Mộ Phần Trái Tim
Quyển 2 - Chương 28
Đến quán bar, anh liền gọi một chai rượu tây, khó chịu cầm lấy bình uống cạn như nước lã. Đám bạn nhìn đến choáng mắt.
“Này, ông bị cái gì kích động vậy?" A Lôi thấy anh đã lâu không xuất hiện ở quầy bar, lại uống rượu thả cửa như nước lọc thì hoảng sợ.
Anh đẩy ông bạn ra, tiếp tục hát. Khó chịu, anh thật sự khó chịu lắm.
“Ha ha, có phải Tống Dư Vấn ly hôn với ông rồi không?" A Lôi cười ha ha, đoán linh tinh.
Nhưng dưới ánh mắt u tối của anh, đối phương dần thu lại nụ cười: “À, Tống Dư Vấn làm thật, cô ấy bỏ đi thật à?" Đúng là khó hiểu mà! Trong cảm nhận của mấy người họ, Tống Dư Vấn là yêu Hạ Nghị đến bất chấp tất cả, cho dù hôn lễ năm xưa không có chú rể cũng phải cưới, mà sau khi kết hôn Hạ Nghị có chơi ở ngoài thế nào, Tống Dư Vấn vẫn chỉ mắt nhắm mắt mở. Nhưng giờ là tới thật?
Hạ Nghị lười nói chuyện, anh chỉ uống rượu giải sầu.
A Lôi cầm lấy túi công văn của Hạ Nghị, rút văn kiện bên trong ra: Tập trung nhìn vào “Đơn ly hôn.", chậc chậc chậc, đúng là chẳng nói đùa nhỉ.
Hạ Nghị thật buồn bực.
“Chúng ta sẽ lên tòa án, xem Thụy Thụy muốn đi theo cô hay là theo tôi!" Lúc ấy, anh bỏ lại những lời này.
Mà bình thường chỉ cần nhắc đến Thụy Thụy, chuyện gì cũng thỏa hiệp được, nhưng giờ Hạ phu nhân chỉ nhẹ cười thật lạnh, không chịu uy hiếp, “Đi, chúng ta hãy dùng bản lãnh của mình!"
Anh bị cô ép tức chết rồi!
“Điều khoản trong đơn ly hôn khá hợp lý, Tống Dư Vấn không cho ông được hưởng lợi, nhưng cũng không làm khó ông." A Lôi vừa xem vừa thán.
“Hả, khoan hồng độ lượng như thế á, không hề tính toán đến tài sản con người, đây chẳng phải chúc phúc cho ông và Đỗ Hiểu Văn à?" Vài người bạn còn lại cũng vây quanh, cảm thấy rất kỳ quái về hành động của Tống Dư Vấn.
Đông một câu tây một câu, làm cho anh thiếu chút nữa hộc máu, anh rất tức một điểm trên đơn ly hôn: “Các ông xem về quyền giám hộ Thụy Thụy đi." Họ nhìn thôi thì biết gì là khoan hồng độ lượng, anh hận không thể trực tiếp xé nát tờ giấy!
Một năm gặp con gái một lần, thời gian còn ước hẹn có tám tiếng? Shit!
Nhóm bạn xem rõ câu cuối, người người hai mặt nhìn nhau, ngại ngùng an ủi nói, “Tống Dư Vấn bây giờ đã nói rõ về chuyện con gái, nghĩ theo cách khác, thì ông coi như Đỗ Hiểu Văn sẽ sinh cho ông một đứa con khác đi!"
Con gái ruột thì có thể trốn đi đâu? Đến 18 tuổi rồi sẽ đến nhận ba thôi, nhóm bạn cũng khuyên anh nên nghĩ thoáng một chút. Nhưng mà.
“Chỉ là vợ chồng cãi nhau thôi. Giữa vợ chồng vốn sẽ có rất nhiều tranh chấp!" Anh trực tiếp xé nát đơn ly hôn.
“Nghị, trận này ông cần phải đánh đó!" Nhóm bạn chỉ e thiên hạ không loạn.
Uống quá nhiều, anh cảm thấy đau đầu.
“Nếu Tống Dư Vấn muốn chuyển tất cả cổ phần công ty thành tiền, ông định thế nào?" Vì tò mò, người người đều hưng phấn như đánh tiết gà.
