Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc
Quyển 2 - Chương 55
“Mục Thuần, những bức tranh này là do họ vẽ à?" Nhìn bức tranh trước mặt với đường cong rõ ràng, sắc thái tiên minh, Tư Vũ tán thưởng không thôi. Hôm nay ra ngoài mua đồ dùng cho bọn trẻ, vừa hay gặp Mục Thuần, anh nói một học trò cử hành triển lãm tranh, nếu có hứng thú thì cùng anh đi đến “Gửi gắm tình cảm hiên."
“Ừ, tuy không đạt được tiêu chuẩn chuyên gia nhưng tính thì cực kỳ không sai. Dù sao họ cũng chỉ mới là sinh viên năm ba mà thôi."
“Đúng vậy, có anh dạy bảo nên họ càng ngày càng thuần nhanh." Khuôn mặt Tư Vũ vẫn tràn đầy hâm mộ, không chuyển mắt nhìn chằm chằm vào những bức tranh đó.
“Đúng thật là khi tiếp nhận bọn họ, những bức tranh của họ cũng rất bình thường, không ngờ rằng một năm ngắn ngủi này có thể đạt đến trình độ như vậy. Họ có tài năng lại còn rất chăm chỉ luyện tập nữa."
Đột nhiên Tư Vũ dừng lại trước một bức tranh “Trời ạ, đây là bức ‘Hoàng kim chi thu’ mà, rất đẹp. Trước kia em cũng đã từng nghĩ tới một bức tranh cho riêng mình, nhưng dù cố gắng thế nào thì bức tranh cũng không được sự tinh túy."
“Tuần trước, bọn anh đến vùng ngoại ô xuống đồng ruộng để vẽ cảnh vật, sau khi trở về, người học sinh này liền vẽ bức tranh này luôn. Dựa vào cảm giác và dung nhập tình cảm, tô màu thỏa đáng, tự nhiên có thể phát ra cảm giác nguyên thủy đầy sức sống và phong phú biểu hiện tính cách."
“Mục Thuần, em….cũng muốn được học cùng anh!" Tư Vũ nói ra tính toán trong lòng.
“Ha ha, em bây giờ là thiếu phu nhân tiêu chuẩn, phải chăm sóc bọn trẻ, lại còn phải phục thị chồng, em còn sức để học những việc này sao?"
Nói cũng phải, khuôn mặt Tư Vũ lập tức ảm đạm xuống. Cô đã từng mơ ước có một cuộc triển lãm tranh như người này. Trước đó vì biến cố của gia đình nên không thực hiện được. Hôm nay có tiền rồi nhưng vẫn không cách nào thực hiện được.
Gương mặt hiển thị sự phiền muộn và thống khổ đã đả động tâm tư của Mục Thuần, anh suy nghĩ một lát rồi nói “Tư Vũ, không phải trong điện thoại em đã nói có khi cảm thấy thời gian rất buồn bực sao? Nếu em thích thì ngày nào em cũng có thể tham gia một tiết học."
“Một tiết học? Vậy là có ý gì?"
“Em nghĩ nên học hỏi thêm một ít tri thức, không cần cầm văn bằng gì cả, anh sẽ nói truyện với hiệu trưởng giúp em để em có thể tới nghe giảng. Có rất nhiều người không phải sinh viên khoa mỹ thuật tạo hình cũng thường xuyên đến nghe anh giảng."
“Thật…..Thật sự có thể như vậy sao?" Tư Vũ vui mừng, cô không có học qua đại học, không rõ lắm tình hình nơi đó. May mắn thay sinh viên không có cố định phòng học, không cố định chỗ ngồi, cũng không có quy định chỉ có thể sinh viên trong lớp mới được đến nghe giảng.
“Ừ. Anh sẽ đưa cho em một cái thời khóa biểu, em cứ sắp xếp thời gian của mình mà ghé đến nhé."
“Vâng!" Tư Vũ kích động hưng phấn, tiếp tục nói chuyện với anh rồi mới rời khỏi “Gửi gắm tình cảm hiên".
Áp chế dục hỏa đã lâu cuối cùng cũng được phóng thích, Trạc Thác hiện lên vẻ mặt thỏa mãn. Gần đây, mỗi lần họ sắp lên đến thời điểm cao trào thì lại bị bọn trẻ cắt đứt. Thế nên trong lòng anh cực kỳ không vui, cơ hồ muốn trỏe thành đệ nhất oán phu trên thế giới.
Tư Vũ lẳng lặng nằm trong lòng anh, nhẹ nhàng thở ra nói “Thác, em có việc muốn thương lượng với anh."
Trạc Thác vừa vuốt ve da thịt non mịn bóng láng của cô, vừa hỏi “Ừ?"
“Em…định đến nghe Mục Thuần giảng ở khoa mỹ thuật tạo hình."
“Học viện Mỹ thuật tạo hình? Nghe giảng bài?" Trạc Thác nghi hoặc khó hiểu.
Tư Vũ đem kế hoạch hôm qua cùng thương lượng với Mục Thuần nói cho anh nghe “Thác, em không được học qua đại học, em rất muốn biết qua một chút về cuộc sống ở đại học, khó có một cơ hội tốt như thế này, em thật sự rất muốn đi."
Trạc Thác im lặng không nói.
“Thác ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~" Tư Vũ ôn nhu năn nỉ anh.
“Em đi thì ai trông bọn trẻ?"
“Mẹ nói bà sẽ lo. Huống hồ không phải ngày nào em cũng đi, cũng không phải là đi cả ngày, chỉ là ngẫu nhiên có tiết em mới đi, em đã xem qua thời khóa biểu rồi, so với thời gian cho bọn trẻ ăn cũng không có gì xung đột."
“Em vừa muốn chăm sóc bọn trẻ, vừa muốn đi học, như thế không mệt sao?"
“Có lẽ sẽ vất vả nhưng em không sợ." Tâm trí Tư Vũ hướng về anh “Anh biết không? Giấc mơ của em chính là được mở một cuộc triển lãm tranh để nhiều danh nhân họa sĩ đến xem xét và bình luận."
“Việc này dễ thôi, ngày mai anh sẽ chuẩn bị cho em một cuộc triển lãm xa hoa."
“Em biết rõ anh có tài chính, nhưng vấn đề là nhiều năm nay em không có chăm chú vào việc vẽ tranh, cũng không biết nên hướng chủ đề là gì, chả nhẽ cứ cầm cọ lên vẽ xấu?"
“Nhưng………" Ha ha, nói cho cùng thì anh không muốn cô ra ngoài, anh chỉ hy vọng cô ở nhà, chăm sóc bọn trẻ và chờ anh trở về.
“Thác, cho em đi có được không?"
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của cô, lại nhớ đến nếu không phải năm đó vì mình thì cô cũng sẽ không rơi xuống đồng ruộng, Trạc Thác đau lòng “Được rồi, nhưng em phải chủ ý điều chỉnh thời gian, đừng để mệt mỏi quá nhé."
“Vạn tuế!" Tư Vũ hưng phấn nhẹ nhàng hôn lên mặt anh một chút.
“Tiểu bảo bối, như vậy đã muốn đuổi anh đi à?" Trạc Thác hướng đôi mắt đen dâng lên tình dục, nhanh chóng cúi miệng xuống hôn lên đôi môi hồng anh đào của cô, bàn tay đã dần trở nên linh hoạt. Rất nhanh sau đó, trong phòng truyền đến từng đợt tiếng thở dốc làm mọi người trở nên đỏ mặt.
Tư Vũ vừa vào nhà liền đến bên cạnh Trạc Thác ngồi xuống, hai cánh tay ôm chặt Tiểu Duệ và Tiểu Huyền.
“Thác, sao hôm nay lại về sớm như vậy?" Cô thả ba lô xuống, khi anh xoải chân trước ngồi xổm xuống thì hôn lên má bọn trẻ một cái.
“Công ty không có việc gì nên về sớm một chút." Đúng là hôm nay là ngày đầu tiên Tư Vũ đến trường, chẳng biết tại sao cô luôn không yên lòng nên về nhà sớm một chút.
Bọn trẻ thấy mùi hương quen thuộc từ mẹ liền giãy ra khỏi lồng ngực Trạc Thác, đôi bàn tay mũm mĩm nhỏ bé vươn đến hướng Tư Vũ.
“Muốn mẹ ôm à? Ừ, chờ mẹ đi thay quần áo trước đã rồi sẽ ôm các con." Lại hôn một cái nữa lên mặt bọn trẻ, Tư Vũ mới đứng dậy, vừa mới bước được hai bước thì chân cô vướng phải ba lô, tất cả đồ vật bên trong đều rơi trên mặt đất. Cô ngồi xổm xuống vội vàng nhặt lại những vật kia; một lần nữa cất hết tất cả các thứ rồi tiếp tục hướng đến phòng ngủ. Cô hồn nhiên không biết rằng sắc mặt của Trạc Thác ngồi trên ghế salon đột nhiên trở nên âm trầm, như có điều suy nghĩ mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô.
“Vũ nhi ~ ~ ~ ~ ~" Trong phòng yên tĩnh, âm thanh của Trạc Thác như có điểm quỷ dị.
“Dạ?" Tư Vũ cực kỳ buồn ngủ, chống mí mắt nhẹ nhàng trả lời một câu.
“Ngày đầu tiên đi học có tốt không?"
“Cũng được. Mục Thuần thật sự là một thầy giáo tốt, những câu nói đều phân tích trọng điểm lại thấu triệt, khó trách học trò lại có thể vẽ ra những tác phẩm vĩ đại như vậy."
“Ừ…Lý Trọng Lân là ai thế?"
“Lý Trọng Lân? Không biết. Tại sao anh lại như vậy?"
Trạc Thác trầm mặc lại, Tư Vũ ngáp một cái “Thác, em mệt rồi, ngủ đi."
Nhưng khi cô sắp chìm vào giấc mộng thì Trạc Thác hét lên “Vũ nhi, có phải hôm nay em nhận được một phong thư tình không?"
“Không phải là ba phong sao?" Tư Vũ mơ mơ màng màng.
Ba phong? Trạc Thác nghe xong đôi mắt thâm trầm, ghen tỵ làm anh không kìm chế được loạng choạng lay cô “Vũ nhi, tỉnh lại đi, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em." Nói xong, anh vịn cô ngồi dậy đối mặt với mình.
“Thác, có chuyện gì vậy? Để ngày mai nói đi, em thật sự mệt chết đi."
“Vậy ngày mai không được lên lớp."
Nghe được câu không được lên lớp, Tư Vũ lập tức tỉnh táo lại “Tại sao?" Cái miệng nhỏ nhắn của cô có chút mĩu môi.
“Em căn bản không phải là trên lớp học mà là trêu hoa ghẹo nguyệt. Xem xem, mới ngày đầu tiên đã có ba phong thư tình."
“Anh….Làm sao mà anh biết?"
“Em vấp vào ba lô, anh thấy được Lý Trọng Lân đưa cho em thư tình. Còn nữa, vừa rồi chính miệng em nói là có ba phong, ba tên không biết sống chết thật sự là cần ăn đòn mà." Gương mặt anh tràn đầy biểu lộ kinh hãi.
“Em còn không nhớ được nữa." Tư Vũ sờ sờ vào cái đầu nhỏ âm thầm buồn bực.
Trạc Thác nghe xong càng thêm ghen ghét dữ dội “Em không muốn anh biết nên đã lén vứt đi đúng không? Vũ nhi, em……."
“Thác, không phải, không phải như thế." Tư Vũ thấy anh tức giận vô cùng thì không ngừng giải thích “Đúng, quả thực là có vài nam sinh nhàm chán, nhưng em đã cự tuyệt hết rồi, em đã nói với cả đám rằng mình đã kết hôn. Về phần ném thư tình đi, là em cảm thấy không cần phải giữ lại đồ bỏ đi, cũng không muốn lừa dối anh. Nhưng….Nội dung bên trong em đều chưa hề xem qua."
“Thật không? Có muốn nghe hay không?" Trạc Thác vẫn giữ nguyên lửa giận “Giờ anh nhắc lại cho em nghe: Bạn học Tư Vũ, tên của bạn đẹp quá, rất có ý thơ. Chẳng những danh tự mỹ mà người còn rất hấp dẫn, lần đầu tiên nhìn thấy bạn tớ đã biết được cái gì gọi là nữ nhân chân chính. Toàn thân dung hợp thiếu nữ đáng yêu cùng thiếu phụ quyến rũ động lòng người. Cả tiết tớ đều trong ảo tưởng, dưới hơi quần áo mỏng bên dưới là dáng người lồi lõm ma quỷ, da thịt tuyết trắng, đầy đặn rất tròn, cao mà vểnh lên, cặp mông cực phú co dãn trắng noãn….A, ta say mê rồi, ta rơi vào tay giặc rồi. Ta hy vọng có cơ hội được bạn dẫn đến một thế giới mất hồn, dẫn ta đến nơi chưa từng trải qua của thiếu nam để nhận thức mỹ diệu tình cảm mãnh liệt…."
Trời ơi, đây là thư tình à, thư tình cô được nhận qua không ít, nhưng những lời lẽ thô tục thế này là lần đầu tiên. Lý Trọng Lân? Lông mày cô đang cau lại, cố gắng nghĩ, à, là hắn! Cái người tướng mạo nhã nhặn tuấn tú, lúc trước còn nghĩ hắn lớn lên đạo mạo, không ngờ rằng bụng dạ thật xấu, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.
Đến khi bên tai truyền đến vài tiếng gầ, Tư Vũ mới hoàn hồn, thấy khuôn mặt tràn đầy nổi giận và ghen ghét, cô ôm choàng lấy cổ anh nói “Được rồi, đừng để ý đến những lời bọn trẻ nhàm chán đó nói."
“Bọn trẻ? Em còn xác định hắn còn trẻ?" Đại học năm ba ước chừng khoảng hai mươi mốt tuổi, đúng là huyết khí phương cương niên kỉ kỉ.
“À…" Tư Vũ tức cười, sau đó tiếp tục dỗ dành anh “Yên tâm đi, em đã cự tuyệt hắn rồi, hẳn là hắn biết khó mà lui."
“Từ nay về sau không được lên lớp nữa."
“Em không muốn!" Tư Vũ lập tức cự tuyệt “Thật vất vả mới có thể thực hiện giấc mơ, em tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha như vậy."
“Chẳng nhẽ em chịu để những người khác có ý nghĩ dâm tà à? Hay là em muốn đi học chính là vì việc này?"
“Anh…Đừng vô lý như thế!" Tư Vũ thẹn quá hóa giận, hỗn đản, nát người lại nói ra những lời như vậy. Cô nằm xuống, kéo chăn từ đầu tới chân bao trùm lấy mình, không thèm để ý đến anh nữa.
Trạc Thác một hồi hoảng hốt, biết được mình đã quá lời, vội vàng nằm cạnh cô, ôm chặt lấy “Vũ nhi, đừng như vậy, anh sai rồi, tha thứ cho anh hồ ngôn loạn ngữ nhé. Không, đừng để ý đến anh, anh xin em đấy."
Nghe thấy trong lời nói của anh có hối lỗi, cảm nhận được sự khủng hoảng của anh, Tư Vũ ai thán một tiếng rồi kéo mền xuống, bình tĩnh nhìn anh “Thác, chúng ta là vợ chồng, vẫn nên thông cảm với nhau, em không thể nào ngăn được người khác yêu, thậm chí là có các ý tưởng khác với mình, nhưng em cam đoan sẽ không bị ảnh hưởng, anh luôn ở trong lòng em, địa vị mãi mãi là ở đây."
“Anh hiểu!...........Nhưng đừng đi nghe giảng nữa được không?"
“Ayy, anh vẫn không hiểu! Em không thể vì người khách yêu mến mà bỏ giấc mơ được; anh cũng vậy, chẳng lẽ vì chút biến thái đó mà từ bỏ cuộc sống ngôi sao của mình sao? Sẽ không nhé?"
“Fan của anh ngay thẳng, không giống như mấy tên tiểu tử đáng giận kia."
“Làm sao anh biết?" Tư Vũ hừ cười, cô nhớ rõ hai năm trước, vài nữ sinh nhìn biển quảng cáo của anh tưởng tượng tình cảnh anh đẹp trai như vậy, lại ưu tú như vậy, nhất định là không ít nữ nhân có ý đen tối.
“Nhưng…………"
“Đừng nhưng nữa, khó có cơ hội thực hiện giấc mơ như vậy, chẳng lẽ anh không thấy mừng cho em sao? Thác, yêu em không hối hận, cho nên anh cũng đừng hối hận vì đã buông tha tất cả mọi chứ cho em được không, nếu thật sự không có cách nào thực hiện được giấc mơ trong bao năm qua, trong lòng em thật sự rất đau lòng."
Trạc Thác dừng tất cả mọi hoạt động lại, nhớ lại năm đó vì mình mà cô ấy đã hi sinh lại trở nên áy náy, không khỏi thỏa hiệp.
Tư Vũ tươi cười nhìn anh “Anh yên tâm, em đồng ý với anh, em sẽ chỉ đến đó nghe giảng, sau giờ học em sẽ trở về ngay lập tức. Trong đầu em chỉ có anh và bọn trẻ."
Tâm tình buồn bực của Trạc Thác cuối cùng cũng dần dần thả lỏng, anh ôm chặt lấy eo thon của cô, mái đầu chôn sâu ở cổ cô, tham lam hít thở mùi thơm đặc biệt của cơ thể này.
Thời gian trôi qua từng ngày, Tư Vũ dần quen với thói quen của cuộc sống sinh viên. Hôm nay, có một tin tức không lường trước được càng làm cô trở nên muốn khóc.
“Em phải ra nước ngoài?" Trạc Thác nghiêng dựa vào ghế salon kinh ngạc nhìn cô.
“Dạ. Là Châu Úc mời Mục Thuần đi tham gia nghiên cứu mỹ thuật tạo hình và thảo luận, anh ấy biết em rất chú ý điều này nên cố gắng giành cho em một vé. Tuy em không thể dự thính chính thức nhưng cũng rất thỏa mãn." Tư Vũ nghiêng đầu tưởng tượng.
“Thời gian gấp quá, sao em không nói với anh sớm hơn."
“Một tháng trước Mục Thuần nhận được thông báo, sau gió tranh thủ giúp em, chính anh ấy cũng không chắc có thể thành công hay không, không muốn em hi vọng rồi lại thất vọng nên không định nói với em. Hôm nay, cuối cùng anh cũng nhận được tin nhắn được phê duyệt của bên kia nên mới nói cho em biết."
“Vũ nhi, em với anh cùng đi, chúng ta có thể tiện đi hưởng tuần trăng mật luôn." Thời gian hai ngày cũng đủ để anh mở hộ chiếu.
“Không được, anh đi thì ai trông bọn trẻ?"
“Gọi cha mẹ trở về vậy." Trạc Thác không suy nghĩ nhiều mà nói luôn.
“Không được! Mấy năm qua ba mẹ đã khổ lắm rồi, khó khăn lắm giờ mới được đi du lịch, chúng ta không thể để họ cụt hứng được." Tư Vũ lập tức cự tuyệt “Em đã nói qua với Tiểu Di rồi, gần đây cô ấy đều rảnh rỗi buổi sáng, cô ấy đồng ý sẽ qua giúp đỡ chăm sóc bọn trẻ. Mà vừa hay công ty không có việc gì, anh có thể thay phiên với cô ấy. Còn về phần buổi tối thì một mình anh lo liệu cũng được."
Gần đây vì không muốn để cô phải khổ cực nên tối nào anh cũng tự mình trông bọn trẻ. Về phần bọn trẻ nhất định anh có thể ứng phó được, nhưng vấn đề là anh thật sự không muốn cô rời xa mình, cho dù là chỉ ngắn ngủi vài ngày cũng không được. Huống hồ, cô cùng người đàn ông khác đi, mà người đó từng có suy nghĩ không an phận với cô.
“Thác ~ ~ ~ ~" Tư Vũ lay lay cánh tay anh làm nũng.
“Được rồi! Nhưng em phải đồng ý với anh, mỗi ngày phải gọi cho anh ba lần, nói cho anh về tình hình bên đó, em phải chăm sóc tốt cho bản thân mình, không được để quá mệt mỏi, còn nữa, không được ở chung phòng với Mục Thuần."
“Điều này……."
“Không chịu thì thôi!"
“Được rồi, em đồng ý là được, những điều kiện này không có vấn đề gì!"
Hai ngày sau, Trạc Thác lưu luyến mãi không rời, Tư Vũ rốt cục cũng lên đường xuất ngoại.
Trạc Thác ai oán nhìn bọn trẻ trong nôi, chân tay trở nên luống cuống. Bọn trẻ đói bụng nhưng sữa bột dùng hết rồi. Hiện giờ anh mới biết được sữa tươi của Vũ nhi vĩ đại cỡ nào. Mới ba ngày thôi mà sữa bột đã cho ăn sạch. Bọn trẻ càng lớn thì khẩu vị càng đặc biệt, với lại cứ cách hai giờ chúng lại đói bụng một lần.
“Tiểu Duệ ngoan, ăn ít một bữa nhé." Anh nói với thằng anh trước sau đó chuyển sang thằng em “Tiểu Huyền ngoan, yên lặng một chút đi để ba ba nghĩ cách nào."
Anh trái lo phải nghĩ, sau đó lấy điện thoại ra bấm số.
“Vũ nhi, bọn trẻ đói bụng."
“Đói bụng thì cho ăn đi." Bên kia truyền đến tiếng nói trầm thấp của Tư Vũ.
“Nhưng không có sữa bột."
“Đi mua đi!" Âm thanh càng ngày càng nhỏ “Em đang nghiên cứu và thảo luận, em cúp máy trước nhé, tan học rồi sẽ tìm anh."
“Vũ nhi ~ ~ ~ ~ ~ ~"
Đáng tiếc trả lời anh chỉ là những tiếng tít tít mà thôi.
Cất điện thoại đi, ánh mắt anh lại chuyển đến bọn trẻ. Không biết là thật sự đói lâu rồi hay nguyên nhân khác mà Tiểu Duệ và Tiểu Huyền càng khóc lớn tiếng hơn.
Ay, hôm nay đúng không phải ngày tốt, Tiểu Di lại trở lại cô nhi viện. Trương Thiên Minh lại dẫn đội ra ngoài trời chụp ảnh. Nhìn lũ trẻ khóc càng ngày càng thê lương, lòng anh đau như dao cắt, anh nhanh chóng xông đến phòng bếp, lấy vài quả trứng gà làm công việc bù lu bù loa lên.
Sau một hồi ‘chiến đấu’, hai chén trứng nóng hổi rốt cục cũng đã nấu xong, cuối cùng cũng cho bọn trẻ ăn rồi. Ăn uống no đủ, hai đứa trẻ dừng khóc, giương đôi mắt to tròn nhìn Trạc Thác cười ha ha không ngừng.
Trạc Thác cảm thấy khổ cực, bọn trẻ này thật sự là ác ma và thiên sứ, vừa rồi còn khóc thế mà giờ đã lại cười rồi.
Bữa này có thể tạm giải quyết như thế, nhưng bữa sau thì không thể không có. Anh lẳng lặng suy nghĩ, sau đó mang theo bọn trẻ rời khỏi nhà.
‘Hôn nhẹ’ là hãng sữa bột cho trẻ em đang giữ độc quyền bán hàng. Trong tiệm mọi người đều dừng hết cả lại khi nhìn thấy hai đứa trẻ trong xe và người đàn ông còn đang chọn mua sữa bột. Tuy anh đang đeo kính râm và mũ, nhưng họ nhận ra anh chính là tổng giám đốc Trạc Thác của tập đoàn ảnh nghiệp Thịnh Trạc.
Tới đây mua đồ đều là những người mẹ, cho dù họ đã qua tuổi nhưng lại vẫn ảo tưởng như vậy. Dù sao đối với sự hoàn hảo này nào có ai không chú ý? Huống hồ, hôn lễ long trọng thế kỷ cũng làm rung động lòng các cô thật sâu.
May mắn là họ không giống những fan điên cuồng kia, họ chỉ lẳng lặng thưởng thức và quan sát cũng không làm ra bất cứ hành động bất lương nào.
Trạc Thác gửi gắm cho họ một nụ cười lễ phép, sau đó tiếp tục chọn các loại sữa bột. Vừa rồi đi quá vội nên anh không chú ý xem loại sữa bột bọn trẻ đang ăn là gì. Bắt đầu từ tháng trước, ngoại trừ bảo mẫu, Tư Vũ ngẫu nhiên sẽ kiếm một chút ít sữa bột cho bọn trẻ ăn. Anh cũng thường xuyên giúp khuấy sữa bột, nhưng chưa từng chú ý đó là lại sữa bột gì. Nhìn lên nhiều loại sản phẩm trên kệ, anh do dự không biết làm sao.
“Tiên sinh, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài không?" Đột nhiên sau lưng anh truyền đến một tiếng nói ngọt ngào.
“À….Sữa bột loại nào cực kỳ có dinh dưỡng tốt nhất."
Nữ bán hàng sửng sốt một chút, sau đó ôn nhu nói “Chúng tôi ở đây bán sản phẩm nào cũng có chất lượng và chất dinh dưỡng và nhãn hiệu đều là đẳng cấp. Cái này đều là do khách hàng yêu thích loại nào thì chọn loại đó." Cô ấy dừng lại rồi nói tiếp “Nếu như ngài không chê, tôi đồng ý giúp ngài chọn một loại."
“Loại nào?"
“Thực xin lỗi, tôi có một yêu cầu nho nhỏ được không?" Thấy Trạc Thác gật đầu, cô vui mừng nói “Trạc tổng giám đốc có thể ký tên giúp tôi được không?"
Trạc Thác nghe rồi có hơi tức giận. Hừ, chỉ với điều này anh có thể bảo chủ cửa hàng trách cứ cô ta. Anh bình tĩnh nhìn cô, cuối cùng vẫn gật đầu.
“Cám ơn ngài! Cám ơn ngài!" Nữ bán hàng hưng phấn không thôi, bút đã sớm được chuẩn bị đưa cho Trạc Thác, sau đó cô duỗi cánh tay trái ra mong chờ nói “Xin hãy ký tên dưới ống tay ạ."
Trạc Thác bất đắc dĩ nhận bút, huy sái hạ đại danh của mình.
Nữ bán hàng vẻ mặt thỏa mãn, lây trên kệ xuống một lon sữa bột nói “Sữa bột Mỹ, hàng đầu của đề cử. Có rất nhiều khách hàng mua loại này."
Trạc Thác bán tín bán nghi, anh đã nghe qua nhãn hiệu này, cũng đã xem qua quảng cáo rồi, nhưng chất lượng thế nào thì anh không biết.
“Đứa trẻ thật xinh đẹp đáng yêu." Thật chóng mặt, muốn ‘cuốn gói’ cô bán hàng này đi quá.
Thấy cô vô cùng hâm mộ và si mê, Trạc Thác nhướn lông mày lên, đương nhiên rồi, đây là kết tinh tình yêu của mình và Vũ nhi, nhất định là xinh đẹp nhất rồi.
“Tất cả các nhãn hiệu, cho tôi tất cả những loại đồng dạng." Cuối cùng, anh vẫn chưa tin cô ta, anh tính mua toàn bộ về xem cái nào Vũ nhi đã từng dùng cái nào.
“A?" Nữ bán hàng sợ sau đó vui mừng “Vâng, tôi sẽ giúp ngài chuẩn bị!"
Lập tức cả gian hàng lập tức lâm vào trạng thái bận rộn, những người bán hàng khác cũng đều giúp cầm hàng, còn có người đưa hàng.
Trạc Thác lẳng lặng ngồi bên cạnh đùa cùng bọn trẻ trong xe.
Một lúc sau, một thanh niên đi vào, hắn trực tiếp đến trước mặt Trạc Thác cung kính nói “Trạc tổng giám đốc, ngài khỏe chứ, tôi là quản lý nhãn hàng sữa bột ‘Mỹ Ban Mai’ Bùi Hoa, xin ngài chỉ giáo nhiều hơn."
Trạc Thác nhận danh thiếp ông ta đứa, nhàn nhạt nói “Xin chào!"
“Trạc tổng giám đốc, xin hỏi ngài có hứng thú thay mặt chúng tôi làm người đại diện sữa bột ‘Mỹ ban mai’ không?" Vừa nghe nhân viên cửa hàng nói Trạc Thác đến đó mua sữa bột, trong đầu ông ta đột nhiên nảy sinh một ý niệm trong đầu, sau đó là phi thẳng xe tới đây.
“Việc này….Anh liên lạc với trợ lý của tôi nhé." Trạc Thác không có hứng thú gì.
“Vâng! Cám ơn ngài, Trạc tổng giám đốc!" Ông ta cúi khom người xuống.
Cuối cùng, vì Bùi Hoa nịnh nọt nên Thác không cần trả một đồng nào đã có hai mươi mấy bình sữa bột nhãn hiệu cao cấp các loại.
Nhân viên đưa hàng vừa rời khỏi, Trạc Thác liền chạy vào phòng bếp, lấy bình sữa cũ ‘mỹ ban mai’ ra! Đột nhiên anh nhớ tới vừa rồi Bùi Hoa đưa ra đề nghị, đang suy nghĩ sâu sa thì bên tai truyền đến tiếng bọn trẻ kêu đói, vừa hoàn hồn xong thì chân tay trở nên luống cuống, công việc lại bù lu bù loa lên.
“Tổng giám đốc, tôi mang sữa bột về rồi!" Trương Thiên Minh đầu đầy mồ hôi thở hồng hộc đi vào văn phòng, cung kính đem thứ gì đó đưa cho Trạc Thác.
Trạc Thác mang theo bọn trẻ về công ty nhưng lại quên không mang theo sữa bột, nên lại phải sai người đi lấy sữa. Dù anh có sai những người khác đi nhưng vẫn phải tự thân mình đi chọn, bởi anh biết tổng giám đốc rất yêu thương hai đứa nhỏ, cho nên chuyện của chúng không thể mắc sai lầm gì được.
“Để xuống đi." Thanh âm trầm thấp trên sofa truyền ra, Trạc Thác nghiêng người dựa vào ghế salon, một thân đen trong tay ôm hai đứa nhỏ, hình ảnh cực kỳ buồn cười. Anh đùa với bọn trẻ nên đôi mắt không hề chuyển hướng. Mấy ngày nay anh rất ít về công ty, hôm nay có hội nghị khẩn cấp nên nhất định anh phải đến để chủ trì nên bất đắc dĩ đành phải mang bọn trẻ về công ty.
“Tổng giám đốc, có muốn tôi pha sữa bột thay cho ngài không?"
“Không cần, để tôi tự làm." Nói xong anh mang bọn trẻ để vào xe, nhận sữa bột trong tay Trương Thiên Minh thuần thục làm công việc đã quen.
Không khí trong phòng họp như ngưng đọng, tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc, nghiêm túc báo cáo và thảo luận. Đột nhiên cánh cửa thủy tinh mở ra, một nữ nhân viên nữ đến, cô sợ hãi đến trước mặt Trạc Thác nơm nớp lo sợ nói “Tổng….Tài, bọn trẻ khóc!"
“Cái gì?" Trạc Thác lập tức đứng lên lao ra khỏi phòng họp, để lại những nhân viên kia đầy ngạc nhiên trên mặt.
Trương Thiên Minh lại một lần nữa đi vào văn phòng để xử lý công việc thì nhìn qua thấy Trạc Thác đang ôm hai đứa nhỏ đang khóc lớn trong lòng, nhẹ nhàng dỗ “Tiểu Duệ ngoan, đừng khóc nữa, con là anh phải làm gương chứ. Tiểu Huyền bình thường nghe lời nhất, con cũng phải ngoan đi."
Trời ạ, đây là tổng giám đốc bình thường lạnh lùng của hắn sao? Khuôn mặt đầy sủng nịnh, miệng nói những lời nói nhẹ nhàng đó hoàn toàn khác với những lúc bình thường lạnh lùng khác. Trương Thiên Minh ngây ra như phỗng, vô cùng kinh ngạc với tình cảnh trước mắt.
Hiển nhiên, Trạc Thác cũng không nhận ra được Trương Thiên Minh đã xuất hiện trước mặt mình, anh tiếp tục dỗ dành hai tên tiểu tử nhỏ: “A, đừng khóc như vậy nữa, tim ba tan nát rồi này, có phải đói bụng rồi không? Muốn ăn sữa rồi à? Được rồi, để ba pha sữa cho các con ăn." Nói xong, anh để chúng vào xe đẩy, chuẩn bị đi pha sữa bột.
Anh vừa quay đầu lại thì thấy Trương Thiên Minh sững sờ đứng ở cửa ra vào, anh tự nhiên hỏi: “Có chuyện gì sao?"
“Tổng giám đốc, cuộc họp kia…." Trương Thiên Minh cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.
“Thông báo cho họ nghỉ ngơi một chút, nửa tiếng sau tiếp tục."
“A, vâng, vâng!"
Trương Thiên Minh đi rồi, Trạc Thác lại tiếp tục để hết tất cả tâm tư lên người bọn trẻ,
Một chiều hôm nọ, Thịnh Trạc ảnh nghiệp đột nhiên có một vị khách không mời mà đến!
“Dì Bảo!" Trạc Thác vui mừng khi thấy người tới “Dì về lâu chưa? Tại sao không nói cho con biết để con đi đón dì?"
Vệ Gia Bảo nhìn anh cười mỉm “Trước lễ báo tạm thời trở về, vội vàng làm việc nên giờ mới đến tìm cháu."
“Đúng rồi, lần trước dì nói trong điện thoại muốn tìm em gái, đã tìm được chưa?"
“Ừ, lần này trở về chính là vì việc này." Vệ Gia Bảo gật đầu “A Thác, thật tiếc vì không thể tham gia hôn lễ của cậu, theo như băng ghi hình dì nhận được thì đó thật là một hôn lễ cực kỳ lớn!"
Trạc Thác vừa cười vừa bước đến xe bọn trẻ nói “Dì Bảo, đây là Tiểu Duệ và Tiểu Huyền."
Trên mặt Vệ Gia Bảo đầy kinh ngạc, đi tới chỉ thấy hai đứa trẻ mới sinh đang say ngủ. Bà tán thưởng “Thật là tuấn tú! Chúng rất giống với dáng cậu. Đúng rồi, tại sao cháu đưa bọn trẻ tới công ty, còn Tư Vũ thì sao?"
“Cô ấy ra nước ngoài rồi!" Để tránh làm bọn trẻ thức giấc, họ trở lại ghế ngồi, Trạc Thác đem chuyện Tư Vũ ra nước ngoài nói cho bà nghe.
“Vậy cháu đúng là vất vả thật. Không ngờ rằng cháu cũng có mặt như vậy, rất có tài năng làm vú em chứ sao?"
Gương mặc Trạc Thác ửng đỏ, sau đó họ nhàn rỗi hàn huyên một hồi, đến khi nhận được một cuộc điện thoại, Vệ Gia Bảo mới rời đi, bà đến trước cửa thì đột nhiên quay lại nói một câu “A Thác, có một cô gái rất thích cháu, nói muốn làm quen một chút, cô ấy cũng ở trong giới giải trí đó."
“A? Vậy khi nào dì làm xong việc thì dắt cô ấy tới đây. Ngày mai Tư Vũ cũng về rồi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm. Ta muốn giới thiệu cô ấy cho mọi người."
Vệ Gia Bảo gật đầu nhẹ sau đó rời đi.
“Ừ, tuy không đạt được tiêu chuẩn chuyên gia nhưng tính thì cực kỳ không sai. Dù sao họ cũng chỉ mới là sinh viên năm ba mà thôi."
“Đúng vậy, có anh dạy bảo nên họ càng ngày càng thuần nhanh." Khuôn mặt Tư Vũ vẫn tràn đầy hâm mộ, không chuyển mắt nhìn chằm chằm vào những bức tranh đó.
“Đúng thật là khi tiếp nhận bọn họ, những bức tranh của họ cũng rất bình thường, không ngờ rằng một năm ngắn ngủi này có thể đạt đến trình độ như vậy. Họ có tài năng lại còn rất chăm chỉ luyện tập nữa."
Đột nhiên Tư Vũ dừng lại trước một bức tranh “Trời ạ, đây là bức ‘Hoàng kim chi thu’ mà, rất đẹp. Trước kia em cũng đã từng nghĩ tới một bức tranh cho riêng mình, nhưng dù cố gắng thế nào thì bức tranh cũng không được sự tinh túy."
“Tuần trước, bọn anh đến vùng ngoại ô xuống đồng ruộng để vẽ cảnh vật, sau khi trở về, người học sinh này liền vẽ bức tranh này luôn. Dựa vào cảm giác và dung nhập tình cảm, tô màu thỏa đáng, tự nhiên có thể phát ra cảm giác nguyên thủy đầy sức sống và phong phú biểu hiện tính cách."
“Mục Thuần, em….cũng muốn được học cùng anh!" Tư Vũ nói ra tính toán trong lòng.
“Ha ha, em bây giờ là thiếu phu nhân tiêu chuẩn, phải chăm sóc bọn trẻ, lại còn phải phục thị chồng, em còn sức để học những việc này sao?"
Nói cũng phải, khuôn mặt Tư Vũ lập tức ảm đạm xuống. Cô đã từng mơ ước có một cuộc triển lãm tranh như người này. Trước đó vì biến cố của gia đình nên không thực hiện được. Hôm nay có tiền rồi nhưng vẫn không cách nào thực hiện được.
Gương mặt hiển thị sự phiền muộn và thống khổ đã đả động tâm tư của Mục Thuần, anh suy nghĩ một lát rồi nói “Tư Vũ, không phải trong điện thoại em đã nói có khi cảm thấy thời gian rất buồn bực sao? Nếu em thích thì ngày nào em cũng có thể tham gia một tiết học."
“Một tiết học? Vậy là có ý gì?"
“Em nghĩ nên học hỏi thêm một ít tri thức, không cần cầm văn bằng gì cả, anh sẽ nói truyện với hiệu trưởng giúp em để em có thể tới nghe giảng. Có rất nhiều người không phải sinh viên khoa mỹ thuật tạo hình cũng thường xuyên đến nghe anh giảng."
“Thật…..Thật sự có thể như vậy sao?" Tư Vũ vui mừng, cô không có học qua đại học, không rõ lắm tình hình nơi đó. May mắn thay sinh viên không có cố định phòng học, không cố định chỗ ngồi, cũng không có quy định chỉ có thể sinh viên trong lớp mới được đến nghe giảng.
“Ừ. Anh sẽ đưa cho em một cái thời khóa biểu, em cứ sắp xếp thời gian của mình mà ghé đến nhé."
“Vâng!" Tư Vũ kích động hưng phấn, tiếp tục nói chuyện với anh rồi mới rời khỏi “Gửi gắm tình cảm hiên".
Áp chế dục hỏa đã lâu cuối cùng cũng được phóng thích, Trạc Thác hiện lên vẻ mặt thỏa mãn. Gần đây, mỗi lần họ sắp lên đến thời điểm cao trào thì lại bị bọn trẻ cắt đứt. Thế nên trong lòng anh cực kỳ không vui, cơ hồ muốn trỏe thành đệ nhất oán phu trên thế giới.
Tư Vũ lẳng lặng nằm trong lòng anh, nhẹ nhàng thở ra nói “Thác, em có việc muốn thương lượng với anh."
Trạc Thác vừa vuốt ve da thịt non mịn bóng láng của cô, vừa hỏi “Ừ?"
“Em…định đến nghe Mục Thuần giảng ở khoa mỹ thuật tạo hình."
“Học viện Mỹ thuật tạo hình? Nghe giảng bài?" Trạc Thác nghi hoặc khó hiểu.
Tư Vũ đem kế hoạch hôm qua cùng thương lượng với Mục Thuần nói cho anh nghe “Thác, em không được học qua đại học, em rất muốn biết qua một chút về cuộc sống ở đại học, khó có một cơ hội tốt như thế này, em thật sự rất muốn đi."
Trạc Thác im lặng không nói.
“Thác ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~" Tư Vũ ôn nhu năn nỉ anh.
“Em đi thì ai trông bọn trẻ?"
“Mẹ nói bà sẽ lo. Huống hồ không phải ngày nào em cũng đi, cũng không phải là đi cả ngày, chỉ là ngẫu nhiên có tiết em mới đi, em đã xem qua thời khóa biểu rồi, so với thời gian cho bọn trẻ ăn cũng không có gì xung đột."
“Em vừa muốn chăm sóc bọn trẻ, vừa muốn đi học, như thế không mệt sao?"
“Có lẽ sẽ vất vả nhưng em không sợ." Tâm trí Tư Vũ hướng về anh “Anh biết không? Giấc mơ của em chính là được mở một cuộc triển lãm tranh để nhiều danh nhân họa sĩ đến xem xét và bình luận."
“Việc này dễ thôi, ngày mai anh sẽ chuẩn bị cho em một cuộc triển lãm xa hoa."
“Em biết rõ anh có tài chính, nhưng vấn đề là nhiều năm nay em không có chăm chú vào việc vẽ tranh, cũng không biết nên hướng chủ đề là gì, chả nhẽ cứ cầm cọ lên vẽ xấu?"
“Nhưng………" Ha ha, nói cho cùng thì anh không muốn cô ra ngoài, anh chỉ hy vọng cô ở nhà, chăm sóc bọn trẻ và chờ anh trở về.
“Thác, cho em đi có được không?"
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của cô, lại nhớ đến nếu không phải năm đó vì mình thì cô cũng sẽ không rơi xuống đồng ruộng, Trạc Thác đau lòng “Được rồi, nhưng em phải chủ ý điều chỉnh thời gian, đừng để mệt mỏi quá nhé."
“Vạn tuế!" Tư Vũ hưng phấn nhẹ nhàng hôn lên mặt anh một chút.
“Tiểu bảo bối, như vậy đã muốn đuổi anh đi à?" Trạc Thác hướng đôi mắt đen dâng lên tình dục, nhanh chóng cúi miệng xuống hôn lên đôi môi hồng anh đào của cô, bàn tay đã dần trở nên linh hoạt. Rất nhanh sau đó, trong phòng truyền đến từng đợt tiếng thở dốc làm mọi người trở nên đỏ mặt.
Tư Vũ vừa vào nhà liền đến bên cạnh Trạc Thác ngồi xuống, hai cánh tay ôm chặt Tiểu Duệ và Tiểu Huyền.
“Thác, sao hôm nay lại về sớm như vậy?" Cô thả ba lô xuống, khi anh xoải chân trước ngồi xổm xuống thì hôn lên má bọn trẻ một cái.
“Công ty không có việc gì nên về sớm một chút." Đúng là hôm nay là ngày đầu tiên Tư Vũ đến trường, chẳng biết tại sao cô luôn không yên lòng nên về nhà sớm một chút.
Bọn trẻ thấy mùi hương quen thuộc từ mẹ liền giãy ra khỏi lồng ngực Trạc Thác, đôi bàn tay mũm mĩm nhỏ bé vươn đến hướng Tư Vũ.
“Muốn mẹ ôm à? Ừ, chờ mẹ đi thay quần áo trước đã rồi sẽ ôm các con." Lại hôn một cái nữa lên mặt bọn trẻ, Tư Vũ mới đứng dậy, vừa mới bước được hai bước thì chân cô vướng phải ba lô, tất cả đồ vật bên trong đều rơi trên mặt đất. Cô ngồi xổm xuống vội vàng nhặt lại những vật kia; một lần nữa cất hết tất cả các thứ rồi tiếp tục hướng đến phòng ngủ. Cô hồn nhiên không biết rằng sắc mặt của Trạc Thác ngồi trên ghế salon đột nhiên trở nên âm trầm, như có điều suy nghĩ mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô.
“Vũ nhi ~ ~ ~ ~ ~" Trong phòng yên tĩnh, âm thanh của Trạc Thác như có điểm quỷ dị.
“Dạ?" Tư Vũ cực kỳ buồn ngủ, chống mí mắt nhẹ nhàng trả lời một câu.
“Ngày đầu tiên đi học có tốt không?"
“Cũng được. Mục Thuần thật sự là một thầy giáo tốt, những câu nói đều phân tích trọng điểm lại thấu triệt, khó trách học trò lại có thể vẽ ra những tác phẩm vĩ đại như vậy."
“Ừ…Lý Trọng Lân là ai thế?"
“Lý Trọng Lân? Không biết. Tại sao anh lại như vậy?"
Trạc Thác trầm mặc lại, Tư Vũ ngáp một cái “Thác, em mệt rồi, ngủ đi."
Nhưng khi cô sắp chìm vào giấc mộng thì Trạc Thác hét lên “Vũ nhi, có phải hôm nay em nhận được một phong thư tình không?"
“Không phải là ba phong sao?" Tư Vũ mơ mơ màng màng.
Ba phong? Trạc Thác nghe xong đôi mắt thâm trầm, ghen tỵ làm anh không kìm chế được loạng choạng lay cô “Vũ nhi, tỉnh lại đi, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em." Nói xong, anh vịn cô ngồi dậy đối mặt với mình.
“Thác, có chuyện gì vậy? Để ngày mai nói đi, em thật sự mệt chết đi."
“Vậy ngày mai không được lên lớp."
Nghe được câu không được lên lớp, Tư Vũ lập tức tỉnh táo lại “Tại sao?" Cái miệng nhỏ nhắn của cô có chút mĩu môi.
“Em căn bản không phải là trên lớp học mà là trêu hoa ghẹo nguyệt. Xem xem, mới ngày đầu tiên đã có ba phong thư tình."
“Anh….Làm sao mà anh biết?"
“Em vấp vào ba lô, anh thấy được Lý Trọng Lân đưa cho em thư tình. Còn nữa, vừa rồi chính miệng em nói là có ba phong, ba tên không biết sống chết thật sự là cần ăn đòn mà." Gương mặt anh tràn đầy biểu lộ kinh hãi.
“Em còn không nhớ được nữa." Tư Vũ sờ sờ vào cái đầu nhỏ âm thầm buồn bực.
Trạc Thác nghe xong càng thêm ghen ghét dữ dội “Em không muốn anh biết nên đã lén vứt đi đúng không? Vũ nhi, em……."
“Thác, không phải, không phải như thế." Tư Vũ thấy anh tức giận vô cùng thì không ngừng giải thích “Đúng, quả thực là có vài nam sinh nhàm chán, nhưng em đã cự tuyệt hết rồi, em đã nói với cả đám rằng mình đã kết hôn. Về phần ném thư tình đi, là em cảm thấy không cần phải giữ lại đồ bỏ đi, cũng không muốn lừa dối anh. Nhưng….Nội dung bên trong em đều chưa hề xem qua."
“Thật không? Có muốn nghe hay không?" Trạc Thác vẫn giữ nguyên lửa giận “Giờ anh nhắc lại cho em nghe: Bạn học Tư Vũ, tên của bạn đẹp quá, rất có ý thơ. Chẳng những danh tự mỹ mà người còn rất hấp dẫn, lần đầu tiên nhìn thấy bạn tớ đã biết được cái gì gọi là nữ nhân chân chính. Toàn thân dung hợp thiếu nữ đáng yêu cùng thiếu phụ quyến rũ động lòng người. Cả tiết tớ đều trong ảo tưởng, dưới hơi quần áo mỏng bên dưới là dáng người lồi lõm ma quỷ, da thịt tuyết trắng, đầy đặn rất tròn, cao mà vểnh lên, cặp mông cực phú co dãn trắng noãn….A, ta say mê rồi, ta rơi vào tay giặc rồi. Ta hy vọng có cơ hội được bạn dẫn đến một thế giới mất hồn, dẫn ta đến nơi chưa từng trải qua của thiếu nam để nhận thức mỹ diệu tình cảm mãnh liệt…."
Trời ơi, đây là thư tình à, thư tình cô được nhận qua không ít, nhưng những lời lẽ thô tục thế này là lần đầu tiên. Lý Trọng Lân? Lông mày cô đang cau lại, cố gắng nghĩ, à, là hắn! Cái người tướng mạo nhã nhặn tuấn tú, lúc trước còn nghĩ hắn lớn lên đạo mạo, không ngờ rằng bụng dạ thật xấu, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.
Đến khi bên tai truyền đến vài tiếng gầ, Tư Vũ mới hoàn hồn, thấy khuôn mặt tràn đầy nổi giận và ghen ghét, cô ôm choàng lấy cổ anh nói “Được rồi, đừng để ý đến những lời bọn trẻ nhàm chán đó nói."
“Bọn trẻ? Em còn xác định hắn còn trẻ?" Đại học năm ba ước chừng khoảng hai mươi mốt tuổi, đúng là huyết khí phương cương niên kỉ kỉ.
“À…" Tư Vũ tức cười, sau đó tiếp tục dỗ dành anh “Yên tâm đi, em đã cự tuyệt hắn rồi, hẳn là hắn biết khó mà lui."
“Từ nay về sau không được lên lớp nữa."
“Em không muốn!" Tư Vũ lập tức cự tuyệt “Thật vất vả mới có thể thực hiện giấc mơ, em tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha như vậy."
“Chẳng nhẽ em chịu để những người khác có ý nghĩ dâm tà à? Hay là em muốn đi học chính là vì việc này?"
“Anh…Đừng vô lý như thế!" Tư Vũ thẹn quá hóa giận, hỗn đản, nát người lại nói ra những lời như vậy. Cô nằm xuống, kéo chăn từ đầu tới chân bao trùm lấy mình, không thèm để ý đến anh nữa.
Trạc Thác một hồi hoảng hốt, biết được mình đã quá lời, vội vàng nằm cạnh cô, ôm chặt lấy “Vũ nhi, đừng như vậy, anh sai rồi, tha thứ cho anh hồ ngôn loạn ngữ nhé. Không, đừng để ý đến anh, anh xin em đấy."
Nghe thấy trong lời nói của anh có hối lỗi, cảm nhận được sự khủng hoảng của anh, Tư Vũ ai thán một tiếng rồi kéo mền xuống, bình tĩnh nhìn anh “Thác, chúng ta là vợ chồng, vẫn nên thông cảm với nhau, em không thể nào ngăn được người khác yêu, thậm chí là có các ý tưởng khác với mình, nhưng em cam đoan sẽ không bị ảnh hưởng, anh luôn ở trong lòng em, địa vị mãi mãi là ở đây."
“Anh hiểu!...........Nhưng đừng đi nghe giảng nữa được không?"
“Ayy, anh vẫn không hiểu! Em không thể vì người khách yêu mến mà bỏ giấc mơ được; anh cũng vậy, chẳng lẽ vì chút biến thái đó mà từ bỏ cuộc sống ngôi sao của mình sao? Sẽ không nhé?"
“Fan của anh ngay thẳng, không giống như mấy tên tiểu tử đáng giận kia."
“Làm sao anh biết?" Tư Vũ hừ cười, cô nhớ rõ hai năm trước, vài nữ sinh nhìn biển quảng cáo của anh tưởng tượng tình cảnh anh đẹp trai như vậy, lại ưu tú như vậy, nhất định là không ít nữ nhân có ý đen tối.
“Nhưng…………"
“Đừng nhưng nữa, khó có cơ hội thực hiện giấc mơ như vậy, chẳng lẽ anh không thấy mừng cho em sao? Thác, yêu em không hối hận, cho nên anh cũng đừng hối hận vì đã buông tha tất cả mọi chứ cho em được không, nếu thật sự không có cách nào thực hiện được giấc mơ trong bao năm qua, trong lòng em thật sự rất đau lòng."
Trạc Thác dừng tất cả mọi hoạt động lại, nhớ lại năm đó vì mình mà cô ấy đã hi sinh lại trở nên áy náy, không khỏi thỏa hiệp.
Tư Vũ tươi cười nhìn anh “Anh yên tâm, em đồng ý với anh, em sẽ chỉ đến đó nghe giảng, sau giờ học em sẽ trở về ngay lập tức. Trong đầu em chỉ có anh và bọn trẻ."
Tâm tình buồn bực của Trạc Thác cuối cùng cũng dần dần thả lỏng, anh ôm chặt lấy eo thon của cô, mái đầu chôn sâu ở cổ cô, tham lam hít thở mùi thơm đặc biệt của cơ thể này.
Thời gian trôi qua từng ngày, Tư Vũ dần quen với thói quen của cuộc sống sinh viên. Hôm nay, có một tin tức không lường trước được càng làm cô trở nên muốn khóc.
“Em phải ra nước ngoài?" Trạc Thác nghiêng dựa vào ghế salon kinh ngạc nhìn cô.
“Dạ. Là Châu Úc mời Mục Thuần đi tham gia nghiên cứu mỹ thuật tạo hình và thảo luận, anh ấy biết em rất chú ý điều này nên cố gắng giành cho em một vé. Tuy em không thể dự thính chính thức nhưng cũng rất thỏa mãn." Tư Vũ nghiêng đầu tưởng tượng.
“Thời gian gấp quá, sao em không nói với anh sớm hơn."
“Một tháng trước Mục Thuần nhận được thông báo, sau gió tranh thủ giúp em, chính anh ấy cũng không chắc có thể thành công hay không, không muốn em hi vọng rồi lại thất vọng nên không định nói với em. Hôm nay, cuối cùng anh cũng nhận được tin nhắn được phê duyệt của bên kia nên mới nói cho em biết."
“Vũ nhi, em với anh cùng đi, chúng ta có thể tiện đi hưởng tuần trăng mật luôn." Thời gian hai ngày cũng đủ để anh mở hộ chiếu.
“Không được, anh đi thì ai trông bọn trẻ?"
“Gọi cha mẹ trở về vậy." Trạc Thác không suy nghĩ nhiều mà nói luôn.
“Không được! Mấy năm qua ba mẹ đã khổ lắm rồi, khó khăn lắm giờ mới được đi du lịch, chúng ta không thể để họ cụt hứng được." Tư Vũ lập tức cự tuyệt “Em đã nói qua với Tiểu Di rồi, gần đây cô ấy đều rảnh rỗi buổi sáng, cô ấy đồng ý sẽ qua giúp đỡ chăm sóc bọn trẻ. Mà vừa hay công ty không có việc gì, anh có thể thay phiên với cô ấy. Còn về phần buổi tối thì một mình anh lo liệu cũng được."
Gần đây vì không muốn để cô phải khổ cực nên tối nào anh cũng tự mình trông bọn trẻ. Về phần bọn trẻ nhất định anh có thể ứng phó được, nhưng vấn đề là anh thật sự không muốn cô rời xa mình, cho dù là chỉ ngắn ngủi vài ngày cũng không được. Huống hồ, cô cùng người đàn ông khác đi, mà người đó từng có suy nghĩ không an phận với cô.
“Thác ~ ~ ~ ~" Tư Vũ lay lay cánh tay anh làm nũng.
“Được rồi! Nhưng em phải đồng ý với anh, mỗi ngày phải gọi cho anh ba lần, nói cho anh về tình hình bên đó, em phải chăm sóc tốt cho bản thân mình, không được để quá mệt mỏi, còn nữa, không được ở chung phòng với Mục Thuần."
“Điều này……."
“Không chịu thì thôi!"
“Được rồi, em đồng ý là được, những điều kiện này không có vấn đề gì!"
Hai ngày sau, Trạc Thác lưu luyến mãi không rời, Tư Vũ rốt cục cũng lên đường xuất ngoại.
Trạc Thác ai oán nhìn bọn trẻ trong nôi, chân tay trở nên luống cuống. Bọn trẻ đói bụng nhưng sữa bột dùng hết rồi. Hiện giờ anh mới biết được sữa tươi của Vũ nhi vĩ đại cỡ nào. Mới ba ngày thôi mà sữa bột đã cho ăn sạch. Bọn trẻ càng lớn thì khẩu vị càng đặc biệt, với lại cứ cách hai giờ chúng lại đói bụng một lần.
“Tiểu Duệ ngoan, ăn ít một bữa nhé." Anh nói với thằng anh trước sau đó chuyển sang thằng em “Tiểu Huyền ngoan, yên lặng một chút đi để ba ba nghĩ cách nào."
Anh trái lo phải nghĩ, sau đó lấy điện thoại ra bấm số.
“Vũ nhi, bọn trẻ đói bụng."
“Đói bụng thì cho ăn đi." Bên kia truyền đến tiếng nói trầm thấp của Tư Vũ.
“Nhưng không có sữa bột."
“Đi mua đi!" Âm thanh càng ngày càng nhỏ “Em đang nghiên cứu và thảo luận, em cúp máy trước nhé, tan học rồi sẽ tìm anh."
“Vũ nhi ~ ~ ~ ~ ~ ~"
Đáng tiếc trả lời anh chỉ là những tiếng tít tít mà thôi.
Cất điện thoại đi, ánh mắt anh lại chuyển đến bọn trẻ. Không biết là thật sự đói lâu rồi hay nguyên nhân khác mà Tiểu Duệ và Tiểu Huyền càng khóc lớn tiếng hơn.
Ay, hôm nay đúng không phải ngày tốt, Tiểu Di lại trở lại cô nhi viện. Trương Thiên Minh lại dẫn đội ra ngoài trời chụp ảnh. Nhìn lũ trẻ khóc càng ngày càng thê lương, lòng anh đau như dao cắt, anh nhanh chóng xông đến phòng bếp, lấy vài quả trứng gà làm công việc bù lu bù loa lên.
Sau một hồi ‘chiến đấu’, hai chén trứng nóng hổi rốt cục cũng đã nấu xong, cuối cùng cũng cho bọn trẻ ăn rồi. Ăn uống no đủ, hai đứa trẻ dừng khóc, giương đôi mắt to tròn nhìn Trạc Thác cười ha ha không ngừng.
Trạc Thác cảm thấy khổ cực, bọn trẻ này thật sự là ác ma và thiên sứ, vừa rồi còn khóc thế mà giờ đã lại cười rồi.
Bữa này có thể tạm giải quyết như thế, nhưng bữa sau thì không thể không có. Anh lẳng lặng suy nghĩ, sau đó mang theo bọn trẻ rời khỏi nhà.
‘Hôn nhẹ’ là hãng sữa bột cho trẻ em đang giữ độc quyền bán hàng. Trong tiệm mọi người đều dừng hết cả lại khi nhìn thấy hai đứa trẻ trong xe và người đàn ông còn đang chọn mua sữa bột. Tuy anh đang đeo kính râm và mũ, nhưng họ nhận ra anh chính là tổng giám đốc Trạc Thác của tập đoàn ảnh nghiệp Thịnh Trạc.
Tới đây mua đồ đều là những người mẹ, cho dù họ đã qua tuổi nhưng lại vẫn ảo tưởng như vậy. Dù sao đối với sự hoàn hảo này nào có ai không chú ý? Huống hồ, hôn lễ long trọng thế kỷ cũng làm rung động lòng các cô thật sâu.
May mắn là họ không giống những fan điên cuồng kia, họ chỉ lẳng lặng thưởng thức và quan sát cũng không làm ra bất cứ hành động bất lương nào.
Trạc Thác gửi gắm cho họ một nụ cười lễ phép, sau đó tiếp tục chọn các loại sữa bột. Vừa rồi đi quá vội nên anh không chú ý xem loại sữa bột bọn trẻ đang ăn là gì. Bắt đầu từ tháng trước, ngoại trừ bảo mẫu, Tư Vũ ngẫu nhiên sẽ kiếm một chút ít sữa bột cho bọn trẻ ăn. Anh cũng thường xuyên giúp khuấy sữa bột, nhưng chưa từng chú ý đó là lại sữa bột gì. Nhìn lên nhiều loại sản phẩm trên kệ, anh do dự không biết làm sao.
“Tiên sinh, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài không?" Đột nhiên sau lưng anh truyền đến một tiếng nói ngọt ngào.
“À….Sữa bột loại nào cực kỳ có dinh dưỡng tốt nhất."
Nữ bán hàng sửng sốt một chút, sau đó ôn nhu nói “Chúng tôi ở đây bán sản phẩm nào cũng có chất lượng và chất dinh dưỡng và nhãn hiệu đều là đẳng cấp. Cái này đều là do khách hàng yêu thích loại nào thì chọn loại đó." Cô ấy dừng lại rồi nói tiếp “Nếu như ngài không chê, tôi đồng ý giúp ngài chọn một loại."
“Loại nào?"
“Thực xin lỗi, tôi có một yêu cầu nho nhỏ được không?" Thấy Trạc Thác gật đầu, cô vui mừng nói “Trạc tổng giám đốc có thể ký tên giúp tôi được không?"
Trạc Thác nghe rồi có hơi tức giận. Hừ, chỉ với điều này anh có thể bảo chủ cửa hàng trách cứ cô ta. Anh bình tĩnh nhìn cô, cuối cùng vẫn gật đầu.
“Cám ơn ngài! Cám ơn ngài!" Nữ bán hàng hưng phấn không thôi, bút đã sớm được chuẩn bị đưa cho Trạc Thác, sau đó cô duỗi cánh tay trái ra mong chờ nói “Xin hãy ký tên dưới ống tay ạ."
Trạc Thác bất đắc dĩ nhận bút, huy sái hạ đại danh của mình.
Nữ bán hàng vẻ mặt thỏa mãn, lây trên kệ xuống một lon sữa bột nói “Sữa bột Mỹ, hàng đầu của đề cử. Có rất nhiều khách hàng mua loại này."
Trạc Thác bán tín bán nghi, anh đã nghe qua nhãn hiệu này, cũng đã xem qua quảng cáo rồi, nhưng chất lượng thế nào thì anh không biết.
“Đứa trẻ thật xinh đẹp đáng yêu." Thật chóng mặt, muốn ‘cuốn gói’ cô bán hàng này đi quá.
Thấy cô vô cùng hâm mộ và si mê, Trạc Thác nhướn lông mày lên, đương nhiên rồi, đây là kết tinh tình yêu của mình và Vũ nhi, nhất định là xinh đẹp nhất rồi.
“Tất cả các nhãn hiệu, cho tôi tất cả những loại đồng dạng." Cuối cùng, anh vẫn chưa tin cô ta, anh tính mua toàn bộ về xem cái nào Vũ nhi đã từng dùng cái nào.
“A?" Nữ bán hàng sợ sau đó vui mừng “Vâng, tôi sẽ giúp ngài chuẩn bị!"
Lập tức cả gian hàng lập tức lâm vào trạng thái bận rộn, những người bán hàng khác cũng đều giúp cầm hàng, còn có người đưa hàng.
Trạc Thác lẳng lặng ngồi bên cạnh đùa cùng bọn trẻ trong xe.
Một lúc sau, một thanh niên đi vào, hắn trực tiếp đến trước mặt Trạc Thác cung kính nói “Trạc tổng giám đốc, ngài khỏe chứ, tôi là quản lý nhãn hàng sữa bột ‘Mỹ Ban Mai’ Bùi Hoa, xin ngài chỉ giáo nhiều hơn."
Trạc Thác nhận danh thiếp ông ta đứa, nhàn nhạt nói “Xin chào!"
“Trạc tổng giám đốc, xin hỏi ngài có hứng thú thay mặt chúng tôi làm người đại diện sữa bột ‘Mỹ ban mai’ không?" Vừa nghe nhân viên cửa hàng nói Trạc Thác đến đó mua sữa bột, trong đầu ông ta đột nhiên nảy sinh một ý niệm trong đầu, sau đó là phi thẳng xe tới đây.
“Việc này….Anh liên lạc với trợ lý của tôi nhé." Trạc Thác không có hứng thú gì.
“Vâng! Cám ơn ngài, Trạc tổng giám đốc!" Ông ta cúi khom người xuống.
Cuối cùng, vì Bùi Hoa nịnh nọt nên Thác không cần trả một đồng nào đã có hai mươi mấy bình sữa bột nhãn hiệu cao cấp các loại.
Nhân viên đưa hàng vừa rời khỏi, Trạc Thác liền chạy vào phòng bếp, lấy bình sữa cũ ‘mỹ ban mai’ ra! Đột nhiên anh nhớ tới vừa rồi Bùi Hoa đưa ra đề nghị, đang suy nghĩ sâu sa thì bên tai truyền đến tiếng bọn trẻ kêu đói, vừa hoàn hồn xong thì chân tay trở nên luống cuống, công việc lại bù lu bù loa lên.
“Tổng giám đốc, tôi mang sữa bột về rồi!" Trương Thiên Minh đầu đầy mồ hôi thở hồng hộc đi vào văn phòng, cung kính đem thứ gì đó đưa cho Trạc Thác.
Trạc Thác mang theo bọn trẻ về công ty nhưng lại quên không mang theo sữa bột, nên lại phải sai người đi lấy sữa. Dù anh có sai những người khác đi nhưng vẫn phải tự thân mình đi chọn, bởi anh biết tổng giám đốc rất yêu thương hai đứa nhỏ, cho nên chuyện của chúng không thể mắc sai lầm gì được.
“Để xuống đi." Thanh âm trầm thấp trên sofa truyền ra, Trạc Thác nghiêng người dựa vào ghế salon, một thân đen trong tay ôm hai đứa nhỏ, hình ảnh cực kỳ buồn cười. Anh đùa với bọn trẻ nên đôi mắt không hề chuyển hướng. Mấy ngày nay anh rất ít về công ty, hôm nay có hội nghị khẩn cấp nên nhất định anh phải đến để chủ trì nên bất đắc dĩ đành phải mang bọn trẻ về công ty.
“Tổng giám đốc, có muốn tôi pha sữa bột thay cho ngài không?"
“Không cần, để tôi tự làm." Nói xong anh mang bọn trẻ để vào xe, nhận sữa bột trong tay Trương Thiên Minh thuần thục làm công việc đã quen.
Không khí trong phòng họp như ngưng đọng, tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc, nghiêm túc báo cáo và thảo luận. Đột nhiên cánh cửa thủy tinh mở ra, một nữ nhân viên nữ đến, cô sợ hãi đến trước mặt Trạc Thác nơm nớp lo sợ nói “Tổng….Tài, bọn trẻ khóc!"
“Cái gì?" Trạc Thác lập tức đứng lên lao ra khỏi phòng họp, để lại những nhân viên kia đầy ngạc nhiên trên mặt.
Trương Thiên Minh lại một lần nữa đi vào văn phòng để xử lý công việc thì nhìn qua thấy Trạc Thác đang ôm hai đứa nhỏ đang khóc lớn trong lòng, nhẹ nhàng dỗ “Tiểu Duệ ngoan, đừng khóc nữa, con là anh phải làm gương chứ. Tiểu Huyền bình thường nghe lời nhất, con cũng phải ngoan đi."
Trời ạ, đây là tổng giám đốc bình thường lạnh lùng của hắn sao? Khuôn mặt đầy sủng nịnh, miệng nói những lời nói nhẹ nhàng đó hoàn toàn khác với những lúc bình thường lạnh lùng khác. Trương Thiên Minh ngây ra như phỗng, vô cùng kinh ngạc với tình cảnh trước mắt.
Hiển nhiên, Trạc Thác cũng không nhận ra được Trương Thiên Minh đã xuất hiện trước mặt mình, anh tiếp tục dỗ dành hai tên tiểu tử nhỏ: “A, đừng khóc như vậy nữa, tim ba tan nát rồi này, có phải đói bụng rồi không? Muốn ăn sữa rồi à? Được rồi, để ba pha sữa cho các con ăn." Nói xong, anh để chúng vào xe đẩy, chuẩn bị đi pha sữa bột.
Anh vừa quay đầu lại thì thấy Trương Thiên Minh sững sờ đứng ở cửa ra vào, anh tự nhiên hỏi: “Có chuyện gì sao?"
“Tổng giám đốc, cuộc họp kia…." Trương Thiên Minh cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.
“Thông báo cho họ nghỉ ngơi một chút, nửa tiếng sau tiếp tục."
“A, vâng, vâng!"
Trương Thiên Minh đi rồi, Trạc Thác lại tiếp tục để hết tất cả tâm tư lên người bọn trẻ,
Một chiều hôm nọ, Thịnh Trạc ảnh nghiệp đột nhiên có một vị khách không mời mà đến!
“Dì Bảo!" Trạc Thác vui mừng khi thấy người tới “Dì về lâu chưa? Tại sao không nói cho con biết để con đi đón dì?"
Vệ Gia Bảo nhìn anh cười mỉm “Trước lễ báo tạm thời trở về, vội vàng làm việc nên giờ mới đến tìm cháu."
“Đúng rồi, lần trước dì nói trong điện thoại muốn tìm em gái, đã tìm được chưa?"
“Ừ, lần này trở về chính là vì việc này." Vệ Gia Bảo gật đầu “A Thác, thật tiếc vì không thể tham gia hôn lễ của cậu, theo như băng ghi hình dì nhận được thì đó thật là một hôn lễ cực kỳ lớn!"
Trạc Thác vừa cười vừa bước đến xe bọn trẻ nói “Dì Bảo, đây là Tiểu Duệ và Tiểu Huyền."
Trên mặt Vệ Gia Bảo đầy kinh ngạc, đi tới chỉ thấy hai đứa trẻ mới sinh đang say ngủ. Bà tán thưởng “Thật là tuấn tú! Chúng rất giống với dáng cậu. Đúng rồi, tại sao cháu đưa bọn trẻ tới công ty, còn Tư Vũ thì sao?"
“Cô ấy ra nước ngoài rồi!" Để tránh làm bọn trẻ thức giấc, họ trở lại ghế ngồi, Trạc Thác đem chuyện Tư Vũ ra nước ngoài nói cho bà nghe.
“Vậy cháu đúng là vất vả thật. Không ngờ rằng cháu cũng có mặt như vậy, rất có tài năng làm vú em chứ sao?"
Gương mặc Trạc Thác ửng đỏ, sau đó họ nhàn rỗi hàn huyên một hồi, đến khi nhận được một cuộc điện thoại, Vệ Gia Bảo mới rời đi, bà đến trước cửa thì đột nhiên quay lại nói một câu “A Thác, có một cô gái rất thích cháu, nói muốn làm quen một chút, cô ấy cũng ở trong giới giải trí đó."
“A? Vậy khi nào dì làm xong việc thì dắt cô ấy tới đây. Ngày mai Tư Vũ cũng về rồi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm. Ta muốn giới thiệu cô ấy cho mọi người."
Vệ Gia Bảo gật đầu nhẹ sau đó rời đi.
Tác giả :
Đạm Mạc Đích Tử Sắc