Mờ Ám
Chương 3: Yêu em lúc giương vuốt nhe nanh
Vu Tiệp trừng mắt nhìn người xuất hiện phía trước bỗng nhiên cô cảm thấy không thể thốt lên được lời nào.
Từ lúc bị thương ở chân, không muốn đụng mặt Tấn Tuyên nên đã một tuần liền cô không về nhà.
Nhưng cô không thể nào ngờ được rằng, ngay cả khi cô và Trịnh Phong dạo phố cũng có thể nhìn thấy anh.
Trịnh Phong nói muốn mua một chiếc quần jeans nên cô mới đi theo, đồng thời bảo cậu ấy đưa mình đi nhà sách luôn.
Cô vẫn đang do dự không biết có nên quay đầu lại để tránh anh hay không thì Tấn Tuyên đã nhìn thấy cô từ phía xa và lên tiếng chào:
"Vu Tiệp!" Vừa dứt lời, Tấn Tuyên liền kéo cô gái đi cùng đến chỗ họ.
Lại thay bạn gái rồi, đúng là Vu Lâm nổi giận cũng vô ích thôi, vì khi biết Tấn Tuyên tìm Phương Chi Mẫn để đánh tennis thì Vu Lâm đã nổi giận một trận làm náo loạn cả nhà. Cô trách Tấn Tuyên về trường đánh bóng cũng không rủ cô đi, lại còn trách cả Phương Chi Mẫn rõ ràng có bạn trai rồi lại còn đeo bám Tấn Tuyên, cứ ầm ĩ không dứt.
"Xin chào", Trịnh Phong lên tiếng với vẻ rất lịch sự.
Cô gái lần này khá ngoan, từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười trên môi, nhìn thấy họ cũng chỉ mỉm cười rồi gật đầu.
"Dạo phố à?" Tấn Tuyên nhìn cô, cười với vẻ ý nhị, sâu sắc khó đoán.
Xem ra, Vu Tiệp với cậu chàng này quan hệ cũng khá sâu sắc đay, anh chưa bao giờ nhìn thấy cô đi dạo phố với chàng trai nào cả.
Mặt Vu Tiệp vẫn dửng dưng, rõ ràng anh ta biết rồi còn cố tỉnh hỏi, "Ừ, hai người dạo phố vui vẻ nhé. Không làm phiền nữa." Nói rồi cô kéo Trịnh Phong định bỏ đi.
"Vậy tốt quá rồi, cùng đi đi." Đời nào Tấn Tuyên tha cho cô dễ dàng thế.
"Tiểu Vi, đây là Vu Tiệp, cô em gái hàng xóm, còn đây là Trịnh Phong, bạn của cô ấy", Tấn Tuyên khẽ giới thiệu với cô gái bên cạnh.
"Còn đây là Hình Vi." Tiểu Vi, quả nhiên đáng yêu như một đóa hoa nhỏ bé.
Vu Tiệp cau mày định từ chối anh nhưng Trịnh Phong đã mỉm cười gạt đầu: "Được thôi", nên cô đành phải ưng thuận.
Bốn người tiến vào cửa hàng của Jack Jones, Trịnh Phong kéo cô đi chọn quần jeans, Tấn Tuyên cũng thong thả dạo bên cạnh, Tiểu Vi lặng lẽ đi theo anh.
Quả đúng là đẹp trai thì mặc gì cũng đẹp. Trịnh Phong cao, chân lại dài, mặc quần jeans vào càng trở nên cao ráo đẹp trai hơn.
Trịnh Phong nghe theo lời khuyên của Vu Tiệp, chon một chiếc quần ống đứng rồi vào phòng thử đồ.
Tấn Tuyên chẳng biết đã đuổi Hình Vi đi đâu mà chớp mắt đã không thấy cô nàng nữa.
Anh tiến sát lại gần hỏi: "Chân đã đỡ chưa?".
Vu Tiệp vừa quay lại đã thấy mặt anh sát gần ngay mặt mình. Anh ta đứng sát lại gần cô từ khi nào vậy nhỉ?
Vu Tiệp lùi về phía sau một bước đáp: "Đỡ rồi".
Anh lại càng tiến sát hơn: "Sao chưa bao giờ thấy em đưa anh đi mua quần nhỉ?". Giọng điệu có vẻ chua xót khiến Vu Tiệp thấy buồn cười, anh ta còn cần cô đưa đi sao, anh ta chỉ cần ngoắc tay một cái thì chẳng biết có bao nhiêu cô nàng đổ xô đến nữa.
"Có cần không?" Cô quay người đi, nhân tiện chọn lấy một chiếc quần jeans, không đếm xỉa đến anh nữa.
"Tất nhiên." Tấn Tuyên cũng chọn một chiếc, đưa lên lắc lắc trước mặt cô hỏi: "Chiếc này thế nào?"
"Được", Vu tiệp trả lời qua loa. Anh đừng có áp sát lại gần cô như thế này nữa có được không? Gần đến nỗi chỉ cần anh mở miệng ra là cô có thể cảm nhận rõ hơi thở của anh phả vào bên tai. Cô cố gắng tỏ ra trấn tĩnh, không biểu lộ gì, chỉ lặng lẽ cố nhích sang một bên để tránh.
Tấn Tuyên lại cố ý gác tay trái lên, ôm lấy cổ cô như anh em tốt của nhau, nghiêng đầu nhìn chiếc quần đó: "Hợp thật à? Nhưng anh không thích lắm".
