Mộ Khuynh Cuồng Kiêu
Chương 48
Nhìn chữ viết xiêu vẹo trên giấy trắng, Dận khẳng định trán mình nhất định nổi không ít gân xanh.
“Ngươi ngay cả cầm bút cũng không biết sao?"
Dận nhìn Mộ Quân Duệ một tay nắm ngang cây bút lông loại tốt, tư thế còn không bằng con nít đi học, cực kì khó coi! Tuy đã lĩnh hội qua điểm “khác người" của Mộ Quân Duệ, nhưng Dận vẫn cảm thấy sớm muộn gì mình cũng bị hắn bức điên.
“Ta chưa viết bằng bút lông bao giờ, ngươi đưa ta cây bút lông gà xem sao"
Từ nhỏ đến lớn đều xài bút máy, chưa từng chạm qua bút lông, tới nơi này Mộ Quân Duệ muốn viết cái gì đều nhờ Ngọc Diệp viết dùm. Bây giờ Dận lại bắt hắn viết, hắn làm sao mà viết được? Có điều nếu là bút lông gà thì có thể thử xem.
Dận bất đắc dĩ nhìn Mộ Quân Duệ, hắn lại vểnh chân, xoè hai tay ra, vẻ mặt “vô tội".
“Mà thôi, giờ bắt ngươi học thì gấp quá, tránh ra". Dận cầm bút lông, rất có bài bản mà viết. Hiện tại trong triều đã không còn địch thủ, Thái tử đã sớm bị Mộ Quân Duệ dùng phép khích tướng mà thăng thiên trong lúc đánh trận với Cô quốc. Kế mượn đao giết người luôn là sự lựa chọn chính xác.
“Chậc, chữ cũng đẹp như người vậy"
Mộ Quân Duệ nằm bên cạnh, tươi cười nhìn dáng vẻ chuyên tâm viết chữ của Dận. Có ai đó đã từng nói nam nhân trong lúc chuyên tâm là quyến rũ nhất. Dận dùng bút quét quét mấy phát là hoàn thành xong thánh chỉ.
“Ý ngươi là chữ của ngươi cũng giống ngươi sao?"
Dận trêu Mộ Quân Duệ một phen, nhoài người qua. “Ngươi chỉ cần đóng dấu lên thánh chỉ là được rồi, ta nghĩ dân chúng Ô Phương quốc cũng không muốn thấy chữ viết như gà bới của Tân hoàng đâu"
“Ngươi là ta, mà ta chính là ngươi, không phải còn có ngươi sao?"
Mộ Quân Duệ lấy ra ngọc tỉ, nhấn một cái lên thánh chỉ coi như xong.
“Chờ ít lâu nữa là đại lễ đăng cơ"
Mộ Quân Duệ nhìn thánh chỉ chút nữa sẽ được chiếu cáo thiên hạ đang đặt trên bàn, tay vuốt lên lớp lụa vàng. Đây là cảm giác làm Hoàng đế sao, thật sơ sài.
Dận vươn tay vuốt lên long bào trên người Mộ Quân Duệ, hình rồng được thêu bằng tơ vàng tinh xảo mà cao quý, từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống thiên hạ. Có biết bao nhiêu người vì bộ y phục này mà máu chảy thành sông, phơi thây khắp chốn
“Duệ, ngươi bằng lòng ngồi trên ngai vàng sao?"
Ánh mắt Dận trở nên mịt mờ, cột nam nhân buông thả phóng khoáng này trên ngai vàng rốt cuộc là đúng hay sai? Cho dù đây là số mệnh từ xưa truyền lại, nhưng hắn không muốn ép buộc người mình yêu. Hắn biết tình trạng hôm nay phần lớn là vì mình mà ra.
“Yên tâm đi"
Mộ Quân Duệ chưa từng nhiều lời, một câu nói đơn giản cũng đủ biểu hiện hết thảy. Đế vương ư, không phải chưa từng làm qua, làm thêm lần nữa thì có sao đâu.
“Ừm, y phục này ta rất thích, mặc trên người ngươi đúng là rất hoàn mỹ!"
