[Miêu – Thử] Chấp Tử Chi Thủ
Quyển 2 - Chương 8
Bạch Ngọc Đường từ trong đau đớn mà tỉnh lại, cả người vẫn ẩn ẩn đau nhức, tình minh huyệt như cũ vẫn bị khống chế, trước mắt vẫn chỉ là một mảnh hắc ám, y nhíu nhíu mắt, lại cảm nhận được một trận choáng váng, cả đầu ong lên.
Y muốn đưa tay lên, vỗ vỗ cái đầu, nhưng vừa mới nhúc nhích động tay, lại cảm thấy vòng tay đang ôm lấy một khối thân thể ấm áp quen thuộc, cũng nhận ra bản thân đang nằm trên lưng hắn, lắc lư, sóc nảy không ngừng.
“… Miêu nhi! “. Cho dù y nhìn không thấy, nhưng cảm giác ấm áp quen thuộc này chỉ có một người mới mang lại cho y cảm nhận đó.
Triển Chiêu cõng Bạch Ngọc Đường ở trên lưng, nhưng sợ người đang bất tỉnh bị ngã, nên dùng vải buộc chặt Bạch Ngọc Đường lại, thắt lại trước ngực mình. Còn bản thân mượn mái nhà làm đường dụng khinh công mang người đi. Vừa nghe thấy tiếng của Bạch Ngọc Đường gọi, cước bộ của hắn liền chậm lại, hắn quay đầu hai gò má chạm nhẹ vào nhau, nhẹ giọng hỏi: “ Ngọc Đường, ngươi bây giờ cảm giác thế nào? Còn đau không? “
Bạch Ngọc Đường đến bây giờ tự bản thân mình còn không biết rõ là do đau đớn đã quen rồi, hay là cơn đau đã giảm. Mặc kệ là quen rồi hay là cơn đau đã lui đi, chỉ cần y có thể chịu được, không càn kêu ra tiếng vậy là tốt lắm rồi.
“ Không sao đâu, bây giờ đã không còn đau nữa rồi …" Y đè lại huyệt Thái Dương, nói: “ Ngươi này là đang muốn đi đâu? “
Triển Chiêu nghe y nói là không đau nữa, cũng không tái lên tiếng, cước bộ lại nhanh lên.
Bạch Ngọc Đường cảm nhận được hắn càng đi càng nhanh, lại không nói câu nào, y lo lắng hỏi: “ Uy, chờ một chút, miêu nhi, ngươi phải nói rõ ràng đã! Ngươi muốn đi đâu? “
Triển Chiêu vẫn chầm mặc không đáp lại, dưới chân tốc độ vẫn không ngưng lại.
Cho dù hắn không nói, nhưng Bạch Ngọc Đường trong lòng cũng đã hiểu.
Bạch Ngọc Đường giận dữ nắm lấy vai áo hắn nói: “ Triển Chiêu! Ngươi mau dừng lại cho ta! Ngươi nếu dám đi thêm một bước nữa, ta liền tự sát trước mặt ngươi! Ngươi có nghe hay không! Triển Chiêu! “
Triển Chiêu nghe vậy vẫn không có ngưng lại, thanh âm nói ra vẫn dị thường bình tĩnh: “ Ngọc Đường, nội lực của ngươi hỗn loạn, ta đã điểm huyệt phong lại các huyệt đạo trên người người, hiện tại ngươi không sử dụng được nội lực, cho dù muốn tự sát cũng không có khả năng."
Bạch Ngọc Đường âm thầm vận khí, phát hiện quả thực đúng với những gì Triển Chiêu nói, đại bộ phận nội lực trong cơ thể đều không thể tự do vận chuyển, đừng nói là nội lực của y vẫn đang nội loạn trong cơ thể, cố vận khí một chút, lại cảm thấy khí chuyển bị mắc lại tại các huyệt đạo. Khó trách tại sao bản thân lại cảm thấy bớt đi đau đớn.
Nhưng cái dó không phải là điều quan trọng bây giờ.
Bàn tay nắm lấy vai áo Triển Chiêu càng xiết chặt lại, y quả thực tức giận muốn đánh hắn mà.
“ Triển Chiêu! Ngươi dừng lại cho ta! Dừng lại ngay! “
Triển Chiêu nghe ra y quả thật rất tức giận rốt cuộc hắn cũng dừng lại.
Hai người dừng lại, hai bóng người dan chặt đứng trên mái nhà, màn đêm tĩnh lặng, ánh trắng nhạt màu phủ lên hai thân hình, gió lạnh ban đêm thổi tới, làm khô đi những giọt mồ hôi. Yên lặng trong giây lát, Bạch Ngọc Đường lên tiếng trước.
“ Mắt của ta không có việc gì." Bạch Ngọc Đường vẫn nắm chặt lấy vai áo của hắn. “ Nghỉ ngơi một chút sẽ không sao cả! Cho nên … ngươi tuyệt đối, tuyệt đối không được đi tới bát hiền vương phủ! “
Bát hiền vương tuyệt đối không như vẻ bề ngoài vẫn thấy, ai biết được ẩn dưới đôi mắt kia là cái gì, chỉ có ngốc miêu này tại sao lại hồ đồ như vậy, hắn chẳng nhẽ còn không rõ bát hiền vương kia quá cáo già đi?
Coi như đôi mắt này của y có cứ như vậy cả đời này cũng nhìn không thấy thì y cũng sẽ không để cho hắn phải mạo hiểm, bát hiền vương phủ chẳng khác nào long đàm hổ huyệt, một chân bước vào rồi liệu có đơn giản mà bước ra hay không.