Tấn tuyên cười khẽ nhìn cô cuống cuồng tháo chạy. Gần đây mèo hoang nhỏ trở nên rất ngoan ngoãn, móng vuốt đều giấu cả đi rồi. Anh lại muốn xem thử, làm thế nào mới khiến cô tức giận nhảy chồm lên đây.
Trịnh Phong thử đồ xong bước ra. Vu Tiệp đến gần, gật gật đầu tán thưởng: "Rất hợp với dáng cậu".
Tấn Tuyên mỉm cười, không nói gì cũng gật đầu theo.
Hình Vi xách một túi nước uống bước lại. Anh ta dám bảo Hình Vi đi mua nước, đúng là không giống anh ta gì hết, từ khi nào anh ta đã trở nên không hề biết thương hoa tiếc ngọc thế này?
Hình Vi mở túi ra, đưa nước uống cho mọi người. Cô đưa cho Tấn Tuyên ly trà bưởi.
Tấn Tuyên cắm ống hút rồi đưa cho Vu Tiệp.
Trịnh Phong và Hình Vi đều ngẩn ra.
"Vu Tiệp thích uống thứ này." Tấn Tuyên cười giải thích, rồi tự mình lấy một ly trà sữa từ trong túi ra.
Vu Tiệp hít một hơi thật sâu, đón lấy nước uống.
Anh ta lại muốn làm gì đây, không nhìn thấy sắc mặt Hình Vi đã bắt đầu tái xanh hay sao, Trịnh Phong tuy rằng không nói gì nhưng gương mặt có vẻ kỳ lạ. Biết ngay là anh ta cứ phải làm cho mọi người thấy không thoải mái thì mới vui được mà.
Trịnh Phong vàp phòng thay quần áo rồi đến quầy tính tiền.
Vu Tiệp cắn ống hút, nhìn theo Hình Vi vẫn mỉm cười theo sau Tấn Tuyên ra chọn quần, nhưng dù Tấn Tuyên chọn chiếc nào, câu trả lời của cô nàng vẫn như một, rất đẹp.
Rất đẹp, nhưng mà, Tấn Tuyên vốn không muốn mua quần!
Vu Tiệp khẽ nhắm mắt lại, xem chừng Hình Vi sắp bị đá rồi, Tấn Tuyên không thích loại con gái gọi dạ bảo vâng như thế.
Trịnh Phong trả tiền xong, bốn người bước ra khỏi cửa hàng.
Đi đến một quầy mỹ phẩm, Hình Vi nói muốn mua kem dưỡng da, thế là cô ấy liền khoác tay Tấn Tuyên kéo vào quầy mỹ phẩm thiên nhiên.
Một cô gái bán hàng rất nhiệt tình giới thiệu sản phẩm, một cô gái khác thì luôn miệng nói có thể dùng thử sản phẩm của chúng tôi, hiệu quả rất tốt. Quả nhiên miệng lưỡi ngọt ngào rất có lợi, họ không ngừng khen ngợi Hình Vi và Vu Tiệp có làn da đẹp, bảo rằng có thể trang điểm thử cho các cô miễn phí.
"Cảm ơn, không cần đâu". Vu tiệp từ chối gọn lỏn. Từ trước tới giờ, Vu Tiệp không thích trang điểm, cũng không thích cảm giác từng lớp từng lớp phấn và kem các loại trát lên trên mặt nên cô chỉ dưỡng da bằng cách đơn giản nhất, giữ da sạch sẽ là được rồi.
"Chị này, chị có làn da rất đẹp, nếu dùng thử sản phẩm trang diểm của chúng tôi, chắc chắn sẽ càng xinh đẹp hơn:, cô gái bán hàng vẫn không ngớt giới thiệu.
"Da cô ấy hơi nhờn, có thứ nào thích hợp không?" Tấn Tuyên đứng bên cạnh cô, nhìn một loạt sản phẩm rồi hỏi.
Vu Tiệp trợn mắt nhìn, ai khiến anh nhiều chuyện!
Cô bán hàng vừa nghe thế liền vội vã giới thiệu vài loại dưỡng da dành riêng cho da nhờn. Sau còn chủ động nắm lấy tay Vu Tiệp, bôi lên đó một ít, đây là sản phẩm dưỡng da dạng phun sương mới nhất của chúng tôi, rất thanh mát, hoàn toàn không có nhờn, rất thích hợp dùng trong mùa hè".
Thấy cô bán hàng nhiệt tình như thế, Vu Tiệp cũng không tiện từ chối nên đành gật đầu phụ họa.
Tấn Tuyên đưa tay khẽ sờ lên mu bàn tay Vu Tiệp, gật đầu với cô: "Tốt thật đấy".
Vu Tiệp khẽ cắn răng, rút tay lại, trừng mắt nhìn. Anh còn muốn gây bao nhiêu chuyện nữa đây? Bên canh, Hình Vi đã đứng ngơ ngẩn, còn Trịnh Phong thì lặng lẽ phía sau lưng không nói một lời.
Trong lòng cô cảm thấy hơi tức tối. Anh ta cố ý gây chuyện để Trịnh Phong và Hình Vi thấy giữa bọn họ có gì mờ ám không trong sáng đây mà.
Đáng ghét thật, cô quyết không để cho anh ta đục nước béo cò đâu.
Vu Tiệp mỉm cười nói với cô bán hàng: "Xin lỗi, tôi chỉ quen dùng nhãn hàng quen thuộc".
