Minh Như Thần Tư
Chương 2
Canh được hâm nóng trong nồi tỏa ra hương vị ấm áp, là canh xương hầm cậu nấu từ sáng sớm, cả phòng đều là hơi nóng và mùi thức ăn, nhìn Lãnh Lâm đi ra khỏi phòng sách ngồi đọc báo ở phòng khách, giờ phút này, Minh Tư mới có cảm giác giống như là nhà, nhưng một góc trong cõi lòng luôn cảm thấy trống rỗng, làm sao để lấp đầy, hoặc là nên lấp đầy như thế nào, cậu cũng không biết.
Minh Tư bưng chén canh đặt xuống trước mặt Lãnh Lâm, “Vừa đúng độ, anh uống liền đi!"
“Ừ." Ánh mắt của Lãnh Lâm hoàn toàn đặt trên tờ báo, bưng lên chén canh khẽ nhấp một ngụm, liền bỏ sang một bên, Minh Tư đã quen với thái độ lạnh lùng của người này đối với mình, nhưng dù có quen, thì lòng vẫn sẽ đau.
Hôm nay Lãnh Lâm ở nhà lâu hơn mọi khi một chút, nhưng đến hai giờ chiều vẫn thay đổi quần áo đi ra ngoài, Minh Tư nhìn đồng hồ treo tường chuyển động ‘tích tắc’ không ngừng trở thành bầu bạn duy nhất trong ‘sinh mạng’ của cậu, suy nghĩ ngổn ngang trăm mối, cuối cùng bị cú điện thoại ‘cầu cứu’ của Tiêu Viễn cắt đứt.
“Minh Tư, giúp mình một chuyện."
Tiêu Viễn mỗi lần khẩn cầu như thế, nhất định là văn kiện đột ngột phát sinh cần phiên dịch, hơn nữa còn là loại vô cùng khẩn cấp, đối với người bạn này, Minh Tư vĩnh viễn đều là giúp được liền giúp, “Cậu chuyển bản thảo đến hộp thư của mình, lúc nào thì cần?"
“Mười giờ sáng mai." Nhận được trợ giúp, Tiêu Viễn vừa cao hứng vừa không quên tán dương bạn già của mình, “Minh Tư cậu thật là quá tốt." Nếu không có người bạn này, hắn dám cá là cái văn kiện kia nhất định sẽ bị quăng ra ngoài cửa sổ.
“Khách khí cái gì."
Tán gẫu mấy câu, Minh Tư liền đặt điện thoại xuống, mở máy tính ra nhìn văn kiện thật dài cần phải phiên dịch, nghĩ bản thân cần phải nắm chắc thời gian, nếu không sẽ phải thức suốt đêm để hoàn thành, tuy là vậy, Minh Tư vẫn không quên đi xuống bếp, hâm lại nồi canh mà Lãnh Lâm lúc đi nói rằng muốn uống.
Tươm tất xong mọi thứ, Minh Tư mới đem toàn bộ văn kiện đánh máy cần phiên dịch mà Tiêu Viễn gửi tới trải ra bàn ở phòng khách, ngồi xếp bằng xuống, mở ra máy tính xách tay vừa lật dịch vừa ghi chép, nồi canh trong bếp lượn lờ hơi nóng, cả phòng đều là mùi thơm của canh hầm.
Tiếng chuông đồng hồ trong phòng khách phát ra tiếng đinh đang, kim giờ chỉ ngay số 12, đã là rạng sáng, Minh Tư mệt mỏi nghiêng người ngả đầu lên gối, nhìn phòng bếp vẫn còn nồi canh được hâm nóng, khẽ thở dài một tiếng, thu dọn toàn bộ giấy tờ, Minh Tư càng thêm mệt mỏi đứng dậy.
Lãnh Lâm không thích người khác bước vào nhà, cho nên việc dọn dẹp toàn bộ phòng ốc hai tầng lầu thường chiếm dụng tất cả thời gian của cậu, giống như Tiêu Viễn nói, cậu đã từ bỏ bao nhiêu thứ, ngay cả chính cậu cũng không nhớ, chẳng qua là ngay từ giây phút Lãnh Lâm nói yêu cậu, cậu liền khép lại hết thảy gai nhọn trên người, dồn hết tâm trí và sức lực để xây dựng ‘nhà’ của hai người, nhưng tại cái nơi gọi là ‘nhà’ này, lại chỉ có một mình Minh Tư cô đơn chờ đợi, giống như đêm nay, canh hầm nóng hổi nằm lẳng lặng trong bếp chờ đợi người kia trở về nhà.
