[Miêu – Thử] Chấp Tử Chi Thủ
Quyển 2 - Chương 5
Nhưng nếu suy nghĩ sâu một chút, thì mọi việc tưởng chừng như vô nghĩa lại có chút tương thông.
Vì sao Bát hiền vương lúc ấy không có lấy đi kỳ lân vỏ kiếm? Kỳ thật nếu hắn thực sự muốn lấy vỏ kiếm đi, Khai Phong phủ cũng chỉ có thể lấy cái chết khuyên can, nhiều nhất cũng chỉ đem sự tình báo đến chỗ hoàng đế, không hề có khả nang cùng hắn có xung đột.
Nhưng hắn ngoài miệng thực kiên trì, uy hiếp qua đi, lại khinh miêu đạm tả — nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu liền ly khai, này không giống tính cách của hắn, trừ phi … Hắn có ý khác!
Bạch Ngọc Đường quả thực là muốn tự đá cho mình mấy đá,y như thế nào lại không nghĩ sớm tới điều này?
“ Hừ …" Bạch Ngọc Đường đối với mình cười lạnh “ Chúng ta rõ ràng là bị người khác dẫn mũi a! “
“ Kỳ thật đối phương không phải là muốn vỏ kiếm, mà là thân kiếm … Thì ra là thế … “
“ Đúng vậy, bọn chúng căn bản là chờ chúng ta làm không công cho bọn chúng."
Bát hiền vương lúc trước “ Uy hiếp “ Dụng ý thực sự không phải là bắt bọn họ trả lại vỏ kiếm, mà là ám chỉ thanh kiếm kia cực kì quan trọng, này chính là vô tình mà cố ý hướng bọn họ đi tìm kỳ lân kiếm.
Có lẽ có thể nghĩ như vậy –
Bát hiền vương hiện tại phi thường để ý chuôi kiếm này, nhưng vì nguyên nhân nào đó, khiến hắn không thể trực tiếp ra mặt can thiệp việc này, cho nên hắn phải nói bóng nói gió cho phủ Khai Phong ra mặt, chờ bọn họ tìm được kiếm, lúc sau đơn giản hết thảy thuận lý thành chương.
Nhưng, hiện tại lại nảy ra vấn đề mới.
Việc kiếm bị mất cùng bát hiền vương có thiên ti vạn lũ liên hệ, nhưng ai có thể chỉ ra bằng chứng xác thực để chứng minh là có liên quan tới hắn, nếu bát hiền vương chết cũng không thừa nhận, thì ai còn làm được gì cơ chứ.
Hiện tại nhân chứng cùng chứng cớ cũng chỉ có mấy kẻ đã bị giam vào đại lao kia … Chỉ cần bọn họ có thể khẳng định bát hiền vương có liên quan, thì mọi chuyện đều dễ xử lý rồi.
Đúng rồi …
Bạch Ngọc Đường đột nhiên cầm lấy cổ tay Triển Chiêu, Triển Chiêu cũng cầm lấy tay y, hai người đồng tời hô len: “ Mấy người kia … kẻ trộm! “
Triển Chiêu vãn khởi nắm lấy tay Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường đẩy tay hắn ra: “ Không cần kéo ta! Chính ngươi nhanh lên đi! Một khắc cũng không được chậm trễ! Nhanh lên đi! “
Vật chứng bị hủy còn có thể tái nghĩ biện pháp, nhưng nếu người đã chết, cho dù nghĩ tới bao nhiêu biện pháp cũng vô dụng.
Triển Chiêu do dự chỉ trong nháy mắt, cuối cùng vẫn là quyết định để Bạch Ngọc Đường ở lại, hắn bước nhanh ra khỏi vật chứng phòng, phi thân nhảy lên nóc nhà, hướng đại lao chạy thật nhanh tới.
Mau! Mau! Mau!
Mấy người kia là tối trọng yếu, bọn họ tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì! Nếu không những việc mà bọn họ đã làm không phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao …
Bạch Ngọc Đường chậm rãi sờ ra ngoài cửa, chính ngọ dương quang rơi trên mí mắt khép kín, tầm nhìn một ảnh mờ hồ sắc kim hồng. Y thở dài một tiếng, tựa vào trên cửa.
Bạch Ngọc Đường thở dài rồi lại thầm nghĩ, giá như mắt y không bị mù, có lẽ giờ phút này y và hắn đang sát cánh bên nhau, y biết tại sao lúc nãy hắn lại chần trừ, hắn lo lắng … không phải lo lắng cho chính hắn mà là hắn là cho y. Nhưng chính vì hắn như vậy, lại càng khiến y tâm thần một chút hỗn loạn, một chút vui vì hắn quan tâm tới y, nhưng lại có một chút tức giận … giận hắn, giận cả chính mình …. Nghĩ lại nghĩ, y không muốn trở thành gánh nặng cho hắn.
Nếu – chính là nếu – Bạch Ngọc Đường y trở thành gánh nặng cho Triển Chiêu, không cần người khác đối y thế nào, chính y sẽ tự kết liễu tính mạng của mình. Cho nên sự lo lắng của hắn là không cần … Vì vậy tối hôm qua khi Triển Chiêu nói những lời như ‘ nếu như không biết y … sẽ không cái này, sẽ không cái kia …’ y mới tức giận.
Bạch Ngọc Đường toàn thân cứng lên căng thẳng, lỗ tai cũng chú tâm nghe ngón xung quanh. Y cảm nhận được trong không khí có một cỗ hương lạ truyền đến, nghe kĩ có thể nghe được âm thanh hít thở nho nhỏ.
“ Người nào? “
Bạch Ngọc Đường nhíu mi, bàn tay cầm kiếm thêm xiết chặt,
“ Ai? “
Tiếng hô hấp không bình ổn, nhịp tim cũng đập rất nhanh, giống như là kẻ mới tới vừa mới hoảng sợ chạy tới đây.
Bất quá rất nhanh, Bạch Ngọc Đường buông lỏng cơ thể, thở dài một tiếng thật nhỏ, nói:" Nguyên lai là ngươi, như thế nào, có chuyện gì không? “
Đối phương vẫn không hề có phản ứng, sau lại truyền đến âm thanh rất nhỏ tiếng nền đá sỏi sàn sạt.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy không khí có vất bất thường, tay lại nắm chặt lấy kiếm, có chút lạnh lùng “ Nhìn “ về phía kẻ tới, “ Rốt cục vẫn là nhịn không được? Muốn giết ta? A … Vậy không bằng thử xem xem, ngươi rút cuộc có bản lĩnh đánh thắng được kẻ mù như ta."
Một đạo kình phòng ập tới trước mặt, Bạch Ngọc Đường nghiêng người lướt qua, đồng thơi đưa tay nắm trụ cổ tay của đối phương.
“ Quyền kình, lực không đủ, nhanh không đủ, luyện thêm mười năm nữa xem ra mới đạt."
Đối phương cũng không đáp, một cước hướng cổ tay y đá.Nhưng khi cước chuẩn bị trạm tới cổ tay y thì lại chuyển hướng sang lồng ngực của y, nếu Bạch Ngọc Đường kiên trì giữ lấy cổ tay của đối phương, e rằng sẽ phải trả giá bằng đại giới, cước này không nhẹ chút nào nếu đá chúng y cũng đủ khiến xương cốt bị gãy.
Bạch Ngọc Đường đương nhiên sẽ không làm vụ mua bán mà bị lỗ như vậy, lập tức buông tay triệt thoái về phía sau, một cước của đối phương sạt qua ngực y, mặc dù tránh được nhưng kình phong hồi cước tạt qua cơ hồ làm cho y cảm giác trên mặt có một trận đau nho nhỏ.
“ Hảo công phu! “ Bạch Ngọc Đường khen, “ Qua nhiều năm như vậy, ngươi rốt cuộc cũng luyện được tới mức như vậy, bất quá lực đạo rất lớn, nhưng tốc độ lại không được tốt lắm na."
Đối phương nghiến chặt răng cơ hồ còn nghe được tiếng ken két, sau đó lại dốc toàn lực hướng Bạch Ngọc Đường công kích.
Bạch Ngọc Đường cười tả hữu trốn tránh, cho dù mắt của y nhìn không được, nhưng cũng là khí định thần nhàn. Trái lại đối phương, tuy rằng một quyền một cước đều là sát ý, chiêu chiêu ngoan độc, càng đánh lâu hô hấp lại càng hỗn độn, nội lực xuất ra nhưng lại chẳng có tác dụng.
Cuối cùng, có vẻ kẻ kia thấy vậy không ổn, hư chiêu kỷ trận kình phong bức lui Bạch Ngọc Đường một chút, chính mình lại nhảy ra ngoài vòng chiến.
“ Như thế nào, lại không được sao? “ Bạch Ngọc Đường lại cười nhạo nói: “ Ngươi chừng nào thì trở nên hư nhược như vậy rồi? Mới vừa khen ngươi vài câu ngươi như thế nào lại ngưng a, quả nhiên đạo hạnh vẫn là không đủ thâm na …. “
Đối phương bị châm chọc vẫn không mở miệng nói câu nào, chỉ là đứng ngoài vòng điều chỉnh nội tức, trong khi vẫn không ngừng quan sát Bạch Ngọc Đường chờ cơ hội công kích.
Nhưng mà xem ra Bạch Ngọc Đường đã có điểm không kiên nhẫn, Triển Chiêu vội vàng chạy tới đại lao kiểm tả phạm nhân, không chừng hieenjt ại đụng phải thích khách, đã cùng đối phương đánh nhau, vậy àm y lại còn đứng ở đây lãng phí thời gian với người này!
“ Tốt lắm, nếu ngươi không muốn đánh? Không đánh ta còn phải đi tìm Triển Chiêu, không thể để hắn ở một mình được. “
Đối phương vừa mới bình tĩnh lại, lại nghe đến tên Triển Chiêu, hai người quanh thân không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng, giương cung bạt kiếm mà trừng lẫn nhau, sát khí tỏa ra khiến kẻ khác thấy cũng phải gai sống lưng.
Chỉ nghe một tiếng âm thanh thực sắc lao tới phía mình, Bạch Ngọc Đường cả kinh, thân thể lạp tức thuận theo kình phong mũi chân xoay tròn, tránh thoát được lưỡi kiếm xẹt qua mặt.
“ Ta thu hồi lại những lời vừa nói nhé" Bạch Ngọc Đường đứng vững, cợt nhả nói: “ Ngươi đúng là đã tiến bộ rất nhiều, nhưng nếu muốn giết ta, luyện thêm hai mươi năm nữa mới có cơ thành công a. “
Đối phương tựa hồ đã muốn hạ quyết tâm, không chỉ có không phản bác, ngay cả một chút đáp lại cũng không có, chỉ có kế tiếp đích công kích nhất chiêu so với nhất chiêu ngoan, nhất chiêu so với nhất chiêu nhanh, chiêu chiêu thức thức mãnh truy mãnh đánh, giống như giang sóng triều động, kéo không dứt.
Bạch Ngọc Đường hiện tại cho dù bản thân không muốn thừa nhận, nhưng việc hành động của y quả thực bị đôi mắt hạn chế không ít, lúc trước đối với đám người bịt mặt tới phóng hỏa trộm sách kia, võ công của bọn chúng cũng chỉ tầm thường, y còn có thể lấy nhanh mà thắng, nhưng tình hiện tại không như vậy ….
Đối phương đối với hành động của y thập phần quen thuộc, Bạch Ngọc Đường tiếp theo sẽ sử dụng chiêu gì, đối phương giống như là xem thấu, đoán trước được mọi hành động của y. Cho dù kẻ đó không phải là đối thủ của Bạch Ngọc Đường, nhưng mọi thế công kích của Bạch Ngọc Đường đều bị đoán được đẩy y rơi vào thế hạ phong, chỉ đành cố gắng phòng thủ thối lui.
Dựa vào thính giác của mình, Bạch Ngọc Đường đoán định vũ khí mà đối phương sử dụng không phải là lợi nhận – kiếm – đao, hơn nữa cũng không phải là loại vũ khí có thể chết người, cảm giác thượng phải là nào đó dài nhỏ đích vũ khí, tỷ như cây gậy trúc — nhưng, vì sao là cây gậy trúc?
Nhưng khi giao đấu, Bạch Ngọc Đường có thể cảm thấy kẻ tới không thuận tay, xem ra người này vốn dĩ không quen dùng trúc can làm vũ khí.
Bạch Ngọc Đường lại nhịn không được, một bên vừa tránh né, một bên lại cười nói: “ Ai nha nha, ngươi trước kia sẽ không thể nào không am hiểu về ám khí, như thế nào hiện tại ám khí trong tay lại cứ đánh sai địa phương a …
Nhưng người kia đối với sự cười nhạo của y, cũng không có lên tiếng chỉ là vừa gián đoạn công kích một chút vừa hừ lạnh một tiếng.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy có gì đó bất ổn, không lẽ …" Cây gậy trúc “ có vấn đề gì, trong lòng giật mình, phản thủ đem kiếm gạt cây gậy trúc rời ra.
Đối phương nhìn thấu ý nghĩ của y, chỉ là lạnh lùng hừ lạnh, cây gậy trúc như bóng với hình đuổi theo.
Bạch Ngọc Đường nhảy ra phía sau, lui lại ba bước, lại nghe thấy tiếng gió sắc nhọn hướng y nhanh chóng đánh tới. “ Ba “ một tiếng Họa ảnh ra khỏi vỏ, trong phút chốc, màu bạc thân kiếm thoáng như vũ điệu ngân xà, giảo ra vô số đoạt mệnh thất luyện hướng đối phương công tới.
Chiêu này vừa ra, đối phương nhất thời luống cuống tay chân, nếu còn muốn giữ lấy mạng của mình, chỉ có thể lui chiêu, nhảy ra phía sau tránh né.
Nhưng Bạch Ngọc Đường lại không thể ngờ rằng, vừa mới động tới chân khí, Trước ngực một trận đau nhức, chân khí trong người nghịch chuyển.
“ Ngươi … Ngươi vừa rồi đối ta làm cái gì! “. Bạch Ngọc Đường chật vật chống đỡ, cơn đau tựa như ngàn vạn kim châm đang không ngừng đánh vào cơ thể, toàn thân khí nghịch loạn chuyển, trong kinh mạch, từng huyệt vị đều đau buốt.Nhất là tinh minh huyệt, cho dù Bạch Ngọc Đường vẫn nhắm mắt chưa hề mở qua, lại vẫn cảm thấy trước mắt kim quang loạn chuyển.
Chân khí chạy toán loạn tới tình minh huyệt lại bị mắc lại, Bạch Ngọc Đường chẳng cần động chỉ ngay việc đơn giản là thở thôi cũng trở nên khó khăn, quả thực làm người ta thống khổ.
“ Ngươi đã làm cái gì với ta, ngươi vừa rồi đã làm cái gì! “
Bạch Ngọc Đường đau tới mồ hôi lạnh chảy dọc ướt đẫm cả lưng áo, mái tóc cũng nhanh chóng bị mồ hôi làm ướt từng sợi tán loạn bám lên trán, bám lên cổ, vương trên cả khóe môi vì cố gắng kiềm nén mà gắt gao cắn chặt đến trắng bệch không một tia huyết sắc,bàn tay gắt gao nắm chặt lấy mảnh y phục trước ngực của mình, bàn tay cũng trở nên trắng bệch cơ hồ còn nhìn thấy cả từng mạch máu xanh nhạt ẩn hiện phía dưới. Nếu không làm như vậy, y sợ …sợ chính mình sẽ kêu lên thảm thiết.
