Minh Triều Ngụy Quân Tử
Chương 320: Loạn phối uyên ương
Cò kè mặc cả là một môn học vấn, rất rõ ràng, môn học vấn này Hoa Đương học không tốt, ít nhất không tốt bằng Tần Kham.
Người crả ngày ở trên thảo nguyên chăn thả kiêm cướp bóc, thật sự không có nhiều cơ hội tiếp xúc vẫn những thứ này, suy nghĩ của người Mông Cổ rất trực tiếp, ta muốn, ngươi nhất định phải cho, không cho thì cướp, nhưng mà một khi thân phận và thực lực ngang hàng với đối phương, bọn họ có chút không biết làm sao, tay quen dùng đao kiếm làm sao mà giỏi gảy bàn phím được?
Lúc trước Thành Tổ hoàng đế dựa vào ba ngàn kỵ binh Đóa Nhan mới đoạt được thiên hạ Đại Minh, công lao lớn như vậy, Thành Tổ hoàng đế cũng chỉ phong cho họ phủ Đại Ninh để chăn thả, thế thôi mà Đóa Nhan tam vệ cao hứng như gì ấy. Mà đối với Ninh vương, Thành Tổ hoàng đế thì hứ "Thiên hạ, ngươi ta chia nhau cai trị", từ điều này có thể nhìn ra được, Thành Tổ hoàng đế đánh giá chỉ số thông minh của Đóa Nhan tam vệ và Ninh vương rất khách quan, Đóa Nhan ngốc,một phủ Đại Ninh là lừa được, Ninh vương không ngốc, thế là "Chia thiên hạ để cai trị", đương nhiên, về sau Ninh vương và Đóa Nhan đồng thời phát hiện mình gặp phải tên lừa đảo, đó là một chuyện khác.
Bởi vậy có thể thấy được, bàn sinh ý thật sự không phải cường hạng của người Mông Cổ.
Gặp phải Tần Kham kiếp trước từng làm nhân viên kinh doanh, cũng làm phó tổng của công ty thương nghiệp, chút tính toán và tài ăn nói đáng thương của Hoa Đương càng không chịu nổi một kích.
Từ vẻ mặt có chút không trấn định của Hoa Đương, Tần Kham nhìn ra được, bộ lạc Đóa Nhan rất để ý tới ba thành thị tương hỗ mà Đại Minh mở cho họ.
Từ năm Chính Thống thứ mười bốn, Đại Minh sau khi đóng cửa hai thành thị tương hỗ với Đóa Nhan, Đóa Nhan sống chẳng tốt hơn ăn mày là bao, quý tộc thủ lĩnh của bộ lạc có thể sống những ngày không có lá trà, đồ sứ và tơ lụa, nhưng cả bộ lạc không thể không có gạo và muối, người trên thảo nguyên tuy rằng chăn dê thả bò, nhưng không thể mỗi ngày đều ăn thịt dê thịt bò, một là ăn không nổi, thứ hai chỉ ăn thịt rất dễ nhiễm bệnh, ngũ cốc và rau dưa mới có thể duy trì dinh dưỡng cơ thở, Đại Minh đóng cửa thông thương có nghĩa là mấy thứ này bọn họ không thể lấy được từ chỗ thương nhân Đại Minh nữa.
Không chỉ như vậy, da trâu da dê của bọn họ cũng không thể bán ra, lại thêm bộ lạc thảo nguyên vào thời đại vũ khí lạnh, không có tài nguyên kim loại, không tạo ra được nồi muôi và binh khí, an nguy của bộ lạc càng không thể được đảm bảo.
Những năm gần đây tài nguyên đời sống và tài nguyên kim loại bộ lạc Mông Cổ dùng đều dựa vào những thương nhân Đại Minh không ra gì thông qua biên quân lặng lẽ buôn lậu tới, hoặc là xuyên qua phạm vi thế lực của Hải Tây Nữ Chân bộ, mua từ Triều Tiên và Nhật Bản, trong đây không biết phải trải qua bao nhiêu gian nguy khốn khổ.
Cho nên điều kiện thông thương Tần Kham đưa ra liền động mạnh vào tim Hoa Đương.
