Mộ Khuynh Cuồng Kiêu
Chương 35
“Chủ tử, ngài có mạo hiểm quá không? Ba nghìn binh mã đối đầu với ba vạn binh mã, dù sao thì thực lực cũng quá chênh lệch a!"
“Ha ha, lấy ít thắng nhiều mới mong lập được uy tín trong quân đội"
Mộ Quân Duệ điềm tĩnh nắm chắc phần thắng, đột nhiên xoay người khẽ hỏi Nghê Thường bên cạnh. “Nghê Thường, Vũ Linh quốc có động tĩnh gì không?"
“Vũ Linh quốc gần đây tương đối yên ổn, hình như không có động tĩnh gì lớn"
“Vậy sao? Có tin gì của hắn không?"
“Nghê Thường không thám thính được bất cứ tin gì của Kiêu vương gia"
“Ừm"
Mộ Quân Duệ nhíu mày trầm ngâm, sau khi ngẫm lại một chút thì thận trọng nói với Nghê Thường. “Nghê Thường, ngươi từ nhỏ đã được huấn luyện đặc biệt, ngươi đến Vũ Linh quốc giúp ta thám thính tin tức của hắn, nếu xảy ra chuyện nhất định phải kịp thời báo lại, biết không?"
Bọn họ đã chia ra một tháng nhưng không có bất luận tin tức gì. Trong lòng Mộ Quân Duệ tràn đầy bất an và sợ hãi chưa từng thấy, nam nhân kia đã trói chặt trái tim hắn.
“Vâng, Nghê Thường hiểu rồi!"
“Vậy ngươi mau chuẩn bị, nhanh chóng lên đường đi"
Nghê Thường bước ra cửa, Mộ Quân Duệ giơ lên chiếc nhẫn trên tay, thất thần nhìn viên kim cương loé sáng thật lâu.
“Dận…"
………………………………………………………………..
Dận bị đưa đến Hoàng cung đã ba ngày, bị giam lỏng, thậm chí còn bị hạ nhuyễn cân tán. Giờ thì hay rồi, ngay cả đi ba bước cũng phải dừng lại nghỉ một chút.
Đã ba ngày rồi nhưng không có bất cứ động tĩnh gì. Không phải nhà tù dơ bẩn ẩm ướt, cũng không phải cơm thừa canh cặn, hiện tại Dận vẫn ở cung điện hoa lệ không khác gì ngày xưa, cơm nước đều là món ngon. Đã hao tâm tổn trí bắt mình, vậy mà cũng không tới thẩm vấn, chỉ thỉnh thoảng ghé qua rồi nhanh chóng rời khỏi, người nọ rốt cuộc đang nghĩ cái gì ?
Dận ngồi bên mép giường, một tay chống đỡ thân thể xụi lơ, ánh mắt lạnh lùng đánh giá nam nhân đang nhâm nhi uống trà trên chiếc bàn tinh xảo bên cạnh.
Hai người nhìn nhau không nói gì, cứ như vậy đã ba ngày. Mỗi ngày Vũ Linh Vân Tiêu sẽ tới đây uống trà. Hắn không nói lời nào, Dận đương nhiên cũng không chủ động mở miệng. Hai người cứ chìm trong thế giới riêng của mình hết ngày này qua ngày khác.
Thấy Vũ Linh Vân Tiêu uống cạn chén trà, Dận cũng tựa vào giường nghỉ ngơi. Tưởng rằng hắn sẽ bỏ đi giống mấy ngày nay, ai ngờ Vũ Linh Vân Tiêu lại tự lẩm bẩm.
“Từ nhỏ ngươi cùng ta lớn lên, dù ta chỉ thua ngươi vài tuổi, nhưng ngươi có vẻ chính chắn hơn nhiều. Trước đây ta từng nghĩ cứ như vậy vui vẻ, vô lo cùng ngươi sống hết một đời. Sau đó lại phát hiện, chuyện này thật quá mức ngu xuẩn"
Dận không nói gì, Vũ Linh Vân Tiêu rót một ly trà, cầm lên, thong thả bước đến cách giường vài bước.
“Ngươi rất mạnh, mỗi khi ta nghĩ chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của ngươi, vĩnh viễn không đuổi kịp, cảm giác ấy thật khó chịu. Lúc ta đuổi không kịp thì đành phải từ xa đứng nhìn ngươi như bây giờ"
“Giữa người với người vốn không có khoảng cách. Nếu đã có, thì sẽ mãi mãi không cách nào vượt qua được"
Dận thì thầm đầy hàm ý khiến Vũ Linh Vân Tiêu khinh miệt cười, tiến lên vài bước tới mép giường.
“Có lẽ vậy. Nhưng không phải bây giờ ta đã vượt qua rồi sao?"