Triển Chiêu đứng lặng, ngôn ngữ trầm lại: “ Ngươi nghĩ rằng mắt ngươi cho dù nhìn không dược cũng không sao? Nhưng Ngọc Đường ngươi có biết, khi nhìn thấy ngươi đau đớn, lại quạt cường không để cho ta xem, trong lòng ta làm cảm giác gì không? … Là đau lòng, trong lòng ta thực sự rất đau, nếu đau đớn như vậy thì thà rằng người chịu đau đớn đó chính là ta, ta cũng sẽ không muốn để ngươi như vậy!“
Tận sâu trong lòng Bạch Ngọc Đường cảm giác vui mừng, hạnh phúc không ngừng dâng lên, khiến y ngây ra, quên mất cả bản thân đang ở chỗ nào.
“ Nhưng mà, Công Tôn tiên sinh hắn cũng có thể trị khỏi cho ta mà? Đúng rồi, Công Tôn tiên sinh! Miêu nhi, chúng ta nhanh trở về, có lẽ Công Tôn tiên sinh có thể tìm được cách! Miêu nhi! Chúng ta trở về đi! Miêu nhi! “
Nhìn Bạch Ngọc Đường vui vẻ, kéo vai hắn, bảo hắn nhanh chóng quay về, trong lòng hắn lại càng dâng lên bao nỗi xót xa, trong tâm như bị nhiều nhát dao không ngừng đâm tới. Hắn phải nói thế nào đây, hắn nói ra được sao, nói rằng quyển sách kia đã bị người đánh cắp đi?
“ Miêu nhi … Miêu nhi? Triển Chiêu! Sao ngươi không nói gì? “
Triển Chiêu bỗng dưng bừng tỉnh, hắn đem Bạch Ngọc Đường thả xuống , hai bàn tay nắm chặt lấy tay Bạch Ngọc Đường, nói: “ Ngọc Đường, ngươi còn nhớ những lời ta đã nói hay không, ‘ Triển Chiêu kiếp này chỉ đối với Bạch Ngọc Đường nhất nhân chi thủ , vĩnh bất vi thệ.’
Bạch Ngọc Đường là ai? Là người trên giang hồ danh phong Cẩm Mao Thử, là ngươi phóng khoáng, tự do túng mã cuồng ca, là thiếu niên anh vũ, hành hiệp trượng nghĩa. Triển Chiêu trong lòng sở ái, duy nhất chỉ một Bạch Ngọc Đường mà thôi. Nhưng hiện tại …"
Thanh âm của hắn đã có chút run rẩy: “ Ngươi là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường, không phải … một hiệp khách lại nhìn không thấy, đến khi hùng tâm tráng chí của ngươi từng chút một biến mất, tự do của ngươi biến mất, nhiệt huyết của ngươi biến mất, ngươi sẽ không còn là chính ngươi. Ngươi sẽ không cảm thấy thống khổ sao? Không cảm thấy khó chịu sao? Không cảm thấy hối hận, vì sao ta lại cuốn ngươi vào vòng phân tranh? Không cảm thấy hận ta sao, khi ta cứng đứng trơ mắt ra nhìn ngươi như vậy mà không giúp ngươi … Vô luận ngươi biến thành bộ dáng gì chăng nữa, người ta yêu vẫn chỉ có duy một người Bạch Ngọc Đường, nhưng ta … tuyệt đối không thể để cho ngươi hận ta."
Bạch Ngọc Đường tức giận đến nói không ra lời — Nghe lời tâm tình mf cũng có thể giận tới sôi lên, thì chắc đến tám phần y là người đầu tiên.
Này nghe con mèo ngốc này bộc bạch chân tình men phen, nếu nói y không cảm động thì không có khả năng đó. Không muốn làm cho y thống khổ, không muốn y bị thương, không muốn y đau lòng, hy vọng y hạnh phucsan khang … Ý nghĩ đó đâu chỉ có mình Triển Chiêu nghĩ tới, chính bản thân y cũng mong hắn có thể được như vậy.
Nhưng này, có lẽ hắn cũng hơi quá rồi!
Hắn có nghĩ, nếu như hắn bị thương khi làm những điều ngu ngốc vì y, chẳng nhẽ y sẽ không đau lòng sao?
Ngốc miêu ích kỷ! Bạch Ngọc Đường trong lòng thầm mắng.
“ Vậy ngươi muốn ta phải như thế nào đây! “
Bạch Ngọc Đường nhịn xuống cảm giác muốn hung hăng lao vào cho con mèo ngu ngốc ích ky kia một trận, giọng nói cũng trầm xuống, như cố đè nén mà nghiến răng, “ Chẳng nhẽ ngươi muốn ta nói: ‘ A tốt lắm, chúng ta đi chịu chết đi, sau trăm tuổi tự nhiên sẽ có người vì Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dựng bia truyền lại ‘ sao! Ta muốn chính là một một con mèo còn sống! Chứ không muốn một con mèo bị ngươi ta biến thành con nhím! Không phải là phản đồ của Khai Phong phủ! “
Triển Chiêu cũng trả lời lại một cách mỉa mai: “ Ta cũng vậy, ta muốn thấy một con chuột hoạt bát, chỉ cần nhìn ánh mắt của ta cũng biết ta đang nghĩ cái gì! Không phải một con chuột chịu thống khổ vạn phần, nhìn không thấy, lại không muốn cho ta cứu! “
“ Chẳng lẽ Công Tôn Sách không thể cứu ta sao? Hắn có thể chữa khỏi tay chân cho ta, vì sao lại để cho hắn một chút thơi gian, hắn có thể trị khỏi đoi mắt cho ta cơ mà! “
“ Ngươi, con chuột này sao ngươi lại không chịu hiểu cơ chứ! “
“ Ngươi, tử miêu! Ngươi mới chính là người không chịu hiểu! “
“ Nếu như bản y thư kia còn ở đó – “
Triển Chiêu đang nói, thanh âm được một nửa dừng lại, nhưng những lời nói ra cho dù không toàn vẹn cũng khiến không gian xung quanh lạnh lẽo đi vài phần.
Bạch Ngọc Đường ngây ngẩn cả người.
Nếu, quyển sách kia còn ở đó …
“ Quyển sách kia … Không thấy? “
Triển Chiêu lấy tay che lại vị bộ, nơi đó lại bắt đầu đau đớn, đau đến lỗ tai hắn nghe cái gì cũng không rõ.
Bạch Ngọc Đường bắt lấy cánh tay hắn, ôm chặt giường như là dùng toàn bộ sức mạnh của mình mà bám lấy hắn: “ Ngươi nói là, quyển sách kia không thấy? Khi nào thì không thấy? Có phải hay không là tối qua? Hay là trước cả khi đó? Chẳng lẽ ta nói … Đúng rồi … Ngươi nói là ngươi hộc máu … Ngươi thật sự hộc máu đúng hay không? Căn bản không phải là do thuốc của Công Tôn Sách mạnh! Mà là do ngươi nóng nảy đi!? “
“ Ta không nghĩ rằng sẽ nói cho ngươi biết nhiêu như vậy …"
“ Cư nhiên dám gạt ta! Triển Chiêu! Ngươi tên hỗn đản này! “
“ Ta không muốn nói về những chuyện kia … Còn quyển sách kia ta sẽ nghĩ cách …"
“ Ai quan tâm đến quyển sách kia như thế nào! Ngươi chính là nói dối ta chuyện nguyên nhân khiến ngươi thổ huyết! “
Triển Chiêu xoa xoa thái dương, mặc kệ là đầu đau hay là vị đau, đều đau đến chịu không nổi: “ Ta không muốn làm cho ngươi lo lắng …."
“ Không muốn ta lo lắng? Ngươi làm như vậy chẳng nhẽ ta sẽ không lo lắng hay sao? Ngươi có biết hay không bởi vì ngươi luôn như vậy nên mới khiến người khác phải lo lắng! Như vậy, ta sao có thể tin tưởng ngươi đây, nói không chừng một ngày nào đó ngươi chết, ta còn không biết ngươi đã xảy ra chuyện gì! “
Đau đớn từ vị một được đánh thẳng lên tới ngực, khiến Triển Chiêu nhíu chặt mày, khí huyết trong người cũng cuộn lên, tâm phiền ý loạn. Hắn thở dốc, hắn khom người đem Bạch Ngọc Đường cõng trên lưng, dùng vải quấn thật chặt mấy vòng, đem Bạch Ngọc Đường buộc chặt lại trên người.
Bạch Ngọc Đường tức giận muốn hôn mê luôn. Trong lòng thầm mắng, tử miêu chết tiệt, dám không để lời ta nói ra gì? Nếu ta không bị phong bế hoạt đạo, để xem, hắn có thể … có thể …
Quên đi, thay vì ở đấy phí sức mà tức giận, không bằng để thời gian này nghĩ biện pháp lát nữa đối phó với những việc có thể phát sinh.
Chẳng lẽ đánh hắn?
Bỏ đi, chờ y có thể hạ thủ được hãy nói đi!
Cả người bọn họ đều hiểu rõ, bát hiền vương ắt hẳn đã sớm có chuẩn bị — người là do bọn họ giết, đồ vật cũng là do bọn họ trộm, thậm trí tất cả mọi việc liên hoàn đều là âm mưu của một người.
Đến cuối cùng, kết quả sẽ ra sao bọn họ cũng không thể biết được.
Nhưng nếu như không thử một lần lao vào long đàm hổ huyệt, mọi chuyện e rằng sẽ mãi không có điểm kết thúc.
Một đường bay nhanh, vượt qua rất nhiều những mái nhà, gió đêm bên tai thổi tới vù vù lay động. Từ phía xa có thể thấy phủ Bát hiền vương đèn đuốc được thắp sáng trưng, lính canh tăng lên phòng bị nghiêm ngặt.
Triển Chiêu vẫn chưa dừng bước, một bên lấy ra kiếm deo bên hông, là họa ảnh đưa cho Bạch Ngọc Đường: “ Ngọc Đường, ngươi cầm lấy nó."
Bạch Ngọc Đường không nhận." Ngươi căn bản không có mang theo kiếm, đưa cho ta, còn ngươi thì làm thế nào?"
Triển Chiêu nói: “ Đợi lát nữa sẽ có kiếm cho ta dùng mà."
Bạch Ngọc Đường miễn cưỡng nhận lấy kiếm: “ Vậy ngươi tính đi vào bằng cách nào? “
Triển Chiêu im lặng.
Bạch Ngọc Đường trên trán đã muốn nổi lên gân xanh: “ Không muốn nói cho ta, ngươi tính là đi bằng cửa chính đi."
Tiếp tục im lặng.
Đoán đúng rồi…
Nam hiệp hành xử thật quang minh lỗi lạc, ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ anh dũng, cho dù là xông vào bát hiền vương phủ, thì cũng thực đường đường chính chính dùng cửa chính mà xông vào!
“ Triển Chiêu ngươi có phải điên rồi hay không! “ Bạch Ngọc Đường nghiến răng nghiến lợi thấp giọng mắng," Ngươi cho ta đi đường vòng! Đường vòng! Chúng ta đây là xông vào, không phải ghé thăm!“
Triển Chiêu rốt cuộc cũng lên tiếng:" Ngọc Đường, ngươi cảm thấy ngươi bị thương như vậy, bọn họ sẽ không nhận ra người sao? “
Bạch Ngọc Đường đề cao thanh âm: “ Nói bậy! “
“ Một khi đã như vậy “ Triển Chiêu nói, “ Chúng ta sẽ làm cho bọn họ mọi người đều biết! “
Bạch Ngọc Đường quả thực là không còn gì để nói nữa mà. Này … Này … Con mèo này quả thực điên rồi!
“ Ngươi muốn cho chúng ta sau một đêm vang danh kinh thành sao? “
“ Đúng vậy! “
“ Miêu nhi! “
Triển Chiêu nói: “ Ngọc Đường, ngươi ngẫm lại xem, cho dù chúng ta có đi cửa sau, hay đường vòng,.. có thể qua mắt được bọn họ sao? Nếu bát hiền vương hắn đã có đề phòng, như thế nào lại để ra lỗ hổng cho chúng ta thấy, mà nếu có đi chăng nữa, thì chắc chắn đó cũng chỉ là bẫy mà thôi! Cho nên chúng ta cứ quang minh chính đại mà đi bằng cửa chính đi, vừa hợp tình hợp lý, nháo đến cả thiên hạ này đều biết, xem xem hắn có nực lực gì thu xếp? “
Bạch Ngọc Đường hiểu được ý của hắn. Nếu bọn họ là lẻn vào, bị người phát hiện ngược lại là bọn họ không có lý , là tội xông vào vương phủ có ý xấu. Nhưng nếu là bọn họ cứ cửa chính mà đi … Tuy rằng dồng dạng là xông vào, nhưng tác dụng lại hoàn toàn khác.
“ … Tùy ngươi đi. “
Đề khí khinh thân, dưới chân điểm nhẹ, lướt qua nhà dân, hai bóng người lam y bạch y đan xen, phất phơ trong gió. Triển Chiêu hạ gót, đứng trên tường vây phủ bát hiền vương, xoay người một cái, đem hắn cùng Bạch Ngọc Đường hạ xuống trước cổng phủ .
Hộ vệ đứng canh trước cổng ngay người, lập tức phản kháng lại ngay, đồng loạt rút kiếm hướng về phía người cả gan ban đêm xông vào vương phủ.
“ Người nào ban đam dám xông vào hiền vương phủ — a! Triển … Triển đại nhân? Bạch Ngọc Đường? “
Bạch Ngọc Đường thật là vừa muốn cười, vừa muốn khóc mà, có ai ban đêm xông vào nhà người ta lại bình tĩnh mà hiên ngang tới chói mắt vậy không? Nhắc lại lần nữa đây cũng chẳng phải cái nhà gì bình thường cho cam, là bát hiên vương phủ a, đến hoàng thượng còn phải kiêng nể ba phần! Bạch Ngọc Đường đưa tay vỗ trán, “ Kế tiếp làm sao bây giờ? Cho bọn họ thông truyền sao? “ Dựa hẳn vào lưng Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường thở ra một hơi nói.
Triển Chiêu hừ lạnh: “ Thông truyền? Thông truyền cái gì? Ta hôm nay tới đây vốn là muốn nháo phủ bát hiền vương! “
Hắn cới dây buộc, đặt Bạch Ngọc Đường xuống bên cạnh, nắm lấy tay y.
“ Chúng ta đi! “
“ A? A – uy! Chờ một chút! Miêu nhi ngươi còn …"
Triển Chiêu căn bản không có nghe y nói, động thân liền kéo cả Bạch Ngọc Đường xông vào đám người, “ Miêu nhi ngươi còn không có cầm kiếm “, Bạch Ngọc Đường dứt lời thì rừng đao kiếm sáng loáng đã đem hai người vây chặt vào bên trong.
Triển Chiêu đương nhiên là không thể không dùng đến kiếm, trong tay hắn không có kiếm, nhưng chúng binh sĩ kia đều có kiếm, nếu hắn muốn dùng, chẳng qua là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cho nên, trong nháy mắt hắn nhảy vào đám binh sĩ đã cướp lấy trường kiếm trên tay binh sĩ gần nhất, hắn xoay nửa vòng, chỉ nghe “ Đinh đinh đang đang “ vài tiếng, đao kiếm đang hướng bọn họ bổ tới đều bị hắn chặn lại, lại bởi vị lực của hắn quá mạnh, đám binh sĩ chỉ cảm thấy cánh tay chấn động cầm không nổi binh khí, mà binh khí bay ra.
Thật sự là làm càn! Bạch Ngọc Đường nghẹn tức một bụng khí, cũng rút kiếm chặn lại đao kiếm hướng mình.
Tôn Triệu Nguyên đứng lên, đem khai sơn phủ vác lên vai, lưỡi búa sắc bén lóe lên hàn quang dộng lại trong ánh mắt.
“ Bọn họ tới rồi." Hắn nói, “ Vương gia, thỉnh người hạ lệnh."
Bát hiền vương cầm lấy chén trà, mở ra thổi một hơi, trầm ngâm một lúc lâu, lại buông xuống.
“ Triệu Nguyên …" Bát hiển vương nháy mắt mấy cái, hơi cúi đầu xuống, mỉm cười. Ánh nến mờ ảo chiếu lên, xẹt qua ánh mắt hắn.
Tôn Triệu Nguyên cũng không quay đầu lại nói: “ Thuộc hạ minh bạch ý của Vương gia, thỉnh Vương gia yên tâm, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không làm trái ý của Vương gia! “
“ Ngươi – hiểu lầm rồi. “ Bát hiền vường lần thứ hai cười ra, cười đến ánh mắt híp lại, khóe miệng cong trên diện rộng, quả thực tựa như một con cáo già.
“ Bổn vương lo lắng không phải ngươi đem bọn họ thành như thế nào, mà là lo tiểu miêu, tiểu thử kia sẽ đem ngươi biến thành thế nào … Ngươi chính là thống lĩnh ngự tiền thị vệ, nếu mà ở trong phủ của bản vương vị miêu cùng con chuột đả thương, đến lúc đó ta làm thế nào cấp cho ngươi công đạo đây? “
Tôn Triệu Nguyên dưới chân không đứng vững, thật vất vả ổn định lại, quay đến dùng ánh mắt mở to nhìn chằm chằm bát hiền vương nửa khắc, căm giận khua cái búa trên tay một vòng đặt lên vai bên kia rời đi.