Cô quay người níu lấy tay Trịnh Phong nói: "Buổi chiều chúng ta còn đi xem phim mà, đúng không? Chắc sắp đến giờ rồi nhỉ?". Nói xong, cô nhìn Tấn Tuyên, cười vẻ tự nhiên với anh: "Thật ngại quá, chiều nay chúng tôi còn đi xem phim nên phải đi trước đây, hai người dạo phố vui vẻ nhé"
Hình Vi đứng cạnh mỉm cười gật đầu, ánh mắt thoáng vẻ nhẹ nhõm.
Yên tâm, cô tự động biến mất ngay bây giờ mà, vẻ đáng thương trong mắt Hình Vi khiến Vu tiệp cảm thấy không nhẫn tâm.
"Vu Tiệp, chiều nay em nhớ đến nhà anh sớm, hjoom qua mẹ anh còn nói lâu quá rồi em không đến thăm bà đấy." Ánh mắt Tấn Tuyên lộ rõ vẻ đắc ý, nụ cười bên khóe môi càng lộ rõ hơn.
Ôi trời, sao cô lại quên được nhỉ! Hôm qua Vu Lâm nói chú Tấn mời cả nhà sang bên ấy ăn cơm.
Hai nhà họ không xa nhau lắm nên thường làm những bữa cơm gia đình nho nhỏ để cùng ăn uống, hàn huyên. Hơn nữa mẹ Tấn Tuyên rất quý Vu Tiệp, còn yêu thương, chiều chuộng hơn cả mẹ cô, thế nên mỗi lần như thế đều dặn cô phải đến bằng được.
Vu Tiệp nghiến răng: "Biết rồi", sau đó kéo Trịnh Phong đi trước.
Thực sự cô không muốn nhìn thấy mặt Hình Vi méo xệch giống như ăn rau đắng chút nào, cô biết có cố giải thích thế nào cũng không được, chắc chắn Hình Vi đã hiểu lầm quan hệ giữa cô và Tấn Tuyên.
Mặc kệ cô ta, Vu Tiệp nhanh chóng kéo Trịnh Phong rời khỏi nơi mua sắm.
"Muốn xem phim gì?". Trịnh Phong đột ngột cười hỏi.
Vu Tiệp đờ người ra, cười đau khổ nói: "Xin lỗi, tôi chỉ thấy anh ta phiền phức quá".
"Nhưng anh ấy rất quan tâm đến cậu", Trịnh Phong khẽ lắc đầu nói.
"Không nhắc đến anh ta nữa. Cậu muốn xem phim gì?" Tại sao lần nào Tấn Tuyên cũng đến quấy rầy sự tình lặng của cô, lúc nào cũng chọc cho cô nổi điên lên mới thôi. Chẳng lẽ đùa bỡn với cô lại thú vị đến thế sao?
Trịnh Phong không nói gì, kéo cô đi về phía rạp chiếu phim.
Đến trước của nhà Tấn Tuyên, Vu Tiệp thấy da đầu mình có cảm giác gai gai, hễ cô nhớ đến gương mặt nửa cười nửa không cười của anh là lại thấy tức muốn chết.
Cô hít một hơi thật sâu, đừng ngó ngàng gì anh ta nữa, cô đến là để thăm dì Tấn mà.
Cô vừa nhấn chuông, cửa đã nhanh chóng mở ra, khuôn mặt Tấn Tuyên đột ngột xuất hiện.
Anh vừa nhìn thấy cô là ánh mắt lại cong lên, cười khẩy và gọi: "Mẹ, Vu Tiệp đến rồi".
Vu Tiệp vào nhà thay giày, Tấn Tuyên đứng sát lại gần thấp giọng hỏi: "Phim hay không?"
"Rất hay, rất lãng mạn." Vu Tiệp chớp chớp mắt, nhờ phúc của anh mà cô được đi xem một bộ phim tình cảm, xúc động đến rơi nước mắt.
Vừa bước vào phòng, cô đã thấy mẹ Tấn Tuyên từ nhà bếp bước ra, đeo tạp dề, vui vẻ nói: "Tiểu Tiệp, soa lâu quá không thấy con ghé nhà chơi?".
Thấy bố mình đã yên vị trên salon, đang uống trà trò chuyện với chú Tấn, co cười nói: "Chào dì Châu, chào chú Tấn".
Mẹ cô cũng đang bận giúp dì Tấn dưới bếp, còn Vu Lâm thì đang ngồi chơi vi tính trong phòng Tấn Tuyên.
"Sao lại gầy rồi, Tiểu Tiệp, con cứ gầy thế là dì đón con về đây ở đấy. Nhất định là do bố mẹ con không chịu cho con ăn ngon nên mới gầy thế này phải không?", Dì Châu nâng gương mặt của Vu Tiệp lên quan sát, than vãn với vẻ xót thương.
"Không phải đâu ạ, giờ con đang ở trong ký túc xác, cơm cũng ngon lắm. Nhưng chắc chắn là không bằng tài nghệ của dì Châu rồi", Vu Tiệp ôm choàng lấy dì Châu an auir.
"Tự nó muốn ở lại trường đấy chứ, đã bảo nó là thức ăn trong trường có ngon lành béo bổ gì đâu, thế mà nó không thèm nghe." Ông Vu lắc lắc đầu, đứa con gái nhỏ của ông không chịu nghe lời bố mẹ nói gì cả.
"Mẹ, mẹ nói muốn đón Tiếu Tiệp đến đây, không biết đã bảo bao nhiêu lần rồi. Mẹ cứ thế thì dì Phương sẽ cự nự cho xem." Tấn Tuyên đứng một bên cười hì hì, đổ dầu vào lửa, ánh mắt lóe lên sự khiêu khích.
