Mộ Sắc Thần Quang
Chương 74: Thỏa hiệp . . .
Trong những năm tháng xa xôi trước kia, vào thời Trung Cổ.
Có một chủng tộc kỳ dị, được gọi là phù thủy.
Phù thủy trong xã hội có rất nhiều công dụng: họ có thể dùng ma pháp bảo vệ người khác, tránh thiên tai, đánh lại người bên ngoài cùng kẻ thù. Bọn họ cũng phụ trách sửa lại sai lầm, cân nhắc đúng sai, điều khiển thiên nhiên và giải thích hiện tượng khủng bố vân vân.
Trong những năm tháng ngu muội vô tri, khoa học kỹ thuật không hiện kia, các phù thủy trải rộng khắp các giai cấp, trở thành biểu tượng đại biểu thần minh trong mắt thế nhân, được người người tôn kính.
Nhưng mà, cực thịnh rồi tất phải suy, từ khi văn minh lên cao, thế giới quan phù thủy cùng xã hội bắt đầu tách rời, dần dần mang tên tà ác.
Đến thời Trung Cổ, dưới sự ảnh hưởng của Thiên Chúa giáo, hoạt động săn phù thủy quy mô lớn bắt đầu, vô số phù thủy bỏ thay trong biển lửa hoặc chết do bị tên bắn và đoạn đầu đài… văn hóa cùng hệ thống phù thủy rực rỡ bắt đầu tan rã, vô số gia tộc phù thủy bị hủy diệt.
Trong đó không ít gia tộc phù thủy vì kéo dài huyết mạch không thể không bị ép ăn vào một loại ma dược đặc dị, có thể cưỡng chế sự truyền thừa ma lực huyết mạch hậu duệ.
Vì kéo dài tánh mạng, vô số phù thủy rơi vào đường cùng ăn vào loại thuốc này rồi trở thành người thường không có ma lực, mà hậu đại của họ cũng bị loại thuốc này ảnh hưởng, ma lực thức tỉnh những năm đó chỉ xuất hiện lẻ tẻ.
Chủng tộc Phù thủy dần dần bị chôn vùi, vô số gia tộc phù thủy cường đại dần dần xuống dốc, trở thành gia tộc thế tục bình thường, không còn xuất hiện phù thủy huyết mạch thức tỉnh nữa.
Mà gia tộc của Alan, gia tộc Prince là một trong những gia tộc phù thủy, các thế hệ từ xưa đến nay có không ít thành viên gia tộc có hiện tượng xuất hiện huyết mạch phù thủy di truyền đứt đoạn, nhưng gia tộc Prince lại trước sau như một an phận. Trong các thế hệ, những phù thủy thức tỉnh huyết mạch kia chỉ lặng lẽ bảo vệ gia tộc, cũng không có suy nghĩ trọng chấn thế giới phù thủy và đối kháng Giáo Đình gì, bởi vậy huyết mạch gia tộc cùng lịch sử vẫn có thể được truyền thừa.
Đương nhiên, huyết mạch thức tỉnh dù sao chỉ là số ít, vẫn có rất nhiều các Prince không cách nào thức tỉnh huyết mạch, như Robert, y nói y chưa từng thức tỉnh huyết mạch phù thủy, y, là một ‘Squib!’
Đối với chuyện con mình có thể thức tỉnh huyết mạch, Robert có vẻ dị thường cao hứng.
“Alan, cha thật không dám tin, con lại thức tỉnh huyết mạch phù thủy, thật tốt quá!" Robert kích động nói.
“Đúng vậy, đến giờ mới phát hiện…" Alan liếc y: “Nhưng cũng khó trách, ngài chú ý camera của luôn nhiều hơn tôi, cũng khó trách ngài đến bây giờ mới biết tôi là một phù thủy."
“Ngạch…" Robert xấu hổ gãi gãi đầu, từ lúc Alan còn rất nhỏ, y cũng rất ít cơ hội đứng bên cạnh nó, xác thực là không đủ chú ý con trai.
“Cha…" Alan đột nhiên nghiêm mặt nói: “Vừa rồi Higuma nói cha… Cha là Ma cà rồng, vậy là sao!"
“Đừng cho cha có gì với thứ sinh vật dơ bẩn bỉ ổi đó!" mặt Robert hiện lên vẻ ghét cay ghét đắng nồng đậm, xen lẫn phẫn nộ sâu sắc: “Con mèo mù này! Ta sao có liên quan gì với thứ này!" Robert thề thốt phủ nhận.
“Hừ!" các ma cà rồng gia tộc Cullen vừa nghe Robert hình dung họ như thế, tuy e ngại thân phận cùng sức mạnh vừa rồi hắn bày ra mà không mở miệng, nhưng trên mặt đều hoặc nhiều hoặc ít lộ ra một ít oán giận.
Phảng phất như cảm nhận được các ma cà rồng bất mãn, Robert cười lạnh một tiếng, đôi mắt đen bắn ra uy thế xâm phạm chậm rãi đảo qua các Ma cà rồng, một uy áp cường hãn không gì sánh kịp hàng lâm, tất cả ma cà rồng, cả Carlisle đều trong nháy mắt lưng lạnh cả người, dâng lên một hàn ý lành lạnh!