“ Ngươi đã làm gì đối với ta ~ “
Vì sao Bát hiền vương lúc ấy không có lấy đi kỳ lân vỏ kiếm? Kỳ thật nếu hắn thực sự muốn lấy vỏ kiếm đi, Khai Phong phủ cũng chỉ có thể lấy cái chết khuyên can, nhiều nhất cũng chỉ đem sự tình báo đến chỗ hoàng đế, không hề có khả nang cùng hắn có xung đột.
Nhưng hắn ngoài miệng thực kiên trì, uy hiếp qua đi, lại khinh miêu đạm tả — nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu liền ly khai, này không giống tính cách của hắn, trừ phi … Hắn có ý khác!
Bạch Ngọc Đường quả thực là muốn tự đá cho mình mấy đá,y như thế nào lại không nghĩ sớm tới điều này?
“ Hừ …" Bạch Ngọc Đường đối với mình cười lạnh “ Chúng ta rõ ràng là bị người khác dẫn mũi a! “
“ Kỳ thật đối phương không phải là muốn vỏ kiếm, mà là thân kiếm … Thì ra là thế … “
“ Đúng vậy, bọn chúng căn bản là chờ chúng ta làm không công cho bọn chúng."
Bát hiền vương lúc trước “ Uy hiếp “ Dụng ý thực sự không phải là bắt bọn họ trả lại vỏ kiếm, mà là ám chỉ thanh kiếm kia cực kì quan trọng, này chính là vô tình mà cố ý hướng bọn họ đi tìm kỳ lân kiếm.
Có lẽ có thể nghĩ như vậy –
Bát hiền vương hiện tại phi thường để ý chuôi kiếm này, nhưng vì nguyên nhân nào đó, khiến hắn không thể trực tiếp ra mặt can thiệp việc này, cho nên hắn phải nói bóng nói gió cho phủ Khai Phong ra mặt, chờ bọn họ tìm được kiếm, lúc sau đơn giản hết thảy thuận lý thành chương.
Nhưng, hiện tại lại nảy ra vấn đề mới.
Việc kiếm bị mất cùng bát hiền vương có thiên ti vạn lũ liên hệ, nhưng ai có thể chỉ ra bằng chứng xác thực để chứng minh là có liên quan tới hắn, nếu bát hiền vương chết cũng không thừa nhận, thì ai còn làm được gì cơ chứ.
Hiện tại nhân chứng cùng chứng cớ cũng chỉ có mấy kẻ đã bị giam vào đại lao kia … Chỉ cần bọn họ có thể khẳng định bát hiền vương có liên quan, thì mọi chuyện đều dễ xử lý rồi.
Đúng rồi …
Bạch Ngọc Đường đột nhiên cầm lấy cổ tay Triển Chiêu, Triển Chiêu cũng cầm lấy tay y, hai người đồng tời hô len: “ Mấy người kia … kẻ trộm! “
Triển Chiêu vãn khởi nắm lấy tay Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường đẩy tay hắn ra: “ Không cần kéo ta! Chính ngươi nhanh lên đi! Một khắc cũng không được chậm trễ! Nhanh lên đi! “
Vật chứng bị hủy còn có thể tái nghĩ biện pháp, nhưng nếu người đã chết, cho dù nghĩ tới bao nhiêu biện pháp cũng vô dụng.
Triển Chiêu do dự chỉ trong nháy mắt, cuối cùng vẫn là quyết định để Bạch Ngọc Đường ở lại, hắn bước nhanh ra khỏi vật chứng phòng, phi thân nhảy lên nóc nhà, hướng đại lao chạy thật nhanh tới.
Mau! Mau! Mau!
Mấy người kia là tối trọng yếu, bọn họ tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì! Nếu không những việc mà bọn họ đã làm không phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao …
Bạch Ngọc Đường chậm rãi sờ ra ngoài cửa, chính ngọ dương quang rơi trên mí mắt khép kín, tầm nhìn một ảnh mờ hồ sắc kim hồng. Y thở dài một tiếng, tựa vào trên cửa.
