Miêu Hành Bá Đạo
Chương 22: Năm điểm tiếp xúc của điệu Walts
Tiểu Lưu chú ý tới ánh mắt soi mói của Mao Thư Trần, mặt đỏ lên, bỗng nhiên không dám nhìn Trưởng khoa Vương. “Thầy, vừa rồi em nghĩ… Hay là thôi đi, đến nhà thầy quấy rầy quả thật ngại lắm." Con chuột nhỏ hình người nhăn nhó xoa tạp chí trong tay, lắp bắp nói.
Trưởng khoa Vương làm sao nghĩ đến chuột nhỏ đột nhiên thay đổi chủ ý, nguyên nhân chỉ vì có người ngoài đang chăm chú nhìn? Hắn vội vàng đi lên phía trước lôi kéo bàn tay Tiểu Lưu, nói: “Sao lại thay đổi chủ ý nhanh như vậy? Em cũng không biết tự chăm sóc bản thân, chuyện của yêu tinh các người tôi không rõ ràng lắm, cái gì yêu lực tôi cũng không nhìn thấy, tôi cũng không muốn làm rõ rốt cuộc các người ổn hay không ổn, tôi phải đưa em đến nơi mà tầm mắt tôi thấy được mới yên tâm!"
Nghe đến đó, từ trước đến nay nổi tiếng mặt lạnh như Mao Thư Trần cũng phải bật cười, sau đó nhanh nhẹn dùng tay áo che miệng: “Hai người cứ tiếp tục, cứ tiếp tục." Hai người này rất có ý tứ, rõ ràng là người hữu tình, còn cố làm ra vẻ, trực tiếp đồng ý không phải tốt lắm sao? Loại chuyện tôi yêu cậu, cậu yêu tôi như thế nào bản thân đương sự lại nhìn không ra? (…)
Chỉ là nhìn thấy bác sĩ Mao chưa bao giờ cười lại bật cười, chuột nhỏ lại càng cảm thấy xấu hổ “Thầy, thầy đừng khách khí, đó là nhà của thầy, em không tiện quấy rầy…"
“Ai nói không tiện!" Trưởng khoa Vương bị lời nói của y làm cho tức giận sôi trào, vén chăn của y, bế y lên. Vừa bế lên mới phát hiện, Tiểu Lưu thật đúng không hổ là chuột tinh, dáng người gầy đến kinh khủng, ôm vào ngực rất nhẹ. “Nhà của tôi cũng là nhà của em, khách khí cái gì!" Dứt lời hắn gật đầu chào Mao Thư Trần một cái, ôm tiểu Lưu sải bước đi ra khỏi phòng bệnh.
Thấy hai người đã đi xa vẫn còn cãi nhau, Mao Thư Trần bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Bởi vì Trưởng khoa Vương đi rất vội vàng, tạp chí của Tiểu Lưu mua đều bị vứt lại trên giường, trang đang mở ra vừa vặn lại là trang viết ‘Ở chung’ của Hà Trung Toàn. Mao Thư Trần tâm tình không tồi, liền làm người tốt một phen khép lại tạp chí đuổi theo. Trưởng khoa Vương đi quá nhanh, đợi đến khi Mao Thư Trần đuổi đến nơi, Trưởng khoa Vương đã đem được con chuột nhỏ không tự nhiên kia ném vào ghế lái phụ.
“Tiểu Lưu, ‘Tri Âm’ của cậu quên ở trên giường này!" Mao Thư Trần đưa đầu qua ô kính cửa xe, đem tạp chí nhét vào trong ngực Tiểu Lưu. Tiểu Lưu vội vàng đem tạp chí ôm vào lòng, hướng về phía Mao Thư Trần nói lời cảm ơn.
Trưởng khoa Vương ở bên cạnh nhìn thấy Tiểu Lưu cư nhiên vẫn không quên cuốn sách bại hoại này của y, trong lòng nhất thời có điểm không thoải mái: “Đã lớn như vậy còn thích tạp chí ngôn tình? Tác giả mà em thích kia gọi là gì… A, đúng rồi, tên là ‘Tâm Trung Khả Nhân’, có thể dạy em cái gì? Em cư nhiên mỗi ngày xem, hằng đêm xem, ‘Tâm Trung Khả Nhân’ này có thể dạy em tri thức, còn có thể giúp em chữa bệnh à? Ngồi trong xe không được xem, say xe thì phải làm sao bây giờ!" Ngoài miệng tuy rằng nói năng không khách khí nhưng Trưởng khoa Vương lại phi thường dịu dàng đem ghế dựa chỗ phó lái hạ xuống, đem thảm lông ở ghế sau đắp lên người Tiểu Lưu.
Ngoài miệng Tiểu Lưu hừ hừ: “Ai nói Tâm Trung Khả Nhân không cứu em a…" Nhưng vì tiếng nói của y quá nhỏ, Trưởng khoa Vương cũng không có nghe được.
