[Miêu – Thử] Vi Quân Thanh Ti . Vi Quân Bạch Phát
Chương 2
Chúng tinh phủng nguyệt, là cảm giác như thế nào?
Cưỡng bức lợi dụ, là tình huống như thế nào?
Ngươi có cơ hội trải qua, hoặc đã từng tưởng tượng quá.
Khai Phong Phủ —– nơi mà đề cao nguyên tắc, nơi giữ gìn vương pháp công nghĩa.
Nhưng ngay tại chỗ này, nơi mà người người phải kính sợ, Nguyệt kiếm nô đã trải qua không ít khảo nghiệm, nàng không phải không nghĩ quá hy sinh vì nghĩa, nhưng là nàng cho rằng ngu trung cũng không phải là đúng, nàng thực là một người có tấm lòng lương thiện, bất quá đó là thanh thiên chuyện, không phải nàng tiểu nữ tử chuyện, dù sao nàng có biện ra một trăm cái lý do, thì chỉ có một cái lý do lớn nhất chính là —— nàng không nghĩ chết sớm như vậy đâu.
‘ Thiếu chủ nhân, không phải kiếm nô có tâm mật báo, là những người này thực là những người có thể nói chuyện ‘
‘ Thiếu chủ nhân, không phải kiếm nô sợ chết, mà là những người này thực đáng sợ.‘
Tóm lại, ngàn sai vạn sai không phải lỗi của ta, sai là ở Thiếu chủ nhân người dạy đạo vô phương, ngươi đã nói con kiến còn ham sống, ngươi đã nói ngươi không xuống địa ngục thì ai vào địa ngục, sai lầm lớn nhất ở chỗ là người không có nói cho ta biết, khắp thiên hạ này Khai Phong Phủ là chỗ tối nói chuyện.
Cho nên, ta thua.
Tâm, còn sống là cảm giác như thế nào?
Ta chỉ biết là, khi đó trái tim còn đập, đôi mắt có thể nhìn, đôi tai có thể nghe, âm thanh còn thể phát. Còn ta ba năm qua thì sao, trái tim vẫn đập trong lòng ngực, nhưng tại sao ta vẫn luôn thấy thiếu đi một góc. Tại sao vẫn con đường ấy, vẫn những vụ án khiến ta mệt mài, nhưng tại sao trong thiên địa trong mắt ta như biến mất một màu. Ngày qua ngày, Triển đại nhân, Triển đại hiệp, Triển Chiêu, Triển đại ca, bao nhiêu tiếng gọi, vậy mà không còn có ai đó gọi ta một tiếng “ Mèo con “.Ba năm qua, ba năm không có tiếng cười, đôi lúc nhìn thấy hình ảnh mình mỉm cười phản chiếu lại, tại sao nó lại xấu xí đến thế. Có lẽ ta đã đánh mất rất nhiều thứ trong một ngày nào đó của quá khứ rồi.
Đã là quá khứ!
Vậy còn hiện tại?
Ba năm, ba năm trái tim đã chết có phải hay không có thể chấm dứt hết mọi chuyện? Ta có phải hay không có thể trở lại như ngày xưa, trở lại làm một Triển Chiêu mà mọi người vẫn biết? Vô luận ngươi là ai? Là cẩm mao thử mà ta nhận thức hay là nguyệt Lăng Tiêu Thiếu chủ nhân mà ta chưa từng quen, này hết thảy đều không trọng yếu, quan trọng là … Ngươi còn sống, sống ở dưới cùng một bầu trời, sống ở cùng sơn xuyên. Còn sống, đó là ân huệ lớn nhất mà ông trời đã cho ta, cám ơn ngươi —– Ngọc đường, bởi vì ngươi còn sống.
Ngươi còn sống? Có phải hay không ta có thể cùng ngươi một lần nữa tranh cãi?
Một lần nữa tranh cãi , nhìn xem người Triển Chiêu tối quan tâm nhất là ai? Có lẽ, ba năm trước đây ta thua, bởi vì ta khinh thường tranh thua cùng một người chết.
