Mộ Lang Bách Hoa Tu

Chương 19

Tuyết Họa Nhi từ trong bếp đi ra, bỗng nhiên phát hiện, hai con yêu quái đều không thấy đâu cả. Động Ba Nguyệt to lớn như vậy chỉ còn lại mình nàng. Nàng đi tới đi lui trong phòng Khuê Mộc Lang, ra vào mười lần, cứ do dự về chuyện nên trốn hay không nên trốn.

Nếu chạy trốn ngay lúc này thì đúng là một cơ hội tốt, nhưng mà, nàng lại không thể bảo đảm có thể chạy đi mà không bị bắt lại. Lúc trước, nàng cứ nghĩ rằng, có bảy lần là sẽ đủ, nên cứ đi ra ngoài vô tội vạ. dije,n,,da/nnl3q.yđron Mà hiện giờ, cơ hội cũng giống như bạc, tiêu tốn rất nhanh, đảo mắt một cái đã đến cơ hội cuối cùng rồi. Bây giờ, nếu không nắm chắc, thì tuyệt đối không được hành động tùy tiện, nếu không sẽ biến thành mỹ thực trong miệng sói. Nàng rùng mình một cái, kiên quyết quay trở về từ trước giường của Lang quân.

Ngàn vàn lần không nên bị kích động, phải thật bình tĩnh. Nàng chạy tới bên bờ dòng suối nhỏ, vốc một ít nước lên rửa mặt, muốn cho mình được bình tĩnh tỉnh táo lại một chút.

"Nàng sao vậy?"

Đột nhiên, phía sau vang lên giọng nói của Khổng Tước quân. Tuyết Họa Nhi cực kỳ hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại nhìn, quả nhiên là hắn. Vừa thấy hắn, Tuyết Họa Nhi đã cảm thấy căng thẳng, không vui.

"Không phải ngươi và Lang quân đã đi rồi sao, như thế nào mà nửa đường lại quay về vậy? Lang quân đâu?"

Khổng Tước quân mím môi, chua lè chua lét nói: "Lang quân, lang quân. Gọi thân mật như vậy."

"Hắn đâu?"

"Ta quấn lấy hắn đi vòng lớn, rồi tìm cơ hội quay về giúp nàng đây."

Tuyết Họa Nhi vừa nghe đến chữ "Giúp", đã cảm thấy rùng mình.

"Ngươi không cần phải làm như vậy. Ta không cần ngươi giúp. Chúng ta vẫn nên việc ai người nấy làm đi."

"Không, nhất định ta phải giúp nàng. Đã làm người tốt thì phải làm đến cùng, đưa Phật thì phải đưa tới tận Tây Thiên. Lần cuối cùng này, nhất định chúng ta sẽ thành công."

"Không, ta kiên quyết không chấp nhận."

"Nàng không muốn nhận cũng phải nhận. Nàng biết không, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Bây giờ, ta sẽ biến nàng thành một con cá, nàng cứ đợi dưới suối này. Đợi đến ngày mai, ta sẽ biến nàng về như cũ. Hắn nhất định sẽ không thể tưởng tượng được, nàng lại trốn trong nhà hắn. Khuê Mộc Lang là người cực kỳ giữ chữ tín, chỉ cần nàng trốn được một ngày này, về sau tuyệt đối hắn sẽ không tìm nàng nữa."

Tuyết Họa Nhi không kịp phản đối, đã "Bùm" một tiếng rơi xuống nước, mà còn là trong hình dạng của cá. Nàng tuyệt vọng ngoi lên mặt nước, nhìn Khổng Tước quân đang cười ngọt ngào và nhiệt tình, mà thật muốn phun một ngụm nước lên mặt hắn. Nhiệt tình giúp đỡ người khác là chuyện tốt, nhưng mà nhiệt tình đến mức phá hoại thì không phải là chuyện tốt nữa.

Nhưng Tuyết Họa Nhi đang là một con cá, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Khổng Tước quân mà không nói nên lời, chỉ có thể lo lắng suông mà không làm thế nào được.

Khổng Tước quân đứng lên, vội vã nói: "Ta không thể nán lại lâu được, ta phải nhanh chóng đi tìm Khuê Mộc Lang, nếu không, nhất định hắn sẽ nghi ngờ ta."

Nói xong, hắn lập tức biến mất.

