Miêu Ái Xuyên Không
Chương 63: Cuộc tái ngộ không mong đợi
Hàn Tuấn Phong hồi cung về phủ. Suốt thời gian trong cung, bụng hắn cứ như có lửa đốt… Bàn xong việc tiếp đãi sứ giả Tây Vực, hắn vội phi ngựa về phủ.
Hắn sống ở đây đã hơn 20 năm nhưng chưa một năm nào lại xảy ra nhiều biến cố như vậy từ khi Hứa Thanh chuyển về đây.
" Người đâu, nói Vũ Hứa Thanh đang ở nơi nào?"
" Bẩm vương gia, Hứa Thanh cô nương dạo phố từ chiều, đến giờ vẫn chưa thấy về. Nô tài lo lắng nên cho người đi tìm khắp những vẫn không thấy."
" Các ngươi đúng là một lũ ăn hại… Mau phái thêm người đi tìm cho ta."
Hàn Tuấn Phong nói, chính bản thân hắn cũng phi lên ngựa. Hứa Thanh, rốt cuộc nàng còn đang muốn làm trò gì nữa đây. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
…
" A! Các người là ai, thả tôi ra…"
Hứa Thanh khi nàng chỉ vừa mới quay mặt lại né cái nhìn của con bé thì bóng tối bao phủ khắp nơi, hay đúng hơn là bị một cái bao tải chụp lên người. Tuy không nhìn được gì, nhưng Hứa Thanh cảm nhận được mình được một người đàn ông vác đi với tốc độ đáng kinh ngạc… Chết tiệt, nếu nàng là Sherlock Homles thì đã biệt được mình đi qua những đoạn đường nào. La hét…có tác dụng không
…
Hứa Thanh không khỏi giật bắn người ra sau khi cái bao tải vừa mở, hình ảnh đầu tiên nàng nhìn thấy là bộ mặt đáng sợ của con bé với đôi mắt đang mở trừng trừng nhìn nàng
" Rốt cuộc ngươi là người hay là ma."
" Không phải là người sống… nhưng cũng không phải thây mà." Một giọng nói quen thuộc vang lên. Trong giây phút kinh hoàng, Hứa Thanh không nhận ra giọng nói đó là của ai, nàng chỉ biết đây là tiếng nói của một người phụ nữ.
Trước mặt nàng là một người phụ nữ đội nón phủ vải đen, che kín mặt đang nghiễm nhiên ngồi trên chiếc ghế gần đó. Hai bện một là con bé kỳ lạ nọ, một bên là một thanh niên trẻ – người mà nàng đoán đã cõng nàng về đến đây.
Được rồi, cha già đã từng nói với nàng, " Đứng trước kẻ thù của mình, con tuyệt đối không được để lộ cho người ta nhìn thấy sự sợ hãi của con."
Hứa Thanh niệm đi niệm lại câu đó trong đầu cho đến khi lấy lại được nhịp tim bình thường, nàng đứng dậy, bình thản phủi quần áo
" Giọng nói của ngươi rất quen thuộc, tuy vậy ta không nhận ra là ai. Việc ngươi che kín mặt chứng tỏ không muốn ta nhận ra ngươi. Kéo ta đi cả một đoạn đường hẻo lánh chứng tỏ ngươi không có quyền lực lớn trong triều đinh nên không dám ngang nhiên kéo ta đi giữa đường… , không dám đối đầu với Vương gia… Còn nữa, bé gái kia, em chỉ mới có tý tuổi đầu mà đã biết diễn kịch nói dối, đi làm tay sai cho một người đàn bà độc ác này sao."
Tuy người bí ẩn không gỡ khăn che mặt, Hứa Thanh cảm nhận được nụ cười của cô ta. Người phụ nữ đó đưa bàn tay thon thả lên nắm lấy cằm đứa bé
" Đứa bé gái này vốn dĩ mắc bệnh nan y thừa sống thiếu chết. Là ta đã cho nó thuốc chữa bệnh, đổi lại nó vĩnh viễn phải làm tay sai cho ta. Thuốc của ta đưa cho chỉ có thể cho nó duy trì sự sống chứ không chữa dứt bệnh, vì vậy chỉ cần nó phản ta, nó khắc chết. Tuy nhiên nha đầu này nhiều lúc cũng thật bướng bỉnh khiến ta phải dùng Chiêu hồn đại pháp."
Hứa Thanh nghe từng lời của người phụ nữ này mà cảm thấy thương hại cho đứa bé gái xinh xắn, gương mặt trắng bệch đang đứng trước mặt mình.
" Vậy còn việc tại sao ngươi lại bắt ta đến đây? Ta ở đây đâu có gây thù chuốc oán với ai. Cùng lắm chúng ta dĩ hòa vy quý."
Người phụ nữ trước mặt nàng lúc này mới phá lên một tràng cười man rợ. À không, là nàng nghĩ man rợ chứ thật ra nghe mới thanh cao, quý tộc làm sao…
" Hứa Thanh, ngươi vẫn mạnh miệng như ngày xưa, xem ra bản tính ngang ngược vẫn chưa hết, xem chừng lại còn quyến rũ Tuấn Phong nữa."
" Ngươi biết Tuấn Phong… Và hình như còn vô cùng yêu thích hắn."
" Uhm… thế này đối với chúng ta hình như hơi bất tiện thì phải, Thanh nhi."
Thanh nhi… là ai đã từng gọi nàng như thế này, không lẽ là…
Người phụ nữ trước mặt Hứa Thanh lúc này mới từ từ đứng dậy, hai tay nhẹ nhàng nâng chiếc nón lên.
Chỉ cho đến khi mảnh vài cuối cùng rời gương mặt, Hứa Thanh mới dám nhận định sự thật. Vẫn là mỹ nhân năm nào, vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành, dáng điệu thanh nhã thướt tha…
… là MẪU ĐƠN sao..
Sao lại có thể như thế này, cách đây không lâu nàng mới chuộc thân cho cô ta…và lâu hơn nữa, Hứa Thanh nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt tại Xuân Mộng viện…
Hắn sống ở đây đã hơn 20 năm nhưng chưa một năm nào lại xảy ra nhiều biến cố như vậy từ khi Hứa Thanh chuyển về đây.
" Người đâu, nói Vũ Hứa Thanh đang ở nơi nào?"
" Bẩm vương gia, Hứa Thanh cô nương dạo phố từ chiều, đến giờ vẫn chưa thấy về. Nô tài lo lắng nên cho người đi tìm khắp những vẫn không thấy."
" Các ngươi đúng là một lũ ăn hại… Mau phái thêm người đi tìm cho ta."
Hàn Tuấn Phong nói, chính bản thân hắn cũng phi lên ngựa. Hứa Thanh, rốt cuộc nàng còn đang muốn làm trò gì nữa đây. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
…
" A! Các người là ai, thả tôi ra…"
Hứa Thanh khi nàng chỉ vừa mới quay mặt lại né cái nhìn của con bé thì bóng tối bao phủ khắp nơi, hay đúng hơn là bị một cái bao tải chụp lên người. Tuy không nhìn được gì, nhưng Hứa Thanh cảm nhận được mình được một người đàn ông vác đi với tốc độ đáng kinh ngạc… Chết tiệt, nếu nàng là Sherlock Homles thì đã biệt được mình đi qua những đoạn đường nào. La hét…có tác dụng không
…
Hứa Thanh không khỏi giật bắn người ra sau khi cái bao tải vừa mở, hình ảnh đầu tiên nàng nhìn thấy là bộ mặt đáng sợ của con bé với đôi mắt đang mở trừng trừng nhìn nàng
" Rốt cuộc ngươi là người hay là ma."
" Không phải là người sống… nhưng cũng không phải thây mà." Một giọng nói quen thuộc vang lên. Trong giây phút kinh hoàng, Hứa Thanh không nhận ra giọng nói đó là của ai, nàng chỉ biết đây là tiếng nói của một người phụ nữ.