Nhìn hắn đi ra ngoài, nụ cười trên mặt bát hiền vương cũng biến mất, cuối cùng, chỉ còn lại hàn ý, khiến không gian trong phòng nhất thời trở nên lạnh thấu, thị vệ đứng xung quanh nhịn không được rụt cổ lại.
Y muốn đưa tay lên, vỗ vỗ cái đầu, nhưng vừa mới nhúc nhích động tay, lại cảm thấy vòng tay đang ôm lấy một khối thân thể ấm áp quen thuộc, cũng nhận ra bản thân đang nằm trên lưng hắn, lắc lư, sóc nảy không ngừng.
“… Miêu nhi! “. Cho dù y nhìn không thấy, nhưng cảm giác ấm áp quen thuộc này chỉ có một người mới mang lại cho y cảm nhận đó.
Triển Chiêu cõng Bạch Ngọc Đường ở trên lưng, nhưng sợ người đang bất tỉnh bị ngã, nên dùng vải buộc chặt Bạch Ngọc Đường lại, thắt lại trước ngực mình. Còn bản thân mượn mái nhà làm đường dụng khinh công mang người đi. Vừa nghe thấy tiếng của Bạch Ngọc Đường gọi, cước bộ của hắn liền chậm lại, hắn quay đầu hai gò má chạm nhẹ vào nhau, nhẹ giọng hỏi: “ Ngọc Đường, ngươi bây giờ cảm giác thế nào? Còn đau không? “
Bạch Ngọc Đường đến bây giờ tự bản thân mình còn không biết rõ là do đau đớn đã quen rồi, hay là cơn đau đã giảm. Mặc kệ là quen rồi hay là cơn đau đã lui đi, chỉ cần y có thể chịu được, không càn kêu ra tiếng vậy là tốt lắm rồi.
“ Không sao đâu, bây giờ đã không còn đau nữa rồi …" Y đè lại huyệt Thái Dương, nói: “ Ngươi này là đang muốn đi đâu? “
Triển Chiêu nghe y nói là không đau nữa, cũng không tái lên tiếng, cước bộ lại nhanh lên.
Bạch Ngọc Đường cảm nhận được hắn càng đi càng nhanh, lại không nói câu nào, y lo lắng hỏi: “ Uy, chờ một chút, miêu nhi, ngươi phải nói rõ ràng đã! Ngươi muốn đi đâu? “
Triển Chiêu vẫn chầm mặc không đáp lại, dưới chân tốc độ vẫn không ngưng lại.
Cho dù hắn không nói, nhưng Bạch Ngọc Đường trong lòng cũng đã hiểu.
Bạch Ngọc Đường giận dữ nắm lấy vai áo hắn nói: “ Triển Chiêu! Ngươi mau dừng lại cho ta! Ngươi nếu dám đi thêm một bước nữa, ta liền tự sát trước mặt ngươi! Ngươi có nghe hay không! Triển Chiêu! “
Triển Chiêu nghe vậy vẫn không có ngưng lại, thanh âm nói ra vẫn dị thường bình tĩnh: “ Ngọc Đường, nội lực của ngươi hỗn loạn, ta đã điểm huyệt phong lại các huyệt đạo trên người người, hiện tại ngươi không sử dụng được nội lực, cho dù muốn tự sát cũng không có khả năng."
Bạch Ngọc Đường âm thầm vận khí, phát hiện quả thực đúng với những gì Triển Chiêu nói, đại bộ phận nội lực trong cơ thể đều không thể tự do vận chuyển, đừng nói là nội lực của y vẫn đang nội loạn trong cơ thể, cố vận khí một chút, lại cảm thấy khí chuyển bị mắc lại tại các huyệt đạo. Khó trách tại sao bản thân lại cảm thấy bớt đi đau đớn.
Nhưng cái dó không phải là điều quan trọng bây giờ.
Bàn tay nắm lấy vai áo Triển Chiêu càng xiết chặt lại, y quả thực tức giận muốn đánh hắn mà.
“ Triển Chiêu! Ngươi dừng lại cho ta! Dừng lại ngay! “
Triển Chiêu nghe ra y quả thật rất tức giận rốt cuộc hắn cũng dừng lại.
Hai người dừng lại, hai bóng người dan chặt đứng trên mái nhà, màn đêm tĩnh lặng, ánh trắng nhạt màu phủ lên hai thân hình, gió lạnh ban đêm thổi tới, làm khô đi những giọt mồ hôi. Yên lặng trong giây lát, Bạch Ngọc Đường lên tiếng trước.
“ Mắt của ta không có việc gì." Bạch Ngọc Đường vẫn nắm chặt lấy vai áo của hắn. “ Nghỉ ngơi một chút sẽ không sao cả! Cho nên … ngươi tuyệt đối, tuyệt đối không được đi tới bát hiền vương phủ! “
Bát hiền vương tuyệt đối không như vẻ bề ngoài vẫn thấy, ai biết được ẩn dưới đôi mắt kia là cái gì, chỉ có ngốc miêu này tại sao lại hồ đồ như vậy, hắn chẳng nhẽ còn không rõ bát hiền vương kia quá cáo già đi?
Coi như đôi mắt này của y có cứ như vậy cả đời này cũng nhìn không thấy thì y cũng sẽ không để cho hắn phải mạo hiểm, bát hiền vương phủ chẳng khác nào long đàm hổ huyệt, một chân bước vào rồi liệu có đơn giản mà bước ra hay không.
Triển Chiêu đứng lặng, ngôn ngữ trầm lại: “ Ngươi nghĩ rằng mắt ngươi cho dù nhìn không dược cũng không sao? Nhưng Ngọc Đường ngươi có biết, khi nhìn thấy ngươi đau đớn, lại quạt cường không để cho ta xem, trong lòng ta làm cảm giác gì không? … Là đau lòng, trong lòng ta thực sự rất đau, nếu đau đớn như vậy thì thà rằng người chịu đau đớn đó chính là ta, ta cũng sẽ không muốn để ngươi như vậy!“
Tận sâu trong lòng Bạch Ngọc Đường cảm giác vui mừng, hạnh phúc không ngừng dâng lên, khiến y ngây ra, quên mất cả bản thân đang ở chỗ nào.