“Trên tay tôi không có nhiều tiền mặt như vậy, nhưng tôi có thể đi vay." Anh quen biết rất rộng, nếu vợ chồng họ đấu thật, không nhất định anh sẽ thua, mà chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương.
“Tôi có thể đầu tư cho công ty của anh." A Hào cười cười, hờ hững cầm chén rượu.
A Hào, ngày thường biếng nhác, vô công rồi nghề ngoài chơi ra chẳng có hứng thú với việc nào khác, nhưng anh lại có người ba giàu có, chỉ cần anh hô một câu, vấn đề tiền bạc đều được giải quyết dễ dàng.
“A Hào, ông thừa tiền nhỉ!" Tiểu Hoa huýt sáo, vui vẻ nói, “Tôi cũng muốn cống hiến cho anh em một tý, để tôi tìm nhược điểm của Tống Dư Vấn!"
Nhược điểm? Hạ Nghị nhăn mày.
“Còn nhớ hoàng tử bờ cát ông uýnh lần trước không? Loại trẻ con này dễ thu phục lắm, tôi ra uy dạy dỗ nó vài câu, đảm bảo nó sẽ nói làm cho quan tòa lóa mắt ở tòa án!" Chuyện Tống Dư Vấn đến quán bar tìm trai bao, Hạ Nghị vì ghen mà đánh thằng nhóc đó một trận, rất nhiều khách quen ở đây thấy tận mắt, chỉ cần tìm vài nhân chứng, đổi trắng thay đen, thêm mắm thêm muối vài câu, bảo đảm làm cho Tống Dư Vấn hết đường chối cãi. Đến lúc đó quan toà sẽ sinh ra nghi ngờ với hành vi thường ngày và vấn đề tác phong của Tống Dư Vấn, hình tượng của cô sẽ suy giảm lớn!
“Xã hội này vẫn luôn vì đàn ông chúng ta, cho dù chuyện của ông và Đỗ Hiểu Văn bị vạch trần, nhưng có màn Tống Dư Vấn chơi trai bao trước đây, quyền giám hộ của Thụy Thụy nhất định sẽ thuộc về ông!" Lưu manh mới ra đời – Tiểu Hoa tự tin tràn ngập với loại chuyện này. “Cô ta nói ông chuyển tài sản? Được, vậy tôi cũng tìm người điều tra nguồn tiền chảy về phía cô ta gần đây có dị thường không?"
Hạ Nghị hậm hực lại uống một ngụm lớn. Anh hỏi mình, thật sự muốn làm lớn như thế ư? Đáp án là, anh không muốn.
Chỉ có A Lôi quan sát ở bên một hồi lâu, cuối cùng đã nhìn ra, “Ông Nghị, ông không muốn chia tay à?"
Hạ Nghị nhất thời bị vạch trần, cảm thấy khó chịu, chỉ có thể im lặng.
“Hay là chia tay đi." A Hào miễn cưỡng khuyên nhủ.
A Lôi kỳ quái, “A Hào, thà hủy một ngôi miếu chứ không đánh gãy cái cọc hôn nhân, làm sao ông lại lo rộng như thế?"
A Hào nhún nhún vai, ngậm miệng.
“Này, không phải ông muốn theo đuổi Tống Dư Vấn chứ." A Lôi vẫn nói giỡn.
Nhưng A Hào lại bắt đầu không e dè nữa, “Nếu họ thật sự chia tay, cũng chả phải hoàn toàn không có khả năng. Dù sao, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu mà!"
Nghe vậy, Hạ Nghị kinh ngạc, anh một kéo cổ áo A Hào, giận dữ, “Ông nói lại lần nữa xem?"
Tiểu Hoa vội vàng khuyên can, “Ai da, A Hào sao ông lại nhắc đến chuyện không nên nhắc như thế, muốn thục nữ thì bên ngoài có nhiều mờ, làm sao lại muốn xuống tay với Tống Dư Vấn." Đây không phải là chủ tâm xin đòn sao?
Hơn nữa, bình thường A Hào chỉ thích loại đàn bà đặc biệt xinh đẹp, có thể cảm thấy hứng thú với Tống Dư Vấn cứng rắn sao?
Nhưng A Hào lại dùng sức hất tay Hạ Nghị, chỉnh lại cổ áo mình, “Tôi chẳng nói đùa đâu, các ông chỉ biết vợ tôi đã chết, nhưng lại không biết người vợ thứ nhất của tôi chết vì cái gì."
Mọi người cũng sửng sốt một chút, nghe anh nói tiếp.
“Cô ta tự sát vì chứng uất ức, mọi người cũng biết trong nhà tôi có rất nhiều tiền, nhưng lại không biết cả gia tộc lục đục rất lớn, bình thường khi một người phụ nữ bước chân vào nhà thì ngay cả không gian để thở cũng chẳng có!" A Hào nhẹ nhàng cười lạnh, “Tống Dư Vấn rất mạnh, chỉ cần chia tay với cô ta rồi, nhất định tôi sẽ đưa cô ta đi, chỉ cần có cô ta trong tay, có người để xử lý công việc hộ tôi, tôi có thể an tâm đi chơi, cớ sao mà không làm?" Anh đã sớm chú ý đến Tống Dư Vấn lâu rồi, vô cùng hài lòng vẻ đẹp và tri thức của cô.
Tiểu Hoa che mắt, A Lôi lắc đầu, “Ánh mắt của ông tệ thật, vợ bạn mà cũng muốn lấy, không phải bị đá đập trúng rồi chứ?"
Hạ Nghị nắm chặt tay, gân xanh cũng nổi lên. Anh vẫn nghĩ Hạ phu nhân không giống những phụ nữ khác, là đàn ông cũng đã ngán, nhưng mà không ngờ, ngay bên cạnh anh lại ẩn dấu một con sói như hổ rình mồi!
“Đầu tôi bị đá đập trúng?" A Hào cười lạnh, “Tôi đánh cược với các ông, nếu Tống Dư Vấn li dị, người theo đuổi cô ấy tuyệt đối chẳng ít!" Tống Dư Vấn không phải là bà chủ bình thường, cô có tài có tướng mạo có năng lực, cho dù có một con gái, cũng không ảnh hưởng đến giá thị trường của cô!
“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa!" A Lôi ngăn lại.
Nói tiếp nữa sẽ thành chuyện lớn đấy.
Nhưng A Hào cố tình còn liếc mắt đến Hạ Nghị đã sớm tức giận, “Nghị cũng là người thông minh, ông giấu Tống Dư Vấn như hộp châu báu, ông không muốn chia tay, làm sao không biết đạo lý này?"
“Tôi nói nhé, người sống ở trên thế giới này, cũng rất…" Lời A Hào còn chưa nói hết, Hạ Nghị đã đánh một quyền về phía chiếc mũi cao ngất của anh.
…
Hôm nay, Thụy Thụy có tiết học múa. Múa là tiết học Thụy Thụy rất thích, đặc biệt là điệu Latin, mỗi lần đi theo tiết tấu nhanh, Thụy Thụy luôn có cảm giác bay bổng.
Dư Vấn đứng ở cửa, nhìn xuyên qua cửa thủy tinh, bên trong lúc này có Thụy Thụy buồn bã ngừng nhảy. Cô rất có lỗi với con gái, việc duy nhất cô có thể làm chỉ là ở bên cạnh con.
Đi theo giai điệu, Thụy Thụy như ngày thường, giữ trọng tâm, gót chân dùng sức, phần gối vươn qua người, sau khi nghiêng sang trái sẽ lập tức xoay người, nhưng đúng lúc này, vì bất an, thân thể nó lại mất thăng bằng, ngã thật mạnh xuống đất.
“Thụy Thụy!" Cô lập tức muốn mở cửa phòng múa ra chạy vào xem con gái có bị thương không.
Nhưng có người đã sớm hơn cô một bước.
“Ba!" Thấy rõ người bế nó lên, Thụy Thụy vui mừng hét to.
Như A Hào bị anh đánh đến vào viện đã nói, Hạ phu nhân là hộp châu báu, cho nên anh không muốn ly hôn sao? Cách nói này như một cành gai đâm vào, khiến lòng tự trọng đàn ông của anh chịu đả kích nghiêm trọng. Nhưng mà, anh cũng không hiểu, bây giờ vì sao mình lại xuất hiện ở đây? Đáp án chỉ có một, cho dù ly hôn, anh cũng muốn con gái!
Dư Vấn bước lên trước, lạnh giọng, “Trả con gái lại cho tôi!"
“Hạ phu nhân, con gái của cô, hình như cũng là con gái của tôi?" Anh không nhìn cô, cố ý để cô tức giận đến nghiến răng, lại không thể phát tác trước mặt Thụy Thụy.
“Ngã sao?" Hạ Nghị cúi đầu hỏi con gái.
“Không. Nhưng Thụy Thụy muốn ba bế tiếp!" Thụy Thụy lập tức vươn tay, làm nũng.
Thụy Thụy rất thông minh, có thể nhận thấy mẹ quyết đoạn tuyệt, một khi đã như vậy…
Hạ Nghị nở nụ cười, vô cùng thân thiết nhấc con gái lên, để con ngồi trên cổ mình. Nhất thời, Thụy Thụy cười đến khanh khách.
“Thụy Thụy, xuống dưới!" Dư Vấn nhăn mày lại, nghiêm mặt.
“Không đâu, con muốn ba!" Thụy Thụy ôm lấy cổ Hạ Nghị, không chịu xuống.
“Thụy Thụy, ba đưa con đi đặt vé máy bay, vài ngày nữa chúng ta đi Nhật Bản chơi nhé!" Biết rõ cô đã rất tức giận, Hạ Nghị vẫn cố ý nói như vậy.
Ghen? Anh chỉ muốn cô ăn dấm chua của anh thôi!
“Được đó, được đó!" Thụy Thụy vui sướng hô to, không quên lấy lòng, “Mẹ, ba người chúng ta cùng đi nhé!"
Dư Vấn lạnh như băng, “Mẹ không đi!" Thật sự đủ rồi! Tống Dư Vấn cô muốn ly hôn, không ai ngăn được!
Thụy Thụy nhất thời lộ ra biểu tình thất vọng.
Hạ Nghị cười, cố ý khiêu khích, nhẹ nhàng nói, “Thụy Thụy, vậy hai người chúng ta cùng đi Nhật Bản, được không? Bây giờ Thụy Thụy đi theo ba đi, về sau không cần mẹ con nữa nhé?"
Nghe vậy, Thụy Thụy do dự.
Nó cẩn nhận liếc mẹ một cái, phát hiện mẹ vẫn lạnh giá, dáng vẻ bất động.
Đấu tranh mấy phút đồng hồ, nuốt nước bọt, Thụy Thụy quyết nhẫn tâm, cuối cùng trả lời rất nhẹ, “Dạ, con đi với ba…"
Dư Vấn vẫn chờ con gái từ chối anh, tưởng là mình nghe lần, không tin nổi trợn mắt.
“Này, ông bị cái gì kích động vậy?" A Lôi thấy anh đã lâu không xuất hiện ở quầy bar, lại uống rượu thả cửa như nước lọc thì hoảng sợ.
Anh đẩy ông bạn ra, tiếp tục hát. Khó chịu, anh thật sự khó chịu lắm.
“Ha ha, có phải Tống Dư Vấn ly hôn với ông rồi không?" A Lôi cười ha ha, đoán linh tinh.
Nhưng dưới ánh mắt u tối của anh, đối phương dần thu lại nụ cười: “À, Tống Dư Vấn làm thật, cô ấy bỏ đi thật à?" Đúng là khó hiểu mà! Trong cảm nhận của mấy người họ, Tống Dư Vấn là yêu Hạ Nghị đến bất chấp tất cả, cho dù hôn lễ năm xưa không có chú rể cũng phải cưới, mà sau khi kết hôn Hạ Nghị có chơi ở ngoài thế nào, Tống Dư Vấn vẫn chỉ mắt nhắm mắt mở. Nhưng giờ là tới thật?
Hạ Nghị lười nói chuyện, anh chỉ uống rượu giải sầu.
A Lôi cầm lấy túi công văn của Hạ Nghị, rút văn kiện bên trong ra: Tập trung nhìn vào “Đơn ly hôn.", chậc chậc chậc, đúng là chẳng nói đùa nhỉ.
Hạ Nghị thật buồn bực.
“Chúng ta sẽ lên tòa án, xem Thụy Thụy muốn đi theo cô hay là theo tôi!" Lúc ấy, anh bỏ lại những lời này.
Mà bình thường chỉ cần nhắc đến Thụy Thụy, chuyện gì cũng thỏa hiệp được, nhưng giờ Hạ phu nhân chỉ nhẹ cười thật lạnh, không chịu uy hiếp, “Đi, chúng ta hãy dùng bản lãnh của mình!"
Anh bị cô ép tức chết rồi!
“Điều khoản trong đơn ly hôn khá hợp lý, Tống Dư Vấn không cho ông được hưởng lợi, nhưng cũng không làm khó ông." A Lôi vừa xem vừa thán.
“Hả, khoan hồng độ lượng như thế á, không hề tính toán đến tài sản con người, đây chẳng phải chúc phúc cho ông và Đỗ Hiểu Văn à?" Vài người bạn còn lại cũng vây quanh, cảm thấy rất kỳ quái về hành động của Tống Dư Vấn.
Đông một câu tây một câu, làm cho anh thiếu chút nữa hộc máu, anh rất tức một điểm trên đơn ly hôn: “Các ông xem về quyền giám hộ Thụy Thụy đi." Họ nhìn thôi thì biết gì là khoan hồng độ lượng, anh hận không thể trực tiếp xé nát tờ giấy!
Một năm gặp con gái một lần, thời gian còn ước hẹn có tám tiếng? Shit!
Nhóm bạn xem rõ câu cuối, người người hai mặt nhìn nhau, ngại ngùng an ủi nói, “Tống Dư Vấn bây giờ đã nói rõ về chuyện con gái, nghĩ theo cách khác, thì ông coi như Đỗ Hiểu Văn sẽ sinh cho ông một đứa con khác đi!"
Con gái ruột thì có thể trốn đi đâu? Đến 18 tuổi rồi sẽ đến nhận ba thôi, nhóm bạn cũng khuyên anh nên nghĩ thoáng một chút. Nhưng mà.
“Chỉ là vợ chồng cãi nhau thôi. Giữa vợ chồng vốn sẽ có rất nhiều tranh chấp!" Anh trực tiếp xé nát đơn ly hôn.
“Nghị, trận này ông cần phải đánh đó!" Nhóm bạn chỉ e thiên hạ không loạn.
Uống quá nhiều, anh cảm thấy đau đầu.
“Nếu Tống Dư Vấn muốn chuyển tất cả cổ phần công ty thành tiền, ông định thế nào?" Vì tò mò, người người đều hưng phấn như đánh tiết gà.
“Trên tay tôi không có nhiều tiền mặt như vậy, nhưng tôi có thể đi vay." Anh quen biết rất rộng, nếu vợ chồng họ đấu thật, không nhất định anh sẽ thua, mà chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương.
“Tôi có thể đầu tư cho công ty của anh." A Hào cười cười, hờ hững cầm chén rượu.
A Hào, ngày thường biếng nhác, vô công rồi nghề ngoài chơi ra chẳng có hứng thú với việc nào khác, nhưng anh lại có người ba giàu có, chỉ cần anh hô một câu, vấn đề tiền bạc đều được giải quyết dễ dàng.
“A Hào, ông thừa tiền nhỉ!" Tiểu Hoa huýt sáo, vui vẻ nói, “Tôi cũng muốn cống hiến cho anh em một tý, để tôi tìm nhược điểm của Tống Dư Vấn!"
Nhược điểm? Hạ Nghị nhăn mày.
“Còn nhớ hoàng tử bờ cát ông uýnh lần trước không? Loại trẻ con này dễ thu phục lắm, tôi ra uy dạy dỗ nó vài câu, đảm bảo nó sẽ nói làm cho quan tòa lóa mắt ở tòa án!" Chuyện Tống Dư Vấn đến quán bar tìm trai bao, Hạ Nghị vì ghen mà đánh thằng nhóc đó một trận, rất nhiều khách quen ở đây thấy tận mắt, chỉ cần tìm vài nhân chứng, đổi trắng thay đen, thêm mắm thêm muối vài câu, bảo đảm làm cho Tống Dư Vấn hết đường chối cãi. Đến lúc đó quan toà sẽ sinh ra nghi ngờ với hành vi thường ngày và vấn đề tác phong của Tống Dư Vấn, hình tượng của cô sẽ suy giảm lớn!
“Xã hội này vẫn luôn vì đàn ông chúng ta, cho dù chuyện của ông và Đỗ Hiểu Văn bị vạch trần, nhưng có màn Tống Dư Vấn chơi trai bao trước đây, quyền giám hộ của Thụy Thụy nhất định sẽ thuộc về ông!" Lưu manh mới ra đời – Tiểu Hoa tự tin tràn ngập với loại chuyện này. “Cô ta nói ông chuyển tài sản? Được, vậy tôi cũng tìm người điều tra nguồn tiền chảy về phía cô ta gần đây có dị thường không?"
Hạ Nghị hậm hực lại uống một ngụm lớn. Anh hỏi mình, thật sự muốn làm lớn như thế ư? Đáp án là, anh không muốn.
Chỉ có A Lôi quan sát ở bên một hồi lâu, cuối cùng đã nhìn ra, “Ông Nghị, ông không muốn chia tay à?"
Hạ Nghị nhất thời bị vạch trần, cảm thấy khó chịu, chỉ có thể im lặng.
“Hay là chia tay đi." A Hào miễn cưỡng khuyên nhủ.
A Lôi kỳ quái, “A Hào, thà hủy một ngôi miếu chứ không đánh gãy cái cọc hôn nhân, làm sao ông lại lo rộng như thế?"
A Hào nhún nhún vai, ngậm miệng.
“Này, không phải ông muốn theo đuổi Tống Dư Vấn chứ." A Lôi vẫn nói giỡn.
Nhưng A Hào lại bắt đầu không e dè nữa, “Nếu họ thật sự chia tay, cũng chả phải hoàn toàn không có khả năng. Dù sao, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu mà!"
Nghe vậy, Hạ Nghị kinh ngạc, anh một kéo cổ áo A Hào, giận dữ, “Ông nói lại lần nữa xem?"
Tiểu Hoa vội vàng khuyên can, “Ai da, A Hào sao ông lại nhắc đến chuyện không nên nhắc như thế, muốn thục nữ thì bên ngoài có nhiều mờ, làm sao lại muốn xuống tay với Tống Dư Vấn." Đây không phải là chủ tâm xin đòn sao?
Hơn nữa, bình thường A Hào chỉ thích loại đàn bà đặc biệt xinh đẹp, có thể cảm thấy hứng thú với Tống Dư Vấn cứng rắn sao?
Nhưng A Hào lại dùng sức hất tay Hạ Nghị, chỉnh lại cổ áo mình, “Tôi chẳng nói đùa đâu, các ông chỉ biết vợ tôi đã chết, nhưng lại không biết người vợ thứ nhất của tôi chết vì cái gì."
Mọi người cũng sửng sốt một chút, nghe anh nói tiếp.
“Cô ta tự sát vì chứng uất ức, mọi người cũng biết trong nhà tôi có rất nhiều tiền, nhưng lại không biết cả gia tộc lục đục rất lớn, bình thường khi một người phụ nữ bước chân vào nhà thì ngay cả không gian để thở cũng chẳng có!" A Hào nhẹ nhàng cười lạnh, “Tống Dư Vấn rất mạnh, chỉ cần chia tay với cô ta rồi, nhất định tôi sẽ đưa cô ta đi, chỉ cần có cô ta trong tay, có người để xử lý công việc hộ tôi, tôi có thể an tâm đi chơi, cớ sao mà không làm?" Anh đã sớm chú ý đến Tống Dư Vấn lâu rồi, vô cùng hài lòng vẻ đẹp và tri thức của cô.
Tiểu Hoa che mắt, A Lôi lắc đầu, “Ánh mắt của ông tệ thật, vợ bạn mà cũng muốn lấy, không phải bị đá đập trúng rồi chứ?"
Hạ Nghị nắm chặt tay, gân xanh cũng nổi lên. Anh vẫn nghĩ Hạ phu nhân không giống những phụ nữ khác, là đàn ông cũng đã ngán, nhưng mà không ngờ, ngay bên cạnh anh lại ẩn dấu một con sói như hổ rình mồi!
“Đầu tôi bị đá đập trúng?" A Hào cười lạnh, “Tôi đánh cược với các ông, nếu Tống Dư Vấn li dị, người theo đuổi cô ấy tuyệt đối chẳng ít!" Tống Dư Vấn không phải là bà chủ bình thường, cô có tài có tướng mạo có năng lực, cho dù có một con gái, cũng không ảnh hưởng đến giá thị trường của cô!
“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa!" A Lôi ngăn lại.
Nói tiếp nữa sẽ thành chuyện lớn đấy.
Nhưng A Hào cố tình còn liếc mắt đến Hạ Nghị đã sớm tức giận, “Nghị cũng là người thông minh, ông giấu Tống Dư Vấn như hộp châu báu, ông không muốn chia tay, làm sao không biết đạo lý này?"
“Tôi nói nhé, người sống ở trên thế giới này, cũng rất…" Lời A Hào còn chưa nói hết, Hạ Nghị đã đánh một quyền về phía chiếc mũi cao ngất của anh.