Mộ Quân Duệ xoay người nhìn ngắm y phục của Dận, màu đỏ, vô cùng đẹp! Nghĩ tới lúc đăng cơ, Dận mặc như vậy đứng bên cạnh mình, quả thật giống y như tân nương, chậc chậc! Thật tuyệt vời biết bao nhiêu!
Dận túm lấy Mộ Quân Duệ, hung hăn trừng hắn.
“Đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì! Ngươi an phận một chút cho ta, nếu không buổi tối ngươi sẽ rất thảm!"
Suy tính của hắn sao Dận lại không biết.
“Được rồi, được rồi, có điều cũng may thân thể ngươi không biến hoá gì lớn"
“… Ngươi câm miệng cho ta!"
………………………………………………………………..
Ô Phương quốc, Thất Hoàng tử Mộ Quân Duệ đăng cơ, niên hiệu là Quân Hoàng.
Lúc đó, Vũ Linh Kiêu Dận người bị Vũ Linh quốc phát lệnh truy nã xuất hiện bên cạnh Quân Hoàng, lấy danh nghĩa phụ tá Tân đế tái thế, làm Nhiếp chính vương, nhất thời khiến thiên hạ kinh ngạc.
Ngày tiếp theo, Quân Hoàng ban hành chính sách mới, quan chức trong triều có sự biến động lớn, ngoại trừ việc tuyển nhân tài không hạn chế xuất thân, giao quyền cho lớp trẻ, càng thêm củng cố thế lực.
Thủ đô Vũ Linh quốc.
“Ha ha ha! Hay cho Mộ Quân Duệ, đúng là một đối thủ xứng tầm"
“Tiêu đế, Mộ Quân Duệ đã công bố là Tân đế tái thế, ngài… đã có chuẩn bị rồi đúng không?"
Cô Nguyệt ngồi trên ghế dài xa hoa, nhấp một ngụm trà, nhìn Vũ Linh Vân Tiêu đang xoay lưng về phía mình.
“Hừ! Trẫm sao có thể để cho hắn như ý được"
Trên tay dùng lực mạnh hơn, ánh mắt như chim ưng bắn ra sát khí lạnh lẽo khiến người ta không dám nhúc nhích.
“Còn muốn nương tay với kẻ phản bội sao? Giữa nghiệp lớn và tình cảm riêng tư, Tiêu đế phải cân nhắc kĩ a!"
Cô Nguyệt đối với việc Vũ Linh Kiêu Dận hết lần này đến lần khác quấy rối, trong lòng không ngừng căm hận, chưa kể đến chuyện với Mộ Quân Duệ. Hiện tại hắn hận không thể đem hai người kia giết chết!
Vũ Linh Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, xoay người nói với Cô Nguyệt. “Cô Nguyệt, chuyện của trẫm, trẫm tự biết chừng mực. Ngươi đừng quên là ai che chở Mộ Quân Duệ trước, bỏ lỡ cơ hội diệt cỏ tận gốc. Cô Nguyệt, có những chuyện người thông minh như ngươi nên biết phải làm sao. Yên tâm đi, giờ chúng ta đang cùng trên một chiếc thuyền, trẫm sẽ không đem tính mạng mình ra đùa giỡn"
Một câu vừa đấm vừa xoa, vừa uy hiếp vừa trấn an.
Cô Nguyệt tuy trong lòng bất mãn nhưng cũng không còn cách nào khác, dù sao người đưa hắn lên ngôi cũng có thể kéo hắn xuống. Huống chi Vũ Linh Vân Tiêu còn là kẻ lãnh khốc vô tình.
“Đó là đương nhiên"
“Thế cục hiện tại, Mộ Quân Duệ đã tuyên bố mình là Tân đế, đa số quốc gia cũng chỉ tỏ ý ngồi nhìn. Ngoại trừ Lam quốc có quan hệ rất tốt với Dận ra, hai nước khác cùng Vũ Linh quốc của ta và Cô quốc của ngươi có qua lại với nhau, chỉ còn một nước cuối cùng là Kỳ Lân quốc thôi"
“Chỉ cần Kỳ Lân quốc gia nhập vào chúng ta, cho dù Lam quốc muốn giúp bằng hữu cũng lực bất tòng tâm, theo xu hướng phát triển tình thế không thuận lợi thì cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đến lúc đó chúng ta chỉ cần dùng sức một chút, Ô Phương quốc sao có thể đối chọi với 6 nước?"