Nhưng là, hiện tại ngươi còn sống, ngươi còn sống điều đó chứng minh ta đã tìm lại được đối thủ, ba năm qua giống như một bậc thang mà ta phải bước qua. Ba năm trước đây, ta so với ngươi vãn, nhưng hiện tại, ta so với ngươi sớm.
Bởi vì ngươi, dù sao đã không phải là người mà ta nhận thức đơn độc mà tinh khiết — Bạch Ngọc Đường.
Bởi vì ngươi, còn có thân phận không muốn để người khác biết .
Ngươi còn sống? Có phải hay không chứng tỏ, ta chỉ là một vị khách qua đường trong sinh mệnh của ngươi, một cái có điều quen thuộc khách qua đường.
Ta không muốn, ta không phục.
Cho nên ta muốn tái đổ một lần.
Đổ một lần, Triển đại ca sẽ vì ngươi mà không cần ta,
Ba năm qua, người bồi hắn đi qua tịch mịch, bồi hắn nhìn thiên hạ.Là ta
Ngươi còn sống, vậy cho thấy ta có phần thắng lớn hơn ngươi.
Cho nên, ta muốn cùng ngươi tái đổ một lần.
Dù sao, ngươi đã không phải là Tiểu Ngũ ca trong trí nhớ của ta.
Võng tình, là người dùng chính tâm mình làm ti đan thành.
Cho nên đại đa số người, không nhìn ra được thứ võng tình vô hình đó. Giống như một con thiêu thân cứ lao vào, khiến cho cả người bị thương.
Bởi vì khổ nhiều lắm, khổ lâu lắm, cho nên, càng muốn tìm kiếm thứ vui sướng ‘ khổ tẫn cam lai ‘.
Triển Chiêu, ông trời lại cho ngươi cơ hội một lần nữa.
Lại bỏ lỡ, sẽ không còn có cơ hội để ngươi phí phạm trôi qua đâu.
Nếu, ngươi đối Ngũ đệ chỉ có đạo nghĩa, thì hãy để y trở lại;
Nếu, ngươi đối Ngũ đệ chính là tay chân, thì hãy để cho y đi thật xa;
Nếu, ngươi coi y như sinh mệnh của mình, như vậy thì đừng buông tay, trói buộc y, đừng cho y có một ngày giương cánh.
Không cần lo cho thiên hạ thương sinh linh, không cần nghĩ đến nhất phương thanh thiên, không cần niệm huynh đệ đạo nghĩa.
Ngươi chỉ cần nghĩ ——- Ngũ đệ của chúng ta.
Bởi vì, chúng ta nhìn thấy y vì ngươi mà hồn khiên, vì ngươi mà tâm toái, vì ngươi mà chết, cho nên, chúng ta chỉ cần y được hạnh phúc.
Chúng ta mặc kệ y là ai?
Chúng ta chỉ biết rằng, y chính là Ngũ đệ của chúng ta.
Là Ngũ đệ tính cách đường hoàng, mà nóng nảy .
Là Bạch Ngọc Đường mà chúng ta tối sủng ái .
Nếu, ngươi muốn tìm được Bạch Ngọc Đường.
Thường thường chỉ có tìm ở hai chỗ, một là chỗ có rượu, hai là chỗ có mỹ nữ.
Rượu, nhất định phải là rượu lâu năm.
Mỹ nữ, nhất định phải tài nghệ song tuyệt.
Dọc theo đường đi, mọi người trongKhai Phong Phủ , mỗi người một tâm sự.
Bởi vì, bọn họ cũng không có thể xác định, Bạch Ngọc Đường bây giờ có phải là Bạch Ngọc Đường năm đó quen biết hay không.
Bọn họ mặc dù không phải là người giang hồ, nhưng dù sao cũng đến từ giang hồ.
Nguyệt Lăng Tiêu, là người giang hồ mà người giang hồ tối không nghĩ nhạ.
Có người nói, bọn họ là tiên nhân, cũng là Ma Vực tiên nhân.