Dận cười khẽ hai tiếng. Bên ngoài đã chìm vào bóng đêm, căn phòng hoa lệ có vẻ yên tĩnh đáng sợ. Là người tập võ, thính giác vốn cực kì nhạy bén, ngay cả tần suất hô hấp cũng có thể nghe rất rõ ràng.
“Tâm ngươi đã loạn"
“Ở trước mặt ngươi, ta không cần che giấu bất cứ thứ gì. Thế nào? Không hỏi xem mục đích ta bắt ngươi trở về ư? Ngươi thật tự tin"
Không hề khinh miệt cùng khiêu khích, Vũ Linh Vân Tiêu trong lòng cảm khái, nam nhân này cho dù bị bắt giữ cũng vẫn tỉnh táo đến kì lạ, như vậy lại càng thêm hấp dẫn.
“Trò chơi thợ săn và con mồi sao? Hừ!"
Dận hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục nói. “Người đã rơi vào tay ngươi, cần gì phải đùa bỡn như vậy?"
“Đùa bỡn? Ha ha ha!". Vũ Linh Vân Tiêu cười ha hả, cúi người sát lại gần Dận, giọng nói khàn khàn trầm thấp. “Ta rất nghiêm túc"
“Ồ? Nghiêm túc cái gì?"
“Thông minh như ngươi cũng không biết sao?"
“Ta nhớ mình không có quyền cự tuyệt"
“Ta vẫn luôn muốn thấy, luôn muốn biết một mặt khác của ngươi là như thế nào"
Bàn tay Vũ Linh Vân Tiêu không an phận vuốt qua mái tóc đen của Dận, có chút hưng phấn mà run run lướt xuống cổ áo, động tác thân mật trước giờ chưa từng có. Nghĩ đến việc nam nhân mạnh mẽ này sẽ bị đặt dưới thân, Vũ Linh Vân Tiêu không ngừng hưng phấn, không hề chần chừ áp xuống.
………………………………………………………………..
Trầm tĩnh, nghiêm túc…
Mang theo áp lực mạnh mẽ, ba nghìn quân mã nhìn lên nam nhân trông có vẻ nhu nhược nhưng lại toát ra khí chất đế vương trên cao.
“Trận chiến này không thể không thắng, nếu thua, toàn bộ chém!"
Một lời nói ra, khắp nơi trở nên hỗn loạn.
“Ngươi không phải muốn lấy mạng chúng ta chứ? Ba nghìn quân sao có thể đánh bại ba vạn quân?"
Ai đó liều mạng hô lên. Mộ Quân Duệ chỉ có thể cảm khái người này ngu ngốc, nếu muốn tìm chết hắn cũng sẽ không phản đối.
“Mạo phạm quân uy, giết!"
Trước mặt bao nhiêu người, người nọ trong nháy mắt đầu rơi xuống đất. Đám đông vừa mới xôn xao nhất thời toàn bộ im lặng.
Mộ Quân Duệ không thèm liếc mắt liền rời đi. Mục đích của chuyến đi này là muốn lấy tiếng, muốn nắm chắc phần thắng thì phải lập được quân uy.
Phương pháp trực tiếp như vậy sẽ có hiệu quả nhất.
Bên trong lều vải, các tướng sĩ đứng hai bên. Mộ Quân Duệ vẫn mặc áo lụa màu trắng, có chút không hợp với áo giáp của bọn họ.
“Tướng quân, phương pháp này có mạo hiểm quá không?"
“Yên tâm đi, trước hết giả vờ bị bọn họ đánh bại, toàn bộ binh mã lui đến đỉnh núi. Bọn họ bao vây thì sẽ ở dưới chân núi, trên đỉnh núi có nguồn nước, chúng ta hạ độc trong nước, cho dù bọn họ nhiều binh mã cũng vô ích"
“Khó đảm bảo bọn họ sẽ không đốt núi a!"
“Không có khả năng"
Hôm nay Mộ Quân Duệ dường như tâm trạng không vui, các tướng lĩnh cũng không dám nhiều lời với nam nhân ngày thường vui cười, mà một khi nghiêm túc lại khiến người ta kinh sợ này.
Không ai biết vì sao một khi đối mặt với nam nhân này, một khi ánh mắt kia mạnh mẽ đảo qua thì lại không thể không phục tùng.
Thương lượng trong thời gian ngắn, Mộ Quân Duệ thở dài trở về nằm xuống chiếc giường thoải mái.
“Đội quân tử thần của ta cũng cần phải rèn luyện một chút, ha ha!"
Mộ Quân Duệ cũng không hi vọng quá nhiều vào ba nghìn binh mã. “Tử thần", đám tử tù võ công cao cường bị dị năng của hắn khống chế, không cảm giác được đau đớn, mới là đội quân đáng sợ nhất.
………………………………………………………………..
