Minh Triều Ngụy Quân Tử
Chương 301-2: Tiếp quản Nghĩa châu (thượng) (2)

Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 301-2: Tiếp quản Nghĩa châu (thượng) (2)

Lưu Bình Quý cảm thấy người cần an ủi là chính hắn.

Xuất thân Tiến sĩ, ngao luyện nhiều năm cuối cùng cũng làm phụ mẫu một phủ, những năm gần đây gặp những kẻ bất học vô thuật rất nhiều, trọng địa biên trấn rồng rắn lẫn lộn. Có thể nói đàm tiếu không nhất định là học giả uyên thâm, lai vãng đại đa số là bạch đinh.

Nhưng người có thể đem một câu diệu ngữ lý giải thành thoát tục tươi mát như vậy thì vẫn là rất ít thấy, người này tuyệt đối không thể khinh thường, vừa nghe là biết nhân vật hung ác rồi.

Một bó râu đẹp bị Lưu Bình Quý tự mình hung hăng giật xuống, đau tới nỗi Lưu Bình Quý nhếch miệng xuýt xoa, nhìn trộm sắc mặt Tần Kham một cái, thấy vẻ mặt của hắn là thái độ thành khẩn thảo luận học thuật, nhưng cũng không nhìn ra lời này của hắn là cố ý giả ngu hay là thật sự không hiểu.

Luyện ngàn khúc rồi sau đó hiểu tiếng.

Có phải đêm nay nên an bài một danh kỹ tên là "Ngàn khúc" bồi khâm sai đại nhân ngủ hay không, xong việc thì cho thêm một danh kỹ tên là "Hiểu tiếng" Đi vào?

Lưu Bình Quý do dự, tuy nói quan văn nặng về khí khái, không nên nịnh nọt thượng quan như vậy, nhưng... Không nịnh nọt thì không thăng quan được, vị khâm sai này là đại thần hoàng thượng sủng tín nhất, đợi hắn trở về kinh sư, miệng vẹo về bên trái hay là vẹo về bên phải, đều có thể quyết định Lưu Bình Quý hắn sẽ được triệu hồi về một châu phủ giàu có và đông đúc nào đó của quan nội, hay là làm quan làm tới chết già ở nơi biên trấn hẻo lánh cằn cỗi này.

Huống chi khâm sai đại nhân tựa hồ cố ý đối phó v Tiền Hiến, kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, chỉ cần là điểm này, Lưu Bình Quý quyết định công nhận sự giải thích của Tần Kham là đúng.

Ngày đi làm quan đã có nghĩa là mình không còn là văn nhân rồi, cái gọi là khí khái, cái gọi là tiết tháo, khi nên vứt bỏ thì cứ kiên quyết vứt bỏ.

Khụ khụ hai tiếng, Lưu Bình Quý đứng lên quyết định vỗ mông ngựa Tần Kham cho dùng hắn những lời của hắn vừa khiến mọi người mặt đỏ tim đập nhanh, lại thấy Tần Kham thần sắc cổ quái quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lưu Bình Quý và các quan lại cảm thấy có chút kỳ quái, thế là đều thuận theo ánh mắt của hắn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ là bầu trời đêm tối đen như mực, một mũi tên lửa theo gió bay lên, lặng lẽ nở ra một đóa hoa khói trong trời đêm.

Sắc mặt của Mọi người đều thay đổi.

Trong trời đêm trọng trấn Biên thuỳ bắn một mũi hỏa tiễn, kẻ ngốc cũng hiểu là chuyện không bình thường, trong cái thời đại thông tin lạc hậu này, pháo hoa không chỉ đại biểu cho vui mừng. Có đôi khi cũng là tín hiệu trước khi bắt đầu giết chóc.

Tần Kham lẳng lặng nhìn chăm chú pháo hoa lặng lẽ nở ra trong trời đêm rồi biến mất đó, trong lòng không khỏi mừng rỡ.

Đinh Thuận và Diệp Cận Tuyền đắc thủ rồi!

Nắm giữ binh quyền của Nghĩa châu vệ, đám quan văn còn lại này không phải là tùy mình vê nặn sao.

Ở cửa Nhã gian, Dương Chí Dũng trong năm trăm thiếu niên binh xuất hiện ở góc cầu thang, nhe răng cười với Tần Kham rồi lặng lẽ ra hiệu.