Ba thành trì Đại Minh đồng thời rộng mở cho Đóa Nhan, từ nay về sau có thể hợp lý hợp pháp dùng dê bò của bộ lạc đổi lấy gạo, muối ăn, lá trà, đồ sứ cùng với...
"Kim loại..."
Hoa Đương vừa mở miệng, đã bị Tần Kham thô bạo cắt ngang: "Hoa Đương Khả Hãn, kim loại là vật chất chiến bị của Đại Minh, cái này thì ngươi đừng hòng nhé."
Nhìn vẻ mặt thất vọng của Hoa Đương, sắc mặt Tần Kham hòa hoãn lại, an ủi nói: "Không có kim loại vẫn có thể sống mà, không có nồi cơm thì có thể dùng thứ khác, ví dụ như bình gốm của Đại Minh cũng rất không tồi, đun canh thịt dê càng thơm, so với nồi sắt thì tốt hơn nhiều."
Quá trình Đàm phán cũng không gian nan, Hoa Đương là thô hán Mông Cổ điển hình, không thể tính toán chi li, gần gần tới là được rồi, đối với ân phủ của Minh đình, Hoa Đương không tỏ vẻ kháng cự quá lớn, sau khi Hỏa Si chạy, Hoa Đương căn bản đã không còn lựa chọn khác.
Huống chi, lựa chọn duy nhất đối với Đóa Nhan mà nói, tựa hồ cũng không tồi.
Một cuộc sinh ý mang đầy hương vị thương nghiệp, trong đó còn xen lẫn cả nhân tố chính trị và quân sự dần dần đi tới kết thúc.
Cục diện Song thắng làm sắc mặt của hai người đều rất không tồi, trong đó mục đầu tiên là xuất binh tấn công Lý Cảo có lẽ sẽ làm bộ lạc Đóa Nhan tổn thất không ít dũng sĩ, nhưng Hoa Đương cũng không cảm thấy đáng tiếc, hơn trăm năm qua giãy dụa cầu sinh trong kẽ hở ba mặt của Đại Minh, Ngoã Lạt và Thát Đát, hiện giờ chính là thời cơ tốt để thay đổi thế cục đạt được tân sinh, loại kỳ ngộ này phải trả giá lớn.
Tất cả bàn xong rồi, Tần Kham và Hoa Đương trao đổi ánh mắt.
Rất không tồi, ánh mắt nhìn nhau rất hòa thuận, rất hài lòng.
Ngửa đầu uống cạn Một chén rượu sữa ngựa, Hoa Đương bỗng nhiên hỏi một câu rất không đầu không đuôi.
"Không biết khâm sai đại nhân Đại Minh đã có hôn phối chưa?"
Tần Kham ngẩn người, sau đó nói: "Hôn phối rồi, hai lần."
Hoa Đương lập tức thất vọng chẹp chẹp miệng, mắt lấp lánh quang mang khó lường, rướn người tới cười nói: "Không biết khâm sai đại nhân Đại Minh có ý hôn phối lần ba không?"
Tần Kham nhíu mày, quay đầu nhìn chăm chú Hoa Đương, tựa cười mà như không phải cười nói: "Hoa Đương Khả Hãn có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi."
Hoa Đương cười nói: "Người Mông Cổ chúng ta thờ phụng thệ ước, một khi đã ước thệ thì cả đời không thay đổi, vì để thệ ước được đảm bảo, chúng ta người Mông Cổ thừa hành thông hôn, truyền thống này đã có mấy trăm năm lịch sử, ví dụ như tổ tiên Yêm Ba Hài Hãn của Thành Cát Tư Hãn vĩ đại chúng ta, từng gả thân nữ nhi của mình cho thủ lĩnh của bộ lạc Tháp Tháp Nhi, lại ví dụ như phụ thân của Thành Cát Tư Hãn Dã Tốt Cai, cũng từng cầu hôn Hoằng Cát Lạt bộ, dùng thông hôn để đổi lấy hòa bình mà mọi người đều khao khát."
Vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu, Hoa Đương thở dài: "Đáng tiếc, Dã Tốc Cai bị bộ lạc Tháp Tháp Nhi hạ độc chết. . ."
Tần Kham phụt một tiếng phun hết rượu trong miệng ra, kinh ngạc nói: "Ý của ngươi là nói, ngươi hạ độc trong rượu?"