Nhìn thấy ô tô khuất dần ở cuối đường, Mao Thư Trần vẫn đứng tại chỗ, bật cười.
Mà phía sau, một chiếc xe khác cũng theo bãi đỗ xe đi ra, dừng lại trước mặt hắn. Cửa kính xe được hạ xuống, khuôn mặt hàm hậu của Hà Trung Toàn lộ ra: “Thư Trần, lên xe! Tối hôm nay chúng ta đi ra một chuyến cũng đủ mệt, về nhà nghỉ ngơi đi!"
Nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của Hà Trung Toàn bởi vì vừa rồi phải khống chế yêu lực cho chính xác, còn nghĩ hắn vốn là nên ở nhà ngủ một giấc thật ngon chứ không phải thay mình ra tay chữa bệnh, Mao Thư Trần không biết tại sao trong lòng mềm nhũn, miệng không thể khống chế nói ra: “Cút sang ghế phó lái đi, để tôi lái trên đường về cho!"
“…A?" Hà Trung Toàn dụi dụi mắt, xác định chính mình không có nghe sai: “Thư Trần… Anh đang quan tâm tôi?"
“Xùy, được cái mũi lại lên mặt!" Bị lời tâm tình trong truyền thuyết làm cho hoảng hốt ở trong lòng, Mao Thư Trần cố ý cúi đầu, ra vẻ lạnh như băng: “Anh cho là chiếm qua vài lần tiện nghi của tôi, tôi sẽ coi trọng anh sao? Cái gì ‘quan tâm’ anh, tôi đây là sợ anh mệt mỏi lái xe sẽ gặp chuyện không may, chó ngốc anh thật sự là tự thiếp vàng lên mặt!"
Bị đả kích đến lòng tự tin, Hà Trung Toàn lại một lần nữa giả vờ đáng thương: “Thư Trần, anh rất nhẫn tâm… Tôi chính là bị anh ‘ép kiệt’ tinh lực, như thế nào cũng phải khen ngợi tôi vài câu chứ? Hơn nữa đối với tôi ngày hôm qua cùng hôm nay là 2 lần giúp đỡ anh, anh không chút cảm động nào sao? Hay là trên thực tế anh đã thích tôi rồi mà vì xấu hổ nên không dám thừa nhận!
“Thích cái rắm!" Mao Thư Trần vừa nhíu mi, cằm nâng cao lên, ánh mắt không chút nào che giấu xẹt qua khinh thường phần giữa hai chân của Hà Trung Toàn: “Thích anh? Trừ phi anh đem chỗ bị cắt trên ** một lần nữa dài ra, tôi mới có thể quan tâm!"
Dứt lời hắn đẩy Hà Trung Toàn qua chỗ phó lái, sau đó đưa một chân chen qua chỗ ghế lái ngồi xuống trước tay lái.
=======
Nhắc tới bệnh của Tiểu Lưu thật không đúng thời điểm, chỉ cần y kiên trì thêm vài ngày nữa là đến sinh nhật của viện trưởng. Mà lão già viện trưởng kia yêu thích nhất là náo nhiệt, những ngày khác không nói, ngày sinh nhật phải mở một vũ hội ở bãi cỏ phía trước bệnh viện, đến lúc đó tất cả bác sĩ và bệnh nhân đều có thể chung vui, khiêu vũ, vui đùa này nọ, thoải mái đến kinh khủng.
Mục đích của vũ hội này là để làm tăng cảm tình giữa bác sĩ và bệnh nhân, coi như là giúp bệnh viện quảng bá hình ảnh, cho nên trừ phi là nghỉ ốm hoặc nghỉ hậu sản, tất cả nhân viên của bệnh viện cũng không thể xin phép không tham gia. Nhưng cũng may vũ hội kia thật náo nhiệt, đồ ăn cũng ngon, cho nên dù là cưỡng chế tham gia, mọi người cũng không có nửa câu oán giận. Cho dù lãnh đạm như Mao Thư Trần, cũng sẽ không cố ý tìm lý do để không tham gia vũ hội – dù sao ‘tham gia’ là một chuyện, ‘khiêu vũ’ lại là chuyện khác.
Tiểu Lưu vào bệnh viện này còn chưa đến nửa năm, dĩ nhiên vẫn tâm tâm niệm niệm hy vọng được tham gia vào vũ hội nổi tiếng trong giới y khoa của thành phố A này, muốn mở mang tầm mắt. Đáng tiếc y bị bệnh không đúng lúc, mặc dù nhờ Hà Trung Toàn nên không có di chứng gì, nhưng Trưởng khoa Vương vẫn lo lắng kinh khủng, cho y nghỉ bệnh hết nửa tháng, ra lệnh y phải nằm trên giường nghỉ ngơi cho tốt, không được ra khỏi cửa đi chơi.
Mà so với Tiểu Lưu tràn đầy mất hứng thì Mao Thư Trần lại để ý đến việc làm thế nào đi đến vũ hội nhìn một vòng rồi trở về mà không gây sự chú ý, nhưng ý tưởng này của hắn sau khi bị Hà Trung Toàn biết được đã bị hắn một ngụm phủ quyết.
“Thư Trần, vũ hội ở bãi cỏ thật sự rất có ý tứ, hơn nữa lại là sinh nhật của viện trưởng, nếu anh không có mặt cũng quá không thích hợp đi?" Hà Trung Toàn đến bên người Mao Thư Trần, hy vọng tính tình hắn có thể cởi mở hơn, giao thiệp với bạn bè nhiều hơn.
Hiện tại hai người đang ở phòng ngủ mới của Mao Thư Trần, phòng ngủ trước đó của hắn dưới áp lực của 6 thước nguyên hình của Hà Trung Toàn, câu đối hai bên cánh cửa phòng ngủ cùng tất cả đồ đạc trong phòng đều báo hỏng. Cho nên bất đắc dĩ Mao Thư Trần mới phải chuyển đến gian phòng này. Cũng may các phòng ở nhà Hà Trung Toàn cũng không khác nhau nhiều lắm, chỉ là phòng nhiều, vốn Hà Trung Toàn chân thành yêu cầu Mao Thư Trần cùng hắn ở chung một gian phòng lớn dành cho chủ nhà, đáng tiếc Mao Thư Trần ném một câu nhẹ nhàng ‘vị tiên sinh này, hai ta không quen’ liền lâng lâng mang theo tất cả quần áo chuyển qua căn phòng bên cạnh phòng Hà Trung Toàn đang ở.
Đối mặt với Hà Trung Toàn ‘tận tình khuyên bảo’, Mao Thư Trần vừa trả lời vừa chậm rãi khép lại tạp chí y học trong tay, sau đó đem tạp chí y học còn nặng hơn so với cục gạch đập thật mạnh lên đầu Hà Trung Toàn “Chó ngốc, tôi làm thế nào còn cần anh phải dạy!"
Lời này của hắn một chút cũng không khách khí nhưng Hà Trung Toàn mấy hôm nay ở chung cũng biết được thái độ làm người của hắn – nếu Mao Thư Trần nói chuyện đặc biệt khó nghe tức là nhược điểm của hắn đã bị mình chọc trúng. Mà Mao Thư Trần ra vẻ lãnh đạm cùng với lời nói khó nghe thường là vì không được tự nhiên che giấu ngượng ngùng.
Suy nghĩ của Hà Trung Toàn chưa từng nhanh nhạy như vậy, hắn cơ hồ là vừa xoay con ngươi liền đoán được nguyên nhân Mao Thư Trần không thích vũ hội: “… Tôi nói Thư Trần, anh sẽ không phải là không biết khiêu vũ chứ?"
Mà đáp lại Hà Trung Toàn là Mao Thư Trần càng thêm dùng sức vỗ.
Hà Trung Toàn ỷ mình da dày thịt béo cũng không né tránh, mạo hiểm bị Mao Thư Trần đập tạp chí lên đầu, cười hì hì nói: “Thư Trần anh ngượng ngùng? Khiêu vũ không phải ai sinh ra cũng sẽ biết, lúc trước tôi cũng phải học lâu mới biết — tôi nói anh nghe, tôi nhảy điệu waltz đủ chuẩn thi đấu nha, cam đoan dạy anh lên đến trình độ ngoài 5 sao."
Mỗi lần Hà Trung Toàn làm ra biểu tình thành khẩn kia, đều làm cho sức chống cự của Mao Thư Trần sụp đổ. Hắn do do dự dự nhìn về phía bàn tay của Hà Trung Toàn đang vươn về phía hắn, cau mày suy nghĩ trong chốc lát, không quá tin tưởng hỏi: “Anh nói thật chứ? Anh biết khiêu vũ?" Muốn nói hắn không muốn tham gia vũ hội thật sự cũng bởi vì nguyên nhân này, hắn tự biết mình ở bệnh viện coi như rất được hoan nghênh, dĩ nhiên sẽ có không ít nữ y tá chủ động đến mời. Chỉ là hắn đối với khiêu vũ 7 phần thì chỉ hiểu được 6 phần, hắn biết rõ chính mình vừa ra chân liền tuyệt đối đạp lên chân đối phương, cho nên chưa từng đồng ý lời mời của người khác.
Hiện tại đã có người chủ động tỏ vẻ muốn dạy hắn, hắn dĩ nhiên cũng muốn học. Vấn đề là người thầy này thoạt nhìn cũng không phải bài bản gì – những người biết khiêu vũ đều là đỉnh của những danh từ tao nhã, chỉ cần đứng ở nơi đó đã tỏa sáng nổi bật. Nhưng nhìn nhìn lại Hà Trung Toàn ở trước mặt, bộ dáng cợt nhã kia làm sao có được một nửa nét đẹp của vũ công? Nếu không phải bề ngoài của hắn coi cũng được, tuyệt đối sẽ bị người ta xem là tên côn đồ.