Cũng có người nói, bọn họ là ma quỷ, cũng là ma quỷ tốt nhất trong tiên giới .
Dù sao, không có một người giang hồ nào có thể nói rõ.
Hắn, là Thiếu chủ nhân của nguyệt Lăng Tiêu .
Sẽ không phải là một người giang hồ mà chúng ta có khả năng tưởng tượng .
Nguyệt kiếm nô, không có nghĩ nhiều như bọn họ vậy, nàng chỉ nghĩ đến một điều duy nhất mà thôi, đó là Thiếu chủ nhân thấy nàng dẫn theo một đám người đến, mà mỗi người ai nấy đều nói là bằng hữu của Thiếu chủ nhân, không biết Thiếu chủ nhân, sẽ có phản ứng gì.
Nhất định là vui vẻ, vui vẻ tới muốn giết người.
Nguyệt kiếm nô, chỉ cảm thấy từng đợt gió lạnh thổi qua sau lưng.
Bây giờ chính là mùa hè a,vì sao ta cảm thấy được đêm nay đặc biệt lạnh.
Nếu, đây là một vấn đề không trong khả năng lý giải của nàng, phản ứng đầu tiên của Nguyệt kiếm nô vĩnh viễn là — không nghĩ ra sẽ không đi nghĩ nữa, đó là việc mà người thông minh nên làm.
“Tới rồi, Thiếu chủ nhân, ta về rồi, ta có dẫn theo một đoàn cố nhân đến đây cho người này, cố nhân là cổ nhân, cũng chính là bằng hữu của người chết . “
“Phi, có ai đi giải thích cố nhân như vậy sao?" Tương tứ gia, vừa nghe đã mất hứng, nói vậy không phải chúng ta đều thành chết người sao?
“ Thiếu chủ nhân nhà ngươi thật sự ở trong này? “ Triệu hổ có điểm không thể tin tưởng.
“Ý của ngươi là nói, ta lạc đường sao?"
Không đợi nguyệt kiếm nô phát hỏa, Triệu hổ là người thứ nhất vọt vào.
Yến gầy hoàn phì, cũng tốt hơn cùng cô gái kia đấu võ mồm.
Tương tứ gia, vừa thấy chỗ này,đã cảm thấy vui vẻ. Trong lòng thoải mái hơn rất nhiều: “Lão ngũ chính là lão ngũ, giang sơn dễ đổi. Ha ha, ngươi nói đúng không, các vị ca ca."
Nguyên lai, nơi mà Nguyệt kiếm nô dẫn bọn họ tới.
Đúng là, Khai phong phủ đệ nhất danh lâu —— xuân tiên lâu.
Cảm giác thực quen thuộc.
Bất quá, mọi người đều phát hiện sắc mặt Triển Chiêu không tốt lắm.
Mà cũng phải thôi, thật vất vả có thể gặp lại, mà nơi ấy lại chính là xuân tiên lâu.
Xuân tiên lâu rất lớn .
Khách nhân ra vào mỗi ngày có thể nói là không dứt.
Bất quá, hôm nay tựa hồ có chút lạnh thanh.
“Ngươi không biết Thiếu chủ nhà ta đang ở trong phòng của vị cô nương nào, ngươi vội vàng chạy vào làm cái gì?" Nguyệt kiếm nô vốn định giáo huấn hắn một phen, đang lúc nàng nghĩ muốn lên tiếng, thì bỗng nhiên có tiếng rít phá không mà đến, nhằm thẳng vào cổ họng Nguyệt kiếm nô, Nguyệt kiếm nô muốn tránh, lại phát hiện nàng không tránh được, bởi vì, nàng nhìn thấy càng nhiều ám khí phóng đến chỗ nàng, mỗi một bước nàng tránh qua, đều lưu lại dấu vết ám khí . ‘Xong rồi, ta còn trẻ a, không thể tưởng được lại chết ở chỗ này, ta cũng sắp trở thành cố nhân của thiếu chủ nhân rồi. Ta không muốn đâu. ‘ Nguyệt kiếm nô, nhắm hai mắt lại.
