Miêu Ái Xuyên Không
Chương 72: Chỉ thuộc về anh (*)
Đám cưới diễn ra đúng như cái cách mà Hứa Thanh muốn nó trôi qua, mặc dù các vị khách đi xem có phần thất vọng khi không được chứng kiến màn bỏ trốn ngoạn mục của vương phi…
Hứa Thanh bắt buộc phải mặc áo cưới cổ đại nhưng nàng đã cách tân nó đi một chút… ok… thực ra là khá nhiều. Nàng e rằng trong lịch sử cổ đại sẽ hiếm gặp một chiếc váy cưới nào trông như vậy và một cô dâu dám mặc chiếc váy này. Một chiếc váy để hở vai, hai phần ba vòng một, tay áo được cách điệu theo phong cách phương Tây, ngay cả chất liệu váy cũng không hề bình thường…
Tất cả mọi thứ đều hoàn hảo ngoại trừ một số vị khách mà Hứa Thanh mong đợi đã không đến. Thiên Hạo đã về nước, Chiến Cơ thì không thể đến. Cha già, thề có chúa, nàng đã lật tung cả vương phủ lên mà không tìm thấy. Điều đau xót nhất trong lòng Hứa Thanh là anh trai – ngươi thân duy nhất còn sót lại của nàng đã không thể đến dự hôn lễ của nàng…
…
Được rồi, nàng sẽ bắt hắn trả giá cho chuyện này.
Hứa Thanh đã năn nỉ đến gãy cả lưỡi mà hắn nhất quyết không cho nàng bỏ qua cái vụ đưa tân nương vào trong phòng chờ… Mà thậm chí hắn còn dám cho hai a hoàn đứng đó canh chừng không cho nàng lật cái khăn đội đầu – đã được cải tiến với chất liệu tơ tằm và voan của nàng chứ, thật là vô lý…
…
Đột nhiên có cảm giác trống trống, Hứa Thanh vội vàng đưa tay lên nhấc khăn che đầu nhưng đã bị bàn tay của ai đó chặn lại.
Hàn Tuấn Phong nhẹ nhàng vén khăn. Cho đến khi chiếc khăn đi qua khỏi đầu, Hứa Thanh mới nhìn rõ và không khỏi ngỡ ngàng. Cả căn phòng sáng rực lên ánh nến. Dễ phải đến hàng trăm cây nến chứ ít gì. Còn mặt đất thì phủ cánh hoa hồng đỏ. Một khung cảnh hết sức lãng mạn nếu bốn bức tường được làm bằng kính trong suốt.
Hàn Tuấn Phong khẽ khàng luồn tay qua vai và chân, bế nàng tiến về phía giường. Từ bé Hứa Thanh đã luôn thích sâu này sẽ được người yêu nàng bế như vậy. Nàng cảm giác lúc đó, mình có thể đặt tai sát vào người và lắng nghe nhịp tim của người ấy… Và giờ đây trái tim của hắn đang đập vì nàng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
…
" Hàn Tuấn Phong…"
" Ngươi biết là làm như vậy thì trong bảy tháng tới chúng ta không thể…"
Gương mặt rạng ngời hạnh phúc của hắn chợt cứng đơ lại, hắn khó khăn phát âm từng từ
" Ta biết."
m thanh vừa chấm dứt cả Hứa Thanh và hắn đổ ụp xuống giường.
Đêm nay, chỉ vậy thôi, hắn muốn ôm nàng trong lòng, hắn có thể đợi được … Vì từ bây giờ, hắn vĩnh viễn sẽ là người đàn ông của cuộc đời nàng.
…
Hai tuần sau, Hứa Thanh đang ngồi đùn đẩy đống nhân sâm, linh chi và những thứ khác mà nàng chẳng nhớ nổi tên thì cha già bước vào.
" Cha già, cha đã ở đâu vậy. Con đã tìm khắp mọi nơi mà không thấy cha ở đâu đấy."
" Ok. Nhưng tin tốt là cha đã đã sửa xong cái điều khiển rồi. E hem… Chúng ta bắt đầu chứ."
Hứa Thanh nghe từng lời cha già nói mà lòng cảm thấy trống rỗng. Mất một lúc để nàng cất lời
" Well, cha già, vì cha không ở đây nên… cha đã lỡ mất … đám cưới của con và… hắn… Nên…"
Cha già vẫn dùng ánh mắt rất hiển nhiên nhìn Hứa Thanh, khiến nàng buộc lòng phải nói thẳng
" Cha già, con không nghĩ là con sẽ trở lại."
" Tiểu Thanh, cha biết việc mang thai với con thật sự là một cú sốc lớn… Nhưng chúng ta có thể vượt qua chuyện này mà. Con rất mạnh mẽ, con không cần một người đàn ông ở bên cạnh để…"
" Cha già, con không cần anh ấy để nuôi đứa con, nhưng đứa trẻ cần có cha… Hơn nữa, con yêu anh ấy… Đứa bẻ chỉ làm con vững vàng hơn với quyết định ở lại thôi. Cha già, con không thuộc về nơi này, nhưng con thuộc về anh ấy."
(*) : Đây là tên của một cuốn tiểu thuyết nước ngoài.
Hứa Thanh bắt buộc phải mặc áo cưới cổ đại nhưng nàng đã cách tân nó đi một chút… ok… thực ra là khá nhiều. Nàng e rằng trong lịch sử cổ đại sẽ hiếm gặp một chiếc váy cưới nào trông như vậy và một cô dâu dám mặc chiếc váy này. Một chiếc váy để hở vai, hai phần ba vòng một, tay áo được cách điệu theo phong cách phương Tây, ngay cả chất liệu váy cũng không hề bình thường…
Tất cả mọi thứ đều hoàn hảo ngoại trừ một số vị khách mà Hứa Thanh mong đợi đã không đến. Thiên Hạo đã về nước, Chiến Cơ thì không thể đến. Cha già, thề có chúa, nàng đã lật tung cả vương phủ lên mà không tìm thấy. Điều đau xót nhất trong lòng Hứa Thanh là anh trai – ngươi thân duy nhất còn sót lại của nàng đã không thể đến dự hôn lễ của nàng…
…
Được rồi, nàng sẽ bắt hắn trả giá cho chuyện này.
Hứa Thanh đã năn nỉ đến gãy cả lưỡi mà hắn nhất quyết không cho nàng bỏ qua cái vụ đưa tân nương vào trong phòng chờ… Mà thậm chí hắn còn dám cho hai a hoàn đứng đó canh chừng không cho nàng lật cái khăn đội đầu – đã được cải tiến với chất liệu tơ tằm và voan của nàng chứ, thật là vô lý…
…
Đột nhiên có cảm giác trống trống, Hứa Thanh vội vàng đưa tay lên nhấc khăn che đầu nhưng đã bị bàn tay của ai đó chặn lại.
Hàn Tuấn Phong nhẹ nhàng vén khăn. Cho đến khi chiếc khăn đi qua khỏi đầu, Hứa Thanh mới nhìn rõ và không khỏi ngỡ ngàng. Cả căn phòng sáng rực lên ánh nến. Dễ phải đến hàng trăm cây nến chứ ít gì. Còn mặt đất thì phủ cánh hoa hồng đỏ. Một khung cảnh hết sức lãng mạn nếu bốn bức tường được làm bằng kính trong suốt.
Hàn Tuấn Phong khẽ khàng luồn tay qua vai và chân, bế nàng tiến về phía giường. Từ bé Hứa Thanh đã luôn thích sâu này sẽ được người yêu nàng bế như vậy. Nàng cảm giác lúc đó, mình có thể đặt tai sát vào người và lắng nghe nhịp tim của người ấy… Và giờ đây trái tim của hắn đang đập vì nàng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
…
" Hàn Tuấn Phong…"
" Ngươi biết là làm như vậy thì trong bảy tháng tới chúng ta không thể…"
Gương mặt rạng ngời hạnh phúc của hắn chợt cứng đơ lại, hắn khó khăn phát âm từng từ
" Ta biết."
m thanh vừa chấm dứt cả Hứa Thanh và hắn đổ ụp xuống giường.
Đêm nay, chỉ vậy thôi, hắn muốn ôm nàng trong lòng, hắn có thể đợi được … Vì từ bây giờ, hắn vĩnh viễn sẽ là người đàn ông của cuộc đời nàng.
…
Hai tuần sau, Hứa Thanh đang ngồi đùn đẩy đống nhân sâm, linh chi và những thứ khác mà nàng chẳng nhớ nổi tên thì cha già bước vào.
" Cha già, cha đã ở đâu vậy. Con đã tìm khắp mọi nơi mà không thấy cha ở đâu đấy."
" Ok. Nhưng tin tốt là cha đã đã sửa xong cái điều khiển rồi. E hem… Chúng ta bắt đầu chứ."
Hứa Thanh nghe từng lời cha già nói mà lòng cảm thấy trống rỗng. Mất một lúc để nàng cất lời
" Well, cha già, vì cha không ở đây nên… cha đã lỡ mất … đám cưới của con và… hắn… Nên…"
Cha già vẫn dùng ánh mắt rất hiển nhiên nhìn Hứa Thanh, khiến nàng buộc lòng phải nói thẳng
" Cha già, con không nghĩ là con sẽ trở lại."
" Tiểu Thanh, cha biết việc mang thai với con thật sự là một cú sốc lớn… Nhưng chúng ta có thể vượt qua chuyện này mà. Con rất mạnh mẽ, con không cần một người đàn ông ở bên cạnh để…"
" Cha già, con không cần anh ấy để nuôi đứa con, nhưng đứa trẻ cần có cha… Hơn nữa, con yêu anh ấy… Đứa bẻ chỉ làm con vững vàng hơn với quyết định ở lại thôi. Cha già, con không thuộc về nơi này, nhưng con thuộc về anh ấy."
(*) : Đây là tên của một cuốn tiểu thuyết nước ngoài.
Tác giả :
Mèo Sâu Bự