Miên Nguyệt
Chương 12
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn vừa dứt lời, liền “A" một tiếng to, Nguyệt Nha Nhi sợ tới mức kém chút nhảy dựng lên, vội vàng che miệng của hắn, nhìn sang chung quanh sau đó oán trách nói: “Ngươi làm gì? Cẩn thận bọn vệ binh gác đêm đều bị gọi lại đây. Cho dù bọn họ không đến, chẳng lẽ ngươi không biết tính tình vương phi sao? Làm cho người ta thấy chúng ta ôm nhau ở đấy, rất ngượng ngùng."
“Có gì ngượng ngùng. Vương gia cùng vương phi tương lai cùng ôm nhau, đó là thiên kinh địa nghĩa." Nam Cung Dạ Hiên thay Nguyệt Nha Nhi khoác cái áo khoác thật lớn, vui rạo rực ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý, cười với Nguyệt Nha Nhi nói: “Hắc hắc, thật không còn, Nguyệt Nha Nhi, ngũ thải tiên y của ngươi thật sự không còn."
“Gì?" Nguyệt Nha Nhi vẫn không tin, thầm nghĩ nào có đạo lý đột nhiên biến bất. Nhưng vừa xốc áo khoác lên, quả nhiên, ngũ thải tiên y kia chẳng biết đi đâu, thậm chí y cũng không biết bị cỡi ra lúc nào.
“Đây là chuyện gì nha?" Nguyệt Nha Nhi cũng nghi hoặc: “Nào có đạo lý nói mất là mất?"
“Ta nghĩ, y phục này là Nộn Thảo vì phòng ngừa ta đối với ngươi dùng sức mạnh mới cho ngươi mặc vào. Cho nên từ lúc ngươi chân chính chấp nhận ta, giữa hai ta cũng sẽ không có tồn tại vấn đề cưỡng ép gì, cũng bởi vậy, tiên y này liền hoàn thành sứ mệnh nó, cho nên tự động biến mất."
“Sẽ… Sẽ kì diệu như thế sao?" Nguyệt Nha Nhi cẩn thận nghĩ nghĩ, không thể không thừa nhận Nam Cung Dạ Hiên nói thật có đạo lý, nhưng y không thể tin được thế gian thực sự thứ linh tính như thế.
“Sao lại không thể?" Nam Cung Dạ Hiên lại không có nhiều kinh ngạc: “Bằng không sao gọi là tiên y chứ? Nếu ngay cả chút nhãn lực đó cũng không có, còn làm tiên y gì a. Ngươi không phải nói, phi kiếm của Nộn Thảo cũng có linh tính, có thể mở miệng nói chuyện được sao? Cho nên tiên y này cũng nhất định giống nó, biết thời biết thế, biết kẻ thức thời trang tuấn kiệt."
“Uy…" Nguyệt Nha Nhi bị cái đạo lý ngụy biện của Nam Cung Dạ Hiên làm dở khóc dở cười. Mà lúc này, rét lạnh trên người cũng thật sự đạt tới đỉnh, y “hắt xì hắt xì" hai cái, Nam Cung Dạ Hiên liền ôm lấy y, nói không thể ngồi nữa, bằng không sẽ bị cảm lạnh.
Nguyệt Nha Nhi lại luyến tiếc cảnh đẹp này, nhưng thật sự đa lãnh đến chịu không nổi, tức giận không ngừng than thở tả oán nói: “Thật là, lúc muốn cởi ngươi lại không cởi được, hiện giờ đang dùng ngươi, lại ngay cả chào cũng không nói một lời, đột nhiên biết mất, đây là chuyện gì chứ, ngươi tốt xấu gì cũng phải để ta ngồi thêm chút nữ, đem cảnh đẹp này xem đủ a, ai biết về sau còn có thể nhìn thất đêm sa mạc đồ sộ xinh đẹp nữa không a."
“Tốt lắm, đừng oán giận." Lúc này Nam Cung Dạ Hiên thật sự là vui vẻ ra mặt, ôm Nguyệt Nha Nhi về trong trướng bồng, nhớ tới một đám thủ vệ tuy rằng ra vẻ không dám nhìn, nhưng khóe mắt đều liều mạng nhìn cả người mình và Nguyệt Nha Nhi, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Kế đó hai người cũng ngủ thật say sưa, Nguyệt Nha Nhi vốn tưởng rằng khi nửa đêm còn có thể nghe thấy vài tiếng sói hú, bất quá đừng nói sói hú, mà ngay cả chim hót cũng chưa nghe thấy vài tiếng, nghĩ nghĩ, cũng tự thấy buồn cười, thầm nghĩ trong sa mạc làm sao có sói, chắc chúng sẽ bị khát chết.
Vừa cảm giác ngủ thẳng hừng đông, Nam Cung Dạ Hiên đã thức dậy, vương phi cũng lại đây rửa mặt chải đầu, Nguyệt Nha Nhi thay nàng búi tóc đơn giản. Lại ra nhìn bọn hộ vệ sửa sang lại đội lạc đà.
Nơi này vương phi thấy Nguyệt Nha Nhi đi ra ngoài, vội vàng tiến lại, nhìn hắn hì hì cười nói: “Đứa con, nghe nói đêm qua ngươi cùng Nguyệt Nha Nhi cuối cùng tu thành chính quả? Khó được a, không nghĩ tới một mảnh thành tâm của ngươi cuối cùng cảm động trời xanh…"
Nam Cung Dạ Hiên nhíu mày đánh gãy lời mẫu thân nhà mình, kỳ quái hỏi: “Tu thành chính quả? Tu thành chính quả gì? Ai nói cho ngươi biết?"
Vương phi hừ một tiếng, mày liễu thật dựng thẳng, bổ ngay trên vai Nam Cung Dạ Hiên một chưởng, cắn răng nói: “Xú tiểu tử, thật sự là con lớn bỏ mẹ a, cánh cứng rồi phải không? Buổi sáng bôm nay bọn hộ vệ đều truyền khắp, chẳng lẽ ngươi không có lỗ sao? Còn hỏi ai nói cho ta biết, loại sự tình này ai có thể đến trước mặt kẻ làm vương phi như ta nói, ai, xa cách bọn nha hoàn thông minh của ta, thật là không có tiện a."