‘ Ta không chết? Không thấy đau, thì phải là ta không có chết, nếu chết thì hẳn phải là rất đau, bởi vì ta thấy qua người chết là như thế nào, ta không thấy đau, như vậy là ta không có chết. Nhưng tại sao ta lại không chết? ‘
Nguyệt kiếm nô, mở mắt ra, trước mắt, một bóng hồng y nhân dựng thẳng người.
Một thân hồng y.
“Nam hiệp Triển Chiêu, danh bất hư truyền. Vì cứu người liền quên mất an nguy của chính mình , cái thói quen này, ngươi vẫn là không có sửa." Một giọng người đột nhiên vang lên, trong thanh âm có một chút tức giận, nhưng lại nhiều hơn một phần quan tâm.
Triển Chiêu, nở nụ cười,: “Nếu không phải ngọc đường thủ hạ lưu tình, Triển Chiêu sao có thể toàn thân trở ra."
“ Ha ha.... Ha ha....., Triển huynh vẫn là như trước kia, chất ôn như ngọc, khiêm tốn có lễ, đại hiệp phong phạm. ]
Ánh trăng như bạc, hương phong mãn lâu.
Bạch y như tuyết, phong vũ phát ti.
Hồng sắc, nhất mạt ôn hồng.
Hồng như lửa, ôn như ngọc.
Bạch Ngọc Đường, nở nụ cười. Y biết, có một số việc chung quy là tránh không khỏi.
Nếu bánh răng vận mệnh đã lại bắt đầu quay, có ai có thể ngăn cản được nó chuyển động.
Một khi đã như vậy, sao không tiêu sái như năm đó, trong thiên hạ có chuyện gì ở trong mắt Bạch Ngọc Đường đâu.
Huống chi, mình còn là Bạch Ngọc Đường của năm đó nữa không.
Nguyệt Lăng Tiêu.
Ba năm, vậy là đủ rồi.
Cho nên, y nở nụ cười. Cười tới tiêu sái, cười tới bay lên.
Cưỡng bức lợi dụ, là tình huống như thế nào?
Ngươi có cơ hội trải qua, hoặc đã từng tưởng tượng quá.
Khai Phong Phủ —– nơi mà đề cao nguyên tắc, nơi giữ gìn vương pháp công nghĩa.
Nhưng ngay tại chỗ này, nơi mà người người phải kính sợ, Nguyệt kiếm nô đã trải qua không ít khảo nghiệm, nàng không phải không nghĩ quá hy sinh vì nghĩa, nhưng là nàng cho rằng ngu trung cũng không phải là đúng, nàng thực là một người có tấm lòng lương thiện, bất quá đó là thanh thiên chuyện, không phải nàng tiểu nữ tử chuyện, dù sao nàng có biện ra một trăm cái lý do, thì chỉ có một cái lý do lớn nhất chính là —— nàng không nghĩ chết sớm như vậy đâu.
‘ Thiếu chủ nhân, không phải kiếm nô có tâm mật báo, là những người này thực là những người có thể nói chuyện ‘
‘ Thiếu chủ nhân, không phải kiếm nô sợ chết, mà là những người này thực đáng sợ.‘
Tóm lại, ngàn sai vạn sai không phải lỗi của ta, sai là ở Thiếu chủ nhân người dạy đạo vô phương, ngươi đã nói con kiến còn ham sống, ngươi đã nói ngươi không xuống địa ngục thì ai vào địa ngục, sai lầm lớn nhất ở chỗ là người không có nói cho ta biết, khắp thiên hạ này Khai Phong Phủ là chỗ tối nói chuyện.
Cho nên, ta thua.
Tâm, còn sống là cảm giác như thế nào?
