Mị Vương Tướng Môn Thế Gả Phi
Chương 45: Trời đất ơi! Rơi vào trong nồi rồi!
Liễu Lâm Ba giơ roi lên, cuốn lên cây đuốc từ trong tay đội ngũ đánh lén doanh trướng ném vào đống quân phục, quân ủng, tức thì bay khắp sân thao luyện.
“Mười vạn binh mã, mười vạn binh chấp nhận bị mười người không cần tốn bao nhiêu sức giết như vậy," Liễu Lâm Ba cười gằn, tiếng nói lanh lảnh mang theo tức giận, sức nóng dồn ép về tướng sĩ bốn phía.
Không cần nghĩ cũng biết, đây là điềm báo trước cơn bão a!
“Hiện tại, ta muốn tất cả các ngươi đều chết, các ngươi không xứng đáng làm tướng sĩ, các ngươi không xứng mặc những bộ quân phục Lương quốc này, các ngươi đến bình dân bách tính cũng không bằng, bách tính còn biết cảnh giác, còn biết giữ nước gìn nhà, mà các ngươi, chỉ biết là ăn chơi chè chén, nuôi một đám phế vật như các ngươi để làm gì!"
Chúng tướng sĩ quỳ trên sân thao luyện, tất cả đều cúi thấp đầu, tâm phát run, trong con ngươi Liễu Tuyên ngược lại càng tăng thêm vẻ hưng phấn.
“Mạt tướng biết tội, thỉnh Tướng quân trách phạt!"
“Mạt tướng biết tội, thỉnh Tướng quân trách phạt!"
Chúng tướng sĩ trăm miệng một lời, sắc mặt càng thêm nhục nhã, đúng là cả ngày ăn chơi chè chén, không làm được gì, càng xin trừng phạt không dám đứng dậy, Lưu đô đầu sắc mặt càng không tốt, thân thể cúi càng thêm thấp, lớn tiếng mở miệng xin bị phạt.
Đúng vậy, nếu như không phải tiểu tướng quân đột kích doanh trại, mà là kẻ địch Chu quốc tập kích doanh trại, sợ là hiện tại đã sớm đầu một nơi thân một nẻo, hiện tại không nên bới móc, các tướng sĩ đều hiểu đạo lý này.
“Người chết làm sao có thể lấy công chuộc tội "
“Không, mạt tướng biết tội, thỉnh Tướng quân trách phạt thật nặng, lần nữa cho bọn thuộc hạ một cơ hội sửa đổi làm lại cuộc đời!"
Liễu Lâm Ba còn muốn dùng mười vạn đại quân này tạo nên pháo đài thành trì kiên cố mạnh mẽ nhất Lương quốc, đương nhiên sẽ không muốn giết bọn họ, tối nay tập kích quân doanh chỉ là để tạo quân uy giúp bọn họ sửa đổi mới giả bộ giận dữ như vậy.
Liễu Lâm Ba thấy bọn họ đều đã hối hận, ngữ khí hoãn hoãn nói “Các ngươi nếu đã nhận ra sai lầm của mình, như vậy ta liền cho các ngươi thêm một cơ hội, nếu như tái phạm, mỗi người trách phạt năm mươi quân côn, trục xuất khỏi quân doanh."
Một roi đánh xuống đất, âm thanh vang vọng, lực uy hiếp mười phần.
“Tạ tướng quân!" Tiếng mười vạn đại quân đồng thanh chấn động một vùng.
Nói như vậy, mệnh của bọn họ chính là tiểu tướng quân cho, sau này, Tướng quân kêu bọn họ đi hướng đông, bọn họ tuyệt đối không dám đi tây, bảo bọn họ nằm xuống, liền tuyệt đối không dám ngồi! Các tướng sĩ trong lòng đều hiểu rõ.
Tiểu tướng quân tuổi còn trẻ, lại liền có thể làm cho mười vạn tướng sĩ đại doanh Lệ Đô thành tâm phục khẩu phục, thật là phúc của Lệ Đô thành, phúc của Đại Lương quốc a!
Đám người Lưu đô đầu giống như nhìn thấy hi vọng, trong ánh mắt mang theo dũng khí cùng chấp nhất thề chết đi theo.
“Ta có thể cho các ngươi một cơ hội, thế nhưng trách phạt khó thoát. Đám người đô đầu, tiên phong quan mỗi người lĩnh mười quân côn, giờ đi lĩnh phạt, binh lĩnh canh phòng cùng binh lính tuần tra đêm nay mỗi người năm quân côn, ngày mai lĩnh phạt. Còn lại tức khắc bắt đầu thao luyện đến giờ mão hừng đông."
“Tuân mệnh!"
Chút thao luyện ấy tính là gì, mấy quân côn ấy tính là gì, so với việc đầu một nơi thân một nẻo, trách phạt như vậy, thực sự là quá nhẹ .