"Dì Châu, bất công quá, tại sao dì cần Tiểu Tiệp mà không cần con?" Vu Lâm nhảy ra từ phòng Tấn Tuyên, vẻ mặt kém vui.
"Vì Tiểu Tiệp nhỏ nhất mà:, Dì Châu kéo tay Vu Tiệp, khẽ véo mũi Vu Lâm, "đã lớn tướng rồi mà còn so bì với em gái".
"Nó chỉ nhỏ hơn con một tuổi thôi mà". Vu Lâm lắc lắc tay dì Châiu vẻ không phục, nũng nịu than vãn.
"Được, được, được, đón cả hai đứa đến, hỏi bố hai đứa xem có đồng ý không, chịu thì hôm nay dọn đến luôn". Dì Châu ôm hai chị em, cười lớn nói.
Mọi người đều cười, vì ai cũng biết dì Châu thích có con gái.
Trước đây, khi Tấn Tuyên được ba tuổi, dì Châu cũng mang thai nhưng tiếc đã xảy ra một sự cố ngoài ý muốn, đứa trẻ bị sinh non, từ đó, dì Châu cũng không thể có con được nữa.
Bởi vậy, mỗi lần nhớ lại dì Châu lại tiếc vì mình không có số được nhờ con gái.
Bà rất thích hai chị em nhà họ Vu nên lần não cũng đùa rằng cho bà một đứa đến ở cùng,
Lúc hai cô còn nhỏ, bà còn bảo sẽ cưới một trong hai cô cho Tấn Tuyên nữa.
Nhưng khi Tấn Tuyên trưởng thành rồi thì chẳng còn ai nhắc đến chuyện đó nữa, nhưng Vu Lâm vẫn nhớ rõ, lần nào cũng bám theo bố mẹ nhắc đi nhắc lại chuyện đó.
Dì Châu thích Vu Tiệp hơn một chút vì cô không thích nhõng nhẽo, cũng không hay lên cơn bướng bỉnh, luôn lặng lẽ một mình, dì Châu nhìn là thấy thương xót, luôn quan tâm cô hơn một chút.
Lúc nhỏ, mỗi lần thấy Tấn Tuyên bắt nạt Vu Tiệp là dì Châu luôn véo tai anh lên lớp cho một bài dài.
Vu Tiệp đứng ở ban công, từ tầng mười tám nhìn xuống, người và xe trên thành phố đông như kiến, nhỏ xíu, chầm chậm chuyển động.
"Mẹ anh thực lòng muốn em chuyển đến đây ở đấy."
Anh có thể nào để cô yên tĩnh một chút không? Cô thở dài, bò mọp ra trên lan can, dù cô muốn đến ở với dì Châu nhưng lại không muốn thấy anh, nếu ngày nào cũng phải nhìn thấy anh thì e rằng gên bạo lực trong cô sẽ phát mất.
"Trừ pho anh dọn đến nhà tôi thì tôi sẽ dọn đến đây."
"Anh cũng muốn em đến mà." Tấn Tuyên giơ tay choàng qua cổ cô, ôm cô vào lòng.
"Tấn Tuyên, rốt cuộc anh muốn gì hả?" Cô cứ để mặc anh ôm, không thèm chống cự.
Vu Tiệp bỏ cuộc rồi, chắc cứ để anh ta muốn làm gì thì làm có lẽ anh ta sẽ không làm phiền đến cô nữa. Chính vì từ nhỏ đến lớn cô không thuận theo anh ta nên anh ta mới thấy có hứng thú chăng, nếu cô cũng như Vu Lâm, chắc anh ta cũng sẽ dửng dưng, thờ ơ.
"Anh thích thấy em dữ dằn giương vuốt nhe nanh", Tấn Tuyên ghì chặt tay, cằm tựa lên đầu cô nói.
"Anh biến thái quá." Vu tiệp bị anh đè đến tức thở, hừ một tiếng.
Tay Tấn Tuyên dần dần còng qua eo cô, dần khéo chặt rồi chặt hơn nữa.
Cô giống như một con mèo nhỏ, lặng lẽ quan sát mọi thứ, nếu có người muốn tiếp cận, cô sẽ bỏ đi ngay. Khi anh muốn kéo cô trở lại thì cô lại càng nhảy xa hơn. Chỉ lúc anh chọc giận, khiêu khích thì mới có thể nhìn thấy chút tình cảm của cô.
Cô kỳ quặc như vậy đấy, luôn thấy phản cảm với ý tốt của người ta. Và cô càng kháng cự thì anh lại càng muốn đến gần hơn.
Anh tham lam hít ngửi mùi hương của cô, đôi môi vô thức ép sát vào gương mặt cô, da thịt của cô thật quá tình khiết, trơn nhẵn mịn màng, cám dỗ người ta không cách gì dừng lại được.
Vu Tiệp đạp mạnh lên chân anh một cáo.
Tấn Tuyên đau quá buông cô ra, lùi ra sau ba bước.
"Cơm xong rồi đây", tiếng dì Châu vọng đến.
Vu Tiệp khẽ cười, vòng qua anh định đi vào trong nhà.
Tấn Tuyên nhẹ nhàng kéo cô lại, cô ngã vào lòng anh.
Anh tóm lấy tay cô, đặt lên ngực mình rồi nói: "Lần sau phải đạp mạnh lên đây mới có tác dụng:. Nói xong, anh nhanh chóng hôn chụt lên má trái cô một cái rồi mới chịu buông.
