Minh Hôn Cái Đầu Anh Á
Chương 10: Chuyện cũ hồi còn trẻ (2)
Đó là một buổi sáng như bao ngày bình thường khác, Lương Ý cùng Lưu Na đang trên đường đạp xe đi tới trường, khi chỉ còn cách cổng trường 200m nữa thôi thì hai người lại bị bốn cô gái mặc đồng phục học sinh, tóc đỏ tóc vàng đứng chặn đầu xe.
"Người nào là Lương Ý?" Một trong bốn cô gái đó bước tới trước mặt họ, có lẽ là đứa cầm đầu. Thái độ của cô ta hết sức phách lối, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường.
Cậu chọc tới mấy người này hả? Lưu Na nhìn Lương Ý nháy mắt nghi hoặc.
Không có. Lương Ý híp mắt, phủ nhận.
Cô gái kia tức giận hét lớn, "Muốn chết à? Không nghe thấy gì sao, còn không trả lời ngay cho tao!"
Tiếng hét hùng hổ chất vấn khiến Lương Ý sợ hết hồn, "Là tôi." Cô có chút hoảng hốt lên tiếng.
Lương Ý vừa dứt lời, cô gái cầm đầu trợn to hai mắt, dùng một loại ánh mắt “không thể tin nổi" quét lên quét xuống nhìn cô từ đầu đến chân, "Mày thật sự là Lương Ý?" Vừa nói cô ta vừa quay đầu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lưu Na đứng bên cạnh cô một chút.
Lương Ý nghe vậy thì dè dặt gật đầu một cái.
"Mấy người tìm Lương Ý làm gì?" Lưu Na đã sớm cảm thấy khó chịu với mấy cô gái không đàng hoàng này rồi, giọng nói cũng có chút mất kiên nhẫn.
Thái độ của Lưu Na khiến ba cô gái còn lại phía sau cực kỳ tức giận, "Chị cả của chúng tao không nói chuyện với mày, câm miệng!"
Lưu Na nghe xong thì nóng máu, lửa giận bùng lên hừng hực, "Đồ chết tiệt, chúng mày là cái thá gì? Dám kêu tao câm miệng? Có tin tao vả vỡ mồm chúng mày ra không?!"
"Na Na, đừng cãi nhau với bọn họ." Thấy Lưu Na sắp bùng nổ tới nơi, Lương Ý lập tức kéo áo của Lưu Na, nhỏ giọng khuyên bảo, tránh để cô ấy kích động rồi xông lên đánh nhau với người ta.
"Mày là Lương Ý, vậy thì mày chính là Lưu Na phải không?" Cô gái cầm đầu bất chợt lên tiếng.
"Tao là Lưu Na! Làm sao? Ý kiến gì?" Lưu Na nhếch miệng, khinh thường nói.
Cô gái cầm đầu hé miệng, hừ lạnh một tiếng, "Lưu Na, tao khuyên mày tốt nhất đừng có chõ mõm vào. Thức thời một chút đi, nếu không. . . . . ." Cô ta dừng một chút, lông mày nhướn lên, "Ngay cả mày chúng tao cũng đánh!"
"Đánh tao?! Có giỏi thì nhào vào thử xem!" Lưu Na cợt nhả nhìn bốn cô gái bộ dạng bất lương trước mặt.
Hành động kiêu ngạo của Lưu Na thực sự chọc cho bọn họ tức điên, chỉ một khắc sau, cô gái cầm đầu giương nắm đấm lên, cắn răng hầm hè, "Mẹ nó, lại dám lớn lối như vậy, chúng mày xông hết lên cho tao!"
Ba người còn lại nhận lệnh, hùng hổ lao tới, Lưu Na lập tức quay đầu sang Lương Ý còn đang há hốc mồm, hét lớn, "Cầm lấy vũ khí!" Dứt lời, cô nhanh chóng lấy cái khay đựng bữa sáng từ trong túi của mình ra, chuẩn bị “chiến đấu" .
"Cầm lấy vũ khí? Cầm cái gì mới được chứ?" Lương Ý vẫn còn mờ mịt không biết phải làm sao thì một người trong số đó đã vươn móng tay tới cào vào mặt cô. Trên gương mặt trắng nõn lập tức xuất hiện mấy vệt xước đỏ.
"Khốn kiếp, đau quá. Các người là yêu quái hả?!" Lương Ý bị đau kêu thành tiếng.
Lúc này, lại có một cô gái khác xông lên giật tóc của cô. Vừa lôi kéo tóc, cô ta vừa ra sức tát cho cô mấy cái bạt tai, cả khuôn mặt của Lương Ý chỉ thoáng chốc đã sưng đỏ.
Lưu Na đang cầm cái khay chiến đấu hăng say với hai người còn lại thì chợt nghe thấy tiếng Lương Ý kêu đau; quay đầu lại nhìn, nhất thời lửa giận trong con ngươi bốc cháy điên cuồng.
"Mẹ nó, người của bà đây mà cũng dám bắt nạt. Tao liều mạng với chúng mày!" Lưu Na rống to, rất giống bộ dạng của King Kong khi gào rú.