Lời Translator:
Thiệt muốn Dận bị Vân Tiêu ăn thử coi sao ~
“Ha ha, lấy ít thắng nhiều mới mong lập được uy tín trong quân đội"
Mộ Quân Duệ điềm tĩnh nắm chắc phần thắng, đột nhiên xoay người khẽ hỏi Nghê Thường bên cạnh. “Nghê Thường, Vũ Linh quốc có động tĩnh gì không?"
“Vũ Linh quốc gần đây tương đối yên ổn, hình như không có động tĩnh gì lớn"
“Vậy sao? Có tin gì của hắn không?"
“Nghê Thường không thám thính được bất cứ tin gì của Kiêu vương gia"
“Ừm"
Mộ Quân Duệ nhíu mày trầm ngâm, sau khi ngẫm lại một chút thì thận trọng nói với Nghê Thường. “Nghê Thường, ngươi từ nhỏ đã được huấn luyện đặc biệt, ngươi đến Vũ Linh quốc giúp ta thám thính tin tức của hắn, nếu xảy ra chuyện nhất định phải kịp thời báo lại, biết không?"
Bọn họ đã chia ra một tháng nhưng không có bất luận tin tức gì. Trong lòng Mộ Quân Duệ tràn đầy bất an và sợ hãi chưa từng thấy, nam nhân kia đã trói chặt trái tim hắn.
“Vâng, Nghê Thường hiểu rồi!"
“Vậy ngươi mau chuẩn bị, nhanh chóng lên đường đi"
Nghê Thường bước ra cửa, Mộ Quân Duệ giơ lên chiếc nhẫn trên tay, thất thần nhìn viên kim cương loé sáng thật lâu.
“Dận…"
………………………………………………………………..
Dận bị đưa đến Hoàng cung đã ba ngày, bị giam lỏng, thậm chí còn bị hạ nhuyễn cân tán. Giờ thì hay rồi, ngay cả đi ba bước cũng phải dừng lại nghỉ một chút.
Đã ba ngày rồi nhưng không có bất cứ động tĩnh gì. Không phải nhà tù dơ bẩn ẩm ướt, cũng không phải cơm thừa canh cặn, hiện tại Dận vẫn ở cung điện hoa lệ không khác gì ngày xưa, cơm nước đều là món ngon. Đã hao tâm tổn trí bắt mình, vậy mà cũng không tới thẩm vấn, chỉ thỉnh thoảng ghé qua rồi nhanh chóng rời khỏi, người nọ rốt cuộc đang nghĩ cái gì ?
Dận ngồi bên mép giường, một tay chống đỡ thân thể xụi lơ, ánh mắt lạnh lùng đánh giá nam nhân đang nhâm nhi uống trà trên chiếc bàn tinh xảo bên cạnh.
Hai người nhìn nhau không nói gì, cứ như vậy đã ba ngày. Mỗi ngày Vũ Linh Vân Tiêu sẽ tới đây uống trà. Hắn không nói lời nào, Dận đương nhiên cũng không chủ động mở miệng. Hai người cứ chìm trong thế giới riêng của mình hết ngày này qua ngày khác.
Thấy Vũ Linh Vân Tiêu uống cạn chén trà, Dận cũng tựa vào giường nghỉ ngơi. Tưởng rằng hắn sẽ bỏ đi giống mấy ngày nay, ai ngờ Vũ Linh Vân Tiêu lại tự lẩm bẩm.
“Từ nhỏ ngươi cùng ta lớn lên, dù ta chỉ thua ngươi vài tuổi, nhưng ngươi có vẻ chính chắn hơn nhiều. Trước đây ta từng nghĩ cứ như vậy vui vẻ, vô lo cùng ngươi sống hết một đời. Sau đó lại phát hiện, chuyện này thật quá mức ngu xuẩn"
Dận không nói gì, Vũ Linh Vân Tiêu rót một ly trà, cầm lên, thong thả bước đến cách giường vài bước.
“Ngươi rất mạnh, mỗi khi ta nghĩ chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của ngươi, vĩnh viễn không đuổi kịp, cảm giác ấy thật khó chịu. Lúc ta đuổi không kịp thì đành phải từ xa đứng nhìn ngươi như bây giờ"
“Giữa người với người vốn không có khoảng cách. Nếu đã có, thì sẽ mãi mãi không cách nào vượt qua được"
Dận thì thầm đầy hàm ý khiến Vũ Linh Vân Tiêu khinh miệt cười, tiến lên vài bước tới mép giường.
“Có lẽ vậy. Nhưng không phải bây giờ ta đã vượt qua rồi sao?"
Dận cười khẽ hai tiếng. Bên ngoài đã chìm vào bóng đêm, căn phòng hoa lệ có vẻ yên tĩnh đáng sợ. Là người tập võ, thính giác vốn cực kì nhạy bén, ngay cả tần suất hô hấp cũng có thể nghe rất rõ ràng.
