Mị Vương Tướng Môn Thế Gả Phi
Chương 59-1: Hồi kinh, mời du lịch cùng (1)
Nhất thời không ứng phó kịp, mắt nhìn mình đã sắp tiếp xúc thân mật cùng mặt đất, nhưng mà, ngay ở thế ngàn cân treo sợi tóc này, một bàn tay mạnh mẽ ôm chặt eo nhỏ của nàng!
Liễu Lâm Ba thoáng cái thoát khỏi vận rủi bị ngã chổng vó, nguy hiểm bất ngờ đã qua, nhất thời, tim Liễu Lâm Ba bay lên cổ họng cuối cùng cũng rơi xuống .
Liễu Lâm Ba trong lòng âm thầm vui mừng, ngay sau đó, giống như nhận ra được cái gì, cả người sững sờ, ôm cánh tay của nàng, rắn chắc như vậy, còn có lồng ngực dày rộng, ấm áp như thế, thoang thoảng mùi Long Tiên Hương lại giống như trộn lẫn hương trà thơm, nhanh chóng tràn vào chóp mũi nàng, thật dễ chịu.
Cảm giác được điều này, Liễu Lâm Ba trong lòng cả kinh, thời gian phảng phất giống như đã qua mười ngàn năm, người ôm nàng không phải ai khác, chính là Cửu vương gia mới vừa đứng sóng vai!
Nghĩ tới đây, cả người Liễu Lâm Ba lập tức giống như sấm sét giữa trời quang, trong nháy mắt hoá đá tại chỗ.
Lập tức, phản ứng đầu tiên chính là mạnh mẽ đẩy Cửu vương gia ra, dù sao, nàng vẫn là nữ nhân, một cái ôm không quan trọng lắm, nhưng thông minh như Cửu vương gia, ngộ nhỡ hắn phát hiện thì làm sao bây giờ!
Đối lập với Liễu Lâm Ba thất kinh, tâm hoảng ý loạn, Lương Kiêu ngược lại không biết chút nào.
Hắn chỉ biết là, thiếu niên ở trước mắt hết lần này đến lần khác đẩy hắn ra, là bởi vì chán ghét mình sao?
Nghĩ tới đây, Lương Kiêu ôm chặt lấy tiểu huynh đệ trước mắt, mặc kệ nàng đẩy hắn thế nào đều không buông tay.
Thế nhưng, Lương Kiêu lại không chú ý tới, giờ khắc này, tư thế của hai người bọn họ muốn bao nhiêu ám muội có bấy nhiêu ám muội, nếu lại bị những người khác thấy, nhất định đều sẽ suy nghĩ xa xôi, dù sao, giờ khắc này, hai người bọn họ là nam tử cùng nam tử, giữa lúc tối trời, lại ôm ôm ấp ấp, còn ra thể thống gì?
Thế nhưng, Lương Kiêu không biết bản thân mình giờ khắc này đến cùng bị làm sao, lúc này, hắn chẳng qua là không muốn để cho huynh đệ này bài xích kháng cự mình, đối với tâm tư này của Cửu vương gia, Liễu Lâm Ba cũng không biết, nàng hoàn toàn bị hành động bất ngờ của nam tử này làm cho kinh ngạc đến ngây người .
Dù sao, nàng hiện tại chính là một nam nhân a!
Tại sao nam nhân này, người nam nhân này nhất định muốn ôm cô?
Nếu không phải nam tử này phát hiện ra cái gì, như vậy, chính là.
Cửu vương gia thật sự là đoạn tay áo chi phích? (cụm từ này dựa trên một điển cố ở Trung Quốc, ai muốn biết chi tiết thì tra gg cái là ra, còn nói ngắn gọn là đồng tính)
Nghĩ tới đây, Liễu Lâm Ba mạnh mẽ chấn động, hít vào một ngụm khí lạnh.
“Lương đại ca huynh lại là!"
“Hả? Huynh đệ ngươi nói đại ca là gì?"
Nhìn thấy hai con mắt Liễu Lâm Ba trừng trừng, dáng vẻ tràn đầy chấn động, Lương Kiêu không khỏi nhíu lông mày, không hiểu hỏi.
Chỉ có điều, khi Lương Kiêu nghe được lời kế tiếp thì, cả người càng như bị sét đánh, chấn động!
“Đại ca, người lại là đoạn tay áo chi phích "
“Cái gì?"