Vu Tiệp nghiến răng, quay người bỏ vào trong nhà. Có lẽ phải trốn thật xa thì may ra mới không gặp phiền phức.
Từ lúc bị thương ở chân, không muốn đụng mặt Tấn Tuyên nên đã một tuần liền cô không về nhà.
Nhưng cô không thể nào ngờ được rằng, ngay cả khi cô và Trịnh Phong dạo phố cũng có thể nhìn thấy anh.
Trịnh Phong nói muốn mua một chiếc quần jeans nên cô mới đi theo, đồng thời bảo cậu ấy đưa mình đi nhà sách luôn.
Cô vẫn đang do dự không biết có nên quay đầu lại để tránh anh hay không thì Tấn Tuyên đã nhìn thấy cô từ phía xa và lên tiếng chào:
"Vu Tiệp!" Vừa dứt lời, Tấn Tuyên liền kéo cô gái đi cùng đến chỗ họ.
Lại thay bạn gái rồi, đúng là Vu Lâm nổi giận cũng vô ích thôi, vì khi biết Tấn Tuyên tìm Phương Chi Mẫn để đánh tennis thì Vu Lâm đã nổi giận một trận làm náo loạn cả nhà. Cô trách Tấn Tuyên về trường đánh bóng cũng không rủ cô đi, lại còn trách cả Phương Chi Mẫn rõ ràng có bạn trai rồi lại còn đeo bám Tấn Tuyên, cứ ầm ĩ không dứt.
"Xin chào", Trịnh Phong lên tiếng với vẻ rất lịch sự.
Cô gái lần này khá ngoan, từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười trên môi, nhìn thấy họ cũng chỉ mỉm cười rồi gật đầu.
"Dạo phố à?" Tấn Tuyên nhìn cô, cười với vẻ ý nhị, sâu sắc khó đoán.
Xem ra, Vu Tiệp với cậu chàng này quan hệ cũng khá sâu sắc đay, anh chưa bao giờ nhìn thấy cô đi dạo phố với chàng trai nào cả.
Mặt Vu Tiệp vẫn dửng dưng, rõ ràng anh ta biết rồi còn cố tỉnh hỏi, "Ừ, hai người dạo phố vui vẻ nhé. Không làm phiền nữa." Nói rồi cô kéo Trịnh Phong định bỏ đi.
"Vậy tốt quá rồi, cùng đi đi." Đời nào Tấn Tuyên tha cho cô dễ dàng thế.
"Tiểu Vi, đây là Vu Tiệp, cô em gái hàng xóm, còn đây là Trịnh Phong, bạn của cô ấy", Tấn Tuyên khẽ giới thiệu với cô gái bên cạnh.
"Còn đây là Hình Vi." Tiểu Vi, quả nhiên đáng yêu như một đóa hoa nhỏ bé.
Vu Tiệp cau mày định từ chối anh nhưng Trịnh Phong đã mỉm cười gạt đầu: "Được thôi", nên cô đành phải ưng thuận.
Bốn người tiến vào cửa hàng của Jack Jones, Trịnh Phong kéo cô đi chọn quần jeans, Tấn Tuyên cũng thong thả dạo bên cạnh, Tiểu Vi lặng lẽ đi theo anh.
Quả đúng là đẹp trai thì mặc gì cũng đẹp. Trịnh Phong cao, chân lại dài, mặc quần jeans vào càng trở nên cao ráo đẹp trai hơn.
Trịnh Phong nghe theo lời khuyên của Vu Tiệp, chon một chiếc quần ống đứng rồi vào phòng thử đồ.
Tấn Tuyên chẳng biết đã đuổi Hình Vi đi đâu mà chớp mắt đã không thấy cô nàng nữa.
Anh tiến sát lại gần hỏi: "Chân đã đỡ chưa?".
Vu Tiệp vừa quay lại đã thấy mặt anh sát gần ngay mặt mình. Anh ta đứng sát lại gần cô từ khi nào vậy nhỉ?
Vu Tiệp lùi về phía sau một bước đáp: "Đỡ rồi".
Anh lại càng tiến sát hơn: "Sao chưa bao giờ thấy em đưa anh đi mua quần nhỉ?". Giọng điệu có vẻ chua xót khiến Vu Tiệp thấy buồn cười, anh ta còn cần cô đưa đi sao, anh ta chỉ cần ngoắc tay một cái thì chẳng biết có bao nhiêu cô nàng đổ xô đến nữa.
"Có cần không?" Cô quay người đi, nhân tiện chọn lấy một chiếc quần jeans, không đếm xỉa đến anh nữa.
"Tất nhiên." Tấn Tuyên cũng chọn một chiếc, đưa lên lắc lắc trước mặt cô hỏi: "Chiếc này thế nào?"
"Được", Vu tiệp trả lời qua loa. Anh đừng có áp sát lại gần cô như thế này nữa có được không? Gần đến nỗi chỉ cần anh mở miệng ra là cô có thể cảm nhận rõ hơi thở của anh phả vào bên tai. Cô cố gắng tỏ ra trấn tĩnh, không biểu lộ gì, chỉ lặng lẽ cố nhích sang một bên để tránh.
Tấn Tuyên lại cố ý gác tay trái lên, ôm lấy cổ cô như anh em tốt của nhau, nghiêng đầu nhìn chiếc quần đó: "Hợp thật à? Nhưng anh không thích lắm".
Tấn tuyên cười khẽ nhìn cô cuống cuồng tháo chạy. Gần đây mèo hoang nhỏ trở nên rất ngoan ngoãn, móng vuốt đều giấu cả đi rồi. Anh lại muốn xem thử, làm thế nào mới khiến cô tức giận nhảy chồm lên đây.