“Tâm ngươi đã loạn"
“Ở trước mặt ngươi, ta không cần che giấu bất cứ thứ gì. Thế nào? Không hỏi xem mục đích ta bắt ngươi trở về ư? Ngươi thật tự tin"
Không hề khinh miệt cùng khiêu khích, Vũ Linh Vân Tiêu trong lòng cảm khái, nam nhân này cho dù bị bắt giữ cũng vẫn tỉnh táo đến kì lạ, như vậy lại càng thêm hấp dẫn.
“Trò chơi thợ săn và con mồi sao? Hừ!"
Dận hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục nói. “Người đã rơi vào tay ngươi, cần gì phải đùa bỡn như vậy?"
“Đùa bỡn? Ha ha ha!". Vũ Linh Vân Tiêu cười ha hả, cúi người sát lại gần Dận, giọng nói khàn khàn trầm thấp. “Ta rất nghiêm túc"
“Ồ? Nghiêm túc cái gì?"
“Thông minh như ngươi cũng không biết sao?"
“Ta nhớ mình không có quyền cự tuyệt"
“Ta vẫn luôn muốn thấy, luôn muốn biết một mặt khác của ngươi là như thế nào"
Bàn tay Vũ Linh Vân Tiêu không an phận vuốt qua mái tóc đen của Dận, có chút hưng phấn mà run run lướt xuống cổ áo, động tác thân mật trước giờ chưa từng có. Nghĩ đến việc nam nhân mạnh mẽ này sẽ bị đặt dưới thân, Vũ Linh Vân Tiêu không ngừng hưng phấn, không hề chần chừ áp xuống.
………………………………………………………………..
Trầm tĩnh, nghiêm túc…
Mang theo áp lực mạnh mẽ, ba nghìn quân mã nhìn lên nam nhân trông có vẻ nhu nhược nhưng lại toát ra khí chất đế vương trên cao.
“Trận chiến này không thể không thắng, nếu thua, toàn bộ chém!"
Một lời nói ra, khắp nơi trở nên hỗn loạn.
“Ngươi không phải muốn lấy mạng chúng ta chứ? Ba nghìn quân sao có thể đánh bại ba vạn quân?"
Ai đó liều mạng hô lên. Mộ Quân Duệ chỉ có thể cảm khái người này ngu ngốc, nếu muốn tìm chết hắn cũng sẽ không phản đối.
“Mạo phạm quân uy, giết!"
Trước mặt bao nhiêu người, người nọ trong nháy mắt đầu rơi xuống đất. Đám đông vừa mới xôn xao nhất thời toàn bộ im lặng.
Mộ Quân Duệ không thèm liếc mắt liền rời đi. Mục đích của chuyến đi này là muốn lấy tiếng, muốn nắm chắc phần thắng thì phải lập được quân uy.
Phương pháp trực tiếp như vậy sẽ có hiệu quả nhất.
Bên trong lều vải, các tướng sĩ đứng hai bên. Mộ Quân Duệ vẫn mặc áo lụa màu trắng, có chút không hợp với áo giáp của bọn họ.
“Tướng quân, phương pháp này có mạo hiểm quá không?"
“Yên tâm đi, trước hết giả vờ bị bọn họ đánh bại, toàn bộ binh mã lui đến đỉnh núi. Bọn họ bao vây thì sẽ ở dưới chân núi, trên đỉnh núi có nguồn nước, chúng ta hạ độc trong nước, cho dù bọn họ nhiều binh mã cũng vô ích"
“Khó đảm bảo bọn họ sẽ không đốt núi a!"
“Không có khả năng"
Hôm nay Mộ Quân Duệ dường như tâm trạng không vui, các tướng lĩnh cũng không dám nhiều lời với nam nhân ngày thường vui cười, mà một khi nghiêm túc lại khiến người ta kinh sợ này.
Không ai biết vì sao một khi đối mặt với nam nhân này, một khi ánh mắt kia mạnh mẽ đảo qua thì lại không thể không phục tùng.
Thương lượng trong thời gian ngắn, Mộ Quân Duệ thở dài trở về nằm xuống chiếc giường thoải mái.
“Đội quân tử thần của ta cũng cần phải rèn luyện một chút, ha ha!"
Mộ Quân Duệ cũng không hi vọng quá nhiều vào ba nghìn binh mã. “Tử thần", đám tử tù võ công cao cường bị dị năng của hắn khống chế, không cảm giác được đau đớn, mới là đội quân đáng sợ nhất.
………………………………………………………………..
Lời Translator:
Thiệt muốn Dận bị Vân Tiêu ăn thử coi sao ~
Tác giả :
Vạn Diệt Chi Thương