Tuyết Họa Nhi cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu khi làm cá, mà phẫn hận không thôi. Tên Khổng Tước quân này cứ đổi tới đổi lui nàng, trước thì từ nữ biến thành nam, bây giờ thì tốt rồi, biến nàng thành cá luôn. May mà đây là lần cuối cùng, nếu không cứ bị hắn lăn qua lăn lại như vậy, còn không bằng để cho Khuê Mộc Lang một ngụm ăn luôn đi cho rồi. Ở cùng với hắn, quả thực cứ như là đang chịu tội vậy!

Cũng không biết đã qua bao lâu, mắt thấy trời sắp tối, mà Khuê Mộc Lang và Khổng Tước quân đều không thấy bóng dáng, Tuyết Họa Nhi cũng cảm thấy hơi mệt mỏi. Nàng đã bơi trong nước suốt một ngày, cực nhọc vô cùng, nên quyết định nghỉ ngơi một chút, đi ngủ.

Đột nhiên, một cơn gió lạnh phất qua mặt nước, trên bờ suối có một ngọn đèn lồng đang tỏa sáng. Tuyết Họa Nhi khẩn trương trốn dưới nước. Ánh sáng của đèn lồng kia dường như đang ở ngay trước mắt, khiến nàng thấy rõ ràng có một người đang đứng trên bờ, là Khuê Mộc Lang.

Trong lòng nàng chợt lạnh, nguyệt hắc phong cao, không biết Lang quân trở về từ nơi nào, rồi đốt đèn lồng ngồi xổm dưới mép nước, là có ý gì. Chẳng lẽ, hắn đã phát hiện ra nàng rồi ư? Hoặc là, Khổng Tước quân đã nói cho hắn rồi hay sao?

Khuê Mộc Lang cúi người, ngồi xuống, lầm bầm lầu bầu: "Bản Tinh quân hôm nay muốn ăn cá, con cá kia có vẻ ngon đây?"

Tâm Tuyết Họa Nhi trở nên lạnh lẽo, nàng ra sức lặn xuống đáy nước. Nhưng đáng giận là, suối này lại vô cùng nông, nàng đã nằm ở trên cát dưới đáy nước rồi mà vẫn thấy đèn lồng trong tay Khuê Mộc Lang như đang gần trong gang tấc.

Nàng lại ra sức sáp lại gần đám cá. Nhưng mà, những con cá này thật không thân thiện chút nào, vừa thấy nàng bơi tới, chúng đã né tránh ngay.

Như thế này thì phải làm sao bây giờ? Một cái vợt cá duỗi tới. Tiếng nước vang lên, nàng đã vào trong giỏ cá rồi.

"Con cá này hơi gầy." Khuê Mộc Lang dường như không hài lòng lắm, định thả nàng vào trong nước. Tuyết Họa Nhi kích động, âm thầm cảm thấy may mắn vì Khổng Tước quân đã không biến nàng thành một con cá béo mập.

"Nhưng mà, cá béo quá thì lại ngấy, thôi cứ con này đi." Tuyết Họa Nhi tuyệt vọng, thống hận vì sao Khổng Tước quân lại không biến nàng thành một con cá béo chứ.

Khuê Mộc Lang lấy nàng ra từ bên trong giỏ cá. Tuyết Họa Nhi bi ai nghĩ, lần này chắc chắn là bị vào nồi rồi. Thật sự là dù có trốn thế nào, biến hóa thế nào, cũng không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.

Quả nhiên, hắn một mạch mang nàng đi về phía phòng bếp.

Nàng tuyệt vọng nhắm nghiền mắt. Đột nhiên, hắn thả nàng xuống, tiếng nước "Ùm ùm" vang lên.

Nàng mở to mắt, sợ ngây người, đây không phải trong nồi, mà là trong một cái hồ tắm lớn. Trong nháy mắt, Khuê Mộc Lang đã biến phòng khách của Khổng Tước quân thành một phòng tắm lớn.

Đúng là giết gà dùng dao mổ trâu mà. Một con cá nho nhỏ như vậy, cứ thả vào nồi là được rồi, lại còn dùng cả một hồ tắm lớn.

Khuê Mộc Lang ôm cánh tay ngồi xổm bên hồ, nhìn cá cười ha ha, nói: "Rửa sạch đã, rồi sẽ ăn."

