Miệng Độc Thành Đôi
Chương 17
Edit: Vi Vi
Trình Lục Dương dùng cái tay trái còn chưa tàn phế xách theo một đống thuốc quay về chỗ vừa rồi, thấy trong văn phòng, Tần Chân đang ngồi nghiêm chỉnh trước bàn nghe bác sĩ nói. Cô thậm chí còn lấy ra tập giấy ghi chép mang theo bên người, nghiêm túc đặt bút ghi lại.
Bác sĩ nói: “không được cởi băng vải, bình thường phải treo trên cổ thế để tránh động đến gân cốt."
Tần Chân rất ngoan ngoãn gật đầu, cầm bút ghi lại.
“Trong thời kỳ này có thể hơi đau, nếu bệnh nhân không chịu được, cháu hãy dỗ dành, tuyệt đối không được để cậu ta tháo thạch cao sớm!"
Xuống dòng tiếp tục ghi chép.
“Bởi vì bị thương tay phải, trong sinh hoạt hằng ngày có nhiều việc vặt khá phiền phức ví dụ như gội đầu tắm rửa. Mấy ngày nay trời còn chưa tính là nóng lắm, cố gắng khắc phục đừng nên tắm. Sau này trời nóng lên rồi, cháu lau người tỉ mỉ cho cậu ta, thực sự có tắm cũng phải chú ý không đụng vào nước."
Đề bút viết đến một nửa, Tần Chân sửng sốt, ngẩng đầu há miệng nhìn bác sĩ.
Bác sĩ gặp phải biểu cảm như thế thì ngừng lại hỏi: “Sao vậy, có vấn đề?"
Tần Chân lắc đầu, lại tiếp tục ghi chép, nghĩ đến lúc đó cần phải cho Phương Khải xem toàn bộ công việc phải chú ý mới được.
Trình Lục Dương đứng ở trên hành lang trong chốc lát, thấy cô chăm chú vùi đầu ghi chép mà anh hơi thất thần, sau đó đi tới sảnh lớn chờ cô.
Cho đến khi Tần Chân cầm tập ghi chép đi ra, Trình Lục Dương còn rất không kiên nhẫn trừng cô một cái, “Lề mề quá? Biết tôi chờ cô bao lâu rồi không?"
“Bác sĩ đang dặn dò tôi một số việc cần chú ý." Tần Chân tăng tốc, gần như là chạy chậm đến trước mặt anh.
Trình Lục Dương không nói nữa mà cứ thế đi ra ngoài. Tần Chân cũng nhắm mắt theo đuôi, trông cánh tay băng bó buồn cười của anh mà không biết nói gì cho phải trong lúc này.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Trình Lục Dương vươn tay trái vẫy lại chiếc xe trống, Tần Chân cũng ngồi vào theo.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của anh, cô giải thích: “Bác sĩ nói anh bị thương tay phải, có nhiều việc không tiện. Hôm nay không có Phương Khải, tôi đưa anh trở về xem có gì cần giúp đỡ không."
“Sao, định giúp đỡ tức chết tôi?"
Dọc theo đường đi Trình Lục Dương không thiếu ghét bỏ cô thế nhưng cô lại ngoan ngoãn như học sinh tiểu học, mặc kệ anh nói gì đều dùng đôi mắt chân thành tha thiết thành khẩn nhìn anh khiến Trình Lục Dương nghẹn họng trân trối.
Rốt cục đến dưới tầng nhà anh, Tần Chân xuống xe trước rồi chìa tay ra đỡ anh.
Trình Lục Dương không hé răng, cũng không đưa tay trái cho cô. Tần Chân dứt khoát chủ động chìa tay ra đỡ tay trái anh vào lúc anh gian nan khom lưng bước ra khỏi xe.
Trình Lục Dương rất mất tự nhiên, cơ thể cũng cứng ngắc trong nháy mắt, nhưng lần đầu không nói châm chọc.
Ngôi nhà này nằm trong một tiểu khu giữa trung tâm thành phố có khung cảnh đẹp đẽ, được xanh hoá rất tốt, dọc theo đường đi toàn các con đường rợp bóng cây.
