Minh Hoa Thiên Tuệ
Chương 54: Gặp gỡ Chí Trung
Hắn cảm nhận được cơ thể mình càng lại gần thân ảnh đó thì càng có cảm giác thoải mái. Cơ thể hắn đang vô thức bò tới đó mặc cho vết thương rỉ ra. Hắn cố gắng trấn tỉnh nhưng đầu óc đã gần như bị dục hỏa thiêu đốt.
Lúc chạm vào làn da mịn màng ấy hắn bỗng trở nên dễ chịu hơn, nhưng lúc này hắn đã hoàn toàn rơi vào dục hỏa.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý chí, trong đầu hắn vẫn than phiền rằng: Ta ăn chay 24 năm. Không ngờ lại phạm vào giới thịt đêm nay.
Dưới ánh trăng mờ chiếu qua cánh rừng, có hai thân ảnh hòa quyện cùng nhau bên bờ hồ. Cảnh tượng kiều diễm khiến người ta phải đỏ mặt.
Những tiếng rên rỉ không rõ là của ai vang vọng trong đêm, xuyên qua các khẽ lá, đọng lại trên mặt sông tĩnh lặng tạo thành một bản hòa nhạc mập mờ, quyến rũ. Khi những tham lam, tiếng thỏa mãn chấm dứt cũng là lúc ánh bình minh đã lóe lên chào ngày mới.
Hắn mệt mỏi, đổ gục người xuống bên cạnh thân ảnh thơm tho, kiều diễm kia, cơ thể vô thức dang lấy cánh tay ôm cô gái vào lòng, che chở cô như một báu vật của đời mình.
Chừng hai giờ sau Thiên Tuệ từ từ tỉnh lại trong cơn mê man, cô nhớ rằng lúc nãy khi cô đến bên bờ sông có một mùi hương nào đó lướt qua mũi cô. Nó khiến cô vô cùng đau đớn, khó chịu. Chống cự với cơn đau một hồi thì cô quá mệt mỏi mà vô thức thiếp đi.
Chưa bao giờ cô lại có một giấc ngủ ngon như hôn nay a. Cô thấy man mát cùng hạ thân hơi ươn ướt. Cô mở mắt trợn to ra. Đập vào mắt cô là một khuôn ngực rắn chắc. Cô ý thức được mình đang gối lên tay ai đó, cô nhìn xuống thân mình, hoảng loạn mà hét lớn: “A... A... A... A... A..."
Thân thể cô phơi bày toàn bộ ra bên ngoài, cái gì cũng không có hết.
Khi Chí Trung nghe thấy tiếng hét hắn cũng bật tỉnh dậy, nhưng lại ăn ngay một chưởng vào mặt, khiến hắn văng ra xa.
“Cái gì thế..." Chưa kịp hiểu chuyện gì thì hắn bỗng quay qua phía kia. Rơi vào mắt hắn là một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, tuyệt sắc giai nhân.
Hắn không biết cô lấy tốc độ gì mà mặc áo vào nhanh thế nhưng hắn đang ngơ người cả một lúc. Phải biết rằng có dạng mĩ nhân gì mà hắn chưa nhìn qua nhưng chưa có ai khiến hắn phải sững sờ như vậy.
“Tên khốn khiếp chết tiệt, ngươi dám... Ngươi dám." Cô thở không ra hơi vừa lắp bắp nói, hai má cô đỏ hồng như táo, bên cạnh đó là hai hàng nước mắt khuất nhục lã chã tuôn ra.
Bao nhiêu năm cô còn chưa có người mình thích mà bây giờ thân thể cô đã bị người ta chạm vào. Hu hu.
Thấy nước mắt cô tuôn ra như thế, đột nhiên hắn hoảng hốt hoàn hồn. Hắn nhặt đồ lên đứng dậy bước tới, miệng ấp a ấp úng định giải thích: “Ta... Ta... Không cố ý, ta cũng là người bị hại."
Từng giọt nước mắt kia đánh vào những cảm xúc của hắn, lần đầu tiên trong đời hắn muốn ôm ai đó, vỗ về an ủi ai đó nhưng hắn chẳng biết phải làm sao cả.
Cô hất tay hắn ra, lau đi hai hàng nước mắt e thẹn. Bỗng chốc sự giận dữ trong mắt cô nổi lên, cô muốn giết kẻ này a. Bàn tay cô triệu tập hỏa diễm phóng thẳng về phía hắn, với khoản cách quá gần như này hắn căn bản chẳng thể tránh nổi.
Đột nhiên hắn cũng cảm nhận không khí hơi đổi, theo bản năng thân thể né tránh đòn tấn công của cô gái này một cách nhanh chóng rồi lùi bước ra xa giữ khoản cách.
Thấy hắn dễ dàng né tránh như vậy, Thiên Tuệ cũng đứng lên, nhưng đôi chân cô xụi lơ đi khiến cô xuýt ngã, một dòng chất lỏng sềnh sệt chảy xuống, cảm giác vô cùng khó chịu xen lẫn nhục nhã, cô phóng ánh mắt như muốn băm thây kẻ trước mắt ra.