Tuyết Họa Nhi chẳng còn hơi sức đâu mà bơi lội nữa, tuyệt vọng tràn trề, trong lòng lại nguyền rủa Khổng Tước quân hàng vạn lần.

Cho tới bây giờ, chủ ý mà hắn đưa ra đều ôi thiu đến tột bậc. Bây giờ thì hay rồi, làm một con cá ngay cả cơ hội cầu xin tha thứ cũng không có, đúng là có miệng mà không thể nói mà. Nàng khóc không ra nước mắt.

Khuê Mộc Lang đứng lên, cởi áo khoác, đi xuống hồ.

Tuyết Họa Nhi kinh sợ, hắn định làm gì vậy? Mắt thấy hắn càng lúc càng tới gần, nàng sửng sốt, nàng vội vàng nhắm mắt lại, cho dù có làm một con cá cũng nên biết rằng phi lễ chớ nhìn. Hiện giờ, Lang quân quần áo không chỉnh tề, vô cùng chướng mắt.

Hắn bắt đầu bơi tới chỗ nàng, đây là ý gì chứ? Muốn đích thân bắt cá sao? Sau đó, định ăn sống hay nấu canh? Vừa nghĩ đến đây, nàng lại kìm lòng không đậu run rẩy. Ôi chao, một bữa cơm của yêu quái có trình tự thật phức tạp, khó hiểu.

Nàng không muốn chống trả, ngay cả trốn cũng không thèm trốn. Chạy trốn vài lần rồi bị hắn tìm được đã khiến cho nàng nản lòng thoái chí, đành chấp nhận số phận.

Hắn khẽ vươn tay vớt nàng qua, sau đó vỗ hai cái lên thân cá. Chuyện đáng sợ đã xảy ra, nàng khôi phục nguyên dạng, biến trở về hình người! Thì ra hắn có pháp thuật cao cường, nên đã sớm nhìn ra nguyên thân của nàng, nhưng vẫn cố ý chọc ghẹo nàng. Thật đáng ghét mà!

Hắn đang quần áo không chỉnh tề, nàng vừa sợ vừa thẹn, nhưng mà trước mắt, sinh tử là chuyện hệ trọng nên nàng bất chấp ngượng ngùng, "thản nhiên nhìn thẳng" hắn cũng không sao cả. Quan trọng là hiện tại, nàng đã khôi phục hình người, có thể nói chuyện, nên phải mau chóng cầu xin tha thứ đi thôi. Đây là cơ hội cuối cùng rồi.

"Lang quân, ta, ta không muốn trốn đâu, là do Khổng Tước quân biến ta thành như vậy. Tất cả đều là do hắn làm. Ta thật sự không muốn chạy trốn." Lời này của nàng là thật, quả thực là Khổng Tước quân đã bày ra trò này.

Khuê Mộc Lang âm hiểm cười: "Cái này, ta cũng mặc kệ thôi. Quan trọng là nàng đã bị ta bắt được, thực nhanh ha, ta còn cảm thấy chưa đùa giỡn đủ thì đã hết bảy lần rồi."

Nàng cũng cảm thấy đáng tiếc, bảy lần cơ hội cứ như vậy mà tan biến thật nhanh.

"Lang quân hãy niệm tình mấy ngày qua chúng ta ở cùng, mà tha cho ta đi."

"Chỉ có phu thê và huynh đệ ta mới hạ thủ lưu tình. Nàng nói xem, chúng ta có quan hệ gì?"

Tuyết Họa Nhi tuyệt vọng, nàng với phu thê và anh em của hắn đều không liên quan, xem ra, muốn hắn niệm tình mà tha cho nàng là không có khả năng rồi.

Một chiêu cuối cùng: "Lang quân, ta sẽ cho người đưa tới thật nhiều thịt heo thịt bò thịt dê, ngươi đừng ăn ta. Phụ hoàng ta vì cảm kích ngươi đã thả ta, nhất định hữu cầu tất ứng, ngươi muốn ăn thịt gì cũng đều có, ngoại trừ thịt người. Người ta vốn dĩ hơi gầy, không dễ ăn chút nào."

Khuê Mộc Lang cười đến ý vị thâm trường: "Ta lại cảm thấy nàng không tệ, chỗ nên gầy thì gầy, chỗ cần béo thì béo. Nhất định là ăn rất ngon."

Xong rồi, nói thế nào cũng không thoát khỏi miệng sói rồi. Đành chấp nhận số phận thôi!