Nam Cung Dạ Hiên tuôn hắc tuyến như mưa, nhớ tới bọn nha hoàn trong phủ thường dám trắng trợn bát quát trước mặt vương phi, lại càng thêm nhức đầu, nghĩ thầm không bằng ta xem tình cảnh nhạc phụ như thế nào, nếu cũng không tệ lắm, dứt khoác cùng Nguyệt Nha Nhi ở Ba Tư luôn không quay về.
Đang nghĩ ngợi, chợt thấy vương phi vừa cười tiến lên nói: “Đứa con, cùng nương nói nói, tư vị của Nguyệt Nha Nhi như thế nào? Có phải cũng tốt đẹp như trong tưởng tượng không a?"
“Uy, ngươi là mẹ ta a, loại chuyện này sao có thể tùy tùy tiện tiện hỏi bằng miệng chứ? Hương vị ra sao là thế quái gì?" Nam Cung Dạ Hiên tức giận trừng mắt nhìn vương phi: “Trên thực tế, chúng ta không có gì cả."
Vương phi bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm nói: “Ngươi cho ta là người mù hả? Ngũ thải tiên y trên người Nguyệt Nha Nhi rõ ràng đã không còn, bọn hộ vệ còn nói tối hôm qua y ngay cả đường đều đi không được, được ngươi trực tiếp ôm trở về, dưới tình huống như thế còn dám nói các ngươi trong sạch, muốn chối cãi cũng không cần dùng cách như thế."
“Ta có thể cùng Nguyệt Nha Nhi ở bên ngoài làm sao? Buổi tối ngươi đi ra ngoài thử xem, băng thiên tuyết địa, lạnh cũng lạnh chết ngươi."
Nam Cung Dạ Hiên ma vài cái răng nanh, nghĩ đến tính cách bọn ảnh vệ đều là chất phác ít lời, mấy thứ này nhất định là bọn hộ vệ truyền ra, gia khỏa này bởi vì ở trong vương phủ được bọn nha hoàn hun đúc, một đám đều biến thành bát quái nam, hắn bắt đầu còn thật sự lo lắng mình có cần lợi dụng mấy ngày đi chung ngày đào tạo bọn họ trở về tính cách ban đầu.
Đang nghĩ, chợt thấy vương phi hưng phấn nói: "Đúng vậy a, đúng vậy, bên ngoài xác rất lạnh, chẳng lẽ nói, là ngươi đem Nguyệt Nha Nhi ôm trở về liều mới làm…"
Không đợi nói xong, Nam Cung Dạ Hiên liền vén rèm đi ra ngoài, bởi vì hắn chợt phát hiện, mình mà cùng mẫu thân giải thích quả thực chính là ngu ngốc, mẹ hắn nếu nhận định một việc gì, dù ngươi có nhảy vào hố bắng, cũng cho là đang tấm.
Đội ngũ cũng đã sửa sang lại xong rồi, Nguyệt Nha Nhi đang giữa đội lạc đà đi qua đi lại, không nhịn được lại sờ lạc đà, cũng may tính tình bọn lạc đà này là dịu ngoan, cũng không có không kiên nhẫn, nhưng nếu là ngựa trong vương phủ của Nam Cung Thừa Phong, đã sớm giơ chân đá y ra ngoài.
“Áo khoác cũng không khoác, bỏ chạy ra ngoài, lỡ bị cảm lạnh thì sao đây?" Nam Cung Dạ Hiên đi đến trước mặt Nguyệt Nha Nhi, thay y phủ thêm kiện áo khoác lông cừu đêm qua.
“Sẽ không lạnh a, hiện tại thái dương mới đi ra, vừa không lạnh cũng không nóng, bọn lính đều nói đây là thời khắc có khí hậu tối ôn hòa trong sa mạc, đáng tiếc lại thập phần ngắn ngủi."
Nguyệt Nha Nhi hưng phấn nói, sau đó lại sờ sờ lạc đà, nói với Nam Cung Dạ Hiên: “Nam Cung, lạc đà thật đáng yêu a, không bằng sau khi trở về chúng ta ở trong phủ dưỡng mấy con đi. Bọn lính nói nó rất dễ nuôi."
“Sao vậy lại muốn nuôi lạc đà?" Nam Cung Dạ Hiên mỉm cười nhìn Nguyệt Nha Nhi.
“Bởi vì đáng yêu a." Nguyệt Nha Nhi vươn ngón tay, quyệt trứ miệng nói: “Lạc đà so với ngựa đáng yêu hơn, ngươi cũng không biết,lúc ta ở vương phủ, con ngựa hư kia ỷ vào mình là thần câu, một đám vênh váo tự đắc, sờ chúng nó vài cái, liền ngưỡng cổ hí vang, ngươi xem lạc đà thật tốt, mao đều sắp bị ta sờ đến rụng, người ta vẫn vô thanh vô tức."
Nam Cung Dạ Hiên cười ha ha, sờ tóc Nguyệt Nha Nhi, lại nhịn không được ở trên mặt y trộm hôn một cái, mới thẳng đứng dậy nói: “Hảo, ngươi thích như thế nào liền như thế đó, lạc đà này chúng ta mang toàn bộ về trong phủ nuôi. Nghe nói bên Ba Tư kia còn có một ít động vật Trung Nguyên không có, có một loại kêu dương đà, cũng là thực đáng yêu, hơn nữa đem lông dương đà dệt thành len, làm y phục còn mỏng hơn áo bông, lại ấm hơn áo bông."
“Uy, đứa con, tuy rằng nương không muốn sát phong cảnh, nhưng ta không thể không nhắc nhở ngươi một câu a, lần này chúng ta đi Ba Tư là để cứu người, không phải mua lạc đà hoặc là dương đà gì đó."