Bạch Ngọc Đường thở dài rồi lại thầm nghĩ, giá như mắt y không bị mù, có lẽ giờ phút này y và hắn đang sát cánh bên nhau, y biết tại sao lúc nãy hắn lại chần trừ, hắn lo lắng … không phải lo lắng cho chính hắn mà là hắn là cho y. Nhưng chính vì hắn như vậy, lại càng khiến y tâm thần một chút hỗn loạn, một chút vui vì hắn quan tâm tới y, nhưng lại có một chút tức giận … giận hắn, giận cả chính mình …. Nghĩ lại nghĩ, y không muốn trở thành gánh nặng cho hắn.
Nếu – chính là nếu – Bạch Ngọc Đường y trở thành gánh nặng cho Triển Chiêu, không cần người khác đối y thế nào, chính y sẽ tự kết liễu tính mạng của mình. Cho nên sự lo lắng của hắn là không cần … Vì vậy tối hôm qua khi Triển Chiêu nói những lời như ‘ nếu như không biết y … sẽ không cái này, sẽ không cái kia …’ y mới tức giận.
Bạch Ngọc Đường toàn thân cứng lên căng thẳng, lỗ tai cũng chú tâm nghe ngón xung quanh. Y cảm nhận được trong không khí có một cỗ hương lạ truyền đến, nghe kĩ có thể nghe được âm thanh hít thở nho nhỏ.
“ Người nào? “
Bạch Ngọc Đường nhíu mi, bàn tay cầm kiếm thêm xiết chặt,
“ Ai? “
Tiếng hô hấp không bình ổn, nhịp tim cũng đập rất nhanh, giống như là kẻ mới tới vừa mới hoảng sợ chạy tới đây.
Bất quá rất nhanh, Bạch Ngọc Đường buông lỏng cơ thể, thở dài một tiếng thật nhỏ, nói:" Nguyên lai là ngươi, như thế nào, có chuyện gì không? “
Đối phương vẫn không hề có phản ứng, sau lại truyền đến âm thanh rất nhỏ tiếng nền đá sỏi sàn sạt.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy không khí có vất bất thường, tay lại nắm chặt lấy kiếm, có chút lạnh lùng “ Nhìn “ về phía kẻ tới, “ Rốt cục vẫn là nhịn không được? Muốn giết ta? A … Vậy không bằng thử xem xem, ngươi rút cuộc có bản lĩnh đánh thắng được kẻ mù như ta."
Một đạo kình phòng ập tới trước mặt, Bạch Ngọc Đường nghiêng người lướt qua, đồng thơi đưa tay nắm trụ cổ tay của đối phương.
“ Quyền kình, lực không đủ, nhanh không đủ, luyện thêm mười năm nữa xem ra mới đạt."
Đối phương cũng không đáp, một cước hướng cổ tay y đá.Nhưng khi cước chuẩn bị trạm tới cổ tay y thì lại chuyển hướng sang lồng ngực của y, nếu Bạch Ngọc Đường kiên trì giữ lấy cổ tay của đối phương, e rằng sẽ phải trả giá bằng đại giới, cước này không nhẹ chút nào nếu đá chúng y cũng đủ khiến xương cốt bị gãy.
Bạch Ngọc Đường đương nhiên sẽ không làm vụ mua bán mà bị lỗ như vậy, lập tức buông tay triệt thoái về phía sau, một cước của đối phương sạt qua ngực y, mặc dù tránh được nhưng kình phong hồi cước tạt qua cơ hồ làm cho y cảm giác trên mặt có một trận đau nho nhỏ.
“ Hảo công phu! “ Bạch Ngọc Đường khen, “ Qua nhiều năm như vậy, ngươi rốt cuộc cũng luyện được tới mức như vậy, bất quá lực đạo rất lớn, nhưng tốc độ lại không được tốt lắm na."