Đối với nghi vấn của Mao Thư Trần, Hà Trung Toàn không biện giải một câu nào, mà lui về phía sau từng bước, đứng giữa sàn phòng ngủ. Ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu lên người hắn, trên mặt sàn in cái bóng làm ra tạo hình hoàn mỹ của hắn.
Chỉ thấy lúc này hai tay Hà Trung Toàn nâng lên giữa không trung, nhẹ nhàng bước về trước một bước. Đồng thời khủy tay phải nâng lên, cánh tay gập lại, bàn tay ép xuống; khủy tay trái tự nhiên rủ xuống, cổ tay nâng lên tới độ cao của bả vai. Đồng thời hai vai nâng lên, ưỡn ngực, cả người có vẻ lên tinh thần không ít.
Chỉ hai động tác đơn giản, cả người Hà Trung Toàn liền khác đi nhiều. Vốn dáng người hắn cường tráng, sau khi bày ra tư thế nam của điệu waltz lập tức trở nên có mị lực. Nhất là khi hắn mỉm cười hướng về phía Mao Thư Trần, Mao Thư Trần chỉ cảm thấy một chút nong nóng dâng lên trên mặt.
“Như tôi vậy không giống sao?" Hà Trung Toàn tao nhã xoay tại chỗ mấy vòng, giống như trong lòng ôm một thục nữ cao quý.
Mao Thư Trần nhìn có chút ngây người, không biết có phải do ánh mặt trời thật đẹp hay không, hắn chỉ cảm thấy Hà Trung Toàn ở trước mặt xa lạ làm cho tim hắn đập sai một nhịp.
Hà Trung Toàn vươn tay hướng về phía Mao Thư Trần: “Thư Trần, lại đây, tôi dạy cho anh." Dứt lời không đợi Mao Thư Trần đồng ý, liền một phen kéo hắn đến trước người mình.
“Anh muốn dạy tôi nhảy bước của nữ?" Chỉ là cho dù trước mặt là ‘nam sắc dụ người’, Mao Thư Trần cũng không đánh mất đi tính nhạy cảm: “Anh nghĩ rằng tôi và anh đều là nữ sao?"
Hà Trung Toàn nhún nhún vai: “Thư Trần, thả lỏng đi. Anh bây giờ cái gì cũng không biết, tôi dĩ nhiên phải hướng dẫn từng bước. Đợi khi anh học xong, tôi nhảy bước của nữ cũng không thành vấn đề."
Người ta đã nói đến mức này, Mao Thư Trần còn do dự nữa thì quả thật không đàn ông. Hắn chỉ có thể gật đầu, có chút không được tự nhiên đưa tay của mình đặt lên tay của Hà Trung Toàn.
“Điệu waltz tổng cộng có 5 điểm tiếp xúc." Hà Trung Toàn vừa chỉnh vị trí đặt tay của Mao Thư Trần, vừa chỉ đạo hắn tư thế dừng.
“Thứ nhất là chỗ đặt tay."
Tay trái của hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay phải của Mao Thư Trần.
“Thứ hai là chỗ đặt tay của người nam."
Tay phải của hắn nhẹ nhàng đặt lên xương bả vai thuộc lưng của Mao Thư Trần.
“Thứ ba là tay trái của người nữ."
Ý hắn bảo Mao Thư Trần đặt tay trái lên đỉnh cánh tay của mình.
“Thứ tư là khuỷu tay trái của người nữ, khi xoay tròn cần phải nhẹ nhàng đặt lên khuỷu phải của người nam."
Hắn tiếp tục kiên nhẫn giảng giải, mà Mao Thư Trần cẩn thận nghe lại không chú ý tới, đôi mắt Hà Trung Toàn bỗng nhiên trở nên mờ ám.
“Điểm tiếp xúc cuối cùng…"
Cánh tay của Hà Trung Toàn nắm chặt, Mao Thư Trần bất ngờ không kịp đề phòng ngã vào trong lòng ngực hắn. Hà Trung Toàn thuận lý thành chương ôm lấy, cùng lúc đó phần hông của hắn cũng đưa về phía trước—-
— “Điểm tiếp xúc cuối cùng là phần hông (xương chậu)."
———————————-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Về 5 điểm tiếp xúc trong điệu waltz cần phải giải thích thêm một chút.
Bốn điểm tiếp xúc đầu không thành vấn đề nhưng về tiếp xúc hông, chỉ có lúc thi đấu mới yêu cầu tiếp xúc điểm này, vũ hội bình thường không ai đưa phần hông thân cận quá mức.