Trịnh Phong thử đồ xong bước ra. Vu Tiệp đến gần, gật gật đầu tán thưởng: "Rất hợp với dáng cậu".
Tấn Tuyên mỉm cười, không nói gì cũng gật đầu theo.
Hình Vi xách một túi nước uống bước lại. Anh ta dám bảo Hình Vi đi mua nước, đúng là không giống anh ta gì hết, từ khi nào anh ta đã trở nên không hề biết thương hoa tiếc ngọc thế này?
Hình Vi mở túi ra, đưa nước uống cho mọi người. Cô đưa cho Tấn Tuyên ly trà bưởi.
Tấn Tuyên cắm ống hút rồi đưa cho Vu Tiệp.
Trịnh Phong và Hình Vi đều ngẩn ra.
"Vu Tiệp thích uống thứ này." Tấn Tuyên cười giải thích, rồi tự mình lấy một ly trà sữa từ trong túi ra.
Vu Tiệp hít một hơi thật sâu, đón lấy nước uống.
Anh ta lại muốn làm gì đây, không nhìn thấy sắc mặt Hình Vi đã bắt đầu tái xanh hay sao, Trịnh Phong tuy rằng không nói gì nhưng gương mặt có vẻ kỳ lạ. Biết ngay là anh ta cứ phải làm cho mọi người thấy không thoải mái thì mới vui được mà.
Trịnh Phong vàp phòng thay quần áo rồi đến quầy tính tiền.
Vu Tiệp cắn ống hút, nhìn theo Hình Vi vẫn mỉm cười theo sau Tấn Tuyên ra chọn quần, nhưng dù Tấn Tuyên chọn chiếc nào, câu trả lời của cô nàng vẫn như một, rất đẹp.
Rất đẹp, nhưng mà, Tấn Tuyên vốn không muốn mua quần!
Vu Tiệp khẽ nhắm mắt lại, xem chừng Hình Vi sắp bị đá rồi, Tấn Tuyên không thích loại con gái gọi dạ bảo vâng như thế.
Trịnh Phong trả tiền xong, bốn người bước ra khỏi cửa hàng.
Đi đến một quầy mỹ phẩm, Hình Vi nói muốn mua kem dưỡng da, thế là cô ấy liền khoác tay Tấn Tuyên kéo vào quầy mỹ phẩm thiên nhiên.
Một cô gái bán hàng rất nhiệt tình giới thiệu sản phẩm, một cô gái khác thì luôn miệng nói có thể dùng thử sản phẩm của chúng tôi, hiệu quả rất tốt. Quả nhiên miệng lưỡi ngọt ngào rất có lợi, họ không ngừng khen ngợi Hình Vi và Vu Tiệp có làn da đẹp, bảo rằng có thể trang điểm thử cho các cô miễn phí.
"Cảm ơn, không cần đâu". Vu tiệp từ chối gọn lỏn. Từ trước tới giờ, Vu Tiệp không thích trang điểm, cũng không thích cảm giác từng lớp từng lớp phấn và kem các loại trát lên trên mặt nên cô chỉ dưỡng da bằng cách đơn giản nhất, giữ da sạch sẽ là được rồi.
"Chị này, chị có làn da rất đẹp, nếu dùng thử sản phẩm trang diểm của chúng tôi, chắc chắn sẽ càng xinh đẹp hơn:, cô gái bán hàng vẫn không ngớt giới thiệu.
"Da cô ấy hơi nhờn, có thứ nào thích hợp không?" Tấn Tuyên đứng bên cạnh cô, nhìn một loạt sản phẩm rồi hỏi.
Vu Tiệp trợn mắt nhìn, ai khiến anh nhiều chuyện!
Cô bán hàng vừa nghe thế liền vội vã giới thiệu vài loại dưỡng da dành riêng cho da nhờn. Sau còn chủ động nắm lấy tay Vu Tiệp, bôi lên đó một ít, đây là sản phẩm dưỡng da dạng phun sương mới nhất của chúng tôi, rất thanh mát, hoàn toàn không có nhờn, rất thích hợp dùng trong mùa hè".
Thấy cô bán hàng nhiệt tình như thế, Vu Tiệp cũng không tiện từ chối nên đành gật đầu phụ họa.
Tấn Tuyên đưa tay khẽ sờ lên mu bàn tay Vu Tiệp, gật đầu với cô: "Tốt thật đấy".
Vu Tiệp khẽ cắn răng, rút tay lại, trừng mắt nhìn. Anh còn muốn gây bao nhiêu chuyện nữa đây? Bên canh, Hình Vi đã đứng ngơ ngẩn, còn Trịnh Phong thì lặng lẽ phía sau lưng không nói một lời.
Trong lòng cô cảm thấy hơi tức tối. Anh ta cố ý gây chuyện để Trịnh Phong và Hình Vi thấy giữa bọn họ có gì mờ ám không trong sáng đây mà.
Đáng ghét thật, cô quyết không để cho anh ta đục nước béo cò đâu.
Vu Tiệp mỉm cười nói với cô bán hàng: "Xin lỗi, tôi chỉ quen dùng nhãn hàng quen thuộc".
Cô quay người níu lấy tay Trịnh Phong nói: "Buổi chiều chúng ta còn đi xem phim mà, đúng không? Chắc sắp đến giờ rồi nhỉ?". Nói xong, cô nhìn Tấn Tuyên, cười vẻ tự nhiên với anh: "Thật ngại quá, chiều nay chúng tôi còn đi xem phim nên phải đi trước đây, hai người dạo phố vui vẻ nhé"
Hình Vi đứng cạnh mỉm cười gật đầu, ánh mắt thoáng vẻ nhẹ nhõm.