Tần Chân cố ý muốn đưa anh về tận nhà, khăng khăng muốn chứng kiến tận mắt anh rửa mặt xong mới đi, Trình Lục Dương tức giận dữ dằn với cô: “Người biết thì cho là tôi chỉ bị tàn phế một tay, người không biết thì còn tưởng rằng tôi bị tê liệt toàn thân! Sao cô cứ phải cố chấp thế?"
Tần Chân đi cạnh anh, bĩu môi ngẩng đầu nói: “Tôi cũng chỉ lo lắng cho anh thôi!"
Cô thấy người đàn ông trước mặt hơi sững người, ngay cả bước chân cũng chậm lại nên khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?"
Trình Lục Dương nhanh chóng quay đầu đi: “Cô còn không biết xấu hổ mà nói lo lắng cho tôi? Nếu không phải do cô chọc giận tên côn đồ chỉ vì cái di động nát, tôi có phải gãy tay thế này không?"
Anh không dám đi nghiên cứu sâu lý do hoảng hốt trong nháy mắt vừa rồi là gì nhưng mà hai chữ lo lắng mà Tần Chân nói ra quả thật quá xa xỉ với anh, dường như nhiều năm lắm rồi anh chưa từng được nghe người ta nói tới.
Thì ra còn có thể có người lo lắng cho anh?
Thật sự là chuyện khó tin.
Nghĩ như vậy, anh lại có thể thấp giọng nở nụ cười, Tần Chân giật mình nhìn sườn mặt anh: “Anh cười cái gì?"
Anh nói: “Có người lo lắng cho tôi, tôi vui vẻ có được không?"
Tuy rằng vẫn là ngữ điệu chanh chua xen lẫn vài phần thờ ơ qua quýt nhưng nghe ra vài phần không thích hợp.
Tần Chân nhìn sườn mặt anh nhu hòa mờ nhạt trong bóng râm dưới ánh đèn đường, thiệt tình thành ý nói câu: “Hôm nay thật sự rất cám ơn anh, nếu không có anh thì sợ rằng bây giờ tôi đang nằm trong bệnh viện."
“Tốt nhất là ít nói lời nghĩ một đằng nói một nẻo, bằng không…" Trình Lục Dương nghiêng đầu định tranh cãi với cô thói quen nhưng khi bắt gặp ánh mắt nhu hòa sáng ngời kia thì thoáng cái không thể nói nên lời.
Tần Chân nhìn anh vô cùng thành khẩn, biểu cảm trên mặt tỏ lời cảm ơn rất nghiêm túc.
Ánh đèn đường xuyên qua kẽ lá chiếu xuống lờ mờ có vẻ không chân thật lắm.
Cô nhanh chóng nhếch miệng cười, “này, tôi nói thật đấy!"
Trình Lục Dương yên lặng nhìn cô một lát, sau đó lại ngoảnh đầu đi, hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, “Ai biết được?"
Tần Chân cười xì một tiếng, chẳng lẽ người bị thương thì ngay cả chỉ số thông minh cũng thấp đi theo? Cứ như đứa bé vậy, chẳng có sức đe dọa gì cả.
===
Tần Chân thật giật mình, không ngờ rằng người không hề gần gũi bình dị như Trình Lục Dương lại có ngôi nhà ấm áp xinh đẹp như thế! Giấy dán tường màu vàng nhạt trên có hoa văn đơn giản, sàn nhà bằng đá cẩm thạch màu trắng sáng, trên tường treo mấy bức tranh tao nhã ví dụ như biển sâu xanh thẳm, ví dụ như một vườn hoa hồng nở đỏ thắm.
Chưa nói tới vật dụng tinh xảo, nhà anh rất rộng và tràn ngập hơi ấm gia đình.
Gió đêm vén bức rèm cửa sổ màu trắng lên, Tần Chân không khỏi cảm thán một câu: “Bây giờ tôi hoàn toàn tin tưởng anh là nhà thiết kế nội thất rồi!"