Tuyết Họa Nhi tuyệt vọng hỏi: "Lang quân định ăn ta thế nào? Là một ngụm nuốt luôn hay là nhai kỹ nuốt chậm?"

Lang quân nuốt một ngụm nước bọt: "Đương nhiên là, nhai kỹ nuốt chậm."

Nhai kỹ nuốt chậm thì có khác gì lăng trì chứ? Từng ngụm từng ngụm ăn, còn không phải là đau chết hay sao? Đúng là con yêu quái tàn nhẫn.

Tuyết Họa Nhi nước mắt lưng tròng: "Như vậy sẽ rất lâu, rất đau đó."

Lang quân mỉm cười gật đầu: "Đúng là rất lâu, nhưng mà chỉ đau một chút thôi, qua một lát thì sẽ ổn thôi."

Tuyết Họa Nhi muốn mình được chết thoải mái một chút: "Lang quân vẫn nên đánh ngất ta đi, ta sợ đau."

Lang quân cười rạng rỡ: "Đánh ngất không hay lắm, không tình thú."

Tuyết Họa Nhi lại nói: "Vậy Lang quân chuốc say ta đi."

Lang quân híp mắt, cân nhắc một lát: "Chuốc say? Ý kiến này không tệ. Ta nhớ có món ăn tên là Túy Tôm, rất có hương vị. Hôm nay ta muốn nếm thử mùi vị của món Túy Ngư."

Nói xong, Lang quân giống như đang làm ảo thuật, trong tay biến ra một bầu rượu. Ngón tay hắn bắn ra, lze.q.u;ydo/nn,c0om lại có thêm hai chiếc ly nữa. Có pháp thuật thật là tiện lợi. Tuyết Họa Nhi chủ động lấy một chiếc ly trong tay hắn, thấy chết không sờn, nói: "Tới đây đi."

Lang quân cười ha ha rót cho nàng đầy một ly, cũng rót cho mình một ly, rồi sau đó cười yếu ớt: "Nào, chúng ta cụng ly."

Thực ra, Tuyết Họa Nhi rất ít khi uống rượu, nhưng lần này nàng bất chấp, hào phóng uống một hơi cạn sạch, sau đó lại đưa cái chén ra: "Tiếp đi."

Lang quân cười tít mắt rót cho nàng một ly nữa, sau đó giữ chặt cánh tay nàng rồi choàng vào cánh tay hắn. Tuyết Họa Nhi cảm thấy ngượng ngùng, tim đập thình thịch. Nam nữ thụ thụ bất thân, tư thế gần nhau như thế này thật sự không ổn cho lắm. Hai mắt nàng chỉ dám nhìn vào ly rượu, không dám nhìn sang nơi khác.

Khuê Mộc Lang tình ý triền miên tiến sát tới gương mặt trứng tròn của nàng, dịu dàng nói: "Chúng ta uống rượu hợp cẩn thôi."

Tuyết Họa Nhi cảm thấy khó xử vô cùng, tên yêu quái này, thật đáng ghét mà, trước khi ăn mà vẫn muốn đùa giỡn nàng một phen. Lễ hợp cẩn có ý nghĩa như thế nào, chẳng lẽ hắn lại không biết hay sao?

Trước khi chết ngàn vạn lần không thể đánh mất khí tiết. Nàng nhịn xuống ngượng ngùng, cố chấp rút cánh tay của mình ra khỏi cánh tay hắn, nhưng mà cánh tay của hắn cứng như sắt vậy. Nàng giãy giụa đến mức rượu cũng bị hắt vào trong hồ, mà không thể tránh ra nổi.

Hắn lại còn có chút say mê, nói: "Tuyết Họa Nhi, nàng đỏ mặt như vậy, xem ra ăn sẽ rất ngon."

Tuyết Họa Nhi xấu hổ và giận dữ, nếu ngươi không làm loạn như thế này, sắc mặt ta nhất định sẽ trắng bệch vì sợ. Hừ!

Hắn lại rót cho nàng một ly, ghé vào tai nàng, cười nói: "Lần này đừng hất đổ rượu nữa nhé."

Người hắn sao lại nóng như vậy chứ? Nàng vội vã lùi về phía sau, rượu lại bị đổ mất một nửa.

"Nàng đó, sao lại không nghe lời như vậy chứ?"