Nắm chặt cái khay trong tay, Lưu Na dùng sức lực kinh người vung cái khay loạn xạ, nhanh chóng đánh ngã hai cô gái trước mặt xuống đất. Sau đó lại xông tới chỗ hai người đang vây đánh Lương Ý, đạp cho mỗi người một cái văng ra xa.
"Na Na, mặt với đầu của tớ đau quá. . . . . ." Hai tay Lương Ý che lại khuôn mặt bị thương, vừa khóc vừa nói với Lưu Na.
Lưu Na thấy bộ dạng này của cô thì càng thêm giận dữ, "Cậu có ngu không hả? Không biết đánh lại sao?"
"Nhưng ba nói không được đánh người."
"Ngu ngốc, cậu không đánh chúng nó thì chúng nó sẽ đánh chết cậu. Cầm cái khay của cậu đi, đập đánh gì cũng được, chúng nó làm thế nào thì mình cũng làm như thế! Rõ chưa?" Lưu Na móc cái khay không có chuôi nắm của Lương Ý ra, ấn vào tay cô.
Thoáng nghĩ ngợi, Lương Ý cắn môi, cầm lấy cái khay, thận trọng gật đầu một cái.
"Lưu Na, mày nhất định muốn bảo vệ nó đúng không?!" Cô gái cầm đầu bị Lưu Na đạp cho một cái ôm bụng nằm trên mặt đất, cô ta đứng lên, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Nói nhảm, không bảo vệ cho bạn tao, không lẽ lại đi bảo vệ cho cái thứ gà mẹ như mày sao?" Lưu Na nắm cái khay trong tay, bày ra tư thế phòng vệ, cùng với Lương Ý lưng tựa lưng nhìn xung quanh.
"Được lắm, dám chửi tao là gà mẹ! Để xem tao xé nát miệng mày như thế nào!" Cô gái cầm đầu dứt lời, lại khí thế ngút trời xông tới, chuẩn bị đại chiến 500 hiệp. Về phần mấy người kia thấy thế cũng lao lên theo.
"Tiểu Ý, tớ đếm 1, 2, 3 chúng ta xông lên nhé. Đánh cho chúng nó không còn mảnh giáp nào thì thôi."
Lương Ý nghiêm túc gật đầu một cái.
"1. 2. 3. —— lên!"
"A ——" Lương Ý cũng cầm chặt lấy cái khay, vô cùng khí thế chạy tới, chuẩn bị sống chết cùng hai cô gái khi nãy đánh vào mặt cô.
Tất nhiên tưởng tượng thì luôn tốt đẹp, nhưng thực tế lại luôn tàn khốc, khi Lương Ý chuẩn bị đập cái khay lên đầu của cô ả kia . . . . . .
"Loảng xoảng!" Cái khay bị một ngươi khác hất ra rơi xuống mặt đất.
Aiz, dù sao nó cũng là một cái khay không có chuôi nắm, khó tránh khỏi sẽ bị tuột ra khỏi tay.
"Chết tiệt! Lại sao nữa?" Nghe được tiếng động, Lưu Na không nhịn được quay đầu lại hỏi.
Lương Ý lệ rơi đầy mặt trả lời, "Cái khay của tớ không có chuôi nắm!" Cho nên mới dễ dàng bị người ta hất đi như vậy.
"Mẹ nó!" Lưu Na trợn trắng mắt, xoay người, bước một bước dài, dùng khay đập thật mạnh vào cánh tay đang giơ lên chuẩn bị đánh vào Lương Ý. Cô gái kia hét lên một tiếng ngã xuống đất, đau đớn ôm chặt lấy cánh tay lăn lộn.
"Tiểu Thu!" Một người trong số đó kêu lên, sau đó tức giận vọt tới trước mặt Lưu Na, thừa dịp cô không chú ý, đấm một cái vào mặt cô.
Lưu Na bị đánh, lảo đảo lui về phía sau mấy bước.
"Mẹ nó! Mày dám đánh cậu ấy?" Thấy Lưu Na bị đánh, Lương Ý bộc phát công lực, nhanh chóng nhặt cái khay lên, xông tới, một phát đánh bay mặt cô gái vừa đấm Lưu Na. Cái khay kêu “chát" một tiếng, đầu của cô gái kia hất sang một bên, sau đó vô lực ngã xuống.
"Tiểu Hà!" Cô gái cầm đầu nhìn thấy hai đàn em của mình bị đánh ngã trên mặt đất, cực kỳ bi thương, hận không thể cùng Lưu Na với Lương Ý đồng quy vu tận."Hai con tiện nhân này, tao liều mạng với chúng mày!"
Cô ta vừa dứt lời thì một cuộc đại chiến bụi đất tung bay diễn ra. Trong lúc chiến đấu không ngừng vang lên tiếng "loảng xoảng —— loảng xoảng ——" của cái khay rơi xuống đất cùng với tiếng la hét chửi rủa. . . . . .
Trong cuộc chiến oanh liệt diễn ra tại nơi đây, cái khay của Lưu Na cùng Lương Ý được vung lên vung xuống loạn xạ, dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh sáng rực rỡ. Hai người cùng kề vai sát cánh chiến đấu như những “chiến sĩ" anh dũng, quyết chiến với kẻ thù.
Đây là một buổi sáng yên tĩnh, là thời điểm diễn ra một truyền thuyết được lưu truyền mãi về sau của trường trung học. . . . . .
Mãi nhiều năm về sau, Lương Ý vẫn nhớ y nguyên biểu hiện ngày đó của mình, cảm thấy vô cùng tự hào, thậm chí còn giữ lại cái khay cô dùng để chiến đấu làm kỷ niệm. . . . . .
Dĩ nhiên, đó là chuyện sau này.
Một giờ sau
Trường trung học
Lưu Na, Lương Ý cùng cô gái cầm đầu và một đàn em của cô ta đang cúi thấp đầu nghe chủ nhiệm trường học trách mắng. Sau nửa giờ giáo huấn kịch liệt, chủ nhiệm cũng cảm thấy có chút khát nước, vì vậy nén lại tức giận trong lồng ngực mà hé miệng uống một ngụm trà, chuẩn bị tiếp tục một hiệp tiến hành tư tưởng giáo dục nữa. Đúng lúc sắp chính thức vào “hiệp mới" thì một thầy giáo khác bước vào, "Chủ nhiệm, các phụ huynh đã đến đủ rồi."
Chủ nhiệm trường học đen mặt, mím môi rồi nói, "Để cho mọi người vào đi."
Thầy giáo thông báo đi ra ngoài, dẫn các vị phụ huynh bước vào phòng. Một cô giáo khác lại đem theo một ca đựng đầy đá lạnh và một chồng khăn bông tiến vào, “Dùng đá lạnh chườm vào vết bầm đi."
Mấy người Lương Ý sau khi nói cám ơn thì nhận lấy khăn bông, gói một cục đá lạnh vào đó rồi tự mình chườm lên vết thương.
"Tiểu Ý!" Lương Ý đang khẽ rên rỉ khi đá lạnh chạm vào chỗ đau thì nhìn thấy ba Lương đang lắc lắc cái bụng bia thật lớn, thoáng một cái đã chạy đến trước mặt cô. Ông bỏ khăn bông ra, quan sát hai bên gò má bị sưng đỏ của cô thật cẩn thận, vẻ mặt khổ sở không chịu nổi ôm cô thật chặt.
"Ba ——" Lương Ý tủi thân kêu một tiếng. Ba Lương vội vàng vuốt vuốt tóc cô, đau lòng nghẹn ngào, "Tiểu Ý, biết thế này thì sáng nay ba đã đưa con đi học rồi." Ông vừa khóc vừa lau nước mắt.
"Ba, lần sau ba mua cho con cái khay đựng thức ăn có chuôi nắm nhé. Cái khay của con không có chuôi nắm đánh không thắng người ta, lại còn làm liên lụy tới Na Na nữa. Oa oa. . . . . ." Nói xong cô cũng nhịn được mà khóc nấc lên.
"Phốc ——" Chú ý thấy ánh mắt của chủ nhiệm, cô giáo lập tức quay mặt đi, che lại nụ cười trộm của mình.
Ba Lương cuống quít gật đầu đồng ý.
Bên này, "Mẹ kiếp! Lưu Na, sao mắt con lại tím bầm vào thế kia? Tiểu Ý bị đánh đến sưng mặt sưng mũi thì thôi đi, đến ngay cả con mà cũng bị đánh cho thành như vậy? Đúng là lãng phí tiền ba cho con đi học Taekwondo mà." Ba Lưu tức giận chống nạnh, nhìn chằm chằm Lưu Na mắng to.
Lưu Na bĩu môi, không nói gì cả.
"Chú Lưu, Na Na bị đánh là vì cứu con." Lương Ý nghiêng đầu giải thích hộ Lưu Na.
"Hừ!" Ba Lưu hừ lạnh một tiếng, coi như chấp nhận lời giải thích này.
Trừ ba Lưu với ba Lương ầm ầm ĩ ĩ thì hai vị phụ huynh còn lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, đại khái có thể là vì những chuyện như thế này đã được trải nghiệm thường xuyên rồi.
"Chủ nhiệm, vụ ẩu đả lần này là do bên nào gây sự trước?" Ba của cô gái cầm đầu cau mày hỏi.
Chủ nhiệm không nói gì liếc mắt nhìn về phía mấy người Lương Ý, sau đó mới trả lời, "Là bốn em này."
"Bốn?" Ba Lương không hiểu, không phải chỗ này chỉ có Lưu Na, Lương Ý với hai cô gái kia thôi sao?
Sắc mặt của chủ nhiệm lại đen thêm một chút, "Còn có hai em đang ở bệnh viện kiểm tra, nghe nói là bị chấn thương sọ não."
". . . . . ."
