Mở Mắt Thấy Thần Tài
Chương 348
**********
Chương 348: Tìm người tới giúp
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
Lưu Hải Thăng vốn đã khó chịu, muốn thôi bạo,
một tay đút túi giáo huấn Dương Phi Huyền.
Nhưng không ngờ lại vồ hụt.
Lúc này máu chảy ròng ròng trên trán.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
Cũng khiến đám vệ sĩ bị dọa sợ.
Người song phương không ai làm gì nữa.
Dương Phi Huyền nhất thời cũng tái mặt.
Xảy ra chuyện đổ máu, lại ở Thục Xuyên, thế nào
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
cũng khó mà nói.
“Không được để con bé kia chạy, chính nó đánh
cậu Thăng!"
Một vệ sĩ chỉ vào Hồ Tuệ Mẫn ở bên cạnh rồi nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
“Tôi… Tôi không đánh ai cả!"
Hồ Tuệ Mẫn cũng choáng. Cô ta chỉ muốn khuyên
can, đâu có đánh ai, nhưng hiện tại, rõ ràng những vệ
sĩ này đã nhận định mình đánh cậu chủ của bọn họ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
Mà nhân viên của khu danh thắng nghe tin về
chuyện ở đây, lập tức cử người đến giải tán người xem.
Đồng thời cử nhân viên y tế đến băng bó vết
thương cho Lưu Hải Thăng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
Mấy quản lý của khu danh thắng cũng đứng ra
thương lượng.
Bây giờ ở hiện trường, không còn bao nhiêu người.
Về phần mấy người Vương Văn, Trần Hạo, đi cùng
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
Tuệ Mẫn, nên dĩ nhiên không thể rời đi.
“Cậu Thăng, chúng tôi trước tiên đưa anh đến
phòng ý tế của khu thắng cảnh băng bó đãi!"
“Cấm để bọn họ ra khỏi đây!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
Lưu Hải Thăng ôm đầu, được mấy nhân viên y tế
khiêng lên cáng.
Vào lúc này, giận dữ hô lên.
“Tôi không làm gì cả, dựa vào cái gì không thể đi khỏi đây!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
Hồ Tuệ Mẫn nóng máu. Lưu Hải Thăng là quá độc
đoán rồi đấy.
Lập tức xoay người, muốn rời đi.
“Cô gái à, mấ người trước hết phải chờ xem
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
chuyện này giải quyết như thế nào, cứ như vậy rời đi,
khu thắng cảnh của chúng tôi không cách nào giải
thích với nhà họ Lưu!"
“Tôi có thể làm chứng, cô ấy không làm gì cả, chỉ
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
là kéo tôi tránh sang bên thôi!"
Dương Phi Huyền cảm tạ nhìn Hồ Tuệ Mẫn, nhẹ
gật đầu, sau đó nói với người quản lý của khu thắng cảnh.
“Cô Phi Huyền, chúng ta thật sự không thể làm gì
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
được. Tuy khu thắng cảnh của chúng tôi sẽ ngăn cản
đánh nhau lần nữa, nhưng cụ thể thế nào, còn phải
xem thái độ của nhà họ Lưu!"
Người quản lý bất lực nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
Mặc dù xảy ra chuyện ð khu thắng cảnh, tuy có
vài chuyện vẫn đối kháng được, nhưng có một số việc
khu thắng cảnh của bọn họ căn bản không làm được.
Vương Tuấn Kiệt sợ hãi đến nỗi đầu đầy mồ hôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
Lưu Hải Thăng hình như từ nhỏ đến giờ, chưa bao giờ
chịu thiệt.
Bây giờ, lại vỡ cả đầu.
Hơn nữa lại nhận định là Hồ Tuệ Mẫn đã làm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
Mình đi cùng Hồ Tuệ Mẫn, đến lúc đó chắc chắn
sẽ bị nhắm vào.
Đắc tội với nhà họ Lưu, đám hèn mọn bọn họ có
khác gì lấy trứng chọi đá.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
Vì vậy, bây giờ, gọi cho ba anh ta, Vương Tuấn Kiệt
cũng lắp ba lắp bắp.
Vương Văn chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy.
Giờ sợ đến phát khóc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
Dẫu sao, cô ấy chỉ là một thiếu nữ vừa mới tốt
nghiệp, mới bắt đầu bước chân vào mảng kinh doanh.