Yên tâm, cô tự động biến mất ngay bây giờ mà, vẻ đáng thương trong mắt Hình Vi khiến Vu tiệp cảm thấy không nhẫn tâm.
"Vu Tiệp, chiều nay em nhớ đến nhà anh sớm, hjoom qua mẹ anh còn nói lâu quá rồi em không đến thăm bà đấy." Ánh mắt Tấn Tuyên lộ rõ vẻ đắc ý, nụ cười bên khóe môi càng lộ rõ hơn.
Ôi trời, sao cô lại quên được nhỉ! Hôm qua Vu Lâm nói chú Tấn mời cả nhà sang bên ấy ăn cơm.
Hai nhà họ không xa nhau lắm nên thường làm những bữa cơm gia đình nho nhỏ để cùng ăn uống, hàn huyên. Hơn nữa mẹ Tấn Tuyên rất quý Vu Tiệp, còn yêu thương, chiều chuộng hơn cả mẹ cô, thế nên mỗi lần như thế đều dặn cô phải đến bằng được.
Vu Tiệp nghiến răng: "Biết rồi", sau đó kéo Trịnh Phong đi trước.
Thực sự cô không muốn nhìn thấy mặt Hình Vi méo xệch giống như ăn rau đắng chút nào, cô biết có cố giải thích thế nào cũng không được, chắc chắn Hình Vi đã hiểu lầm quan hệ giữa cô và Tấn Tuyên.
Mặc kệ cô ta, Vu Tiệp nhanh chóng kéo Trịnh Phong rời khỏi nơi mua sắm.
"Muốn xem phim gì?". Trịnh Phong đột ngột cười hỏi.
Vu Tiệp đờ người ra, cười đau khổ nói: "Xin lỗi, tôi chỉ thấy anh ta phiền phức quá".
"Nhưng anh ấy rất quan tâm đến cậu", Trịnh Phong khẽ lắc đầu nói.
"Không nhắc đến anh ta nữa. Cậu muốn xem phim gì?" Tại sao lần nào Tấn Tuyên cũng đến quấy rầy sự tình lặng của cô, lúc nào cũng chọc cho cô nổi điên lên mới thôi. Chẳng lẽ đùa bỡn với cô lại thú vị đến thế sao?
Trịnh Phong không nói gì, kéo cô đi về phía rạp chiếu phim.
Đến trước của nhà Tấn Tuyên, Vu Tiệp thấy da đầu mình có cảm giác gai gai, hễ cô nhớ đến gương mặt nửa cười nửa không cười của anh là lại thấy tức muốn chết.
Cô hít một hơi thật sâu, đừng ngó ngàng gì anh ta nữa, cô đến là để thăm dì Tấn mà.
Cô vừa nhấn chuông, cửa đã nhanh chóng mở ra, khuôn mặt Tấn Tuyên đột ngột xuất hiện.
Anh vừa nhìn thấy cô là ánh mắt lại cong lên, cười khẩy và gọi: "Mẹ, Vu Tiệp đến rồi".
Vu Tiệp vào nhà thay giày, Tấn Tuyên đứng sát lại gần thấp giọng hỏi: "Phim hay không?"
"Rất hay, rất lãng mạn." Vu Tiệp chớp chớp mắt, nhờ phúc của anh mà cô được đi xem một bộ phim tình cảm, xúc động đến rơi nước mắt.
Vừa bước vào phòng, cô đã thấy mẹ Tấn Tuyên từ nhà bếp bước ra, đeo tạp dề, vui vẻ nói: "Tiểu Tiệp, soa lâu quá không thấy con ghé nhà chơi?".
Thấy bố mình đã yên vị trên salon, đang uống trà trò chuyện với chú Tấn, co cười nói: "Chào dì Châu, chào chú Tấn".
Mẹ cô cũng đang bận giúp dì Tấn dưới bếp, còn Vu Lâm thì đang ngồi chơi vi tính trong phòng Tấn Tuyên.
"Sao lại gầy rồi, Tiểu Tiệp, con cứ gầy thế là dì đón con về đây ở đấy. Nhất định là do bố mẹ con không chịu cho con ăn ngon nên mới gầy thế này phải không?", Dì Châu nâng gương mặt của Vu Tiệp lên quan sát, than vãn với vẻ xót thương.
"Không phải đâu ạ, giờ con đang ở trong ký túc xác, cơm cũng ngon lắm. Nhưng chắc chắn là không bằng tài nghệ của dì Châu rồi", Vu Tiệp ôm choàng lấy dì Châu an auir.
"Tự nó muốn ở lại trường đấy chứ, đã bảo nó là thức ăn trong trường có ngon lành béo bổ gì đâu, thế mà nó không thèm nghe." Ông Vu lắc lắc đầu, đứa con gái nhỏ của ông không chịu nghe lời bố mẹ nói gì cả.
"Mẹ, mẹ nói muốn đón Tiếu Tiệp đến đây, không biết đã bảo bao nhiêu lần rồi. Mẹ cứ thế thì dì Phương sẽ cự nự cho xem." Tấn Tuyên đứng một bên cười hì hì, đổ dầu vào lửa, ánh mắt lóe lên sự khiêu khích.
"Dì Châu, bất công quá, tại sao dì cần Tiểu Tiệp mà không cần con?" Vu Lâm nhảy ra từ phòng Tấn Tuyên, vẻ mặt kém vui.
