhiều năm, một điểm biện pháp cũng không có.
"Đó là đương nhiên!"
Tự giác tiếp nhận lời khen không biết là thật hay giả kia, Tinh có chút lâng lâng, trong miệng thậm chí ngâm nga một tiểu khúc.
"Còn nửa ngày nữa chủ tử tới, Tinh, chúng ta cũng không thể chủ quan!"
Túc hảo tâm nhắc nhở, nghe vậy, con mắt Tinh tối sầm, biểu tình cũng nghiêm túc lại. Bọn họ là Nhị Tứ Tinh Túc, là ẩn vệ Mộ gia, cho dù ngẫu nhiên có chút thời gian thả lỏng thần kinh nhưng cũng không được phép hỏng việc, nhất thời thu liễm lại hơi thở, tai nghe sáu hướng, mắt nhìn tám phương, cho dù là một chút thanh âm gió thổi cỏ lay cũng không bỏ qua, dè dặt đề phòng.
"Hííííí ~~~~"
Ngựa đang chạy bình ổn đột nhiên như bị cái gì làm cho hoảng sợ, hai chân trước giơ lên, một tiếng hí dài, thẳng tắp ngừng lại.
"Túc, bảo vệ tốt tiểu chủ tử!"
Cúi đầu nói nhỏ vào trong, Tinh cũng không động, chỉ ngồi im trên xe, nhưng thần kinh lại theo phản xạ căng lên.
Một cỗ hương vị nồng nặc đột nhiên xuất hiện, ngọt ngấy mê người nhưng cũng không mị tục. Trên bầu trời không biết từ khi nào rơi xuống từng trận cánh hoa, trắng, hồng, phấn, lam..... Dưới ánh dương quang chiếu rọi, phát ra kim quang thản nhiên, xinh đẹp khiến kẻ khác hít thở không thông.
Nếu như người thường thấy vũ điệu hoa mê người này chỉ sợ đã sớm cả kinh đến mục trừng khẩu ngốc, cả người say mê, nhưng Tinh cùng Túc cũng không có hứng thú thưởng thức mỹ cảnh, nhanh chóng bế khí, đem Mộ Ti Vũ vững vàng bảo vệ.
Một bóng người từ trên trời giáng xuống, tựa như từ giữa những cánh hoa biến ra, nếu như không chú ý tới một thân trang phục điếm tiểu nhị thô tục phi thường không hợp cảnh kia, thật có thể xem như thiên tiên hạ phàm.
"Khụ khụ khụ ———"
Ho vài tiếng, tiểu nhị kia mới không nhanh không chậm mở miệng.
"Ta nói khách quan, ngài chạy nhanh như vậy, thật là khổ chết tiểu nhân!"
"Kia không biết tiểu nhị ca vì sao còn nóng ruột đến đuổi kịp ta đây?"
Nếu người trước mắt còn muốn tiếp tục diễn kịch, Tinh rất hăng hái bồi hắn diễn tiếp, thế nhưng độ cảnh giác lại nâng càng cao.
"Ngươi là đồ bại hoại! Hừ ——"
Đây là tình huống gì? Tinh không tự giác rùng mình một cái, một tiểu nhị ca thôi, cư nhiên lại làm ra động tác làm nũng quỷ dị này, nếu là một nữ tử còn có thể lý giải, nhưng đây là một nam tử, còn là một điếm tiểu nhị, thấy thế nào cũng làm cho người khác lạnh cả người.
Tựa hồ không cảm giác được Tinh khó chịu, tiểu nhị vẫn tự biên tự diễn, "Ngươi chạy như vậy, tiền ăn không trả thì thôi, vậy mà ngay cả tiền thuốc cũng không trả, người ta đương nhiên là muốn tìm ngươi!"
"Tiền ăn, tiền thuốc?"
Đây cuối cùng là cái gì a!?! Tinh cảm thấy tư duy bản thân hoàn toàn cùng người này tách biệt.
"Ngươi nghĩ tính toán a! Hừ, chỉ bằng thứ thuốc vớ vẩn của ngươi, có thể hạ Đào Vũ Hi sao? Quả thực là nằm mơ, nếu như không phải ta động tay, ngươi có thể thuận lợi cướp người bỏ chạy như thế sao, còn ngồi trên mã xa ta mua!"
Không vội nói ra sự thực, tiểu nhị ca còn dùng giọng điệu sợ chết người kể lể.
"Cho nên, ngươi muốn ta đưa tiền thuốc!"
Cuối cùng nói ra một câu tổng kết.
"Ngươi ————"
Chữ "ngươi" vừa ra khỏi miệng đã bị một nữ âm thanh lãnh cắt đứt.
"Khương Quân đại nhân, diễn trò cũng đã diễn xong, mau ly khai thôi!"
Quay đầu lại là một bạch y nữ tử, vẻ mặt tú lệ, toàn thân tản ra hơi thở chớ lại gần, chỉ là trong lòng nàng ôm chính là Mộ Ti Vũ.
"Ai nha, Bạch, một chút cũng chơi không vui!"
Rõ ràng là thanh âm thiếu niên dễ nghe, thoáng chốc lại biến thành nữ âm thanh nhã mang theo kiều mị nhè nhẹ, Tinh không thể tin nhìn người trước mắt, thân thể lại không theo khống chế ngã về một bên.
"Mùi hoa của ta là dùng thiên lý mê điệt luyện chế, cho dù thu lại hô hấp cũng vô dụng!"
Tựa hồ có một thanh âm dễ nghe giải thích nhưng mà Tinh cũng không có tâm tư đi nghe, hắn chỉ biết là tiểu chủ tử bị cướp đi, bọn họ thất thủ, lần đầu tiên thất thủ!
Tác giả :
Phượng Tại Giang Hồ