Trước đó Hà Trung Toàn có nói bản thân từng ở ‘cấp độ thi đấu’ điệu waltz, chính là ý tứ này.
Trên tực tế đây là Hà Trung Toàn sổ sàng XDDDD
Trưởng khoa Vương làm sao nghĩ đến chuột nhỏ đột nhiên thay đổi chủ ý, nguyên nhân chỉ vì có người ngoài đang chăm chú nhìn? Hắn vội vàng đi lên phía trước lôi kéo bàn tay Tiểu Lưu, nói: “Sao lại thay đổi chủ ý nhanh như vậy? Em cũng không biết tự chăm sóc bản thân, chuyện của yêu tinh các người tôi không rõ ràng lắm, cái gì yêu lực tôi cũng không nhìn thấy, tôi cũng không muốn làm rõ rốt cuộc các người ổn hay không ổn, tôi phải đưa em đến nơi mà tầm mắt tôi thấy được mới yên tâm!"
Nghe đến đó, từ trước đến nay nổi tiếng mặt lạnh như Mao Thư Trần cũng phải bật cười, sau đó nhanh nhẹn dùng tay áo che miệng: “Hai người cứ tiếp tục, cứ tiếp tục." Hai người này rất có ý tứ, rõ ràng là người hữu tình, còn cố làm ra vẻ, trực tiếp đồng ý không phải tốt lắm sao? Loại chuyện tôi yêu cậu, cậu yêu tôi như thế nào bản thân đương sự lại nhìn không ra? (…)
Chỉ là nhìn thấy bác sĩ Mao chưa bao giờ cười lại bật cười, chuột nhỏ lại càng cảm thấy xấu hổ “Thầy, thầy đừng khách khí, đó là nhà của thầy, em không tiện quấy rầy…"
“Ai nói không tiện!" Trưởng khoa Vương bị lời nói của y làm cho tức giận sôi trào, vén chăn của y, bế y lên. Vừa bế lên mới phát hiện, Tiểu Lưu thật đúng không hổ là chuột tinh, dáng người gầy đến kinh khủng, ôm vào ngực rất nhẹ. “Nhà của tôi cũng là nhà của em, khách khí cái gì!" Dứt lời hắn gật đầu chào Mao Thư Trần một cái, ôm tiểu Lưu sải bước đi ra khỏi phòng bệnh.
Thấy hai người đã đi xa vẫn còn cãi nhau, Mao Thư Trần bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Bởi vì Trưởng khoa Vương đi rất vội vàng, tạp chí của Tiểu Lưu mua đều bị vứt lại trên giường, trang đang mở ra vừa vặn lại là trang viết ‘Ở chung’ của Hà Trung Toàn. Mao Thư Trần tâm tình không tồi, liền làm người tốt một phen khép lại tạp chí đuổi theo. Trưởng khoa Vương đi quá nhanh, đợi đến khi Mao Thư Trần đuổi đến nơi, Trưởng khoa Vương đã đem được con chuột nhỏ không tự nhiên kia ném vào ghế lái phụ.
“Tiểu Lưu, ‘Tri Âm’ của cậu quên ở trên giường này!" Mao Thư Trần đưa đầu qua ô kính cửa xe, đem tạp chí nhét vào trong ngực Tiểu Lưu. Tiểu Lưu vội vàng đem tạp chí ôm vào lòng, hướng về phía Mao Thư Trần nói lời cảm ơn.
Trưởng khoa Vương ở bên cạnh nhìn thấy Tiểu Lưu cư nhiên vẫn không quên cuốn sách bại hoại này của y, trong lòng nhất thời có điểm không thoải mái: “Đã lớn như vậy còn thích tạp chí ngôn tình? Tác giả mà em thích kia gọi là gì… A, đúng rồi, tên là ‘Tâm Trung Khả Nhân’, có thể dạy em cái gì? Em cư nhiên mỗi ngày xem, hằng đêm xem, ‘Tâm Trung Khả Nhân’ này có thể dạy em tri thức, còn có thể giúp em chữa bệnh à? Ngồi trong xe không được xem, say xe thì phải làm sao bây giờ!" Ngoài miệng tuy rằng nói năng không khách khí nhưng Trưởng khoa Vương lại phi thường dịu dàng đem ghế dựa chỗ phó lái hạ xuống, đem thảm lông ở ghế sau đắp lên người Tiểu Lưu.
Ngoài miệng Tiểu Lưu hừ hừ: “Ai nói Tâm Trung Khả Nhân không cứu em a…" Nhưng vì tiếng nói của y quá nhỏ, Trưởng khoa Vương cũng không có nghe được.
Nhìn thấy ô tô khuất dần ở cuối đường, Mao Thư Trần vẫn đứng tại chỗ, bật cười.
Mà phía sau, một chiếc xe khác cũng theo bãi đỗ xe đi ra, dừng lại trước mặt hắn. Cửa kính xe được hạ xuống, khuôn mặt hàm hậu của Hà Trung Toàn lộ ra: “Thư Trần, lên xe! Tối hôm nay chúng ta đi ra một chuyến cũng đủ mệt, về nhà nghỉ ngơi đi!"
Nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của Hà Trung Toàn bởi vì vừa rồi phải khống chế yêu lực cho chính xác, còn nghĩ hắn vốn là nên ở nhà ngủ một giấc thật ngon chứ không phải thay mình ra tay chữa bệnh, Mao Thư Trần không biết tại sao trong lòng mềm nhũn, miệng không thể khống chế nói ra: “Cút sang ghế phó lái đi, để tôi lái trên đường về cho!"
“…A?" Hà Trung Toàn dụi dụi mắt, xác định chính mình không có nghe sai: “Thư Trần… Anh đang quan tâm tôi?"
“Xùy, được cái mũi lại lên mặt!" Bị lời tâm tình trong truyền thuyết làm cho hoảng hốt ở trong lòng, Mao Thư Trần cố ý cúi đầu, ra vẻ lạnh như băng: “Anh cho là chiếm qua vài lần tiện nghi của tôi, tôi sẽ coi trọng anh sao? Cái gì ‘quan tâm’ anh, tôi đây là sợ anh mệt mỏi lái xe sẽ gặp chuyện không may, chó ngốc anh thật sự là tự thiếp vàng lên mặt!"
Bị đả kích đến lòng tự tin, Hà Trung Toàn lại một lần nữa giả vờ đáng thương: “Thư Trần, anh rất nhẫn tâm… Tôi chính là bị anh ‘ép kiệt’ tinh lực, như thế nào cũng phải khen ngợi tôi vài câu chứ? Hơn nữa đối với tôi ngày hôm qua cùng hôm nay là 2 lần giúp đỡ anh, anh không chút cảm động nào sao? Hay là trên thực tế anh đã thích tôi rồi mà vì xấu hổ nên không dám thừa nhận!
“Thích cái rắm!" Mao Thư Trần vừa nhíu mi, cằm nâng cao lên, ánh mắt không chút nào che giấu xẹt qua khinh thường phần giữa hai chân của Hà Trung Toàn: “Thích anh? Trừ phi anh đem chỗ bị cắt trên ** một lần nữa dài ra, tôi mới có thể quan tâm!"
Dứt lời hắn đẩy Hà Trung Toàn qua chỗ phó lái, sau đó đưa một chân chen qua chỗ ghế lái ngồi xuống trước tay lái.
=======
Nhắc tới bệnh của Tiểu Lưu thật không đúng thời điểm, chỉ cần y kiên trì thêm vài ngày nữa là đến sinh nhật của viện trưởng. Mà lão già viện trưởng kia yêu thích nhất là náo nhiệt, những ngày khác không nói, ngày sinh nhật phải mở một vũ hội ở bãi cỏ phía trước bệnh viện, đến lúc đó tất cả bác sĩ và bệnh nhân đều có thể chung vui, khiêu vũ, vui đùa này nọ, thoải mái đến kinh khủng.
Mục đích của vũ hội này là để làm tăng cảm tình giữa bác sĩ và bệnh nhân, coi như là giúp bệnh viện quảng bá hình ảnh, cho nên trừ phi là nghỉ ốm hoặc nghỉ hậu sản, tất cả nhân viên của bệnh viện cũng không thể xin phép không tham gia. Nhưng cũng may vũ hội kia thật náo nhiệt, đồ ăn cũng ngon, cho nên dù là cưỡng chế tham gia, mọi người cũng không có nửa câu oán giận. Cho dù lãnh đạm như Mao Thư Trần, cũng sẽ không cố ý tìm lý do để không tham gia vũ hội – dù sao ‘tham gia’ là một chuyện, ‘khiêu vũ’ lại là chuyện khác.
Tiểu Lưu vào bệnh viện này còn chưa đến nửa năm, dĩ nhiên vẫn tâm tâm niệm niệm hy vọng được tham gia vào vũ hội nổi tiếng trong giới y khoa của thành phố A này, muốn mở mang tầm mắt. Đáng tiếc y bị bệnh không đúng lúc, mặc dù nhờ Hà Trung Toàn nên không có di chứng gì, nhưng Trưởng khoa Vương vẫn lo lắng kinh khủng, cho y nghỉ bệnh hết nửa tháng, ra lệnh y phải nằm trên giường nghỉ ngơi cho tốt, không được ra khỏi cửa đi chơi.
Mà so với Tiểu Lưu tràn đầy mất hứng thì Mao Thư Trần lại để ý đến việc làm thế nào đi đến vũ hội nhìn một vòng rồi trở về mà không gây sự chú ý, nhưng ý tưởng này của hắn sau khi bị Hà Trung Toàn biết được đã bị hắn một ngụm phủ quyết.