Đối phương nghiến chặt răng cơ hồ còn nghe được tiếng ken két, sau đó lại dốc toàn lực hướng Bạch Ngọc Đường công kích.
Bạch Ngọc Đường cười tả hữu trốn tránh, cho dù mắt của y nhìn không được, nhưng cũng là khí định thần nhàn. Trái lại đối phương, tuy rằng một quyền một cước đều là sát ý, chiêu chiêu ngoan độc, càng đánh lâu hô hấp lại càng hỗn độn, nội lực xuất ra nhưng lại chẳng có tác dụng.
Cuối cùng, có vẻ kẻ kia thấy vậy không ổn, hư chiêu kỷ trận kình phong bức lui Bạch Ngọc Đường một chút, chính mình lại nhảy ra ngoài vòng chiến.
“ Như thế nào, lại không được sao? “ Bạch Ngọc Đường lại cười nhạo nói: “ Ngươi chừng nào thì trở nên hư nhược như vậy rồi? Mới vừa khen ngươi vài câu ngươi như thế nào lại ngưng a, quả nhiên đạo hạnh vẫn là không đủ thâm na …. “
Đối phương bị châm chọc vẫn không mở miệng nói câu nào, chỉ là đứng ngoài vòng điều chỉnh nội tức, trong khi vẫn không ngừng quan sát Bạch Ngọc Đường chờ cơ hội công kích.
Nhưng mà xem ra Bạch Ngọc Đường đã có điểm không kiên nhẫn, Triển Chiêu vội vàng chạy tới đại lao kiểm tả phạm nhân, không chừng hieenjt ại đụng phải thích khách, đã cùng đối phương đánh nhau, vậy àm y lại còn đứng ở đây lãng phí thời gian với người này!
“ Tốt lắm, nếu ngươi không muốn đánh? Không đánh ta còn phải đi tìm Triển Chiêu, không thể để hắn ở một mình được. “
Đối phương vừa mới bình tĩnh lại, lại nghe đến tên Triển Chiêu, hai người quanh thân không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng, giương cung bạt kiếm mà trừng lẫn nhau, sát khí tỏa ra khiến kẻ khác thấy cũng phải gai sống lưng.
Chỉ nghe một tiếng âm thanh thực sắc lao tới phía mình, Bạch Ngọc Đường cả kinh, thân thể lạp tức thuận theo kình phong mũi chân xoay tròn, tránh thoát được lưỡi kiếm xẹt qua mặt.
“ Ta thu hồi lại những lời vừa nói nhé" Bạch Ngọc Đường đứng vững, cợt nhả nói: “ Ngươi đúng là đã tiến bộ rất nhiều, nhưng nếu muốn giết ta, luyện thêm hai mươi năm nữa mới có cơ thành công a. “
Đối phương tựa hồ đã muốn hạ quyết tâm, không chỉ có không phản bác, ngay cả một chút đáp lại cũng không có, chỉ có kế tiếp đích công kích nhất chiêu so với nhất chiêu ngoan, nhất chiêu so với nhất chiêu nhanh, chiêu chiêu thức thức mãnh truy mãnh đánh, giống như giang sóng triều động, kéo không dứt.
Bạch Ngọc Đường hiện tại cho dù bản thân không muốn thừa nhận, nhưng việc hành động của y quả thực bị đôi mắt hạn chế không ít, lúc trước đối với đám người bịt mặt tới phóng hỏa trộm sách kia, võ công của bọn chúng cũng chỉ tầm thường, y còn có thể lấy nhanh mà thắng, nhưng tình hiện tại không như vậy ….
Đối phương đối với hành động của y thập phần quen thuộc, Bạch Ngọc Đường tiếp theo sẽ sử dụng chiêu gì, đối phương giống như là xem thấu, đoán trước được mọi hành động của y. Cho dù kẻ đó không phải là đối thủ của Bạch Ngọc Đường, nhưng mọi thế công kích của Bạch Ngọc Đường đều bị đoán được đẩy y rơi vào thế hạ phong, chỉ đành cố gắng phòng thủ thối lui.