“Hừ! Đến lúc đó, Mộ Quân Duệ, trẫm sẽ khiến ngươi trả giá vì dám chọc tới trẫm!"
Nhớ tới những lời Bích Sơn Nguyệt nói hôm ấy, cộng thêm chuyện lúc trước, Vũ Linh Vân Tiêu có thể nói là hận Mộ Quân Duệ thấu xương.
“Hiện tại Ô Phương quốc đang chỉnh đốn việc trong nước, là thời cơ tốt để chúng ta ra tay, đánh một đòn trí mạng trước khi Ô Phương quốc lớn mạnh. Cho dù không thể xâm chiếm, cũng đảm bảo trong vòng mấy chục năm tới Ô Phương quốc không thể phát triển được"
Cô Nguyệt phân tích tình thế thoả đáng, Cô quốc tuy đánh bại Ô Phương quốc không ít lần, nhưng chưa từng đánh bại quân đội của Mộ Quân Duệ trên chiến trường lần nào. Chiến lược kì dị của hắn khiến người ta e ngại, quốc lực của Cô quốc vì thế mà bị tổn thất.
“A!". Cười lạnh một tiếng, Vũ Linh Vân Tiêu nói. “Lấy thực lực của một nước, Ô Phương bây giờ dù có thể chống được một trận, nhưng binh lực kém chúng ta, cũng không chống đỡ được bao lâu. Đến lúc đó, trẫm muốn nhìn xem Mộ Quân Duệ – Tân đế của chúng ta làm thế nào để xoay chuyển tình thế! Ha ha ha!"
Dận, nếu lọt vào tay ta lần nữa, ta tuyệt đối không thể ngươi trốn thoát. Cho dù cả đời giam giữ ngươi cũng không hề gì!
Ta không có được, bất cứ kẻ nào cũng đừng hòng có được.
Ngươi phản bội ta, ta nhất định phải bắt ngươi bồi thường gấp bội!
“Ngươi ngay cả cầm bút cũng không biết sao?"
Dận nhìn Mộ Quân Duệ một tay nắm ngang cây bút lông loại tốt, tư thế còn không bằng con nít đi học, cực kì khó coi! Tuy đã lĩnh hội qua điểm “khác người" của Mộ Quân Duệ, nhưng Dận vẫn cảm thấy sớm muộn gì mình cũng bị hắn bức điên.
“Ta chưa viết bằng bút lông bao giờ, ngươi đưa ta cây bút lông gà xem sao"
Từ nhỏ đến lớn đều xài bút máy, chưa từng chạm qua bút lông, tới nơi này Mộ Quân Duệ muốn viết cái gì đều nhờ Ngọc Diệp viết dùm. Bây giờ Dận lại bắt hắn viết, hắn làm sao mà viết được? Có điều nếu là bút lông gà thì có thể thử xem.
Dận bất đắc dĩ nhìn Mộ Quân Duệ, hắn lại vểnh chân, xoè hai tay ra, vẻ mặt “vô tội".
“Mà thôi, giờ bắt ngươi học thì gấp quá, tránh ra". Dận cầm bút lông, rất có bài bản mà viết. Hiện tại trong triều đã không còn địch thủ, Thái tử đã sớm bị Mộ Quân Duệ dùng phép khích tướng mà thăng thiên trong lúc đánh trận với Cô quốc. Kế mượn đao giết người luôn là sự lựa chọn chính xác.
“Chậc, chữ cũng đẹp như người vậy"
Mộ Quân Duệ nằm bên cạnh, tươi cười nhìn dáng vẻ chuyên tâm viết chữ của Dận. Có ai đó đã từng nói nam nhân trong lúc chuyên tâm là quyến rũ nhất. Dận dùng bút quét quét mấy phát là hoàn thành xong thánh chỉ.
“Ý ngươi là chữ của ngươi cũng giống ngươi sao?"