Cậu biết một người hoạt động trong giới giải trí khẳng định sẽ không có thời gian làm việc cố định, huống chi Lãnh Lâm còn phải sáng tác và quản lý tất cả chuyện lớn nhỏ trong công ty. Thở dài lần nữa, có lúc cậu thật sự rất mệt mỏi, cậu không biết, đây là ngôi nhà chung của hai người bọn họ, hay chỉ có một mình cậu chống đỡ cái từ ‘ấm áp’ này.
Minh Tư xoa xoa mi tâm, không biết là bởi vì mệt mỏi hay là vì cái gì khác, tâm tình tối nay của Minh Tư phá lệ suy sụp.
Chuông cửa đinh đông vang lên, Minh Tư dừng lại suy nghĩ của mình, đứng dậy mở cửa, nhìn thấy quản lý Trần Vũ Phong đang đỡ lấy Lãnh Lâm say mèm, Minh Tư mỉm cười xin lỗi, “Trần tiên sinh, xin lỗi, lại làm phiền cậu."
“Không có gì, đây là bổn phận của tôi." Giao thân thể cao to cường tráng của Lãnh Lâm lên bả vai mảnh khảnh của Minh Tư, Trần Vũ Phong có chút không đành lòng, nhưng hắn biết vị nghệ sĩ kiêm ông chủ Lãnh Lâm này của hắn, không thích bất kỳ người nào dưới bất kỳ tình huống nào bước vào nhà của mình, Trần Vũ Phong cũng hết cách, đành cười đáp lại một tiếng, “Album mới của ông chủ Lãnh bán chạy, mấy ca khúc anh ấy tự sáng tác tự hát đều đạt vị trí đầu bảng xếp hạng, nên hôm nay ra ngoài ăn mừng một chút, không ngờ uống nhiều như vậy."
Trong nụ cười của Minh Tư thoáng qua một tia tịch mịch không thể bắt kịp, bài hát xếp hạng nhất cũng tốt, album bán chạy cũng tốt, mỗi lần không phải thông qua tin tức trên ti vi thì cũng là từ miệng người khác mới biết được, riết rồi cũng quen, nhưng hiện tại từ đáy lòng Minh Tư lại dâng lên một nỗi đau không nói thành lời, “Hôm nay thật đã làm phiền cậu."
“Không sao, Thẩm tiên sinh, tôi phải đi rồi, ngày khác gặp."
“Trần tiên sinh, gặp lại sau." Nhìn Trần Vũ Phong rời đi, cõi lòng Minh Tư vẫn nặng nề, có phải điều khác biệt duy nhất giữa cậu và người khác chính là có thể tiến vào ngôi nhà này, nhìn về phía người đàn ông đang dựa trên bả vai mình, Minh Tư không biết tại sao, tối nay cậu than thở so với dĩ vãng nhiều hơn rất nhiều lần…
Cật lực đỡ Lãnh Lâm trở về phòng ngủ, Minh Tư ngay cả mồ hôi trên trán cũng không kịp lau, liền vào phòng tắm lấy chậu nước ấm cùng khăn lông tỉ mỉ lau sạch toàn thân cho Lãnh Lâm, xử lý xong mọi sự, lại đi xuống lầu, múc canh xương hầm đã nấu vào bình giữ nhiệt, rồi rửa nồi, bắt đầu nấu canh giải rượu.
Bận rộn nửa ngày, đem canh đã nấu đút vào trong miệng Lãnh Lâm, nhìn lông mày của người kia bởi vì say rượu mà cau lại dần dần giãn ra, Minh Tư mới bưng chén đi xuống lầu, dọn dẹp phòng bếp, lúc xử lý xong toàn bộ đã là năm giờ sáng, đang muốn đi vào phòng nghỉ ngơi thì tầm mắt lại rơi xuống mớ văn kiện đặt trong phòng khách, còn một phần ba chưa dịch xong, nhớ tới bản thân đã đồng ý với Tiêu Viễn mười giờ sáng nay sẽ đưa qua, Minh Tư đành phải trở lại phòng bếp pha một ly cà phê cho mình, lần nữa bắt tay vào công việc.
Tám giờ sáng, Minh Tư đem toàn bộ văn kiện đã phiên dịch tốt in ra, đọc lại toàn bộ nội dung một lần nữa liền hoàn thành công việc, một đêm không ngủ khiến bước chân của cậu khi đứng dậy có chút không ổn, đi vào bếp rót ly nước nóng, dừng lại hồi lâu mới ổn định được khó chịu, bắt đầu cuộc sống của một ngày tiếp theo.
Làm bữa sáng thanh đạm, nhìn Lãnh Lâm mới vừa tỉnh ngủ đi tới, trên mặt Minh Tư lộ ra nụ cười nhàn nhạt, “Cơm sáng chín rồi, tới ăn đi."
“Ừ." Đáp lại một chữ duy nhất, Lãnh Lâm liền không nói thêm tiếng nào, đoán chừng tối hôm qua uống canh giải rượu Minh Tư nấu, nên khẩu vị sáng nay của Lãnh Lâm rất tốt, sau khi ăn no liền thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, đi ngang qua phòng bếp, nhìn thấy ánh sáng mặt trời từ cửa sổ chiếu xuống khuôn mặt Minh Tư, ngũ quan nhu hòa cộng thêm sắc vàng ấm áp kia, phảng phất như tranh vẽ, Lãnh Lâm không tự chủ đi tới bên cạnh Minh Tư, nhân lúc Minh Tư còn chưa kịp phản ứng, liền hôn một cái lên đôi môi đỏ mềm của cậu.
Toàn bộ suy nghĩ và động tác của Minh Tư đột ngột dừng lại, không biết đã bao lâu rồi, Lãnh Lâm không còn… thân mật đụng chạm giống như người yêu thế này nữa.
Vừa hôn xong, Lãnh Lâm đứng thẳng dậy, “Anh đi đây."
Bỏ lại ba chữ, liền ra khỏi nhà.
Vốn phải ngọt ngào, nhưng mấy chữ ‘Cần thì gọi đến, không cần liền đuổi đi’ luôn hiện diện trong đầu Minh Tư, thở dài một tiếng, nhìn cơm trong chén, Minh Tư mất khẩu vị, thu dọn bàn ăn, Minh Tư liền vội vã lên lầu tắm rửa, thay quần áo để ra ngoài, đi đưa văn kiện cho Tiêu Viễn.
Minh Tư bưng chén canh đặt xuống trước mặt Lãnh Lâm, “Vừa đúng độ, anh uống liền đi!"
“Ừ." Ánh mắt của Lãnh Lâm hoàn toàn đặt trên tờ báo, bưng lên chén canh khẽ nhấp một ngụm, liền bỏ sang một bên, Minh Tư đã quen với thái độ lạnh lùng của người này đối với mình, nhưng dù có quen, thì lòng vẫn sẽ đau.
Hôm nay Lãnh Lâm ở nhà lâu hơn mọi khi một chút, nhưng đến hai giờ chiều vẫn thay đổi quần áo đi ra ngoài, Minh Tư nhìn đồng hồ treo tường chuyển động ‘tích tắc’ không ngừng trở thành bầu bạn duy nhất trong ‘sinh mạng’ của cậu, suy nghĩ ngổn ngang trăm mối, cuối cùng bị cú điện thoại ‘cầu cứu’ của Tiêu Viễn cắt đứt.
“Minh Tư, giúp mình một chuyện."
Tiêu Viễn mỗi lần khẩn cầu như thế, nhất định là văn kiện đột ngột phát sinh cần phiên dịch, hơn nữa còn là loại vô cùng khẩn cấp, đối với người bạn này, Minh Tư vĩnh viễn đều là giúp được liền giúp, “Cậu chuyển bản thảo đến hộp thư của mình, lúc nào thì cần?"
“Mười giờ sáng mai." Nhận được trợ giúp, Tiêu Viễn vừa cao hứng vừa không quên tán dương bạn già của mình, “Minh Tư cậu thật là quá tốt." Nếu không có người bạn này, hắn dám cá là cái văn kiện kia nhất định sẽ bị quăng ra ngoài cửa sổ.
“Khách khí cái gì."