Giọng nói của hắn vô cùng trầm thấp. Hắn cương quyết mở rộng cánh tay, cuộn nàng vào trong ngực, sau đó ép buộc nàng tạo thành tư thế uống rượu hợp cẩn cùng hắn, vô cùng bá đạo, trầm giọng nói: "Uống đi."

Tuyết Họa Nhi đành phải uống, thôi, chết ta còn không sợ, sợ gì uống rượu hợp cẩn với ngươi chứ? Uống xong, nàng nhìn Lang quân, có vẻ như hắn đang vô cùng hài lòng, mặt mày hớ hở.

Nàng thở dài, chủ động rót mấy ly rượu, có ý muốn mượn rượu giải sầu và khẳng khái chịu chết. Cũng không biết Lang quân bị làm sao mà cứ nhích lại gần nàng. Toàn thân nàng lại bắt đầu nóng lên, mặt cũng vô cùng nóng. Khoảng cách gần như vậy quá mức không ổn mà.

Cuối cùng men rượu đã ngấm, nàng bắt đầu cảm thấy hơi lâng lâng, nước cũng ấm áp vừa phải, ngâm mình ở bên trong vô cùng thoải mái, nếu như không có Lang quân như hổ rình mồi bên cạnh thì sẽ càng hoàn mỹ hơn. Nàng muốn đẩy hắn xa ra một chút, nhưng không ngờ đẩy tay một cái, lại đẩy vào ngực hắn, xúc cảm vô cùng tốt, trơn bóng, mát lạnh. Không ngờ, da dẻ yêu quái lại đẹp đến như vậy. Hơn nữa, nàng càng đẩy thì có vẻ như lại càng tới gần hắn hơn một chút.

Trong nháy mắt, ly rượu của Khuê Mộc Lang đã không thấy đâu, bầu rượu cũng biến mất. Chiếc ly trong tay nàng cũng không còn nữa. Xem ra bây giờ, hắn muốn biến nàng thành đồ nhắm rồi. Nàng cảm thấy căng thẳng hồi hộp, hắn muốn bắt đầu ăn rồi ư? Nàng còn chưa say đến chết mà, trái lại vẫn cảm thấy còn lý trí và thanh tỉnh thì làm sao bây giờ?

Vừa thấy hắn há mồm, nàng đã hét lên một tiếng thảm thiết, hai mắt nhắm nghiền. Muốn nàng trơ mắt nhìn chính mình bị hắn từng ngụm ngốn sạch, thì nàng không có dũng khí đó. Nàng cảm thấy mình còn chưa đủ dũng cảm mạnh mẽ đến như vậy.

Nhưng không ngờ, môi hắn lại áp lên môi nàng, liếm liếm, rồi thấp giọng nói: "Mùi vị thật ngon, không tệ chút nào." Sau đó đầu lưỡi cũng vươn tới.

Bắt đầu ăn từ môi sao? Hắn quả thực là muốn nhai kỹ nuốt chậm, tỉ mỉ từng chút từng chút một, nhưng để ý kĩ, lại không có cảm giác đau đớn, ngược lại tê tê dại dại vô cùng thoải mái. Nàng lo lắng thấp thỏm chờ bước tiếp theo của hắn, nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy gì hết. Hắn cứ tỉ mẩn thưởng thức môi nàng, mài tới mài lui. Mài tới mức nàng cảm thấy tức giận, toàn thân cũng nóng lên.

Sau một lúc lâu, hắn mới buông nàng ra, hai mắt tỏa sáng nhìn nàng.

"Lang quân ăn nhanh đi, ta đợi rất sốt ruột." Quả thực là nàng cảm thấy vô cùng sốt ruột, chậm chạp như vậy thì khi nào mới có thể ăn xong, đau dài không bằng đau ngắn. Hắn vẫn nên để cho nàng được chết một cách thống khoái, để được giải thoát sớm một chút.

Hắn mím môi cười khẽ, cười đến tuấn mỹ tà ác.

Hắn đưa tay xuống dưới nước, cởi y phục của nàng ra. Lúc đầu, Tuyết Họa Nhi còn cảm thấy kinh ngạc, nhưng sau đó lại thấy bình thường. Cũng đúng thôi, ăn cá thì phải đánh vẩy, ăn thịt người thì tất nhiên là phải cởi quần áo.