Hắn cũng lấy tốc độ nhanh nhất mặc đồ vào, nhìn chằm chằm về phía cô, nhưng ánh mắt hắn hiện ra sự lạnh lẽo, hắn mở miệng: “Cô là... Một phù thủy?"
“Cái gì phù thủy?" Thiên Tuệ khó hiểu vặn hỏi.
Nghe đến ngôn ngữ này hắn mới sực suy nghĩ rằng cô cũng xuất thân từ kinh thành, thế là hắn lạnh lẽo nói tiếp: “Ta không biết bằng cách nào mà cô có thể sống sót đến bây giờ. Nhưng hôm nay gặp ta cô phải chết."
Hắn vô cùng căm thù lũ phù thủy, vì chúng mà sự kiện đó mới xảy ra.
Không hỏi nhiều nữa, cô triệu hồi hỏa diễm lên tấn công trực diện với hắn. Dĩ nhiên là hắn né được một cách dễ dàng.
Cô gái này, tại sao cô ta có thể phóng xuất được hỏa nguyên tố nhanh đến vậy. Chẳng phải các hỏa phù thủy chỉ có thể tập trung ngọn lửa rất yếu ớt, cần rất nhiều thời gian để niệm sao, vậy mà cô gái trước mắt có thể ngay lập tức phóng ra.
Phù thủy bậc hai, trong tâm trí hắn hiện ra câu trả lời khí tức hắn cảm nhận từ cô không thể xa lạ hơn dược, chắc chắn là phù thủy bậc hai. Cô gái này rất mạnh, rất nguy hiểm, bắt buộc phải giết.
“Cái gì thế..." Nhìn xuống dưới hai chân bị đóng băng, hắn lại nhìn đến cô gái kia. Không thể nào, tận hai hệ nguyên tố.
Thiên Tuệ phóng một tràn hỏa diễm về phía hắn, cô đã rất muốn nướng chín tên chết tiệt này rồi, nhưng cô chỉ ra tay rất nhẹ. Cứ ngỡ rằng hắn sẽ phải bị bỏng lớn thì... Thân ảnh của hắn vẫn lành lặn hiện ra trước mắt cô.
...
Bên lề:
Chí Trung: Không ngờ ta và nương tử lại có cuộc gặp mặt đầy ướt át đến vậy.
Thiên Tuệ đỏ mặt bực tức nhéo mạnh vào mặt khiến hắn la đau.
Chí Trung bày ra hàng loạt dụng cụ, chỉ quấn mỗi cái khăn trên giường, chớp mắt quyến rũ Thiên Tuệ: Đến chà đạp ta đi.
Thiên Tuệ:...
Cô muốn trả hàng.
Lúc chạm vào làn da mịn màng ấy hắn bỗng trở nên dễ chịu hơn, nhưng lúc này hắn đã hoàn toàn rơi vào dục hỏa.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý chí, trong đầu hắn vẫn than phiền rằng: Ta ăn chay 24 năm. Không ngờ lại phạm vào giới thịt đêm nay.
Dưới ánh trăng mờ chiếu qua cánh rừng, có hai thân ảnh hòa quyện cùng nhau bên bờ hồ. Cảnh tượng kiều diễm khiến người ta phải đỏ mặt.
Những tiếng rên rỉ không rõ là của ai vang vọng trong đêm, xuyên qua các khẽ lá, đọng lại trên mặt sông tĩnh lặng tạo thành một bản hòa nhạc mập mờ, quyến rũ. Khi những tham lam, tiếng thỏa mãn chấm dứt cũng là lúc ánh bình minh đã lóe lên chào ngày mới.
Hắn mệt mỏi, đổ gục người xuống bên cạnh thân ảnh thơm tho, kiều diễm kia, cơ thể vô thức dang lấy cánh tay ôm cô gái vào lòng, che chở cô như một báu vật của đời mình.
Chừng hai giờ sau Thiên Tuệ từ từ tỉnh lại trong cơn mê man, cô nhớ rằng lúc nãy khi cô đến bên bờ sông có một mùi hương nào đó lướt qua mũi cô. Nó khiến cô vô cùng đau đớn, khó chịu. Chống cự với cơn đau một hồi thì cô quá mệt mỏi mà vô thức thiếp đi.
Chưa bao giờ cô lại có một giấc ngủ ngon như hôn nay a. Cô thấy man mát cùng hạ thân hơi ươn ướt. Cô mở mắt trợn to ra. Đập vào mắt cô là một khuôn ngực rắn chắc. Cô ý thức được mình đang gối lên tay ai đó, cô nhìn xuống thân mình, hoảng loạn mà hét lớn: “A... A... A... A... A..."
Thân thể cô phơi bày toàn bộ ra bên ngoài, cái gì cũng không có hết.
Khi Chí Trung nghe thấy tiếng hét hắn cũng bật tỉnh dậy, nhưng lại ăn ngay một chưởng vào mặt, khiến hắn văng ra xa.
“Cái gì thế..." Chưa kịp hiểu chuyện gì thì hắn bỗng quay qua phía kia. Rơi vào mắt hắn là một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, tuyệt sắc giai nhân.
Hắn không biết cô lấy tốc độ gì mà mặc áo vào nhanh thế nhưng hắn đang ngơ người cả một lúc. Phải biết rằng có dạng mĩ nhân gì mà hắn chưa nhìn qua nhưng chưa có ai khiến hắn phải sững sờ như vậy.
“Tên khốn khiếp chết tiệt, ngươi dám... Ngươi dám." Cô thở không ra hơi vừa lắp bắp nói, hai má cô đỏ hồng như táo, bên cạnh đó là hai hàng nước mắt khuất nhục lã chã tuôn ra.
Bao nhiêu năm cô còn chưa có người mình thích mà bây giờ thân thể cô đã bị người ta chạm vào. Hu hu.
Thấy nước mắt cô tuôn ra như thế, đột nhiên hắn hoảng hốt hoàn hồn. Hắn nhặt đồ lên đứng dậy bước tới, miệng ấp a ấp úng định giải thích: “Ta... Ta... Không cố ý, ta cũng là người bị hại."
Từng giọt nước mắt kia đánh vào những cảm xúc của hắn, lần đầu tiên trong đời hắn muốn ôm ai đó, vỗ về an ủi ai đó nhưng hắn chẳng biết phải làm sao cả.
Cô hất tay hắn ra, lau đi hai hàng nước mắt e thẹn. Bỗng chốc sự giận dữ trong mắt cô nổi lên, cô muốn giết kẻ này a. Bàn tay cô triệu tập hỏa diễm phóng thẳng về phía hắn, với khoản cách quá gần như này hắn căn bản chẳng thể tránh nổi.
Đột nhiên hắn cũng cảm nhận không khí hơi đổi, theo bản năng thân thể né tránh đòn tấn công của cô gái này một cách nhanh chóng rồi lùi bước ra xa giữ khoản cách.
Thấy hắn dễ dàng né tránh như vậy, Thiên Tuệ cũng đứng lên, nhưng đôi chân cô xụi lơ đi khiến cô xuýt ngã, một dòng chất lỏng sềnh sệt chảy xuống, cảm giác vô cùng khó chịu xen lẫn nhục nhã, cô phóng ánh mắt như muốn băm thây kẻ trước mắt ra.
Hắn cũng lấy tốc độ nhanh nhất mặc đồ vào, nhìn chằm chằm về phía cô, nhưng ánh mắt hắn hiện ra sự lạnh lẽo, hắn mở miệng: “Cô là... Một phù thủy?"
“Cái gì phù thủy?" Thiên Tuệ khó hiểu vặn hỏi.
Nghe đến ngôn ngữ này hắn mới sực suy nghĩ rằng cô cũng xuất thân từ kinh thành, thế là hắn lạnh lẽo nói tiếp: “Ta không biết bằng cách nào mà cô có thể sống sót đến bây giờ. Nhưng hôm nay gặp ta cô phải chết."
Hắn vô cùng căm thù lũ phù thủy, vì chúng mà sự kiện đó mới xảy ra.
Không hỏi nhiều nữa, cô triệu hồi hỏa diễm lên tấn công trực diện với hắn. Dĩ nhiên là hắn né được một cách dễ dàng.
Cô gái này, tại sao cô ta có thể phóng xuất được hỏa nguyên tố nhanh đến vậy. Chẳng phải các hỏa phù thủy chỉ có thể tập trung ngọn lửa rất yếu ớt, cần rất nhiều thời gian để niệm sao, vậy mà cô gái trước mắt có thể ngay lập tức phóng ra.
Phù thủy bậc hai, trong tâm trí hắn hiện ra câu trả lời khí tức hắn cảm nhận từ cô không thể xa lạ hơn dược, chắc chắn là phù thủy bậc hai. Cô gái này rất mạnh, rất nguy hiểm, bắt buộc phải giết.
“Cái gì thế..." Nhìn xuống dưới hai chân bị đóng băng, hắn lại nhìn đến cô gái kia. Không thể nào, tận hai hệ nguyên tố.
Thiên Tuệ phóng một tràn hỏa diễm về phía hắn, cô đã rất muốn nướng chín tên chết tiệt này rồi, nhưng cô chỉ ra tay rất nhẹ. Cứ ngỡ rằng hắn sẽ phải bị bỏng lớn thì... Thân ảnh của hắn vẫn lành lặn hiện ra trước mắt cô.
...
Bên lề:
Chí Trung: Không ngờ ta và nương tử lại có cuộc gặp mặt đầy ướt át đến vậy.
Thiên Tuệ đỏ mặt bực tức nhéo mạnh vào mặt khiến hắn la đau.
Chí Trung bày ra hàng loạt dụng cụ, chỉ quấn mỗi cái khăn trên giường, chớp mắt quyến rũ Thiên Tuệ: Đến chà đạp ta đi.
Thiên Tuệ:...
Cô muốn trả hàng.
Tác giả :
๖ۣۜ£ườ¡ℜɑℭɦươղɕッ