“ Nhưng mà, Công Tôn tiên sinh hắn cũng có thể trị khỏi cho ta mà? Đúng rồi, Công Tôn tiên sinh! Miêu nhi, chúng ta nhanh trở về, có lẽ Công Tôn tiên sinh có thể tìm được cách! Miêu nhi! Chúng ta trở về đi! Miêu nhi! “
Nhìn Bạch Ngọc Đường vui vẻ, kéo vai hắn, bảo hắn nhanh chóng quay về, trong lòng hắn lại càng dâng lên bao nỗi xót xa, trong tâm như bị nhiều nhát dao không ngừng đâm tới. Hắn phải nói thế nào đây, hắn nói ra được sao, nói rằng quyển sách kia đã bị người đánh cắp đi?
“ Miêu nhi … Miêu nhi? Triển Chiêu! Sao ngươi không nói gì? “
Triển Chiêu bỗng dưng bừng tỉnh, hắn đem Bạch Ngọc Đường thả xuống , hai bàn tay nắm chặt lấy tay Bạch Ngọc Đường, nói: “ Ngọc Đường, ngươi còn nhớ những lời ta đã nói hay không, ‘ Triển Chiêu kiếp này chỉ đối với Bạch Ngọc Đường nhất nhân chi thủ , vĩnh bất vi thệ.’
Bạch Ngọc Đường là ai? Là người trên giang hồ danh phong Cẩm Mao Thử, là ngươi phóng khoáng, tự do túng mã cuồng ca, là thiếu niên anh vũ, hành hiệp trượng nghĩa. Triển Chiêu trong lòng sở ái, duy nhất chỉ một Bạch Ngọc Đường mà thôi. Nhưng hiện tại …"
Thanh âm của hắn đã có chút run rẩy: “ Ngươi là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường, không phải … một hiệp khách lại nhìn không thấy, đến khi hùng tâm tráng chí của ngươi từng chút một biến mất, tự do của ngươi biến mất, nhiệt huyết của ngươi biến mất, ngươi sẽ không còn là chính ngươi. Ngươi sẽ không cảm thấy thống khổ sao? Không cảm thấy khó chịu sao? Không cảm thấy hối hận, vì sao ta lại cuốn ngươi vào vòng phân tranh? Không cảm thấy hận ta sao, khi ta cứng đứng trơ mắt ra nhìn ngươi như vậy mà không giúp ngươi … Vô luận ngươi biến thành bộ dáng gì chăng nữa, người ta yêu vẫn chỉ có duy một người Bạch Ngọc Đường, nhưng ta … tuyệt đối không thể để cho ngươi hận ta."
Bạch Ngọc Đường tức giận đến nói không ra lời — Nghe lời tâm tình mf cũng có thể giận tới sôi lên, thì chắc đến tám phần y là người đầu tiên.
Này nghe con mèo ngốc này bộc bạch chân tình men phen, nếu nói y không cảm động thì không có khả năng đó. Không muốn làm cho y thống khổ, không muốn y bị thương, không muốn y đau lòng, hy vọng y hạnh phucsan khang … Ý nghĩ đó đâu chỉ có mình Triển Chiêu nghĩ tới, chính bản thân y cũng mong hắn có thể được như vậy.
Nhưng này, có lẽ hắn cũng hơi quá rồi!
Hắn có nghĩ, nếu như hắn bị thương khi làm những điều ngu ngốc vì y, chẳng nhẽ y sẽ không đau lòng sao?
Ngốc miêu ích kỷ! Bạch Ngọc Đường trong lòng thầm mắng.
“ Vậy ngươi muốn ta phải như thế nào đây! “
Bạch Ngọc Đường nhịn xuống cảm giác muốn hung hăng lao vào cho con mèo ngu ngốc ích ky kia một trận, giọng nói cũng trầm xuống, như cố đè nén mà nghiến răng, “ Chẳng nhẽ ngươi muốn ta nói: ‘ A tốt lắm, chúng ta đi chịu chết đi, sau trăm tuổi tự nhiên sẽ có người vì Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dựng bia truyền lại ‘ sao! Ta muốn chính là một một con mèo còn sống! Chứ không muốn một con mèo bị ngươi ta biến thành con nhím! Không phải là phản đồ của Khai Phong phủ! “
Triển Chiêu cũng trả lời lại một cách mỉa mai: “ Ta cũng vậy, ta muốn thấy một con chuột hoạt bát, chỉ cần nhìn ánh mắt của ta cũng biết ta đang nghĩ cái gì! Không phải một con chuột chịu thống khổ vạn phần, nhìn không thấy, lại không muốn cho ta cứu! “
“ Chẳng lẽ Công Tôn Sách không thể cứu ta sao? Hắn có thể chữa khỏi tay chân cho ta, vì sao lại để cho hắn một chút thơi gian, hắn có thể trị khỏi đoi mắt cho ta cơ mà! “
“ Ngươi, con chuột này sao ngươi lại không chịu hiểu cơ chứ! “
“ Ngươi, tử miêu! Ngươi mới chính là người không chịu hiểu! “
“ Nếu như bản y thư kia còn ở đó – “
Triển Chiêu đang nói, thanh âm được một nửa dừng lại, nhưng những lời nói ra cho dù không toàn vẹn cũng khiến không gian xung quanh lạnh lẽo đi vài phần.
Bạch Ngọc Đường ngây ngẩn cả người.
Nếu, quyển sách kia còn ở đó …
“ Quyển sách kia … Không thấy? “
Triển Chiêu lấy tay che lại vị bộ, nơi đó lại bắt đầu đau đớn, đau đến lỗ tai hắn nghe cái gì cũng không rõ.