Dận trêu Mộ Quân Duệ một phen, nhoài người qua. “Ngươi chỉ cần đóng dấu lên thánh chỉ là được rồi, ta nghĩ dân chúng Ô Phương quốc cũng không muốn thấy chữ viết như gà bới của Tân hoàng đâu"
“Ngươi là ta, mà ta chính là ngươi, không phải còn có ngươi sao?"
Mộ Quân Duệ lấy ra ngọc tỉ, nhấn một cái lên thánh chỉ coi như xong.
“Chờ ít lâu nữa là đại lễ đăng cơ"
Mộ Quân Duệ nhìn thánh chỉ chút nữa sẽ được chiếu cáo thiên hạ đang đặt trên bàn, tay vuốt lên lớp lụa vàng. Đây là cảm giác làm Hoàng đế sao, thật sơ sài.
Dận vươn tay vuốt lên long bào trên người Mộ Quân Duệ, hình rồng được thêu bằng tơ vàng tinh xảo mà cao quý, từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống thiên hạ. Có biết bao nhiêu người vì bộ y phục này mà máu chảy thành sông, phơi thây khắp chốn
“Duệ, ngươi bằng lòng ngồi trên ngai vàng sao?"
Ánh mắt Dận trở nên mịt mờ, cột nam nhân buông thả phóng khoáng này trên ngai vàng rốt cuộc là đúng hay sai? Cho dù đây là số mệnh từ xưa truyền lại, nhưng hắn không muốn ép buộc người mình yêu. Hắn biết tình trạng hôm nay phần lớn là vì mình mà ra.
“Yên tâm đi"
Mộ Quân Duệ chưa từng nhiều lời, một câu nói đơn giản cũng đủ biểu hiện hết thảy. Đế vương ư, không phải chưa từng làm qua, làm thêm lần nữa thì có sao đâu.
“Ừm, y phục này ta rất thích, mặc trên người ngươi đúng là rất hoàn mỹ!"
Mộ Quân Duệ xoay người nhìn ngắm y phục của Dận, màu đỏ, vô cùng đẹp! Nghĩ tới lúc đăng cơ, Dận mặc như vậy đứng bên cạnh mình, quả thật giống y như tân nương, chậc chậc! Thật tuyệt vời biết bao nhiêu!
Dận túm lấy Mộ Quân Duệ, hung hăn trừng hắn.
“Đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì! Ngươi an phận một chút cho ta, nếu không buổi tối ngươi sẽ rất thảm!"
Suy tính của hắn sao Dận lại không biết.
“Được rồi, được rồi, có điều cũng may thân thể ngươi không biến hoá gì lớn"
“… Ngươi câm miệng cho ta!"
………………………………………………………………..
Ô Phương quốc, Thất Hoàng tử Mộ Quân Duệ đăng cơ, niên hiệu là Quân Hoàng.
Lúc đó, Vũ Linh Kiêu Dận người bị Vũ Linh quốc phát lệnh truy nã xuất hiện bên cạnh Quân Hoàng, lấy danh nghĩa phụ tá Tân đế tái thế, làm Nhiếp chính vương, nhất thời khiến thiên hạ kinh ngạc.
Ngày tiếp theo, Quân Hoàng ban hành chính sách mới, quan chức trong triều có sự biến động lớn, ngoại trừ việc tuyển nhân tài không hạn chế xuất thân, giao quyền cho lớp trẻ, càng thêm củng cố thế lực.
Thủ đô Vũ Linh quốc.
“Ha ha ha! Hay cho Mộ Quân Duệ, đúng là một đối thủ xứng tầm"
“Tiêu đế, Mộ Quân Duệ đã công bố là Tân đế tái thế, ngài… đã có chuẩn bị rồi đúng không?"
Cô Nguyệt ngồi trên ghế dài xa hoa, nhấp một ngụm trà, nhìn Vũ Linh Vân Tiêu đang xoay lưng về phía mình.
“Hừ! Trẫm sao có thể để cho hắn như ý được"
Trên tay dùng lực mạnh hơn, ánh mắt như chim ưng bắn ra sát khí lạnh lẽo khiến người ta không dám nhúc nhích.