Ta chỉ biết là, khi đó trái tim còn đập, đôi mắt có thể nhìn, đôi tai có thể nghe, âm thanh còn thể phát. Còn ta ba năm qua thì sao, trái tim vẫn đập trong lòng ngực, nhưng tại sao ta vẫn luôn thấy thiếu đi một góc. Tại sao vẫn con đường ấy, vẫn những vụ án khiến ta mệt mài, nhưng tại sao trong thiên địa trong mắt ta như biến mất một màu. Ngày qua ngày, Triển đại nhân, Triển đại hiệp, Triển Chiêu, Triển đại ca, bao nhiêu tiếng gọi, vậy mà không còn có ai đó gọi ta một tiếng “ Mèo con “.Ba năm qua, ba năm không có tiếng cười, đôi lúc nhìn thấy hình ảnh mình mỉm cười phản chiếu lại, tại sao nó lại xấu xí đến thế. Có lẽ ta đã đánh mất rất nhiều thứ trong một ngày nào đó của quá khứ rồi.
Đã là quá khứ!
Vậy còn hiện tại?
Ba năm, ba năm trái tim đã chết có phải hay không có thể chấm dứt hết mọi chuyện? Ta có phải hay không có thể trở lại như ngày xưa, trở lại làm một Triển Chiêu mà mọi người vẫn biết? Vô luận ngươi là ai? Là cẩm mao thử mà ta nhận thức hay là nguyệt Lăng Tiêu Thiếu chủ nhân mà ta chưa từng quen, này hết thảy đều không trọng yếu, quan trọng là … Ngươi còn sống, sống ở dưới cùng một bầu trời, sống ở cùng sơn xuyên. Còn sống, đó là ân huệ lớn nhất mà ông trời đã cho ta, cám ơn ngươi —– Ngọc đường, bởi vì ngươi còn sống.
Ngươi còn sống? Có phải hay không ta có thể cùng ngươi một lần nữa tranh cãi?
Một lần nữa tranh cãi , nhìn xem người Triển Chiêu tối quan tâm nhất là ai? Có lẽ, ba năm trước đây ta thua, bởi vì ta khinh thường tranh thua cùng một người chết.
Nhưng là, hiện tại ngươi còn sống, ngươi còn sống điều đó chứng minh ta đã tìm lại được đối thủ, ba năm qua giống như một bậc thang mà ta phải bước qua. Ba năm trước đây, ta so với ngươi vãn, nhưng hiện tại, ta so với ngươi sớm.
Bởi vì ngươi, dù sao đã không phải là người mà ta nhận thức đơn độc mà tinh khiết — Bạch Ngọc Đường.
Bởi vì ngươi, còn có thân phận không muốn để người khác biết .
Ngươi còn sống? Có phải hay không chứng tỏ, ta chỉ là một vị khách qua đường trong sinh mệnh của ngươi, một cái có điều quen thuộc khách qua đường.
Ta không muốn, ta không phục.
Cho nên ta muốn tái đổ một lần.
Đổ một lần, Triển đại ca sẽ vì ngươi mà không cần ta,
Ba năm qua, người bồi hắn đi qua tịch mịch, bồi hắn nhìn thiên hạ.Là ta
Ngươi còn sống, vậy cho thấy ta có phần thắng lớn hơn ngươi.
Cho nên, ta muốn cùng ngươi tái đổ một lần.
Dù sao, ngươi đã không phải là Tiểu Ngũ ca trong trí nhớ của ta.
Võng tình, là người dùng chính tâm mình làm ti đan thành.
Cho nên đại đa số người, không nhìn ra được thứ võng tình vô hình đó. Giống như một con thiêu thân cứ lao vào, khiến cho cả người bị thương.
Bởi vì khổ nhiều lắm, khổ lâu lắm, cho nên, càng muốn tìm kiếm thứ vui sướng ‘ khổ tẫn cam lai ‘.
Triển Chiêu, ông trời lại cho ngươi cơ hội một lần nữa.
Lại bỏ lỡ, sẽ không còn có cơ hội để ngươi phí phạm trôi qua đâu.
Nếu, ngươi đối Ngũ đệ chỉ có đạo nghĩa, thì hãy để y trở lại;
Nếu, ngươi đối Ngũ đệ chính là tay chân, thì hãy để cho y đi thật xa;
Nếu, ngươi coi y như sinh mệnh của mình, như vậy thì đừng buông tay, trói buộc y, đừng cho y có một ngày giương cánh.
Không cần lo cho thiên hạ thương sinh linh, không cần nghĩ đến nhất phương thanh thiên, không cần niệm huynh đệ đạo nghĩa.
Ngươi chỉ cần nghĩ ——- Ngũ đệ của chúng ta.
Bởi vì, chúng ta nhìn thấy y vì ngươi mà hồn khiên, vì ngươi mà tâm toái, vì ngươi mà chết, cho nên, chúng ta chỉ cần y được hạnh phúc.
Chúng ta mặc kệ y là ai?
Chúng ta chỉ biết rằng, y chính là Ngũ đệ của chúng ta.
Là Ngũ đệ tính cách đường hoàng, mà nóng nảy .
Là Bạch Ngọc Đường mà chúng ta tối sủng ái .
Nếu, ngươi muốn tìm được Bạch Ngọc Đường.
Thường thường chỉ có tìm ở hai chỗ, một là chỗ có rượu, hai là chỗ có mỹ nữ.
Rượu, nhất định phải là rượu lâu năm.
Mỹ nữ, nhất định phải tài nghệ song tuyệt.
Dọc theo đường đi, mọi người trongKhai Phong Phủ , mỗi người một tâm sự.
Bởi vì, bọn họ cũng không có thể xác định, Bạch Ngọc Đường bây giờ có phải là Bạch Ngọc Đường năm đó quen biết hay không.
Bọn họ mặc dù không phải là người giang hồ, nhưng dù sao cũng đến từ giang hồ.
Nguyệt Lăng Tiêu, là người giang hồ mà người giang hồ tối không nghĩ nhạ.
Có người nói, bọn họ là tiên nhân, cũng là Ma Vực tiên nhân.
Cũng có người nói, bọn họ là ma quỷ, cũng là ma quỷ tốt nhất trong tiên giới .
Dù sao, không có một người giang hồ nào có thể nói rõ.
Hắn, là Thiếu chủ nhân của nguyệt Lăng Tiêu .
Sẽ không phải là một người giang hồ mà chúng ta có khả năng tưởng tượng .
Nguyệt kiếm nô, không có nghĩ nhiều như bọn họ vậy, nàng chỉ nghĩ đến một điều duy nhất mà thôi, đó là Thiếu chủ nhân thấy nàng dẫn theo một đám người đến, mà mỗi người ai nấy đều nói là bằng hữu của Thiếu chủ nhân, không biết Thiếu chủ nhân, sẽ có phản ứng gì.
Nhất định là vui vẻ, vui vẻ tới muốn giết người.
Nguyệt kiếm nô, chỉ cảm thấy từng đợt gió lạnh thổi qua sau lưng.
Bây giờ chính là mùa hè a,vì sao ta cảm thấy được đêm nay đặc biệt lạnh.
Nếu, đây là một vấn đề không trong khả năng lý giải của nàng, phản ứng đầu tiên của Nguyệt kiếm nô vĩnh viễn là — không nghĩ ra sẽ không đi nghĩ nữa, đó là việc mà người thông minh nên làm.
“Tới rồi, Thiếu chủ nhân, ta về rồi, ta có dẫn theo một đoàn cố nhân đến đây cho người này, cố nhân là cổ nhân, cũng chính là bằng hữu của người chết . “
“Phi, có ai đi giải thích cố nhân như vậy sao?" Tương tứ gia, vừa nghe đã mất hứng, nói vậy không phải chúng ta đều thành chết người sao?
“ Thiếu chủ nhân nhà ngươi thật sự ở trong này? “ Triệu hổ có điểm không thể tin tưởng.
“Ý của ngươi là nói, ta lạc đường sao?"
Không đợi nguyệt kiếm nô phát hỏa, Triệu hổ là người thứ nhất vọt vào.