Cô vô cùng chủ động chạy vào phòng ngủ trải chăn đệm cho Trình Lục Dương sau đó bưng trà đưa nước bố trí đại khái những gì anh sẽ dùng đến.
“Siêu ở đâu?" Cô thò đầu ra khỏi phòng bếp, sau khi có được câu trả lời thì cô nhanh chóng cầm siêu đầy nước đi vào phòng khách, đặt ở trên bàn trà.
“Tôi có thể xem tủ lạnh của anh không?" Sau khi được cho phép cô lại hăng hái dạt dào vào phòng bếp, khi cô nhìn thấy cái tủ lạnh to như thế bày đầu nguyên liệu nấu ăn rất ngăn nắp thì không khỏi thán phục: “Má ơi, rõ là đầy đủ!"
Trình Lục Dương nhìn cô chạy lên chạy xuống, bận tối mày tối mặt, miệng còn không ngừng thốt ra lời khen mà dựa vào khung cửa đắc ý nở nụ cười, chỉ tiếc đang cười dở dang thì chợt nghe cô nói câu: “trợ lý Phương thật sự rất có khả năng!"
Trợ lý Phương? Liên quan gì đến Phương Khải?
Nụ cười của Trình Lục Dương cứng lại trên môi: “Cậu ta có khả năng ở đâu?"
“Nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, nhất định là ngày nào anh ấy cũng phải vắt óc suy nghĩ làm cho anh ăn!" Tần Chân lùng sục trong tủ lạnh một lượt thì không nhìn thấy thứ mình muốn tìm nên đành tiếc nuối nói, “Đáng tiếc tay anh không tiện, mấy thứ này đều không dùng được, bữa sáng mai giải quyết thế nào? Hay là tôi đi xuống mua cho anh hai cái bánh sủi cảo lạnh nhanh, như thế cho tiện, sáng ra anh hâm nóng lại là ăn được."
Trình Lục Dương lập tức đi đến trước mặt cô, đóng sập cửa tủ lạnh lại: “Không cần!"
Tần Chân giật nảy mình, giờ mới chú ý tới sắc mặt mặt anh rất tệ: “Anh lại làm sao vậy?"
“Tôi làm sao vậy?" Trình Lục Dương bực mình, cười lạnh hai tiếng nhưng không giải thích đã đi ra phòng khách.
Tần Chân chỉ coi anh lại dở chứng nên cười làm lành đuổi theo: “Bánh sủi cảo lạnh nhanh thì tiện thôi, tôi chỉ lo lắng cho tay anh thôi mà! Nếu không …." Cô xoay chuyển suy nghĩ: “Nếu anh không muốn nấu bánh sủi cảo thì sáng mai tôi mang bữa sáng cho anh nhé?"
Trình Lục Dương dưới bước còn Tần Chân chưa kịp phanh lại, suýt nữa đã va vào lưng anh.
“Thống nhất thế nhé, vừa vặn anh còn có bản thiết kế chưa đưa cho tôi, sáng mai tôi mang bữa sáng cho anh sau đó hai chúng ta ngồi xe đi công ty lấy." Cô cười lấy lòng, ánh mắt cong cong như ánh trăng.
Trình Lục Dương nhìn cô từ trên cao: “Tùy cô."
Giơ tay không đánh người mặt cười, anh mới lười so đo với người như thế!
Loại biểu cảm kiêu ngạo này hiện rõ trên mặt, Tần Chân vất vả lắm mới nghẹn cười được, nhìn anh uống nước cô rót, cầm lấy quyển sách cô bày. Cuối cùng lằng nhằng một lúc, cô nhìn giờ thì thấy đã không còn sớm nên hỏi anh có muốn thay quần áo rửa mặt không.
Trình Lục Dương lại xụ mặt: “Sao nào, muốn nhân cơ hội lợi dụng tôi?"
Ra chiều mọi người khắp thiên hạ mơ ước khuôn mặt đẹp của anh.