“Thư Trần, vũ hội ở bãi cỏ thật sự rất có ý tứ, hơn nữa lại là sinh nhật của viện trưởng, nếu anh không có mặt cũng quá không thích hợp đi?" Hà Trung Toàn đến bên người Mao Thư Trần, hy vọng tính tình hắn có thể cởi mở hơn, giao thiệp với bạn bè nhiều hơn.
Hiện tại hai người đang ở phòng ngủ mới của Mao Thư Trần, phòng ngủ trước đó của hắn dưới áp lực của 6 thước nguyên hình của Hà Trung Toàn, câu đối hai bên cánh cửa phòng ngủ cùng tất cả đồ đạc trong phòng đều báo hỏng. Cho nên bất đắc dĩ Mao Thư Trần mới phải chuyển đến gian phòng này. Cũng may các phòng ở nhà Hà Trung Toàn cũng không khác nhau nhiều lắm, chỉ là phòng nhiều, vốn Hà Trung Toàn chân thành yêu cầu Mao Thư Trần cùng hắn ở chung một gian phòng lớn dành cho chủ nhà, đáng tiếc Mao Thư Trần ném một câu nhẹ nhàng ‘vị tiên sinh này, hai ta không quen’ liền lâng lâng mang theo tất cả quần áo chuyển qua căn phòng bên cạnh phòng Hà Trung Toàn đang ở.
Đối mặt với Hà Trung Toàn ‘tận tình khuyên bảo’, Mao Thư Trần vừa trả lời vừa chậm rãi khép lại tạp chí y học trong tay, sau đó đem tạp chí y học còn nặng hơn so với cục gạch đập thật mạnh lên đầu Hà Trung Toàn “Chó ngốc, tôi làm thế nào còn cần anh phải dạy!"
Lời này của hắn một chút cũng không khách khí nhưng Hà Trung Toàn mấy hôm nay ở chung cũng biết được thái độ làm người của hắn – nếu Mao Thư Trần nói chuyện đặc biệt khó nghe tức là nhược điểm của hắn đã bị mình chọc trúng. Mà Mao Thư Trần ra vẻ lãnh đạm cùng với lời nói khó nghe thường là vì không được tự nhiên che giấu ngượng ngùng.
Suy nghĩ của Hà Trung Toàn chưa từng nhanh nhạy như vậy, hắn cơ hồ là vừa xoay con ngươi liền đoán được nguyên nhân Mao Thư Trần không thích vũ hội: “… Tôi nói Thư Trần, anh sẽ không phải là không biết khiêu vũ chứ?"
Mà đáp lại Hà Trung Toàn là Mao Thư Trần càng thêm dùng sức vỗ.
Hà Trung Toàn ỷ mình da dày thịt béo cũng không né tránh, mạo hiểm bị Mao Thư Trần đập tạp chí lên đầu, cười hì hì nói: “Thư Trần anh ngượng ngùng? Khiêu vũ không phải ai sinh ra cũng sẽ biết, lúc trước tôi cũng phải học lâu mới biết — tôi nói anh nghe, tôi nhảy điệu waltz đủ chuẩn thi đấu nha, cam đoan dạy anh lên đến trình độ ngoài 5 sao."
Mỗi lần Hà Trung Toàn làm ra biểu tình thành khẩn kia, đều làm cho sức chống cự của Mao Thư Trần sụp đổ. Hắn do do dự dự nhìn về phía bàn tay của Hà Trung Toàn đang vươn về phía hắn, cau mày suy nghĩ trong chốc lát, không quá tin tưởng hỏi: “Anh nói thật chứ? Anh biết khiêu vũ?" Muốn nói hắn không muốn tham gia vũ hội thật sự cũng bởi vì nguyên nhân này, hắn tự biết mình ở bệnh viện coi như rất được hoan nghênh, dĩ nhiên sẽ có không ít nữ y tá chủ động đến mời. Chỉ là hắn đối với khiêu vũ 7 phần thì chỉ hiểu được 6 phần, hắn biết rõ chính mình vừa ra chân liền tuyệt đối đạp lên chân đối phương, cho nên chưa từng đồng ý lời mời của người khác.
Hiện tại đã có người chủ động tỏ vẻ muốn dạy hắn, hắn dĩ nhiên cũng muốn học. Vấn đề là người thầy này thoạt nhìn cũng không phải bài bản gì – những người biết khiêu vũ đều là đỉnh của những danh từ tao nhã, chỉ cần đứng ở nơi đó đã tỏa sáng nổi bật. Nhưng nhìn nhìn lại Hà Trung Toàn ở trước mặt, bộ dáng cợt nhã kia làm sao có được một nửa nét đẹp của vũ công? Nếu không phải bề ngoài của hắn coi cũng được, tuyệt đối sẽ bị người ta xem là tên côn đồ.