Dựa vào thính giác của mình, Bạch Ngọc Đường đoán định vũ khí mà đối phương sử dụng không phải là lợi nhận – kiếm – đao, hơn nữa cũng không phải là loại vũ khí có thể chết người, cảm giác thượng phải là nào đó dài nhỏ đích vũ khí, tỷ như cây gậy trúc — nhưng, vì sao là cây gậy trúc?
Nhưng khi giao đấu, Bạch Ngọc Đường có thể cảm thấy kẻ tới không thuận tay, xem ra người này vốn dĩ không quen dùng trúc can làm vũ khí.
Bạch Ngọc Đường lại nhịn không được, một bên vừa tránh né, một bên lại cười nói: “ Ai nha nha, ngươi trước kia sẽ không thể nào không am hiểu về ám khí, như thế nào hiện tại ám khí trong tay lại cứ đánh sai địa phương a …
Nhưng người kia đối với sự cười nhạo của y, cũng không có lên tiếng chỉ là vừa gián đoạn công kích một chút vừa hừ lạnh một tiếng.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy có gì đó bất ổn, không lẽ …" Cây gậy trúc “ có vấn đề gì, trong lòng giật mình, phản thủ đem kiếm gạt cây gậy trúc rời ra.
Đối phương nhìn thấu ý nghĩ của y, chỉ là lạnh lùng hừ lạnh, cây gậy trúc như bóng với hình đuổi theo.
Bạch Ngọc Đường nhảy ra phía sau, lui lại ba bước, lại nghe thấy tiếng gió sắc nhọn hướng y nhanh chóng đánh tới. “ Ba “ một tiếng Họa ảnh ra khỏi vỏ, trong phút chốc, màu bạc thân kiếm thoáng như vũ điệu ngân xà, giảo ra vô số đoạt mệnh thất luyện hướng đối phương công tới.
Chiêu này vừa ra, đối phương nhất thời luống cuống tay chân, nếu còn muốn giữ lấy mạng của mình, chỉ có thể lui chiêu, nhảy ra phía sau tránh né.
Nhưng Bạch Ngọc Đường lại không thể ngờ rằng, vừa mới động tới chân khí, Trước ngực một trận đau nhức, chân khí trong người nghịch chuyển.
“ Ngươi … Ngươi vừa rồi đối ta làm cái gì! “. Bạch Ngọc Đường chật vật chống đỡ, cơn đau tựa như ngàn vạn kim châm đang không ngừng đánh vào cơ thể, toàn thân khí nghịch loạn chuyển, trong kinh mạch, từng huyệt vị đều đau buốt.Nhất là tinh minh huyệt, cho dù Bạch Ngọc Đường vẫn nhắm mắt chưa hề mở qua, lại vẫn cảm thấy trước mắt kim quang loạn chuyển.
Chân khí chạy toán loạn tới tình minh huyệt lại bị mắc lại, Bạch Ngọc Đường chẳng cần động chỉ ngay việc đơn giản là thở thôi cũng trở nên khó khăn, quả thực làm người ta thống khổ.
“ Ngươi đã làm cái gì với ta, ngươi vừa rồi đã làm cái gì! “
Bạch Ngọc Đường đau tới mồ hôi lạnh chảy dọc ướt đẫm cả lưng áo, mái tóc cũng nhanh chóng bị mồ hôi làm ướt từng sợi tán loạn bám lên trán, bám lên cổ, vương trên cả khóe môi vì cố gắng kiềm nén mà gắt gao cắn chặt đến trắng bệch không một tia huyết sắc,bàn tay gắt gao nắm chặt lấy mảnh y phục trước ngực của mình, bàn tay cũng trở nên trắng bệch cơ hồ còn nhìn thấy cả từng mạch máu xanh nhạt ẩn hiện phía dưới. Nếu không làm như vậy, y sợ …sợ chính mình sẽ kêu lên thảm thiết.
“ Ngươi đã làm gì đối với ta ~ “
Tác giả :
Biên Bức