Đáng thương Lưu đô đầu bị đám hắc y nhân Liễu Lâm Ba mang đến ở trên Tướng quân trên đài đánh một trận đồm độp, quay về cái mông liền nở hoa, nhưng là một tiếng cũng không dám hừ hừ.
Tối nay qua đi, tất cả mọi người đều xốc lại 120% tinh thần cùng cảnh giác.
“Lâm Ba a Lâm Ba, ngươi thật đúng là để cha toát mồ hôi một phen a!"
Mặt trời mới mọc lên ở phương đông, Liễu Tuyên còn cùng Liễu Lâm Ba ở trong lều đại soái nghiên cứu binh lực Lương quốc cùng cách bố trí sắp xếp.
“Cha, trời đã sáng, người trở về đi thôi, các tướng sĩ đã chịu quản thúc, không có việc gì."
Liễu Tuyên lắc đầu “Thời khắc mấu chốt này cha làm sao có thể để con một thân một mình đi giết địch, cha không đi, cha ở lại cùng con, dược có thể mang đến, ta sẽ không hồi phủ."
Liễu Lâm Ba thấy Liễu Tuyên tâm ý đã quyết, liền cũng không tiếp tục từ chối, “Được! Để lát con viết đơn thuốc rồi gọi người đi lấy."
Đều nói lên trận phụ tử binh, lần này tốt rồi, đại doanh Lệ Đô thành lập tức có đến hai vị Liễu tướng quân!
“Báo! Tướng quân, Lưu đô đầu chờ ở ngoài trướng cầu kiến."
“Cho bọn họ vào đi." Liễu Lâm Ba nói, xoay người ngồi ở trên ghế dựa lớn của chủ soái.
“Tham kiến Tướng quân" Lưu đô đầu dẫn đầu chắp tay nói.
“Lưu đô đầu có chuyện gì? Vết thương còn đau không?"
“Hồi tướng quân, đa tạ Tướng quân phái người đưa tới thuốc cực phẩm, đã không còn đau!"
Chính là bởi vì chuyện này, tướng sĩ trong quân đều bị làm cho hồ đồ, tối hôm qua nói bọn họ là phế vật, nhưng lại sợ bọn họ sau khi chịu quân côn hoạt động bất tiện, cố ý phái người mang theo dược sớm chờ ở trại mỗi người, lần này đến quân y cũng không cần kêu.
“Tướng quân, vừa mới nhận được tin tức, Chiến thần Cửu vương ngày mai muốn tới Lệ Đô thành!"
“Lương Kiêu!" Liễu Lâm Ba bật thốt lên, không biết dọa sợ một đám người Lưu đô đầu đứng đối diện, nơi nào có người dám gọi thẳng đại danh Cửu vương gia a! Lưu đô đầu liên tục gật đầu.
Tiểu tướng quân của bọn họ chính là khác người như vậy!
Hắn không ở đại doanh Lương quốc luyện binh tới đây làm cái gì?
“Chúng ta làm tốt phận sự của mình là được, không cần căng thẳng, đêm qua thao luyện một đêm, hiện tại nên nghỉ ngơi thật tốt, trước mắt, sự tình bận rộn cũng không thiếu, đừng cứng rắn chống đỡ."
Nghe vậy, Lưu đô đầu cúi đầu xấu hổ không chịu nổi, không ngờ Tướng quân lại thương thuộc hạ như vậy, chúng tướng sĩ tất cả đều lĩnh mệnh lệnh của Liễu Lâm Ba đi nghỉ ngơi.
Lại nói, Nam Lăng bên kia, Cửu vương gia lo lắng tình hình phòng ngự của Lệ Đô thành, đã lên đường đi về hướng bên này, quyết định tuần tra quân doanh một phen.
Nghe nói Lâm huynh đệ về nhà, nay binh hoang mã loạn thực sự khiến người ta lo lắng, tuy rằng, huynh đệ của mình dũng khí có thừa, can đảm hơn người, công phu cũng rất cao, nhưng Lương Kiêu vẫn là khó chịu không yên, có điều lại không biết tìm ở đâu.
Lần đi này vừa vặn qua thăm nhạc phụ đại nhân bị bệnh chân tái phát, nghe nói, có một vị bạch y tiểu tưởng tới Lệ Đô thành, là trưởng tử của Liễu đại tướng quân, hắn có em vợ lúc nào mà chính hắn cũng không biết!
Thật sầu người a!
Liễu Lâm Ba vừa đi, Tiểu Thúy ngay cả ngủ cũng không yên, liên tiếp xoay qua xoay lại mấy đêm liền đều ngủ không ngon, mỗi ngày mang theo đôi mắt gấu trúc loanh quanh trước mặt Hàn Ngọc, kết quả là, có người lại đau lòng .