Trước mặt nàng là một người phụ nữ đội nón phủ vải đen, che kín mặt đang nghiễm nhiên ngồi trên chiếc ghế gần đó. Hai bện một là con bé kỳ lạ nọ, một bên là một thanh niên trẻ – người mà nàng đoán đã cõng nàng về đến đây.
Được rồi, cha già đã từng nói với nàng, " Đứng trước kẻ thù của mình, con tuyệt đối không được để lộ cho người ta nhìn thấy sự sợ hãi của con."
Hứa Thanh niệm đi niệm lại câu đó trong đầu cho đến khi lấy lại được nhịp tim bình thường, nàng đứng dậy, bình thản phủi quần áo
" Giọng nói của ngươi rất quen thuộc, tuy vậy ta không nhận ra là ai. Việc ngươi che kín mặt chứng tỏ không muốn ta nhận ra ngươi. Kéo ta đi cả một đoạn đường hẻo lánh chứng tỏ ngươi không có quyền lực lớn trong triều đinh nên không dám ngang nhiên kéo ta đi giữa đường… , không dám đối đầu với Vương gia… Còn nữa, bé gái kia, em chỉ mới có tý tuổi đầu mà đã biết diễn kịch nói dối, đi làm tay sai cho một người đàn bà độc ác này sao."
Tuy người bí ẩn không gỡ khăn che mặt, Hứa Thanh cảm nhận được nụ cười của cô ta. Người phụ nữ đó đưa bàn tay thon thả lên nắm lấy cằm đứa bé
" Đứa bé gái này vốn dĩ mắc bệnh nan y thừa sống thiếu chết. Là ta đã cho nó thuốc chữa bệnh, đổi lại nó vĩnh viễn phải làm tay sai cho ta. Thuốc của ta đưa cho chỉ có thể cho nó duy trì sự sống chứ không chữa dứt bệnh, vì vậy chỉ cần nó phản ta, nó khắc chết. Tuy nhiên nha đầu này nhiều lúc cũng thật bướng bỉnh khiến ta phải dùng Chiêu hồn đại pháp."
Hứa Thanh nghe từng lời của người phụ nữ này mà cảm thấy thương hại cho đứa bé gái xinh xắn, gương mặt trắng bệch đang đứng trước mặt mình.
" Vậy còn việc tại sao ngươi lại bắt ta đến đây? Ta ở đây đâu có gây thù chuốc oán với ai. Cùng lắm chúng ta dĩ hòa vy quý."
Người phụ nữ trước mặt nàng lúc này mới phá lên một tràng cười man rợ. À không, là nàng nghĩ man rợ chứ thật ra nghe mới thanh cao, quý tộc làm sao…
" Hứa Thanh, ngươi vẫn mạnh miệng như ngày xưa, xem ra bản tính ngang ngược vẫn chưa hết, xem chừng lại còn quyến rũ Tuấn Phong nữa."
" Ngươi biết Tuấn Phong… Và hình như còn vô cùng yêu thích hắn."
" Uhm… thế này đối với chúng ta hình như hơi bất tiện thì phải, Thanh nhi."
Thanh nhi… là ai đã từng gọi nàng như thế này, không lẽ là…
Người phụ nữ trước mặt Hứa Thanh lúc này mới từ từ đứng dậy, hai tay nhẹ nhàng nâng chiếc nón lên.
Chỉ cho đến khi mảnh vài cuối cùng rời gương mặt, Hứa Thanh mới dám nhận định sự thật. Vẫn là mỹ nhân năm nào, vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành, dáng điệu thanh nhã thướt tha…
… là MẪU ĐƠN sao..
Sao lại có thể như thế này, cách đây không lâu nàng mới chuộc thân cho cô ta…và lâu hơn nữa, Hứa Thanh nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt tại Xuân Mộng viện…
Tác giả :
Mèo Sâu Bự