Bình thường đâu có cơ hội tiếp xúckiểu này.
Mà hiển nhiên, cô ấy biết nhà họ Lưu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
Vì vậy, tất nhiên rất sợ.
Đừng nói cô ấy, Lương Mạnh bây giờ cũng sợ đến
mức muốn khóc, lập tức gọi điện cho ba mình.
“Chuyện này mọi người đừng sợ, dù sao mấy em
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
không đánh ai, tôi sẽ gánh giúp mấy em."
Dương Phi Huyền nhìn thấy bọn họ đều ở tuổi đôi
mươi, giống vừa mới tốt nghiệp đại học.
Lần này thuần túy là sợ mình bị thương.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
Sao cô ấy có thể để họ chịu đựng mọi chuyện chứ?
Hơn nữa, Hồ Tuệ Mẫn không làm gì cả, Dương Phi
Huyền biết rõ.
Vì vậy, để cho họ không sợ hãi, Dương Phi Huyền
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
liền cố gạt đi lo toan của bọn họ.
Mặc dù Dương Phi Huyền nhìn trông vẫn ổn.
Nhưng nói thật, trong lòng quả thực cũng có chút
sơ hãi, không biết giải quyết ra sao.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
Sau khi nói xong, Dương Phi Huyền ngay lập tức
liên hệ với công ty, kể lại rõ ràng ngọn nguồn sự tình.
“Hả? Được rồi, tôi biết rồi!"
Sau khi nói xong, vẻ mặt của Dương Phi Huyền hơi u ám.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
“Thế nào rồi chị Phi Huyền?"
Hồ Tuệ Mẫn giờ phút này lo lắng nói.
Một nhóm người cùng vây lại.
Dương Phi Huyền lắc đầu: “Công ty nói với tôi họ
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
đang gấp rút tìm cách, đã liên hệ với giám đốc Minh
rồi, nhưng lần này Lưu Hải Thăng bị thương nặng như
vậy, cho nên công ty lo lắng giám đốc Minh có thể
không trấn áp được. Dẫu sao, ông ta cũng sẽ không vì
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
một nghệ sĩ như tôi gây xích mích với nhà họ Lưu! Mặc
dù Lưu Hải Thăng kiếm chuyện, nhưng Lưu Hải Thăng
là người bị thương, mọi chuyện có chút khó giải quyết!
Dương Phi Huyền cũng có chút không bình tĩnh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
Nếu Lưu Hải Thăng không bị thương, Chu Minh có
thể trấn áp chuyện này, nhưng bị thương rồi, lại là hai
chuyện khác nhau.
Hơn nữa cũng không thể vì chuyện này, Chu Minh
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
lại đến làm phiền trụ sở chính của nhà họ Trần , có
khác gì muốn từ chức không.
Cho nên, không ai có thể ngu đến mức vì một
nghệ sỹ có mấy mống fan mà đi đâm đầu vào đám bê
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
tông cốt thép này, việc này thật sự nan giải.
“Vậy… Vậy làm sao bây giờ?"
Vương Văn khóc nói.
“Mấy em đừng gấp, tôi bây giờ sẽ thử dựa vào vài
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
mối quan hệ của mình! Chị Lương, chị nghĩ nên tìm ai đây?"
Dương Phi Huyền hỏi sang chị Lương, người đại
diện của mình.
Chị Lương hơi ngập ngừng, nói: “Dẹp vòng nghệ
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
sỹ không bàn tới, chị nghĩ có một người có thể tìm tới.
Chỉ cần có thể nhận được sự giúp đỡ của cậu ấy,
chuyện này nhất định sẽ ổn, chuyện này với cậu ấy chỉ
cần một câu thôi!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
“Hả? Ai vậy?"
Dương Phi Huyền vội vàng hỏi.
“Lần trước em đi diễn, cái cậu Hoàng, Hoàng Vĩnh
Hào muốn lấy số em, chính anh ta là người cử hành
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
một tiệc quy mô lớn lần đó. Cậu ấy không phải nói rồi
sao, có chuyện gì thì cứ tìm cậu ấy!"
Chị Lương nói.
“AI Hoàng Vĩnh Hào, cậu lớn thành phố Bắc kinh,
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
Hoàng Vĩnh Hào đó hả?"