Ầm một tiếng, Lương Cửu vương gia chỉ cảm thấy đầu óc giống như bị người bổ trúng, đôi con ngươi đẹp cũng lập tức trợn trừng.
Dù sao, hắn nghĩ như thế nào, cũng không nghĩ tới, thiếu niên ở trước mắt lại sẽ ở ngay trước mặt hắn, nói hắn là đoạn tay áo?
Trời ạ!
Hắn sắp điên rồi, Lương Kiêu trong lòng chấn động , sau một khắc lại cúi đầu nhìn tư thế hai bọn họ một chút, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Không trách huynh đệ của mình sẽ nghĩ như vậy nghĩ, dù sao, vừa nãy là bởi vì bất mãn thiếu niên này lần nào cũng đẩy hắn ra, mới ôm chặt lấy người ta không buông tay, lại nói, là do tính trẻ con của mình.
Nhưng chưa từng nghĩ đến, tư thế của bọn họ giờ khắc này lại ám muội như vậy, để người ta thấy, sẽ suy nghĩ lung tung.
Nghĩ tới đây sau, Lương Kiêu không cần suy nghĩ trực tiếp buông nàng ra.
Liễu Lâm Ba hoàn toàn không đứng vững, Lương Kiêu đột nhiên buông lỏng tay, hơn nữa bản thân đang miên man suy nghĩ, cho nên trong lúc nhất thời, Liễu Lâm Ba không ứng phó kịp a một tiếng lần thứ hai ngã về phía sau.
Mà lần này, Cửu vương gia hiển nhiên là bị hình ảnh trước mắt bị dọa cho phát sợ, liền vội vàng giơ tay ra, không nghĩ tới chính là, lại bị hòn đá dưới chân mình làm ngã.
Trong nháy mắt, hai người đều rơi xuống đất!
Giờ khắc này Liễu Lâm Ba, cảm giác mình ngày hôm nay đặc biệt xui xẻo, ba lần bốn lượt nói nhầm còn luôn ngã chổng vó, cũng không biết có phải vì ngày hôm nay đi ra không xem ngày, hiện tại nàng bị ngã, chỉ cảm thấy trăng sao trên đỉnh đầu, đều đang xoay vòng, có điều may mắn chính là, trên người không có chỗ nào đau nhức, mặt đất, hình như cũng mềm mềm, không cứng chút nào.
Chỉ có điều, không đúng, nàng nhớ phía sau nàng rõ ràng là một khối đá lớn, không phải bãi cát, làm sao khối đá lớn lại không cứng chút nào.
Hơn nữa sờ vào còn phi thường ấm áp, Liễu Lâm Ba ngã đầu óc nhất thời không rõ ràng, chưa kịp suy nghĩ nhiều, tay theo bản năng, chậm rãi sờ soạng dưới thân.
Chỉ cảm thấy xúc cảm dưới thân rắn chắc mà đàn hồi, hơn nữa, ấm áp, chắc chắn.
Tảng đá kia thật giống vóc dáng của người quanh năm luyện võ, nghĩ tới đây, Liễu Lâm Ba chỉ cảm thấy đầu óc ầm một tiếng, lần thứ hai bị ý nghĩ của chính mình kìm lại!
Trời ạ! Dưới thân nàng, hẳn là?
Liễu Lâm Ba trong lòng cầu khẩn , đôi mắt đẹp cũng chậm chậm cùng cứng ngắc nhìn về hướng trên đầu, chỉ thấy, xuất hiện ở trước mặt nàng, đầu tiên là một lồng ngực ấm áp, sau đó là yết hầu nam tính, cuối cùng là gương mặt xuất chúng mê hoặc kia.
“Huynh đệ đối với tướng mạo của ta có thoả mãn?"
Một âm thanh trầm thấp mị hoặc từ đôi môi đẹp thoát ra, khiến Liễu Lâm Ba nghe xong, cả người sững sờ.
Nhận ra được chính mình nằm nhoài trên người nam tử, bản thân lại còn sờ soạng hắn!
Trời ạ! Cho một đạo sét đánh chết nàng đi, mặt mũi quả thực là ném sạch rồi.
Liễu Lâm Ba trong lòng ngổn ngang ảo não, ngượng ngùng quẫn bách, rất muốn tìm một cái động chui vào, chỉ tiếc, hiện tại không có hầm ngầm.