Yến gầy hoàn phì, cũng tốt hơn cùng cô gái kia đấu võ mồm.
Tương tứ gia, vừa thấy chỗ này,đã cảm thấy vui vẻ. Trong lòng thoải mái hơn rất nhiều: “Lão ngũ chính là lão ngũ, giang sơn dễ đổi. Ha ha, ngươi nói đúng không, các vị ca ca."
Nguyên lai, nơi mà Nguyệt kiếm nô dẫn bọn họ tới.
Đúng là, Khai phong phủ đệ nhất danh lâu —— xuân tiên lâu.
Cảm giác thực quen thuộc.
Bất quá, mọi người đều phát hiện sắc mặt Triển Chiêu không tốt lắm.
Mà cũng phải thôi, thật vất vả có thể gặp lại, mà nơi ấy lại chính là xuân tiên lâu.
Xuân tiên lâu rất lớn .
Khách nhân ra vào mỗi ngày có thể nói là không dứt.
Bất quá, hôm nay tựa hồ có chút lạnh thanh.
“Ngươi không biết Thiếu chủ nhà ta đang ở trong phòng của vị cô nương nào, ngươi vội vàng chạy vào làm cái gì?" Nguyệt kiếm nô vốn định giáo huấn hắn một phen, đang lúc nàng nghĩ muốn lên tiếng, thì bỗng nhiên có tiếng rít phá không mà đến, nhằm thẳng vào cổ họng Nguyệt kiếm nô, Nguyệt kiếm nô muốn tránh, lại phát hiện nàng không tránh được, bởi vì, nàng nhìn thấy càng nhiều ám khí phóng đến chỗ nàng, mỗi một bước nàng tránh qua, đều lưu lại dấu vết ám khí . ‘Xong rồi, ta còn trẻ a, không thể tưởng được lại chết ở chỗ này, ta cũng sắp trở thành cố nhân của thiếu chủ nhân rồi. Ta không muốn đâu. ‘ Nguyệt kiếm nô, nhắm hai mắt lại.
‘ Ta không chết? Không thấy đau, thì phải là ta không có chết, nếu chết thì hẳn phải là rất đau, bởi vì ta thấy qua người chết là như thế nào, ta không thấy đau, như vậy là ta không có chết. Nhưng tại sao ta lại không chết? ‘
Nguyệt kiếm nô, mở mắt ra, trước mắt, một bóng hồng y nhân dựng thẳng người.
Một thân hồng y.
“Nam hiệp Triển Chiêu, danh bất hư truyền. Vì cứu người liền quên mất an nguy của chính mình , cái thói quen này, ngươi vẫn là không có sửa." Một giọng người đột nhiên vang lên, trong thanh âm có một chút tức giận, nhưng lại nhiều hơn một phần quan tâm.
Triển Chiêu, nở nụ cười,: “Nếu không phải ngọc đường thủ hạ lưu tình, Triển Chiêu sao có thể toàn thân trở ra."
“ Ha ha.... Ha ha....., Triển huynh vẫn là như trước kia, chất ôn như ngọc, khiêm tốn có lễ, đại hiệp phong phạm. ]
Ánh trăng như bạc, hương phong mãn lâu.
Bạch y như tuyết, phong vũ phát ti.
Hồng sắc, nhất mạt ôn hồng.
Hồng như lửa, ôn như ngọc.
Bạch Ngọc Đường, nở nụ cười. Y biết, có một số việc chung quy là tránh không khỏi.
Nếu bánh răng vận mệnh đã lại bắt đầu quay, có ai có thể ngăn cản được nó chuyển động.
Một khi đã như vậy, sao không tiêu sái như năm đó, trong thiên hạ có chuyện gì ở trong mắt Bạch Ngọc Đường đâu.
Huống chi, mình còn là Bạch Ngọc Đường của năm đó nữa không.
Nguyệt Lăng Tiêu.
Ba năm, vậy là đủ rồi.
Cho nên, y nở nụ cười. Cười tới tiêu sái, cười tới bay lên.
Tác giả :
Quý Lăng An