“Còn muốn nương tay với kẻ phản bội sao? Giữa nghiệp lớn và tình cảm riêng tư, Tiêu đế phải cân nhắc kĩ a!"
Cô Nguyệt đối với việc Vũ Linh Kiêu Dận hết lần này đến lần khác quấy rối, trong lòng không ngừng căm hận, chưa kể đến chuyện với Mộ Quân Duệ. Hiện tại hắn hận không thể đem hai người kia giết chết!
Vũ Linh Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, xoay người nói với Cô Nguyệt. “Cô Nguyệt, chuyện của trẫm, trẫm tự biết chừng mực. Ngươi đừng quên là ai che chở Mộ Quân Duệ trước, bỏ lỡ cơ hội diệt cỏ tận gốc. Cô Nguyệt, có những chuyện người thông minh như ngươi nên biết phải làm sao. Yên tâm đi, giờ chúng ta đang cùng trên một chiếc thuyền, trẫm sẽ không đem tính mạng mình ra đùa giỡn"
Một câu vừa đấm vừa xoa, vừa uy hiếp vừa trấn an.
Cô Nguyệt tuy trong lòng bất mãn nhưng cũng không còn cách nào khác, dù sao người đưa hắn lên ngôi cũng có thể kéo hắn xuống. Huống chi Vũ Linh Vân Tiêu còn là kẻ lãnh khốc vô tình.
“Đó là đương nhiên"
“Thế cục hiện tại, Mộ Quân Duệ đã tuyên bố mình là Tân đế, đa số quốc gia cũng chỉ tỏ ý ngồi nhìn. Ngoại trừ Lam quốc có quan hệ rất tốt với Dận ra, hai nước khác cùng Vũ Linh quốc của ta và Cô quốc của ngươi có qua lại với nhau, chỉ còn một nước cuối cùng là Kỳ Lân quốc thôi"
“Chỉ cần Kỳ Lân quốc gia nhập vào chúng ta, cho dù Lam quốc muốn giúp bằng hữu cũng lực bất tòng tâm, theo xu hướng phát triển tình thế không thuận lợi thì cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đến lúc đó chúng ta chỉ cần dùng sức một chút, Ô Phương quốc sao có thể đối chọi với 6 nước?"
“Hừ! Đến lúc đó, Mộ Quân Duệ, trẫm sẽ khiến ngươi trả giá vì dám chọc tới trẫm!"
Nhớ tới những lời Bích Sơn Nguyệt nói hôm ấy, cộng thêm chuyện lúc trước, Vũ Linh Vân Tiêu có thể nói là hận Mộ Quân Duệ thấu xương.
“Hiện tại Ô Phương quốc đang chỉnh đốn việc trong nước, là thời cơ tốt để chúng ta ra tay, đánh một đòn trí mạng trước khi Ô Phương quốc lớn mạnh. Cho dù không thể xâm chiếm, cũng đảm bảo trong vòng mấy chục năm tới Ô Phương quốc không thể phát triển được"
Cô Nguyệt phân tích tình thế thoả đáng, Cô quốc tuy đánh bại Ô Phương quốc không ít lần, nhưng chưa từng đánh bại quân đội của Mộ Quân Duệ trên chiến trường lần nào. Chiến lược kì dị của hắn khiến người ta e ngại, quốc lực của Cô quốc vì thế mà bị tổn thất.
“A!". Cười lạnh một tiếng, Vũ Linh Vân Tiêu nói. “Lấy thực lực của một nước, Ô Phương bây giờ dù có thể chống được một trận, nhưng binh lực kém chúng ta, cũng không chống đỡ được bao lâu. Đến lúc đó, trẫm muốn nhìn xem Mộ Quân Duệ – Tân đế của chúng ta làm thế nào để xoay chuyển tình thế! Ha ha ha!"
Dận, nếu lọt vào tay ta lần nữa, ta tuyệt đối không thể ngươi trốn thoát. Cho dù cả đời giam giữ ngươi cũng không hề gì!
Ta không có được, bất cứ kẻ nào cũng đừng hòng có được.
Ngươi phản bội ta, ta nhất định phải bắt ngươi bồi thường gấp bội!
Tác giả :
Vạn Diệt Chi Thương