Bạch Ngọc Đường bắt lấy cánh tay hắn, ôm chặt giường như là dùng toàn bộ sức mạnh của mình mà bám lấy hắn: “ Ngươi nói là, quyển sách kia không thấy? Khi nào thì không thấy? Có phải hay không là tối qua? Hay là trước cả khi đó? Chẳng lẽ ta nói … Đúng rồi … Ngươi nói là ngươi hộc máu … Ngươi thật sự hộc máu đúng hay không? Căn bản không phải là do thuốc của Công Tôn Sách mạnh! Mà là do ngươi nóng nảy đi!? “
“ Ta không nghĩ rằng sẽ nói cho ngươi biết nhiêu như vậy …"
“ Cư nhiên dám gạt ta! Triển Chiêu! Ngươi tên hỗn đản này! “
“ Ta không muốn nói về những chuyện kia … Còn quyển sách kia ta sẽ nghĩ cách …"
“ Ai quan tâm đến quyển sách kia như thế nào! Ngươi chính là nói dối ta chuyện nguyên nhân khiến ngươi thổ huyết! “
Triển Chiêu xoa xoa thái dương, mặc kệ là đầu đau hay là vị đau, đều đau đến chịu không nổi: “ Ta không muốn làm cho ngươi lo lắng …."
“ Không muốn ta lo lắng? Ngươi làm như vậy chẳng nhẽ ta sẽ không lo lắng hay sao? Ngươi có biết hay không bởi vì ngươi luôn như vậy nên mới khiến người khác phải lo lắng! Như vậy, ta sao có thể tin tưởng ngươi đây, nói không chừng một ngày nào đó ngươi chết, ta còn không biết ngươi đã xảy ra chuyện gì! “
Đau đớn từ vị một được đánh thẳng lên tới ngực, khiến Triển Chiêu nhíu chặt mày, khí huyết trong người cũng cuộn lên, tâm phiền ý loạn. Hắn thở dốc, hắn khom người đem Bạch Ngọc Đường cõng trên lưng, dùng vải quấn thật chặt mấy vòng, đem Bạch Ngọc Đường buộc chặt lại trên người.
Bạch Ngọc Đường tức giận muốn hôn mê luôn. Trong lòng thầm mắng, tử miêu chết tiệt, dám không để lời ta nói ra gì? Nếu ta không bị phong bế hoạt đạo, để xem, hắn có thể … có thể …
Quên đi, thay vì ở đấy phí sức mà tức giận, không bằng để thời gian này nghĩ biện pháp lát nữa đối phó với những việc có thể phát sinh.
Chẳng lẽ đánh hắn?
Bỏ đi, chờ y có thể hạ thủ được hãy nói đi!
Cả người bọn họ đều hiểu rõ, bát hiền vương ắt hẳn đã sớm có chuẩn bị — người là do bọn họ giết, đồ vật cũng là do bọn họ trộm, thậm trí tất cả mọi việc liên hoàn đều là âm mưu của một người.
Đến cuối cùng, kết quả sẽ ra sao bọn họ cũng không thể biết được.
Nhưng nếu như không thử một lần lao vào long đàm hổ huyệt, mọi chuyện e rằng sẽ mãi không có điểm kết thúc.
Một đường bay nhanh, vượt qua rất nhiều những mái nhà, gió đêm bên tai thổi tới vù vù lay động. Từ phía xa có thể thấy phủ Bát hiền vương đèn đuốc được thắp sáng trưng, lính canh tăng lên phòng bị nghiêm ngặt.
Triển Chiêu vẫn chưa dừng bước, một bên lấy ra kiếm deo bên hông, là họa ảnh đưa cho Bạch Ngọc Đường: “ Ngọc Đường, ngươi cầm lấy nó."
Bạch Ngọc Đường không nhận." Ngươi căn bản không có mang theo kiếm, đưa cho ta, còn ngươi thì làm thế nào?"
Triển Chiêu nói: “ Đợi lát nữa sẽ có kiếm cho ta dùng mà."
Bạch Ngọc Đường miễn cưỡng nhận lấy kiếm: “ Vậy ngươi tính đi vào bằng cách nào? “
Triển Chiêu im lặng.
Bạch Ngọc Đường trên trán đã muốn nổi lên gân xanh: “ Không muốn nói cho ta, ngươi tính là đi bằng cửa chính đi."
Tiếp tục im lặng.
Đoán đúng rồi…
Nam hiệp hành xử thật quang minh lỗi lạc, ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ anh dũng, cho dù là xông vào bát hiền vương phủ, thì cũng thực đường đường chính chính dùng cửa chính mà xông vào!
“ Triển Chiêu ngươi có phải điên rồi hay không! “ Bạch Ngọc Đường nghiến răng nghiến lợi thấp giọng mắng," Ngươi cho ta đi đường vòng! Đường vòng! Chúng ta đây là xông vào, không phải ghé thăm!“
Triển Chiêu rốt cuộc cũng lên tiếng:" Ngọc Đường, ngươi cảm thấy ngươi bị thương như vậy, bọn họ sẽ không nhận ra người sao? “
Bạch Ngọc Đường đề cao thanh âm: “ Nói bậy! “
“ Một khi đã như vậy “ Triển Chiêu nói, “ Chúng ta sẽ làm cho bọn họ mọi người đều biết! “
Bạch Ngọc Đường quả thực là không còn gì để nói nữa mà. Này … Này … Con mèo này quả thực điên rồi!