Sắc mặt Hoa Đương biến thành màu đen, nghiêm mặt nói: "Ý tứ của ta là, ta muốn thông hôn với khâm sai đại nhân Đại Minh ngươi! Gả nữ nhi Tháp Na cho ngươi!"
Hai mắt Tần Kham bỗng trợn to, trong đầu kêu ong ong.
Lúc này người hắn nghĩ đến không phải Tháp Na xinh đẹp cá tính cỡ nào, cũng không phải mình sau được hưởng diễm phúc kiều diễm cỡ nào, tiện sát người ngoài thế nào, mà là cảnh Đỗ Yên đang cầm hai nồi thịt nướng vừa ra lò, một nồi tên là Kim Liễu, một nồi tên là Tháp Na, sau đó là Hoa Đương đau xót muốn chết bi phẫn thề trước nồi thịt nướng, sẽ cử binh phạt Minh, để báo thù ác bà ngươi nhà nịnh thần Đại Minh nướng nhi của ta.
"Đừng! không tiêu thụ nổi đâu." Tần Kham dứt khoát cự tuyệt, hắn biết rõ tính cách của người Mông Cổ, cự tuyệt uyển chuyển sẽ chỉ làm bọn họ hiểu lầm, thế là lại bổ sung một câu: "Nữ nhi của ngươi ta không thể cưới được, bởi vì ta đã thành thân rồi."
Hoa Đương cười tủm tỉm nói: "Không sao, nữ nhi Hoa Đương không ngại làm như phu nhân của ngươi."
" Nữ nhi của ngươi đã đính hôn với người ta rồi."
"Người nó định gả bị người đánh cho chạy mất rồi."
Tần Kham: ". . ."
Các nên gọi Diệp Cận Tuyền vào thuận tiện xử lý luôn cả Hoa Đương không?
Tần Kham khi Đàm phán khí định thần nhàn, lúc này lại không còn thong dong bình tĩnh nữa, thái dương thậm chí túa mồ hôi lạnh.
"Hoa Đương Khả Hãn, Hán nhân chúng ta không chút trọng cái này đâu, thông hôn hay không đối với quan hệ giữa Đại Minh và Đóa Nhan đều không có ảnh hưởng gì, cho dù muốn thông hôn thì ngươi cũng nên gả nữ nhi cho hoàng đế Đại Minh của chúng ta mới đúng."
Hoa Đương lắc đầu cười nói: "Nghe nói hoàng đế bệ hạ Đại Minh tuổi nhỏ ham chơi, thanh danh trong triều rất xấu, rất nhiều đại thần đều nói đương kim bệ hạ là hôn quân, Tháp Na là trân châu sáng nhất trên thảo nguyên, ta không thể đưa trân châu vào tay một kẻ ngu ngốc, hắn sẽ làm trân châu mất đi ánh sáng."
"Kỳ thật, nhà ta quen mà trân châu thành phấn bôi mặt."
Hoa Đương cười nói: "Hùng ưng mặc dù già, không thể bay cao trên trời, nhưng mắt hùng ưng vẫn chưa mù, có cả tám ngàn, nhưng dám chỉ dẫn hai tùy tùng vào đại doanh Đóa Nhan ta, hơn nữa dùng cơ trí thoát ám toán của Hỏa Si, không chỉ như vậy, còn dùng sức ba người hạ sát thủ, phản kích Hỏa Si, sự can đảm và và của ngươi đã nói cho ta biết, ngươi không phải kẻ vô năng, Tháp Na giao cho ngươi, ta rất yên tâm."
Lúc này nụ cười của Hoa Đương càng lúc càng giống một lão hồ li, hơn nữa là một lão hồ li trộm hai mươi con gà.
"Quan trọng hơn là, thảo nguyên Mông Cổ chúng ta có tập tục cướp cô dâu, ngươi chắc là từng nghe nói rồi chứ?"
Mí mắt Tần Kham đột nhiên giật giật.
