Mị Vương Tướng Môn Thế Gả Phi
Chương 69-2: Mê hoặc, ngoài ý muốn ngọt ngào hôn (2)
Liễu Lâm Ba còn đang suy nghĩ, đột nhiên, ngay tại cách đó không xa, truyên đến một trận tiếng cười lớn của hài đồng.
Bị trận thanh âm này hấp dẫn, Liễu Lâm Ba cùng Lương Thi lập tức đưa mắt nhìn lại.
Chỉ thấy, đằng trước các nàng, đang có một đống tiểu hài tử vây thành vòng tròn, sau đó không ngừng trêu đùa một cái gì đó ở dưới đất.
Cùng với tiếng cười của hài đồng, là từng đợt tiếng “oẳng oẳng oẳng" của chó sủa.
Nghe vậy, Liễu Lâm Ba cùng Lương Thi hai mắt nhìn nhau, liền đi tới.
Vừa lúc nhìn thấy một đống tiểu hài tử, đối với một con chó nhỏ trên mặt đất, anh một cước, tôi một cước đá.
Tuy rằng tiểu hài tử khí lực không lớn, nhưng là, chó nhỏ giống như vừa sinh ra không lâu, cái đầu nhỏ nhỏ, nhìn vô cùng đáng thương.
Liễu Lâm Ba thấy, nhất thời mày lập tức nhíu lại.
Dù sao, mặc kệ là người hay động vật, nàng cũng không nhìn được bị người ta khi dễ như vậy.
Cho nên, đôi môi mở ra, liền mở miệng nói:
“Mấy tiểu hài tử sao có thể ngược đãi động vật như vậy!"
Có lẽ là nghe được sự giận giữ của Liễu Lâm Ba, mấy tiểu hài tử vừa thấy có người lớn tới, liền lập tức tan đàn xẻ nghé, không đến một hồi, liền biến mất sạch sẽ.
Chỉ để lại chó nhỏ đáng trên trên mặt đất rên ư ử.
Chỉ thấy một chú chó nhỏ, cả người bùn đất, thoạt nhìn bẩn thỉu, chẳng qua, một đôi mắt đen lúng liếng, lại sáng lấp lánh, thập phần đáng yêu.
Thấy vậy, Lương Thi không nhịn được ngồi xổm xuống, đưa tay bế chú chó nhỏ lên, không ngại làm bẩn y phục của nàng.
Một tay nhẹ nhàng vuốt ve chó nhỏ, trên mặt, lại lộ ra một bộ dạng đau lòng, mở miệng nhẹ nhàng nói.
“Chó nhỏ thật đáng thương, mấy tiểu hài tử sao có thể nghịch ngợm, đối đãi với nó như vậy."
Nghe được lời này của Lương Thi, Liễu Lâm ba biết Lương Thi đáy lòng thiện lương, vì thế, không khỏi mở miệng nói.
“Công chúa, không bằng chúng ta đem con chó nhỏ này về nuôi đi."
“Ha hả, tốt, con chó nhỏ này, mới vừa rồi bị mấy tiểu hài tử khi dễ, cũng không biết có bị nội thương gì không, thuận tiện mang nó cho đại phu xem."
Nghe được Lương Thi thận trọng như thế, Liễu Lâm Ba không khỏi cười nói.
“Được, như vậy chúng ta trở về đi thôi!"
“Ừ!"
Lương Thi sau khi trở về, lập tức phân phó hạ nhân chuẩn bị nước ấm cùng mời một đại phu chuyên chữa bệnh cho động vật đến, vì thế, thuận tiện đi theo 2 người Liễu Lâm Ba, cùng nhau tắm rửa cho chó nhỏ.
Con chó nhỏ này, cả người bẩn thỉu, bụi đất nhuộm thành một màu đen, không nhìn ra được màu sắc nguyên bản.
Liễu Lâm Ba vốn còn tưởng, đây là một con chó màu xám, đợi các nàng hợp lực, giúp chó nhỏ tắm rửa sạch sẽ, mới giật mình ngạc nhiên phát hiện, con chó nhỏ này, hóa ra lại màu trắng.
Bộ lông mềm mượt, cả người đều một màu trắng, cái tai hình tam giác dửng thẳng lên, ánh mắt đen lúng liếng, giống như nước suối trong vắt.
Mũi nhỏ màu đen, cái miệng nhỏ xinh xắn, phi thường đáng yêu.
Hơn nữa con chó nhỏ này cũng không sợ hãi, có lẽ biết Liễu Lâm Ba cùng Lương Thi là người tốt, đem nó thoát ly khổ hải, lại cho nó tắm rửa, cho nên, con chó nhỏ này, lại không ngừng vươn đầu lưỡi, liếm Liễu Lâm Ba cùng Lương Thi, chọc cho hai người không khỏi cười ha hả không ngừng.
Nhất thời, trong lều lớn của công chúa, âm thanh vui cười không ngừng.
Thẳng cho đến khi, thầy thuốc chuyên trị bệnh cho động vật đến, kiểm tra cho chó nhỏ xong, nói nó chỉ bị một chút vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại. Cuối cùng, để lại một vài điều cần chú ý, liền được người dẫn lui xuống.
Lương Thi cho người chuẩn bị thịt cùng cơm, cho chó nhỏ ăn.
Có lẽ là một con chó nhỏ lang thang, lâu rồi chưa được ăn, cho nên, nhìn thấy đồ ăn ngon trước mắt, chó nhỏ liền lập tức ăn ngấu nghiến, Lương Thi một bên nhìn mà thấy đáng thương.
“Chó nhỏ thật đáng thương."
Chó nhỏ đáng yêu như vậy mà vừa rồi lại bị mấy tiểu hài tử khi dễ, ánh mắt Lương Thi có chút ẩm ướt.
Liễu Lâm Ba thấy vậy, không muốn Lương Thi khổ sở, vì thế liền mở miệng nói.
“Về sau công chúa hảo hảo chăm sóc nó không phải được rồi sao, à, đúng rồi, công chúa cấp cho con chó nhỏ này một cái tên đi."
“Đặt tên?" Nghe được lời này của Liễu Lâm Ba, Lương Thi liền nghiêng đầu suy nghĩ nói.
“Tốt lắm, con chó này lông xù, toàn thân màu tuyết trắng, như vậy kêu nó là Tiểu Mao Đoàn đi! Tiểu mao đoàn, ngươi thích không? Ngươi có tên rồi nha!"
Nghe được lời này của Lương Thi, Tiểu Mao Đoàn giống như nghe hiểu, liền giương đầu như viên hồ lô, không ngừng dùng đầu lưỡi hồng nhạt liếm tay Lương Thi, cảm giác được tay ngứa ngứa, không khỏi làm cho Lương Thi khanh khách cười không ngừng.
Liễu Lâm Ba một bên nhìn Lương Thi vui vẻ, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Nhưng mà, vừa lúc đó, Tiểu Mao Đoàn vốn đang chơi đùa với Lương Thi, giống như là nhận thấy được cái gì, đột nhiên dừng động tác, quay đầu hướng về phía cửa cảnh giác.
Nhận thấy được Tiểu Mao Đoàn khác thường, Liễu Lâm Ba cùng Lương Thi trên mặt đều sửng sốt, lập tức, liền giương lên hai tròng mắt nghi hoặc, đều quay đầu nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy, ở cửa lều lớn, không biết khi nào đã xuất hiện một thân ảnh bạch y to lớn.
Khụ khụ, Cửu vương gia sau khi trở về đem xiêm y màu đỏ nổi bật kia đổi thành màu trắng thanh nhã, cùng Liễu Lâm Ba vô cùng xứng đôi, Thất vương gia từ miếu nhân duyên đi ra liền cao hứng giống như sắp thành thân, thay một áo choàng đỏ rực.
Nhìn thấy hai người trong sân, Lương Nặc liền lập tức bước nhanh tới bên cạnh Lương Thi, hơn nữa, thời điểm đi đến, trên mặt còn nhiễm vài phần ai oán, nhìn Lương Thi vô cùng đáng thương nói.
“Thi Thi, cả ngày nay, muội đi đâu? Ta còn tưởng rằng muội ở trong miếu, vừa đi ra, đã không thấy bóng dáng muội, sau đó ta hồi phủ, biết muội đi dạo phố, liền cùng Cửu đệ ra ngoài tìm mấy người, tìm cả buổi chiều, cũng không thấy ai…"
Lương Nặc vừa thấy Lương Thi, liền lập tức đem toàn bộ ấm ức trong bụng nói ra.
Nhìn thấy Lương Nặc xuất hiện, Lương Thi mày liền nhíu lại, hiển nhiên có chút không thích bộ dạng Lương Nặc thao thao bất tuyệt giống ông già.
Bất quá, Lương Nặc giống như một chút cũng không nhìn tới Lương Thi hờn giận, lại nhìn thấy Tiểu Mao Đầu dưới chân, mắt lập tức tròn xoe, kinh hô nói.
“Nha, đâu ra con chó nhỏ vậy, thật đáng yêu, đến đến, ta bế…"
Lương Nặc nói xong, liền xoay người, tính bế chó nhỏ.
Chẳng qua, không biết hắn không có duyên với nó hay thế nào, con chó nhỏ liền đạp chân, đạp trúng đũng quần của Cửu vương gia, lập tức, lại sôi nổi chạy tới cửa sân.
Lương Thi thấy vậy, đối với Lương Nặc không khách khí nói.
“Ha ha, ngay cả chó nhỏ cũng không thích ngươi!"
“Ách, con chó nhỏ này thật đáng chết, nhất định là thấy ta so với nó đáng yêu hơn, cho nên mới không để ý tới ta! Hừ hừ!"
Lương Nặc ra vẻ tức giận, chọc cho Lương Thi cười đến nở hoa.
Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Lương Thi, Lương Nặc liền giống như nhận được phần thưởng, còn không quên cố ý hướng Liễu Lâm Ba giương cao cằm.
Liễu Lâm Ba thấy vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười, cũng không cùng loại tiểu hài tử này so đo.
Mắt đẹp không khỏi đảo qua, liền nhìn theo phương hướng Tiểu Mao Đoàn chạy đi.
Chỉ thấy, giờ phút này, Tiểu Mao Đoàn đang lấy tốc độ như sét đánh, nhanh chóng chạy về phía cửa.
Không biết Cửu vương gia đứng ở kia đặc biệt có duyên với chó hay thế nào, Tiểu Mao Đoàn thấy hắn, giống như nhìn thấy xương, hai mắt chỉ kém không phát sáng.
Nhưng là, hắn lui một bước, Tiểu Mao Đoàn tiến một bước, còn tưởng rằng hắn đang cùng nó chơi đùa.
Kết quả là, một người một chó, liền trình diễn tiết mục ngươi chạy ta đuổi.
Thấy vậy, Liễu Lâm Ba không khỏi cảm thấy buồn cười, thấy Lương Thi cùng Lương Nặc không phát hiện tình huống bên kia, lại nhìn dáng vẻ chật vật tránh né của Cửu vương gia, khóe miệng, không khỏi nhếch lên thật sâu, ánh mắt nhìn về phía Lương Kiêu, lại mang theo nồng đậm trêu tức.
Dù sao, có thể nhìn thấy bộ dạng luôn luôn oai phong lẫm liệt lại chật vật như vậy, chính là cơ hội ngàn năm có một a!
Liễu Lâm Ba có chút vui sướng khi người gặp họa nghĩ, chẳng qua, nàng vui sướng khi người gặp họa còn chưa đến một khắc, có lẽ là nhận thấy được nàng cười trộm, một đạo ánh mắt sắc bén, lại thẳng tắc bắn tới bên này.
“Ách…"
Liễu Lâm Ba không khỏi lập tức thu hồi nụ cười sung sướng khi người gặp họa kia.
Chẳng qua, không biết là nàng hoa mắt hay thế nào, cư nhiên nhìn thấy trong ánh mắt của Cửu vương gia mang theo mấy phần cầu cứu, haiz, ngươi bộ dạng đẹp, ngay cả chó nhỏ cũng thích a, khụ khụ, nhất định là chó mẹ.
Trời ạ!
Đây chính là người trước khi dù trời sập xuống cũng không thay đổi sắc mặt, Cửu vương gia sao?
Nghĩ đến đây, Liễu Lâm Ba liền lập tức triển khai cước bộ, nhanh chóng hướng tới phía cửa chạy đi, chẳng qua, khi đó, Lương Kiễu đã bị Tiểu Mao Đầu đuổi tới bên ngoài lều lớn.
Giờ phút này mặt trời đã ngả về tây, đèn mới được thắp lên, ánh sáng phía chân trời rơi xuống, bao phủ toàn bộ mặt đất, nhiễm một màu sắc kiều diễm.
Liễu Lâm Ba gặp lại Lương Kiêu bị Tiểu Mao Đoàn đuổi tới phía sau núi, liền vội vàng chạy qua.
Lương Kiêu đang giằng co ở nơi này, có chút chân tay luống cuống, muốn kéo về vạt áo bị Tiểu Mao Đoàn cắn.
Trên mặt mày kiếm nhíu lại, môi đỏ khẽ nhếch, thần sắc có chút bất đắc dĩ cùng ảo não.
Mà bàn tay với khớp xương rõ ràng kia, lại không ngừng kéo vạt áo màu trắng của mình.
Mà Tiểu Mao Đoàn cũng không biết như thế nào, giống như phi thường thích Cửu vương gia, cũng không nhìn tới sắc mặt người ta, lại tinh thần tràn trề, không ngừng cắn vạt áo Lương Kiêu.
Nhìn cảnh một người một chó chiến tranh, ánh mắt Tiểu Mao Đoàn hưng phấn vô cùng, cùng bộ dạng nam tử ảo não lại quẫn bách, đột nhiên, Liễu Lâm Ba phát hiện, nam tử giờ phút này, thật sự phi thường đáng yêu!
Bởi vì, hắn bị Tiểu Mao Đoàn đối đãi như vậy, cư nhiên không có đem nó đá bay, từ điểm này đủ để nhìn ra, hắn kỳ thực đáy lòng vô cùng thiện lương…
Liễu Lâm Ba cũng không biết trong lòng vì sao đột nhiên nảy ra ý tưởng kỳ quái như vậy, sau đó, nàng cũng bị chính ý niệm trong đầu mình làm cho chấn động, cảm thấy cực kì buồn cười.
Khóe miệng, lại gợi lên một nụ cười thản nhiên.
Nhận ra, Liễu Lâm Ba còn đứng đó cười trộm, Lương Kiêu lông mày không khỏi xoắn lại, môi đỏ mọng mở ra, “Huynh đệ mau đưa vật nhỏ này đi thôi"
“Được"
Nghe được lời này của Lương Kiêu, Liễu Lâm Ba không khỏi hoàn toàn tỉnh táo, cố nén cười, liền đi về phía trước.
Chẳng qua, lúc này, Tiểu Mao Đoàn lại đột nhiên buông lỏng y bào Cửu vương gia, còn không đợi Lương Kiêu thở ra, đã thấy Tiểu Mao Đoàn chân chạy về phía trước, một bộ bổ nhào vào chân Lương Kiêu.
Đối với hành động này của Tiểu Mao Đoàn, Lương Kiêu theo bản năng lui về phía sau.
Chẳng qua, hắn mới lui về sau một bước, toàn bộ thân mình liền lập tức ngã về phía sau.
Thấy vậy, Liễu Lâm ba bị dọa cả kinh, lập tức, nàng cũng không kịp nghĩ ngợi, cả người liền chạy về phía trước, tính kéo lấy nam tử.
Cuối cùng, nàng đúng là kéo được tay nam tử, không thể ngờ tới chính là, nam tử này cư nhiên nặng như vậy.
Nàng kéo không nổi, lại bị nam tử kéo ngã theo.
Chuyện này, phát sinh quá đột ngột.
Liễu Lâm Ba chỉ kịp “A" một tiếng, lập tức, cả người liền hung hăng nhào về phía trước.
Cuối cùng, Liễu Lam Ba chỉ cảm thấy bản thân bổ nhào xuống.
Bất quá, điều duy nhất đáng để ăn mừng chính là, trên mặt đất, kỳ thực không cứng rắn như mình nghĩ.
Ấm áp, rắn chắc, lại đàn hồi, quả thực so với giường lớn ở nhà trước kia của nàng càng tốt hơn.
Còn có, nơi môi nàng rơi xuống, rốt cuộc là cái gì vậy? Ôn nhu, ấm áp, giống như kẹo đường.
Cùng với, còn có cảm giác giống như điện giật, không ngừng từ môi nàng truyền đến khắp toàn thân, làm cho xương cốt nàng, giống như muốn rời ra…
Trong lúc nhất thời, Liễu Lâm Ba trong lòng nghi hoặc, đầu óc khẳng định còn chưa có chuyển về.
Chẳng qua, ngay sau đó, Liễu Lâm ba giống như nhận thấy được cái gì, cả ngày lập tức giống như bị sét đánh, thân mình cứng đờ.
Khuôn mặt, cũng máy móc, cùng “mặt đất" chậm rãi tách ra.
Khi nhìn đến, “mặt đất" phía dưới mình, cư nhiên lại hé ra khuôn mặt tuấn lãng yêu mỵ, Liễu Lâm Ba lại nhịn không được hít một ngụm khí, đôi mắt nhất thời mở thật to.
Chỉ thấy, bị nàng đè lên, không phải người khác, đúng là Cửu vương gia Lương Kiêu!
Bị trận thanh âm này hấp dẫn, Liễu Lâm Ba cùng Lương Thi lập tức đưa mắt nhìn lại.
Chỉ thấy, đằng trước các nàng, đang có một đống tiểu hài tử vây thành vòng tròn, sau đó không ngừng trêu đùa một cái gì đó ở dưới đất.
Cùng với tiếng cười của hài đồng, là từng đợt tiếng “oẳng oẳng oẳng" của chó sủa.
Nghe vậy, Liễu Lâm Ba cùng Lương Thi hai mắt nhìn nhau, liền đi tới.
Vừa lúc nhìn thấy một đống tiểu hài tử, đối với một con chó nhỏ trên mặt đất, anh một cước, tôi một cước đá.
Tuy rằng tiểu hài tử khí lực không lớn, nhưng là, chó nhỏ giống như vừa sinh ra không lâu, cái đầu nhỏ nhỏ, nhìn vô cùng đáng thương.
Liễu Lâm Ba thấy, nhất thời mày lập tức nhíu lại.
Dù sao, mặc kệ là người hay động vật, nàng cũng không nhìn được bị người ta khi dễ như vậy.
Cho nên, đôi môi mở ra, liền mở miệng nói:
“Mấy tiểu hài tử sao có thể ngược đãi động vật như vậy!"
Có lẽ là nghe được sự giận giữ của Liễu Lâm Ba, mấy tiểu hài tử vừa thấy có người lớn tới, liền lập tức tan đàn xẻ nghé, không đến một hồi, liền biến mất sạch sẽ.
Chỉ để lại chó nhỏ đáng trên trên mặt đất rên ư ử.
Chỉ thấy một chú chó nhỏ, cả người bùn đất, thoạt nhìn bẩn thỉu, chẳng qua, một đôi mắt đen lúng liếng, lại sáng lấp lánh, thập phần đáng yêu.
Thấy vậy, Lương Thi không nhịn được ngồi xổm xuống, đưa tay bế chú chó nhỏ lên, không ngại làm bẩn y phục của nàng.
Một tay nhẹ nhàng vuốt ve chó nhỏ, trên mặt, lại lộ ra một bộ dạng đau lòng, mở miệng nhẹ nhàng nói.
“Chó nhỏ thật đáng thương, mấy tiểu hài tử sao có thể nghịch ngợm, đối đãi với nó như vậy."
Nghe được lời này của Lương Thi, Liễu Lâm ba biết Lương Thi đáy lòng thiện lương, vì thế, không khỏi mở miệng nói.
“Công chúa, không bằng chúng ta đem con chó nhỏ này về nuôi đi."
“Ha hả, tốt, con chó nhỏ này, mới vừa rồi bị mấy tiểu hài tử khi dễ, cũng không biết có bị nội thương gì không, thuận tiện mang nó cho đại phu xem."
Nghe được Lương Thi thận trọng như thế, Liễu Lâm Ba không khỏi cười nói.
“Được, như vậy chúng ta trở về đi thôi!"
“Ừ!"
Lương Thi sau khi trở về, lập tức phân phó hạ nhân chuẩn bị nước ấm cùng mời một đại phu chuyên chữa bệnh cho động vật đến, vì thế, thuận tiện đi theo 2 người Liễu Lâm Ba, cùng nhau tắm rửa cho chó nhỏ.
Con chó nhỏ này, cả người bẩn thỉu, bụi đất nhuộm thành một màu đen, không nhìn ra được màu sắc nguyên bản.
Liễu Lâm Ba vốn còn tưởng, đây là một con chó màu xám, đợi các nàng hợp lực, giúp chó nhỏ tắm rửa sạch sẽ, mới giật mình ngạc nhiên phát hiện, con chó nhỏ này, hóa ra lại màu trắng.
Bộ lông mềm mượt, cả người đều một màu trắng, cái tai hình tam giác dửng thẳng lên, ánh mắt đen lúng liếng, giống như nước suối trong vắt.
Mũi nhỏ màu đen, cái miệng nhỏ xinh xắn, phi thường đáng yêu.
Hơn nữa con chó nhỏ này cũng không sợ hãi, có lẽ biết Liễu Lâm Ba cùng Lương Thi là người tốt, đem nó thoát ly khổ hải, lại cho nó tắm rửa, cho nên, con chó nhỏ này, lại không ngừng vươn đầu lưỡi, liếm Liễu Lâm Ba cùng Lương Thi, chọc cho hai người không khỏi cười ha hả không ngừng.
Nhất thời, trong lều lớn của công chúa, âm thanh vui cười không ngừng.
Thẳng cho đến khi, thầy thuốc chuyên trị bệnh cho động vật đến, kiểm tra cho chó nhỏ xong, nói nó chỉ bị một chút vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại. Cuối cùng, để lại một vài điều cần chú ý, liền được người dẫn lui xuống.
Lương Thi cho người chuẩn bị thịt cùng cơm, cho chó nhỏ ăn.
Có lẽ là một con chó nhỏ lang thang, lâu rồi chưa được ăn, cho nên, nhìn thấy đồ ăn ngon trước mắt, chó nhỏ liền lập tức ăn ngấu nghiến, Lương Thi một bên nhìn mà thấy đáng thương.
“Chó nhỏ thật đáng thương."
Chó nhỏ đáng yêu như vậy mà vừa rồi lại bị mấy tiểu hài tử khi dễ, ánh mắt Lương Thi có chút ẩm ướt.
Liễu Lâm Ba thấy vậy, không muốn Lương Thi khổ sở, vì thế liền mở miệng nói.
“Về sau công chúa hảo hảo chăm sóc nó không phải được rồi sao, à, đúng rồi, công chúa cấp cho con chó nhỏ này một cái tên đi."
“Đặt tên?" Nghe được lời này của Liễu Lâm Ba, Lương Thi liền nghiêng đầu suy nghĩ nói.
“Tốt lắm, con chó này lông xù, toàn thân màu tuyết trắng, như vậy kêu nó là Tiểu Mao Đoàn đi! Tiểu mao đoàn, ngươi thích không? Ngươi có tên rồi nha!"
Nghe được lời này của Lương Thi, Tiểu Mao Đoàn giống như nghe hiểu, liền giương đầu như viên hồ lô, không ngừng dùng đầu lưỡi hồng nhạt liếm tay Lương Thi, cảm giác được tay ngứa ngứa, không khỏi làm cho Lương Thi khanh khách cười không ngừng.
Liễu Lâm Ba một bên nhìn Lương Thi vui vẻ, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Nhưng mà, vừa lúc đó, Tiểu Mao Đoàn vốn đang chơi đùa với Lương Thi, giống như là nhận thấy được cái gì, đột nhiên dừng động tác, quay đầu hướng về phía cửa cảnh giác.
Nhận thấy được Tiểu Mao Đoàn khác thường, Liễu Lâm Ba cùng Lương Thi trên mặt đều sửng sốt, lập tức, liền giương lên hai tròng mắt nghi hoặc, đều quay đầu nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy, ở cửa lều lớn, không biết khi nào đã xuất hiện một thân ảnh bạch y to lớn.
Khụ khụ, Cửu vương gia sau khi trở về đem xiêm y màu đỏ nổi bật kia đổi thành màu trắng thanh nhã, cùng Liễu Lâm Ba vô cùng xứng đôi, Thất vương gia từ miếu nhân duyên đi ra liền cao hứng giống như sắp thành thân, thay một áo choàng đỏ rực.
Nhìn thấy hai người trong sân, Lương Nặc liền lập tức bước nhanh tới bên cạnh Lương Thi, hơn nữa, thời điểm đi đến, trên mặt còn nhiễm vài phần ai oán, nhìn Lương Thi vô cùng đáng thương nói.
“Thi Thi, cả ngày nay, muội đi đâu? Ta còn tưởng rằng muội ở trong miếu, vừa đi ra, đã không thấy bóng dáng muội, sau đó ta hồi phủ, biết muội đi dạo phố, liền cùng Cửu đệ ra ngoài tìm mấy người, tìm cả buổi chiều, cũng không thấy ai…"
Lương Nặc vừa thấy Lương Thi, liền lập tức đem toàn bộ ấm ức trong bụng nói ra.
Nhìn thấy Lương Nặc xuất hiện, Lương Thi mày liền nhíu lại, hiển nhiên có chút không thích bộ dạng Lương Nặc thao thao bất tuyệt giống ông già.
Bất quá, Lương Nặc giống như một chút cũng không nhìn tới Lương Thi hờn giận, lại nhìn thấy Tiểu Mao Đầu dưới chân, mắt lập tức tròn xoe, kinh hô nói.
“Nha, đâu ra con chó nhỏ vậy, thật đáng yêu, đến đến, ta bế…"
Lương Nặc nói xong, liền xoay người, tính bế chó nhỏ.
Chẳng qua, không biết hắn không có duyên với nó hay thế nào, con chó nhỏ liền đạp chân, đạp trúng đũng quần của Cửu vương gia, lập tức, lại sôi nổi chạy tới cửa sân.
Lương Thi thấy vậy, đối với Lương Nặc không khách khí nói.
“Ha ha, ngay cả chó nhỏ cũng không thích ngươi!"
“Ách, con chó nhỏ này thật đáng chết, nhất định là thấy ta so với nó đáng yêu hơn, cho nên mới không để ý tới ta! Hừ hừ!"
Lương Nặc ra vẻ tức giận, chọc cho Lương Thi cười đến nở hoa.
Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Lương Thi, Lương Nặc liền giống như nhận được phần thưởng, còn không quên cố ý hướng Liễu Lâm Ba giương cao cằm.
Liễu Lâm Ba thấy vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười, cũng không cùng loại tiểu hài tử này so đo.
Mắt đẹp không khỏi đảo qua, liền nhìn theo phương hướng Tiểu Mao Đoàn chạy đi.
Chỉ thấy, giờ phút này, Tiểu Mao Đoàn đang lấy tốc độ như sét đánh, nhanh chóng chạy về phía cửa.
Không biết Cửu vương gia đứng ở kia đặc biệt có duyên với chó hay thế nào, Tiểu Mao Đoàn thấy hắn, giống như nhìn thấy xương, hai mắt chỉ kém không phát sáng.
Nhưng là, hắn lui một bước, Tiểu Mao Đoàn tiến một bước, còn tưởng rằng hắn đang cùng nó chơi đùa.
Kết quả là, một người một chó, liền trình diễn tiết mục ngươi chạy ta đuổi.
Thấy vậy, Liễu Lâm Ba không khỏi cảm thấy buồn cười, thấy Lương Thi cùng Lương Nặc không phát hiện tình huống bên kia, lại nhìn dáng vẻ chật vật tránh né của Cửu vương gia, khóe miệng, không khỏi nhếch lên thật sâu, ánh mắt nhìn về phía Lương Kiêu, lại mang theo nồng đậm trêu tức.
Dù sao, có thể nhìn thấy bộ dạng luôn luôn oai phong lẫm liệt lại chật vật như vậy, chính là cơ hội ngàn năm có một a!
Liễu Lâm Ba có chút vui sướng khi người gặp họa nghĩ, chẳng qua, nàng vui sướng khi người gặp họa còn chưa đến một khắc, có lẽ là nhận thấy được nàng cười trộm, một đạo ánh mắt sắc bén, lại thẳng tắc bắn tới bên này.
“Ách…"
Liễu Lâm Ba không khỏi lập tức thu hồi nụ cười sung sướng khi người gặp họa kia.
Chẳng qua, không biết là nàng hoa mắt hay thế nào, cư nhiên nhìn thấy trong ánh mắt của Cửu vương gia mang theo mấy phần cầu cứu, haiz, ngươi bộ dạng đẹp, ngay cả chó nhỏ cũng thích a, khụ khụ, nhất định là chó mẹ.
Trời ạ!
Đây chính là người trước khi dù trời sập xuống cũng không thay đổi sắc mặt, Cửu vương gia sao?
Nghĩ đến đây, Liễu Lâm Ba liền lập tức triển khai cước bộ, nhanh chóng hướng tới phía cửa chạy đi, chẳng qua, khi đó, Lương Kiễu đã bị Tiểu Mao Đầu đuổi tới bên ngoài lều lớn.
Giờ phút này mặt trời đã ngả về tây, đèn mới được thắp lên, ánh sáng phía chân trời rơi xuống, bao phủ toàn bộ mặt đất, nhiễm một màu sắc kiều diễm.
Liễu Lâm Ba gặp lại Lương Kiêu bị Tiểu Mao Đoàn đuổi tới phía sau núi, liền vội vàng chạy qua.
Lương Kiêu đang giằng co ở nơi này, có chút chân tay luống cuống, muốn kéo về vạt áo bị Tiểu Mao Đoàn cắn.
Trên mặt mày kiếm nhíu lại, môi đỏ khẽ nhếch, thần sắc có chút bất đắc dĩ cùng ảo não.
Mà bàn tay với khớp xương rõ ràng kia, lại không ngừng kéo vạt áo màu trắng của mình.
Mà Tiểu Mao Đoàn cũng không biết như thế nào, giống như phi thường thích Cửu vương gia, cũng không nhìn tới sắc mặt người ta, lại tinh thần tràn trề, không ngừng cắn vạt áo Lương Kiêu.
Nhìn cảnh một người một chó chiến tranh, ánh mắt Tiểu Mao Đoàn hưng phấn vô cùng, cùng bộ dạng nam tử ảo não lại quẫn bách, đột nhiên, Liễu Lâm Ba phát hiện, nam tử giờ phút này, thật sự phi thường đáng yêu!
Bởi vì, hắn bị Tiểu Mao Đoàn đối đãi như vậy, cư nhiên không có đem nó đá bay, từ điểm này đủ để nhìn ra, hắn kỳ thực đáy lòng vô cùng thiện lương…
Liễu Lâm Ba cũng không biết trong lòng vì sao đột nhiên nảy ra ý tưởng kỳ quái như vậy, sau đó, nàng cũng bị chính ý niệm trong đầu mình làm cho chấn động, cảm thấy cực kì buồn cười.
Khóe miệng, lại gợi lên một nụ cười thản nhiên.
Nhận ra, Liễu Lâm Ba còn đứng đó cười trộm, Lương Kiêu lông mày không khỏi xoắn lại, môi đỏ mọng mở ra, “Huynh đệ mau đưa vật nhỏ này đi thôi"
“Được"
Nghe được lời này của Lương Kiêu, Liễu Lâm Ba không khỏi hoàn toàn tỉnh táo, cố nén cười, liền đi về phía trước.
Chẳng qua, lúc này, Tiểu Mao Đoàn lại đột nhiên buông lỏng y bào Cửu vương gia, còn không đợi Lương Kiêu thở ra, đã thấy Tiểu Mao Đoàn chân chạy về phía trước, một bộ bổ nhào vào chân Lương Kiêu.
Đối với hành động này của Tiểu Mao Đoàn, Lương Kiêu theo bản năng lui về phía sau.
Chẳng qua, hắn mới lui về sau một bước, toàn bộ thân mình liền lập tức ngã về phía sau.
Thấy vậy, Liễu Lâm ba bị dọa cả kinh, lập tức, nàng cũng không kịp nghĩ ngợi, cả người liền chạy về phía trước, tính kéo lấy nam tử.
Cuối cùng, nàng đúng là kéo được tay nam tử, không thể ngờ tới chính là, nam tử này cư nhiên nặng như vậy.
Nàng kéo không nổi, lại bị nam tử kéo ngã theo.
Chuyện này, phát sinh quá đột ngột.
Liễu Lâm Ba chỉ kịp “A" một tiếng, lập tức, cả người liền hung hăng nhào về phía trước.
Cuối cùng, Liễu Lam Ba chỉ cảm thấy bản thân bổ nhào xuống.
Bất quá, điều duy nhất đáng để ăn mừng chính là, trên mặt đất, kỳ thực không cứng rắn như mình nghĩ.
Ấm áp, rắn chắc, lại đàn hồi, quả thực so với giường lớn ở nhà trước kia của nàng càng tốt hơn.
Còn có, nơi môi nàng rơi xuống, rốt cuộc là cái gì vậy? Ôn nhu, ấm áp, giống như kẹo đường.
Cùng với, còn có cảm giác giống như điện giật, không ngừng từ môi nàng truyền đến khắp toàn thân, làm cho xương cốt nàng, giống như muốn rời ra…
Trong lúc nhất thời, Liễu Lâm Ba trong lòng nghi hoặc, đầu óc khẳng định còn chưa có chuyển về.
Chẳng qua, ngay sau đó, Liễu Lâm ba giống như nhận thấy được cái gì, cả ngày lập tức giống như bị sét đánh, thân mình cứng đờ.
Khuôn mặt, cũng máy móc, cùng “mặt đất" chậm rãi tách ra.
Khi nhìn đến, “mặt đất" phía dưới mình, cư nhiên lại hé ra khuôn mặt tuấn lãng yêu mỵ, Liễu Lâm Ba lại nhịn không được hít một ngụm khí, đôi mắt nhất thời mở thật to.
Chỉ thấy, bị nàng đè lên, không phải người khác, đúng là Cửu vương gia Lương Kiêu!
Tác giả :
Cảnh Táp