Thật… Thật là khí thế khủng khiếp!
Trình độ như vậy, dù không bằng ba vị thủ lĩnh ma cà rồng gia tộc Volturi, nhưng chỉ sợ cũng kém không xa lắm!
Carlisle Đã từng may mắn ở lại Volturi một thời gian ngắn, Alice cùng Edward, đều trong nháy mắt cảm thấy họ đối mặt không phải một con người, mà là một ma cà rồng ngàn năm như tam đại thủ lĩnh Volturi!
Đúng vậy, trừ sức mạnh cường hãn bộc lộ ra ngoài, bất kể nhìn thế nào, Robert đều là một con người thuần túy mới đúng!
Edward trước đó đã từng bị Alan cảnh cáo không cho phép dùng thuật đọc tâm đến thăm dò cha cậu, nhưng đối mặt Robert cường đại như thế, Edward thử bắt đầu thăm dò nội tâm của ông, lại hoảng sợ phát hiện hắn căn bản không đọc ra mảy may suy nghĩ gì của Robert.
Không phải khó đọc vì sức mạnh quá lớn của Tam đại trưởng lão Volturi, cũng không phải như Alan, Bella, Higuma vì ma lực ngăn cản mà không cách nào đọc, mà là hoàn toàn không cách nào đọc được! Giống như đang phải đối đầu với một người căn bản không hề tồn tại!
Các ma cà rồng còn lại cũng khiếp sợ như Edward, hiển nhiên họ cũng phải chuyện như thế.
Thiên phú của ma cà rồng căn bản không có hiệu quả với y!
Cảm nhận được các ma cà rồng kiêng kị thật sâu cùng một ít sợ hãi, Robert thị uy loại cười cười, lôi kéo Alan nói: “Chúng ta đi! Không cho phép con tạm biệt bọn Ma cà rồng này!"
Chờ họ rời đi, y nhất định phải trở về giết hết bọn ma cà rồng này! Nhất là thằng oắt Edward – Cullen kia!
Chết tiệt, con dơi nhỏ hút máu chết tiệt đẹp trai này, ghét nhất đó, không chỉ bày ra bộ dạng ngoan ngoãn mê hoặc y! Hắn… Hắn còn dám dụ con trai bảo bối của y!
Trong đôi mắt như thủy tinh đen của Robert, xẹt qua một tia sát ý lóe lên rồi biến mất!
“Không thể!" Nhìn Alan bị Robert kéo đi, Edward tiến lên vươn tay ngăn lại.
Nhìn nụ cười tươi Robert nở ra sau khi nhíu mày, dưới gương mặt tuấn mỹ tuyệt tục kia, trong con ngươi đen bóng bành trướng ra sát ý không chút nào che dấu!
Carlisle bất động thanh sắc lại gần Edward một bước, vừa rồi trong khoảnh khắc ông thậm chí cảm giác được, nếu Robert không phải cố kỵ Alan, y thật sự có khả năng tàn sát hết tất cả ma cà rồng nhà Cullen cũng có thể bình yên trở ra!
Nhìn người đàn ông tuấn mỹ như con của thần bóng đêm trước mắt, trong mắt Edward hiện lên một tia sợ hãi, tiếp đó lại chuyển thành kiên định, thấp giọng mở miệng: “Alan không thể đi… Nếu chú thật sự muốn giết con, xin qua mấy tháng nữa, nhưng bây giờ không được, Alan hiện tại không thể làm bất cứ chuyện gì có hại cho cơ thể, con cũng không sợ chết, nhưng không thể là bây giờ… Alan, đã có con của hai chúng con rồi."
“Con dơi nhỏ chết tiệt nhà mi… Chờ chút, mi nói cái gì!" Robert sắc mặt biến đổi, cũng không cảm thấy vớ vẩn, chỉ là trên mặt tràn đầy khiếp sợ, phẫn nộ, cùng với… Một tia đau thương khó có thể phát giác!
“Alan đã có con của chúng con rồi…" Edward kiên định nhìn Robert: “Alan là người yêu của con, con thật sự yêu cậu ấy, xin ngài thành toàn cho chúng con."
“Mi! Mi! Mi…" ngón tay Robert run rẩy chỉ vào Edward, bị lời của hắn kinh sợ đến toàn thân run lên!
Y vốn cho là Alan và Edward chỉ vừa mới bắt đầu, thừa dịp tình cảm giữa chúng còn chưa sâu mà chặt đứt, dù con trai thương tâm cũng chỉ trong nhất thời thôi, ai ngờ…
Chết tiệt Charlie! Robert cũng thích giận chó đánh mèo lại bắt đầu trút giận lên anh họ của vợ mình: tôi nói phải chiếu cố thật tốt con trai cưng của tôi! Anh chiếu cố thế đấy hả!
Còn có thằng oắt dơi hút máu này! Robert cắn răng khanh khách rung động, ra tay cũng nhanh lắm! Mới có gần bốn năm tháng, đã cùng con ta… Còn làm nó mang thai! Giỏi… Rất giỏi!
“Phanh ——!" sau khi nghe thấy cái rung trời lỡ đất kia, Robert vung một quyền, trực tiếp đấm vào ngực Edward.