Hoa Đương cười rất vui: "Chưa nghe cũng không sao, ta giải thích một lần cho ngươi, cái gọi là cướp cô dâu, ý tứ chính là khi ta gả nữ nhi cho người khác, bất kỳ một nam tử cường tráng trẻ tuổi nào trên thảo nguyên đều có tư cách khiêu chiến với nam nhân muốn cưới nữ nhi của ta, đua ngựa cũng được, vật cũng được, thậm chí động đao giết người cũng được, chỉ cần có thể đánh bại nam nhân kia, người thắng liền có thể hợp lý hợp pháp có nữ nhi của ta."
Cười tủm tỉm nhìn Tần Kham, Hoa Đương nói: "Nữ nhi Tháp Na của ta vốn định gả cho kỳ chủ Quách Lặc Tân Kỳ Hỏa Si, hôm nay Hỏa Si vào doanh địa của ta thậm chí mang đến mấy trăm bò dê và năm mươi nô lệ cường tráng làm sính lễ, kết quả buổi tối lại bị ngươi giết cho phải chạy trối chết, theo quy củ trên thảo nguyên chúng ta, ngươi đánh bại Hỏa Si, Tháp Na chính là của ngươi."
Lúc này, Tần Kham phát giác mình một câu cũng chẳng nói nổi, trong lòng lờ mờ có một loại cảm giác bị người ta lừa, lúc trước ở trong thành Thiệu Hưng phá quấy hôn sự của Đông Ứng Long và Đỗ Yên, Đỗ Yên e thẹn hỏi hắn giờ phải làm sao, hắn cũng có cảm giác tương tự thế này.
Hôn sự của Đỗ Yên là hắn phá hỏng, lúc trước Đông Ứng Long muốn nạp Kim Liễu làm thiếp, cũng là hắn tự tay đánh cho Đông Ứng Long hộc máu mồm, đêm nay lại xuất thủ, hủy hôn sự của Hỏa Si và Tháp Na.
Đi tới Đại Minh hai năm, chính sự chẳng làm được mấy môn, nhưng hôn sự thì hủy ba phát, hủy xong rồi còn đành phải vui vẻ nạp hết toàn bộ bọn họ.
Việc này bất kể dùng ngữ khí tán dương thế nào để tô son trát phấn thì Tần Kham vẫn cảm thấy mình quả thực là cầm thú khi nam ép nữ.
Đàm phán thế nào mà lại thành thế này?
Người crả ngày ở trên thảo nguyên chăn thả kiêm cướp bóc, thật sự không có nhiều cơ hội tiếp xúc vẫn những thứ này, suy nghĩ của người Mông Cổ rất trực tiếp, ta muốn, ngươi nhất định phải cho, không cho thì cướp, nhưng mà một khi thân phận và thực lực ngang hàng với đối phương, bọn họ có chút không biết làm sao, tay quen dùng đao kiếm làm sao mà giỏi gảy bàn phím được?
Lúc trước Thành Tổ hoàng đế dựa vào ba ngàn kỵ binh Đóa Nhan mới đoạt được thiên hạ Đại Minh, công lao lớn như vậy, Thành Tổ hoàng đế cũng chỉ phong cho họ phủ Đại Ninh để chăn thả, thế thôi mà Đóa Nhan tam vệ cao hứng như gì ấy. Mà đối với Ninh vương, Thành Tổ hoàng đế thì hứ "Thiên hạ, ngươi ta chia nhau cai trị", từ điều này có thể nhìn ra được, Thành Tổ hoàng đế đánh giá chỉ số thông minh của Đóa Nhan tam vệ và Ninh vương rất khách quan, Đóa Nhan ngốc,một phủ Đại Ninh là lừa được, Ninh vương không ngốc, thế là "Chia thiên hạ để cai trị", đương nhiên, về sau Ninh vương và Đóa Nhan đồng thời phát hiện mình gặp phải tên lừa đảo, đó là một chuyện khác.
Bởi vậy có thể thấy được, bàn sinh ý thật sự không phải cường hạng của người Mông Cổ.
Gặp phải Tần Kham kiếp trước từng làm nhân viên kinh doanh, cũng làm phó tổng của công ty thương nghiệp, chút tính toán và tài ăn nói đáng thương của Hoa Đương càng không chịu nổi một kích.
Từ vẻ mặt có chút không trấn định của Hoa Đương, Tần Kham nhìn ra được, bộ lạc Đóa Nhan rất để ý tới ba thành thị tương hỗ mà Đại Minh mở cho họ.
Từ năm Chính Thống thứ mười bốn, Đại Minh sau khi đóng cửa hai thành thị tương hỗ với Đóa Nhan, Đóa Nhan sống chẳng tốt hơn ăn mày là bao, quý tộc thủ lĩnh của bộ lạc có thể sống những ngày không có lá trà, đồ sứ và tơ lụa, nhưng cả bộ lạc không thể không có gạo và muối, người trên thảo nguyên tuy rằng chăn dê thả bò, nhưng không thể mỗi ngày đều ăn thịt dê thịt bò, một là ăn không nổi, thứ hai chỉ ăn thịt rất dễ nhiễm bệnh, ngũ cốc và rau dưa mới có thể duy trì dinh dưỡng cơ thở, Đại Minh đóng cửa thông thương có nghĩa là mấy thứ này bọn họ không thể lấy được từ chỗ thương nhân Đại Minh nữa.
Không chỉ như vậy, da trâu da dê của bọn họ cũng không thể bán ra, lại thêm bộ lạc thảo nguyên vào thời đại vũ khí lạnh, không có tài nguyên kim loại, không tạo ra được nồi muôi và binh khí, an nguy của bộ lạc càng không thể được đảm bảo.
Những năm gần đây tài nguyên đời sống và tài nguyên kim loại bộ lạc Mông Cổ dùng đều dựa vào những thương nhân Đại Minh không ra gì thông qua biên quân lặng lẽ buôn lậu tới, hoặc là xuyên qua phạm vi thế lực của Hải Tây Nữ Chân bộ, mua từ Triều Tiên và Nhật Bản, trong đây không biết phải trải qua bao nhiêu gian nguy khốn khổ.
Cho nên điều kiện thông thương Tần Kham đưa ra liền động mạnh vào tim Hoa Đương.
Ba thành trì Đại Minh đồng thời rộng mở cho Đóa Nhan, từ nay về sau có thể hợp lý hợp pháp dùng dê bò của bộ lạc đổi lấy gạo, muối ăn, lá trà, đồ sứ cùng với...
"Kim loại..."
Hoa Đương vừa mở miệng, đã bị Tần Kham thô bạo cắt ngang: "Hoa Đương Khả Hãn, kim loại là vật chất chiến bị của Đại Minh, cái này thì ngươi đừng hòng nhé."
Nhìn vẻ mặt thất vọng của Hoa Đương, sắc mặt Tần Kham hòa hoãn lại, an ủi nói: "Không có kim loại vẫn có thể sống mà, không có nồi cơm thì có thể dùng thứ khác, ví dụ như bình gốm của Đại Minh cũng rất không tồi, đun canh thịt dê càng thơm, so với nồi sắt thì tốt hơn nhiều."
Quá trình Đàm phán cũng không gian nan, Hoa Đương là thô hán Mông Cổ điển hình, không thể tính toán chi li, gần gần tới là được rồi, đối với ân phủ của Minh đình, Hoa Đương không tỏ vẻ kháng cự quá lớn, sau khi Hỏa Si chạy, Hoa Đương căn bản đã không còn lựa chọn khác.
Huống chi, lựa chọn duy nhất đối với Đóa Nhan mà nói, tựa hồ cũng không tồi.
Một cuộc sinh ý mang đầy hương vị thương nghiệp, trong đó còn xen lẫn cả nhân tố chính trị và quân sự dần dần đi tới kết thúc.
Cục diện Song thắng làm sắc mặt của hai người đều rất không tồi, trong đó mục đầu tiên là xuất binh tấn công Lý Cảo có lẽ sẽ làm bộ lạc Đóa Nhan tổn thất không ít dũng sĩ, nhưng Hoa Đương cũng không cảm thấy đáng tiếc, hơn trăm năm qua giãy dụa cầu sinh trong kẽ hở ba mặt của Đại Minh, Ngoã Lạt và Thát Đát, hiện giờ chính là thời cơ tốt để thay đổi thế cục đạt được tân sinh, loại kỳ ngộ này phải trả giá lớn.
Tất cả bàn xong rồi, Tần Kham và Hoa Đương trao đổi ánh mắt.