Cả phòng hoàn toàn yên tĩnh, hồi lâu sau, ba của cô gái cầm đầu mới lên tiếng hỏi, "Nguyên nhân?"
Chủ nhiệm lắc đầu một cái, bất đắc dĩ nói, "Hai em đó nói không biết." Chỉ vào hai người Lương Ý, "Còn hai em này thì sống chết cũng không nói." Lại chỉ tiếp sang cô gái cầm đầu với đàn em của cô ta.
Chủ nhiệm vừa nói xong thì cô gái cầm đầu lập tức cúi thấp đầu xuống.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nói mau!" Ba của cô gái cầm đầu chợt hét lớn một tiếng về phía cô ta.
Cô ta run lên một cái, ấp a ấp úng nói, "Con. . . . . Con nghe nói. . . . . . Sở. . . . . . Sở Du. . . . . . thích Lương Ý. . . . . . Cho nên con. . . . . . mới. . . . . ." Cô nàng thấp thỏm ngẩng đầu lên nhìn ba của mình.
"Cái gì? Tiểu Ý, con yêu sớm?" Cô gái cầm đầu còn chưa nói hết, ba Lương kinh ngạc quay ngoắt đầu lại hỏi .
Lương Ý lập tức hốt hoảng giải thích, "Ba, ba đừng hiểu lầm, con không có."
"Vậy sao cô bé kia nói Sở Du gì đó thích con?" Ba Lương không tin lời biện hộ của Lương Ý.
"Làm sao con biết được." Lương Ý có cảm giác mình còn oan hơn cả nàng Đậu Nga nữa. Tự dưng bị chặn đường đánh thì không nói, lại còn bị buộc thêm một tội danh yêu sớm không có chứng cớ này.
"Nhưng. . . . . ."
"Chú Lương, quả thực tiểu Ý không có liên quan gì tới Sở Du cả..., ngày nào con cũng đi cùng với cậu ấy, con có thể làm chứng." Lưu Na liếc mắt lườm cô gái cầm đầu một cái, chán ghét quay đầu.
"Thật hả?" Tiếp tục chứng thực.
"Thật ạ!" Thận trọng gật đầu.
"Cái đó, bạn học Sở không có quan hệ yêu đương gì với bạn học Lương Ý cả, nên toàn bộ chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi." Chủ nhiệm vẫn đang trầm mặc chợt thở dài một tiếng rồi mở miệng bênh vực cho Lương Ý.
"Nhưng. . . . . . cậu ấy nói chính Sở Du tự mình thừa nhận." Cô gái cầm đầu đột nhiên lớn tiếng kêu lên.
Lưu Na nghe xong thì đứng dậy, bước một bước dài đến trước mặt cô ta chất vấn, "Ai nói Sở Du thừa nhận? Cậu nói à?"
Cô gái cầm đầu cắn răng, giận hất mặt, không nói lời nào.
"Được rồi, cứ trực tiếp gọi nam sinh kia đến đây đối chất không phải được rồi sao. Nói nhảm nhiều như vậy để làm gì?" Ba Lưu chợt mở miệng nói.
Mọi người có mặt tại đây nghe nói thế thì đều không hẹn mà cùng nhau gật đầu, chỉ có chủ nhiệm là hơi khó xử.
"Thế nào? Không được hả?" Ba Lưu nhíu mày, nhìn chằm chằm chủ nhiệm, vẻ mặt hung ác. Chủ nhiệm đối mặt với tình cảnh này, cũng không muốn khiến nhiều người tức giận nên cũng đành phải miễn cưỡng gật đầu một cái.
Nửa tiếng sau.
Sau khi một thiếu niên với gương mặt tinh xảo không biến sắc bước vào phòng, cậu nhanh chóng quét mắt nhìn khung cảnh bên trong một lượt. Khi cậu thấy khuôn mặt vốn trắng nõn của Lương Ý trở nên bầm tím không chịu nổi thì trong con ngươi luôn tĩnh lặng kia nháy mắt trở nên thâm trầm khó hiểu, cả người tản ra một loại hơi thở lạnh lẽo.
"Bộ dạng của cậu nhóc này thật đẹp mắt!" Ba Lương len lén nói thầm với Lương Ý.
"Ờ. . . . . . chuyện này, bạn học Sở. . . . . ." Chủ nhiệm cười lấy lòng, gương mặt già nua cười tươi như một đóa hoa cúc.
Sở Du vẫn không nói gì.
Chủ nhiệm xoa xoa tay, xấu hổ cười cười: "Chuyện này, bạn học Sở, có tin đồn nói, em thích bạn học Lương Ý, chuyện này có thật hay không?" Chủ nhiệm vừa dứt lời, lại liếc mắt qua nhìn Lương Ý, Lương ý vội vàng cúi đầu xuống.
Sở Du hé miệng, khóe mắt như có như không lướt qua Lương Ý đang cúi thấp đầu, một lúc sau, lạnh lùng mở miệng, "Em không có quan hệ gì với bạn ấy cả!" Sở Du nói xong thì xoay người bước ra khỏi phòng. Trong nháy mắt cậu quay người rời đi, cặp mắt phượng sắc bén kia nhìn chòng chọc uy hiếp cô gái cầm đầu một cái, rồi mới chậm rãi rời đi. . . . . .
"Người nào là Lương Ý?" Một trong bốn cô gái đó bước tới trước mặt họ, có lẽ là đứa cầm đầu. Thái độ của cô ta hết sức phách lối, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường.
Cậu chọc tới mấy người này hả? Lưu Na nhìn Lương Ý nháy mắt nghi hoặc.
Không có. Lương Ý híp mắt, phủ nhận.
Cô gái kia tức giận hét lớn, "Muốn chết à? Không nghe thấy gì sao, còn không trả lời ngay cho tao!"
Tiếng hét hùng hổ chất vấn khiến Lương Ý sợ hết hồn, "Là tôi." Cô có chút hoảng hốt lên tiếng.
Lương Ý vừa dứt lời, cô gái cầm đầu trợn to hai mắt, dùng một loại ánh mắt “không thể tin nổi" quét lên quét xuống nhìn cô từ đầu đến chân, "Mày thật sự là Lương Ý?" Vừa nói cô ta vừa quay đầu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lưu Na đứng bên cạnh cô một chút.
Lương Ý nghe vậy thì dè dặt gật đầu một cái.
"Mấy người tìm Lương Ý làm gì?" Lưu Na đã sớm cảm thấy khó chịu với mấy cô gái không đàng hoàng này rồi, giọng nói cũng có chút mất kiên nhẫn.
Thái độ của Lưu Na khiến ba cô gái còn lại phía sau cực kỳ tức giận, "Chị cả của chúng tao không nói chuyện với mày, câm miệng!"
Lưu Na nghe xong thì nóng máu, lửa giận bùng lên hừng hực, "Đồ chết tiệt, chúng mày là cái thá gì? Dám kêu tao câm miệng? Có tin tao vả vỡ mồm chúng mày ra không?!"
"Na Na, đừng cãi nhau với bọn họ." Thấy Lưu Na sắp bùng nổ tới nơi, Lương Ý lập tức kéo áo của Lưu Na, nhỏ giọng khuyên bảo, tránh để cô ấy kích động rồi xông lên đánh nhau với người ta.
"Mày là Lương Ý, vậy thì mày chính là Lưu Na phải không?" Cô gái cầm đầu bất chợt lên tiếng.
"Tao là Lưu Na! Làm sao? Ý kiến gì?" Lưu Na nhếch miệng, khinh thường nói.
Cô gái cầm đầu hé miệng, hừ lạnh một tiếng, "Lưu Na, tao khuyên mày tốt nhất đừng có chõ mõm vào. Thức thời một chút đi, nếu không. . . . . ." Cô ta dừng một chút, lông mày nhướn lên, "Ngay cả mày chúng tao cũng đánh!"
"Đánh tao?! Có giỏi thì nhào vào thử xem!" Lưu Na cợt nhả nhìn bốn cô gái bộ dạng bất lương trước mặt.
Hành động kiêu ngạo của Lưu Na thực sự chọc cho bọn họ tức điên, chỉ một khắc sau, cô gái cầm đầu giương nắm đấm lên, cắn răng hầm hè, "Mẹ nó, lại dám lớn lối như vậy, chúng mày xông hết lên cho tao!"
Ba người còn lại nhận lệnh, hùng hổ lao tới, Lưu Na lập tức quay đầu sang Lương Ý còn đang há hốc mồm, hét lớn, "Cầm lấy vũ khí!" Dứt lời, cô nhanh chóng lấy cái khay đựng bữa sáng từ trong túi của mình ra, chuẩn bị “chiến đấu" .
"Cầm lấy vũ khí? Cầm cái gì mới được chứ?" Lương Ý vẫn còn mờ mịt không biết phải làm sao thì một người trong số đó đã vươn móng tay tới cào vào mặt cô. Trên gương mặt trắng nõn lập tức xuất hiện mấy vệt xước đỏ.
"Khốn kiếp, đau quá. Các người là yêu quái hả?!" Lương Ý bị đau kêu thành tiếng.
Lúc này, lại có một cô gái khác xông lên giật tóc của cô. Vừa lôi kéo tóc, cô ta vừa ra sức tát cho cô mấy cái bạt tai, cả khuôn mặt của Lương Ý chỉ thoáng chốc đã sưng đỏ.
Lưu Na đang cầm cái khay chiến đấu hăng say với hai người còn lại thì chợt nghe thấy tiếng Lương Ý kêu đau; quay đầu lại nhìn, nhất thời lửa giận trong con ngươi bốc cháy điên cuồng.
"Mẹ nó, người của bà đây mà cũng dám bắt nạt. Tao liều mạng với chúng mày!" Lưu Na rống to, rất giống bộ dạng của King Kong khi gào rú.
Nắm chặt cái khay trong tay, Lưu Na dùng sức lực kinh người vung cái khay loạn xạ, nhanh chóng đánh ngã hai cô gái trước mặt xuống đất. Sau đó lại xông tới chỗ hai người đang vây đánh Lương Ý, đạp cho mỗi người một cái văng ra xa.
"Na Na, mặt với đầu của tớ đau quá. . . . . ." Hai tay Lương Ý che lại khuôn mặt bị thương, vừa khóc vừa nói với Lưu Na.
Lưu Na thấy bộ dạng này của cô thì càng thêm giận dữ, "Cậu có ngu không hả? Không biết đánh lại sao?"
"Nhưng ba nói không được đánh người."
"Ngu ngốc, cậu không đánh chúng nó thì chúng nó sẽ đánh chết cậu. Cầm cái khay của cậu đi, đập đánh gì cũng được, chúng nó làm thế nào thì mình cũng làm như thế! Rõ chưa?" Lưu Na móc cái khay không có chuôi nắm của Lương Ý ra, ấn vào tay cô.
Thoáng nghĩ ngợi, Lương Ý cắn môi, cầm lấy cái khay, thận trọng gật đầu một cái.
"Lưu Na, mày nhất định muốn bảo vệ nó đúng không?!" Cô gái cầm đầu bị Lưu Na đạp cho một cái ôm bụng nằm trên mặt đất, cô ta đứng lên, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Nói nhảm, không bảo vệ cho bạn tao, không lẽ lại đi bảo vệ cho cái thứ gà mẹ như mày sao?" Lưu Na nắm cái khay trong tay, bày ra tư thế phòng vệ, cùng với Lương Ý lưng tựa lưng nhìn xung quanh.
"Được lắm, dám chửi tao là gà mẹ! Để xem tao xé nát miệng mày như thế nào!" Cô gái cầm đầu dứt lời, lại khí thế ngút trời xông tới, chuẩn bị đại chiến 500 hiệp. Về phần mấy người kia thấy thế cũng lao lên theo.
"Tiểu Ý, tớ đếm 1, 2, 3 chúng ta xông lên nhé. Đánh cho chúng nó không còn mảnh giáp nào thì thôi."
Lương Ý nghiêm túc gật đầu một cái.
"1. 2. 3. —— lên!"
"A ——" Lương Ý cũng cầm chặt lấy cái khay, vô cùng khí thế chạy tới, chuẩn bị sống chết cùng hai cô gái khi nãy đánh vào mặt cô.
Tất nhiên tưởng tượng thì luôn tốt đẹp, nhưng thực tế lại luôn tàn khốc, khi Lương Ý chuẩn bị đập cái khay lên đầu của cô ả kia . . . . . .
"Loảng xoảng!" Cái khay bị một ngươi khác hất ra rơi xuống mặt đất.
Aiz, dù sao nó cũng là một cái khay không có chuôi nắm, khó tránh khỏi sẽ bị tuột ra khỏi tay.
"Chết tiệt! Lại sao nữa?" Nghe được tiếng động, Lưu Na không nhịn được quay đầu lại hỏi.
Lương Ý lệ rơi đầy mặt trả lời, "Cái khay của tớ không có chuôi nắm!" Cho nên mới dễ dàng bị người ta hất đi như vậy.
"Mẹ nó!" Lưu Na trợn trắng mắt, xoay người, bước một bước dài, dùng khay đập thật mạnh vào cánh tay đang giơ lên chuẩn bị đánh vào Lương Ý. Cô gái kia hét lên một tiếng ngã xuống đất, đau đớn ôm chặt lấy cánh tay lăn lộn.
"Tiểu Thu!" Một người trong số đó kêu lên, sau đó tức giận vọt tới trước mặt Lưu Na, thừa dịp cô không chú ý, đấm một cái vào mặt cô.
Lưu Na bị đánh, lảo đảo lui về phía sau mấy bước.
"Mẹ nó! Mày dám đánh cậu ấy?" Thấy Lưu Na bị đánh, Lương Ý bộc phát công lực, nhanh chóng nhặt cái khay lên, xông tới, một phát đánh bay mặt cô gái vừa đấm Lưu Na. Cái khay kêu “chát" một tiếng, đầu của cô gái kia hất sang một bên, sau đó vô lực ngã xuống.
"Tiểu Hà!" Cô gái cầm đầu nhìn thấy hai đàn em của mình bị đánh ngã trên mặt đất, cực kỳ bi thương, hận không thể cùng Lưu Na với Lương Ý đồng quy vu tận."Hai con tiện nhân này, tao liều mạng với chúng mày!"
Cô ta vừa dứt lời thì một cuộc đại chiến bụi đất tung bay diễn ra. Trong lúc chiến đấu không ngừng vang lên tiếng "loảng xoảng —— loảng xoảng ——" của cái khay rơi xuống đất cùng với tiếng la hét chửi rủa. . . . . .
Trong cuộc chiến oanh liệt diễn ra tại nơi đây, cái khay của Lưu Na cùng Lương Ý được vung lên vung xuống loạn xạ, dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh sáng rực rỡ. Hai người cùng kề vai sát cánh chiến đấu như những “chiến sĩ" anh dũng, quyết chiến với kẻ thù.
Đây là một buổi sáng yên tĩnh, là thời điểm diễn ra một truyền thuyết được lưu truyền mãi về sau của trường trung học. . . . . .
Mãi nhiều năm về sau, Lương Ý vẫn nhớ y nguyên biểu hiện ngày đó của mình, cảm thấy vô cùng tự hào, thậm chí còn giữ lại cái khay cô dùng để chiến đấu làm kỷ niệm. . . . . .
Dĩ nhiên, đó là chuyện sau này.
Một giờ sau
Trường trung học
Lưu Na, Lương Ý cùng cô gái cầm đầu và một đàn em của cô ta đang cúi thấp đầu nghe chủ nhiệm trường học trách mắng. Sau nửa giờ giáo huấn kịch liệt, chủ nhiệm cũng cảm thấy có chút khát nước, vì vậy nén lại tức giận trong lồng ngực mà hé miệng uống một ngụm trà, chuẩn bị tiếp tục một hiệp tiến hành tư tưởng giáo dục nữa. Đúng lúc sắp chính thức vào “hiệp mới" thì một thầy giáo khác bước vào, "Chủ nhiệm, các phụ huynh đã đến đủ rồi."
Chủ nhiệm trường học đen mặt, mím môi rồi nói, "Để cho mọi người vào đi."
Thầy giáo thông báo đi ra ngoài, dẫn các vị phụ huynh bước vào phòng. Một cô giáo khác lại đem theo một ca đựng đầy đá lạnh và một chồng khăn bông tiến vào, “Dùng đá lạnh chườm vào vết bầm đi."
Mấy người Lương Ý sau khi nói cám ơn thì nhận lấy khăn bông, gói một cục đá lạnh vào đó rồi tự mình chườm lên vết thương.
"Tiểu Ý!" Lương Ý đang khẽ rên rỉ khi đá lạnh chạm vào chỗ đau thì nhìn thấy ba Lương đang lắc lắc cái bụng bia thật lớn, thoáng một cái đã chạy đến trước mặt cô. Ông bỏ khăn bông ra, quan sát hai bên gò má bị sưng đỏ của cô thật cẩn thận, vẻ mặt khổ sở không chịu nổi ôm cô thật chặt.
"Ba ——" Lương Ý tủi thân kêu một tiếng. Ba Lương vội vàng vuốt vuốt tóc cô, đau lòng nghẹn ngào, "Tiểu Ý, biết thế này thì sáng nay ba đã đưa con đi học rồi." Ông vừa khóc vừa lau nước mắt.
"Ba, lần sau ba mua cho con cái khay đựng thức ăn có chuôi nắm nhé. Cái khay của con không có chuôi nắm đánh không thắng người ta, lại còn làm liên lụy tới Na Na nữa. Oa oa. . . . . ." Nói xong cô cũng nhịn được mà khóc nấc lên.
"Phốc ——" Chú ý thấy ánh mắt của chủ nhiệm, cô giáo lập tức quay mặt đi, che lại nụ cười trộm của mình.
Ba Lương cuống quít gật đầu đồng ý.
Bên này, "Mẹ kiếp! Lưu Na, sao mắt con lại tím bầm vào thế kia? Tiểu Ý bị đánh đến sưng mặt sưng mũi thì thôi đi, đến ngay cả con mà cũng bị đánh cho thành như vậy? Đúng là lãng phí tiền ba cho con đi học Taekwondo mà." Ba Lưu tức giận chống nạnh, nhìn chằm chằm Lưu Na mắng to.
Lưu Na bĩu môi, không nói gì cả.
"Chú Lưu, Na Na bị đánh là vì cứu con." Lương Ý nghiêng đầu giải thích hộ Lưu Na.
"Hừ!" Ba Lưu hừ lạnh một tiếng, coi như chấp nhận lời giải thích này.
Trừ ba Lưu với ba Lương ầm ầm ĩ ĩ thì hai vị phụ huynh còn lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, đại khái có thể là vì những chuyện như thế này đã được trải nghiệm thường xuyên rồi.
"Chủ nhiệm, vụ ẩu đả lần này là do bên nào gây sự trước?" Ba của cô gái cầm đầu cau mày hỏi.
Chủ nhiệm không nói gì liếc mắt nhìn về phía mấy người Lương Ý, sau đó mới trả lời, "Là bốn em này."
"Bốn?" Ba Lương không hiểu, không phải chỗ này chỉ có Lưu Na, Lương Ý với hai cô gái kia thôi sao?
Sắc mặt của chủ nhiệm lại đen thêm một chút, "Còn có hai em đang ở bệnh viện kiểm tra, nghe nói là bị chấn thương sọ não."
". . . . . ."
Cả phòng hoàn toàn yên tĩnh, hồi lâu sau, ba của cô gái cầm đầu mới lên tiếng hỏi, "Nguyên nhân?"