Tần Chân dở khóc dở cười, “Vâng vâng vâng, tôi ngưỡng mộ anh đã lâu, rất muốn lợi dụng anh." Cô vừa nói vừa đi ra cửa: “hôm nay anh mặc áo sơ mi, cởi cúc hẳn rất tiện, nếu không muốn, vậy anh cẩn thận tự mình thay quần áo. Không còn sớm nữa, tôi về đây."
Trình Lục Dương há miệng, mãi lâu sau mới nặn ra một câu: “Nửa đường gặp phải tên côn đồ thì nhớ phải bỏ chạy. Chim chết vì ăn, người chết vì của!"
Tần Chân xí một câu, “không thể phun ngà voi được một lần sao?"
Trước khi Trình Lục Dương nổi cáu, cô vô cùng nhanh nhẹn chạy ra khỏi cửa, nhốt lại lời phản kích của anh ở trong phòng.
Khi về đến nhà thì cô còn cười nghĩ, quả nhiên là đứa bé chưa lớn, rõ là tên phú nhị đại bị chiều hư… nhưng mà lòng dạ chưa hư hỏng lắm.
Rõ ràng cô cãi nhau một trận với anh trong văn phòng, mà cuối cùng anh vẫn đuổi theo, chắc là lo lắng cô về nhà một mình. Thấy cô đánh nhau với tên côn đồ thì chẳng nghĩ ngợi gì đã cản một nhát dao thay cô, đó chứng tỏ rằng việc anh làm hoàn toàn xuất phát từ bản năng. Trước khi cô đi, tuy rằng anh nói đến chết chóc gì đó nhưng tóm lại là nhắc nhở cô chú ý an toàn.
Nghĩ đến đó, cô lấy di động ra nhắn cái tin cho anh: Trình Lục Dương, chúng ta vẫn sống hòa bình chứ?
Không lâu sau, màn hình sáng lên, tổng giám đại nhân bên kia dùng tay trái không thạo lắm trả lời bốn chữ: Cô nằm mơ!
Tần Chân cười xì một tiếng rồi vui vẻ cất di động đi. Được rồi, nể anh bảo vệ chiếc di động cho cô, cô sẽ rộng lượng không so đo với anh.
Trình Lục Dương dùng cái tay trái còn chưa tàn phế xách theo một đống thuốc quay về chỗ vừa rồi, thấy trong văn phòng, Tần Chân đang ngồi nghiêm chỉnh trước bàn nghe bác sĩ nói. Cô thậm chí còn lấy ra tập giấy ghi chép mang theo bên người, nghiêm túc đặt bút ghi lại.
Bác sĩ nói: “không được cởi băng vải, bình thường phải treo trên cổ thế để tránh động đến gân cốt."
Tần Chân rất ngoan ngoãn gật đầu, cầm bút ghi lại.
“Trong thời kỳ này có thể hơi đau, nếu bệnh nhân không chịu được, cháu hãy dỗ dành, tuyệt đối không được để cậu ta tháo thạch cao sớm!"
Xuống dòng tiếp tục ghi chép.
“Bởi vì bị thương tay phải, trong sinh hoạt hằng ngày có nhiều việc vặt khá phiền phức ví dụ như gội đầu tắm rửa. Mấy ngày nay trời còn chưa tính là nóng lắm, cố gắng khắc phục đừng nên tắm. Sau này trời nóng lên rồi, cháu lau người tỉ mỉ cho cậu ta, thực sự có tắm cũng phải chú ý không đụng vào nước."
Đề bút viết đến một nửa, Tần Chân sửng sốt, ngẩng đầu há miệng nhìn bác sĩ.
Bác sĩ gặp phải biểu cảm như thế thì ngừng lại hỏi: “Sao vậy, có vấn đề?"
Tần Chân lắc đầu, lại tiếp tục ghi chép, nghĩ đến lúc đó cần phải cho Phương Khải xem toàn bộ công việc phải chú ý mới được.
Trình Lục Dương đứng ở trên hành lang trong chốc lát, thấy cô chăm chú vùi đầu ghi chép mà anh hơi thất thần, sau đó đi tới sảnh lớn chờ cô.
Cho đến khi Tần Chân cầm tập ghi chép đi ra, Trình Lục Dương còn rất không kiên nhẫn trừng cô một cái, “Lề mề quá? Biết tôi chờ cô bao lâu rồi không?"
“Bác sĩ đang dặn dò tôi một số việc cần chú ý." Tần Chân tăng tốc, gần như là chạy chậm đến trước mặt anh.
Trình Lục Dương không nói nữa mà cứ thế đi ra ngoài. Tần Chân cũng nhắm mắt theo đuôi, trông cánh tay băng bó buồn cười của anh mà không biết nói gì cho phải trong lúc này.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Trình Lục Dương vươn tay trái vẫy lại chiếc xe trống, Tần Chân cũng ngồi vào theo.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của anh, cô giải thích: “Bác sĩ nói anh bị thương tay phải, có nhiều việc không tiện. Hôm nay không có Phương Khải, tôi đưa anh trở về xem có gì cần giúp đỡ không."
“Sao, định giúp đỡ tức chết tôi?"
Dọc theo đường đi Trình Lục Dương không thiếu ghét bỏ cô thế nhưng cô lại ngoan ngoãn như học sinh tiểu học, mặc kệ anh nói gì đều dùng đôi mắt chân thành tha thiết thành khẩn nhìn anh khiến Trình Lục Dương nghẹn họng trân trối.
Rốt cục đến dưới tầng nhà anh, Tần Chân xuống xe trước rồi chìa tay ra đỡ anh.
Trình Lục Dương không hé răng, cũng không đưa tay trái cho cô. Tần Chân dứt khoát chủ động chìa tay ra đỡ tay trái anh vào lúc anh gian nan khom lưng bước ra khỏi xe.
Trình Lục Dương rất mất tự nhiên, cơ thể cũng cứng ngắc trong nháy mắt, nhưng lần đầu không nói châm chọc.
Ngôi nhà này nằm trong một tiểu khu giữa trung tâm thành phố có khung cảnh đẹp đẽ, được xanh hoá rất tốt, dọc theo đường đi toàn các con đường rợp bóng cây.
Tần Chân cố ý muốn đưa anh về tận nhà, khăng khăng muốn chứng kiến tận mắt anh rửa mặt xong mới đi, Trình Lục Dương tức giận dữ dằn với cô: “Người biết thì cho là tôi chỉ bị tàn phế một tay, người không biết thì còn tưởng rằng tôi bị tê liệt toàn thân! Sao cô cứ phải cố chấp thế?"
Tần Chân đi cạnh anh, bĩu môi ngẩng đầu nói: “Tôi cũng chỉ lo lắng cho anh thôi!"
Cô thấy người đàn ông trước mặt hơi sững người, ngay cả bước chân cũng chậm lại nên khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?"
Trình Lục Dương nhanh chóng quay đầu đi: “Cô còn không biết xấu hổ mà nói lo lắng cho tôi? Nếu không phải do cô chọc giận tên côn đồ chỉ vì cái di động nát, tôi có phải gãy tay thế này không?"
Anh không dám đi nghiên cứu sâu lý do hoảng hốt trong nháy mắt vừa rồi là gì nhưng mà hai chữ lo lắng mà Tần Chân nói ra quả thật quá xa xỉ với anh, dường như nhiều năm lắm rồi anh chưa từng được nghe người ta nói tới.
Thì ra còn có thể có người lo lắng cho anh?
Thật sự là chuyện khó tin.
Nghĩ như vậy, anh lại có thể thấp giọng nở nụ cười, Tần Chân giật mình nhìn sườn mặt anh: “Anh cười cái gì?"
Anh nói: “Có người lo lắng cho tôi, tôi vui vẻ có được không?"
Tuy rằng vẫn là ngữ điệu chanh chua xen lẫn vài phần thờ ơ qua quýt nhưng nghe ra vài phần không thích hợp.
Tần Chân nhìn sườn mặt anh nhu hòa mờ nhạt trong bóng râm dưới ánh đèn đường, thiệt tình thành ý nói câu: “Hôm nay thật sự rất cám ơn anh, nếu không có anh thì sợ rằng bây giờ tôi đang nằm trong bệnh viện."