Tán gẫu mấy câu, Minh Tư liền đặt điện thoại xuống, mở máy tính ra nhìn văn kiện thật dài cần phải phiên dịch, nghĩ bản thân cần phải nắm chắc thời gian, nếu không sẽ phải thức suốt đêm để hoàn thành, tuy là vậy, Minh Tư vẫn không quên đi xuống bếp, hâm lại nồi canh mà Lãnh Lâm lúc đi nói rằng muốn uống.
Tươm tất xong mọi thứ, Minh Tư mới đem toàn bộ văn kiện đánh máy cần phiên dịch mà Tiêu Viễn gửi tới trải ra bàn ở phòng khách, ngồi xếp bằng xuống, mở ra máy tính xách tay vừa lật dịch vừa ghi chép, nồi canh trong bếp lượn lờ hơi nóng, cả phòng đều là mùi thơm của canh hầm.
Tiếng chuông đồng hồ trong phòng khách phát ra tiếng đinh đang, kim giờ chỉ ngay số 12, đã là rạng sáng, Minh Tư mệt mỏi nghiêng người ngả đầu lên gối, nhìn phòng bếp vẫn còn nồi canh được hâm nóng, khẽ thở dài một tiếng, thu dọn toàn bộ giấy tờ, Minh Tư càng thêm mệt mỏi đứng dậy.
Lãnh Lâm không thích người khác bước vào nhà, cho nên việc dọn dẹp toàn bộ phòng ốc hai tầng lầu thường chiếm dụng tất cả thời gian của cậu, giống như Tiêu Viễn nói, cậu đã từ bỏ bao nhiêu thứ, ngay cả chính cậu cũng không nhớ, chẳng qua là ngay từ giây phút Lãnh Lâm nói yêu cậu, cậu liền khép lại hết thảy gai nhọn trên người, dồn hết tâm trí và sức lực để xây dựng ‘nhà’ của hai người, nhưng tại cái nơi gọi là ‘nhà’ này, lại chỉ có một mình Minh Tư cô đơn chờ đợi, giống như đêm nay, canh hầm nóng hổi nằm lẳng lặng trong bếp chờ đợi người kia trở về nhà.
Cậu biết một người hoạt động trong giới giải trí khẳng định sẽ không có thời gian làm việc cố định, huống chi Lãnh Lâm còn phải sáng tác và quản lý tất cả chuyện lớn nhỏ trong công ty. Thở dài lần nữa, có lúc cậu thật sự rất mệt mỏi, cậu không biết, đây là ngôi nhà chung của hai người bọn họ, hay chỉ có một mình cậu chống đỡ cái từ ‘ấm áp’ này.
Minh Tư xoa xoa mi tâm, không biết là bởi vì mệt mỏi hay là vì cái gì khác, tâm tình tối nay của Minh Tư phá lệ suy sụp.
Chuông cửa đinh đông vang lên, Minh Tư dừng lại suy nghĩ của mình, đứng dậy mở cửa, nhìn thấy quản lý Trần Vũ Phong đang đỡ lấy Lãnh Lâm say mèm, Minh Tư mỉm cười xin lỗi, “Trần tiên sinh, xin lỗi, lại làm phiền cậu."
“Không có gì, đây là bổn phận của tôi." Giao thân thể cao to cường tráng của Lãnh Lâm lên bả vai mảnh khảnh của Minh Tư, Trần Vũ Phong có chút không đành lòng, nhưng hắn biết vị nghệ sĩ kiêm ông chủ Lãnh Lâm này của hắn, không thích bất kỳ người nào dưới bất kỳ tình huống nào bước vào nhà của mình, Trần Vũ Phong cũng hết cách, đành cười đáp lại một tiếng, “Album mới của ông chủ Lãnh bán chạy, mấy ca khúc anh ấy tự sáng tác tự hát đều đạt vị trí đầu bảng xếp hạng, nên hôm nay ra ngoài ăn mừng một chút, không ngờ uống nhiều như vậy."
Trong nụ cười của Minh Tư thoáng qua một tia tịch mịch không thể bắt kịp, bài hát xếp hạng nhất cũng tốt, album bán chạy cũng tốt, mỗi lần không phải thông qua tin tức trên ti vi thì cũng là từ miệng người khác mới biết được, riết rồi cũng quen, nhưng hiện tại từ đáy lòng Minh Tư lại dâng lên một nỗi đau không nói thành lời, “Hôm nay thật đã làm phiền cậu."
“Không sao, Thẩm tiên sinh, tôi phải đi rồi, ngày khác gặp."
“Trần tiên sinh, gặp lại sau." Nhìn Trần Vũ Phong rời đi, cõi lòng Minh Tư vẫn nặng nề, có phải điều khác biệt duy nhất giữa cậu và người khác chính là có thể tiến vào ngôi nhà này, nhìn về phía người đàn ông đang dựa trên bả vai mình, Minh Tư không biết tại sao, tối nay cậu than thở so với dĩ vãng nhiều hơn rất nhiều lần…
Cật lực đỡ Lãnh Lâm trở về phòng ngủ, Minh Tư ngay cả mồ hôi trên trán cũng không kịp lau, liền vào phòng tắm lấy chậu nước ấm cùng khăn lông tỉ mỉ lau sạch toàn thân cho Lãnh Lâm, xử lý xong mọi sự, lại đi xuống lầu, múc canh xương hầm đã nấu vào bình giữ nhiệt, rồi rửa nồi, bắt đầu nấu canh giải rượu.
Bận rộn nửa ngày, đem canh đã nấu đút vào trong miệng Lãnh Lâm, nhìn lông mày của người kia bởi vì say rượu mà cau lại dần dần giãn ra, Minh Tư mới bưng chén đi xuống lầu, dọn dẹp phòng bếp, lúc xử lý xong toàn bộ đã là năm giờ sáng, đang muốn đi vào phòng nghỉ ngơi thì tầm mắt lại rơi xuống mớ văn kiện đặt trong phòng khách, còn một phần ba chưa dịch xong, nhớ tới bản thân đã đồng ý với Tiêu Viễn mười giờ sáng nay sẽ đưa qua, Minh Tư đành phải trở lại phòng bếp pha một ly cà phê cho mình, lần nữa bắt tay vào công việc.
Tám giờ sáng, Minh Tư đem toàn bộ văn kiện đã phiên dịch tốt in ra, đọc lại toàn bộ nội dung một lần nữa liền hoàn thành công việc, một đêm không ngủ khiến bước chân của cậu khi đứng dậy có chút không ổn, đi vào bếp rót ly nước nóng, dừng lại hồi lâu mới ổn định được khó chịu, bắt đầu cuộc sống của một ngày tiếp theo.
Làm bữa sáng thanh đạm, nhìn Lãnh Lâm mới vừa tỉnh ngủ đi tới, trên mặt Minh Tư lộ ra nụ cười nhàn nhạt, “Cơm sáng chín rồi, tới ăn đi."
“Ừ." Đáp lại một chữ duy nhất, Lãnh Lâm liền không nói thêm tiếng nào, đoán chừng tối hôm qua uống canh giải rượu Minh Tư nấu, nên khẩu vị sáng nay của Lãnh Lâm rất tốt, sau khi ăn no liền thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, đi ngang qua phòng bếp, nhìn thấy ánh sáng mặt trời từ cửa sổ chiếu xuống khuôn mặt Minh Tư, ngũ quan nhu hòa cộng thêm sắc vàng ấm áp kia, phảng phất như tranh vẽ, Lãnh Lâm không tự chủ đi tới bên cạnh Minh Tư, nhân lúc Minh Tư còn chưa kịp phản ứng, liền hôn một cái lên đôi môi đỏ mềm của cậu.
Toàn bộ suy nghĩ và động tác của Minh Tư đột ngột dừng lại, không biết đã bao lâu rồi, Lãnh Lâm không còn… thân mật đụng chạm giống như người yêu thế này nữa.
Vừa hôn xong, Lãnh Lâm đứng thẳng dậy, “Anh đi đây."
Bỏ lại ba chữ, liền ra khỏi nhà.
Vốn phải ngọt ngào, nhưng mấy chữ ‘Cần thì gọi đến, không cần liền đuổi đi’ luôn hiện diện trong đầu Minh Tư, thở dài một tiếng, nhìn cơm trong chén, Minh Tư mất khẩu vị, thu dọn bàn ăn, Minh Tư liền vội vã lên lầu tắm rửa, thay quần áo để ra ngoài, đi đưa văn kiện cho Tiêu Viễn.
Tác giả :
Nam Quân