…
Hôm nay, Thụy Thụy có tiết học múa. Múa là tiết học Thụy Thụy rất thích, đặc biệt là điệu Latin, mỗi lần đi theo tiết tấu nhanh, Thụy Thụy luôn có cảm giác bay bổng.
Dư Vấn đứng ở cửa, nhìn xuyên qua cửa thủy tinh, bên trong lúc này có Thụy Thụy buồn bã ngừng nhảy. Cô rất có lỗi với con gái, việc duy nhất cô có thể làm chỉ là ở bên cạnh con.
Đi theo giai điệu, Thụy Thụy như ngày thường, giữ trọng tâm, gót chân dùng sức, phần gối vươn qua người, sau khi nghiêng sang trái sẽ lập tức xoay người, nhưng đúng lúc này, vì bất an, thân thể nó lại mất thăng bằng, ngã thật mạnh xuống đất.
“Thụy Thụy!" Cô lập tức muốn mở cửa phòng múa ra chạy vào xem con gái có bị thương không.
Nhưng có người đã sớm hơn cô một bước.
“Ba!" Thấy rõ người bế nó lên, Thụy Thụy vui mừng hét to.
Như A Hào bị anh đánh đến vào viện đã nói, Hạ phu nhân là hộp châu báu, cho nên anh không muốn ly hôn sao? Cách nói này như một cành gai đâm vào, khiến lòng tự trọng đàn ông của anh chịu đả kích nghiêm trọng. Nhưng mà, anh cũng không hiểu, bây giờ vì sao mình lại xuất hiện ở đây? Đáp án chỉ có một, cho dù ly hôn, anh cũng muốn con gái!
Dư Vấn bước lên trước, lạnh giọng, “Trả con gái lại cho tôi!"
“Hạ phu nhân, con gái của cô, hình như cũng là con gái của tôi?" Anh không nhìn cô, cố ý để cô tức giận đến nghiến răng, lại không thể phát tác trước mặt Thụy Thụy.
“Ngã sao?" Hạ Nghị cúi đầu hỏi con gái.
“Không. Nhưng Thụy Thụy muốn ba bế tiếp!" Thụy Thụy lập tức vươn tay, làm nũng.
Thụy Thụy rất thông minh, có thể nhận thấy mẹ quyết đoạn tuyệt, một khi đã như vậy…
Hạ Nghị nở nụ cười, vô cùng thân thiết nhấc con gái lên, để con ngồi trên cổ mình. Nhất thời, Thụy Thụy cười đến khanh khách.
“Thụy Thụy, xuống dưới!" Dư Vấn nhăn mày lại, nghiêm mặt.
“Không đâu, con muốn ba!" Thụy Thụy ôm lấy cổ Hạ Nghị, không chịu xuống.
“Thụy Thụy, ba đưa con đi đặt vé máy bay, vài ngày nữa chúng ta đi Nhật Bản chơi nhé!" Biết rõ cô đã rất tức giận, Hạ Nghị vẫn cố ý nói như vậy.
Ghen? Anh chỉ muốn cô ăn dấm chua của anh thôi!
“Được đó, được đó!" Thụy Thụy vui sướng hô to, không quên lấy lòng, “Mẹ, ba người chúng ta cùng đi nhé!"
Dư Vấn lạnh như băng, “Mẹ không đi!" Thật sự đủ rồi! Tống Dư Vấn cô muốn ly hôn, không ai ngăn được!
Thụy Thụy nhất thời lộ ra biểu tình thất vọng.
Hạ Nghị cười, cố ý khiêu khích, nhẹ nhàng nói, “Thụy Thụy, vậy hai người chúng ta cùng đi Nhật Bản, được không? Bây giờ Thụy Thụy đi theo ba đi, về sau không cần mẹ con nữa nhé?"
Nghe vậy, Thụy Thụy do dự.
Nó cẩn nhận liếc mẹ một cái, phát hiện mẹ vẫn lạnh giá, dáng vẻ bất động.
Đấu tranh mấy phút đồng hồ, nuốt nước bọt, Thụy Thụy quyết nhẫn tâm, cuối cùng trả lời rất nhẹ, “Dạ, con đi với ba…"
Dư Vấn vẫn chờ con gái từ chối anh, tưởng là mình nghe lần, không tin nổi trợn mắt.
Tác giả :
Đản đản 1113