“Tốt nhất là ít nói lời nghĩ một đằng nói một nẻo, bằng không…" Trình Lục Dương nghiêng đầu định tranh cãi với cô thói quen nhưng khi bắt gặp ánh mắt nhu hòa sáng ngời kia thì thoáng cái không thể nói nên lời.
Tần Chân nhìn anh vô cùng thành khẩn, biểu cảm trên mặt tỏ lời cảm ơn rất nghiêm túc.
Ánh đèn đường xuyên qua kẽ lá chiếu xuống lờ mờ có vẻ không chân thật lắm.
Cô nhanh chóng nhếch miệng cười, “này, tôi nói thật đấy!"
Trình Lục Dương yên lặng nhìn cô một lát, sau đó lại ngoảnh đầu đi, hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, “Ai biết được?"
Tần Chân cười xì một tiếng, chẳng lẽ người bị thương thì ngay cả chỉ số thông minh cũng thấp đi theo? Cứ như đứa bé vậy, chẳng có sức đe dọa gì cả.
===
Tần Chân thật giật mình, không ngờ rằng người không hề gần gũi bình dị như Trình Lục Dương lại có ngôi nhà ấm áp xinh đẹp như thế! Giấy dán tường màu vàng nhạt trên có hoa văn đơn giản, sàn nhà bằng đá cẩm thạch màu trắng sáng, trên tường treo mấy bức tranh tao nhã ví dụ như biển sâu xanh thẳm, ví dụ như một vườn hoa hồng nở đỏ thắm.
Chưa nói tới vật dụng tinh xảo, nhà anh rất rộng và tràn ngập hơi ấm gia đình.
Gió đêm vén bức rèm cửa sổ màu trắng lên, Tần Chân không khỏi cảm thán một câu: “Bây giờ tôi hoàn toàn tin tưởng anh là nhà thiết kế nội thất rồi!"
Cô vô cùng chủ động chạy vào phòng ngủ trải chăn đệm cho Trình Lục Dương sau đó bưng trà đưa nước bố trí đại khái những gì anh sẽ dùng đến.
“Siêu ở đâu?" Cô thò đầu ra khỏi phòng bếp, sau khi có được câu trả lời thì cô nhanh chóng cầm siêu đầy nước đi vào phòng khách, đặt ở trên bàn trà.
“Tôi có thể xem tủ lạnh của anh không?" Sau khi được cho phép cô lại hăng hái dạt dào vào phòng bếp, khi cô nhìn thấy cái tủ lạnh to như thế bày đầu nguyên liệu nấu ăn rất ngăn nắp thì không khỏi thán phục: “Má ơi, rõ là đầy đủ!"
Trình Lục Dương nhìn cô chạy lên chạy xuống, bận tối mày tối mặt, miệng còn không ngừng thốt ra lời khen mà dựa vào khung cửa đắc ý nở nụ cười, chỉ tiếc đang cười dở dang thì chợt nghe cô nói câu: “trợ lý Phương thật sự rất có khả năng!"
Trợ lý Phương? Liên quan gì đến Phương Khải?
Nụ cười của Trình Lục Dương cứng lại trên môi: “Cậu ta có khả năng ở đâu?"
“Nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, nhất định là ngày nào anh ấy cũng phải vắt óc suy nghĩ làm cho anh ăn!" Tần Chân lùng sục trong tủ lạnh một lượt thì không nhìn thấy thứ mình muốn tìm nên đành tiếc nuối nói, “Đáng tiếc tay anh không tiện, mấy thứ này đều không dùng được, bữa sáng mai giải quyết thế nào? Hay là tôi đi xuống mua cho anh hai cái bánh sủi cảo lạnh nhanh, như thế cho tiện, sáng ra anh hâm nóng lại là ăn được."
Trình Lục Dương lập tức đi đến trước mặt cô, đóng sập cửa tủ lạnh lại: “Không cần!"
Tần Chân giật nảy mình, giờ mới chú ý tới sắc mặt mặt anh rất tệ: “Anh lại làm sao vậy?"