Chủ nhiệm lắc đầu một cái, bất đắc dĩ nói, "Hai em đó nói không biết." Chỉ vào hai người Lương Ý, "Còn hai em này thì sống chết cũng không nói." Lại chỉ tiếp sang cô gái cầm đầu với đàn em của cô ta.
Chủ nhiệm vừa nói xong thì cô gái cầm đầu lập tức cúi thấp đầu xuống.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nói mau!" Ba của cô gái cầm đầu chợt hét lớn một tiếng về phía cô ta.
Cô ta run lên một cái, ấp a ấp úng nói, "Con. . . . . Con nghe nói. . . . . . Sở. . . . . . Sở Du. . . . . . thích Lương Ý. . . . . . Cho nên con. . . . . . mới. . . . . ." Cô nàng thấp thỏm ngẩng đầu lên nhìn ba của mình.
"Cái gì? Tiểu Ý, con yêu sớm?" Cô gái cầm đầu còn chưa nói hết, ba Lương kinh ngạc quay ngoắt đầu lại hỏi .
Lương Ý lập tức hốt hoảng giải thích, "Ba, ba đừng hiểu lầm, con không có."
"Vậy sao cô bé kia nói Sở Du gì đó thích con?" Ba Lương không tin lời biện hộ của Lương Ý.
"Làm sao con biết được." Lương Ý có cảm giác mình còn oan hơn cả nàng Đậu Nga nữa. Tự dưng bị chặn đường đánh thì không nói, lại còn bị buộc thêm một tội danh yêu sớm không có chứng cớ này.
"Nhưng. . . . . ."
"Chú Lương, quả thực tiểu Ý không có liên quan gì tới Sở Du cả..., ngày nào con cũng đi cùng với cậu ấy, con có thể làm chứng." Lưu Na liếc mắt lườm cô gái cầm đầu một cái, chán ghét quay đầu.
"Thật hả?" Tiếp tục chứng thực.
"Thật ạ!" Thận trọng gật đầu.
"Cái đó, bạn học Sở không có quan hệ yêu đương gì với bạn học Lương Ý cả, nên toàn bộ chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi." Chủ nhiệm vẫn đang trầm mặc chợt thở dài một tiếng rồi mở miệng bênh vực cho Lương Ý.
"Nhưng. . . . . . cậu ấy nói chính Sở Du tự mình thừa nhận." Cô gái cầm đầu đột nhiên lớn tiếng kêu lên.
Lưu Na nghe xong thì đứng dậy, bước một bước dài đến trước mặt cô ta chất vấn, "Ai nói Sở Du thừa nhận? Cậu nói à?"
Cô gái cầm đầu cắn răng, giận hất mặt, không nói lời nào.
"Được rồi, cứ trực tiếp gọi nam sinh kia đến đây đối chất không phải được rồi sao. Nói nhảm nhiều như vậy để làm gì?" Ba Lưu chợt mở miệng nói.
Mọi người có mặt tại đây nghe nói thế thì đều không hẹn mà cùng nhau gật đầu, chỉ có chủ nhiệm là hơi khó xử.
"Thế nào? Không được hả?" Ba Lưu nhíu mày, nhìn chằm chằm chủ nhiệm, vẻ mặt hung ác. Chủ nhiệm đối mặt với tình cảnh này, cũng không muốn khiến nhiều người tức giận nên cũng đành phải miễn cưỡng gật đầu một cái.
Nửa tiếng sau.
Sau khi một thiếu niên với gương mặt tinh xảo không biến sắc bước vào phòng, cậu nhanh chóng quét mắt nhìn khung cảnh bên trong một lượt. Khi cậu thấy khuôn mặt vốn trắng nõn của Lương Ý trở nên bầm tím không chịu nổi thì trong con ngươi luôn tĩnh lặng kia nháy mắt trở nên thâm trầm khó hiểu, cả người tản ra một loại hơi thở lạnh lẽo.
"Bộ dạng của cậu nhóc này thật đẹp mắt!" Ba Lương len lén nói thầm với Lương Ý.
"Ờ. . . . . . chuyện này, bạn học Sở. . . . . ." Chủ nhiệm cười lấy lòng, gương mặt già nua cười tươi như một đóa hoa cúc.
Sở Du vẫn không nói gì.
Chủ nhiệm xoa xoa tay, xấu hổ cười cười: "Chuyện này, bạn học Sở, có tin đồn nói, em thích bạn học Lương Ý, chuyện này có thật hay không?" Chủ nhiệm vừa dứt lời, lại liếc mắt qua nhìn Lương Ý, Lương ý vội vàng cúi đầu xuống.
Sở Du hé miệng, khóe mắt như có như không lướt qua Lương Ý đang cúi thấp đầu, một lúc sau, lạnh lùng mở miệng, "Em không có quan hệ gì với bạn ấy cả!" Sở Du nói xong thì xoay người bước ra khỏi phòng. Trong nháy mắt cậu quay người rời đi, cặp mắt phượng sắc bén kia nhìn chòng chọc uy hiếp cô gái cầm đầu một cái, rồi mới chậm rãi rời đi. . . . . .
Tác giả :
Mị Tinh Nhân