Minh Tinh PR
Chương 25
“Tôi?" Vu Tri Vụ hoảng hốt lại rất ngờ vực, “Mời sếp Đường chỉ rõ!"
Đường Tùng Nguyên vỗ bàn một cái, quăng ra một tờ cắt từ báo.
Vu Tri Vụ nhận lấy, lại thấy một dòng tiêu đề lớn trên đó viết: “Phim mới của Mai Mân muốn đổi diễn viên, Lý Thần lên diễn Chu Du".
Dung Quân Tiện thò đầu nhìn một cái, chẳng thèm ngó tới: “Loại tin đồn này, đủ tin ở đâu?"
Bởi vì, Dung Quân Tiện nhớ trước đó mình và Mai Mân giao tiếp tốt đẹp, đương nhiên không tin Lý Thần có thể chen mình xuống.
Vu Tri Vụ không nhận được tin tức bên Mai Mân đã một tuần, vốn là hơi lo lắng không yên, bây giờ nhìn thấy bài báo, bị Đường Tùng Nguyên hưng binh vấn tội, càng hoảng hốt, môi run rẩy, cẩn thận hỏi: “Sao lại như vậy? Chắc đây là tin tức giả?"
“Có giả hay không trong lòng cậu không nắm chắc hả?" Đường Tùng Nguyên cười mỉa, “Tôi đã nghe tin tức, tự mình hỏi Mai Mân, bọn họ đều nói rất thất vọng về cậu!"
Dung Quân Tiện thấy hình dung này của Đường Tùng Nguyên và Vu Tri Vụ, trái tim cũng lập tức treo lên: “Có ý gì?"
Vu Tri Vụ cũng tỏ rõ vẻ hoang mang: “Nhưng không thể mà! Rõ ràng Mai Mân rất hài lòng về ông chủ Dung!"
“Tất nhiên rồi! Dung Quân Tiện dĩ nhiên không có vấn đề gì, người có vấn đề là cậu!" Đường Tùng Nguyên vỗ bàn quát lớn, “Có phải đầu óc cậu có vấn đề không? Lúc có hợp đồng để ký thì không ký, cứ phải thêm điều khoản! Bây giờ hay rồi, lấy giỏ trúc mà múc nước!"
“Thêm điều khoản?" Dung Quân Tiện sững sờ, “Thêm điều khoản gì?"
Vu Tri Vụ hốt hoảng nói: “Tôi… tôi đây cũng vì suy nghĩ cho sự nghiệp của ông chủ Dung. Muốn thêm một sự đảm bảo, hy vọng có thể thêm một điều ông chủ Dung là nam số một trên hợp đồng. Bọn họ cũng không phản đối quá nhiều mà!"
“Không phản đối quá nhiều?" Đường Tùng Nguyên tức giận cười nói, “Vậy bọn họ đã đồng ý chưa?"
“Vẫn đang bàn bạc…"
“Vẫn đang bàn bạc? Đó là không đồng ý!" Giọng điệu Đường Tùng Nguyên hung dữ, “Không đồng ý, đó là phản đối! Có phải cậu ngu không!"
Vu Tri Vụ nuốt một cái, vội nói: “Tranh thủ phúc lợi trên hợp đồng, trong thời gian ngắn không thể đạt thành nhận thức chung, cũng là chuyện thường xảy ra!"
“Đó là bộ phim bình thường, bây giờ là phim của Mai Mân đấy!" Đường Tùng Nguyên tức sôi máu, “Chuyện này này cũng thôi đi. Giỏi hơn là cậu dương cờ tuyên truyền Dung Quân Tiện sắp vào đoàn ‘Tăng Phàm Truyện’, vậy ‘Trời thiêu Xích Bích’ phải làm sao? Cậu không biết Mai Mân ghét nhất là diễn chen[1] à?"
[1] gốc là 轧戏: ý chỉ một diễn viên quay nhiều hơn một bộ phim trong cùng một thời gian
Vu Tri Vụ cuống quýt giải thích: “Không… không đúng mà, không phải vẫn chưa xác định lịch quay của ‘Trời thiêu Xích Bích’ à? ‘Tăng Phàm Truyện’ cũng chưa xác định, sao lại diễn chen chứ? Chuyện lịch quay có thể điều chỉnh mà!"
Đường Tùng Nguyên thấy Vu Tri Vụ vẫn chưa thông suốt, tức giận chửi: “Bà cậu!"
Vu Tri Vụ ngẩn ra: “Bà tôi làm sao?"
Đường Tùng Nguyên nhìn dáng vẻ ngu ngơ của Vu Tri Vụ, cũng giận cười, nói: “Bà cậu có được thằng cháu trai ngu ngốc như cậu! Vóc dáng một mét tám, chỉ lớn người chứ không lớn não! Cậu mẹ kiếp —— "
Dung Quân Tiện luôn xem Vu Tri Vụ như một người bạn thân, nghe thấy Đường Tùng Nguyên chuẩn bị “Bắn phá" cả nhà Vu Tri Vụ, đương nhiên cậu không đành lòng. Dung Quân Tiện mở miệng ngắt lời chửi mắng của Đường Tùng Nguyên, biện hộ cho Vu Tri Vụ: “Tôi cảm thấy Vu Tri Vụ nói đúng. Chuyện này đã có gì đâu, sao lại nói là diễn chen rồi? Đó là hiểu lầm thôi, có thể hòa giải."
“Hòa giải không được đâu…!" Đường Tùng Nguyên vỗ bàn một cái, giải thích với Dung Quân Tiện, “Các cậu tranh giành như vậy, chỗ xấu nhất không phải là gây khó dễ cho Mai Mân, mà là làm Đỗ Mạn Hoài không có mặt mũi! Sau lưng Đỗ Mạn Hoài là ai các cậu biết không?"
“Sau lưng Đỗ Mạn Hoài…" Vu Tri Vụ và Dung Quân Tiện hai tên tuổi trẻ lỗ mãng mặt mũi tràn đầy không hiểu.
Nhìn hai thanh niên đần độn này, Đường Tùng Nguyên đành phải công bố đáp án: “Trần Lễ Bỉnh!"
“Cái gì?! Ấy thế mà là Lễ tổng?!" Vu Tri Vụ kinh hãi, “Sao chúng tôi cũng không biết?"
“Đó là vấn đề của các cậu!" Đường Tùng Nguyên tức giận đến mức da đầu sắp nổ tung, “Nếu các cậu muốn gây thù hằn, sao không nghe ngóng cẩn thận?"
Vu Tri Vụ ấp úng: “Tôi… tôi cũng không muốn gây thù hằn với anh ta…"
“Cậu giành nam số một, vẫn không phải gây thù hằn?" Đường Tùng Nguyên đang định chửi lần nữa, lại thấy sắc mặt Dung Quân Tiện không tốt nên đè ép cơn giận, chậm rãi nói, “Tôi cũng nghe thấy, Trần Lễ Bỉnh đã tự nói với Mai Mân, lúc nào khai máy ‘Trời thiêu Xích Bích’ thì lúc đó quay ‘Tăng Phàm Truyện’. Tóm lại, đó là không muốn cho các cậu dễ sống."
Dung Quân Tiện sợ hãi quá trời: “Sao lại như vậy? Lễ tổng ở trước mặt tôi cũng rất ôn hòa mà!"
“Trần Lễ Bỉnh là người thế đấy! Âm âm hiểm hiểm, chưa bao giờ sáng tỏ ra!" Đường Tùng Nguyên hừ lạnh một tiếng, “Bao nhiêu người đã ăn thiệt từ cậu ta, đều có nỗi khổ không nói được. Gặp mặt rồi, vẫn phải cười hì hì khách sáo. Đây là chỗ nham hiểm của cậu ta."
Dung Quân Tiện thật sự không ngờ rằng cơ hội tốt “Trời thiêu Xích Bích" lại gãy ở đây, bất giác buồn bực.
Có thể hợp tác với Mai Mân, Dung Quân Tiện vui vẻ rất lâu. Đây là một cơ hội hiếm có với sự nghiệp của cậu. Cậu nghĩ ngợi, lại nhớ lại vì cơ hội này, Bạch Duy Minh còn bù vào không ít tiền đấy, bây giờ thật sự là rổ tre đựng nước cũng không bằng! Sao cậu đối điện với Bạch Duy Minh được?
Nhìn vẻ mặt mất mát của Dung Quân Tiện, Vu Tri Vụ cũng tự trách không thôi, mặt mũi tràn đầy hối hận: “Là tôi không tốt, tôi sai rồi. Tôi lập tức xin lỗi Mai Mân, Đỗ Mạn Hoài còn có Trần Lễ Bỉnh! Bọn họ… họ…"
“Xin lỗi được ích gì!" Đường Tùng Nguyên cười mỉa, “Giống như bây giờ cậu dập đầu xin lỗi tôi, tôi cũng vẫn muốn sa thải cậu. Không thương lượng."
Vu Tri Vụ sững sờ ngay tại chỗ, há miệng, giống như con cá ngốc.
Dung Quân Tiện cũng lấy làm kinh hãi: “Đừng mà! Tiểu Vu cũng không có kinh nghiệm gì, mới có lòng tốt làm chuyện xấu. Sao lại sa thải anh ta?"
“Điều sai lầm nhất của cậu ta trong chuyện này, đó là làm theo ý mình, tự chủ trương. Coi thường hợp tác nhóm. Tôi đã nói trước, mọi chuyện của người đại diện phải hỏi sự cho phép của Bạch Duy Minh, nhưng cậu ta cứ không. Hễ cậu ta nói một câu với Bạch Duy Minh, cũng sẽ không rơi vào kết quả này! Phạm sai lầm không thể tránh khỏi này, là điều không thể tha thứ."
Vu Tri Vụ hối hận lắm. Dung Quân Tiện chỉ nắm bả vai Vu Tri Vụ, nói: “Tiểu Vu, anh yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không để cho anh đi!"
Đường Tùng Nguyên cũng buồn bực Dung Quân Tiện bao che khuyết điểm, nhưng cũng đành phải ôn tồn khuyên: “Ông chủ Dung, Vu Tri Vụ không có năng lực như vậy, giữ ở bên cạnh cũng sẽ chỉ cản trở cậu phát triển thôi! Cậu ta đắc tội Mai Mân, cũng đắc tội Trần Lễ Bỉnh, thả cậu đến mức nào, cậu biết không?"
“Tôi chỉ biết là khi tôi khó khăn nhất, là anh ấy đồng hành với tôi." Dung Quân Tiện nói.
Vu Tri Vụ lại lắc đầu, thở dài một hơi, nói: “Thật ra sếp Đường nói đúng. Là tôi làm theo ý mình mà mắc lỗi, còn hại cậu tơi tả. Là tôi không tốt. Tôi nên gánh chịu trách nhiệm. Đá tôi đi, có thể giúp ông chủ Dung, đó là đánh giá!"
Sắc mặt Đường Tùng Nguyên thả lỏng một chút, nói: “Cậu có thể nghĩ vậy là tốt nhất."
Dung Quân Tiện suy nghĩ thật nhanh: “Đúng rồi, Bạch tiên sinh đâu? Anh ấy biết chuyện này chưa?"
“Cậu ta biết rồi, tôi đã gọi cậu ta về." Đường Tùng Nguyên nhìn đồng hồ đeo tay, “Có lẽ cậu ta sắp đến rồi."
Thật sự rất trùng hợp, Bạch Duy Minh đã đẩy cửa đi vào.
Nhìn sắc mặt Dung Quân Tiện và Vu Tri Vụ, Bạch Duy Minh đã hiểu rõ tình hình trước mắt. Đường Tùng Nguyên đứng lên đón anh: “Bạch tiên sinh à, đúng là có lỗi với sự ủy thác của cậu. Vốn đã đồng ý với cậu trông coi cho kỹ…"
“Không sao, không sao." Giọng điệu Bạch Duy Minh ôn hòa, bình tĩnh trước sau như một.
Vu Tri Vụ cũng đứng bật dậy, khom lưng một cái về phía Bạch Duy Minh, hổ thẹn nói: “Xin lỗi… là tôi… là tôi đố kỵ với anh, luôn luôn không phục… Tự mình chủ trương, mới gây ra sai lầm lớn như vậy, là tôi không tốt. Cho nên tăng thêm phiền toái cho anh rồi."
Bạch Duy Minh mỉm cười nói: “Biết sai là tốt, sau này đừng mắc nữa."
“Tôi… không có sau này." Vu Tri Vụ ngượng ngùng nói.
Bạch Duy Minh kinh ngạc nói: “Cậu… mắc bệnh nan y?"
Dung Quân Tiện đứng lên, nói: “Gì mà bệnh nan y! Sếp Đường nói muốn sa thải Tiểu Vu."
“À, " Bạch Duy Minh nhìn Đường Tùng Nguyên, “Tôi có thể hỏi tại sao không?"
Đường Tùng Nguyên nuốt một cái, lại nói: “Còn có thể tại sao? Cậu ta mắc sai lầm, đương nhiên phải chịu trách nhiệm."
“Muốn cậu ta gánh trách nhiệm này, cậu ta cũng gánh không nổi." Bạch Duy Minh nói.
Vu Tri Vụ vội vàng nói: “Tôi có thể giải thích với họ, là tôi khư khư cố chấp tranh nam số một, chuyện này không liên quan đến ông chủ Dung. Sa thải tôi, cũng coi như trừng phạt tôi, chuyện này không cần liên lụy ông chủ Dung."
Bạch Duy Minh cười một tiếng: “Cậu nghĩ vậy?"
“Ừ." Vu Tri Vụ gật đầu.
Bạch Duy Minh nhìn Đường Tùng Nguyên: “Dù gì Tiểu Vu vẫn trẻ tuổi, cậu ta nghĩ vậy, tôi không thấy kỳ lạ. Chẳng lẽ anh cũng cảm thấy chuyện này có thể dựa vào sa thải cậu ta để giải quyết?"
Đường Tùng Nguyên ho khan hai tiếng, nói: “Chuyện này chỉ dựa vào việc sa thải cậu ta thì không thể giải quyết."
“Tôi… Tôi có thể giải thích… Chuyện này không liên quan đến ông chủ Dung."
“Cậu là người đại diện của Dung tiên sinh, cậu tranh nam số một, chính là Dung tiên sinh tranh nam số một, chuyện này không giải thích rõ được." Bạch Duy Minh thản nhiên nói.
Vu Tri Vụ sững sờ ngay tại chỗ, mặt tái mét.
Dung Quân Tiện nghe bọn họ anh một câu tôi một câu, trong lòng cũng sốt ruột, giận dỗi nói: “Được rồi, cũng không cần vội vã rũ sạch. Tôi tranh thì tranh, làm sao? Dù sao tôi cũng là hình tượng bá đạo, không phải các phóng viên cũng nói tôi suốt ngày đi nghênh ngang à? Tôi sẽ ngang cho họ xem!"
Khi Dung Quân Tiện giận dỗi, hai má cũng hơi đỏ, nhìn rất giống quả táo. Bạch Duy Minh nhìn vẻ giận dữ của cậu, hơi mang theo nét cười. Bị Bạch Duy Minh nhìn như vậy, Dung Quân Tiện thế mà hơi ngượng ngùng, lại cúi đầu.
Bạch Duy Minh quay đầu nói với Đường Tùng Nguyên: “Sếp Đường, lời khi tức giận không cần phải nói. Lời sa thải cũng không nên nói. Trừ xả cơn giận ra không có ý nghĩa khác."
Đường Tùng Nguyên ngẩn ra.
Vu Tri Vụ cũng đơ ra, hồi lâu, Vu Tri Vụ chớp chớp mắt, không thể tin nói: “Bạch, Bạch tiên sinh… ý của anh là… anh muốn bảo vệ tôi?"
Bạch Duy Minh nói với Đường Tùng Nguyên: “Được rồi, tôi thấy Tiểu Vu đã nhận ra được sai lầm. Anh đừng làm khó cậu ấy."
Đường Tùng Nguyên cũng không vui, chỉ nói: “Được, nếu cậu đã nói vậy, tôi cũng không thể không nể mặt cậu. Dù sao đi nữa Vu Tri Vụ giẫm phân chó, cũng là cậu phụ trách chùi đít! Tôi không còn gì để nói!"
Bạch Duy Minh gật đầu, lại nói với Vu Tri Vụ: “Được rồi, đi theo tôi."
Vu Tri Vụ ngẩn người: “Đi… đi đâu?"
“Đi giải quyết vấn đề." Bạch Duy Minh đút tay vào túi quần, quay người ra khỏi văn phòng.
Vu Tri Vụ nhìn bóng lưng Bạch Duy Minh, vui lòng phục tùng, tự nhiên đi theo. Dung Quân Tiện cũng đi theo. Bạch Duy Minh dẫn theo hai người đến phòng họp nhỏ ở sát vách, thoải mái chống một tay bên cửa sổ, tư thái nho nhã, phong độ nhẹ nhàng, hoàn toàn không hề có lo lắng lửa thiêu chân mày.
Vu Tri Vụ nhìn dáng vẻ của Bạch Duy Minh, lại quay đầu nhìn Dung Quân Tiện, nhỏ giọng nói: “Bạch tiên sinh… Đẹp trai quá nhỉ."
Dung Quân Tiện khó chịu: “Sao anh nói anh ấy đẹp trai! Chẳng lẽ thích anh ấy?"
Vu Tri Vụ sợ hãi quá trời: “Nói gì vậy? Tôi là thẳng nam!"
“Thẳng nam còn nói đàn ông đẹp trai?" Dung Quân Tiện lầm bầm, “Đúng là không biết xấu hổ!"
Đường Tùng Nguyên vỗ bàn một cái, quăng ra một tờ cắt từ báo.
Vu Tri Vụ nhận lấy, lại thấy một dòng tiêu đề lớn trên đó viết: “Phim mới của Mai Mân muốn đổi diễn viên, Lý Thần lên diễn Chu Du".
Dung Quân Tiện thò đầu nhìn một cái, chẳng thèm ngó tới: “Loại tin đồn này, đủ tin ở đâu?"
Bởi vì, Dung Quân Tiện nhớ trước đó mình và Mai Mân giao tiếp tốt đẹp, đương nhiên không tin Lý Thần có thể chen mình xuống.
Vu Tri Vụ không nhận được tin tức bên Mai Mân đã một tuần, vốn là hơi lo lắng không yên, bây giờ nhìn thấy bài báo, bị Đường Tùng Nguyên hưng binh vấn tội, càng hoảng hốt, môi run rẩy, cẩn thận hỏi: “Sao lại như vậy? Chắc đây là tin tức giả?"
“Có giả hay không trong lòng cậu không nắm chắc hả?" Đường Tùng Nguyên cười mỉa, “Tôi đã nghe tin tức, tự mình hỏi Mai Mân, bọn họ đều nói rất thất vọng về cậu!"
Dung Quân Tiện thấy hình dung này của Đường Tùng Nguyên và Vu Tri Vụ, trái tim cũng lập tức treo lên: “Có ý gì?"
Vu Tri Vụ cũng tỏ rõ vẻ hoang mang: “Nhưng không thể mà! Rõ ràng Mai Mân rất hài lòng về ông chủ Dung!"
“Tất nhiên rồi! Dung Quân Tiện dĩ nhiên không có vấn đề gì, người có vấn đề là cậu!" Đường Tùng Nguyên vỗ bàn quát lớn, “Có phải đầu óc cậu có vấn đề không? Lúc có hợp đồng để ký thì không ký, cứ phải thêm điều khoản! Bây giờ hay rồi, lấy giỏ trúc mà múc nước!"
“Thêm điều khoản?" Dung Quân Tiện sững sờ, “Thêm điều khoản gì?"
Vu Tri Vụ hốt hoảng nói: “Tôi… tôi đây cũng vì suy nghĩ cho sự nghiệp của ông chủ Dung. Muốn thêm một sự đảm bảo, hy vọng có thể thêm một điều ông chủ Dung là nam số một trên hợp đồng. Bọn họ cũng không phản đối quá nhiều mà!"
“Không phản đối quá nhiều?" Đường Tùng Nguyên tức giận cười nói, “Vậy bọn họ đã đồng ý chưa?"
“Vẫn đang bàn bạc…"
“Vẫn đang bàn bạc? Đó là không đồng ý!" Giọng điệu Đường Tùng Nguyên hung dữ, “Không đồng ý, đó là phản đối! Có phải cậu ngu không!"
Vu Tri Vụ nuốt một cái, vội nói: “Tranh thủ phúc lợi trên hợp đồng, trong thời gian ngắn không thể đạt thành nhận thức chung, cũng là chuyện thường xảy ra!"
“Đó là bộ phim bình thường, bây giờ là phim của Mai Mân đấy!" Đường Tùng Nguyên tức sôi máu, “Chuyện này này cũng thôi đi. Giỏi hơn là cậu dương cờ tuyên truyền Dung Quân Tiện sắp vào đoàn ‘Tăng Phàm Truyện’, vậy ‘Trời thiêu Xích Bích’ phải làm sao? Cậu không biết Mai Mân ghét nhất là diễn chen[1] à?"
[1] gốc là 轧戏: ý chỉ một diễn viên quay nhiều hơn một bộ phim trong cùng một thời gian
Vu Tri Vụ cuống quýt giải thích: “Không… không đúng mà, không phải vẫn chưa xác định lịch quay của ‘Trời thiêu Xích Bích’ à? ‘Tăng Phàm Truyện’ cũng chưa xác định, sao lại diễn chen chứ? Chuyện lịch quay có thể điều chỉnh mà!"
Đường Tùng Nguyên thấy Vu Tri Vụ vẫn chưa thông suốt, tức giận chửi: “Bà cậu!"
Vu Tri Vụ ngẩn ra: “Bà tôi làm sao?"
Đường Tùng Nguyên nhìn dáng vẻ ngu ngơ của Vu Tri Vụ, cũng giận cười, nói: “Bà cậu có được thằng cháu trai ngu ngốc như cậu! Vóc dáng một mét tám, chỉ lớn người chứ không lớn não! Cậu mẹ kiếp —— "
Dung Quân Tiện luôn xem Vu Tri Vụ như một người bạn thân, nghe thấy Đường Tùng Nguyên chuẩn bị “Bắn phá" cả nhà Vu Tri Vụ, đương nhiên cậu không đành lòng. Dung Quân Tiện mở miệng ngắt lời chửi mắng của Đường Tùng Nguyên, biện hộ cho Vu Tri Vụ: “Tôi cảm thấy Vu Tri Vụ nói đúng. Chuyện này đã có gì đâu, sao lại nói là diễn chen rồi? Đó là hiểu lầm thôi, có thể hòa giải."
“Hòa giải không được đâu…!" Đường Tùng Nguyên vỗ bàn một cái, giải thích với Dung Quân Tiện, “Các cậu tranh giành như vậy, chỗ xấu nhất không phải là gây khó dễ cho Mai Mân, mà là làm Đỗ Mạn Hoài không có mặt mũi! Sau lưng Đỗ Mạn Hoài là ai các cậu biết không?"
“Sau lưng Đỗ Mạn Hoài…" Vu Tri Vụ và Dung Quân Tiện hai tên tuổi trẻ lỗ mãng mặt mũi tràn đầy không hiểu.
Nhìn hai thanh niên đần độn này, Đường Tùng Nguyên đành phải công bố đáp án: “Trần Lễ Bỉnh!"
“Cái gì?! Ấy thế mà là Lễ tổng?!" Vu Tri Vụ kinh hãi, “Sao chúng tôi cũng không biết?"
“Đó là vấn đề của các cậu!" Đường Tùng Nguyên tức giận đến mức da đầu sắp nổ tung, “Nếu các cậu muốn gây thù hằn, sao không nghe ngóng cẩn thận?"
Vu Tri Vụ ấp úng: “Tôi… tôi cũng không muốn gây thù hằn với anh ta…"
“Cậu giành nam số một, vẫn không phải gây thù hằn?" Đường Tùng Nguyên đang định chửi lần nữa, lại thấy sắc mặt Dung Quân Tiện không tốt nên đè ép cơn giận, chậm rãi nói, “Tôi cũng nghe thấy, Trần Lễ Bỉnh đã tự nói với Mai Mân, lúc nào khai máy ‘Trời thiêu Xích Bích’ thì lúc đó quay ‘Tăng Phàm Truyện’. Tóm lại, đó là không muốn cho các cậu dễ sống."
Dung Quân Tiện sợ hãi quá trời: “Sao lại như vậy? Lễ tổng ở trước mặt tôi cũng rất ôn hòa mà!"
“Trần Lễ Bỉnh là người thế đấy! Âm âm hiểm hiểm, chưa bao giờ sáng tỏ ra!" Đường Tùng Nguyên hừ lạnh một tiếng, “Bao nhiêu người đã ăn thiệt từ cậu ta, đều có nỗi khổ không nói được. Gặp mặt rồi, vẫn phải cười hì hì khách sáo. Đây là chỗ nham hiểm của cậu ta."
Dung Quân Tiện thật sự không ngờ rằng cơ hội tốt “Trời thiêu Xích Bích" lại gãy ở đây, bất giác buồn bực.
Có thể hợp tác với Mai Mân, Dung Quân Tiện vui vẻ rất lâu. Đây là một cơ hội hiếm có với sự nghiệp của cậu. Cậu nghĩ ngợi, lại nhớ lại vì cơ hội này, Bạch Duy Minh còn bù vào không ít tiền đấy, bây giờ thật sự là rổ tre đựng nước cũng không bằng! Sao cậu đối điện với Bạch Duy Minh được?
Nhìn vẻ mặt mất mát của Dung Quân Tiện, Vu Tri Vụ cũng tự trách không thôi, mặt mũi tràn đầy hối hận: “Là tôi không tốt, tôi sai rồi. Tôi lập tức xin lỗi Mai Mân, Đỗ Mạn Hoài còn có Trần Lễ Bỉnh! Bọn họ… họ…"
“Xin lỗi được ích gì!" Đường Tùng Nguyên cười mỉa, “Giống như bây giờ cậu dập đầu xin lỗi tôi, tôi cũng vẫn muốn sa thải cậu. Không thương lượng."
Vu Tri Vụ sững sờ ngay tại chỗ, há miệng, giống như con cá ngốc.
Dung Quân Tiện cũng lấy làm kinh hãi: “Đừng mà! Tiểu Vu cũng không có kinh nghiệm gì, mới có lòng tốt làm chuyện xấu. Sao lại sa thải anh ta?"
“Điều sai lầm nhất của cậu ta trong chuyện này, đó là làm theo ý mình, tự chủ trương. Coi thường hợp tác nhóm. Tôi đã nói trước, mọi chuyện của người đại diện phải hỏi sự cho phép của Bạch Duy Minh, nhưng cậu ta cứ không. Hễ cậu ta nói một câu với Bạch Duy Minh, cũng sẽ không rơi vào kết quả này! Phạm sai lầm không thể tránh khỏi này, là điều không thể tha thứ."
Vu Tri Vụ hối hận lắm. Dung Quân Tiện chỉ nắm bả vai Vu Tri Vụ, nói: “Tiểu Vu, anh yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không để cho anh đi!"
Đường Tùng Nguyên cũng buồn bực Dung Quân Tiện bao che khuyết điểm, nhưng cũng đành phải ôn tồn khuyên: “Ông chủ Dung, Vu Tri Vụ không có năng lực như vậy, giữ ở bên cạnh cũng sẽ chỉ cản trở cậu phát triển thôi! Cậu ta đắc tội Mai Mân, cũng đắc tội Trần Lễ Bỉnh, thả cậu đến mức nào, cậu biết không?"
“Tôi chỉ biết là khi tôi khó khăn nhất, là anh ấy đồng hành với tôi." Dung Quân Tiện nói.
Vu Tri Vụ lại lắc đầu, thở dài một hơi, nói: “Thật ra sếp Đường nói đúng. Là tôi làm theo ý mình mà mắc lỗi, còn hại cậu tơi tả. Là tôi không tốt. Tôi nên gánh chịu trách nhiệm. Đá tôi đi, có thể giúp ông chủ Dung, đó là đánh giá!"
Sắc mặt Đường Tùng Nguyên thả lỏng một chút, nói: “Cậu có thể nghĩ vậy là tốt nhất."
Dung Quân Tiện suy nghĩ thật nhanh: “Đúng rồi, Bạch tiên sinh đâu? Anh ấy biết chuyện này chưa?"
“Cậu ta biết rồi, tôi đã gọi cậu ta về." Đường Tùng Nguyên nhìn đồng hồ đeo tay, “Có lẽ cậu ta sắp đến rồi."
Thật sự rất trùng hợp, Bạch Duy Minh đã đẩy cửa đi vào.
Nhìn sắc mặt Dung Quân Tiện và Vu Tri Vụ, Bạch Duy Minh đã hiểu rõ tình hình trước mắt. Đường Tùng Nguyên đứng lên đón anh: “Bạch tiên sinh à, đúng là có lỗi với sự ủy thác của cậu. Vốn đã đồng ý với cậu trông coi cho kỹ…"
“Không sao, không sao." Giọng điệu Bạch Duy Minh ôn hòa, bình tĩnh trước sau như một.
Vu Tri Vụ cũng đứng bật dậy, khom lưng một cái về phía Bạch Duy Minh, hổ thẹn nói: “Xin lỗi… là tôi… là tôi đố kỵ với anh, luôn luôn không phục… Tự mình chủ trương, mới gây ra sai lầm lớn như vậy, là tôi không tốt. Cho nên tăng thêm phiền toái cho anh rồi."
Bạch Duy Minh mỉm cười nói: “Biết sai là tốt, sau này đừng mắc nữa."
“Tôi… không có sau này." Vu Tri Vụ ngượng ngùng nói.
Bạch Duy Minh kinh ngạc nói: “Cậu… mắc bệnh nan y?"
Dung Quân Tiện đứng lên, nói: “Gì mà bệnh nan y! Sếp Đường nói muốn sa thải Tiểu Vu."
“À, " Bạch Duy Minh nhìn Đường Tùng Nguyên, “Tôi có thể hỏi tại sao không?"
Đường Tùng Nguyên nuốt một cái, lại nói: “Còn có thể tại sao? Cậu ta mắc sai lầm, đương nhiên phải chịu trách nhiệm."
“Muốn cậu ta gánh trách nhiệm này, cậu ta cũng gánh không nổi." Bạch Duy Minh nói.
Vu Tri Vụ vội vàng nói: “Tôi có thể giải thích với họ, là tôi khư khư cố chấp tranh nam số một, chuyện này không liên quan đến ông chủ Dung. Sa thải tôi, cũng coi như trừng phạt tôi, chuyện này không cần liên lụy ông chủ Dung."
Bạch Duy Minh cười một tiếng: “Cậu nghĩ vậy?"
“Ừ." Vu Tri Vụ gật đầu.
Bạch Duy Minh nhìn Đường Tùng Nguyên: “Dù gì Tiểu Vu vẫn trẻ tuổi, cậu ta nghĩ vậy, tôi không thấy kỳ lạ. Chẳng lẽ anh cũng cảm thấy chuyện này có thể dựa vào sa thải cậu ta để giải quyết?"
Đường Tùng Nguyên ho khan hai tiếng, nói: “Chuyện này chỉ dựa vào việc sa thải cậu ta thì không thể giải quyết."
“Tôi… Tôi có thể giải thích… Chuyện này không liên quan đến ông chủ Dung."
“Cậu là người đại diện của Dung tiên sinh, cậu tranh nam số một, chính là Dung tiên sinh tranh nam số một, chuyện này không giải thích rõ được." Bạch Duy Minh thản nhiên nói.
Vu Tri Vụ sững sờ ngay tại chỗ, mặt tái mét.
Dung Quân Tiện nghe bọn họ anh một câu tôi một câu, trong lòng cũng sốt ruột, giận dỗi nói: “Được rồi, cũng không cần vội vã rũ sạch. Tôi tranh thì tranh, làm sao? Dù sao tôi cũng là hình tượng bá đạo, không phải các phóng viên cũng nói tôi suốt ngày đi nghênh ngang à? Tôi sẽ ngang cho họ xem!"
Khi Dung Quân Tiện giận dỗi, hai má cũng hơi đỏ, nhìn rất giống quả táo. Bạch Duy Minh nhìn vẻ giận dữ của cậu, hơi mang theo nét cười. Bị Bạch Duy Minh nhìn như vậy, Dung Quân Tiện thế mà hơi ngượng ngùng, lại cúi đầu.
Bạch Duy Minh quay đầu nói với Đường Tùng Nguyên: “Sếp Đường, lời khi tức giận không cần phải nói. Lời sa thải cũng không nên nói. Trừ xả cơn giận ra không có ý nghĩa khác."
Đường Tùng Nguyên ngẩn ra.
Vu Tri Vụ cũng đơ ra, hồi lâu, Vu Tri Vụ chớp chớp mắt, không thể tin nói: “Bạch, Bạch tiên sinh… ý của anh là… anh muốn bảo vệ tôi?"
Bạch Duy Minh nói với Đường Tùng Nguyên: “Được rồi, tôi thấy Tiểu Vu đã nhận ra được sai lầm. Anh đừng làm khó cậu ấy."
Đường Tùng Nguyên cũng không vui, chỉ nói: “Được, nếu cậu đã nói vậy, tôi cũng không thể không nể mặt cậu. Dù sao đi nữa Vu Tri Vụ giẫm phân chó, cũng là cậu phụ trách chùi đít! Tôi không còn gì để nói!"
Bạch Duy Minh gật đầu, lại nói với Vu Tri Vụ: “Được rồi, đi theo tôi."
Vu Tri Vụ ngẩn người: “Đi… đi đâu?"
“Đi giải quyết vấn đề." Bạch Duy Minh đút tay vào túi quần, quay người ra khỏi văn phòng.
Vu Tri Vụ nhìn bóng lưng Bạch Duy Minh, vui lòng phục tùng, tự nhiên đi theo. Dung Quân Tiện cũng đi theo. Bạch Duy Minh dẫn theo hai người đến phòng họp nhỏ ở sát vách, thoải mái chống một tay bên cửa sổ, tư thái nho nhã, phong độ nhẹ nhàng, hoàn toàn không hề có lo lắng lửa thiêu chân mày.
Vu Tri Vụ nhìn dáng vẻ của Bạch Duy Minh, lại quay đầu nhìn Dung Quân Tiện, nhỏ giọng nói: “Bạch tiên sinh… Đẹp trai quá nhỉ."
Dung Quân Tiện khó chịu: “Sao anh nói anh ấy đẹp trai! Chẳng lẽ thích anh ấy?"
Vu Tri Vụ sợ hãi quá trời: “Nói gì vậy? Tôi là thẳng nam!"
“Thẳng nam còn nói đàn ông đẹp trai?" Dung Quân Tiện lầm bầm, “Đúng là không biết xấu hổ!"
Tác giả :
Mộc Tam Quan