“Ta biết, bất quá có mẫu thân ở, cứu người không phải chỉ là chuyện nh sao? Để bụng làm gì?" Nam Cung Dạ Hiên bất động thanh sắc xu nịnh vị mẫu thân thích được khen nhà mình.
Vương phi quả nhiên vui vẻ ra mặt, cười nói: “Xú tiểu tử hôm nay cuối cùng cũng nói thật lòng, như thế nào? Ở ngươi trong lòng, ngươi nương vẫn rất lợi hại đi? Hừ, trước kia đều mạnh miệng muốn chết, chưa bao giờ muốn thừa nhận tác dụng vĩ đại của ta. Bất quá mà, này dù sao cũng là xâm nhập địa bàn của người ta, chúng ta nên cẩn thận thật cẩn thật thì hơn."
Nam Cung Dạ Hiên ha hả cười, nói đã biết. Lúc này đã có người thỉnh bọn họ đi ăn cơm, nói cơm nước xong sẽ ra đi.
“Ra đi gì, phải nói chạy đi." Vương phi không khách khí gõ đầu binh lính kia một cái: “Đứa này, ta cho ngươi biết nga, về sau không cho nói loại điềm xấu như ra đi này, làm cho người ta nghe giống như đang muốn đi chịu chết, phải nói chạy đi."
Nam Cung Dạ Hiên trừng mắt nhìn vương phi một cái, ý bảo nàng thu liễm một chút, đã thấy binh lính kia mở to hai mắt nhìn, tựa hồ là bị sợ cháng váng.
Nguyệt Nha Nhi đang muốn tiến lên xem xét tình huống của hắn một chút, chỉ thấy hắn bỗng nhiên hưng phấn quỳ xuống hướng vương phi khái đầu, kích động nói: "Đúng vậy… Ta… Tiểu nhân hiểu được, chạy đi… Chúng ta là chạy đi, không phải ra đi…" Không đợi nói xong, liền đứng lên chạy nhanh như chớp.
“Đứa con, hắn xảy ra chuyện gì?" Vương phi bị binh lính khiến cho chẳng hiểu mô tê gì.
“Cho ngươi bị dọa." Khóe miệng Nam Cung Dạ Hiên co giật: “Binh lính kia đại khái không nghĩ tới vương phi sẽ tùy tiện như thế, tuyệt không đoan trang ổn trọng."
“Uy, tiểu tử thúi ngươi đang mượn chuyện châm chọc nương ngươi sao?" Vương phi hai tay chống nạnh, hung tợn trừng Nam Cung Dạ Hiên.
Nguyệt Nha Nhi vội vàng đi lên tiến đến hoà giải nói: “Không phải vương phi, ngươi đừng nghe Nam Cung nói bừa, binh lính vừa rồi là quá kích động vui sướng, hắn không nghĩ tới vương phi sẽ bình dị gần gũi như thế, còn có thể giống như mẫu thân xao đầu của hắn, dặn dò hắn kiêng kị mấy thứ này."
Vương phi lập tức đổi giận thành vui, chụp tay Nguyệt Nha Nhi cười nói: “Vẫn là Nguyệt Nha Nhi của ta biết nói chuyện, lời này làm ta thật cao hứng, không uổng công ta màn trời chiếu đất, ở trong cái gói kia nghẹn hơn một tháng, vì ở đây thay các ngươi xếp ưu giải nạn."
Xếp ưu giải nạn? Nam Cung Dạ Hiên cùng Nguyệt Nha Nhi đồng thời trở mình xem thường, đối loại hành vi vô hạn khoa trương nâng bốc mình của vương phi, bọn họ quyết định kiên trì bảo lưu ý kiến.
Vài người ăn cơm xong, trong sa mạc tất nhiên không thể yêu cầu giống như ở Trung Nguyên, ăn được uống tốt. Trên thực tế, dùng lời của bọn lính, hiện tại bọn họ còn có thể ngồi ở chỗ này có lương khô ăn có nước uống, đã là phúc khí thiên đại.
Cơm nước xong liền theo ra đi, liếc mắt nhìn bãi cát vàng mênh mông không có biên giới, chỉ có một đội lạc đà chậm rì rì đi qua, tiếng lục lạc du dương gắn một đường, làm cho trong cõi trời tịch liêu này như tăng thêm một bệt màu.
Cứ thể đi trong sa mạc sáu ngày, vận khí của bọn hắn tốt, thế nhưng không có gặp qua gió lốc, dọc theo đường đi còn gặp hai cái ốc đảo, trong một cái ốc đảo thậm chí có thôn trang, làm cho bọn họ lấy được rất nhiều tiếp tế.
Nguyệt Nha Nhi vẫn rất muốn nhìn cảnh đẹp của sa mạc dưới ánh trăng mà đêm đó y cùng Nam Cung Dạ Hiên cùng nhìn, chỉ tiếc vẫn không gặp được. Theo bọn lính nói, cảnh đẹp như vậy ở trong sa mạc rộng lớn này phi thường hiếm thấy, có đôi khi một năm cũng không thể xuất hiện một lần.
Nghe bọn lính nói như vậy, Nguyệt Nha Nhi vẫn cảm thấy tiếc nuối lại cảm thấy mình thập phần may mắn. Ha hả cười nói với Nam Cung Dạ Hiên: “Dọc theo đường đi này chúng ta coi như thuận lợi, có phải dấu hiệu trời báo hay không? Có lẽ lúc này đây, có thể thuận lợi cứu phụ thân ra ni."
Nam Cung Dạ Hiên gật đầu nói: "Đúng vậy a, tuy rằng người của chúng ta ít, lại ở địa bàn đối phương, nhưng chúng ta nhiều cao thủ như thế, cũng chưa chắc sẽ không có lực chiến đấu. Huống chi, đối phương nếu mười năm đều không có giết chết phụ thân của ngươi, nhất định là nói hắn còn có giới trị lợi dụng, chúng ta cũng có thể hảo hảolợi dụng điểm này."
Hắn nói tới đây, Nguyệt Nha Nhi liền nhịn không được nghi hoặc nói: “Nam Cung, ngươi nói thế, ta lại cảm thấy chuyện này phi thường kỳ quái. Đã qua mười năm đi? Tại sao đối phương còn không động thủ diệt trừ cha ta chứ? Tại sao phải nhốt hắn? Cha ta có võ công, chẳng lẽ hắn không sợ cha ta đào tẩu sao?"
Nam Cung Dạ Hiên cười khổ nói: “Kỳ quái nhất không chỉ là này, ta tối nghi hoặc chính là, tại sao đối phương phải phái sát thủ tới giết ngươi."
Nguyệt Nha Nhi trừng lớn mắt nhìn hắn, hiện tại y đã đem Nam Cung Dạ Hiên làm chỗ dựa ớn nhất của mình.
Nam Cung Dạ Hiên liền tiếp tục nói: “Nói lý lẽ nói, ngươi mất trí nhớ, trước khi ngươi nhớ lại mọi chuyện, ngươi cùng chuyện này, thậm chí là cùng cha ngươi đều không có quan hệ gì. Hắn nhốt cha ngươi mười năm, trên giang hồ không ai biết cha ngươi ở đâu, thuyết minh hắn cũng không muốn cho người biết chuyện này. Nếu là như thế, tại sao hắn phải phái người tới giết ngươi? Phái người giết ngươi, chẳng những là ta, cho dù là đường ca, cũng sẽ không ngồi yên không để ý đến, đến lúc đó điều tra, có thể khiến cho bí mật này bại lộ, hắn tại sao phải làm chuyện này chứ?"
Nguyệt Nha Nhi cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, cũng kinh ngạc nói: "Đúng vậy a Nam Cung, ngươi nói đúng, thật sự rất có đạo lý, đích xác, nếu không phải đột nhiên có người tới giết ta, có thể cả đời này ta cũng không biết thân thế chân chính của mình, cũng sẽ không biết cha ta còn sống."
Y nói tới đây, bỗng nhiên cả kinh ngồi dậy, đối Nam Cung Dạ Hiên nói: “Nam Cung, ngươi nói… Có thể.. Có thể ta cha kỳ thật đã chết, hắn… Hắn sở dĩ muốn tới giết ta, chính là vì trảm thảo trừ căn, sợ tương lai sau khi ta biết được chân tướng tới báo thù."
Nam Cung Dạ Hiên lắc đầu nói: “Tuyệt không có khả năng này, Nguyệt Nha Nhi, ngươi ngay cả một chút võ công đều không có. Người nọ nếu phái người tới giết ngươi, chính là biết ngươi còn sống, đã biết thân phận của ngươi. Hắn có thể đem chuyện này điều tra ra, sao lại có thể không biết ngươi không võ công, ngươi như vậy, làm gì báo thù được? Cho dù báo thù, giáo chủ Ba Tư thánh giáo có thể phái sát thủ làm việc này, sao lại sợ?"
Hắn dừng một chút lại nói: “Huống chi, cha ngươi nếu chết, chuyện này cũng sẽ tan theo mấy khói, không ai biết chân tướng, bởi vì trong cảm nhận của mọi người, cha ngươi đã chết từ mười năm trước. Cho dù ngươi khôi phục trí nhớ, mưu đồ báo thù, đó cũng là chuyện ngày sau, mà lớn hơn nữa có thể là ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không nhớ lại chuyện này. Dưới tình huống như vậy, hắn tại sao phải chủ động khơi mào ngươi qua đó?"
Nguyệt Nha Nhi chậm rãi gật đầu, lại ngồi trở về, đem thân mình tựa vào trên người Nam Cung Dạ Hiên, giận dữ nói: “Kia đến tột cùng là chuyện gì chứ? Thật sự là làm cho người ta nghĩ không ra, ai nha, loại cảm giác này thật sự là rất không xong."
“Không quan hệ, bất kể như thế nào, lúc này đây chúng ta ngàn dặm xa xôi đi vào Ba Tư, tuyệt đối sẽ không không biết gì cả mà trở về, tối thiểu, chúng ta phải biết được mọi chuyện từ đầu đến cuối. Ngươi xem, phía trước có khói bếp, chúng ta cuối cùng đã ra khỏi sa mạc, ta có một loại trực giác, sự thật của chuyện này, cách chúng ta đã không xa."
Một khắc ra khỏi sa mạc kia, tất cả mọi người hết sức hưng phấn. Bọn lính đều nói, người đi khỏi sa mạc như bọn họ, có thể nói là may mắn nhất, là một đôi ngũ thoải mái nhất, không có gió lốc không có lưu sa, thậm chí ngay cả rắn đuôi chuông cũng chưa nhìn thấy một con.
Nhưng mặc kệ như thế nào, cuộc sống ở trong sa mạc, đối với mọi người mà nói, cũng không phải thể nghiệm khoái trá gì. Nam Cung Dạ Hiên hoàn hảo, dù sao trước kia hắn chấp hành một ít nhiệm vụ bí mật mà hoàng thượng giao phó thật gian nan, năng lực thích ứng với hoàn cảnh mạnh phi thường, nhưng vương phi cùng Nguyệt Nha Nhi thậm chí bọn hộ vệ đã kêu khổ không ngừng.
Bọn ảnh vệ vẫn như cũ, một đám vẫn như cũ không ra tiếng gì, thừa dịp Nguyệt Nha Nhi không chú ý, lại biến mất ở địa phương nào đó.
Nguyệt Nha Nhi đối năng lực của bọn họ tỏ vẻ thập phần sợ hãi, líu lưỡi nói: “Đã lúc này, vẫn khốc khốc suất suất như thế, Nam Cung ngươi thật sự là có cách dạy.
Nam Cung Dạ Hiên cười cười, cũng không nói gì. Đã đến địa bàn địch nhân, hắn trở nên thập phần trầm ổn cẩn thận. Dùng lời của Nguyệt Nha Nhi chính là: nếu ngay từ đầu ngươi nhìn ta bằng bộ dáng như lúc này, có lẽ ta sẽ đối với ngươi nhất kiến chung tình.
_Dương đà = lạc đà không bứu: cute qá
Hắn vừa dứt lời, liền “A" một tiếng to, Nguyệt Nha Nhi sợ tới mức kém chút nhảy dựng lên, vội vàng che miệng của hắn, nhìn sang chung quanh sau đó oán trách nói: “Ngươi làm gì? Cẩn thận bọn vệ binh gác đêm đều bị gọi lại đây. Cho dù bọn họ không đến, chẳng lẽ ngươi không biết tính tình vương phi sao? Làm cho người ta thấy chúng ta ôm nhau ở đấy, rất ngượng ngùng."
“Có gì ngượng ngùng. Vương gia cùng vương phi tương lai cùng ôm nhau, đó là thiên kinh địa nghĩa." Nam Cung Dạ Hiên thay Nguyệt Nha Nhi khoác cái áo khoác thật lớn, vui rạo rực ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý, cười với Nguyệt Nha Nhi nói: “Hắc hắc, thật không còn, Nguyệt Nha Nhi, ngũ thải tiên y của ngươi thật sự không còn."
“Gì?" Nguyệt Nha Nhi vẫn không tin, thầm nghĩ nào có đạo lý đột nhiên biến bất. Nhưng vừa xốc áo khoác lên, quả nhiên, ngũ thải tiên y kia chẳng biết đi đâu, thậm chí y cũng không biết bị cỡi ra lúc nào.
“Đây là chuyện gì nha?" Nguyệt Nha Nhi cũng nghi hoặc: “Nào có đạo lý nói mất là mất?"
“Ta nghĩ, y phục này là Nộn Thảo vì phòng ngừa ta đối với ngươi dùng sức mạnh mới cho ngươi mặc vào. Cho nên từ lúc ngươi chân chính chấp nhận ta, giữa hai ta cũng sẽ không có tồn tại vấn đề cưỡng ép gì, cũng bởi vậy, tiên y này liền hoàn thành sứ mệnh nó, cho nên tự động biến mất."
“Sẽ… Sẽ kì diệu như thế sao?" Nguyệt Nha Nhi cẩn thận nghĩ nghĩ, không thể không thừa nhận Nam Cung Dạ Hiên nói thật có đạo lý, nhưng y không thể tin được thế gian thực sự thứ linh tính như thế.
“Sao lại không thể?" Nam Cung Dạ Hiên lại không có nhiều kinh ngạc: “Bằng không sao gọi là tiên y chứ? Nếu ngay cả chút nhãn lực đó cũng không có, còn làm tiên y gì a. Ngươi không phải nói, phi kiếm của Nộn Thảo cũng có linh tính, có thể mở miệng nói chuyện được sao? Cho nên tiên y này cũng nhất định giống nó, biết thời biết thế, biết kẻ thức thời trang tuấn kiệt."
“Uy…" Nguyệt Nha Nhi bị cái đạo lý ngụy biện của Nam Cung Dạ Hiên làm dở khóc dở cười. Mà lúc này, rét lạnh trên người cũng thật sự đạt tới đỉnh, y “hắt xì hắt xì" hai cái, Nam Cung Dạ Hiên liền ôm lấy y, nói không thể ngồi nữa, bằng không sẽ bị cảm lạnh.
Nguyệt Nha Nhi lại luyến tiếc cảnh đẹp này, nhưng thật sự đa lãnh đến chịu không nổi, tức giận không ngừng than thở tả oán nói: “Thật là, lúc muốn cởi ngươi lại không cởi được, hiện giờ đang dùng ngươi, lại ngay cả chào cũng không nói một lời, đột nhiên biết mất, đây là chuyện gì chứ, ngươi tốt xấu gì cũng phải để ta ngồi thêm chút nữ, đem cảnh đẹp này xem đủ a, ai biết về sau còn có thể nhìn thất đêm sa mạc đồ sộ xinh đẹp nữa không a."
“Tốt lắm, đừng oán giận." Lúc này Nam Cung Dạ Hiên thật sự là vui vẻ ra mặt, ôm Nguyệt Nha Nhi về trong trướng bồng, nhớ tới một đám thủ vệ tuy rằng ra vẻ không dám nhìn, nhưng khóe mắt đều liều mạng nhìn cả người mình và Nguyệt Nha Nhi, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Kế đó hai người cũng ngủ thật say sưa, Nguyệt Nha Nhi vốn tưởng rằng khi nửa đêm còn có thể nghe thấy vài tiếng sói hú, bất quá đừng nói sói hú, mà ngay cả chim hót cũng chưa nghe thấy vài tiếng, nghĩ nghĩ, cũng tự thấy buồn cười, thầm nghĩ trong sa mạc làm sao có sói, chắc chúng sẽ bị khát chết.
Vừa cảm giác ngủ thẳng hừng đông, Nam Cung Dạ Hiên đã thức dậy, vương phi cũng lại đây rửa mặt chải đầu, Nguyệt Nha Nhi thay nàng búi tóc đơn giản. Lại ra nhìn bọn hộ vệ sửa sang lại đội lạc đà.
Nơi này vương phi thấy Nguyệt Nha Nhi đi ra ngoài, vội vàng tiến lại, nhìn hắn hì hì cười nói: “Đứa con, nghe nói đêm qua ngươi cùng Nguyệt Nha Nhi cuối cùng tu thành chính quả? Khó được a, không nghĩ tới một mảnh thành tâm của ngươi cuối cùng cảm động trời xanh…"
Nam Cung Dạ Hiên nhíu mày đánh gãy lời mẫu thân nhà mình, kỳ quái hỏi: “Tu thành chính quả? Tu thành chính quả gì? Ai nói cho ngươi biết?"
Vương phi hừ một tiếng, mày liễu thật dựng thẳng, bổ ngay trên vai Nam Cung Dạ Hiên một chưởng, cắn răng nói: “Xú tiểu tử, thật sự là con lớn bỏ mẹ a, cánh cứng rồi phải không? Buổi sáng bôm nay bọn hộ vệ đều truyền khắp, chẳng lẽ ngươi không có lỗ sao? Còn hỏi ai nói cho ta biết, loại sự tình này ai có thể đến trước mặt kẻ làm vương phi như ta nói, ai, xa cách bọn nha hoàn thông minh của ta, thật là không có tiện a."
Nam Cung Dạ Hiên tuôn hắc tuyến như mưa, nhớ tới bọn nha hoàn trong phủ thường dám trắng trợn bát quát trước mặt vương phi, lại càng thêm nhức đầu, nghĩ thầm không bằng ta xem tình cảnh nhạc phụ như thế nào, nếu cũng không tệ lắm, dứt khoác cùng Nguyệt Nha Nhi ở Ba Tư luôn không quay về.
Đang nghĩ ngợi, chợt thấy vương phi vừa cười tiến lên nói: “Đứa con, cùng nương nói nói, tư vị của Nguyệt Nha Nhi như thế nào? Có phải cũng tốt đẹp như trong tưởng tượng không a?"
“Uy, ngươi là mẹ ta a, loại chuyện này sao có thể tùy tùy tiện tiện hỏi bằng miệng chứ? Hương vị ra sao là thế quái gì?" Nam Cung Dạ Hiên tức giận trừng mắt nhìn vương phi: “Trên thực tế, chúng ta không có gì cả."
Vương phi bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm nói: “Ngươi cho ta là người mù hả? Ngũ thải tiên y trên người Nguyệt Nha Nhi rõ ràng đã không còn, bọn hộ vệ còn nói tối hôm qua y ngay cả đường đều đi không được, được ngươi trực tiếp ôm trở về, dưới tình huống như thế còn dám nói các ngươi trong sạch, muốn chối cãi cũng không cần dùng cách như thế."
“Ta có thể cùng Nguyệt Nha Nhi ở bên ngoài làm sao? Buổi tối ngươi đi ra ngoài thử xem, băng thiên tuyết địa, lạnh cũng lạnh chết ngươi."
Nam Cung Dạ Hiên ma vài cái răng nanh, nghĩ đến tính cách bọn ảnh vệ đều là chất phác ít lời, mấy thứ này nhất định là bọn hộ vệ truyền ra, gia khỏa này bởi vì ở trong vương phủ được bọn nha hoàn hun đúc, một đám đều biến thành bát quái nam, hắn bắt đầu còn thật sự lo lắng mình có cần lợi dụng mấy ngày đi chung ngày đào tạo bọn họ trở về tính cách ban đầu.
Đang nghĩ, chợt thấy vương phi hưng phấn nói: "Đúng vậy a, đúng vậy, bên ngoài xác rất lạnh, chẳng lẽ nói, là ngươi đem Nguyệt Nha Nhi ôm trở về liều mới làm…"
Không đợi nói xong, Nam Cung Dạ Hiên liền vén rèm đi ra ngoài, bởi vì hắn chợt phát hiện, mình mà cùng mẫu thân giải thích quả thực chính là ngu ngốc, mẹ hắn nếu nhận định một việc gì, dù ngươi có nhảy vào hố bắng, cũng cho là đang tấm.
Đội ngũ cũng đã sửa sang lại xong rồi, Nguyệt Nha Nhi đang giữa đội lạc đà đi qua đi lại, không nhịn được lại sờ lạc đà, cũng may tính tình bọn lạc đà này là dịu ngoan, cũng không có không kiên nhẫn, nhưng nếu là ngựa trong vương phủ của Nam Cung Thừa Phong, đã sớm giơ chân đá y ra ngoài.
“Áo khoác cũng không khoác, bỏ chạy ra ngoài, lỡ bị cảm lạnh thì sao đây?" Nam Cung Dạ Hiên đi đến trước mặt Nguyệt Nha Nhi, thay y phủ thêm kiện áo khoác lông cừu đêm qua.
“Sẽ không lạnh a, hiện tại thái dương mới đi ra, vừa không lạnh cũng không nóng, bọn lính đều nói đây là thời khắc có khí hậu tối ôn hòa trong sa mạc, đáng tiếc lại thập phần ngắn ngủi."
Nguyệt Nha Nhi hưng phấn nói, sau đó lại sờ sờ lạc đà, nói với Nam Cung Dạ Hiên: “Nam Cung, lạc đà thật đáng yêu a, không bằng sau khi trở về chúng ta ở trong phủ dưỡng mấy con đi. Bọn lính nói nó rất dễ nuôi."
“Sao vậy lại muốn nuôi lạc đà?" Nam Cung Dạ Hiên mỉm cười nhìn Nguyệt Nha Nhi.
“Bởi vì đáng yêu a." Nguyệt Nha Nhi vươn ngón tay, quyệt trứ miệng nói: “Lạc đà so với ngựa đáng yêu hơn, ngươi cũng không biết,lúc ta ở vương phủ, con ngựa hư kia ỷ vào mình là thần câu, một đám vênh váo tự đắc, sờ chúng nó vài cái, liền ngưỡng cổ hí vang, ngươi xem lạc đà thật tốt, mao đều sắp bị ta sờ đến rụng, người ta vẫn vô thanh vô tức."
Nam Cung Dạ Hiên cười ha ha, sờ tóc Nguyệt Nha Nhi, lại nhịn không được ở trên mặt y trộm hôn một cái, mới thẳng đứng dậy nói: “Hảo, ngươi thích như thế nào liền như thế đó, lạc đà này chúng ta mang toàn bộ về trong phủ nuôi. Nghe nói bên Ba Tư kia còn có một ít động vật Trung Nguyên không có, có một loại kêu dương đà, cũng là thực đáng yêu, hơn nữa đem lông dương đà dệt thành len, làm y phục còn mỏng hơn áo bông, lại ấm hơn áo bông."
“Uy, đứa con, tuy rằng nương không muốn sát phong cảnh, nhưng ta không thể không nhắc nhở ngươi một câu a, lần này chúng ta đi Ba Tư là để cứu người, không phải mua lạc đà hoặc là dương đà gì đó."
“Ta biết, bất quá có mẫu thân ở, cứu người không phải chỉ là chuyện nh sao? Để bụng làm gì?" Nam Cung Dạ Hiên bất động thanh sắc xu nịnh vị mẫu thân thích được khen nhà mình.
Vương phi quả nhiên vui vẻ ra mặt, cười nói: “Xú tiểu tử hôm nay cuối cùng cũng nói thật lòng, như thế nào? Ở ngươi trong lòng, ngươi nương vẫn rất lợi hại đi? Hừ, trước kia đều mạnh miệng muốn chết, chưa bao giờ muốn thừa nhận tác dụng vĩ đại của ta. Bất quá mà, này dù sao cũng là xâm nhập địa bàn của người ta, chúng ta nên cẩn thận thật cẩn thật thì hơn."
Nam Cung Dạ Hiên ha hả cười, nói đã biết. Lúc này đã có người thỉnh bọn họ đi ăn cơm, nói cơm nước xong sẽ ra đi.
“Ra đi gì, phải nói chạy đi." Vương phi không khách khí gõ đầu binh lính kia một cái: “Đứa này, ta cho ngươi biết nga, về sau không cho nói loại điềm xấu như ra đi này, làm cho người ta nghe giống như đang muốn đi chịu chết, phải nói chạy đi."
Nam Cung Dạ Hiên trừng mắt nhìn vương phi một cái, ý bảo nàng thu liễm một chút, đã thấy binh lính kia mở to hai mắt nhìn, tựa hồ là bị sợ cháng váng.
Nguyệt Nha Nhi đang muốn tiến lên xem xét tình huống của hắn một chút, chỉ thấy hắn bỗng nhiên hưng phấn quỳ xuống hướng vương phi khái đầu, kích động nói: "Đúng vậy… Ta… Tiểu nhân hiểu được, chạy đi… Chúng ta là chạy đi, không phải ra đi…" Không đợi nói xong, liền đứng lên chạy nhanh như chớp.
“Đứa con, hắn xảy ra chuyện gì?" Vương phi bị binh lính khiến cho chẳng hiểu mô tê gì.
“Cho ngươi bị dọa." Khóe miệng Nam Cung Dạ Hiên co giật: “Binh lính kia đại khái không nghĩ tới vương phi sẽ tùy tiện như thế, tuyệt không đoan trang ổn trọng."
“Uy, tiểu tử thúi ngươi đang mượn chuyện châm chọc nương ngươi sao?" Vương phi hai tay chống nạnh, hung tợn trừng Nam Cung Dạ Hiên.
Nguyệt Nha Nhi vội vàng đi lên tiến đến hoà giải nói: “Không phải vương phi, ngươi đừng nghe Nam Cung nói bừa, binh lính vừa rồi là quá kích động vui sướng, hắn không nghĩ tới vương phi sẽ bình dị gần gũi như thế, còn có thể giống như mẫu thân xao đầu của hắn, dặn dò hắn kiêng kị mấy thứ này."
Vương phi lập tức đổi giận thành vui, chụp tay Nguyệt Nha Nhi cười nói: “Vẫn là Nguyệt Nha Nhi của ta biết nói chuyện, lời này làm ta thật cao hứng, không uổng công ta màn trời chiếu đất, ở trong cái gói kia nghẹn hơn một tháng, vì ở đây thay các ngươi xếp ưu giải nạn."
Xếp ưu giải nạn? Nam Cung Dạ Hiên cùng Nguyệt Nha Nhi đồng thời trở mình xem thường, đối loại hành vi vô hạn khoa trương nâng bốc mình của vương phi, bọn họ quyết định kiên trì bảo lưu ý kiến.
Vài người ăn cơm xong, trong sa mạc tất nhiên không thể yêu cầu giống như ở Trung Nguyên, ăn được uống tốt. Trên thực tế, dùng lời của bọn lính, hiện tại bọn họ còn có thể ngồi ở chỗ này có lương khô ăn có nước uống, đã là phúc khí thiên đại.
Cơm nước xong liền theo ra đi, liếc mắt nhìn bãi cát vàng mênh mông không có biên giới, chỉ có một đội lạc đà chậm rì rì đi qua, tiếng lục lạc du dương gắn một đường, làm cho trong cõi trời tịch liêu này như tăng thêm một bệt màu.
Cứ thể đi trong sa mạc sáu ngày, vận khí của bọn hắn tốt, thế nhưng không có gặp qua gió lốc, dọc theo đường đi còn gặp hai cái ốc đảo, trong một cái ốc đảo thậm chí có thôn trang, làm cho bọn họ lấy được rất nhiều tiếp tế.
Nguyệt Nha Nhi vẫn rất muốn nhìn cảnh đẹp của sa mạc dưới ánh trăng mà đêm đó y cùng Nam Cung Dạ Hiên cùng nhìn, chỉ tiếc vẫn không gặp được. Theo bọn lính nói, cảnh đẹp như vậy ở trong sa mạc rộng lớn này phi thường hiếm thấy, có đôi khi một năm cũng không thể xuất hiện một lần.
Nghe bọn lính nói như vậy, Nguyệt Nha Nhi vẫn cảm thấy tiếc nuối lại cảm thấy mình thập phần may mắn. Ha hả cười nói với Nam Cung Dạ Hiên: “Dọc theo đường đi này chúng ta coi như thuận lợi, có phải dấu hiệu trời báo hay không? Có lẽ lúc này đây, có thể thuận lợi cứu phụ thân ra ni."
Nam Cung Dạ Hiên gật đầu nói: "Đúng vậy a, tuy rằng người của chúng ta ít, lại ở địa bàn đối phương, nhưng chúng ta nhiều cao thủ như thế, cũng chưa chắc sẽ không có lực chiến đấu. Huống chi, đối phương nếu mười năm đều không có giết chết phụ thân của ngươi, nhất định là nói hắn còn có giới trị lợi dụng, chúng ta cũng có thể hảo hảolợi dụng điểm này."
