Minh Tinh PR
Chương 76
Nói xong chữ “Vợ" này, Dung Quân Tiện đỏ mặt nóng tai trước: “Cái gì… Anh… Anh định cầu hôn à?"
“Nếu nói vậy," Ngón tay Bạch Duy Minh móc ở mép văn kiện, tùy ý gảy, “Cũng nên là em cầu hôn tôi."
“Tại sao em phải…" Dung Quân Tiện cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, “Em thấy anh mới là bên nên tỏ ra thành ý!"
“Thành ý của tôi rất đủ." Bạch Duy Minh đặt tay lên một tay của Dung Quân Tiện, lại đặt văn kiện lên tay kia của Dung Quân Tiện, “Em nhìn tôi, nhà cũng mua rồi, chuẩn bị chi tiết tài sản từ trước. Chứng minh tôi đã sớm lên kế hoạch cho tương lai của chúng ta xong rồi. Còn em, khi nào bắt đầu nghĩ đến tương lai của chúng ta?"
“Khi nào…" Dung Quân Tiện nghẹn lời.
Đừng nói là khi nào suy nghĩ về tương lai, Dung Quân Tiện vốn cũng chưa từng nghĩ đến!
Mặt Dung Quân Tiện nóng lên, thế mà bị quấn vào, còn cảm thấy hơi áy náy: “Em chưa từng nghĩ đến…"
Bạch Duy Minh giả vờ thương tiếc, khẽ thở dài: “Tôi biết ngay, em đối với tôi cùng lắm là chơi đùa mà thôi…"
“Không phải!" Dung Quân Tiện vội vàng lắc đầu, “Không phải như thế! Em nghiêm túc với anh!"
Bạch Duy Minh nói: “Vậy tại sao em không chịu cầu hôn tôi?"
Dung Quân Tiện ngẩn người, nắm túi văn kiện trong tay, hơi căng thẳng: “Nhưng… nhưng chuyện cầu hôn sao có thể vội vàng thế được?"
bạch Duy Minh nói: “Kết hôn đều dựa vào bốc đồng."
Dung Quân Tiện nghẹn lời rồi.
Bên này Dung Quân Tiện cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, vươn tay ra nắm lấy túi văn kiện.
Bên kia Vu Tri Vụ lại cử trợ lý đến thúc giục Dung Quân Tiện phải tới sân bay rồi.
Dung Quân Tiện đứng tại chỗ, tựa như muốn đi, lại không muốn đi, trợ lý cũng có phần nóng nảy rồi: “Ông chủ Dung, máy bay không đợi người!"
Bạch Duy Minh nhìn biểu cảm của Dung Quân Tiện, biết Dung Quân Tiện vẫn có điều lo nghĩ. Anh cũng không muốn ép Dung Quân Tiện, bèn vỗ vỗ bả vai Dung Quân Tiện cười nói: “Cũng nói đùa với em thôi, em không cần vội vã suy nghĩ những thứ này. Đi làm xong việc trước đã."
Trợ lý cũng kéo Dung Quân Tiện đi.
Trong tay Dung Quân Tiện vẫn cầm túi văn kiện, quay đầu lại hỏi Bạch Duy Minh: “Vậy văn kiện này của anh…"‘
Bạch Duy Minh cười nói: “Em cầm đi đi. Nhưng nhớ đừng làm mất. Bị những người khác nhìn thấy cũng không tốt."
Dung Quân Tiện bị trợ lý đẩy xuống lầu, trong tay mang theo túi văn kiện nặng trũi, trong lòng cũng sợ mất đây. Dù sao cũng ghi chép tài sản của Bạch Duy Minh mà!
Đợi sau khi Dung Quân Tiện bị trợ lý nhét vào ghế sau, Dung Quân Tiện nghĩ tới nghĩ lui, vẫn gọi điện cho Bạch Duy MInh: “Không thì em trả lại túi văn kiện cho anh nhá! Thứ này em cầm cũng không tiện."
Bạch Duy Minh im lặng mấy giây, trên mặt có mất mát Dung Quân Tiện không nhìn thấy.
Mấy giây sau, giọng nói trong trẻo ấm áp của Bạch Duy Minh lại từ sóng điện thoại truyền đến: “Không có vấn đề gì. Em có thể xem. Nhưng xem rồi chính là vợ của tôi."
Khi Dung Quân Tiện nghe thấy giọng Bạch Duy Minh nói ra ba chữ “Vợ của tôi", trên mặt nóng lên, mãi mới lớn tiếng nói: “Vậy còn chưa chắc đâu!" Nói xong, Dung Quân Tiện cúp điện thoại.
Trái tim Dung Quân Tiện đập thình thịch, vốn là bị màn “Được cầu hôn" bất thình lình này là tâm tư triền miên.
Nhưng khi ô tô lái đến sân bay, Dung Quân Tiện lại dần dần cảm thấy không ổn: Sao mình vẫn cảm thấy Bạch Duy Minh giấu mình chuyện gì đó? Tại sao mình vẫn cảm thấy anh ấy không thành thật?
Những “Không ổn" này, chỉ là một trực giác kỳ lạ, mà không phải suy đoán logic.
Dung Quân Tiện dùng đầu óc suy nghĩ một hồi, chỉ nghĩ lý do giải thích của Bạch Duy Minh không có vấn đề gì, nhưng Dung Quân Tiện để tâm cảm nhận, lại vẫn cảm thấy Bạch Duy Minh bịa đặt lung tung đầy miệng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Dung Quân Tiện nói: “Mình cũng không dám tin đầu óc của mình."
Dung Quân Tiện về phòng VIP của sơn trang hoa mơ, cẩn thận để túi văn kiện vào két sắt. Cậu không muốn người khác mở túi văn kiện này ra, nhưng bản thân cậu cũng không muốn mở nó ra —— tối thiểu tạm thời không muốn.
Trần Lễ Bỉnh và Dung Quân Tiện xin nghỉ mấy ngày, tiến độ của đoàn phim kéo chậm không tí, bởi vậy bây giờ phải đuổi kịp tiến độ. Dung Quân Tiện vừa tới sơn trang hoa mơ đã nhận được kịch bản mới, tập tức bắt đầu chuẩn bị dàn dựng phim.
Hôm sau, cũng mặc kệ trạng thái diễn viên như thế nào, bộ phim cũng phải quay.
Dung Quân Tiện một đêm không ngủ ngon giấc, trông hơi tiều tụy, nhưng sau khi trang điểm vẫn là Tăng Phàm hăng hái.
Dựa theo mạch suy nghĩ của phim cung đấu, mỗi lần Tăng Phàm đấu thắng một đối thủ, đều phải chạy đến trò chuyện với y trước khi đối thủ chết. Đối thủ phải nói ra một đống tâm sự bi thảm, sau đó hối hận chồng chất chết đi.
Lần này Tăng Phàm gặp phải đối thủ là mỹ nam yêu hợp hoan. Nữ hoàng đến đã từng vì y trồng một vườn hoa hợp hoan, nhưng sau khi có tân sủng, lại đổi sang trồng hoa mơ. Đây cũng là lý do đoàn phim lấy cảnh ở vườn hợp hoan, lại lấy cảnh ở sơn trang hoa mơ.
Tăng Phàm ngồi trước mặt mỹ nam, nói: “Ngươi thua là thua ở thích hoa hợp hoan."
“Cái gì?" Đối phương ngẩn người.
“Mặc dù hợp hoan mỹ lệ vô cùng, nhưng nói cho cùng là hoa vô tình." Tăng Phàm thong thả nói, “Dạ hợp chi đầu biệt hữu xuân, tọa hàm phong lộ nhập thanh thần. Nhậm tha minh nguyệt năng tương chiếu, liễm tận phương tâm bất hướng nhân."
“Liễm tận phương tâm bất hướng nhân…"
“Tim của hoàng đế là đêm. Nàng đa tình, nhưng cũng là người tâm tư nặng. Người thế này, tình ý bỏ ra thoạt nhìn rất đẹp, nhưng cuối cùng vẫn mặc trăng sáng có thể chiếu lẫn nhau, cũng thu lại trái tim không mở lòng. Ngươi muốn làm trăng sáng của nàng, nhưng nàng lại không muốn để ngươi thấy trái tim của nàng."
Dung Quân Tiện ung dung nói xong lời thoại này, hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên.
Mắt cậu mơ hồ mang theo ánh nước ẩn tình nhìn đối thủ, thuận lợi dẫn đối thủ diễn viên khóc.
Đợi sau khi đạo diễn hô cut, Dung Quân Tiện vẫn hơi ngây người.
Thấy cậu thất thần, một đạo diễn khác của đoàn phim cười nói: “Ông chủ Dung thật sự là cố gắng! Không phải cảnh quan trọng của mình cũng nhập diễn đến vậy!"
Lúc này Dung Quân Tiện mới sực tỉnh, cười cười nói: “Không có gì."
Quay phim cả ngày xong, Dung Quân Tiện về khách sạn, trong đầu vẫn nghĩ đến câu thoại kia “Cậu muốn làm trăng sáng của hắn, nhưng hắn không muốn cho cậu mình thấy trái tim của hắn."
Dung Quân Tiện ngồi xổm trước tủ sắt, trong thủ sắt đựng túi văn kiện kia.
Mà Dung Quân Tiện bất giác nghĩ rằng, trái tim của Bạch Duy Minh phải chăng cũng ổn thỏa núp trong một thứ giống như tủ sắt.
Reng reng reng ——
Điện thoại Dung Quân Tiện đổ chuông.
Dung Quân Tiện cầm lên nhìn, trên màn hình là tên của Bạch Duy Minh.
Dung Quân Tiện ngẩng đầu nhìn đồng hồ: Phải rồi, nếu như tách ra hai nơi, nếu không có chuyện quan trọng khác, Bạch Duy Minh đều sẽ trò chuyện với mình.
Ban đầu Dung Quân Tiện còn cảm thấy Bạch Duy Minh rất dính mình, bây giờ nghĩ lại cứ cảm thấy rất không có cảm thụ gì.
“Alo?" Dung Quân Tiện hỏi, trong giọng nói có chút ngập ngừng, như thể sợ Bạch Duy Minh sẽ hỏi chuyện cầu hôn.
Nhưng Bạch Duy Minh làm quan hệ xã hội, nghe thấy một chữ “Alo" của Dung Quân Tiện, đã biết nên nói gì, không nên nói gì. Bạch Duy Minh cũng không nhắc chuyện liên quan đến cầu hôn, kéo theo phần văn kiện kia bị gác xó, Bạch Duy Minh cũng không nhắc một chữ. Lời nói của Bạch Duy Minh giống như gió ngoài cửa sổ, đều không thổi đến nơi hẻo lánh của Dung Quân Tiện.
Anh rất ôn hòa hỏi Dung Quân Tiện hôm nay làm việc thế nào, trên đường có vất vả không đều là một vài lời nói râu ria, nhưng cũng có thể thể hiện mấy phần ngọt ngào và dịu dàng.
Dung Quân Tiện lại hơi mệt mỏi với Bạch Duy Minh tinh tế lõi đời như vậy.
Cậu thà rằng Bạch Duy Minh lỗ mãng nhắc tới “Em định kết hôn với tôi không", “Bằng lòng không", “Không bằng lòng? Vậy tại sao…"
Cậu muốn nhìn thấy Bạch Duy Minh lỗ mãng một lần.
Nhưng có lẽ Bạch Duy Minh không muốn để cậu nhìn thấy một mặt này.
Bạch Duy Minh nghe ra được thiếu kiên nhẫn trong giọng nói của Dung Quân Tiện, dịu dàng hỏi: “Có phải em mệt không?"
Dung Quân Tiện suy cho cùng là người không giấu được chuyện, hỏi thẳng: “Em không mệt, anh mới mệt phải không?"
Bạch Duy Minh ngẩn ra, nói: “Tại sao lại nói vậy?"
Dung Quân Tiện tự nhiên nhớ đến “cha mẹ" khả nghi của Bạch Duy Minh, nói: “Rốt cuộc anh có chuyện gì giấu em không?"
Bạch Duy Minh nói: “Tại sao lại nói vậy?"
Dung Quân Tiện đang muốn nói ra, lại nhớ tới kinh nghiệm trước đó: Cậu hỏi Bạch Duy Minh “Anh có chuyện gì giấu em không", Bạch Duy Minh hỏi “Là chuyện gì", cậu nói ra một mạch, sau đó Bạch Duy Minh không hề hoang mang nói ra một lời giải thích không có sơ hở quá lớn.
Dung Quân Tiện cũng không muốn tái diễn kịch bản này.
Cậu hừ lạnh một tiếng, nói: “Trong lòng anh tự biết!"
Bạch Duy Minh đáp: “Tôi biết gì? Tôi đối xử với em thế nào, em vẫn chưa rõ ràng à?"
Dung Quân Tiện ngẩn ra lại nói: “Em không rõ! Em luôn cảm thấy chúng ta không rõ ràng!"
Bạch Duy Minh đáp: “Vậy nhất định là có hiểu lầm. Em phải nói cho tôi nghe, tôi mới có thể giải thích. Không thì, mơ hồ như vậy, tôi cũng rất vô tội.’
Dung Quân Tiện nghe vậy, chỉ có thể nói Bạch Duy Minh nói rất có lý lẽ. Nhưng lòng Dung Quân Tiện lại không cho rằng như thế, trong lòng vẫn lo nghĩ. Lần này, Dung Quân Tiện quyết định không nghe đầu óc của mình, không thể nói logic, nhất định phải đi theo trực giác. Dung Quân Tiện dựa vào trực giác nói: “Em cảm thấy anh không hồ đồ, anh còn rất tỉnh táo. Người hồ đồ là em."
Bạch Duy Minh không ngờ Dung Quân Tiện lại trở nên sắc bén đến thế, bỗng cảm thấy không ổn, lại hỏi: “Sao em bỗng nhiên để tâm vào chuyện vụn vặt?"
“Anh đừng nói linh tinh với em." Dung Quân Tiện không muốn cuốn vào chủ đề “Sao em cố tình gây sự vậy", “Từ đầu tới cuối em chỉ hỏi anh có chuyện giấu em không! Anh đừng nói cái khác với em, chỉ trả lời em có, hay là không!"
“Vậy em có chuyện giấu tôi không?" Bạch Duy Minh nói, “Chẳng lẽ từ khi sinh ra đến giờ, mỗi một chuyện xảy ra bên cạnh em cũng phải nhớ rõ ràng để nói cho tôi biết từng chuyện à? Nếu nói em từng ngã một phát ở trên đường, không nói cho tôi, nếu nói em đã ăn kem, không nói cho tôi, vậy có tính là giấu tôi không? Mỗi người mỗi ngày đều xảy ra nhiều chuyện như thế, sao có thể chuyện nào cũng nói cho người yêu biết? Nếu không nói cho, thì gọi là giấu giếm? Đó có phải là đổ oan không? Cho nên, em không nói rõ là chuyện gì, tôi không thể trả lời em được!"
Bạch Duy Minh thao thao bất tuyệt một hồi, cuốn Dung Quân Tiện choáng váng: Hình như Bạch tiên sinh nói có chút lý lẽ!
Dung Quân Tiện lại đứng yên không nói logic của đường đi này: “Em… Em… Cái đồ chết tiệt nhà anh." Nói xong, Dung Quân Tiện cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng Dung Quân Tiện cũng không thoải mái hơn, ngược lại phức tạp hơn. Sau khi Bạch Duy Minh bị cúp điện thoại, lại gọi liên tục mấy cuộc điện thoại tới. Dung Quân Tiện đều không muốn nghe, cậu cứ cảm thấy, tiếp tục trò chuyện đều là Bạch Duy Minh thao thao bất tuyệt mấy đạo lý rõ ràng kia. Cậu không muốn nghe.
Nếu không để ý đến Bạch Duy Minh, Dung Quân Tiện lại rất không đành lòng, bèn gửi một tin nhắn: “Em không muốn nghe anh nói những cái kia. Em luôn cảm thấy, anh chẳng những ngửi vào giống hoa hợp hoan, làm người cũng vậy. Giống hoa hợp hoan vào buổi tối, lá cây không mở ra."
Sau khi tin nhắn này gửi đi, điện thoại Dung Quân Tiện yên tĩnh.
Bạch Duy MInh không tiếp tục gọi tới nữa.
Thỉnh thoảng, trợ lý sẽ nói với Dung Quân Tiện, Bạch Duy Minh đã đến hỏi tình hình gần đây của Dung Quân Tiện, thời tiết thay đổi, Bạch Duy Minh sẽ sai người đến đưa quần áo, nguyên liệu nấu ăn cho Dung Quân Tiện. Nhưng Bạch Duy Minh thì không gọi điện cho Dung Quân Tiện.
Dung Quân Tiện trong đoàn phim bận tối mắt, nhưng thời gian rảnh rỗi lại không tránh được nhớ Bạch Duy Minh.
Trợ lý ở bên cạnh cũng luôn nói tốt cho Bạch Duy Minh: “Không nói những cái khác, áo giữ ấm đặt làm riêng này là Bạch tiên sinh đưa tới đấy."
Dung Quân Tiện liếc cậu ta một cái: “Cậu nhận tiền trà nước của Bạch tiên sinh?"
Trợ lý bối rối, hồi lâu còn gật đầu: “Phải."
Còn rất thành thật.
Dung Quân Tiện trái lại không nghĩ ra lời: Bạch Duy Minh này, hiểu rõ dùng tiền mua chuộc lòng người nhất!
Trợ lý lại nói: “Một ngọn cây ngọn cỏ trong công ty chúng ta đều là Bạch tiên sinh bỏ tiền đặt mua, lại nói, hồi trước còn nghe Vu Tri Vụ nói, công ty chúng ta lỗ vốn. Vẫn là Bạch tiên sinh chống đỡ mãi. Anh ấy lỗ vốn cũng muốn mời anh làm ông chủ, có thể thấy được là rất thật lòng."
“Đưa tiền là rất thật lòng?" Dung Quân Tiện hỏi lại.
Trợ lý nói: “Đưa tiền chưa hẳn thật lòng, không đưa tiền nhất định không thật lòng."
Dung Quân Tiện cũng không phản bác được.
“Tăng Phàm Truyện" tranh thủ thời gian đuổi kịp, cuối cùng quay xong trong kỳ hạn. Nhưng Dung Quân Tiện lại không rảnh tham gia tiệc đóng máy.
Bởi vì, lễ trao giải giải Kim Cung sắp bắt đầu rồi.
Dung Quân Tiện với tư cách là ảnh đế được đề cử, đương nhiên là phải đi. Bên ekip đã đặt quần áo cho Dung Quân Tiện xong rồi. Dung Quân Tiện tưởng rằng hôm trao giải sẽ gặp được Bạch Duy Minh, nhưng lại vẫn không gặp. Người trong ekip cũng không ai nhắc đến Bạch Duy Minh, giống như đều biết Dung Quân Tiện và Bạch Duy Minh xảy ra vấn đề.
“Chẳng qua cũng sẽ không có vấn đề gì lớn," Vu Tri Vụ nhắc mãi, “Bạch tiên sinh vẫn luôn chú ý ông chủ Dung, tiền mỗi tháng cũng chuyển đúng giờ."
Dung Quân Tiện nghe xong, không nhịn được nói: “Lại nói tiền! Xem ra tiền thật sự có thể giải quyết 99% vấn đề trên thế giới."
“Cái này không đúng à, “Vu Tri Vụ nói, “Tôi thấy là 100%."
Dung Quân Tiện mặc một bộ âu phục nhung cắt may vừa vặn, xuất hiện trong buổi lễ trao giải Kim Cung.
Tất cả ánh mắt ánh đèn đều không hẹn mà cùng đổ lên người cậu, từng đôi mắt mang theo tình cảm khác nhau, mà cậu lại chỉ cảm thấy cô đơn.
Không có Bạch Duy Minh ở bên cạnh cậu, cậu cảm thấy rất cô đơn.
Cậu chậm rãi đi lên sân khấu nhận thưởng, nhìn đám người dâng trào bên dưới.
Khi tay cậu nắm chặt cúp giải Kim Cung, trong lòng bàn tay cảm nhận được lạnh lẽo của đồng thau trước tiên.
“Mời cậu phát biểu cảm nghĩ đoạt giải."
Dung Quân Tiện hắng giọng, trong lòng có chút vui vẻ —— cuối cùng giải thưởng vào tay rồi, nhưng lại chẳng phải vui vẻ —— không nói ra được tại sao. Cậu hướng về micro, nhẹ nhàng nói: ‘Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn…" Một đoạn lời nói này, cậu đọc rất thuộc lòng.
Ekip nói cho cậu biết, đoạn văn này là Bạch Duy Minh tự viết.
Khóe mắt Dung Quân Tiện hơi nóng: “Cảm ơn ekip của tôi…"
“Cảm ơn mọi người…" Dung Quân Tiện đọc câu nói cuối cùng xong, cúi đầu về phía quần chúng.
Tiếng vỗ tay như sấm động.
Dung Quân Tiện lại cảm thấy rất yên tĩnh.
Sau khi đoạt giải, truyền thông đương nhiên càng muốn xông lên phỏng vấn. Dung Quân Tiện lại không muốn để ý đến truyền thông, tùy tiện ứng phó hai câu rồi theo Vu Tru Vụ đi về phía bãi đậu xe. Vu Tri Vụ nói: “Đề phòng truyền thông theo dõi, Bạch tiên sinh đã chuẩn bị trước cho cậu một chiếc xe khác. Không giống với chiếc xe cậu đã ngồi đến."
Vu Tri Vụ lên chiếc ô tô dùng làm “Bom khói" kia, mà Dung Quân Tiện thì một mình lên một chiếc xe hơi khác.
Dung Quân Tiện nhìn thấy tuyến đường hơi không đúng, vội hỏi: “Anh chở tôi đi đâu?"
“Về biệt thự núi Vân Đỉnh." Tài xế nói, “Đây không phải nhà của cậu à?"
Dung Quân Tiện ngẩn người.
Đó là nhà của Bạch Duy Minh và Dung Quân Tiện không sai.
Nhưng, mấy ngày gần đây, Dung Quân Tiện đều không trở về.
Mới vừa vào vườn hoa, mùi hương chỉ có ở hoa hợp hoan, vọt tới giống như thủy triều, gần như bao phủ Dung Quân Tiện. Dung Quân Tiện ngẩng đầu nhìn xung quanh, lại thấy dưới ánh trăng, từng đóa hoa nở rộ, không chỉ có thế, lá cây xanh biếc cũng nở rộ như hoa, cũng không khép lại như dạ hợp hoan bình thường.
“Cái này ——" Dung Quân Tiện cảm thấy rất kỳ lạ.
“Hoa cũng chưa hẳn đều là thu lại trái tim mình không mở lòng." Bạch Duy Minh từ dưới bóng cây đi tới.
Dung Quân Tiện kinh ngạc vô cùng: “Anh…"
Bạch Duy Minh nhẹ nhàng cầm tay Dung Quân Tiện, cho Dung Quân Tiện một cái ôm dịu dàng. Dung Quân Tiện đặt đầu lên bờ vai Bạch Duy Minh, ngửi thấy mùi hoa hợp hoan —— nhưng lại không biết rốt cuộc là đến từ hoa trong vườn, hay là nước hoa trên người Bạch Duy Minh.
Nhưng cũng không quan trọng.
Dung Quân Tiện quá nhớ Bạch Duy Minh rồi.
Bạch Duy Minh ôm Dung Quân Tiện, kéo tay cậu, nói: “Tôi không thu lại trái tim mình không mở lòng, tôi thích em. Thật lòng như thế. Nhưng có đôi khi rất nhiều chuyện không nói cho em biết, chẳng qua là cảm thấy không cần thiết. Nhưng tình cảm cho tới bây giờ đều rất thật."
“Chuyện khác không nói cho em, thì cũng thôi đi." Dung Quân Tiện không nhịn được nói, “Nhưng tại sao anh phải thuê cha mẹ giả lừa em?"
“Cha mẹ giả gì?" Bạch Duy Minh không nén được kinh ngạc.
Dung Quân Tiện giậm chân nói: “Đó là phụ huynh mà em muốn gặp! Đôi phụ huynh kia không hề thân với anh, không hiểu khẩu vị của anh, không biết sinh nhật của anh… Thậm chí, thậm chí bọn họ cũng không phải một đôi vợ chồng! Là anh dùng tiền mời tới!"
Sắc mặt sững sờ của Bạch Duy Minh trở nên hơi kỳ lạ: “Sao em biết những chuyện này?"
Vẻ mặt Dung Quân Tiện cũng không tốt, hất tay Bạch Duy Minh ra: “Em đã biết rồi."
Bạch Duy Minh khẽ thở dài, nói: “Bọn họ thật sự là cha mẹ của tôi."
“Hả?" Dung Quân Tiện tỏ vẻ không tin: “Anh còn cãi bướng à?"
Bạch Duy Minh cười khổi: “Tôi còn thà là cãi bướng. Nếu thật sự thuê người tới làm cha mẹ, tôi thà rằng thuê người chuyên nghiệp một chút. Không giống như bọn họ không có tim gan."
Dung Quân Tiện thấy thế, nửa tin nửa ngờ. Bạch Duy Minh cầm tay Dung Quân Tiện, cùng cậu trở về phòng sách trong biệt thự. Bạch Duy Minh mở ngăn tủ trong phòng sách ra, lấy sổ hộ khẩu và tài liệu đăng ký khác ra, cho Dung Quân Tiện xem: “Em xem đi, thật sự không lừa em. Đây là bản gốc giấy khai sinh của tôi, đây là chứng nhận ly hôn của họ, bản sao thỏa thuận ly hôn…"
“Ly hôn?" Dung Quân Tiện kinh ngạc quá chừng.
Bạch Duy Minh thản nhiên nói: “Đúng vậy, bọn họ ly hôn rất nhiều năm rồi, cho nên quan hệ không tốt, mỗi người cũng lập gia đình mới, tâm tư đều đặt trên con cái mới, cho nên đối với tôi cũng không phải đặc biệt quan tâm."
Sắc mặt Dung Quân Tiện hơi thay đổi, lại khó chịu, nói: “Xin lỗi… Em không nên hiểu lầm anh như thế…"
“Không, đây cũng là vấn đề của tôi. Nếu trước kia tôi nói rõ với em tình huống gia đình tôi, thì sẽ không như vậy." Bạch Duy Minh cười nhạt, “Tôi thấy gia đình em đầm ấm thế kia, cũng rất vui, cũng rất ghen tị. Có đôi khi lại cảm thấy mình không tốt."
“Sao lại không tốt?" Dung Quân Tiện kinh ngạc, “Anh là tốt nhất. Em là minh tinh nhỏ, kết đôi với ông chủ lớn là anh, sẽ còn bị người khác nói ra nói vào đấy."
“Đúng thế." Bạch Duy Minh cười cười, “Nhưng tôi biết em không phải minh tinh nhỏ, em là một ngôi sao đẹp nhất. Tôi luôn muốn làm bản thân thoạt nhìn hoàn mỹ hơn, nên không tránh khỏi làm trò cười rồi."
Dung Quân Tiện kinh ngạc: “Anh vẫn cảm thấy mình không đủ hoàn mỹ à?"
Bạch Duy Minh nói: “Lúc trước sẽ không, quen biết em, thì luôn cảm thấy mình rất xấu. Không nhịn được làm bộ làm tịch trước mặt em."
“Phì." Dung Quân Tiện cười, “Anh đang nói đùa?"
“Không nói đùa." Bạch Duy Minh hơi nghiêm túc nói, “Ví như tôi cho em biết, buổi tối trên da tôi cũng có mùi hoa hợp hoan, là tự nhiên. Nhưng thú thật là trước khi đi ngủ tôi vào nhà vệ sinh lặng lẽ xịt đấy…" Nói đoạn, đôi má Bạch Duy Minh lại hơi đỏ lên.
Dung Quân Tiện kinh ngạc nhìn dáng vẻ của Bạch Duy Minh, Bạch Duy Minh của giờ phút này thật sự khác với ngày thường, dáng vẻ hơi mỏng manh, thẹn thùng.
“Anh…"
Bạch Duy Minh bỗng cảm thấy ngại, ho khan hai tiếng: “Việc nhỏ như này còn có rất nhiều, nếu thẳng thắn hết với em, thì quá xấu hổ."
Dung Quân Tiện ngẩn ra, bất giác bật cười: “Được thôi, những chuyện nhỏ nhặt này, em cho phép anh giấu em! Nhưng chuyện lớn lại không được."
“Đó là đương nhiên." Bạch Duy Minh gật đầu.
Dung Quân Tiện lại chỉ vào vườn hoa ngoài cửa sổ nói; “Đúng rồi, lá hoa hợp hoan kia làm sao buổi tối cũng mở ra?"
Bạch Duy Minh đáp: “Lá hoa hợp hoan khép lại vào buổi tối, là bị ảnh hưởng bởi ánh sáng và độ ẩm của đất. Hoa ban ngày mở ban đêm khép là do tế bào ở cuống lá bởi vì thay đổi cường độ sáng và nhiệt độ mà hút nước hoặc giải phóng nước, ảnh hưởng đến sự giãn nở và co lại của tế bào. Mấy ngày nay tôi bảo nhóm chuyên gia làm thí nghiệm trong sân, buổi tối bật đèn, cũng thông qua phương thức khoa học kỹ thuật thay đổi độ ẩm và nhiệt độ trong đất, đánh lừa hoa hợp hoan, để chúng tưởng rằng vẫn là ban ngày, sẽ không khép lại."
Dung Quân Tiện rất kinh ngạc: “Thế… thế rất tốn tiền phải không?"
Bạch Duy Minh nói: “Không sao. Em vui vẻ là được."
Dung Quân Tiện lại không nhịn được nói: “Vậy thật đúng như lời anh nói, 99% vấn đề trên thế giới này đều có thể thông qua tiền để giải quyết."
“Còn em, là 1% còn lại kia." Bạch Duy Minh dịu dàng nhìn chằm chú vào Dung Quân Tiện, đáp.
Hoàn chính văn
“Nếu nói vậy," Ngón tay Bạch Duy Minh móc ở mép văn kiện, tùy ý gảy, “Cũng nên là em cầu hôn tôi."
“Tại sao em phải…" Dung Quân Tiện cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, “Em thấy anh mới là bên nên tỏ ra thành ý!"
“Thành ý của tôi rất đủ." Bạch Duy Minh đặt tay lên một tay của Dung Quân Tiện, lại đặt văn kiện lên tay kia của Dung Quân Tiện, “Em nhìn tôi, nhà cũng mua rồi, chuẩn bị chi tiết tài sản từ trước. Chứng minh tôi đã sớm lên kế hoạch cho tương lai của chúng ta xong rồi. Còn em, khi nào bắt đầu nghĩ đến tương lai của chúng ta?"
“Khi nào…" Dung Quân Tiện nghẹn lời.
Đừng nói là khi nào suy nghĩ về tương lai, Dung Quân Tiện vốn cũng chưa từng nghĩ đến!
Mặt Dung Quân Tiện nóng lên, thế mà bị quấn vào, còn cảm thấy hơi áy náy: “Em chưa từng nghĩ đến…"
Bạch Duy Minh giả vờ thương tiếc, khẽ thở dài: “Tôi biết ngay, em đối với tôi cùng lắm là chơi đùa mà thôi…"
“Không phải!" Dung Quân Tiện vội vàng lắc đầu, “Không phải như thế! Em nghiêm túc với anh!"
Bạch Duy Minh nói: “Vậy tại sao em không chịu cầu hôn tôi?"
Dung Quân Tiện ngẩn người, nắm túi văn kiện trong tay, hơi căng thẳng: “Nhưng… nhưng chuyện cầu hôn sao có thể vội vàng thế được?"
bạch Duy Minh nói: “Kết hôn đều dựa vào bốc đồng."
Dung Quân Tiện nghẹn lời rồi.
Bên này Dung Quân Tiện cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, vươn tay ra nắm lấy túi văn kiện.
Bên kia Vu Tri Vụ lại cử trợ lý đến thúc giục Dung Quân Tiện phải tới sân bay rồi.
Dung Quân Tiện đứng tại chỗ, tựa như muốn đi, lại không muốn đi, trợ lý cũng có phần nóng nảy rồi: “Ông chủ Dung, máy bay không đợi người!"
Bạch Duy Minh nhìn biểu cảm của Dung Quân Tiện, biết Dung Quân Tiện vẫn có điều lo nghĩ. Anh cũng không muốn ép Dung Quân Tiện, bèn vỗ vỗ bả vai Dung Quân Tiện cười nói: “Cũng nói đùa với em thôi, em không cần vội vã suy nghĩ những thứ này. Đi làm xong việc trước đã."
Trợ lý cũng kéo Dung Quân Tiện đi.
Trong tay Dung Quân Tiện vẫn cầm túi văn kiện, quay đầu lại hỏi Bạch Duy Minh: “Vậy văn kiện này của anh…"‘
Bạch Duy Minh cười nói: “Em cầm đi đi. Nhưng nhớ đừng làm mất. Bị những người khác nhìn thấy cũng không tốt."
Dung Quân Tiện bị trợ lý đẩy xuống lầu, trong tay mang theo túi văn kiện nặng trũi, trong lòng cũng sợ mất đây. Dù sao cũng ghi chép tài sản của Bạch Duy Minh mà!
Đợi sau khi Dung Quân Tiện bị trợ lý nhét vào ghế sau, Dung Quân Tiện nghĩ tới nghĩ lui, vẫn gọi điện cho Bạch Duy MInh: “Không thì em trả lại túi văn kiện cho anh nhá! Thứ này em cầm cũng không tiện."
Bạch Duy Minh im lặng mấy giây, trên mặt có mất mát Dung Quân Tiện không nhìn thấy.
Mấy giây sau, giọng nói trong trẻo ấm áp của Bạch Duy Minh lại từ sóng điện thoại truyền đến: “Không có vấn đề gì. Em có thể xem. Nhưng xem rồi chính là vợ của tôi."
Khi Dung Quân Tiện nghe thấy giọng Bạch Duy Minh nói ra ba chữ “Vợ của tôi", trên mặt nóng lên, mãi mới lớn tiếng nói: “Vậy còn chưa chắc đâu!" Nói xong, Dung Quân Tiện cúp điện thoại.
Trái tim Dung Quân Tiện đập thình thịch, vốn là bị màn “Được cầu hôn" bất thình lình này là tâm tư triền miên.
Nhưng khi ô tô lái đến sân bay, Dung Quân Tiện lại dần dần cảm thấy không ổn: Sao mình vẫn cảm thấy Bạch Duy Minh giấu mình chuyện gì đó? Tại sao mình vẫn cảm thấy anh ấy không thành thật?
Những “Không ổn" này, chỉ là một trực giác kỳ lạ, mà không phải suy đoán logic.
Dung Quân Tiện dùng đầu óc suy nghĩ một hồi, chỉ nghĩ lý do giải thích của Bạch Duy Minh không có vấn đề gì, nhưng Dung Quân Tiện để tâm cảm nhận, lại vẫn cảm thấy Bạch Duy Minh bịa đặt lung tung đầy miệng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Dung Quân Tiện nói: “Mình cũng không dám tin đầu óc của mình."
Dung Quân Tiện về phòng VIP của sơn trang hoa mơ, cẩn thận để túi văn kiện vào két sắt. Cậu không muốn người khác mở túi văn kiện này ra, nhưng bản thân cậu cũng không muốn mở nó ra —— tối thiểu tạm thời không muốn.
Trần Lễ Bỉnh và Dung Quân Tiện xin nghỉ mấy ngày, tiến độ của đoàn phim kéo chậm không tí, bởi vậy bây giờ phải đuổi kịp tiến độ. Dung Quân Tiện vừa tới sơn trang hoa mơ đã nhận được kịch bản mới, tập tức bắt đầu chuẩn bị dàn dựng phim.
Hôm sau, cũng mặc kệ trạng thái diễn viên như thế nào, bộ phim cũng phải quay.
Dung Quân Tiện một đêm không ngủ ngon giấc, trông hơi tiều tụy, nhưng sau khi trang điểm vẫn là Tăng Phàm hăng hái.
Dựa theo mạch suy nghĩ của phim cung đấu, mỗi lần Tăng Phàm đấu thắng một đối thủ, đều phải chạy đến trò chuyện với y trước khi đối thủ chết. Đối thủ phải nói ra một đống tâm sự bi thảm, sau đó hối hận chồng chất chết đi.
Lần này Tăng Phàm gặp phải đối thủ là mỹ nam yêu hợp hoan. Nữ hoàng đến đã từng vì y trồng một vườn hoa hợp hoan, nhưng sau khi có tân sủng, lại đổi sang trồng hoa mơ. Đây cũng là lý do đoàn phim lấy cảnh ở vườn hợp hoan, lại lấy cảnh ở sơn trang hoa mơ.
Tăng Phàm ngồi trước mặt mỹ nam, nói: “Ngươi thua là thua ở thích hoa hợp hoan."
“Cái gì?" Đối phương ngẩn người.
“Mặc dù hợp hoan mỹ lệ vô cùng, nhưng nói cho cùng là hoa vô tình." Tăng Phàm thong thả nói, “Dạ hợp chi đầu biệt hữu xuân, tọa hàm phong lộ nhập thanh thần. Nhậm tha minh nguyệt năng tương chiếu, liễm tận phương tâm bất hướng nhân."
“Liễm tận phương tâm bất hướng nhân…"
“Tim của hoàng đế là đêm. Nàng đa tình, nhưng cũng là người tâm tư nặng. Người thế này, tình ý bỏ ra thoạt nhìn rất đẹp, nhưng cuối cùng vẫn mặc trăng sáng có thể chiếu lẫn nhau, cũng thu lại trái tim không mở lòng. Ngươi muốn làm trăng sáng của nàng, nhưng nàng lại không muốn để ngươi thấy trái tim của nàng."
Dung Quân Tiện ung dung nói xong lời thoại này, hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên.
Mắt cậu mơ hồ mang theo ánh nước ẩn tình nhìn đối thủ, thuận lợi dẫn đối thủ diễn viên khóc.
Đợi sau khi đạo diễn hô cut, Dung Quân Tiện vẫn hơi ngây người.
Thấy cậu thất thần, một đạo diễn khác của đoàn phim cười nói: “Ông chủ Dung thật sự là cố gắng! Không phải cảnh quan trọng của mình cũng nhập diễn đến vậy!"
Lúc này Dung Quân Tiện mới sực tỉnh, cười cười nói: “Không có gì."
Quay phim cả ngày xong, Dung Quân Tiện về khách sạn, trong đầu vẫn nghĩ đến câu thoại kia “Cậu muốn làm trăng sáng của hắn, nhưng hắn không muốn cho cậu mình thấy trái tim của hắn."
Dung Quân Tiện ngồi xổm trước tủ sắt, trong thủ sắt đựng túi văn kiện kia.
Mà Dung Quân Tiện bất giác nghĩ rằng, trái tim của Bạch Duy Minh phải chăng cũng ổn thỏa núp trong một thứ giống như tủ sắt.
Reng reng reng ——
Điện thoại Dung Quân Tiện đổ chuông.
Dung Quân Tiện cầm lên nhìn, trên màn hình là tên của Bạch Duy Minh.
Dung Quân Tiện ngẩng đầu nhìn đồng hồ: Phải rồi, nếu như tách ra hai nơi, nếu không có chuyện quan trọng khác, Bạch Duy Minh đều sẽ trò chuyện với mình.
Ban đầu Dung Quân Tiện còn cảm thấy Bạch Duy Minh rất dính mình, bây giờ nghĩ lại cứ cảm thấy rất không có cảm thụ gì.
“Alo?" Dung Quân Tiện hỏi, trong giọng nói có chút ngập ngừng, như thể sợ Bạch Duy Minh sẽ hỏi chuyện cầu hôn.
Nhưng Bạch Duy Minh làm quan hệ xã hội, nghe thấy một chữ “Alo" của Dung Quân Tiện, đã biết nên nói gì, không nên nói gì. Bạch Duy Minh cũng không nhắc chuyện liên quan đến cầu hôn, kéo theo phần văn kiện kia bị gác xó, Bạch Duy Minh cũng không nhắc một chữ. Lời nói của Bạch Duy Minh giống như gió ngoài cửa sổ, đều không thổi đến nơi hẻo lánh của Dung Quân Tiện.
Anh rất ôn hòa hỏi Dung Quân Tiện hôm nay làm việc thế nào, trên đường có vất vả không đều là một vài lời nói râu ria, nhưng cũng có thể thể hiện mấy phần ngọt ngào và dịu dàng.
Dung Quân Tiện lại hơi mệt mỏi với Bạch Duy Minh tinh tế lõi đời như vậy.
Cậu thà rằng Bạch Duy Minh lỗ mãng nhắc tới “Em định kết hôn với tôi không", “Bằng lòng không", “Không bằng lòng? Vậy tại sao…"
Cậu muốn nhìn thấy Bạch Duy Minh lỗ mãng một lần.
Nhưng có lẽ Bạch Duy Minh không muốn để cậu nhìn thấy một mặt này.
Bạch Duy Minh nghe ra được thiếu kiên nhẫn trong giọng nói của Dung Quân Tiện, dịu dàng hỏi: “Có phải em mệt không?"
Dung Quân Tiện suy cho cùng là người không giấu được chuyện, hỏi thẳng: “Em không mệt, anh mới mệt phải không?"
Bạch Duy Minh ngẩn ra, nói: “Tại sao lại nói vậy?"
Dung Quân Tiện tự nhiên nhớ đến “cha mẹ" khả nghi của Bạch Duy Minh, nói: “Rốt cuộc anh có chuyện gì giấu em không?"
Bạch Duy Minh nói: “Tại sao lại nói vậy?"
Dung Quân Tiện đang muốn nói ra, lại nhớ tới kinh nghiệm trước đó: Cậu hỏi Bạch Duy Minh “Anh có chuyện gì giấu em không", Bạch Duy Minh hỏi “Là chuyện gì", cậu nói ra một mạch, sau đó Bạch Duy Minh không hề hoang mang nói ra một lời giải thích không có sơ hở quá lớn.
Dung Quân Tiện cũng không muốn tái diễn kịch bản này.
Cậu hừ lạnh một tiếng, nói: “Trong lòng anh tự biết!"
Bạch Duy Minh đáp: “Tôi biết gì? Tôi đối xử với em thế nào, em vẫn chưa rõ ràng à?"
Dung Quân Tiện ngẩn ra lại nói: “Em không rõ! Em luôn cảm thấy chúng ta không rõ ràng!"
Bạch Duy Minh đáp: “Vậy nhất định là có hiểu lầm. Em phải nói cho tôi nghe, tôi mới có thể giải thích. Không thì, mơ hồ như vậy, tôi cũng rất vô tội.’
Dung Quân Tiện nghe vậy, chỉ có thể nói Bạch Duy Minh nói rất có lý lẽ. Nhưng lòng Dung Quân Tiện lại không cho rằng như thế, trong lòng vẫn lo nghĩ. Lần này, Dung Quân Tiện quyết định không nghe đầu óc của mình, không thể nói logic, nhất định phải đi theo trực giác. Dung Quân Tiện dựa vào trực giác nói: “Em cảm thấy anh không hồ đồ, anh còn rất tỉnh táo. Người hồ đồ là em."
Bạch Duy Minh không ngờ Dung Quân Tiện lại trở nên sắc bén đến thế, bỗng cảm thấy không ổn, lại hỏi: “Sao em bỗng nhiên để tâm vào chuyện vụn vặt?"
“Anh đừng nói linh tinh với em." Dung Quân Tiện không muốn cuốn vào chủ đề “Sao em cố tình gây sự vậy", “Từ đầu tới cuối em chỉ hỏi anh có chuyện giấu em không! Anh đừng nói cái khác với em, chỉ trả lời em có, hay là không!"
“Vậy em có chuyện giấu tôi không?" Bạch Duy Minh nói, “Chẳng lẽ từ khi sinh ra đến giờ, mỗi một chuyện xảy ra bên cạnh em cũng phải nhớ rõ ràng để nói cho tôi biết từng chuyện à? Nếu nói em từng ngã một phát ở trên đường, không nói cho tôi, nếu nói em đã ăn kem, không nói cho tôi, vậy có tính là giấu tôi không? Mỗi người mỗi ngày đều xảy ra nhiều chuyện như thế, sao có thể chuyện nào cũng nói cho người yêu biết? Nếu không nói cho, thì gọi là giấu giếm? Đó có phải là đổ oan không? Cho nên, em không nói rõ là chuyện gì, tôi không thể trả lời em được!"
Bạch Duy Minh thao thao bất tuyệt một hồi, cuốn Dung Quân Tiện choáng váng: Hình như Bạch tiên sinh nói có chút lý lẽ!
Dung Quân Tiện lại đứng yên không nói logic của đường đi này: “Em… Em… Cái đồ chết tiệt nhà anh." Nói xong, Dung Quân Tiện cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng Dung Quân Tiện cũng không thoải mái hơn, ngược lại phức tạp hơn. Sau khi Bạch Duy Minh bị cúp điện thoại, lại gọi liên tục mấy cuộc điện thoại tới. Dung Quân Tiện đều không muốn nghe, cậu cứ cảm thấy, tiếp tục trò chuyện đều là Bạch Duy Minh thao thao bất tuyệt mấy đạo lý rõ ràng kia. Cậu không muốn nghe.
Nếu không để ý đến Bạch Duy Minh, Dung Quân Tiện lại rất không đành lòng, bèn gửi một tin nhắn: “Em không muốn nghe anh nói những cái kia. Em luôn cảm thấy, anh chẳng những ngửi vào giống hoa hợp hoan, làm người cũng vậy. Giống hoa hợp hoan vào buổi tối, lá cây không mở ra."
Sau khi tin nhắn này gửi đi, điện thoại Dung Quân Tiện yên tĩnh.
Bạch Duy MInh không tiếp tục gọi tới nữa.
Thỉnh thoảng, trợ lý sẽ nói với Dung Quân Tiện, Bạch Duy Minh đã đến hỏi tình hình gần đây của Dung Quân Tiện, thời tiết thay đổi, Bạch Duy Minh sẽ sai người đến đưa quần áo, nguyên liệu nấu ăn cho Dung Quân Tiện. Nhưng Bạch Duy Minh thì không gọi điện cho Dung Quân Tiện.
Dung Quân Tiện trong đoàn phim bận tối mắt, nhưng thời gian rảnh rỗi lại không tránh được nhớ Bạch Duy Minh.
Trợ lý ở bên cạnh cũng luôn nói tốt cho Bạch Duy Minh: “Không nói những cái khác, áo giữ ấm đặt làm riêng này là Bạch tiên sinh đưa tới đấy."
Dung Quân Tiện liếc cậu ta một cái: “Cậu nhận tiền trà nước của Bạch tiên sinh?"
Trợ lý bối rối, hồi lâu còn gật đầu: “Phải."
Còn rất thành thật.
Dung Quân Tiện trái lại không nghĩ ra lời: Bạch Duy Minh này, hiểu rõ dùng tiền mua chuộc lòng người nhất!
Trợ lý lại nói: “Một ngọn cây ngọn cỏ trong công ty chúng ta đều là Bạch tiên sinh bỏ tiền đặt mua, lại nói, hồi trước còn nghe Vu Tri Vụ nói, công ty chúng ta lỗ vốn. Vẫn là Bạch tiên sinh chống đỡ mãi. Anh ấy lỗ vốn cũng muốn mời anh làm ông chủ, có thể thấy được là rất thật lòng."
“Đưa tiền là rất thật lòng?" Dung Quân Tiện hỏi lại.
Trợ lý nói: “Đưa tiền chưa hẳn thật lòng, không đưa tiền nhất định không thật lòng."
Dung Quân Tiện cũng không phản bác được.
“Tăng Phàm Truyện" tranh thủ thời gian đuổi kịp, cuối cùng quay xong trong kỳ hạn. Nhưng Dung Quân Tiện lại không rảnh tham gia tiệc đóng máy.
Bởi vì, lễ trao giải giải Kim Cung sắp bắt đầu rồi.
Dung Quân Tiện với tư cách là ảnh đế được đề cử, đương nhiên là phải đi. Bên ekip đã đặt quần áo cho Dung Quân Tiện xong rồi. Dung Quân Tiện tưởng rằng hôm trao giải sẽ gặp được Bạch Duy Minh, nhưng lại vẫn không gặp. Người trong ekip cũng không ai nhắc đến Bạch Duy Minh, giống như đều biết Dung Quân Tiện và Bạch Duy Minh xảy ra vấn đề.
“Chẳng qua cũng sẽ không có vấn đề gì lớn," Vu Tri Vụ nhắc mãi, “Bạch tiên sinh vẫn luôn chú ý ông chủ Dung, tiền mỗi tháng cũng chuyển đúng giờ."
Dung Quân Tiện nghe xong, không nhịn được nói: “Lại nói tiền! Xem ra tiền thật sự có thể giải quyết 99% vấn đề trên thế giới."
“Cái này không đúng à, “Vu Tri Vụ nói, “Tôi thấy là 100%."
Dung Quân Tiện mặc một bộ âu phục nhung cắt may vừa vặn, xuất hiện trong buổi lễ trao giải Kim Cung.
Tất cả ánh mắt ánh đèn đều không hẹn mà cùng đổ lên người cậu, từng đôi mắt mang theo tình cảm khác nhau, mà cậu lại chỉ cảm thấy cô đơn.
Không có Bạch Duy Minh ở bên cạnh cậu, cậu cảm thấy rất cô đơn.
Cậu chậm rãi đi lên sân khấu nhận thưởng, nhìn đám người dâng trào bên dưới.
Khi tay cậu nắm chặt cúp giải Kim Cung, trong lòng bàn tay cảm nhận được lạnh lẽo của đồng thau trước tiên.
“Mời cậu phát biểu cảm nghĩ đoạt giải."
Dung Quân Tiện hắng giọng, trong lòng có chút vui vẻ —— cuối cùng giải thưởng vào tay rồi, nhưng lại chẳng phải vui vẻ —— không nói ra được tại sao. Cậu hướng về micro, nhẹ nhàng nói: ‘Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn…" Một đoạn lời nói này, cậu đọc rất thuộc lòng.
Ekip nói cho cậu biết, đoạn văn này là Bạch Duy Minh tự viết.
Khóe mắt Dung Quân Tiện hơi nóng: “Cảm ơn ekip của tôi…"
“Cảm ơn mọi người…" Dung Quân Tiện đọc câu nói cuối cùng xong, cúi đầu về phía quần chúng.
Tiếng vỗ tay như sấm động.
Dung Quân Tiện lại cảm thấy rất yên tĩnh.
Sau khi đoạt giải, truyền thông đương nhiên càng muốn xông lên phỏng vấn. Dung Quân Tiện lại không muốn để ý đến truyền thông, tùy tiện ứng phó hai câu rồi theo Vu Tru Vụ đi về phía bãi đậu xe. Vu Tri Vụ nói: “Đề phòng truyền thông theo dõi, Bạch tiên sinh đã chuẩn bị trước cho cậu một chiếc xe khác. Không giống với chiếc xe cậu đã ngồi đến."
Vu Tri Vụ lên chiếc ô tô dùng làm “Bom khói" kia, mà Dung Quân Tiện thì một mình lên một chiếc xe hơi khác.
Dung Quân Tiện nhìn thấy tuyến đường hơi không đúng, vội hỏi: “Anh chở tôi đi đâu?"
“Về biệt thự núi Vân Đỉnh." Tài xế nói, “Đây không phải nhà của cậu à?"
Dung Quân Tiện ngẩn người.
Đó là nhà của Bạch Duy Minh và Dung Quân Tiện không sai.
Nhưng, mấy ngày gần đây, Dung Quân Tiện đều không trở về.
Mới vừa vào vườn hoa, mùi hương chỉ có ở hoa hợp hoan, vọt tới giống như thủy triều, gần như bao phủ Dung Quân Tiện. Dung Quân Tiện ngẩng đầu nhìn xung quanh, lại thấy dưới ánh trăng, từng đóa hoa nở rộ, không chỉ có thế, lá cây xanh biếc cũng nở rộ như hoa, cũng không khép lại như dạ hợp hoan bình thường.
“Cái này ——" Dung Quân Tiện cảm thấy rất kỳ lạ.
“Hoa cũng chưa hẳn đều là thu lại trái tim mình không mở lòng." Bạch Duy Minh từ dưới bóng cây đi tới.
Dung Quân Tiện kinh ngạc vô cùng: “Anh…"
Bạch Duy Minh nhẹ nhàng cầm tay Dung Quân Tiện, cho Dung Quân Tiện một cái ôm dịu dàng. Dung Quân Tiện đặt đầu lên bờ vai Bạch Duy Minh, ngửi thấy mùi hoa hợp hoan —— nhưng lại không biết rốt cuộc là đến từ hoa trong vườn, hay là nước hoa trên người Bạch Duy Minh.
Nhưng cũng không quan trọng.
Dung Quân Tiện quá nhớ Bạch Duy Minh rồi.
Bạch Duy Minh ôm Dung Quân Tiện, kéo tay cậu, nói: “Tôi không thu lại trái tim mình không mở lòng, tôi thích em. Thật lòng như thế. Nhưng có đôi khi rất nhiều chuyện không nói cho em biết, chẳng qua là cảm thấy không cần thiết. Nhưng tình cảm cho tới bây giờ đều rất thật."
“Chuyện khác không nói cho em, thì cũng thôi đi." Dung Quân Tiện không nhịn được nói, “Nhưng tại sao anh phải thuê cha mẹ giả lừa em?"
“Cha mẹ giả gì?" Bạch Duy Minh không nén được kinh ngạc.
Dung Quân Tiện giậm chân nói: “Đó là phụ huynh mà em muốn gặp! Đôi phụ huynh kia không hề thân với anh, không hiểu khẩu vị của anh, không biết sinh nhật của anh… Thậm chí, thậm chí bọn họ cũng không phải một đôi vợ chồng! Là anh dùng tiền mời tới!"
Sắc mặt sững sờ của Bạch Duy Minh trở nên hơi kỳ lạ: “Sao em biết những chuyện này?"
Vẻ mặt Dung Quân Tiện cũng không tốt, hất tay Bạch Duy Minh ra: “Em đã biết rồi."
Bạch Duy Minh khẽ thở dài, nói: “Bọn họ thật sự là cha mẹ của tôi."
“Hả?" Dung Quân Tiện tỏ vẻ không tin: “Anh còn cãi bướng à?"
Bạch Duy Minh cười khổi: “Tôi còn thà là cãi bướng. Nếu thật sự thuê người tới làm cha mẹ, tôi thà rằng thuê người chuyên nghiệp một chút. Không giống như bọn họ không có tim gan."
Dung Quân Tiện thấy thế, nửa tin nửa ngờ. Bạch Duy Minh cầm tay Dung Quân Tiện, cùng cậu trở về phòng sách trong biệt thự. Bạch Duy Minh mở ngăn tủ trong phòng sách ra, lấy sổ hộ khẩu và tài liệu đăng ký khác ra, cho Dung Quân Tiện xem: “Em xem đi, thật sự không lừa em. Đây là bản gốc giấy khai sinh của tôi, đây là chứng nhận ly hôn của họ, bản sao thỏa thuận ly hôn…"
“Ly hôn?" Dung Quân Tiện kinh ngạc quá chừng.
Bạch Duy Minh thản nhiên nói: “Đúng vậy, bọn họ ly hôn rất nhiều năm rồi, cho nên quan hệ không tốt, mỗi người cũng lập gia đình mới, tâm tư đều đặt trên con cái mới, cho nên đối với tôi cũng không phải đặc biệt quan tâm."
Sắc mặt Dung Quân Tiện hơi thay đổi, lại khó chịu, nói: “Xin lỗi… Em không nên hiểu lầm anh như thế…"
“Không, đây cũng là vấn đề của tôi. Nếu trước kia tôi nói rõ với em tình huống gia đình tôi, thì sẽ không như vậy." Bạch Duy Minh cười nhạt, “Tôi thấy gia đình em đầm ấm thế kia, cũng rất vui, cũng rất ghen tị. Có đôi khi lại cảm thấy mình không tốt."
“Sao lại không tốt?" Dung Quân Tiện kinh ngạc, “Anh là tốt nhất. Em là minh tinh nhỏ, kết đôi với ông chủ lớn là anh, sẽ còn bị người khác nói ra nói vào đấy."
“Đúng thế." Bạch Duy Minh cười cười, “Nhưng tôi biết em không phải minh tinh nhỏ, em là một ngôi sao đẹp nhất. Tôi luôn muốn làm bản thân thoạt nhìn hoàn mỹ hơn, nên không tránh khỏi làm trò cười rồi."
Dung Quân Tiện kinh ngạc: “Anh vẫn cảm thấy mình không đủ hoàn mỹ à?"
Bạch Duy Minh nói: “Lúc trước sẽ không, quen biết em, thì luôn cảm thấy mình rất xấu. Không nhịn được làm bộ làm tịch trước mặt em."
“Phì." Dung Quân Tiện cười, “Anh đang nói đùa?"
“Không nói đùa." Bạch Duy Minh hơi nghiêm túc nói, “Ví như tôi cho em biết, buổi tối trên da tôi cũng có mùi hoa hợp hoan, là tự nhiên. Nhưng thú thật là trước khi đi ngủ tôi vào nhà vệ sinh lặng lẽ xịt đấy…" Nói đoạn, đôi má Bạch Duy Minh lại hơi đỏ lên.
Dung Quân Tiện kinh ngạc nhìn dáng vẻ của Bạch Duy Minh, Bạch Duy Minh của giờ phút này thật sự khác với ngày thường, dáng vẻ hơi mỏng manh, thẹn thùng.
“Anh…"
Bạch Duy Minh bỗng cảm thấy ngại, ho khan hai tiếng: “Việc nhỏ như này còn có rất nhiều, nếu thẳng thắn hết với em, thì quá xấu hổ."
Dung Quân Tiện ngẩn ra, bất giác bật cười: “Được thôi, những chuyện nhỏ nhặt này, em cho phép anh giấu em! Nhưng chuyện lớn lại không được."
“Đó là đương nhiên." Bạch Duy Minh gật đầu.
Dung Quân Tiện lại chỉ vào vườn hoa ngoài cửa sổ nói; “Đúng rồi, lá hoa hợp hoan kia làm sao buổi tối cũng mở ra?"
Bạch Duy Minh đáp: “Lá hoa hợp hoan khép lại vào buổi tối, là bị ảnh hưởng bởi ánh sáng và độ ẩm của đất. Hoa ban ngày mở ban đêm khép là do tế bào ở cuống lá bởi vì thay đổi cường độ sáng và nhiệt độ mà hút nước hoặc giải phóng nước, ảnh hưởng đến sự giãn nở và co lại của tế bào. Mấy ngày nay tôi bảo nhóm chuyên gia làm thí nghiệm trong sân, buổi tối bật đèn, cũng thông qua phương thức khoa học kỹ thuật thay đổi độ ẩm và nhiệt độ trong đất, đánh lừa hoa hợp hoan, để chúng tưởng rằng vẫn là ban ngày, sẽ không khép lại."
Dung Quân Tiện rất kinh ngạc: “Thế… thế rất tốn tiền phải không?"
Bạch Duy Minh nói: “Không sao. Em vui vẻ là được."
Dung Quân Tiện lại không nhịn được nói: “Vậy thật đúng như lời anh nói, 99% vấn đề trên thế giới này đều có thể thông qua tiền để giải quyết."
“Còn em, là 1% còn lại kia." Bạch Duy Minh dịu dàng nhìn chằm chú vào Dung Quân Tiện, đáp.
Hoàn chính văn
Tác giả :
Mộc Tam Quan