Rõ ràng, Hồ Tuệ Mẫn và những người khác đều đã
nghe đến tên của Hoàng Vĩnh Hào. Họ trố mắt nhìn
nhau, khuôn mặt tràn đầy niềm vui. Nếu như cậu Vĩnh
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
Hào chịu giúp, vậy thì ổn rồi.
“Chỉ có thể làm thế thôi. Cậu Vĩnh Hào quen biết
lớn nhỏ. Buổi biểu diễn lần trước thực ra là cậu Vĩnh
Hào tổ chức cho một vị rất bí ẩn. Vì vậy, cậu Vĩnh Hào
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
nhất định có cách, chỉ cần cậu ấy gọi một cú điện
thoại là được!"
“Được, được, để tôi thử xem sao!"
Dương Phi Huyền gật đầu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
Gọi điện thoại cho Hoàng Vĩnh Hào.
Không lâu lắm, bên kia đã nghe máy.
Dương Phi Huyền hết sức ngạc nhiên, sau đó kể rõ
ngọn nguồn đầu đuôi câu chuyện cho anh ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
Sau khi cúp điện thoại.
Dương Phi Huyền cười nói: “Được rồi, được rồi,
cậu Vĩnh Hào nói, cậu ấy sẽ giúp khai thông quan hệ!"
Hồ Tuệ Mẫn và những người khác đều vui mừng khôn xiết.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
Đặc biệt là Hồ Tuệ Mẫn vẫn nặng gánh trên người,
sợ nhất là gây thêm rắc rối.
Trong khi chờ đợi cuộc gọi của cậu Vĩnh Hào, Hồ
Tuệ Mẫn và những người khác đều vây quanh Dương Phi Huyền.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
Nghe cô ấy kể chuyện cậu Vĩnh Hào mở tiệc.
Đây là lần đầu tiên nói chuyện lâu như vậy với một
ngôi sao thần tượng, còn cùng trải qua chuyện lần này,
mọi người không khỏi hưng phấn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
Mà Trần Hạo đứng đây có phần không hòa hợp
được.
Thậm chí vừa rồi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Nếu
mấy người Vương Văn thật sự có chuyện, mình có thể
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
giúp đỡ một chút.
Dấu sao, Dương Phi Huyền cũng xem như nửa
người dưới trướng mình.
Cũng không thể trơ mắt thấy mấy người họ có
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
chuyện.
Nhưng tất cả đều ổn bây giờ.
Nhưng không lâu sau, Messenger có tin nhắn đến.
Chín là của Hoàng Vĩnh Hào gửi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
“Anh, em có chuyện muốn anh giúp đỡ! He he!"
Trần Hạo không khỏi mỉm cười, đã đoán được
chuyện gì, vẫn hỏi.
Quả nhiên, Hoàng Vĩnh Hào muốn Trần Hạo nói
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
chuyện với Lý Trấn Quốc, giải quyết quan hệ với nhà họ Lưu.
Có điều, Hoàng Vĩnh Hào không tìm ba mình, lại
thích tìm Lý Trấn Quốc.
Nhưng tìm nhiều rồi, có hơi ngại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
Bây giờ không thể làm gì khác hơn là tìm Trần Hạo.
“Được!
Trần Hạo cười khổ, sau đó nói chuyện với với Lý trấn Quốc
, Lý Trấn Quốc lập tức đi giải quyết.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
Khoảng nửa giờ sau.
Dương Phi Huyền vẫn đang hồi hộp chờ cuộc gọi
lại, chuẩn bị gửi một tin nhắn khác cho cậu Vĩnh Hào.
Kết quả thấy người quản lý của khu danh thắng
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
chạy đến.
“Cô Phi Huyền, tôi có chuyện muốn nói với cô.
Vừa rồi cậu Thăng chuyện này bỏ qua, không tính toán
nữa! Mấy người cũng có thể đi rồi!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
Quản lý khu thắng cảnh cho biết.
“Được, cảm ơn quản lý!"
Dương Phi Huyền cuối cùng thỡ ra một hơi.
Vương Văn và Hồ Tuệ Mẫn nhìn nhau, mỗi người
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."
đều vui mừng…
Cậu Vĩnh Hào, thật lợi hại!