Mặt nhăn nhó đến dọa người, đau đớn chưa bao giờ nếm qua! Edward thề cả Jane Volturi sử dụng thuật đốt thân cũng không đau đớn như vậy.
Thuần túy là thương tổn về mặt thể xác, mọi người ở đây thậm chí còn nghe thấy một tiếng ‘Răng rắc’, xương sườn gãy rồi.
Thật sự rất đau, Edward cảm thấy mình căn bản không còn giống ma cà rồng nữa, cơ thể cường hãn huyết tộc vẫn lấy làm kiêu ngạo dưới một đấm của Robert giống như đổ nát, đau đớn kịch liệt trong nháy mắt ấn vào tay đại não. So với đấm này, vừa rồi Robert đánh hắn mấy cái quả thực như gãi ngứa vậy.
Edward cả đứng cũng không vững, thân thể như mất đi điểm tựa, té quỵ xuống đất, khóe miệng không thể ức chế bắt đầu run rẩy nhẹ nhàng, ánh mắt ngốc trệ nhìn về phía trước, trong nháy mắt Edward mất đi hết thảy sức phán đoán và hành động.
Tuy đau đớn kịch liệt rất nhanh khiến Edward khôi phục thần trí, nhưng một đấm nhìn như bình thản không có gì này, lại mang đến cho hắn quá nhiều rung động. Bản thân Edward rất rõ, bằng thân thể mạnh mẽ của ma cà rồng, cho dù tông vào xe lửa cũng sẽ không có phản ứng này. Như vậy kết luận chỉ có một, so với Robert trước mắt, sức của xe lửa quá nhỏ.
“Đồ ăn hại vô tích sự!" Robert cười lạnh một tiếng, lại chuẩn bị đấm một cái nữa cho hả giận.
“Đừng như vậy, cha…" Trước khi cha mình đấm thêm cái nữa, Alan kéo tay y lại. Sau đó, nhìn thấy Ma cà rồng vì một đấm của Robert mà đau nhức cả nói cũng không lưu loát nổi, run rẩy run rẫy còng người, đứt quãng nói: “Bất kể… ngài đánh thế nào… Con cũng có thể, chỉ là… Xin ngài… Thành… Thành toàn…"
“Mi còn dám nói!" Robert khó thở mà cười, đẩy Alan ra muốn vung mạnh một đấm.
“Đừng, ngài Prince!" một đấm sấm vang chớp giật bị Carlisle bắt lấy: “Esme, Alice, Rosalie, mau dẫn Alan rời khỏi đây."
Carlisle khẳng định, nghe Alan mang thai, người cha này đã đến rìa bùng nổ, dù y thật sự kiêng dè Alan không giết Edward, nhưng hôm nay sẽ đánh cho hắn tàn tạ để hả giận!
“Dạ." hiểu ý Carlisle, các nữ ma cà rồng không để ý Alan phản kháng kéo cậu ra ngoài, Carlisle đã an bài như vậy, như vậy tối thiểu thì cái mạng nhỏ của Edward tuyệt đối có thể giữ lại.
Một hồi đại chiến bắt đầu, cả biệt thự Prince dưới sự chiến đấu của Robert và bốn ma cà rồng bị hoàn toàn phá hủy!
Các nữ ma cà rồng Alan cùng Higuma đứng xa trên cỏ há hốc miệng nhìn hết thảy, chỉ cảm thấy may mắn nơi này vắng vẻ, sẽ không vì tiếng đập phá mà làm người khác chú ý.
Đây là một cuộc chiến chưa bao giờ thấy qua, Alan chưa từng nghĩ người cha vô lương của mình lại có sức mạnh ghê gớm đến như thế, y đối mặt với bốn ma cà rồng vây công, lại có thể không có dấu hiệu thất bại.
Khi bức tường cuối cùng sụp xuống, trận chiến mới dần dần yên lại.
Đều là quần áo tả tơi, đều là chật vật không chịu nổi, trên lưng Robert bị quào mấy vết thương sâu tới xương; mái tóc vàng hoàn mỹ của Carlisle bị Robert toẹt nát; vai trái Jasper bị chọc một lỗ xuyên qua người thấy rõ cả hai bên, xương mũi Emmett bị gãy nát; làm người kỳ quái chính là… Edward lại là người bị thương nhẹ nhất.
Nhìn biệt thự không ra hình dạng như vừa bị cự thú chà đạp, gạch vỡ đất đá và bột thủy tinh đầy đất, tôn thêm cảnh tượng Robert và bốn ma cà rồng liều mạng, lại có một vẻ đẹp quỷ dị ~
“Alan, cha muốn nói chuyện với con! Một mình!" Cười lạnh mang theo ánh mắt đắc ý quét qua các ma cà rồng, lúc nhìn Edward rõ ràng dừng lại chút, cao ngạo nói.
Cảnh tiêu điều trước mắt, Alan nhìn biệt thự trong rừng quà sinh nhật của mình, bây giờ có vẻ chặng thể cung cấp một nơi riêng tư để nói chuyện.
“Nếu cha không ngại, chúng ta có thể đi bên kia." Alan chần chờ một chút, chỉ chỉ rừng cây: “Con dùng ma pháp thiết lập một kết giới không cách nào nghe lén."
“Tốt."
Alan – Prince thiết lập kết giới trong rừng cây xong, sắc mặt Robert nghiêm túc xuống, y nhìn chằm chằm vào con của mình, trịnh trọng mở miệng: “Alan, chúng ta cần nói chuyện."
Kế tiếp, Alan thuật lại cho ông chuyện liên quan đến phù thủy, đương nhiên chuyện kiếp trước lược qua không đề cập tới, chỉ nói là năm 11 tuổi mình ma pháp thức tỉnh lúc này mới trở thành phù thủy.
Đối với chuyện mình quanh năm đi ra ngoài không phát hiện con trai thay đổi, Robert thật sâu biểu đạt áy náy, sau đó lại nghiêm mặt, nói: “Thằng Edward kia."
“Đúng vậy, con biết cha muốn nói gì, con biết cha sẽ phản đối chúng con bên nhau, bởi vì Edward là Ma cà rồng, bởi vì chúng con đều là nam, nhưng anh ấy rất tốt, người nhà của anh ấy cũng rất tốt…" Hắn có thể vì bảo vệ con mà dâng ra cả tánh mạng, tất cả những gì một ma cà rồng có được.
“Cha biết cha không cách nào ngăn cản con." Tiếng nói của Robert đột chuyển trầm thấp, tựa như nhớ ra điều gì đó, ngữ điệu có một chút khác thường, đó là—— đau thương.
“Tựa như… tựa như lúc đó… vậy, lúc đó người ấy cũng chấp nhất như thế. Tính tình của con thật giống người ấy quá." Robert mơ hồ dừng lại, tiếp tục mở miệng: “Cha tuy không phải phù thủy, nhưng cha hiểu rõ ma cà rồng từ trong sách cổ của gia tộc. Ma cà rồng… Là một chủng tộc rất nguy hiểm. Alan… Nếu con thật sự đã yêu một người đàn ông, cha sẽ chấp nhận, nhưng nó —— tuyệt đối không thể là Ma cà rồng!" ngữ khí của Robert rất kiên định.
“Nhưng con đã yêu anh ta, hơn nữa…" Alan vuốt ve bụng mình: “Chúng con đã dựng dục một tánh mạng."
“Vậy thì thu trái tim lại." Robert phức tạp nhìn thoáng qua bụng Alan: “Về phần đứa nhỏ… Đó là huyết mạch gia tộc Prince, chỉ cần vĩnh viễn không gặp Ma cà rồng, đứa bé kia sao lại biết cha của nó là ai."
“Thu không được."
“Alan!" Robert cả giận nói: “Ta là cha của con! Khổ khổ cực cực chăm sóc con trưởng thành, con vì một thằng quỷ hút máu, chẳng lẽ muốn đối nghịch với cha!"
“Nếu con không hạ quyết tâm được… Cha sẽ giết thằng oắt dơi con đó!" Robert cười lạnh: “Như vậy ngươi nghĩ sao, có phải muốn nói cho cha con cũng muốn chết cùng nó, hoặc là không nhận người cha này nữa!"
“Con đố kị với mẹ, bởi vì bà có được thứ chứng minh tình yêu giữa hai người, đó chính là —— thời gian." Alan nhìn Robert, lạnh nhạt nói: “Con sẽ không từ cha đâu, bởi vì con cũng yêu ngài. Con cũng sẽ không chọn cách chết cùng anh ta, bởi vì đây là hành vi không chịu trách nhiệm nhất, con dùng linh hồn của mình ra thề, nếu Edward thật sự chết trong tay cha, con sẽ không theo anh ta ra đi, con sẽ một mực quanh quẩn trên trên thế gian, ghi khắc tình yêu của con dành cho anh ấy, thẳng đến —— giây phút cuối cùng của cuộc đời con."
“Con… Con vì sao phải cố chấp như thế" Robert kinh hãi nghe lời thề của con trai. Đôi khi sống sót mới là thống khổ nhất, đặc biệt một mình sống mà luôn phải nhớ lại.
“Cha, ngài dùng thời gian mười tám năm ghi khắc tình yêu dành cho mẹ, như vậy con cũng sẽ thế… Hoặc là, con sẽ dùng nhiều thời gian hơn nữa để ghi khắc tình yêu của con."
“Cha biết, đây là lựa chọn của con…" Robert luôn cởi mở bất kham nghe Alan nhắc tới vợ, trong lòng cũng dâng lên bi ai nồng đậm.
Dùng thời gian một đời ghi khắc tình yêu dành cho bạn đời, đây là thống khổ cùng bi ai bất tận.
“Đây cũng là lựa chọn của cha, không phải sao?"
“Được rồi, cha thử thỏa hiệp, để nó ‘Gả vào’ nhà họ Prince." Robert thỏa hiệp: “Nhưng nó phải được sự thừa thừa nhận của cha."
“Thừa nhận?"
“Đúng vậy, thừa nhận!" Robert hung dữ nói: “Nhìn nó có năng lực đảm nhiệm vị trí ‘Nữ chủ nhân’ nhà họ Prince hay không!"