Đối với nghi vấn của Mao Thư Trần, Hà Trung Toàn không biện giải một câu nào, mà lui về phía sau từng bước, đứng giữa sàn phòng ngủ. Ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu lên người hắn, trên mặt sàn in cái bóng làm ra tạo hình hoàn mỹ của hắn.
Chỉ thấy lúc này hai tay Hà Trung Toàn nâng lên giữa không trung, nhẹ nhàng bước về trước một bước. Đồng thời khủy tay phải nâng lên, cánh tay gập lại, bàn tay ép xuống; khủy tay trái tự nhiên rủ xuống, cổ tay nâng lên tới độ cao của bả vai. Đồng thời hai vai nâng lên, ưỡn ngực, cả người có vẻ lên tinh thần không ít.
Chỉ hai động tác đơn giản, cả người Hà Trung Toàn liền khác đi nhiều. Vốn dáng người hắn cường tráng, sau khi bày ra tư thế nam của điệu waltz lập tức trở nên có mị lực. Nhất là khi hắn mỉm cười hướng về phía Mao Thư Trần, Mao Thư Trần chỉ cảm thấy một chút nong nóng dâng lên trên mặt.
“Như tôi vậy không giống sao?" Hà Trung Toàn tao nhã xoay tại chỗ mấy vòng, giống như trong lòng ôm một thục nữ cao quý.
Mao Thư Trần nhìn có chút ngây người, không biết có phải do ánh mặt trời thật đẹp hay không, hắn chỉ cảm thấy Hà Trung Toàn ở trước mặt xa lạ làm cho tim hắn đập sai một nhịp.
Hà Trung Toàn vươn tay hướng về phía Mao Thư Trần: “Thư Trần, lại đây, tôi dạy cho anh." Dứt lời không đợi Mao Thư Trần đồng ý, liền một phen kéo hắn đến trước người mình.
“Anh muốn dạy tôi nhảy bước của nữ?" Chỉ là cho dù trước mặt là ‘nam sắc dụ người’, Mao Thư Trần cũng không đánh mất đi tính nhạy cảm: “Anh nghĩ rằng tôi và anh đều là nữ sao?"
Hà Trung Toàn nhún nhún vai: “Thư Trần, thả lỏng đi. Anh bây giờ cái gì cũng không biết, tôi dĩ nhiên phải hướng dẫn từng bước. Đợi khi anh học xong, tôi nhảy bước của nữ cũng không thành vấn đề."
Người ta đã nói đến mức này, Mao Thư Trần còn do dự nữa thì quả thật không đàn ông. Hắn chỉ có thể gật đầu, có chút không được tự nhiên đưa tay của mình đặt lên tay của Hà Trung Toàn.
“Điệu waltz tổng cộng có 5 điểm tiếp xúc." Hà Trung Toàn vừa chỉnh vị trí đặt tay của Mao Thư Trần, vừa chỉ đạo hắn tư thế dừng.
“Thứ nhất là chỗ đặt tay."
Tay trái của hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay phải của Mao Thư Trần.
“Thứ hai là chỗ đặt tay của người nam."
Tay phải của hắn nhẹ nhàng đặt lên xương bả vai thuộc lưng của Mao Thư Trần.
“Thứ ba là tay trái của người nữ."
Ý hắn bảo Mao Thư Trần đặt tay trái lên đỉnh cánh tay của mình.
“Thứ tư là khuỷu tay trái của người nữ, khi xoay tròn cần phải nhẹ nhàng đặt lên khuỷu phải của người nam."
Hắn tiếp tục kiên nhẫn giảng giải, mà Mao Thư Trần cẩn thận nghe lại không chú ý tới, đôi mắt Hà Trung Toàn bỗng nhiên trở nên mờ ám.
“Điểm tiếp xúc cuối cùng…"
Cánh tay của Hà Trung Toàn nắm chặt, Mao Thư Trần bất ngờ không kịp đề phòng ngã vào trong lòng ngực hắn. Hà Trung Toàn thuận lý thành chương ôm lấy, cùng lúc đó phần hông của hắn cũng đưa về phía trước—-
— “Điểm tiếp xúc cuối cùng là phần hông (xương chậu)."
———————————-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Về 5 điểm tiếp xúc trong điệu waltz cần phải giải thích thêm một chút.
Bốn điểm tiếp xúc đầu không thành vấn đề nhưng về tiếp xúc hông, chỉ có lúc thi đấu mới yêu cầu tiếp xúc điểm này, vũ hội bình thường không ai đưa phần hông thân cận quá mức.
Trước đó Hà Trung Toàn có nói bản thân từng ở ‘cấp độ thi đấu’ điệu waltz, chính là ý tứ này.
Trên tực tế đây là Hà Trung Toàn sổ sàng XDDDD
Tác giả :
Qifu A