“ Ngươi muốn cho chúng ta sau một đêm vang danh kinh thành sao? “
“ Đúng vậy! “
“ Miêu nhi! “
Triển Chiêu nói: “ Ngọc Đường, ngươi ngẫm lại xem, cho dù chúng ta có đi cửa sau, hay đường vòng,.. có thể qua mắt được bọn họ sao? Nếu bát hiền vương hắn đã có đề phòng, như thế nào lại để ra lỗ hổng cho chúng ta thấy, mà nếu có đi chăng nữa, thì chắc chắn đó cũng chỉ là bẫy mà thôi! Cho nên chúng ta cứ quang minh chính đại mà đi bằng cửa chính đi, vừa hợp tình hợp lý, nháo đến cả thiên hạ này đều biết, xem xem hắn có nực lực gì thu xếp? “
Bạch Ngọc Đường hiểu được ý của hắn. Nếu bọn họ là lẻn vào, bị người phát hiện ngược lại là bọn họ không có lý , là tội xông vào vương phủ có ý xấu. Nhưng nếu là bọn họ cứ cửa chính mà đi … Tuy rằng dồng dạng là xông vào, nhưng tác dụng lại hoàn toàn khác.
“ … Tùy ngươi đi. “
Đề khí khinh thân, dưới chân điểm nhẹ, lướt qua nhà dân, hai bóng người lam y bạch y đan xen, phất phơ trong gió. Triển Chiêu hạ gót, đứng trên tường vây phủ bát hiền vương, xoay người một cái, đem hắn cùng Bạch Ngọc Đường hạ xuống trước cổng phủ .
Hộ vệ đứng canh trước cổng ngay người, lập tức phản kháng lại ngay, đồng loạt rút kiếm hướng về phía người cả gan ban đêm xông vào vương phủ.
“ Người nào ban đam dám xông vào hiền vương phủ — a! Triển … Triển đại nhân? Bạch Ngọc Đường? “
Bạch Ngọc Đường thật là vừa muốn cười, vừa muốn khóc mà, có ai ban đêm xông vào nhà người ta lại bình tĩnh mà hiên ngang tới chói mắt vậy không? Nhắc lại lần nữa đây cũng chẳng phải cái nhà gì bình thường cho cam, là bát hiên vương phủ a, đến hoàng thượng còn phải kiêng nể ba phần! Bạch Ngọc Đường đưa tay vỗ trán, “ Kế tiếp làm sao bây giờ? Cho bọn họ thông truyền sao? “ Dựa hẳn vào lưng Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường thở ra một hơi nói.
Triển Chiêu hừ lạnh: “ Thông truyền? Thông truyền cái gì? Ta hôm nay tới đây vốn là muốn nháo phủ bát hiền vương! “
Hắn cới dây buộc, đặt Bạch Ngọc Đường xuống bên cạnh, nắm lấy tay y.
“ Chúng ta đi! “
“ A? A – uy! Chờ một chút! Miêu nhi ngươi còn …"
Triển Chiêu căn bản không có nghe y nói, động thân liền kéo cả Bạch Ngọc Đường xông vào đám người, “ Miêu nhi ngươi còn không có cầm kiếm “, Bạch Ngọc Đường dứt lời thì rừng đao kiếm sáng loáng đã đem hai người vây chặt vào bên trong.
Triển Chiêu đương nhiên là không thể không dùng đến kiếm, trong tay hắn không có kiếm, nhưng chúng binh sĩ kia đều có kiếm, nếu hắn muốn dùng, chẳng qua là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cho nên, trong nháy mắt hắn nhảy vào đám binh sĩ đã cướp lấy trường kiếm trên tay binh sĩ gần nhất, hắn xoay nửa vòng, chỉ nghe “ Đinh đinh đang đang “ vài tiếng, đao kiếm đang hướng bọn họ bổ tới đều bị hắn chặn lại, lại bởi vị lực của hắn quá mạnh, đám binh sĩ chỉ cảm thấy cánh tay chấn động cầm không nổi binh khí, mà binh khí bay ra.
Thật sự là làm càn! Bạch Ngọc Đường nghẹn tức một bụng khí, cũng rút kiếm chặn lại đao kiếm hướng mình.
Tôn Triệu Nguyên đứng lên, đem khai sơn phủ vác lên vai, lưỡi búa sắc bén lóe lên hàn quang dộng lại trong ánh mắt.
“ Bọn họ tới rồi." Hắn nói, “ Vương gia, thỉnh người hạ lệnh."
Bát hiền vương cầm lấy chén trà, mở ra thổi một hơi, trầm ngâm một lúc lâu, lại buông xuống.
“ Triệu Nguyên …" Bát hiển vương nháy mắt mấy cái, hơi cúi đầu xuống, mỉm cười. Ánh nến mờ ảo chiếu lên, xẹt qua ánh mắt hắn.
Tôn Triệu Nguyên cũng không quay đầu lại nói: “ Thuộc hạ minh bạch ý của Vương gia, thỉnh Vương gia yên tâm, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không làm trái ý của Vương gia! “
“ Ngươi – hiểu lầm rồi. “ Bát hiền vường lần thứ hai cười ra, cười đến ánh mắt híp lại, khóe miệng cong trên diện rộng, quả thực tựa như một con cáo già.
“ Bổn vương lo lắng không phải ngươi đem bọn họ thành như thế nào, mà là lo tiểu miêu, tiểu thử kia sẽ đem ngươi biến thành thế nào … Ngươi chính là thống lĩnh ngự tiền thị vệ, nếu mà ở trong phủ của bản vương vị miêu cùng con chuột đả thương, đến lúc đó ta làm thế nào cấp cho ngươi công đạo đây? “
Tôn Triệu Nguyên dưới chân không đứng vững, thật vất vả ổn định lại, quay đến dùng ánh mắt mở to nhìn chằm chằm bát hiền vương nửa khắc, căm giận khua cái búa trên tay một vòng đặt lên vai bên kia rời đi.
Nhìn hắn đi ra ngoài, nụ cười trên mặt bát hiền vương cũng biến mất, cuối cùng, chỉ còn lại hàn ý, khiến không gian trong phòng nhất thời trở nên lạnh thấu, thị vệ đứng xung quanh nhịn không được rụt cổ lại.
Tác giả :
Biên Bức