Liễu Lâm Ba cấp tốc từ trên người hắn bò lên, Liễu Lâm Ba nghe hắn hỏi như vậy, trong lúc nhất thời ấp úng, quẫn bách không biết nên nói như thế nào mới được, cái mặt này, nàng thực là đã ném đi rồi, vừa mới rồi còn hỏi người ta có phải là đoạn tay áo, giờ lại xảy ra việc như vậy.
“Đại ca ta không phải cố ý, thật sự!"
Liễu cô nương môm miệng luôn luôn lanh lợi, giờ khắc này đầu lưỡi giống như bị mèo tha mất, nói cũng không thành câu.
Hiện tại, chính mình nhưng là nam nhân a! Là nam nhân!
Mà vương gia trước mắt này rất có khả năng là đoạn tay áo chi phích, vừa nãy, nàng sờ hắn như vậy, cũng không biết trong lòng Cửu vương gia nghĩ như thế nào, có thể hay không cho rằng, nàng thực ra có ý với hắn?
Liễu Lâm Ba ở trong lòng âm thầm gào thét , hận không thể lập tức biến mất không còn tăm hơi, trên mặt càng nóng, đối lập với Liễu Lâm Ba quẫn bách, Lương Kiêu vừa từ dưới đất đứng lên, vừa đưa tay vỗ vỗ góc áo có chút nhăn, đối diện với đôi mắt lóe ra quẫn bách cùng vẻ mặt ảo não của Liễu huynh đệ, có lẽ, cũng đoán được Liễu Lâm Ba hiện tại đang suy nghĩ gì.
Bàn tay Cửu vương gia vốn đang phủi áo không khỏi dừng lại, thanh âm bình tĩnh nói “Vi huynh không phải."
“Hả?"
Trong đầu loạn thất bát tao Liễu Lâm Ba đột nhiên nghe nói như thế có chút mông lung, Lương Kiêu thấy vậy trên mặt không khỏi có chút ảo não, thấy dáng vẻ Liễu Lâm Ba vẫn không rõ, con mắt đẹp xẹt qua chút lúng túng, nhưng vẫn mở miệng lần thứ hai nói “Bản vương không có đoạn tay áo chi phích."
Bản vương, mà không phải vi huynh, xem ra hắn thật sự tức giận ! Nghiêm túc nhấn mạnh lần thứ hai, Liễu Lâm Ba lập tức hiểu được ý.
Chỉ có điều, hắn nếu không có loại khuynh hướng kia, vừa nãy tại sao lại ôm nàng không buông? Chỉ có điều, lời nói như vậy hiện tại Liễu Lâm Ba không dám nói, dù sao nàng cũng nhìn ra hắn thật sự rất lưu ý chuyện này.
Khụ khụ, ai có thể không thèm để ý đây?
Cho nên, khi nghe hắn nói như vậy, Liễu Lâm Ba chỉ là ồ một tiếng, liền không nói gì thêm, trải qua sự kiện vừa rồi, Lương Kiêu không biết trong lòng đang suy nghĩ gì, nửa ngày đều không nói chuyện, trong lúc nhất thời, bốn phía trở nên rất yên tĩnh, bên trong bầu không khí yên tĩnh cũng mang theo mùi vị lúng túng, đối với tình huống như vậy, da đầu Liễu Lâm Ba càng thêm từng trận tê dại, càng nghĩ làm cách nào rời khỏi đây mới được, đôi mắt to trong veo như nước càng không ngừng quét loạn, nhưng lại không nhìn về phía Cửu vương gia bên kia.
Chỉ có điều, khi ánh mắt Liễu Lâm Ba quét đến ngon đuốc trên thuyền, nhìn ngọn lửa không ngừng nhảy nhót, đột nhiên, một ý tưởng khác lập tức nhảy vào trong đầu của nàng.
“Có!"
Ý nghĩ này xuất hiện quá mức đột ngột, khiến Liễu Lâm Ba không nhịn được kinh hô một tiếng, giọng của nàng, hoàn toàn phá vỡ yên tĩnh xung quanh.
“Huynh đệ sao vậy?"
Thấy huynh đệ của mình kinh hô một tiếng, tiếng cả kinh này, cùng ngày xưa hoàn toàn khác nhau, chỉ có điều, còn chưa kịp đợi Lương Kiêu suy nghĩ nhiều, liền nhìn thấy tiểu huynh đệ nguyên bản cúi đầu giống như nghĩ tới chuyện tốt gì trên mặt hiện ra một nụ cười mừng rỡ như điên.
Nụ cười kia, sáng lạn như vậy, ngay cả trăng sao trên bầu trời cũng vì đó thất sắc.
Còn có đôi mắt long lanh rạng ngời kia, rực rỡ, lóa mắt như vậy, giống như mã não trân quý, khiến người ta nhìn, đều bị hấp dẫn, không nỡ dời mắt.
Thấy vậy, trong mắt Cửu vương gia không khỏi dần hiện ra vẻ phức tạp.
Chỉ có điều, giờ khắc này Liễu Lâm Ba còn đang đắm chìm trong hưng phấn kích động, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt khác thường của nam tử kia, cho nên đôi môi hơi động liền bắt đầu kinh hô, “Đại ca, đệ nghĩ ra làm sao rất nhanh đối phó đảo Lệ Đô!"
“Cái gì? Thật sao! Huynh đệ mau nói đại ca nghe một chút!"
Nghe được lời này của Liễu Lâm Ba, nam tử vốn đang kinh diễm vì nụ cười của Liễu Lâm Ba cũng tức khắc hoàn hồn, trên mặt sững sờ, lập tức mở miệng hỏi.
Trong đầu tiểu huynh đệ này luôn chứa những thứ người bên ngoài không biết, con mắt nhất thời sáng ngời, hắn cảm giác Liễu huynh đệ thông tuệ, linh hoạt, quyết đoán, đặc biệt chính là, hắn sẽ nghĩ ra biện pháp người bình thường không nghĩ ra được, vô hình trung mang đến cho hắn rất nhiều bất ngờ cùng kinh hỉ.
Nghĩ tới đây, Lương Kiêu căn bản quên lúng túng vừa nãy, lập tức kinh ngạc hỏi.
“Đại ca, người đã từng nghe về bom?"
“Bom như thế nào?"
Nghe được Liễu Lâm Ba, Lương Kiêu biểu thị khó hiểu lắc đầu một cái, chỉ có điều, Cửu vương gia nghi hoặc, nàng đã sớm nghĩ đến , dù sao, nơi này ngoại trừ pháo, sẽ không có cái gì liên quan đến hỏa dược.
Lương Kiêu không biết cũng chẳng có gì lạ.
“Đại ca, có một loại vũ khí rất cường hãn, nó gọi là bom, bom này, là dùng hỏa dược chế thành, chúng ta có thể như vậy!"
Liễu Lâm Ba thoáng cái thoát khỏi vận rủi bị ngã chổng vó, nguy hiểm bất ngờ đã qua, nhất thời, tim Liễu Lâm Ba bay lên cổ họng cuối cùng cũng rơi xuống .
Liễu Lâm Ba trong lòng âm thầm vui mừng, ngay sau đó, giống như nhận ra được cái gì, cả người sững sờ, ôm cánh tay của nàng, rắn chắc như vậy, còn có lồng ngực dày rộng, ấm áp như thế, thoang thoảng mùi Long Tiên Hương lại giống như trộn lẫn hương trà thơm, nhanh chóng tràn vào chóp mũi nàng, thật dễ chịu.
Cảm giác được điều này, Liễu Lâm Ba trong lòng cả kinh, thời gian phảng phất giống như đã qua mười ngàn năm, người ôm nàng không phải ai khác, chính là Cửu vương gia mới vừa đứng sóng vai!
Nghĩ tới đây, cả người Liễu Lâm Ba lập tức giống như sấm sét giữa trời quang, trong nháy mắt hoá đá tại chỗ.
Lập tức, phản ứng đầu tiên chính là mạnh mẽ đẩy Cửu vương gia ra, dù sao, nàng vẫn là nữ nhân, một cái ôm không quan trọng lắm, nhưng thông minh như Cửu vương gia, ngộ nhỡ hắn phát hiện thì làm sao bây giờ!
Đối lập với Liễu Lâm Ba thất kinh, tâm hoảng ý loạn, Lương Kiêu ngược lại không biết chút nào.
Hắn chỉ biết là, thiếu niên ở trước mắt hết lần này đến lần khác đẩy hắn ra, là bởi vì chán ghét mình sao?
Nghĩ tới đây, Lương Kiêu ôm chặt lấy tiểu huynh đệ trước mắt, mặc kệ nàng đẩy hắn thế nào đều không buông tay.
Thế nhưng, Lương Kiêu lại không chú ý tới, giờ khắc này, tư thế của hai người bọn họ muốn bao nhiêu ám muội có bấy nhiêu ám muội, nếu lại bị những người khác thấy, nhất định đều sẽ suy nghĩ xa xôi, dù sao, giờ khắc này, hai người bọn họ là nam tử cùng nam tử, giữa lúc tối trời, lại ôm ôm ấp ấp, còn ra thể thống gì?
Thế nhưng, Lương Kiêu không biết bản thân mình giờ khắc này đến cùng bị làm sao, lúc này, hắn chẳng qua là không muốn để cho huynh đệ này bài xích kháng cự mình, đối với tâm tư này của Cửu vương gia, Liễu Lâm Ba cũng không biết, nàng hoàn toàn bị hành động bất ngờ của nam tử này làm cho kinh ngạc đến ngây người .
Dù sao, nàng hiện tại chính là một nam nhân a!
Tại sao nam nhân này, người nam nhân này nhất định muốn ôm cô?
Nếu không phải nam tử này phát hiện ra cái gì, như vậy, chính là.
Cửu vương gia thật sự là đoạn tay áo chi phích? (cụm từ này dựa trên một điển cố ở Trung Quốc, ai muốn biết chi tiết thì tra gg cái là ra, còn nói ngắn gọn là đồng tính)
Nghĩ tới đây, Liễu Lâm Ba mạnh mẽ chấn động, hít vào một ngụm khí lạnh.
“Lương đại ca huynh lại là!"
“Hả? Huynh đệ ngươi nói đại ca là gì?"
Nhìn thấy hai con mắt Liễu Lâm Ba trừng trừng, dáng vẻ tràn đầy chấn động, Lương Kiêu không khỏi nhíu lông mày, không hiểu hỏi.
Chỉ có điều, khi Lương Kiêu nghe được lời kế tiếp thì, cả người càng như bị sét đánh, chấn động!
“Đại ca, người lại là đoạn tay áo chi phích "
“Cái gì?"
Ầm một tiếng, Lương Cửu vương gia chỉ cảm thấy đầu óc giống như bị người bổ trúng, đôi con ngươi đẹp cũng lập tức trợn trừng.
Dù sao, hắn nghĩ như thế nào, cũng không nghĩ tới, thiếu niên ở trước mắt lại sẽ ở ngay trước mặt hắn, nói hắn là đoạn tay áo?
Trời ạ!
Hắn sắp điên rồi, Lương Kiêu trong lòng chấn động , sau một khắc lại cúi đầu nhìn tư thế hai bọn họ một chút, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Không trách huynh đệ của mình sẽ nghĩ như vậy nghĩ, dù sao, vừa nãy là bởi vì bất mãn thiếu niên này lần nào cũng đẩy hắn ra, mới ôm chặt lấy người ta không buông tay, lại nói, là do tính trẻ con của mình.
Nhưng chưa từng nghĩ đến, tư thế của bọn họ giờ khắc này lại ám muội như vậy, để người ta thấy, sẽ suy nghĩ lung tung.
Nghĩ tới đây sau, Lương Kiêu không cần suy nghĩ trực tiếp buông nàng ra.
Liễu Lâm Ba hoàn toàn không đứng vững, Lương Kiêu đột nhiên buông lỏng tay, hơn nữa bản thân đang miên man suy nghĩ, cho nên trong lúc nhất thời, Liễu Lâm Ba không ứng phó kịp a một tiếng lần thứ hai ngã về phía sau.
Mà lần này, Cửu vương gia hiển nhiên là bị hình ảnh trước mắt bị dọa cho phát sợ, liền vội vàng giơ tay ra, không nghĩ tới chính là, lại bị hòn đá dưới chân mình làm ngã.
Trong nháy mắt, hai người đều rơi xuống đất!
Giờ khắc này Liễu Lâm Ba, cảm giác mình ngày hôm nay đặc biệt xui xẻo, ba lần bốn lượt nói nhầm còn luôn ngã chổng vó, cũng không biết có phải vì ngày hôm nay đi ra không xem ngày, hiện tại nàng bị ngã, chỉ cảm thấy trăng sao trên đỉnh đầu, đều đang xoay vòng, có điều may mắn chính là, trên người không có chỗ nào đau nhức, mặt đất, hình như cũng mềm mềm, không cứng chút nào.
Chỉ có điều, không đúng, nàng nhớ phía sau nàng rõ ràng là một khối đá lớn, không phải bãi cát, làm sao khối đá lớn lại không cứng chút nào.
Hơn nữa sờ vào còn phi thường ấm áp, Liễu Lâm Ba ngã đầu óc nhất thời không rõ ràng, chưa kịp suy nghĩ nhiều, tay theo bản năng, chậm rãi sờ soạng dưới thân.
Chỉ cảm thấy xúc cảm dưới thân rắn chắc mà đàn hồi, hơn nữa, ấm áp, chắc chắn.
Tảng đá kia thật giống vóc dáng của người quanh năm luyện võ, nghĩ tới đây, Liễu Lâm Ba chỉ cảm thấy đầu óc ầm một tiếng, lần thứ hai bị ý nghĩ của chính mình kìm lại!
Trời ạ! Dưới thân nàng, hẳn là?
Liễu Lâm Ba trong lòng cầu khẩn , đôi mắt đẹp cũng chậm chậm cùng cứng ngắc nhìn về hướng trên đầu, chỉ thấy, xuất hiện ở trước mặt nàng, đầu tiên là một lồng ngực ấm áp, sau đó là yết hầu nam tính, cuối cùng là gương mặt xuất chúng mê hoặc kia.
“Huynh đệ đối với tướng mạo của ta có thoả mãn?"
Một âm thanh trầm thấp mị hoặc từ đôi môi đẹp thoát ra, khiến Liễu Lâm Ba nghe xong, cả người sững sờ.
Nhận ra được chính mình nằm nhoài trên người nam tử, bản thân lại còn sờ soạng hắn!
Trời ạ! Cho một đạo sét đánh chết nàng đi, mặt mũi quả thực là ném sạch rồi.
Liễu Lâm Ba trong lòng ngổn ngang ảo não, ngượng ngùng quẫn bách, rất muốn tìm một cái động chui vào, chỉ tiếc, hiện tại không có hầm ngầm.
Liễu Lâm Ba cấp tốc từ trên người hắn bò lên, Liễu Lâm Ba nghe hắn hỏi như vậy, trong lúc nhất thời ấp úng, quẫn bách không biết nên nói như thế nào mới được, cái mặt này, nàng thực là đã ném đi rồi, vừa mới rồi còn hỏi người ta có phải là đoạn tay áo, giờ lại xảy ra việc như vậy.
“Đại ca ta không phải cố ý, thật sự!"
Liễu cô nương môm miệng luôn luôn lanh lợi, giờ khắc này đầu lưỡi giống như bị mèo tha mất, nói cũng không thành câu.
Hiện tại, chính mình nhưng là nam nhân a! Là nam nhân!
Mà vương gia trước mắt này rất có khả năng là đoạn tay áo chi phích, vừa nãy, nàng sờ hắn như vậy, cũng không biết trong lòng Cửu vương gia nghĩ như thế nào, có thể hay không cho rằng, nàng thực ra có ý với hắn?
Liễu Lâm Ba ở trong lòng âm thầm gào thét , hận không thể lập tức biến mất không còn tăm hơi, trên mặt càng nóng, đối lập với Liễu Lâm Ba quẫn bách, Lương Kiêu vừa từ dưới đất đứng lên, vừa đưa tay vỗ vỗ góc áo có chút nhăn, đối diện với đôi mắt lóe ra quẫn bách cùng vẻ mặt ảo não của Liễu huynh đệ, có lẽ, cũng đoán được Liễu Lâm Ba hiện tại đang suy nghĩ gì.
Bàn tay Cửu vương gia vốn đang phủi áo không khỏi dừng lại, thanh âm bình tĩnh nói “Vi huynh không phải."
“Hả?"
Trong đầu loạn thất bát tao Liễu Lâm Ba đột nhiên nghe nói như thế có chút mông lung, Lương Kiêu thấy vậy trên mặt không khỏi có chút ảo não, thấy dáng vẻ Liễu Lâm Ba vẫn không rõ, con mắt đẹp xẹt qua chút lúng túng, nhưng vẫn mở miệng lần thứ hai nói “Bản vương không có đoạn tay áo chi phích."
Bản vương, mà không phải vi huynh, xem ra hắn thật sự tức giận ! Nghiêm túc nhấn mạnh lần thứ hai, Liễu Lâm Ba lập tức hiểu được ý.
Chỉ có điều, hắn nếu không có loại khuynh hướng kia, vừa nãy tại sao lại ôm nàng không buông? Chỉ có điều, lời nói như vậy hiện tại Liễu Lâm Ba không dám nói, dù sao nàng cũng nhìn ra hắn thật sự rất lưu ý chuyện này.
Khụ khụ, ai có thể không thèm để ý đây?
Cho nên, khi nghe hắn nói như vậy, Liễu Lâm Ba chỉ là ồ một tiếng, liền không nói gì thêm, trải qua sự kiện vừa rồi, Lương Kiêu không biết trong lòng đang suy nghĩ gì, nửa ngày đều không nói chuyện, trong lúc nhất thời, bốn phía trở nên rất yên tĩnh, bên trong bầu không khí yên tĩnh cũng mang theo mùi vị lúng túng, đối với tình huống như vậy, da đầu Liễu Lâm Ba càng thêm từng trận tê dại, càng nghĩ làm cách nào rời khỏi đây mới được, đôi mắt to trong veo như nước càng không ngừng quét loạn, nhưng lại không nhìn về phía Cửu vương gia bên kia.
Chỉ có điều, khi ánh mắt Liễu Lâm Ba quét đến ngon đuốc trên thuyền, nhìn ngọn lửa không ngừng nhảy nhót, đột nhiên, một ý tưởng khác lập tức nhảy vào trong đầu của nàng.
“Có!"
Ý nghĩ này xuất hiện quá mức đột ngột, khiến Liễu Lâm Ba không nhịn được kinh hô một tiếng, giọng của nàng, hoàn toàn phá vỡ yên tĩnh xung quanh.
“Huynh đệ sao vậy?"
Thấy huynh đệ của mình kinh hô một tiếng, tiếng cả kinh này, cùng ngày xưa hoàn toàn khác nhau, chỉ có điều, còn chưa kịp đợi Lương Kiêu suy nghĩ nhiều, liền nhìn thấy tiểu huynh đệ nguyên bản cúi đầu giống như nghĩ tới chuyện tốt gì trên mặt hiện ra một nụ cười mừng rỡ như điên.
Nụ cười kia, sáng lạn như vậy, ngay cả trăng sao trên bầu trời cũng vì đó thất sắc.
Còn có đôi mắt long lanh rạng ngời kia, rực rỡ, lóa mắt như vậy, giống như mã não trân quý, khiến người ta nhìn, đều bị hấp dẫn, không nỡ dời mắt.
Thấy vậy, trong mắt Cửu vương gia không khỏi dần hiện ra vẻ phức tạp.
Chỉ có điều, giờ khắc này Liễu Lâm Ba còn đang đắm chìm trong hưng phấn kích động, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt khác thường của nam tử kia, cho nên đôi môi hơi động liền bắt đầu kinh hô, “Đại ca, đệ nghĩ ra làm sao rất nhanh đối phó đảo Lệ Đô!"
“Cái gì? Thật sao! Huynh đệ mau nói đại ca nghe một chút!"
Nghe được lời này của Liễu Lâm Ba, nam tử vốn đang kinh diễm vì nụ cười của Liễu Lâm Ba cũng tức khắc hoàn hồn, trên mặt sững sờ, lập tức mở miệng hỏi.
Trong đầu tiểu huynh đệ này luôn chứa những thứ người bên ngoài không biết, con mắt nhất thời sáng ngời, hắn cảm giác Liễu huynh đệ thông tuệ, linh hoạt, quyết đoán, đặc biệt chính là, hắn sẽ nghĩ ra biện pháp người bình thường không nghĩ ra được, vô hình trung mang đến cho hắn rất nhiều bất ngờ cùng kinh hỉ.
Nghĩ tới đây, Lương Kiêu căn bản quên lúng túng vừa nãy, lập tức kinh ngạc hỏi.
“Đại ca, người đã từng nghe về bom?"
“Bom như thế nào?"
Nghe được Liễu Lâm Ba, Lương Kiêu biểu thị khó hiểu lắc đầu một cái, chỉ có điều, Cửu vương gia nghi hoặc, nàng đã sớm nghĩ đến , dù sao, nơi này ngoại trừ pháo, sẽ không có cái gì liên quan đến hỏa dược.
Lương Kiêu không biết cũng chẳng có gì lạ.
“Đại ca, có một loại vũ khí rất cường hãn, nó gọi là bom, bom này, là dùng hỏa dược chế thành, chúng ta có thể như vậy!"
Tác giả :
Cảnh Táp