Minh Dực Kiến
Quyển 2 - Chương 5
Chương thứ năm
Thiên Sơn mây trắng tuyết ngà, phương xa yêu quái đến tìm Huyền Quy
Đỉnh Thiên Sơn phủ tuyết, hàng năm bịt kín một tầng trắng xóa suốt bốn mùa không tan, có câu nói rằng: Đêm trăng sáng mà lên đỉnh Thiên Sơn sẽ như lạc giữa biển mây vô tận.
Nhìn từ chân núi đến khe sâu, khắp nơi đều là thông tùng xanh mướt, cây cao tán rậm, tiếp tục nhìn lên trên, trên thảo nguyên kim liên từng đóa, hoa nở rực rỡ. Phía trên giới tuyến tuyết rơi tạo thành, đá tảng loạn chồng lên nhau, từng bông tuyết liên trắng muốt như thỏ ngọc phủ phục dưới vách đá trong khí hậu lạnh buốt, nhìn cực kỳ lanh lợi đáng yêu. Tương truyền năm ấy Chu Mục Vương đã từng cưỡi hết tám con bảo mã chạy hết chín vạn dặm mới tới được Thiên Sơn, tại Dao Trì Yến có duyên gặp được Vương mẫu nương nương, cuối cùng được ban tiên tửu thọ đến trăm năm.
Vừa mới vào hạ, giữa vạn lý trời quang, một lão nhân gia hạc phát đồng nhan[1] bước chân như bay trên sườn núi hầu như không có sơn đạo đi tới. Bỗng nhiên, lão dừng lại cước bộ, ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, bấm bấm ngón tay tính toán, sau đấy không tiếp tục đi về phía trước nữa mà tìm một khối đá nhô cao như ghế dựa, phất đi tàn sương trên mặt, thong thả ngồi xuống.
Lão nhân gia ngồi trên tảng đá râu dài bay bay, đầu bạc như mây, một thân trường bào trắng noãn chỉnh tề theo gió lay động, tiên phong đạo cốt, thật có vài phần vị đạo cao nhân.
Lại qua một lúc, trong không gian vang lên tiếng bước chân lộn xộn vội vàng đến gần.
Một đồng tử với hai búi tóc cao cao trên lưng đeo một cái hòm vội vã chạy tới.
Đặt mông ngồi xuống bên cạnh lão nhân mà thở hồng hộc, đồng tử nhịn không được phều phào nói: “Sư phó…… Ngài đi nhanh quá…… Ai u!" Trán bị lão nhân gõ một cái, tuy rằng lực đạo không phải rất nặng, nhưng thanh âm quả thực cực vang.
“Nhóc con, dám so sánh với ta, đáng đánh!"
Tiểu đồng tử nghẹn khuất, chớp chớp mắt mấy cái không dám phàn nãn nữa, qua một lúc, lại vẫn nhịn không được hỏi lão nhân: “Sư phó, vì sao lại dừng chỗ này? Sắp về đến nhà rồi, trời rét đất lạnh, về nhà nghỉ ngơi đốt lửa sưởi ấm không phải tốt hơn sao?"
Lão nhân vuốt bộ râu dài, cười nhưng không nói.
Đồng tử lại càng khó hiểu, đúng lúc này, trên đỉnh đầu đột nhiên một tiếng động ầm ĩ vang lên, tiểu đồng vội vàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy tuyết đang đóng trên đỉnh núi ầm ầm nứt ra, cuồn cuộn như sóng gào thét lao xuống, sóng tuyết cao đến hơn mười trượng, hướng chân núi phô thiên cái địa đổ ầm ầm, vụn tuyết đầy trời khuếch tán trong không gian, hoàng tráng, đẹp đẽ, nhưng cũng chứa đầy nguy hiểm chết người.
Tiểu đồng trừng lớn đôi mắt đen bóng, trơ trơ nhìn sóng tuyết dâng trào hung mãnh nuốt sống sơn đạo trước mặt, nếu hai người chỉ đi thêm một chút nữa thôi, lúc này e rằng đã chôn thây dưới tuyết. Nhịn không được lại nuốt thêm một ngụm nước miếng, đồng tử quay đầu nhìn về phía lão nhân. Lão nhân râu bạc lại dường như đã sớm đoán trước, an an ổn ổn ngồi trên tảng đá, nhàn nhã thưởng thức cảnh tuyết, giống như điều đáng tiếc duy nhất lúc này là ở bên cạnh lão không có một chén trà nóng để nhâm nhi.
Đợi tất cả an tĩnh lại, lão nhân mới vỗ vỗ đám bụi tuyết trên người, bầu trời vẫn xanh ngắt rộng lớn như cũ, trên đỉnh Thiên Sơn quay trở về bình tĩnh an tường, ai cũng không thể ngờ, vừa mới đây thôi đã có một trận tuyết lở hiểm ác.
Tiểu đồng nhìn lão nhân thản nhiên đứng lên vỗ xuống bụi truyết trên người, nhịn không được cảm thán: “Sư phó, ngài…… quả là thần cơ diệu toán a!"
“Oa nhi vô tri, lão phu sống đã vạn năm, nếu ngay cả việc nhỏ ấy mà cũng tính không được, chẳng phải sẽ bị đồng đạo cười nhạo sao?"