Hắn nói tới đây, Nguyệt Nha Nhi liền nhịn không được nghi hoặc nói: “Nam Cung, ngươi nói thế, ta lại cảm thấy chuyện này phi thường kỳ quái. Đã qua mười năm đi? Tại sao đối phương còn không động thủ diệt trừ cha ta chứ? Tại sao phải nhốt hắn? Cha ta có võ công, chẳng lẽ hắn không sợ cha ta đào tẩu sao?"
Nam Cung Dạ Hiên cười khổ nói: “Kỳ quái nhất không chỉ là này, ta tối nghi hoặc chính là, tại sao đối phương phải phái sát thủ tới giết ngươi."
Nguyệt Nha Nhi trừng lớn mắt nhìn hắn, hiện tại y đã đem Nam Cung Dạ Hiên làm chỗ dựa ớn nhất của mình.
Nam Cung Dạ Hiên liền tiếp tục nói: “Nói lý lẽ nói, ngươi mất trí nhớ, trước khi ngươi nhớ lại mọi chuyện, ngươi cùng chuyện này, thậm chí là cùng cha ngươi đều không có quan hệ gì. Hắn nhốt cha ngươi mười năm, trên giang hồ không ai biết cha ngươi ở đâu, thuyết minh hắn cũng không muốn cho người biết chuyện này. Nếu là như thế, tại sao hắn phải phái người tới giết ngươi? Phái người giết ngươi, chẳng những là ta, cho dù là đường ca, cũng sẽ không ngồi yên không để ý đến, đến lúc đó điều tra, có thể khiến cho bí mật này bại lộ, hắn tại sao phải làm chuyện này chứ?"
Nguyệt Nha Nhi cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, cũng kinh ngạc nói: "Đúng vậy a Nam Cung, ngươi nói đúng, thật sự rất có đạo lý, đích xác, nếu không phải đột nhiên có người tới giết ta, có thể cả đời này ta cũng không biết thân thế chân chính của mình, cũng sẽ không biết cha ta còn sống."
Y nói tới đây, bỗng nhiên cả kinh ngồi dậy, đối Nam Cung Dạ Hiên nói: “Nam Cung, ngươi nói… Có thể.. Có thể ta cha kỳ thật đã chết, hắn… Hắn sở dĩ muốn tới giết ta, chính là vì trảm thảo trừ căn, sợ tương lai sau khi ta biết được chân tướng tới báo thù."
Nam Cung Dạ Hiên lắc đầu nói: “Tuyệt không có khả năng này, Nguyệt Nha Nhi, ngươi ngay cả một chút võ công đều không có. Người nọ nếu phái người tới giết ngươi, chính là biết ngươi còn sống, đã biết thân phận của ngươi. Hắn có thể đem chuyện này điều tra ra, sao lại có thể không biết ngươi không võ công, ngươi như vậy, làm gì báo thù được? Cho dù báo thù, giáo chủ Ba Tư thánh giáo có thể phái sát thủ làm việc này, sao lại sợ?"
Hắn dừng một chút lại nói: “Huống chi, cha ngươi nếu chết, chuyện này cũng sẽ tan theo mấy khói, không ai biết chân tướng, bởi vì trong cảm nhận của mọi người, cha ngươi đã chết từ mười năm trước. Cho dù ngươi khôi phục trí nhớ, mưu đồ báo thù, đó cũng là chuyện ngày sau, mà lớn hơn nữa có thể là ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không nhớ lại chuyện này. Dưới tình huống như vậy, hắn tại sao phải chủ động khơi mào ngươi qua đó?"
Nguyệt Nha Nhi chậm rãi gật đầu, lại ngồi trở về, đem thân mình tựa vào trên người Nam Cung Dạ Hiên, giận dữ nói: “Kia đến tột cùng là chuyện gì chứ? Thật sự là làm cho người ta nghĩ không ra, ai nha, loại cảm giác này thật sự là rất không xong."
“Không quan hệ, bất kể như thế nào, lúc này đây chúng ta ngàn dặm xa xôi đi vào Ba Tư, tuyệt đối sẽ không không biết gì cả mà trở về, tối thiểu, chúng ta phải biết được mọi chuyện từ đầu đến cuối. Ngươi xem, phía trước có khói bếp, chúng ta cuối cùng đã ra khỏi sa mạc, ta có một loại trực giác, sự thật của chuyện này, cách chúng ta đã không xa."
Một khắc ra khỏi sa mạc kia, tất cả mọi người hết sức hưng phấn. Bọn lính đều nói, người đi khỏi sa mạc như bọn họ, có thể nói là may mắn nhất, là một đôi ngũ thoải mái nhất, không có gió lốc không có lưu sa, thậm chí ngay cả rắn đuôi chuông cũng chưa nhìn thấy một con.
Nhưng mặc kệ như thế nào, cuộc sống ở trong sa mạc, đối với mọi người mà nói, cũng không phải thể nghiệm khoái trá gì. Nam Cung Dạ Hiên hoàn hảo, dù sao trước kia hắn chấp hành một ít nhiệm vụ bí mật mà hoàng thượng giao phó thật gian nan, năng lực thích ứng với hoàn cảnh mạnh phi thường, nhưng vương phi cùng Nguyệt Nha Nhi thậm chí bọn hộ vệ đã kêu khổ không ngừng.
Bọn ảnh vệ vẫn như cũ, một đám vẫn như cũ không ra tiếng gì, thừa dịp Nguyệt Nha Nhi không chú ý, lại biến mất ở địa phương nào đó.
Nguyệt Nha Nhi đối năng lực của bọn họ tỏ vẻ thập phần sợ hãi, líu lưỡi nói: “Đã lúc này, vẫn khốc khốc suất suất như thế, Nam Cung ngươi thật sự là có cách dạy.
Nam Cung Dạ Hiên cười cười, cũng không nói gì. Đã đến địa bàn địch nhân, hắn trở nên thập phần trầm ổn cẩn thận. Dùng lời của Nguyệt Nha Nhi chính là: nếu ngay từ đầu ngươi nhìn ta bằng bộ dáng như lúc này, có lẽ ta sẽ đối với ngươi nhất kiến chung tình.
_Dương đà = lạc đà không bứu: cute qá
Tác giả :
Lê Hoa Yên Vũ