“Tôi làm sao vậy?" Trình Lục Dương bực mình, cười lạnh hai tiếng nhưng không giải thích đã đi ra phòng khách.
Tần Chân chỉ coi anh lại dở chứng nên cười làm lành đuổi theo: “Bánh sủi cảo lạnh nhanh thì tiện thôi, tôi chỉ lo lắng cho tay anh thôi mà! Nếu không …." Cô xoay chuyển suy nghĩ: “Nếu anh không muốn nấu bánh sủi cảo thì sáng mai tôi mang bữa sáng cho anh nhé?"
Trình Lục Dương dưới bước còn Tần Chân chưa kịp phanh lại, suýt nữa đã va vào lưng anh.
“Thống nhất thế nhé, vừa vặn anh còn có bản thiết kế chưa đưa cho tôi, sáng mai tôi mang bữa sáng cho anh sau đó hai chúng ta ngồi xe đi công ty lấy." Cô cười lấy lòng, ánh mắt cong cong như ánh trăng.
Trình Lục Dương nhìn cô từ trên cao: “Tùy cô."
Giơ tay không đánh người mặt cười, anh mới lười so đo với người như thế!
Loại biểu cảm kiêu ngạo này hiện rõ trên mặt, Tần Chân vất vả lắm mới nghẹn cười được, nhìn anh uống nước cô rót, cầm lấy quyển sách cô bày. Cuối cùng lằng nhằng một lúc, cô nhìn giờ thì thấy đã không còn sớm nên hỏi anh có muốn thay quần áo rửa mặt không.
Trình Lục Dương lại xụ mặt: “Sao nào, muốn nhân cơ hội lợi dụng tôi?"
Ra chiều mọi người khắp thiên hạ mơ ước khuôn mặt đẹp của anh.
Tần Chân dở khóc dở cười, “Vâng vâng vâng, tôi ngưỡng mộ anh đã lâu, rất muốn lợi dụng anh." Cô vừa nói vừa đi ra cửa: “hôm nay anh mặc áo sơ mi, cởi cúc hẳn rất tiện, nếu không muốn, vậy anh cẩn thận tự mình thay quần áo. Không còn sớm nữa, tôi về đây."
Trình Lục Dương há miệng, mãi lâu sau mới nặn ra một câu: “Nửa đường gặp phải tên côn đồ thì nhớ phải bỏ chạy. Chim chết vì ăn, người chết vì của!"
Tần Chân xí một câu, “không thể phun ngà voi được một lần sao?"
Trước khi Trình Lục Dương nổi cáu, cô vô cùng nhanh nhẹn chạy ra khỏi cửa, nhốt lại lời phản kích của anh ở trong phòng.
Khi về đến nhà thì cô còn cười nghĩ, quả nhiên là đứa bé chưa lớn, rõ là tên phú nhị đại bị chiều hư… nhưng mà lòng dạ chưa hư hỏng lắm.
Rõ ràng cô cãi nhau một trận với anh trong văn phòng, mà cuối cùng anh vẫn đuổi theo, chắc là lo lắng cô về nhà một mình. Thấy cô đánh nhau với tên côn đồ thì chẳng nghĩ ngợi gì đã cản một nhát dao thay cô, đó chứng tỏ rằng việc anh làm hoàn toàn xuất phát từ bản năng. Trước khi cô đi, tuy rằng anh nói đến chết chóc gì đó nhưng tóm lại là nhắc nhở cô chú ý an toàn.
Nghĩ đến đó, cô lấy di động ra nhắn cái tin cho anh: Trình Lục Dương, chúng ta vẫn sống hòa bình chứ?
Không lâu sau, màn hình sáng lên, tổng giám đại nhân bên kia dùng tay trái không thạo lắm trả lời bốn chữ: Cô nằm mơ!
Tần Chân cười xì một tiếng rồi vui vẻ cất di động đi. Được rồi, nể anh bảo vệ chiếc di động cho cô, cô sẽ rộng lượng không so đo với anh.
Tác giả :
Dung Quang