Lão vừa dứt lời đã nghe một thanh âm cười nói từ trên trời vọng xuống: “Lão ô quy, nếu nói như vậy, ngươi cũng tính ra được hôm nay ta đến tìm ngươi sao?"
Lão giả mạnh giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy giữa không trung, một nam nhân hồng y xích phát đang thản nhiên khoanh tay lơ lửng giữa bầu trời, trên lưng hắn là một đôi cánh dơi đen sì mở rộng, đập vỗ khiến gió lốc nổi lên, một đầu hồng phát nương theo bay lượn, giống như liệt hỏa.
“Minh, Minh xà?!"
Lão giả kinh hãi thất sắc như nhìn thấy quỷ, biểu tình đạm nhạt thi nhiên vừa rồi mất sạch không còn chút gì, vội vàng kéo tay tiểu đồng tử xoay người định chạy, thế nhưng mới được ba bước, một cái vực sâu không thấy đáy đã đột nhiên xuất hiện trước mắt, mặt đất bắt đầu dao động, một nam nhân y phục sang quý nhưng khuôn mặt cương lãnh và đôi mắt trắng xám quỷ dị thẳng tắp từ dưới đất trồi lên, ngăn lại đường đào tẩu của lão.
Lão giả bất đắc dĩ đứng lại, quay đầu nhìn ra sau, đã thấy xích phát nam nhân kia thu lại hai cánh hạ xuống tảng đá lão vừa ngồi, một chân khoang lại, một chân dựng thẳng ngồi xuống, biểu tình ngang tàng, một cánh tay gác lên bên chân chống thẳng, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.
“Ngươi, các ngươi muốn làm gì?" Lão nhân nhìn qua có vẻ tuổi cao sức yếu nhưng đôi mắt lại lanh lợi cực kì, liếc một cái đã nhận ra thứ chặn sau lưng lão cũng là một con yêu quái, hơn nữa sức mạnh tuyệt không dưới Minh xà, trong lòng càng hoảng hốt gấp đôi.
Lão cùng Minh xà kia thật ra đã từng gặp một lần, nhớ rõ là khoảng năm ngàn năm trước, lão vì tìm một bảo vật mà đến tận nơi thâm sơn, vất vả lắm mới tìm ra hi thế chân bảo Phá Vụ châu, không ngờ lại bị một con hổ yêu trán trắng mạnh mẽ cướp mất, lão lúc ấy tuy rằng đã có năm ngàn năm tu vi, nhưng nếu luận yêu thuật lão tuyệt đối không phải đối thủ của bạch hổ kia, mắt thấy bản thân sắp mất cả đồ lẫn mạng, đúng lúc này con Minh xà kia lại xuất hiện, không nói hai lời, há mồm một phát nuốt sạch bạch lão hổ tinh. Xong xuôi mới liếc qua nhìn lão thật lâu, cuối cùng bỏ lại một câu: “Mai rùa quá cứng!" Lão còn chưa hiểu ra mọi thứ thế nào, đã thấy hắn ngay cả bảo vật dưới đất cũng không thèm nhìn đã nghênh ngang bỏ đi.
Mạc danh kỳ diệu giữ được tính mạng cũng đoạt lại được bảo bối, lão về sau cũng có ý hỏi thăm Minh xà kia, biết được nó là thượng cổ yêu quái, tu luyện đã mấy vạn năm, pháp lực cao cường, thế nhưng hành sự lại vô pháp hình dung, phần lớn chỉ vì hứng thú, không phân thiện ác.
Vốn tưởng rằng thiên hạ to lớn, có đến năm cùng tháng tận cũng không có khả năng gặp lại con yêu này, ai ngờ ngày hôm nay nó lại tìm đến tận cửa.
Lão vốn là con Huyền Quy vạn năm, yêu thuật khác có lẽ không tinh, nhưng riêng bói toán luôn tự phụ là xuất thần nhập hóa, ngày thường tính ra tai họa, sớm biết cách cầu cát tránh hung, nếu có yêu quái để mắt tới bảo bối của lão, lão liền nhanh chóng mang tiểu đồ đệ chạy trốn, mấy ngàn năm nay trải qua vẫn bình an vô sự.
Đáng tiếc chiêm thuật của lão cho dù có diệu đến đâu, dị thú đứng ngoài ngũ hành đã sớm không ở trong đó. Chỉ sợ có dùng cái xác già của lão làm thành quẻ bói, cũng vô phương biết được làm sao hôm nay đại họa lại lâm đầu.
Lão huyền quy không khỏi âm thầm phỏng đoán, Minh xà kia, chẳng lẽ cũng giống đám yêu quái khác, nhìn trúng bảo vật nào đó của lão?
Đáng tiếc, thuật bói toán của lão thật sự không thể nhìn ra một chút tâm tư nào của con thượng cổ xích xà này……
Cửu Minh ngồi trên tảng đá, nhìn một già một trẻ đứng bên giới, nhãn thần ngưng trọng, không biết đang cân nhắc cái gì.
Ô quy kia…… Vỏ cứng lắm, khó ăn, lại còn là huyền quy vạn năm, thịt già lắm rồi, nấu kiểu gì cũng dai……Mà cái con bé kia, dính răng cũng không bõ……
……
May mắn vẫn còn Phi Liêm biết bản thân đến đây làm gì, y tiến lên từng bước, hỏi: “Ngươi chính là vạn năm Huyền Quy tinh dưới chân núi Thiên Sơn?"
Lão nhân biết không thể gạt được, chỉ đành phải gật đầu: “Đúng là lão phu, không biết hai vị đến đây là có chuyện gì quan trọng?"
“Chỉ muốn hỏi một chút, thiên hạ có thứ nào có thể thay thế bảo châu trên đỉnh Tỏa Yêu Tháp?"
“Bảo châu của Tỏa Yêu Tháp?! Này, này……"
Lão nhân tuy không hiểu vì sao y lại hỏi cái này nhưng vẫn kinh hãi lắp bắp trả lời, “Bảo châu của Tỏa Yêu Tháp cũng không phải tục vật, nghe nói là do tinh hồn của cổ thần thiên địa luyện hóa mà thành, phàm gian làm sao có vật nào giống y hệt nó được?" Thật cẩn thận đánh giá Phi Liêm, nhìn y mặt gỗ vô cảm, có vẻ dễ bị đuổi đi bèn nhân tiện nói, “Xin thứ lỗi lão phu cô lậu quả văn, quả thật chưa từng nghe nói có loại bảo bối lợi hại thế này. Hai vị nếu không có chuyện gì khác, lão phu cùng tiểu đồ có thể đi trước không?"
Phi Liêm vừa nghe lão nói như thế, quả thật giống như không biết điều gì, bàn tay vừa nhấc, vực sâu trên mặt đất dần dần khép lại, trở về nguyên trạng, dường như có ý định thả lão rời đi.
Lão nhân còn đang mừng thầm trong lòng, một thanh âm lạnh lùng đột nhiên vang lên: “Không có thứ giống hệt, vậy sẽ có thứ không khác lắm đi? Lão ô quy, ngươi nên nghĩ cho cẩn thận! Nếu không…… A a, nghe nói canh thịt rùa hầm là thứ đại bổ a, nếu là vạn năm huyền quy, không biết tác dụng sẽ thế nào?"
Quay đầu lại nhìn, không xong rồi! Con yêu quái kia đang cười đến lộ cả răng nanh, từ bên trong cánh môi bàng bạc phun ra cái lưỡi chẻ đôi đỏ rực, miệng nhếch lên lộ ra hàm răng tua tủa đầy nọc độc càng dọa người.
Lão huyền quy dù sao cũng là yêu quái vạn năm, bản lĩnh sát ngôn quan sắc cũng khá cao minh, lúc này liền không dám lừa gạt nữa, vội vàng phân phó tiểu đồng kia hạ xuống cái hòm trên lưng, từ bên trong lấy ra một cuộn trúc. Thứ này có vẻ đã lâu năm, thẻ trúc bên trong sớm đã vàng đến nứt ra, gân cùng da trâu dùng để xuyên thẻ cũng đã bị mài mòn đến lợi hại, có điều câu chữ bên trên không hiểu sao vẫn cực kì rõ ràng.
Lão huyền quy nheo lại đôi mắt già cả, cúi gần hết cỡ, giống như đang đánh hơi cái gì trên thẻ trúc, hồi lâu sau, bỗng nhiên lông mày vui mừng rướn cao, nâng đầu, nói với Cửu Minh: “Có có! Phía nam Tần Quan có một rừng đá tên là Đan Hà, trong sơn nham có một bảo vật, tên là Âm Dương thạch!"
“Âm Dương thạch? Có tác dụng gì?"
Lão huyền quy cúi đầu nhìn, lại đáp: “Có thể đoán trước thiên văn khí hậu!"
“Thế có tác dụng gì? Không lẽ đem thứ đồ chơi này đặt trên đỉnh Tỏa Yêu Tháp thông báo cho đám yêu quái đến một tia sáng cũng không nhìn thấy bên trong biết ngày mai trời nắng hay mưa sao?! Tìm tiếp!!"
“Vâng, vâng, vâng……" Lão huyền quy cực sợ sát tinh này, vội vàng tiếp tục cúi đầu tra tìm, qua một lúc, lại tiếp tục ồn ào, “Có! Có rồi! Tại ngọn núi đứng đầu Tây Hoa Sơn, Tiễn Lai sơn, có Tẩy thạch!"
“Có tác dụng gì?"
“Ách, này…… Nghe nói thời thượng cổ, được dùng để gội đầu."
Cửu Minh trừng lão huyền quy, không giận phản cười: “Ngươi không phải định nói ta lấy cái thứ khỉ này cho đám yêu quái mấy nghìn năm không tắm kia tẩy cho sạch sẽ chứ?"
“Không, không, không dám, không dám!" Lão huyền quy lúc này đã sợ tới mức cả người đầm đìa mồ hôi lạnh, phải biết rằng đám yêu quái trong Tỏa Yêu Tháp kia không có lấy một con lương thiện, nếu không phải tội ác ngập trời, làm sao lại bị thiên giới nhốt vào lao ngục vạn năm không nhìn thấy mặt trời kia?! Thế này còn không phải châm chọc bọn chúng không cách nào ra khỏi tháp sao? Lão thống khổ nhăn mặt, thật không biết nên làm thế nào cho phải, đành tiếp tục tra tìm, “Mã Bảo, có thể biến đá thành ngựa…… Không được, còn có, còn có…… Thủy Kiến Bảo, có thể phun ra nước…… Không được…… Ma Kính Thạch của Hiên Viên ……"
Liếc mắt nhìn trộm lên, thấy yêu quái kia sắc mặt càng lúc càng không kiên nhẫn, hung quang trong mắt cũng càng lúc càng sáng, đáng sợ đến mức lão chỉ còn cách vội vã chôn đầu trong cuốn trúc ghi chép lại bách bảo trong thiên hạ liều mạng tra tìm, nhưng mà càng gấp, lại càng tìm không ra……
Bỗng Phi Liêm vẫn trầm mặc một bên lên tiếng: “Tìm thứ gì ngươi không biết tác dụng."
Lão huyền quy nghe vậy linh quang chợt lóe, đúng a, đã là bảo bối không gì không làm được, làm sao còn lo bị hắn quát nữa? Lão vội vàng tìm tiếp, không đến một lúc đã mừng rỡ ngẩng lên, nói: “Từ thời Hiên Viên hoàng đế, có một viên Ngũ Diệu thần châu, là do Thái Bạch, Tuế Tinh, Thần Tinh, Huỳnh Hoặc, Trấn Minh, năm sao tụ lại mà thành, là bảo vật vô giá!"
“Vật ấy hiện giờ ở đâu?"
“Theo ghi chép cuối cùng, sau khi rơi vào tay Ân Trụ thì đã biến mất."
==================
“Sư phó…… Bọn họ không phải nên đi Vị Thủy tìm cái gì mà Ngũ Diệu Thần Châu kia sao?"
“……"
“Thế sao bọn họ còn không đi?……"
Lão huyền quy cúi đầu, vẻ mặt như muốn khóc, cả ngươi run run chỉ muốn lấy đao chẻ luôn tiểu đồng tử cho rồi, quay đầu lại nhìn, phía sau bọn họ là một tứ hợp viện nho nhỏ. Nơi đây thuộc Tây Vực, dân du mục còn nhiều hơn người Hán, thế mà tiểu viện tử này lại lấy kiến trúc của nhà ở vùng Giang Nam mà dựng nên, chỉ nhìn cánh cửa đằng kia, khung cửa bằng cẩm thạch, cánh cửa bằng gỗ đặc sơn đen, từng viên ngói xanh trên đầu đều điêu khắc hoa văn, chốn chốn hấp dẫn đôi mắt người ta chú ý. Những gian phòng bên trong lại càng đừng nhắc đến, trong hai sương phòng trái phải là nội thất tinh mỹ, đồ đạc đều dùng gỗ Mộc gia màu sắc trang nhã làm thành, lão mỗi ngày đều chăm chú phân phó tiểu đồ đệ quét tước thật sạch sẽ. Giường bằng gỗ Hoàng Hoa Lê Mộc, bốn trụ bốn góc, trên mặt giường cùng tấm chắn hai bên đều có hình điêu khắc, tĩnh mục mà tao nhã, tuyệt đối là vật hiếm có được dụng tâm tạo dựng, trên giường là hai chiếc chăn bằng tơ tằm, từng sợi đều được tỉ mỉ ngâm tẩm bằng nước sông Giang Lăng, cuối cùng mới tạo thành thượng phẩm loại này, nhẹ nhàng mà mềm mại, có thể so với thiên y, là lão cố ý mang về từ Lãng Trung xa xôi.
Người ta nói thủy quái ngư tinh chỉ ẩn núp dưới vực sâu, không có động tĩnh không chịu ló đầu ra, lão lại không giống, thử nghĩ xem, sống như thế đã vạn năm, chẳng lẽ còn muốn lão nằm trong cái vực nước nho nhỏ dưới chân Thiên Sơn, đông chỉ thấy mặt hồ phủ băng, hạ chỉ có thể uống tuyết chảy trong núi kia sao?!
Nhưng mà hôm nay tước chiêm cưu sào[1], bị hai tên yêu quái không biết lý lẽ đoạt mất nhà ở, đạo lý này, lão còn có thể đi nói với ai đây……
Cố tình cái con xích phát yêu quái không biết trái phải kia còn ngông nghênh nói với lão: “Chỉ cần chúng ta ở đây nghỉ ngơi mấy ngày, bảo đảm cả ngàn năm nữa cũng không có bất cứ yêu quái nào dám lảng vảng quanh nơi này trăm dặm! Coi như trả ơn ngươi chỉ đường cho chúng ta đi!"
Lão huyền quy tinh nghe xong lời này, ngoài mặt thì liên tục cười bồi, trong lòng lại muốn ôm mặt khóc nức nở, hai con yêu quái này, so với một trăm tiểu yêu bình thường càng khiến người ta không được sống yên ổn a!
=================
Tác giả có chuyện muốn nói:
Từ đầu năm đến bây giờ ~ nghỉ so với không được nghỉ càng mệt a, đặc biệt là nghỉ năm mới……
=================
[1] Hạc phát đồng nhan: Tóc đã bạc nhưng mặt như trẻ con J) Lão Ngoan Đồng đây chăng =))
[2] Tước chiếm cưu sào: Chim sẻ chiếm tổ chim tu hú
Thiên Sơn mây trắng tuyết ngà, phương xa yêu quái đến tìm Huyền Quy
Đỉnh Thiên Sơn phủ tuyết, hàng năm bịt kín một tầng trắng xóa suốt bốn mùa không tan, có câu nói rằng: Đêm trăng sáng mà lên đỉnh Thiên Sơn sẽ như lạc giữa biển mây vô tận.
Nhìn từ chân núi đến khe sâu, khắp nơi đều là thông tùng xanh mướt, cây cao tán rậm, tiếp tục nhìn lên trên, trên thảo nguyên kim liên từng đóa, hoa nở rực rỡ. Phía trên giới tuyến tuyết rơi tạo thành, đá tảng loạn chồng lên nhau, từng bông tuyết liên trắng muốt như thỏ ngọc phủ phục dưới vách đá trong khí hậu lạnh buốt, nhìn cực kỳ lanh lợi đáng yêu. Tương truyền năm ấy Chu Mục Vương đã từng cưỡi hết tám con bảo mã chạy hết chín vạn dặm mới tới được Thiên Sơn, tại Dao Trì Yến có duyên gặp được Vương mẫu nương nương, cuối cùng được ban tiên tửu thọ đến trăm năm.
Vừa mới vào hạ, giữa vạn lý trời quang, một lão nhân gia hạc phát đồng nhan[1] bước chân như bay trên sườn núi hầu như không có sơn đạo đi tới. Bỗng nhiên, lão dừng lại cước bộ, ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, bấm bấm ngón tay tính toán, sau đấy không tiếp tục đi về phía trước nữa mà tìm một khối đá nhô cao như ghế dựa, phất đi tàn sương trên mặt, thong thả ngồi xuống.
Lão nhân gia ngồi trên tảng đá râu dài bay bay, đầu bạc như mây, một thân trường bào trắng noãn chỉnh tề theo gió lay động, tiên phong đạo cốt, thật có vài phần vị đạo cao nhân.
Lại qua một lúc, trong không gian vang lên tiếng bước chân lộn xộn vội vàng đến gần.
Một đồng tử với hai búi tóc cao cao trên lưng đeo một cái hòm vội vã chạy tới.
Đặt mông ngồi xuống bên cạnh lão nhân mà thở hồng hộc, đồng tử nhịn không được phều phào nói: “Sư phó…… Ngài đi nhanh quá…… Ai u!" Trán bị lão nhân gõ một cái, tuy rằng lực đạo không phải rất nặng, nhưng thanh âm quả thực cực vang.
“Nhóc con, dám so sánh với ta, đáng đánh!"
Tiểu đồng tử nghẹn khuất, chớp chớp mắt mấy cái không dám phàn nãn nữa, qua một lúc, lại vẫn nhịn không được hỏi lão nhân: “Sư phó, vì sao lại dừng chỗ này? Sắp về đến nhà rồi, trời rét đất lạnh, về nhà nghỉ ngơi đốt lửa sưởi ấm không phải tốt hơn sao?"
Lão nhân vuốt bộ râu dài, cười nhưng không nói.
Đồng tử lại càng khó hiểu, đúng lúc này, trên đỉnh đầu đột nhiên một tiếng động ầm ĩ vang lên, tiểu đồng vội vàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy tuyết đang đóng trên đỉnh núi ầm ầm nứt ra, cuồn cuộn như sóng gào thét lao xuống, sóng tuyết cao đến hơn mười trượng, hướng chân núi phô thiên cái địa đổ ầm ầm, vụn tuyết đầy trời khuếch tán trong không gian, hoàng tráng, đẹp đẽ, nhưng cũng chứa đầy nguy hiểm chết người.
Tiểu đồng trừng lớn đôi mắt đen bóng, trơ trơ nhìn sóng tuyết dâng trào hung mãnh nuốt sống sơn đạo trước mặt, nếu hai người chỉ đi thêm một chút nữa thôi, lúc này e rằng đã chôn thây dưới tuyết. Nhịn không được lại nuốt thêm một ngụm nước miếng, đồng tử quay đầu nhìn về phía lão nhân. Lão nhân râu bạc lại dường như đã sớm đoán trước, an an ổn ổn ngồi trên tảng đá, nhàn nhã thưởng thức cảnh tuyết, giống như điều đáng tiếc duy nhất lúc này là ở bên cạnh lão không có một chén trà nóng để nhâm nhi.
Đợi tất cả an tĩnh lại, lão nhân mới vỗ vỗ đám bụi tuyết trên người, bầu trời vẫn xanh ngắt rộng lớn như cũ, trên đỉnh Thiên Sơn quay trở về bình tĩnh an tường, ai cũng không thể ngờ, vừa mới đây thôi đã có một trận tuyết lở hiểm ác.
Tiểu đồng nhìn lão nhân thản nhiên đứng lên vỗ xuống bụi truyết trên người, nhịn không được cảm thán: “Sư phó, ngài…… quả là thần cơ diệu toán a!"
“Oa nhi vô tri, lão phu sống đã vạn năm, nếu ngay cả việc nhỏ ấy mà cũng tính không được, chẳng phải sẽ bị đồng đạo cười nhạo sao?"
Lão vừa dứt lời đã nghe một thanh âm cười nói từ trên trời vọng xuống: “Lão ô quy, nếu nói như vậy, ngươi cũng tính ra được hôm nay ta đến tìm ngươi sao?"
Lão giả mạnh giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy giữa không trung, một nam nhân hồng y xích phát đang thản nhiên khoanh tay lơ lửng giữa bầu trời, trên lưng hắn là một đôi cánh dơi đen sì mở rộng, đập vỗ khiến gió lốc nổi lên, một đầu hồng phát nương theo bay lượn, giống như liệt hỏa.
“Minh, Minh xà?!"
Lão giả kinh hãi thất sắc như nhìn thấy quỷ, biểu tình đạm nhạt thi nhiên vừa rồi mất sạch không còn chút gì, vội vàng kéo tay tiểu đồng tử xoay người định chạy, thế nhưng mới được ba bước, một cái vực sâu không thấy đáy đã đột nhiên xuất hiện trước mắt, mặt đất bắt đầu dao động, một nam nhân y phục sang quý nhưng khuôn mặt cương lãnh và đôi mắt trắng xám quỷ dị thẳng tắp từ dưới đất trồi lên, ngăn lại đường đào tẩu của lão.
Lão giả bất đắc dĩ đứng lại, quay đầu nhìn ra sau, đã thấy xích phát nam nhân kia thu lại hai cánh hạ xuống tảng đá lão vừa ngồi, một chân khoang lại, một chân dựng thẳng ngồi xuống, biểu tình ngang tàng, một cánh tay gác lên bên chân chống thẳng, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.
“Ngươi, các ngươi muốn làm gì?" Lão nhân nhìn qua có vẻ tuổi cao sức yếu nhưng đôi mắt lại lanh lợi cực kì, liếc một cái đã nhận ra thứ chặn sau lưng lão cũng là một con yêu quái, hơn nữa sức mạnh tuyệt không dưới Minh xà, trong lòng càng hoảng hốt gấp đôi.
Lão cùng Minh xà kia thật ra đã từng gặp một lần, nhớ rõ là khoảng năm ngàn năm trước, lão vì tìm một bảo vật mà đến tận nơi thâm sơn, vất vả lắm mới tìm ra hi thế chân bảo Phá Vụ châu, không ngờ lại bị một con hổ yêu trán trắng mạnh mẽ cướp mất, lão lúc ấy tuy rằng đã có năm ngàn năm tu vi, nhưng nếu luận yêu thuật lão tuyệt đối không phải đối thủ của bạch hổ kia, mắt thấy bản thân sắp mất cả đồ lẫn mạng, đúng lúc này con Minh xà kia lại xuất hiện, không nói hai lời, há mồm một phát nuốt sạch bạch lão hổ tinh. Xong xuôi mới liếc qua nhìn lão thật lâu, cuối cùng bỏ lại một câu: “Mai rùa quá cứng!" Lão còn chưa hiểu ra mọi thứ thế nào, đã thấy hắn ngay cả bảo vật dưới đất cũng không thèm nhìn đã nghênh ngang bỏ đi.
Mạc danh kỳ diệu giữ được tính mạng cũng đoạt lại được bảo bối, lão về sau cũng có ý hỏi thăm Minh xà kia, biết được nó là thượng cổ yêu quái, tu luyện đã mấy vạn năm, pháp lực cao cường, thế nhưng hành sự lại vô pháp hình dung, phần lớn chỉ vì hứng thú, không phân thiện ác.
Vốn tưởng rằng thiên hạ to lớn, có đến năm cùng tháng tận cũng không có khả năng gặp lại con yêu này, ai ngờ ngày hôm nay nó lại tìm đến tận cửa.
Lão vốn là con Huyền Quy vạn năm, yêu thuật khác có lẽ không tinh, nhưng riêng bói toán luôn tự phụ là xuất thần nhập hóa, ngày thường tính ra tai họa, sớm biết cách cầu cát tránh hung, nếu có yêu quái để mắt tới bảo bối của lão, lão liền nhanh chóng mang tiểu đồ đệ chạy trốn, mấy ngàn năm nay trải qua vẫn bình an vô sự.
Đáng tiếc chiêm thuật của lão cho dù có diệu đến đâu, dị thú đứng ngoài ngũ hành đã sớm không ở trong đó. Chỉ sợ có dùng cái xác già của lão làm thành quẻ bói, cũng vô phương biết được làm sao hôm nay đại họa lại lâm đầu.
Lão huyền quy không khỏi âm thầm phỏng đoán, Minh xà kia, chẳng lẽ cũng giống đám yêu quái khác, nhìn trúng bảo vật nào đó của lão?
Đáng tiếc, thuật bói toán của lão thật sự không thể nhìn ra một chút tâm tư nào của con thượng cổ xích xà này……
Cửu Minh ngồi trên tảng đá, nhìn một già một trẻ đứng bên giới, nhãn thần ngưng trọng, không biết đang cân nhắc cái gì.
Ô quy kia…… Vỏ cứng lắm, khó ăn, lại còn là huyền quy vạn năm, thịt già lắm rồi, nấu kiểu gì cũng dai……Mà cái con bé kia, dính răng cũng không bõ……
……
May mắn vẫn còn Phi Liêm biết bản thân đến đây làm gì, y tiến lên từng bước, hỏi: “Ngươi chính là vạn năm Huyền Quy tinh dưới chân núi Thiên Sơn?"
Lão nhân biết không thể gạt được, chỉ đành phải gật đầu: “Đúng là lão phu, không biết hai vị đến đây là có chuyện gì quan trọng?"
“Chỉ muốn hỏi một chút, thiên hạ có thứ nào có thể thay thế bảo châu trên đỉnh Tỏa Yêu Tháp?"
“Bảo châu của Tỏa Yêu Tháp?! Này, này……"
Lão nhân tuy không hiểu vì sao y lại hỏi cái này nhưng vẫn kinh hãi lắp bắp trả lời, “Bảo châu của Tỏa Yêu Tháp cũng không phải tục vật, nghe nói là do tinh hồn của cổ thần thiên địa luyện hóa mà thành, phàm gian làm sao có vật nào giống y hệt nó được?" Thật cẩn thận đánh giá Phi Liêm, nhìn y mặt gỗ vô cảm, có vẻ dễ bị đuổi đi bèn nhân tiện nói, “Xin thứ lỗi lão phu cô lậu quả văn, quả thật chưa từng nghe nói có loại bảo bối lợi hại thế này. Hai vị nếu không có chuyện gì khác, lão phu cùng tiểu đồ có thể đi trước không?"
Phi Liêm vừa nghe lão nói như thế, quả thật giống như không biết điều gì, bàn tay vừa nhấc, vực sâu trên mặt đất dần dần khép lại, trở về nguyên trạng, dường như có ý định thả lão rời đi.
Lão nhân còn đang mừng thầm trong lòng, một thanh âm lạnh lùng đột nhiên vang lên: “Không có thứ giống hệt, vậy sẽ có thứ không khác lắm đi? Lão ô quy, ngươi nên nghĩ cho cẩn thận! Nếu không…… A a, nghe nói canh thịt rùa hầm là thứ đại bổ a, nếu là vạn năm huyền quy, không biết tác dụng sẽ thế nào?"
Quay đầu lại nhìn, không xong rồi! Con yêu quái kia đang cười đến lộ cả răng nanh, từ bên trong cánh môi bàng bạc phun ra cái lưỡi chẻ đôi đỏ rực, miệng nhếch lên lộ ra hàm răng tua tủa đầy nọc độc càng dọa người.
Lão huyền quy dù sao cũng là yêu quái vạn năm, bản lĩnh sát ngôn quan sắc cũng khá cao minh, lúc này liền không dám lừa gạt nữa, vội vàng phân phó tiểu đồng kia hạ xuống cái hòm trên lưng, từ bên trong lấy ra một cuộn trúc. Thứ này có vẻ đã lâu năm, thẻ trúc bên trong sớm đã vàng đến nứt ra, gân cùng da trâu dùng để xuyên thẻ cũng đã bị mài mòn đến lợi hại, có điều câu chữ bên trên không hiểu sao vẫn cực kì rõ ràng.
Lão huyền quy nheo lại đôi mắt già cả, cúi gần hết cỡ, giống như đang đánh hơi cái gì trên thẻ trúc, hồi lâu sau, bỗng nhiên lông mày vui mừng rướn cao, nâng đầu, nói với Cửu Minh: “Có có! Phía nam Tần Quan có một rừng đá tên là Đan Hà, trong sơn nham có một bảo vật, tên là Âm Dương thạch!"
“Âm Dương thạch? Có tác dụng gì?"
Lão huyền quy cúi đầu nhìn, lại đáp: “Có thể đoán trước thiên văn khí hậu!"
“Thế có tác dụng gì? Không lẽ đem thứ đồ chơi này đặt trên đỉnh Tỏa Yêu Tháp thông báo cho đám yêu quái đến một tia sáng cũng không nhìn thấy bên trong biết ngày mai trời nắng hay mưa sao?! Tìm tiếp!!"
“Vâng, vâng, vâng……" Lão huyền quy cực sợ sát tinh này, vội vàng tiếp tục cúi đầu tra tìm, qua một lúc, lại tiếp tục ồn ào, “Có! Có rồi! Tại ngọn núi đứng đầu Tây Hoa Sơn, Tiễn Lai sơn, có Tẩy thạch!"
“Có tác dụng gì?"
“Ách, này…… Nghe nói thời thượng cổ, được dùng để gội đầu."
Cửu Minh trừng lão huyền quy, không giận phản cười: “Ngươi không phải định nói ta lấy cái thứ khỉ này cho đám yêu quái mấy nghìn năm không tắm kia tẩy cho sạch sẽ chứ?"
“Không, không, không dám, không dám!" Lão huyền quy lúc này đã sợ tới mức cả người đầm đìa mồ hôi lạnh, phải biết rằng đám yêu quái trong Tỏa Yêu Tháp kia không có lấy một con lương thiện, nếu không phải tội ác ngập trời, làm sao lại bị thiên giới nhốt vào lao ngục vạn năm không nhìn thấy mặt trời kia?! Thế này còn không phải châm chọc bọn chúng không cách nào ra khỏi tháp sao? Lão thống khổ nhăn mặt, thật không biết nên làm thế nào cho phải, đành tiếp tục tra tìm, “Mã Bảo, có thể biến đá thành ngựa…… Không được, còn có, còn có…… Thủy Kiến Bảo, có thể phun ra nước…… Không được…… Ma Kính Thạch của Hiên Viên ……"
Liếc mắt nhìn trộm lên, thấy yêu quái kia sắc mặt càng lúc càng không kiên nhẫn, hung quang trong mắt cũng càng lúc càng sáng, đáng sợ đến mức lão chỉ còn cách vội vã chôn đầu trong cuốn trúc ghi chép lại bách bảo trong thiên hạ liều mạng tra tìm, nhưng mà càng gấp, lại càng tìm không ra……
Bỗng Phi Liêm vẫn trầm mặc một bên lên tiếng: “Tìm thứ gì ngươi không biết tác dụng."
Lão huyền quy nghe vậy linh quang chợt lóe, đúng a, đã là bảo bối không gì không làm được, làm sao còn lo bị hắn quát nữa? Lão vội vàng tìm tiếp, không đến một lúc đã mừng rỡ ngẩng lên, nói: “Từ thời Hiên Viên hoàng đế, có một viên Ngũ Diệu thần châu, là do Thái Bạch, Tuế Tinh, Thần Tinh, Huỳnh Hoặc, Trấn Minh, năm sao tụ lại mà thành, là bảo vật vô giá!"
“Vật ấy hiện giờ ở đâu?"
“Theo ghi chép cuối cùng, sau khi rơi vào tay Ân Trụ thì đã biến mất."
==================
“Sư phó…… Bọn họ không phải nên đi Vị Thủy tìm cái gì mà Ngũ Diệu Thần Châu kia sao?"
“……"
“Thế sao bọn họ còn không đi?……"
Lão huyền quy cúi đầu, vẻ mặt như muốn khóc, cả ngươi run run chỉ muốn lấy đao chẻ luôn tiểu đồng tử cho rồi, quay đầu lại nhìn, phía sau bọn họ là một tứ hợp viện nho nhỏ. Nơi đây thuộc Tây Vực, dân du mục còn nhiều hơn người Hán, thế mà tiểu viện tử này lại lấy kiến trúc của nhà ở vùng Giang Nam mà dựng nên, chỉ nhìn cánh cửa đằng kia, khung cửa bằng cẩm thạch, cánh cửa bằng gỗ đặc sơn đen, từng viên ngói xanh trên đầu đều điêu khắc hoa văn, chốn chốn hấp dẫn đôi mắt người ta chú ý. Những gian phòng bên trong lại càng đừng nhắc đến, trong hai sương phòng trái phải là nội thất tinh mỹ, đồ đạc đều dùng gỗ Mộc gia màu sắc trang nhã làm thành, lão mỗi ngày đều chăm chú phân phó tiểu đồ đệ quét tước thật sạch sẽ. Giường bằng gỗ Hoàng Hoa Lê Mộc, bốn trụ bốn góc, trên mặt giường cùng tấm chắn hai bên đều có hình điêu khắc, tĩnh mục mà tao nhã, tuyệt đối là vật hiếm có được dụng tâm tạo dựng, trên giường là hai chiếc chăn bằng tơ tằm, từng sợi đều được tỉ mỉ ngâm tẩm bằng nước sông Giang Lăng, cuối cùng mới tạo thành thượng phẩm loại này, nhẹ nhàng mà mềm mại, có thể so với thiên y, là lão cố ý mang về từ Lãng Trung xa xôi.
Người ta nói thủy quái ngư tinh chỉ ẩn núp dưới vực sâu, không có động tĩnh không chịu ló đầu ra, lão lại không giống, thử nghĩ xem, sống như thế đã vạn năm, chẳng lẽ còn muốn lão nằm trong cái vực nước nho nhỏ dưới chân Thiên Sơn, đông chỉ thấy mặt hồ phủ băng, hạ chỉ có thể uống tuyết chảy trong núi kia sao?!
Nhưng mà hôm nay tước chiêm cưu sào[1], bị hai tên yêu quái không biết lý lẽ đoạt mất nhà ở, đạo lý này, lão còn có thể đi nói với ai đây……
Cố tình cái con xích phát yêu quái không biết trái phải kia còn ngông nghênh nói với lão: “Chỉ cần chúng ta ở đây nghỉ ngơi mấy ngày, bảo đảm cả ngàn năm nữa cũng không có bất cứ yêu quái nào dám lảng vảng quanh nơi này trăm dặm! Coi như trả ơn ngươi chỉ đường cho chúng ta đi!"
Lão huyền quy tinh nghe xong lời này, ngoài mặt thì liên tục cười bồi, trong lòng lại muốn ôm mặt khóc nức nở, hai con yêu quái này, so với một trăm tiểu yêu bình thường càng khiến người ta không được sống yên ổn a!
=================
Tác giả có chuyện muốn nói:
Từ đầu năm đến bây giờ ~ nghỉ so với không được nghỉ càng mệt a, đặc biệt là nghỉ năm mới……
=================
[1] Hạc phát đồng nhan: Tóc đã bạc nhưng mặt như trẻ con J) Lão Ngoan Đồng đây chăng =))
[2] Tước chiếm cưu sào: Chim sẻ chiếm tổ chim tu hú
Tác giả :
Live