"Vì Tiểu Tiệp nhỏ nhất mà:, Dì Châu kéo tay Vu Tiệp, khẽ véo mũi Vu Lâm, "đã lớn tướng rồi mà còn so bì với em gái".
"Nó chỉ nhỏ hơn con một tuổi thôi mà". Vu Lâm lắc lắc tay dì Châiu vẻ không phục, nũng nịu than vãn.
"Được, được, được, đón cả hai đứa đến, hỏi bố hai đứa xem có đồng ý không, chịu thì hôm nay dọn đến luôn". Dì Châu ôm hai chị em, cười lớn nói.
Mọi người đều cười, vì ai cũng biết dì Châu thích có con gái.
Trước đây, khi Tấn Tuyên được ba tuổi, dì Châu cũng mang thai nhưng tiếc đã xảy ra một sự cố ngoài ý muốn, đứa trẻ bị sinh non, từ đó, dì Châu cũng không thể có con được nữa.
Bởi vậy, mỗi lần nhớ lại dì Châu lại tiếc vì mình không có số được nhờ con gái.
Bà rất thích hai chị em nhà họ Vu nên lần não cũng đùa rằng cho bà một đứa đến ở cùng,
Lúc hai cô còn nhỏ, bà còn bảo sẽ cưới một trong hai cô cho Tấn Tuyên nữa.
Nhưng khi Tấn Tuyên trưởng thành rồi thì chẳng còn ai nhắc đến chuyện đó nữa, nhưng Vu Lâm vẫn nhớ rõ, lần nào cũng bám theo bố mẹ nhắc đi nhắc lại chuyện đó.
Dì Châu thích Vu Tiệp hơn một chút vì cô không thích nhõng nhẽo, cũng không hay lên cơn bướng bỉnh, luôn lặng lẽ một mình, dì Châu nhìn là thấy thương xót, luôn quan tâm cô hơn một chút.
Lúc nhỏ, mỗi lần thấy Tấn Tuyên bắt nạt Vu Tiệp là dì Châu luôn véo tai anh lên lớp cho một bài dài.
Vu Tiệp đứng ở ban công, từ tầng mười tám nhìn xuống, người và xe trên thành phố đông như kiến, nhỏ xíu, chầm chậm chuyển động.
"Mẹ anh thực lòng muốn em chuyển đến đây ở đấy."
Anh có thể nào để cô yên tĩnh một chút không? Cô thở dài, bò mọp ra trên lan can, dù cô muốn đến ở với dì Châu nhưng lại không muốn thấy anh, nếu ngày nào cũng phải nhìn thấy anh thì e rằng gên bạo lực trong cô sẽ phát mất.
"Trừ pho anh dọn đến nhà tôi thì tôi sẽ dọn đến đây."
"Anh cũng muốn em đến mà." Tấn Tuyên giơ tay choàng qua cổ cô, ôm cô vào lòng.
"Tấn Tuyên, rốt cuộc anh muốn gì hả?" Cô cứ để mặc anh ôm, không thèm chống cự.
Vu Tiệp bỏ cuộc rồi, chắc cứ để anh ta muốn làm gì thì làm có lẽ anh ta sẽ không làm phiền đến cô nữa. Chính vì từ nhỏ đến lớn cô không thuận theo anh ta nên anh ta mới thấy có hứng thú chăng, nếu cô cũng như Vu Lâm, chắc anh ta cũng sẽ dửng dưng, thờ ơ.
"Anh thích thấy em dữ dằn giương vuốt nhe nanh", Tấn Tuyên ghì chặt tay, cằm tựa lên đầu cô nói.
"Anh biến thái quá." Vu tiệp bị anh đè đến tức thở, hừ một tiếng.
Tay Tấn Tuyên dần dần còng qua eo cô, dần khéo chặt rồi chặt hơn nữa.
Cô giống như một con mèo nhỏ, lặng lẽ quan sát mọi thứ, nếu có người muốn tiếp cận, cô sẽ bỏ đi ngay. Khi anh muốn kéo cô trở lại thì cô lại càng nhảy xa hơn. Chỉ lúc anh chọc giận, khiêu khích thì mới có thể nhìn thấy chút tình cảm của cô.
Cô kỳ quặc như vậy đấy, luôn thấy phản cảm với ý tốt của người ta. Và cô càng kháng cự thì anh lại càng muốn đến gần hơn.
Anh tham lam hít ngửi mùi hương của cô, đôi môi vô thức ép sát vào gương mặt cô, da thịt của cô thật quá tình khiết, trơn nhẵn mịn màng, cám dỗ người ta không cách gì dừng lại được.
Vu Tiệp đạp mạnh lên chân anh một cáo.
Tấn Tuyên đau quá buông cô ra, lùi ra sau ba bước.
"Cơm xong rồi đây", tiếng dì Châu vọng đến.
Vu Tiệp khẽ cười, vòng qua anh định đi vào trong nhà.
Tấn Tuyên nhẹ nhàng kéo cô lại, cô ngã vào lòng anh.
Anh tóm lấy tay cô, đặt lên ngực mình rồi nói: "Lần sau phải đạp mạnh lên đây mới có tác dụng:. Nói xong, anh nhanh chóng hôn chụt lên má trái cô một cái rồi mới chịu buông.
Vu Tiệp nghiến răng, quay người bỏ vào trong nhà. Có lẽ phải trốn thật xa thì may ra mới không gặp phiền phức.
Tác giả :
Hốt Nhiên Chi Gian