Nhưng nào ngờ, hắn không chỉ cởi y phục của nàng, mà còn lần mò bốn phía. Cũng như lần trước, nơi nên sờ hay không nên sờ hắn đều đã sờ qua một lần, hơn nữa còn cố tình đụng chạm vào bộ phận quan trọng.

Tuyết Họa Nhi nóng nảy, xấu hổ và giận dữ đến cùng cực: "Ngươi muốn ăn thì ăn nhanh đi, vì sao còn phi lễ ta?"

Lang quân bất chợt nở nụ cười: "Phi lễ? Đâu có. Ta chỉ muốn nhìn xem nàng đã rửa sạch chưa? Nếu chưa, chỉ sợ ăn vào sẽ bị đau bụng."

Cái này cũng phải xem sao, hiển nhiên, lúc này hắn lại có tính thích sạch sẽ đến mức lợi hại rồi. Lại nói, nàng chưa từng nghe thấy có con yêu quái nào ăn thịt người mà còn cần phải rửa sạch. Nàng cảm thấy, giờ phút này mà thảo luận vấn đề này thì rất tàn nhẫn.

Tuyết Họa Nhi bi phẫn nói: "Ăn thịt công chúa sẽ bị ông trời trách phạt."

Lang quân nhướng mày lên, cực kỳ thản nhiên nói: "Ta không sợ, ta là thần tiên."

Tuyết Họa Nhi nhụt chí: "Vậy thì ngươi ăn đi, đừng lề mề nữa."

Hắn cười ha hả: "Tính khí của nàng sao lại nóng nảy như vậy chứ?"

Nàng thẹn quá hóa giận: "Phải, là ta nóng nảy."

Lang quân cười nói: "Được rồi, nàng nhắm mắt lại đi."

Nhắm thì nhắm!

Kỳ lạ, rốt cuộc Lang quân định bắt đầu ăn từ chỗ nào đây? Lúc thì hôn nhẹ chỗ này chỗ này, lúc thì cắn cắn chỗ khác, thực khiến người ta thẹn thùng đỏ mặt mà. Nhưng nàng không ngờ rằng, lại không có cảnh tượng xé thịt, máu chảy đầm đìa, mà ngược lại có vẻ dịu dàng. Càng kỳ lạ hơn là, nàng bị hắn ăn mà không cảm thấy đau chút nào. Có lẽ là do uống rượu hơi nhiều, nên bị "phương thức ăn" này của hắn khuấy đảo khiến nàng cảm thấy mê man không tỉnh táo, dường như chỉ muốn ngủ thiếp đi, tiến vào trong giấc mộng đẹp.

Đột nhiên, nàng bị hắn dùng thứ gì đó cứng rắn đâm đau đến mức kinh hoàng tỉnh dậy từ giấc mộng, trong nháy mắt, nước mắt của nàng cũng rơi xuống.

Đây mới thực sự là bắt đầu ăn. Nàng muốn khóc mà khóc không thành tiếng. Bờ môi cũng bị môi hắn chặn lại. Tiếng nước bên tai chảy róc rách, nàng bị hắn quấn lấy ở trong làn nước, chìm nổi lên xuống. Thật đáng giận mà, nàng cứ nghĩ mình đã say lắm rồi, nhưng xem ra, nàng vẫn chưa uống đủ, bởi vì vẫn chưa mất đi ý thức.

Không phải hắn nói chỉ đau một lúc thôi hay sao? Như thế nào mà lại lâu như vậy? Quả nhiên, lời nói của một con yêu quái là không thể tin. Đáng tiếc, cho dù bây giờ biết được thì cũng đã muộn rồi. Đáng buồn hơn nữa là, nàng không bị hôn mê, mà cứ tỉnh táo trải nghiệm nỗi thống khổ khi bị ăn này.

Một lần ăn này của Lang quân vô cùng lâu, lâu đến nỗi nàng đã không còn cảm giác đau nữa rồi.

Nàng cũng không biết mình đang nằm mộng hay đang tỉnh táo, đang sống hay đã chết. Sau một lúc lâu, tiếng nước mới ngừng lại. Toàn thân nàng vô lực, giống như nói mê hỏi một câu: "Ta chết rồi sao?"

Lang quân ôm nàng, nhẹ nhàng thổi hơi bên vành tai nàng, cười khẽ: "Chưa chết. Mà chỉ dục, tiên, dục, tử."
Tác giả : Thị Kim
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại