Minh Triều Ngụy Quân Tử
Chương 288: Họa thủy đông dẫn (thượng)
Mười tám cái đầu được mang tới Bắc An môn hẻo lánh, đầu được dùng vôi xử lý qua, Lưu Cẩn cố nén cảm giác buồn nôn nhìn một lúc, nhóm thích khách đầu tiên được phái đi không thiếu một người, toàn bộ ở nửa đường bị chặn giết, trong đó thậm chí bao gồm cả một đôi lão phụ và tiểu cô nương, đôi nữ tử này là sát thủ tổ tôn ( bà cháu) Nổi danh trên giang hồ, Lưu Cẩn phục khai Tây Hán, chiêu nạp rộng rãi võ nhân giang hồ để sử dụng, đôi tổ tôn vừa vào Tây Hán mới được vài ngày, phái đi chấp hành nhiệm vụ đầu tiên đã bị người ta chặt đầu.
Đầu của bà lão mặt mũi hiền lành và cô gái ngây thơ tươi tắn được đặt giữa mười tám cái đầu, khuôn mặt mang theo mấy phần kinh ngạc, giống như tới chết vẫn không thể tin được có người lại nhẫn tâm xuống tay với họ.
Có thể nhẫn tâm hạ thủ, trừ cao thủ túc địch trong Cẩm Y vệ ra thì không thể là ai khác, Lưu Cẩn nghe nói qua trong Cẩm Y vệ có một nhóm người như vậy, chắc là khi Vĩnh Lạc hoàng đế bắc chinh Mông Cổ, để tiến hành ám sát nhân vật thủ lãnh của các thế lực bắc nguyên còn sót lại mà đặc biệt mời chào một đám cao thủ giang hồ, cho nên Cẩm Y vệ thời kì Hồng Vũ chính là từ nghi trượng của hoàng đế chậm rãi phát triển biến hóa thành cơ cấu đặc vụ, và đến thời kì Vĩnh Lạc, Cẩm Y vệ đã phát triển thành thục, trong chức năng của nó cũng có thêm một hạng là "Túc địch" .
Cơ hồ không cần hoài nghi, Lưu Cẩn khẳng định mười tám thích khách được phái ra ám sát Vương Thủ Nhân bị đám cao thủ túc địch của Cẩm Y vệ này nửa đường chặn giết.
Không ngờ, một bước này của Tần Kham lại đi trước hắn.
Lưu Cẩn bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày trước ở cửa cung Càn Thanh gặp Tần Kham, trước khi đi trên mặt Tần Kham nở nụ cười khó đoán, lúc này trên mặt Lưu Cẩn lại nóng rát.
"Tần Kham à Tần Kham, vì một Vương Thủ Nhân, ngươi cứ muốn xé rách da mặt với Tạp gia sao? Hắn có chỗ nào đáng để ngươi quyết tâm bảo vệ như vậy?"
Nguyên nhân Vương Thủ Nhân đáng để Tần Kham quyết tâm bảo vệ, Lưu Cẩn tất nhiên không hiểu.
Hắn và Tần Kham hoàn toàn là người của hai thế giới, cái hắn muốn là quyền lực và tiên, đương nhiên, cũng không cự tuyệt đồ cổ và hoàng kim.
Công lý chính nghĩa, mấy thứ này không thể đổi thành quyền lực và tiền, tất nhiên là không có chỗ dùng ở trong lòng hắn,
Trên đời có một số người thuộc về trời sinh đã không thể câu thông, hơn nữa trời sinh đã đối địch, ví dụ như Tần Kham và Lưu Cẩn.
Người mới thành thân tuyệt đại bộ phân đều hạnh phúc, Chu Hậu Chiếu lại bị bà trừ khỏi "Tuyệt đại bộ phân" này, ít nhất Tần Kham từ trên mặt hắn không nhìn thấy một chút dấu vết có liên quan tới hạnh phúc.
Quân thần hai người khi ở cùng nhau không chỉ vui vẻ chơi bời. Thỉnh thoảng cũng tham thảo một chút nhân sinh.
Chu Hậu Chiếu thích tham thảo nhân sinh với Tần Kham, mỗi lần khi tán gẫu tới thiên nam hải bắc, miệng Tần Kham luôn sẽ nói ra một số thứ mà hắn chưa bao giờ nghe thấy, gấu trắng nơi cực bắc, chim cánh cụt đi lại so với con người còn phong độ hơn, gấu không đuôi trừ ngủ ra thì chính là ngây người, chỉ ăn lá cây mà sống...
Đương nhiên, nữ nhân cũng là một loại động vật, loại động vật này không thể khiến nam nhân bớt lo.
" Bệ hạ đại hôn mấy ngày rồi, nhưng không vào cung Khôn Ninh sủng hạnh hoàng hậu, trong triều đình đã có không ít nghị luận, rất nhiều ngôn quan nghe nói muốn thượng sớ xin bệ hạ và hoàng hậu viên phòng đó."
Chu Hậu Chiếu mất hứng: "Cái gì cũng quản! Trẫm kiếp trước thiếu nợ tiền họ à? Trẫm viên phòng hay không liên quan gì tới họ."
Tần Kham thở dài: "Nếu bệ hạ là người thường, bọn họ đương nhiên không xen vào, nhưng bệ hạ là thiên tử. Thiên gia không có việc nhỏ, thiên gia không có việc riêng, chuyện phòng the của thiên gia bọn họ tất nhiên cũng phải chú ý chặt chẽ."
Chu Hậu Chiếu cả giận nói: "Ai nếu dám thượng sớ nghị luận chuyện viên phòng của trẫm, trẫm sẽ đánh mười đình trượng, Lưu Cẩn nói không sai, đám quan văn này chính là xương cốt ti tiện. Lần trước phục khai Tây Hán dẫn tới tranh luận cả triều, Lưu Cẩn sau khi trượng tễ Đới Tiển, các quan văn không phải thành thật hơn nhiều sao? Tây Hán cũng vẫn mở lại."
Tần Kham thở dài: "Thế không phải là chỉ thêm rắc rối à? Để bình ổn nghị luận, bệ hạ gắng gượng viên phòng một chút với hoàng hậu thì có sao, ông trời sáng tạo ra, nam nhân sáng tạo ra phụ nữ, đều là chức trách mà."
Chu Hậu Chiếu trừng mắt nói: "Ngươi nếu cưới nữ nhân mà mình không thích, có chịu viên phòng với nàng ta không?"
"Có." Tần Kham rất thành thật thừa nhận, hắn thực sự muốn nói với Chu Hậu Chiếu rằng, hắn đời trước quả thực là một con ngựa đực, cái mà ngựa đực theo đuổi là mấy cái run rẩy cuối cùng đó. Không có con ngựa đực nào lại đi đắn đo tới tính cách và giống của ngực cá.
Chu Hậu Chiếu giận giữ nói: "Ngươi không lựa chọn à?"
"Thần là người khá hiền hoà, nữ nhân chỉ cần hơi biết điều một chút thì thần cũng không quá xoi mói."
"Cái gì gọi là biết điều?"
Nụ cười Tần Kham không đứng đắn cho lắm: "Ha ha, thần cho rằng, nữ nhân buổi sáng thấy ngươi nhất trụ kình thiên mà chủ động ngồi lên trên là rất biết điều."
". . ."
Một tiểu hoạn quan vội vàng đi vào cung Càn Thanh bẩm báo: "Bệ hạ, Lễ bộ trương thượng thư sai người đến báo, đặc phái viên của Đóa Nhan Vệ ở đầu đường kinh sư đả thương quan viên Lễ bộ, đặc phái viên đã bị bắt vào Đông Hán, Trương thượng thư xin bệ hạ và nội các thương nghị xem xử trí như thế nào."
Chu Hậu Chiếu ngây người, nói: "Đặc phái viên của Đóa Nhan Vệ đả thương quan viên Lễ bộ?"
"Đúng vậy, bệ hạ, người bị thương là chủ sự Lễ bộ chủ khách ti Hàn Nguyên, Đông Hán đã điều tra rõ rồi, sứ tiết tên là Ba Đặc Nhĩ, vì man di thô bỉ, không hiểu lễ số của Thiên triều thượng, cậy vào sắc man võ hoành hành kinh sư, nhiều lần có hành vi đả thương người, Lễ bộ vì đại hôn của bệ hạ mà không tiện trách móc nặng nề, cho nên thả ra, nhưng Ba Đặc Nhĩ này càng lúc càng quá phận, hôm nay ở trên đường ngang nhiên đả thương Hàn chủ sự của Lễ bộ, đúng lúc gặp phải phiên tử Đông Hán đang tuần phố, liền giải vào vào chiếu ngục, chờ bệ hạ và các vị đại nhân xử trí."
Chu Hậu Chiếu lộ ra vẻ không vui, ngữ khí nặng nề nói: "Đóa Nhan tam vệ từ Thành tổ tới nay thay đổi thất thường, lúc phản lúc hàng, thường cấu kết với Thát Đát, liên thủ xâm phạm biên giới Đại Minh ta, hơn trăm năm qua đánh cũng đánh rồi, hòa cũng hòa rồi, hôm nay sứ tiết Đóa Nhan ở hoàng thành Đại Minh ta hoành hành ngang ngược, tưởng Đại Minh ta không ai dám trị hắn sao? Người đâu, đem Ba Đặc Nhĩ này...này... đem hắn..."
Chu Hậu Chiếu càng nói càng do dự.'' Trương Thăng xin chỉ là có đạo lý, phàm là sứ tiết ngoại vào vào triều hạ Đại Minh, cái hắn đại biểu là quân chủ của quốc gia đó, đánh hắn giết hắn đuổi hắn đều có thể dẫn tới hậu quả nghiêm trọng, nhẹ thì đoạn tuyệt lai vãng, nặng thì dẫn phát chiến tranh, quan hệ giữa nước và nước chính là mong manh như vậy đó.
Đại Minh và Đóa Nhan tam vệ hơn trăm năm qua đánh đánh hòa hòa, trước mắt mặc dù trên danh nghĩa vẫn là phiên thuộc của Đại Minh, nhưng người người đều biết, đây chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, trên thực tế chẳng ai cảm thấy loại danh phận này bền chắc, một lời không hợp liền trở mặt là rất bình thường.
Chu Hậu Chiếu tuổi mặc dù không lớn, nhưng từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất ở trong cung, biết rõ việc liên quan tới ngoại bang phiên thuộc không thể tùy tiện quyết định.
Tần Kham ở bên cạnh vừa nghe thấy chữ "Đóa nhan sứ tiết" thì trong lòng không khỏi khẽ động, hắn nhớ tới hán tử Mông Cổ bị sai dịch kéo đi ở trước nha môn Lễ bộ. Hắn hình như tê là Ba Đặc Nhĩ.
Nhớ lại bộ dạng bi phẫn đến cực điểm của Ba Đặc Nhĩ lúc ấy, cùng với thái độ lạnh lùng của Trương Thăng, tất cả mọi chuyện như thành xâu chuỗi, Tần Kham lờ mờ cảm thấy, nguyên nhân Ba Đặc Nhĩ đả thương quan viên Lễ bộ chỉ sợ không phải là "Hoành hành ngang ngược. Không hiểu lễ số" như những lời mới rồi.
Việc này không đơn giản.
Nhưng Tần Kham là người đơn giản. Người đơn giản chỉ làm chuyện đơn giản, không đơn giản có nghĩa là phiền toái, Tần Kham cho tới bây giờ đều tránh phiền toái, đáng tiếc thân thủ không đủ nhanh nhẹn, mỗi lần đều không tránh kịp, lần này hắn quyết định tránh ra xa một chút.
"Tần Kham, ngươi cảm thấy việc này xử trí như thế nào thì mới thỏa đáng?" Chu Hậu Chiếu không có chủ ý, nhìn hắn xn giúp đỡ.
Tần Kham cười nhạt, nói: "Tất cả do bệ hạ định đoạt. Thần chỉ là võ quan, không hiểu ngoại sự."
Chu Hậu Chiếu hập hực phất tay áo: "Trừng phạt không được giết cũng không xong, thôi giao cho nội các Tiêu Phương xử lý."
Một chuyện nhìn như đơn giản, một chuyện nhìn như không hề liên quan gì tới Tần Kham, nhưng lại dưới âm soa dương thác dấy lên quan hệ với Tần Kham. Thân thủ tránh né phiền toái của Tần Kham đúng là vẫn còn kém một chút, lần này hắn cũng không thể tránh được.
Cùng lúc Tần Kham đi ra khỏi cửa cung tới Bắc trấn phủ ti làm việc, Lưu Cẩn ngồi trong điện Văn Hoa thương nghị chính sự với Tiêu Phương.
Tiêu Phương ngả vào Lưu Cẩn, quan vận cực thông, có thể lên làm nội các Đại học sĩ dĩ nhiên xứng là thượng vị cực nhân thần rồi, nhưng quan cảm của các đại thần trong triều đối với Tiêu Phương càng ác liệt hơn, ai nấy đều mắng hắn là "Hoạn đảng" . Tiêu Phương hơn bảy mươi tuổi mà môi ngày phải chạy ở mép của sướng và đau, tư vị nội tâm thật sự không dễ hình dung.
Hôm nay Lưu Cẩn vốn chỉ là có mấy chuyện quân chính của nội các phiếu nghĩ muốn lấy ra thương nghị với Tiêu Phương.
Kỳ thật nếu nói Lưu Cẩn là người xấu từ đầu đến đuôi thì đánh giá này thực sự có chút không công bằng, trên đời cho dù là một tờ giấy chùi đít cũng có tác dụng của nó. Lưu Cẩn mặc dù so với nam nhân thì thiếu một khí quan, nhưng nói tóm lại thì vẫn khá hơn giấy chùi đít nhiều, bao cao thu dùng rồi còn có thể lấy về làm thành kẹo cao su, thái giám chẳng qua chỉ thiếu có một khí quan thì sao lại không thể góp một viên gạch cho đế quốc Chu gia Đại Minh?
Nếu luận về cần chính, Chu Hậu Chiếu thúc ngựa cũng đuổi không kịp Lưu Cẩn, Lưu Cẩn sau khi làm ti lễ giám chưởng ấn, quả thật muốn làm ra một phen sự nghiệp. Cho nên mỗi ngày bắt đầu canh ba là phê duyệt tấu chương, xử lý chính sự, trình độ cần cù này so với Hoằng Trì đế thì cũng không kém hơn là bao.
Chỉ có điều tâm tính của của hắn quá mức vặn vẹo, hơn nữa kiến thức cũng có chút hẹp hòi, làm sự nghiệp tốt lại đi chen vào tư lợi và tham lam của bản thân, cái này giống như đái vào trong vò rượu nữ nhi hồng đang ngon, rõ ràng vị rượu sẽ thay đổi.
Đầu của bà lão mặt mũi hiền lành và cô gái ngây thơ tươi tắn được đặt giữa mười tám cái đầu, khuôn mặt mang theo mấy phần kinh ngạc, giống như tới chết vẫn không thể tin được có người lại nhẫn tâm xuống tay với họ.
Có thể nhẫn tâm hạ thủ, trừ cao thủ túc địch trong Cẩm Y vệ ra thì không thể là ai khác, Lưu Cẩn nghe nói qua trong Cẩm Y vệ có một nhóm người như vậy, chắc là khi Vĩnh Lạc hoàng đế bắc chinh Mông Cổ, để tiến hành ám sát nhân vật thủ lãnh của các thế lực bắc nguyên còn sót lại mà đặc biệt mời chào một đám cao thủ giang hồ, cho nên Cẩm Y vệ thời kì Hồng Vũ chính là từ nghi trượng của hoàng đế chậm rãi phát triển biến hóa thành cơ cấu đặc vụ, và đến thời kì Vĩnh Lạc, Cẩm Y vệ đã phát triển thành thục, trong chức năng của nó cũng có thêm một hạng là "Túc địch" .
Cơ hồ không cần hoài nghi, Lưu Cẩn khẳng định mười tám thích khách được phái ra ám sát Vương Thủ Nhân bị đám cao thủ túc địch của Cẩm Y vệ này nửa đường chặn giết.
Không ngờ, một bước này của Tần Kham lại đi trước hắn.
Lưu Cẩn bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày trước ở cửa cung Càn Thanh gặp Tần Kham, trước khi đi trên mặt Tần Kham nở nụ cười khó đoán, lúc này trên mặt Lưu Cẩn lại nóng rát.
"Tần Kham à Tần Kham, vì một Vương Thủ Nhân, ngươi cứ muốn xé rách da mặt với Tạp gia sao? Hắn có chỗ nào đáng để ngươi quyết tâm bảo vệ như vậy?"
Nguyên nhân Vương Thủ Nhân đáng để Tần Kham quyết tâm bảo vệ, Lưu Cẩn tất nhiên không hiểu.
Hắn và Tần Kham hoàn toàn là người của hai thế giới, cái hắn muốn là quyền lực và tiên, đương nhiên, cũng không cự tuyệt đồ cổ và hoàng kim.
Công lý chính nghĩa, mấy thứ này không thể đổi thành quyền lực và tiền, tất nhiên là không có chỗ dùng ở trong lòng hắn,
Trên đời có một số người thuộc về trời sinh đã không thể câu thông, hơn nữa trời sinh đã đối địch, ví dụ như Tần Kham và Lưu Cẩn.
Người mới thành thân tuyệt đại bộ phân đều hạnh phúc, Chu Hậu Chiếu lại bị bà trừ khỏi "Tuyệt đại bộ phân" này, ít nhất Tần Kham từ trên mặt hắn không nhìn thấy một chút dấu vết có liên quan tới hạnh phúc.
Quân thần hai người khi ở cùng nhau không chỉ vui vẻ chơi bời. Thỉnh thoảng cũng tham thảo một chút nhân sinh.
Chu Hậu Chiếu thích tham thảo nhân sinh với Tần Kham, mỗi lần khi tán gẫu tới thiên nam hải bắc, miệng Tần Kham luôn sẽ nói ra một số thứ mà hắn chưa bao giờ nghe thấy, gấu trắng nơi cực bắc, chim cánh cụt đi lại so với con người còn phong độ hơn, gấu không đuôi trừ ngủ ra thì chính là ngây người, chỉ ăn lá cây mà sống...
Đương nhiên, nữ nhân cũng là một loại động vật, loại động vật này không thể khiến nam nhân bớt lo.
" Bệ hạ đại hôn mấy ngày rồi, nhưng không vào cung Khôn Ninh sủng hạnh hoàng hậu, trong triều đình đã có không ít nghị luận, rất nhiều ngôn quan nghe nói muốn thượng sớ xin bệ hạ và hoàng hậu viên phòng đó."
Chu Hậu Chiếu mất hứng: "Cái gì cũng quản! Trẫm kiếp trước thiếu nợ tiền họ à? Trẫm viên phòng hay không liên quan gì tới họ."
Tần Kham thở dài: "Nếu bệ hạ là người thường, bọn họ đương nhiên không xen vào, nhưng bệ hạ là thiên tử. Thiên gia không có việc nhỏ, thiên gia không có việc riêng, chuyện phòng the của thiên gia bọn họ tất nhiên cũng phải chú ý chặt chẽ."
Chu Hậu Chiếu cả giận nói: "Ai nếu dám thượng sớ nghị luận chuyện viên phòng của trẫm, trẫm sẽ đánh mười đình trượng, Lưu Cẩn nói không sai, đám quan văn này chính là xương cốt ti tiện. Lần trước phục khai Tây Hán dẫn tới tranh luận cả triều, Lưu Cẩn sau khi trượng tễ Đới Tiển, các quan văn không phải thành thật hơn nhiều sao? Tây Hán cũng vẫn mở lại."
Tần Kham thở dài: "Thế không phải là chỉ thêm rắc rối à? Để bình ổn nghị luận, bệ hạ gắng gượng viên phòng một chút với hoàng hậu thì có sao, ông trời sáng tạo ra, nam nhân sáng tạo ra phụ nữ, đều là chức trách mà."
Chu Hậu Chiếu trừng mắt nói: "Ngươi nếu cưới nữ nhân mà mình không thích, có chịu viên phòng với nàng ta không?"
"Có." Tần Kham rất thành thật thừa nhận, hắn thực sự muốn nói với Chu Hậu Chiếu rằng, hắn đời trước quả thực là một con ngựa đực, cái mà ngựa đực theo đuổi là mấy cái run rẩy cuối cùng đó. Không có con ngựa đực nào lại đi đắn đo tới tính cách và giống của ngực cá.
Chu Hậu Chiếu giận giữ nói: "Ngươi không lựa chọn à?"
"Thần là người khá hiền hoà, nữ nhân chỉ cần hơi biết điều một chút thì thần cũng không quá xoi mói."
"Cái gì gọi là biết điều?"
Nụ cười Tần Kham không đứng đắn cho lắm: "Ha ha, thần cho rằng, nữ nhân buổi sáng thấy ngươi nhất trụ kình thiên mà chủ động ngồi lên trên là rất biết điều."
". . ."
Một tiểu hoạn quan vội vàng đi vào cung Càn Thanh bẩm báo: "Bệ hạ, Lễ bộ trương thượng thư sai người đến báo, đặc phái viên của Đóa Nhan Vệ ở đầu đường kinh sư đả thương quan viên Lễ bộ, đặc phái viên đã bị bắt vào Đông Hán, Trương thượng thư xin bệ hạ và nội các thương nghị xem xử trí như thế nào."
Chu Hậu Chiếu ngây người, nói: "Đặc phái viên của Đóa Nhan Vệ đả thương quan viên Lễ bộ?"
"Đúng vậy, bệ hạ, người bị thương là chủ sự Lễ bộ chủ khách ti Hàn Nguyên, Đông Hán đã điều tra rõ rồi, sứ tiết tên là Ba Đặc Nhĩ, vì man di thô bỉ, không hiểu lễ số của Thiên triều thượng, cậy vào sắc man võ hoành hành kinh sư, nhiều lần có hành vi đả thương người, Lễ bộ vì đại hôn của bệ hạ mà không tiện trách móc nặng nề, cho nên thả ra, nhưng Ba Đặc Nhĩ này càng lúc càng quá phận, hôm nay ở trên đường ngang nhiên đả thương Hàn chủ sự của Lễ bộ, đúng lúc gặp phải phiên tử Đông Hán đang tuần phố, liền giải vào vào chiếu ngục, chờ bệ hạ và các vị đại nhân xử trí."
Chu Hậu Chiếu lộ ra vẻ không vui, ngữ khí nặng nề nói: "Đóa Nhan tam vệ từ Thành tổ tới nay thay đổi thất thường, lúc phản lúc hàng, thường cấu kết với Thát Đát, liên thủ xâm phạm biên giới Đại Minh ta, hơn trăm năm qua đánh cũng đánh rồi, hòa cũng hòa rồi, hôm nay sứ tiết Đóa Nhan ở hoàng thành Đại Minh ta hoành hành ngang ngược, tưởng Đại Minh ta không ai dám trị hắn sao? Người đâu, đem Ba Đặc Nhĩ này...này... đem hắn..."
Chu Hậu Chiếu càng nói càng do dự.'' Trương Thăng xin chỉ là có đạo lý, phàm là sứ tiết ngoại vào vào triều hạ Đại Minh, cái hắn đại biểu là quân chủ của quốc gia đó, đánh hắn giết hắn đuổi hắn đều có thể dẫn tới hậu quả nghiêm trọng, nhẹ thì đoạn tuyệt lai vãng, nặng thì dẫn phát chiến tranh, quan hệ giữa nước và nước chính là mong manh như vậy đó.
Đại Minh và Đóa Nhan tam vệ hơn trăm năm qua đánh đánh hòa hòa, trước mắt mặc dù trên danh nghĩa vẫn là phiên thuộc của Đại Minh, nhưng người người đều biết, đây chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, trên thực tế chẳng ai cảm thấy loại danh phận này bền chắc, một lời không hợp liền trở mặt là rất bình thường.
Chu Hậu Chiếu tuổi mặc dù không lớn, nhưng từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất ở trong cung, biết rõ việc liên quan tới ngoại bang phiên thuộc không thể tùy tiện quyết định.
Tần Kham ở bên cạnh vừa nghe thấy chữ "Đóa nhan sứ tiết" thì trong lòng không khỏi khẽ động, hắn nhớ tới hán tử Mông Cổ bị sai dịch kéo đi ở trước nha môn Lễ bộ. Hắn hình như tê là Ba Đặc Nhĩ.
Nhớ lại bộ dạng bi phẫn đến cực điểm của Ba Đặc Nhĩ lúc ấy, cùng với thái độ lạnh lùng của Trương Thăng, tất cả mọi chuyện như thành xâu chuỗi, Tần Kham lờ mờ cảm thấy, nguyên nhân Ba Đặc Nhĩ đả thương quan viên Lễ bộ chỉ sợ không phải là "Hoành hành ngang ngược. Không hiểu lễ số" như những lời mới rồi.
Việc này không đơn giản.
Nhưng Tần Kham là người đơn giản. Người đơn giản chỉ làm chuyện đơn giản, không đơn giản có nghĩa là phiền toái, Tần Kham cho tới bây giờ đều tránh phiền toái, đáng tiếc thân thủ không đủ nhanh nhẹn, mỗi lần đều không tránh kịp, lần này hắn quyết định tránh ra xa một chút.
"Tần Kham, ngươi cảm thấy việc này xử trí như thế nào thì mới thỏa đáng?" Chu Hậu Chiếu không có chủ ý, nhìn hắn xn giúp đỡ.
Tần Kham cười nhạt, nói: "Tất cả do bệ hạ định đoạt. Thần chỉ là võ quan, không hiểu ngoại sự."
Chu Hậu Chiếu hập hực phất tay áo: "Trừng phạt không được giết cũng không xong, thôi giao cho nội các Tiêu Phương xử lý."
Một chuyện nhìn như đơn giản, một chuyện nhìn như không hề liên quan gì tới Tần Kham, nhưng lại dưới âm soa dương thác dấy lên quan hệ với Tần Kham. Thân thủ tránh né phiền toái của Tần Kham đúng là vẫn còn kém một chút, lần này hắn cũng không thể tránh được.
Cùng lúc Tần Kham đi ra khỏi cửa cung tới Bắc trấn phủ ti làm việc, Lưu Cẩn ngồi trong điện Văn Hoa thương nghị chính sự với Tiêu Phương.
Tiêu Phương ngả vào Lưu Cẩn, quan vận cực thông, có thể lên làm nội các Đại học sĩ dĩ nhiên xứng là thượng vị cực nhân thần rồi, nhưng quan cảm của các đại thần trong triều đối với Tiêu Phương càng ác liệt hơn, ai nấy đều mắng hắn là "Hoạn đảng" . Tiêu Phương hơn bảy mươi tuổi mà môi ngày phải chạy ở mép của sướng và đau, tư vị nội tâm thật sự không dễ hình dung.
Hôm nay Lưu Cẩn vốn chỉ là có mấy chuyện quân chính của nội các phiếu nghĩ muốn lấy ra thương nghị với Tiêu Phương.
Kỳ thật nếu nói Lưu Cẩn là người xấu từ đầu đến đuôi thì đánh giá này thực sự có chút không công bằng, trên đời cho dù là một tờ giấy chùi đít cũng có tác dụng của nó. Lưu Cẩn mặc dù so với nam nhân thì thiếu một khí quan, nhưng nói tóm lại thì vẫn khá hơn giấy chùi đít nhiều, bao cao thu dùng rồi còn có thể lấy về làm thành kẹo cao su, thái giám chẳng qua chỉ thiếu có một khí quan thì sao lại không thể góp một viên gạch cho đế quốc Chu gia Đại Minh?
Nếu luận về cần chính, Chu Hậu Chiếu thúc ngựa cũng đuổi không kịp Lưu Cẩn, Lưu Cẩn sau khi làm ti lễ giám chưởng ấn, quả thật muốn làm ra một phen sự nghiệp. Cho nên mỗi ngày bắt đầu canh ba là phê duyệt tấu chương, xử lý chính sự, trình độ cần cù này so với Hoằng Trì đế thì cũng không kém hơn là bao.
Chỉ có điều tâm tính của của hắn quá mức vặn vẹo, hơn nữa kiến thức cũng có chút hẹp hòi, làm sự nghiệp tốt lại đi chen vào tư lợi và tham lam của bản thân, cái này giống như đái vào trong vò rượu nữ nhi hồng đang ngon, rõ ràng vị rượu sẽ thay đổi.
Tác giả :
Tặc Mi Thử Nhãn