Tần Kham trong lòng càng chắc chắn, trong mắt lại rõ ràng bắn ra quang mang quái ác.

Lúc đám quan lại đang kinh ngạc, tiếng hò hét như sơn băng địa liệt từ xa xa truyền đến, nghe phương hướng thì không ngờ là đến từ ngoài cửa thành Nghĩa châu.

"Có người công thành!" Tần Kham đứng bật dậy, trợn mắt quát.

Thân hình văn nhược của Lưu Bình Quý mềm nhũn ra, sắc mặt xoẹt một cái trắng bệch.

Đây là chỗ xấu nhất của tri phủ biên trấn, tính mạng lúc nào cũng như chỉ mành treo chuông, cho dù đã trải qua không chỉ một lần, nhưng mà mỗi lần khi nguy hiểm tới, Lưu Bình Quý vẫn cảm thấy tâm hoảng ý loạn, bao nhiêu năm trôi qua rồi vẫn không chút tiến bộ.

Trong Hồng Tân lâu mới rồi còn tiếu ngữ doanh doanh lập tức đại loạn, chúng quan lại lập tức cũng mặc kệ dáng vẻ của quan viên, sắc mặt kinh sợ đều đứng bật dậy, mấy vị danh kỹ được mời đến tiếp khách sợ tới mức hét lên liên tục, lệ châu chứa chan, nhưng cũng chẳng có ai rảnh mà đi thưởng thức vẻ phong tình kiều mỵ mỹ nhân nước mặt chan chứa ai thấy cũng thương này.

"Tần đại nhân, Làm sao bây giờ? Tiền Chỉ huy sứ và quan binh của Nghĩa châu vệ không ở trong thành, trong thành chỉ có một số nha dịch và dân chúng già yếu có thể sử dụng, nếu như đến công thành f Thát tử, Nghĩa châu tất nhiên không thủ được, chúng ta lần này xong rồi!" Lưu Bình Quý thất kinh nói.

Người mà Thường ngày hắn ghét nhất là Tiền Hiến, nhưng mà trong lúc nguy cấp, Lưu Bình Quý cuối cùng lại nhớ tới lợi ích mà Tiền Hiến mang tới, thế nhân sùng văn khinh võ, nhưng một khi chiến sự đến, quân nhân liền thành chỗ dựa duy nhất của các văn nhân, trông cậy bọn họ bảo hộ mình, trông cậy bọn họ giết lui kẻ địch, sau khi chiến tranh kết thúc, các văn nhân sẽ chạy đến khoa tay múa chân, thế là thiên hạ thái bình lại về các văn nhân thống trị.

Thành tựu của đế vương Thiên cổ, thành cũng văn nhân, bại cũng văn nhân.

Trong không khí khủng hoảng, Tần Kham bỗng nhiên đứng lên vươn tay tóm lấy vạt áo của Lưu Bình Quý, kéo hắn tới cửa sổ lầu hai.

Lưu Bình Quý kinh hãi: "Tần đại nhân, ngươi làm cái gì vậy?"

Tần Kham lo lắng nói: "Đương nhiên chạy trước đã rồi tính, đứng đây chờ ăn đao của Thát tử à?"

Trong lòng đoán hơn phân nửa là Thát tử công thành, tướng lãnh và quân sĩ thủ thành lại không có, Lưu Bình Quý sớm đa mất chủ trương, vội vàng gật đầu: "Tất cả xin nhờ khâm sai đại nhân làm chủ, sai đâu đánh đó. . ."

Người này trong lúc nguy cấp vẫn không quên đùn đẩy trách nhiệm, quả nhiên không phải người tốt.

Dẫn Lưu Bình Quý tới cửa sổ, Tần Kham vội vàng nói: "Mau, ngươi xuống trước, ta xuống theo."

"Vâng, vâng! Đa tạ Tần đại nhân.." Lưu Bình Quý chân vừa đặt lên mép cửa sổ, sau khi nói cám ơn thì quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi hồn phi phách tán: "A? Đại nhân, đây là lầu hai. . ."

Nói còn chưa dứt lời, Tần Kham đã đẩy hắn: "Nói lắm làm gì!"

"A!"

Bốp!

Tiếng hét thảm này làm Tần Kham ngây người một thoáng, tiếp theo thì vẻ mặt lanh trên xoay người lại, đón ánh mắt chờ mong của quan lại trong nhà, Tần Kham chậm rãi nói: "Bản quan vừa rồi quên mất một chuyện."

Đồng tri Nghĩa châu Vương Tùng Linh sắc mặt khó coi chắp tay nói: "Đại nhân quên chuyện gì!"

Tần Kham sờ sờ mũi, chậm rãi nói: "Sau khi tri phủ tri phủ anh dũng nhảy lầu, bản quan mới phát hiện. . . Thát tử chưa vào thành, kỳ thật chúng ta không cần phải vội vã chạy như vậy."

Chúng quan lại đều lộ ra vẻ mặt công nhận.

Tần Kham sầm mặt, nhưng mặt lại đỏ bừng: "Cho dù muốn chạy thì người bình thường bình thường cũng sẽ lựa chọn chạy ra từ cửa lớn."

Sự thật chứng minh trừ Lưu Bình Quý ra, tuyệt đại đa số người là bình thường.

Lưu Bình Quý nếu không bị ngã tới nỗi đầu óc có vấn đề, đại thể sẽ học được hai kinh nghiệm nhân sinh rất quý giá, thứ nhất, chó cùng có thể nhảy tường, nhưng người cùng thì không thể nhảy cửa sổ. Đặc biệt là cửa sổ lầu hai.

Thứ hai, bất cứ lúc nào trước khi quay lưng về phía người khác, đầu tiên phải suy nghĩ một chút xem người sau lưng mình nhân phẩm như thế nào, có thể hạ độc thủ đẩy mình từ cửa sổ từ lầu hai xuống hay không.

Điều Thứ hai so với điều thứ nhất thì càng sâu sắc hơn, hơn nữa bao hàm huyết lệ.

Bên ngoài thanh âm công thành , càng lúc càng nhỏ cho đến khi hoàn toàn không nghe thấy, khi một đám quan lại thất kinh chạy ra khỏi đại môn tửu lâu, bên ngoài đã là một mảng yên tĩnh, chẳng khác gì một buổi đêm bình thường của thành Nghĩa châu.

Đang lúc các quan lại mở to nghi hoặc ngơ ngác nhìn nhau, hoài nghi tiếng công thành mình vừa rồi nghe thấy có phải là ảo giác hay không thì một con khoái mã từ phía cửa thành phóng tới.

"Báo, Nghĩa châu vệ Chỉ huy sứ Tiền Hiến kích động quan binh vệ sở tạo phản, muốn công phá thành Nghĩa châu và giết hết dân chúng quan lại trong thành, phản quân đã bị tham tướng Tôn Anh của dũng sĩ doanh kinh sư vừa tới thuyết hàng, nghịch tặc Tiền Hiến đã bị chém đầu!"

Đầu của các quan lại giống như bị chuông đồng trong miếu đập mạnh một cái, lỗ tai vang ong ong, sau một lúc lâu vẫn không nói được gì, trợn tròn mắt kinh ngạc tiêu hóa tin tức khiến bọn họ vô cùng bất ngờ này.

Một quan lại sắc mặt tái nhợt lúng ta lúng túng nói: "Vừa rồi công thành. . . Không phải Thát tử, mà là quan binh của Nghĩa châu vệ?"

"Đúng."

Nghĩa châu phủ đồng tri Vương Tùng Linh cảm thấy không ổn lắm, đứng ra lớn tiếng quát hỏi nói: "Ngươi nói bậy! Tiền Hiến chính là tướng môn chi tử, tổ phụ, phụ thân của hắn đều là xuất thân Chỉ huy sứ Nghĩa châu, nhiều đời ăn bổng lộc Đại Minh ta, sao lại tạo phản công thành? Việc này có kỳ quái!"

Kỵ sĩ báo tin trợn mắt, mặt hướng cửa chính tửu lâu rồi quỳ một gối, lạnh lùng nói: "Tin hay không là chuyện của ngươi, ta chính là quân sĩ dưới trướng khâm sai đại nhân, chỉ báo tin cho khâm sai đại nhân thôi."

Vương Tùng Linh tức giận đến râu vểnh lên, nhưng cũng đành bất lực.

Người từ kinh sư tới, Vô luận quan viên hay là binh lính, đến địa phương tất cả đều như quan thăng ba cấp, bọn họ đối với quan địa phương trước giờ chưa từng khách khí, ai nấy tính tình đều rất cao ngạo.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại