Minh Thần
Chương 1-1: Mở đầu
Luồng khói đen quỷ dị cuồn cuộn không ngừng tuôn ra từ bốn phía, cho dù là chạy về hướng nào cũng không thoát khỏi được cơn ác mộng đáng sợ này…….
Cảm quan trong bóng đêm bị khuếch đại lên đến cực hạn, cảm xúc như kiểu tàn tro bắt đầu trỗi dậy, hiu quạnh,u ám, lạnh lẽo, lại còn ẩm thấp……..
“Thịch thịch thịch",tiếng tim nghe qua tai phóng to lên vài lần, cùng với đó là tiếng thở nặng nhọc, như tiếng trống trận đang vang vẳng bên tai…….
“Hí hí …..hí hí hí….."
Trong bóng đêm truyền đến những âm thanh thất thường, sắc bén, chói tai, giống như móng tay phụ nữ cứa lên thủy tinh, kèm theo đó là một tiếng thở nhớt nhát thèm thuồng, khiến cho người ta sởn hết cả gai ốc……….
“Tìm được rồi….Một món ăn tuyệt ngon a…….hí hí hí….".
Đáng sợ, tiếng cười méo mó từ bốn phía ùa tới…Cái người đang chạy trốn ngồi sụp xuống, gắt gao dùng đôi tay mình ôm chặt lấy chính mình, nhịn không được mà run rẩy…Tiếng cười đứt quãng, liên tục không ngừng, một âm thanh vừa mới hạ xuống thì đột nhiên một cái nữa lại vang dội bên tai!
Không chịu nổi nữa rồi….Cậu thực sự không chịu nổi nữa rồi!
Đau khổ quá, đau khổ đến sắp chết rồi….Đêm nào cũng không thể chạy thoát được cơn ác mộng này, từ sâu trong bóng đêm, sự đe dọa và khủng bố như muốn từng chút từng chút một nuốt lấy thần trí của cậu.!
Cứu cứu với….Ai đó, có ai đó có thể tới đây cứu cậu a……
+++++++++++++
“Á aaaaaaaaaaaaaaa………!".
Hàn Hiểu hét to lên rồi mở mắt, ánh mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà cỡ chừng một phút, mời từ từ hồi phục lại tiêu cự.Cậu thở gấp, trên mặt hiện ra một vẻ thống khổ tuyệt vọng.
Kim đồng hồ báo thức vẫn dừng lại ở bốn giờ như mọi khi, giống như những buổi sáng trước đó.Trời còn chưa sáng, ngoài cửa sổ vẫn còn mờ mịt, những bóng cây lay động giống như những con yêu quái đáng sợ đang nhe răng múa vuốt, chiếc bóng khiến cho người ta sởn cả gai ốc nhảy đến bên cạnh Hàn Hiểu.
Hàn Hiểu ngồi dậy,đem khuôn mặt vùi sâu vào trong hai tay.Gió thổi khiến cho cửa sổ đung đưa phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.Trên song cửa sổ vẫn còn dán tấm bùa mà cậu đặc biệt xin từ trên núi về.Nhưng mà, tất cả những thứ này đều không có tác dụng! Cho dù là thánh giá của nhà thờ phương Tây hay là bùa chú của chùa phương Đông, không có bất cứ thứ gì có thể xua đuổi được cơn ác mộng đáng sợ này.
Hàn Hiểu giống như có thể nhìn thấy tử thần đang vung chiếc lưỡi hái, từng bức từng bước tiến gần về phía cậu.
Sớm hay muộn cũng có một ngày, cậu sẽ chết trong cơn ác mộng đáng sợ này! Hàn Hiểu đối với việc này rất tin tưởng không chút nghi ngờ nào.
Cảm quan trong bóng đêm bị khuếch đại lên đến cực hạn, cảm xúc như kiểu tàn tro bắt đầu trỗi dậy, hiu quạnh,u ám, lạnh lẽo, lại còn ẩm thấp……..
“Thịch thịch thịch",tiếng tim nghe qua tai phóng to lên vài lần, cùng với đó là tiếng thở nặng nhọc, như tiếng trống trận đang vang vẳng bên tai…….
“Hí hí …..hí hí hí….."
Trong bóng đêm truyền đến những âm thanh thất thường, sắc bén, chói tai, giống như móng tay phụ nữ cứa lên thủy tinh, kèm theo đó là một tiếng thở nhớt nhát thèm thuồng, khiến cho người ta sởn hết cả gai ốc……….
“Tìm được rồi….Một món ăn tuyệt ngon a…….hí hí hí….".
Đáng sợ, tiếng cười méo mó từ bốn phía ùa tới…Cái người đang chạy trốn ngồi sụp xuống, gắt gao dùng đôi tay mình ôm chặt lấy chính mình, nhịn không được mà run rẩy…Tiếng cười đứt quãng, liên tục không ngừng, một âm thanh vừa mới hạ xuống thì đột nhiên một cái nữa lại vang dội bên tai!
Không chịu nổi nữa rồi….Cậu thực sự không chịu nổi nữa rồi!
Đau khổ quá, đau khổ đến sắp chết rồi….Đêm nào cũng không thể chạy thoát được cơn ác mộng này, từ sâu trong bóng đêm, sự đe dọa và khủng bố như muốn từng chút từng chút một nuốt lấy thần trí của cậu.!
Cứu cứu với….Ai đó, có ai đó có thể tới đây cứu cậu a……
+++++++++++++
“Á aaaaaaaaaaaaaaa………!".
Hàn Hiểu hét to lên rồi mở mắt, ánh mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà cỡ chừng một phút, mời từ từ hồi phục lại tiêu cự.Cậu thở gấp, trên mặt hiện ra một vẻ thống khổ tuyệt vọng.
Kim đồng hồ báo thức vẫn dừng lại ở bốn giờ như mọi khi, giống như những buổi sáng trước đó.Trời còn chưa sáng, ngoài cửa sổ vẫn còn mờ mịt, những bóng cây lay động giống như những con yêu quái đáng sợ đang nhe răng múa vuốt, chiếc bóng khiến cho người ta sởn cả gai ốc nhảy đến bên cạnh Hàn Hiểu.
Hàn Hiểu ngồi dậy,đem khuôn mặt vùi sâu vào trong hai tay.Gió thổi khiến cho cửa sổ đung đưa phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.Trên song cửa sổ vẫn còn dán tấm bùa mà cậu đặc biệt xin từ trên núi về.Nhưng mà, tất cả những thứ này đều không có tác dụng! Cho dù là thánh giá của nhà thờ phương Tây hay là bùa chú của chùa phương Đông, không có bất cứ thứ gì có thể xua đuổi được cơn ác mộng đáng sợ này.
Hàn Hiểu giống như có thể nhìn thấy tử thần đang vung chiếc lưỡi hái, từng bức từng bước tiến gần về phía cậu.
Sớm hay muộn cũng có một ngày, cậu sẽ chết trong cơn ác mộng đáng sợ này! Hàn Hiểu đối với việc này rất tin tưởng không chút nghi ngờ nào.
Tác giả :
Phong Chi Vạn Lý