Nấu cơm vào cái ngày nắng to như vậy cũng thật mệt a, Tiểu Thúy ngáp một cái rã rượi buộc tạp dề, chống lên đôi mắt đen xì bắt đầu làm cơm, bục để bếp lớn như vậy, không thấp giống như Thiếu Lâm Tự, Tiểu Thúy vốn là vóc người nhỏ xinh, mỗi lần xào rau cái kia liền phải đứng sát bệ bếp mới có thể xào được, trong cầm muôi đảo qua đảo lại món thịt xào tiêu trong nồi, chỉ chốc lát người đã chảy đầy mồ hôi.
“Công tử a công tử, người lúc nào mới trở về a!!!" Tiểu Thúy kêu rên, cầm tay áo lau mồ hôi.
Hồi trước thời điểm vẫn ở nhà cùng tiểu thư tuy rằng cũng làm những chuyện này, nhưng là cảm giác một chút cũng không mệt, giờ thì, ăn cơm không ngon, ngủ cũng ngủ không được, buổi tối đều nhìn chằm chằm cửa sổ, lúc ngủ cũng không dám cởi quần áo, cả người không có nổi chút tinh thần, bởi vì tiểu thư nhà mình luôn ngủ không say, hẳn là do biết võ công, phi thường cảnh giác, chính mình chỉ cần yên tâm ngủ là được, hiện tại ngược lại, nhắm mắt vào liền lo lắng người ta từ trong đám người bắt lấy nàng, nói nàng là nữ!
“Huynh đệ, xem ta mang tới cho ngươi cái gì này!" Hàn Ngọc hí ha hí hửng cầm chiếu mát cùng gối đầu tốt nhất tới tìm tiểu huynh đệ của mình, nghe huynh đệ Hỏa đầu doanh nói hắn gần đây giống như ngủ không ngon, Hàn đại tiên phong cẩn thận nghiên cứu một phen, đặc biệt sai người ở phủ Thái phó làm ra chiếu mát này, nghĩ đến hẳn là nóng quá ngủ không được.
Hàn Ngọc gần đây vẫn cùng Lương Kiêu ở trong quân doanh nghiên cứu tình hình địch, cũng có một thời gian không đến thăm hắn, trong lòng có chút nhớ.
“Hả? A!"
Tiểu Thúy chóng mặt quay người lại, cầm muôi trong tay, không cẩn thận liền bước hụt làm dầu văng tung tóe, ầm ĩ một hồi, cả người loạng choà loạng choạng, thân thể bất ổn liền rơi vào bên trong nồi!
“Mười vạn binh mã, mười vạn binh chấp nhận bị mười người không cần tốn bao nhiêu sức giết như vậy," Liễu Lâm Ba cười gằn, tiếng nói lanh lảnh mang theo tức giận, sức nóng dồn ép về tướng sĩ bốn phía.
Không cần nghĩ cũng biết, đây là điềm báo trước cơn bão a!
“Hiện tại, ta muốn tất cả các ngươi đều chết, các ngươi không xứng đáng làm tướng sĩ, các ngươi không xứng mặc những bộ quân phục Lương quốc này, các ngươi đến bình dân bách tính cũng không bằng, bách tính còn biết cảnh giác, còn biết giữ nước gìn nhà, mà các ngươi, chỉ biết là ăn chơi chè chén, nuôi một đám phế vật như các ngươi để làm gì!"
Chúng tướng sĩ quỳ trên sân thao luyện, tất cả đều cúi thấp đầu, tâm phát run, trong con ngươi Liễu Tuyên ngược lại càng tăng thêm vẻ hưng phấn.
“Mạt tướng biết tội, thỉnh Tướng quân trách phạt!"
“Mạt tướng biết tội, thỉnh Tướng quân trách phạt!"
Chúng tướng sĩ trăm miệng một lời, sắc mặt càng thêm nhục nhã, đúng là cả ngày ăn chơi chè chén, không làm được gì, càng xin trừng phạt không dám đứng dậy, Lưu đô đầu sắc mặt càng không tốt, thân thể cúi càng thêm thấp, lớn tiếng mở miệng xin bị phạt.
Đúng vậy, nếu như không phải tiểu tướng quân đột kích doanh trại, mà là kẻ địch Chu quốc tập kích doanh trại, sợ là hiện tại đã sớm đầu một nơi thân một nẻo, hiện tại không nên bới móc, các tướng sĩ đều hiểu đạo lý này.
“Người chết làm sao có thể lấy công chuộc tội "
“Không, mạt tướng biết tội, thỉnh Tướng quân trách phạt thật nặng, lần nữa cho bọn thuộc hạ một cơ hội sửa đổi làm lại cuộc đời!"