“Ách…"
Có một chủng tộc kỳ dị, được gọi là phù thủy.
Phù thủy trong xã hội có rất nhiều công dụng: họ có thể dùng ma pháp bảo vệ người khác, tránh thiên tai, đánh lại người bên ngoài cùng kẻ thù. Bọn họ cũng phụ trách sửa lại sai lầm, cân nhắc đúng sai, điều khiển thiên nhiên và giải thích hiện tượng khủng bố vân vân.
Trong những năm tháng ngu muội vô tri, khoa học kỹ thuật không hiện kia, các phù thủy trải rộng khắp các giai cấp, trở thành biểu tượng đại biểu thần minh trong mắt thế nhân, được người người tôn kính.
Nhưng mà, cực thịnh rồi tất phải suy, từ khi văn minh lên cao, thế giới quan phù thủy cùng xã hội bắt đầu tách rời, dần dần mang tên tà ác.
Đến thời Trung Cổ, dưới sự ảnh hưởng của Thiên Chúa giáo, hoạt động săn phù thủy quy mô lớn bắt đầu, vô số phù thủy bỏ thay trong biển lửa hoặc chết do bị tên bắn và đoạn đầu đài… văn hóa cùng hệ thống phù thủy rực rỡ bắt đầu tan rã, vô số gia tộc phù thủy bị hủy diệt.
Trong đó không ít gia tộc phù thủy vì kéo dài huyết mạch không thể không bị ép ăn vào một loại ma dược đặc dị, có thể cưỡng chế sự truyền thừa ma lực huyết mạch hậu duệ.
Vì kéo dài tánh mạng, vô số phù thủy rơi vào đường cùng ăn vào loại thuốc này rồi trở thành người thường không có ma lực, mà hậu đại của họ cũng bị loại thuốc này ảnh hưởng, ma lực thức tỉnh những năm đó chỉ xuất hiện lẻ tẻ.
Chủng tộc Phù thủy dần dần bị chôn vùi, vô số gia tộc phù thủy cường đại dần dần xuống dốc, trở thành gia tộc thế tục bình thường, không còn xuất hiện phù thủy huyết mạch thức tỉnh nữa.
Mà gia tộc của Alan, gia tộc Prince là một trong những gia tộc phù thủy, các thế hệ từ xưa đến nay có không ít thành viên gia tộc có hiện tượng xuất hiện huyết mạch phù thủy di truyền đứt đoạn, nhưng gia tộc Prince lại trước sau như một an phận. Trong các thế hệ, những phù thủy thức tỉnh huyết mạch kia chỉ lặng lẽ bảo vệ gia tộc, cũng không có suy nghĩ trọng chấn thế giới phù thủy và đối kháng Giáo Đình gì, bởi vậy huyết mạch gia tộc cùng lịch sử vẫn có thể được truyền thừa.
Đương nhiên, huyết mạch thức tỉnh dù sao chỉ là số ít, vẫn có rất nhiều các Prince không cách nào thức tỉnh huyết mạch, như Robert, y nói y chưa từng thức tỉnh huyết mạch phù thủy, y, là một ‘Squib!’
Đối với chuyện con mình có thể thức tỉnh huyết mạch, Robert có vẻ dị thường cao hứng.
“Alan, cha thật không dám tin, con lại thức tỉnh huyết mạch phù thủy, thật tốt quá!" Robert kích động nói.
“Đúng vậy, đến giờ mới phát hiện…" Alan liếc y: “Nhưng cũng khó trách, ngài chú ý camera của luôn nhiều hơn tôi, cũng khó trách ngài đến bây giờ mới biết tôi là một phù thủy."
“Ngạch…" Robert xấu hổ gãi gãi đầu, từ lúc Alan còn rất nhỏ, y cũng rất ít cơ hội đứng bên cạnh nó, xác thực là không đủ chú ý con trai.
“Cha…" Alan đột nhiên nghiêm mặt nói: “Vừa rồi Higuma nói cha… Cha là Ma cà rồng, vậy là sao!"
“Đừng cho cha có gì với thứ sinh vật dơ bẩn bỉ ổi đó!" mặt Robert hiện lên vẻ ghét cay ghét đắng nồng đậm, xen lẫn phẫn nộ sâu sắc: “Con mèo mù này! Ta sao có liên quan gì với thứ này!" Robert thề thốt phủ nhận.
“Hừ!" các ma cà rồng gia tộc Cullen vừa nghe Robert hình dung họ như thế, tuy e ngại thân phận cùng sức mạnh vừa rồi hắn bày ra mà không mở miệng, nhưng trên mặt đều hoặc nhiều hoặc ít lộ ra một ít oán giận.
Phảng phất như cảm nhận được các ma cà rồng bất mãn, Robert cười lạnh một tiếng, đôi mắt đen bắn ra uy thế xâm phạm chậm rãi đảo qua các Ma cà rồng, một uy áp cường hãn không gì sánh kịp hàng lâm, tất cả ma cà rồng, cả Carlisle đều trong nháy mắt lưng lạnh cả người, dâng lên một hàn ý lành lạnh!
Thật… Thật là khí thế khủng khiếp!
Trình độ như vậy, dù không bằng ba vị thủ lĩnh ma cà rồng gia tộc Volturi, nhưng chỉ sợ cũng kém không xa lắm!
Carlisle Đã từng may mắn ở lại Volturi một thời gian ngắn, Alice cùng Edward, đều trong nháy mắt cảm thấy họ đối mặt không phải một con người, mà là một ma cà rồng ngàn năm như tam đại thủ lĩnh Volturi!
Đúng vậy, trừ sức mạnh cường hãn bộc lộ ra ngoài, bất kể nhìn thế nào, Robert đều là một con người thuần túy mới đúng!
Edward trước đó đã từng bị Alan cảnh cáo không cho phép dùng thuật đọc tâm đến thăm dò cha cậu, nhưng đối mặt Robert cường đại như thế, Edward thử bắt đầu thăm dò nội tâm của ông, lại hoảng sợ phát hiện hắn căn bản không đọc ra mảy may suy nghĩ gì của Robert.
Không phải khó đọc vì sức mạnh quá lớn của Tam đại trưởng lão Volturi, cũng không phải như Alan, Bella, Higuma vì ma lực ngăn cản mà không cách nào đọc, mà là hoàn toàn không cách nào đọc được! Giống như đang phải đối đầu với một người căn bản không hề tồn tại!
Các ma cà rồng còn lại cũng khiếp sợ như Edward, hiển nhiên họ cũng phải chuyện như thế.
Thiên phú của ma cà rồng căn bản không có hiệu quả với y!
Cảm nhận được các ma cà rồng kiêng kị thật sâu cùng một ít sợ hãi, Robert thị uy loại cười cười, lôi kéo Alan nói: “Chúng ta đi! Không cho phép con tạm biệt bọn Ma cà rồng này!"
Chờ họ rời đi, y nhất định phải trở về giết hết bọn ma cà rồng này! Nhất là thằng oắt Edward – Cullen kia!
Chết tiệt, con dơi nhỏ hút máu chết tiệt đẹp trai này, ghét nhất đó, không chỉ bày ra bộ dạng ngoan ngoãn mê hoặc y! Hắn… Hắn còn dám dụ con trai bảo bối của y!
Trong đôi mắt như thủy tinh đen của Robert, xẹt qua một tia sát ý lóe lên rồi biến mất!
“Không thể!" Nhìn Alan bị Robert kéo đi, Edward tiến lên vươn tay ngăn lại.
Nhìn nụ cười tươi Robert nở ra sau khi nhíu mày, dưới gương mặt tuấn mỹ tuyệt tục kia, trong con ngươi đen bóng bành trướng ra sát ý không chút nào che dấu!
Carlisle bất động thanh sắc lại gần Edward một bước, vừa rồi trong khoảnh khắc ông thậm chí cảm giác được, nếu Robert không phải cố kỵ Alan, y thật sự có khả năng tàn sát hết tất cả ma cà rồng nhà Cullen cũng có thể bình yên trở ra!
Nhìn người đàn ông tuấn mỹ như con của thần bóng đêm trước mắt, trong mắt Edward hiện lên một tia sợ hãi, tiếp đó lại chuyển thành kiên định, thấp giọng mở miệng: “Alan không thể đi… Nếu chú thật sự muốn giết con, xin qua mấy tháng nữa, nhưng bây giờ không được, Alan hiện tại không thể làm bất cứ chuyện gì có hại cho cơ thể, con cũng không sợ chết, nhưng không thể là bây giờ… Alan, đã có con của hai chúng con rồi."
“Con dơi nhỏ chết tiệt nhà mi… Chờ chút, mi nói cái gì!" Robert sắc mặt biến đổi, cũng không cảm thấy vớ vẩn, chỉ là trên mặt tràn đầy khiếp sợ, phẫn nộ, cùng với… Một tia đau thương khó có thể phát giác!
“Alan đã có con của chúng con rồi…" Edward kiên định nhìn Robert: “Alan là người yêu của con, con thật sự yêu cậu ấy, xin ngài thành toàn cho chúng con."
“Mi! Mi! Mi…" ngón tay Robert run rẩy chỉ vào Edward, bị lời của hắn kinh sợ đến toàn thân run lên!
Y vốn cho là Alan và Edward chỉ vừa mới bắt đầu, thừa dịp tình cảm giữa chúng còn chưa sâu mà chặt đứt, dù con trai thương tâm cũng chỉ trong nhất thời thôi, ai ngờ…
Chết tiệt Charlie! Robert cũng thích giận chó đánh mèo lại bắt đầu trút giận lên anh họ của vợ mình: tôi nói phải chiếu cố thật tốt con trai cưng của tôi! Anh chiếu cố thế đấy hả!
Còn có thằng oắt dơi hút máu này! Robert cắn răng khanh khách rung động, ra tay cũng nhanh lắm! Mới có gần bốn năm tháng, đã cùng con ta… Còn làm nó mang thai! Giỏi… Rất giỏi!
“Phanh ——!" sau khi nghe thấy cái rung trời lỡ đất kia, Robert vung một quyền, trực tiếp đấm vào ngực Edward.
Mặt nhăn nhó đến dọa người, đau đớn chưa bao giờ nếm qua! Edward thề cả Jane Volturi sử dụng thuật đốt thân cũng không đau đớn như vậy.
Thuần túy là thương tổn về mặt thể xác, mọi người ở đây thậm chí còn nghe thấy một tiếng ‘Răng rắc’, xương sườn gãy rồi.
Thật sự rất đau, Edward cảm thấy mình căn bản không còn giống ma cà rồng nữa, cơ thể cường hãn huyết tộc vẫn lấy làm kiêu ngạo dưới một đấm của Robert giống như đổ nát, đau đớn kịch liệt trong nháy mắt ấn vào tay đại não. So với đấm này, vừa rồi Robert đánh hắn mấy cái quả thực như gãi ngứa vậy.
Edward cả đứng cũng không vững, thân thể như mất đi điểm tựa, té quỵ xuống đất, khóe miệng không thể ức chế bắt đầu run rẩy nhẹ nhàng, ánh mắt ngốc trệ nhìn về phía trước, trong nháy mắt Edward mất đi hết thảy sức phán đoán và hành động.
Tuy đau đớn kịch liệt rất nhanh khiến Edward khôi phục thần trí, nhưng một đấm nhìn như bình thản không có gì này, lại mang đến cho hắn quá nhiều rung động. Bản thân Edward rất rõ, bằng thân thể mạnh mẽ của ma cà rồng, cho dù tông vào xe lửa cũng sẽ không có phản ứng này. Như vậy kết luận chỉ có một, so với Robert trước mắt, sức của xe lửa quá nhỏ.
“Đồ ăn hại vô tích sự!" Robert cười lạnh một tiếng, lại chuẩn bị đấm một cái nữa cho hả giận.
“Đừng như vậy, cha…" Trước khi cha mình đấm thêm cái nữa, Alan kéo tay y lại. Sau đó, nhìn thấy Ma cà rồng vì một đấm của Robert mà đau nhức cả nói cũng không lưu loát nổi, run rẩy run rẫy còng người, đứt quãng nói: “Bất kể… ngài đánh thế nào… Con cũng có thể, chỉ là… Xin ngài… Thành… Thành toàn…"
“Mi còn dám nói!" Robert khó thở mà cười, đẩy Alan ra muốn vung mạnh một đấm.
“Đừng, ngài Prince!" một đấm sấm vang chớp giật bị Carlisle bắt lấy: “Esme, Alice, Rosalie, mau dẫn Alan rời khỏi đây."
Carlisle khẳng định, nghe Alan mang thai, người cha này đã đến rìa bùng nổ, dù y thật sự kiêng dè Alan không giết Edward, nhưng hôm nay sẽ đánh cho hắn tàn tạ để hả giận!
“Dạ." hiểu ý Carlisle, các nữ ma cà rồng không để ý Alan phản kháng kéo cậu ra ngoài, Carlisle đã an bài như vậy, như vậy tối thiểu thì cái mạng nhỏ của Edward tuyệt đối có thể giữ lại.
Một hồi đại chiến bắt đầu, cả biệt thự Prince dưới sự chiến đấu của Robert và bốn ma cà rồng bị hoàn toàn phá hủy!
Các nữ ma cà rồng Alan cùng Higuma đứng xa trên cỏ há hốc miệng nhìn hết thảy, chỉ cảm thấy may mắn nơi này vắng vẻ, sẽ không vì tiếng đập phá mà làm người khác chú ý.
Đây là một cuộc chiến chưa bao giờ thấy qua, Alan chưa từng nghĩ người cha vô lương của mình lại có sức mạnh ghê gớm đến như thế, y đối mặt với bốn ma cà rồng vây công, lại có thể không có dấu hiệu thất bại.
Khi bức tường cuối cùng sụp xuống, trận chiến mới dần dần yên lại.
Đều là quần áo tả tơi, đều là chật vật không chịu nổi, trên lưng Robert bị quào mấy vết thương sâu tới xương; mái tóc vàng hoàn mỹ của Carlisle bị Robert toẹt nát; vai trái Jasper bị chọc một lỗ xuyên qua người thấy rõ cả hai bên, xương mũi Emmett bị gãy nát; làm người kỳ quái chính là… Edward lại là người bị thương nhẹ nhất.
Nhìn biệt thự không ra hình dạng như vừa bị cự thú chà đạp, gạch vỡ đất đá và bột thủy tinh đầy đất, tôn thêm cảnh tượng Robert và bốn ma cà rồng liều mạng, lại có một vẻ đẹp quỷ dị ~
“Alan, cha muốn nói chuyện với con! Một mình!" Cười lạnh mang theo ánh mắt đắc ý quét qua các ma cà rồng, lúc nhìn Edward rõ ràng dừng lại chút, cao ngạo nói.
Cảnh tiêu điều trước mắt, Alan nhìn biệt thự trong rừng quà sinh nhật của mình, bây giờ có vẻ chặng thể cung cấp một nơi riêng tư để nói chuyện.
“Nếu cha không ngại, chúng ta có thể đi bên kia." Alan chần chờ một chút, chỉ chỉ rừng cây: “Con dùng ma pháp thiết lập một kết giới không cách nào nghe lén."
“Tốt."
Alan – Prince thiết lập kết giới trong rừng cây xong, sắc mặt Robert nghiêm túc xuống, y nhìn chằm chằm vào con của mình, trịnh trọng mở miệng: “Alan, chúng ta cần nói chuyện."
Kế tiếp, Alan thuật lại cho ông chuyện liên quan đến phù thủy, đương nhiên chuyện kiếp trước lược qua không đề cập tới, chỉ nói là năm 11 tuổi mình ma pháp thức tỉnh lúc này mới trở thành phù thủy.
Đối với chuyện mình quanh năm đi ra ngoài không phát hiện con trai thay đổi, Robert thật sâu biểu đạt áy náy, sau đó lại nghiêm mặt, nói: “Thằng Edward kia."
“Đúng vậy, con biết cha muốn nói gì, con biết cha sẽ phản đối chúng con bên nhau, bởi vì Edward là Ma cà rồng, bởi vì chúng con đều là nam, nhưng anh ấy rất tốt, người nhà của anh ấy cũng rất tốt…" Hắn có thể vì bảo vệ con mà dâng ra cả tánh mạng, tất cả những gì một ma cà rồng có được.
“Cha biết cha không cách nào ngăn cản con." Tiếng nói của Robert đột chuyển trầm thấp, tựa như nhớ ra điều gì đó, ngữ điệu có một chút khác thường, đó là—— đau thương.
“Tựa như… tựa như lúc đó… vậy, lúc đó người ấy cũng chấp nhất như thế. Tính tình của con thật giống người ấy quá." Robert mơ hồ dừng lại, tiếp tục mở miệng: “Cha tuy không phải phù thủy, nhưng cha hiểu rõ ma cà rồng từ trong sách cổ của gia tộc. Ma cà rồng… Là một chủng tộc rất nguy hiểm. Alan… Nếu con thật sự đã yêu một người đàn ông, cha sẽ chấp nhận, nhưng nó —— tuyệt đối không thể là Ma cà rồng!" ngữ khí của Robert rất kiên định.
“Nhưng con đã yêu anh ta, hơn nữa…" Alan vuốt ve bụng mình: “Chúng con đã dựng dục một tánh mạng."
“Vậy thì thu trái tim lại." Robert phức tạp nhìn thoáng qua bụng Alan: “Về phần đứa nhỏ… Đó là huyết mạch gia tộc Prince, chỉ cần vĩnh viễn không gặp Ma cà rồng, đứa bé kia sao lại biết cha của nó là ai."
“Thu không được."
“Alan!" Robert cả giận nói: “Ta là cha của con! Khổ khổ cực cực chăm sóc con trưởng thành, con vì một thằng quỷ hút máu, chẳng lẽ muốn đối nghịch với cha!"
“Nếu con không hạ quyết tâm được… Cha sẽ giết thằng oắt dơi con đó!" Robert cười lạnh: “Như vậy ngươi nghĩ sao, có phải muốn nói cho cha con cũng muốn chết cùng nó, hoặc là không nhận người cha này nữa!"
“Con đố kị với mẹ, bởi vì bà có được thứ chứng minh tình yêu giữa hai người, đó chính là —— thời gian." Alan nhìn Robert, lạnh nhạt nói: “Con sẽ không từ cha đâu, bởi vì con cũng yêu ngài. Con cũng sẽ không chọn cách chết cùng anh ta, bởi vì đây là hành vi không chịu trách nhiệm nhất, con dùng linh hồn của mình ra thề, nếu Edward thật sự chết trong tay cha, con sẽ không theo anh ta ra đi, con sẽ một mực quanh quẩn trên trên thế gian, ghi khắc tình yêu của con dành cho anh ấy, thẳng đến —— giây phút cuối cùng của cuộc đời con."
“Con… Con vì sao phải cố chấp như thế" Robert kinh hãi nghe lời thề của con trai. Đôi khi sống sót mới là thống khổ nhất, đặc biệt một mình sống mà luôn phải nhớ lại.
“Cha, ngài dùng thời gian mười tám năm ghi khắc tình yêu dành cho mẹ, như vậy con cũng sẽ thế… Hoặc là, con sẽ dùng nhiều thời gian hơn nữa để ghi khắc tình yêu của con."
“Cha biết, đây là lựa chọn của con…" Robert luôn cởi mở bất kham nghe Alan nhắc tới vợ, trong lòng cũng dâng lên bi ai nồng đậm.
Dùng thời gian một đời ghi khắc tình yêu dành cho bạn đời, đây là thống khổ cùng bi ai bất tận.
“Đây cũng là lựa chọn của cha, không phải sao?"
“Được rồi, cha thử thỏa hiệp, để nó ‘Gả vào’ nhà họ Prince." Robert thỏa hiệp: “Nhưng nó phải được sự thừa thừa nhận của cha."
“Thừa nhận?"
“Đúng vậy, thừa nhận!" Robert hung dữ nói: “Nhìn nó có năng lực đảm nhiệm vị trí ‘Nữ chủ nhân’ nhà họ Prince hay không!"
“Ách…"
Tác giả :
Lãng Thấm