Rất không tồi, ánh mắt nhìn nhau rất hòa thuận, rất hài lòng.
Ngửa đầu uống cạn Một chén rượu sữa ngựa, Hoa Đương bỗng nhiên hỏi một câu rất không đầu không đuôi.
"Không biết khâm sai đại nhân Đại Minh đã có hôn phối chưa?"
Tần Kham ngẩn người, sau đó nói: "Hôn phối rồi, hai lần."
Hoa Đương lập tức thất vọng chẹp chẹp miệng, mắt lấp lánh quang mang khó lường, rướn người tới cười nói: "Không biết khâm sai đại nhân Đại Minh có ý hôn phối lần ba không?"
Tần Kham nhíu mày, quay đầu nhìn chăm chú Hoa Đương, tựa cười mà như không phải cười nói: "Hoa Đương Khả Hãn có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi."
Hoa Đương cười nói: "Người Mông Cổ chúng ta thờ phụng thệ ước, một khi đã ước thệ thì cả đời không thay đổi, vì để thệ ước được đảm bảo, chúng ta người Mông Cổ thừa hành thông hôn, truyền thống này đã có mấy trăm năm lịch sử, ví dụ như tổ tiên Yêm Ba Hài Hãn của Thành Cát Tư Hãn vĩ đại chúng ta, từng gả thân nữ nhi của mình cho thủ lĩnh của bộ lạc Tháp Tháp Nhi, lại ví dụ như phụ thân của Thành Cát Tư Hãn Dã Tốt Cai, cũng từng cầu hôn Hoằng Cát Lạt bộ, dùng thông hôn để đổi lấy hòa bình mà mọi người đều khao khát."
Vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu, Hoa Đương thở dài: "Đáng tiếc, Dã Tốc Cai bị bộ lạc Tháp Tháp Nhi hạ độc chết. . ."
Tần Kham phụt một tiếng phun hết rượu trong miệng ra, kinh ngạc nói: "Ý của ngươi là nói, ngươi hạ độc trong rượu?"
Sắc mặt Hoa Đương biến thành màu đen, nghiêm mặt nói: "Ý tứ của ta là, ta muốn thông hôn với khâm sai đại nhân Đại Minh ngươi! Gả nữ nhi Tháp Na cho ngươi!"
Hai mắt Tần Kham bỗng trợn to, trong đầu kêu ong ong.
Lúc này người hắn nghĩ đến không phải Tháp Na xinh đẹp cá tính cỡ nào, cũng không phải mình sau được hưởng diễm phúc kiều diễm cỡ nào, tiện sát người ngoài thế nào, mà là cảnh Đỗ Yên đang cầm hai nồi thịt nướng vừa ra lò, một nồi tên là Kim Liễu, một nồi tên là Tháp Na, sau đó là Hoa Đương đau xót muốn chết bi phẫn thề trước nồi thịt nướng, sẽ cử binh phạt Minh, để báo thù ác bà ngươi nhà nịnh thần Đại Minh nướng nhi của ta.
"Đừng! không tiêu thụ nổi đâu." Tần Kham dứt khoát cự tuyệt, hắn biết rõ tính cách của người Mông Cổ, cự tuyệt uyển chuyển sẽ chỉ làm bọn họ hiểu lầm, thế là lại bổ sung một câu: "Nữ nhi của ngươi ta không thể cưới được, bởi vì ta đã thành thân rồi."
Hoa Đương cười tủm tỉm nói: "Không sao, nữ nhi Hoa Đương không ngại làm như phu nhân của ngươi."
" Nữ nhi của ngươi đã đính hôn với người ta rồi."
"Người nó định gả bị người đánh cho chạy mất rồi."
Tần Kham: ". . ."
Các nên gọi Diệp Cận Tuyền vào thuận tiện xử lý luôn cả Hoa Đương không?
Tần Kham khi Đàm phán khí định thần nhàn, lúc này lại không còn thong dong bình tĩnh nữa, thái dương thậm chí túa mồ hôi lạnh.
"Hoa Đương Khả Hãn, Hán nhân chúng ta không chút trọng cái này đâu, thông hôn hay không đối với quan hệ giữa Đại Minh và Đóa Nhan đều không có ảnh hưởng gì, cho dù muốn thông hôn thì ngươi cũng nên gả nữ nhi cho hoàng đế Đại Minh của chúng ta mới đúng."
Hoa Đương lắc đầu cười nói: "Nghe nói hoàng đế bệ hạ Đại Minh tuổi nhỏ ham chơi, thanh danh trong triều rất xấu, rất nhiều đại thần đều nói đương kim bệ hạ là hôn quân, Tháp Na là trân châu sáng nhất trên thảo nguyên, ta không thể đưa trân châu vào tay một kẻ ngu ngốc, hắn sẽ làm trân châu mất đi ánh sáng."
"Kỳ thật, nhà ta quen mà trân châu thành phấn bôi mặt."
Hoa Đương cười nói: "Hùng ưng mặc dù già, không thể bay cao trên trời, nhưng mắt hùng ưng vẫn chưa mù, có cả tám ngàn, nhưng dám chỉ dẫn hai tùy tùng vào đại doanh Đóa Nhan ta, hơn nữa dùng cơ trí thoát ám toán của Hỏa Si, không chỉ như vậy, còn dùng sức ba người hạ sát thủ, phản kích Hỏa Si, sự can đảm và và của ngươi đã nói cho ta biết, ngươi không phải kẻ vô năng, Tháp Na giao cho ngươi, ta rất yên tâm."
Lúc này nụ cười của Hoa Đương càng lúc càng giống một lão hồ li, hơn nữa là một lão hồ li trộm hai mươi con gà.
"Quan trọng hơn là, thảo nguyên Mông Cổ chúng ta có tập tục cướp cô dâu, ngươi chắc là từng nghe nói rồi chứ?"
Mí mắt Tần Kham đột nhiên giật giật.
Hoa Đương cười rất vui: "Chưa nghe cũng không sao, ta giải thích một lần cho ngươi, cái gọi là cướp cô dâu, ý tứ chính là khi ta gả nữ nhi cho người khác, bất kỳ một nam tử cường tráng trẻ tuổi nào trên thảo nguyên đều có tư cách khiêu chiến với nam nhân muốn cưới nữ nhi của ta, đua ngựa cũng được, vật cũng được, thậm chí động đao giết người cũng được, chỉ cần có thể đánh bại nam nhân kia, người thắng liền có thể hợp lý hợp pháp có nữ nhi của ta."
Cười tủm tỉm nhìn Tần Kham, Hoa Đương nói: "Nữ nhi Tháp Na của ta vốn định gả cho kỳ chủ Quách Lặc Tân Kỳ Hỏa Si, hôm nay Hỏa Si vào doanh địa của ta thậm chí mang đến mấy trăm bò dê và năm mươi nô lệ cường tráng làm sính lễ, kết quả buổi tối lại bị ngươi giết cho phải chạy trối chết, theo quy củ trên thảo nguyên chúng ta, ngươi đánh bại Hỏa Si, Tháp Na chính là của ngươi."
Lúc này, Tần Kham phát giác mình một câu cũng chẳng nói nổi, trong lòng lờ mờ có một loại cảm giác bị người ta lừa, lúc trước ở trong thành Thiệu Hưng phá quấy hôn sự của Đông Ứng Long và Đỗ Yên, Đỗ Yên e thẹn hỏi hắn giờ phải làm sao, hắn cũng có cảm giác tương tự thế này.
Hôn sự của Đỗ Yên là hắn phá hỏng, lúc trước Đông Ứng Long muốn nạp Kim Liễu làm thiếp, cũng là hắn tự tay đánh cho Đông Ứng Long hộc máu mồm, đêm nay lại xuất thủ, hủy hôn sự của Hỏa Si và Tháp Na.
Đi tới Đại Minh hai năm, chính sự chẳng làm được mấy môn, nhưng hôn sự thì hủy ba phát, hủy xong rồi còn đành phải vui vẻ nạp hết toàn bộ bọn họ.
Việc này bất kể dùng ngữ khí tán dương thế nào để tô son trát phấn thì Tần Kham vẫn cảm thấy mình quả thực là cầm thú khi nam ép nữ.
Đàm phán thế nào mà lại thành thế này?
Tác giả :
Tặc Mi Thử Nhãn