Liễu Lâm Ba còn muốn dùng mười vạn đại quân này tạo nên pháo đài thành trì kiên cố mạnh mẽ nhất Lương quốc, đương nhiên sẽ không muốn giết bọn họ, tối nay tập kích quân doanh chỉ là để tạo quân uy giúp bọn họ sửa đổi mới giả bộ giận dữ như vậy.
Liễu Lâm Ba thấy bọn họ đều đã hối hận, ngữ khí hoãn hoãn nói “Các ngươi nếu đã nhận ra sai lầm của mình, như vậy ta liền cho các ngươi thêm một cơ hội, nếu như tái phạm, mỗi người trách phạt năm mươi quân côn, trục xuất khỏi quân doanh."
Một roi đánh xuống đất, âm thanh vang vọng, lực uy hiếp mười phần.
“Tạ tướng quân!" Tiếng mười vạn đại quân đồng thanh chấn động một vùng.
Nói như vậy, mệnh của bọn họ chính là tiểu tướng quân cho, sau này, Tướng quân kêu bọn họ đi hướng đông, bọn họ tuyệt đối không dám đi tây, bảo bọn họ nằm xuống, liền tuyệt đối không dám ngồi! Các tướng sĩ trong lòng đều hiểu rõ.
Tiểu tướng quân tuổi còn trẻ, lại liền có thể làm cho mười vạn tướng sĩ đại doanh Lệ Đô thành tâm phục khẩu phục, thật là phúc của Lệ Đô thành, phúc của Đại Lương quốc a!
Đám người Lưu đô đầu giống như nhìn thấy hi vọng, trong ánh mắt mang theo dũng khí cùng chấp nhất thề chết đi theo.
“Ta có thể cho các ngươi một cơ hội, thế nhưng trách phạt khó thoát. Đám người đô đầu, tiên phong quan mỗi người lĩnh mười quân côn, giờ đi lĩnh phạt, binh lĩnh canh phòng cùng binh lính tuần tra đêm nay mỗi người năm quân côn, ngày mai lĩnh phạt. Còn lại tức khắc bắt đầu thao luyện đến giờ mão hừng đông."
“Tuân mệnh!"
Chút thao luyện ấy tính là gì, mấy quân côn ấy tính là gì, so với việc đầu một nơi thân một nẻo, trách phạt như vậy, thực sự là quá nhẹ .
Đáng thương Lưu đô đầu bị đám hắc y nhân Liễu Lâm Ba mang đến ở trên Tướng quân trên đài đánh một trận đồm độp, quay về cái mông liền nở hoa, nhưng là một tiếng cũng không dám hừ hừ.
Tối nay qua đi, tất cả mọi người đều xốc lại 120% tinh thần cùng cảnh giác.
“Lâm Ba a Lâm Ba, ngươi thật đúng là để cha toát mồ hôi một phen a!"
Mặt trời mới mọc lên ở phương đông, Liễu Tuyên còn cùng Liễu Lâm Ba ở trong lều đại soái nghiên cứu binh lực Lương quốc cùng cách bố trí sắp xếp.
“Cha, trời đã sáng, người trở về đi thôi, các tướng sĩ đã chịu quản thúc, không có việc gì."
Liễu Tuyên lắc đầu “Thời khắc mấu chốt này cha làm sao có thể để con một thân một mình đi giết địch, cha không đi, cha ở lại cùng con, dược có thể mang đến, ta sẽ không hồi phủ."
Liễu Lâm Ba thấy Liễu Tuyên tâm ý đã quyết, liền cũng không tiếp tục từ chối, “Được! Để lát con viết đơn thuốc rồi gọi người đi lấy."
Đều nói lên trận phụ tử binh, lần này tốt rồi, đại doanh Lệ Đô thành lập tức có đến hai vị Liễu tướng quân!
“Báo! Tướng quân, Lưu đô đầu chờ ở ngoài trướng cầu kiến."
“Cho bọn họ vào đi." Liễu Lâm Ba nói, xoay người ngồi ở trên ghế dựa lớn của chủ soái.
“Tham kiến Tướng quân" Lưu đô đầu dẫn đầu chắp tay nói.
“Lưu đô đầu có chuyện gì? Vết thương còn đau không?"
“Hồi tướng quân, đa tạ Tướng quân phái người đưa tới thuốc cực phẩm, đã không còn đau!"
Chính là bởi vì chuyện này, tướng sĩ trong quân đều bị làm cho hồ đồ, tối hôm qua nói bọn họ là phế vật, nhưng lại sợ bọn họ sau khi chịu quân côn hoạt động bất tiện, cố ý phái người mang theo dược sớm chờ ở trại mỗi người, lần này đến quân y cũng không cần kêu.
“Tướng quân, vừa mới nhận được tin tức, Chiến thần Cửu vương ngày mai muốn tới Lệ Đô thành!"
“Lương Kiêu!" Liễu Lâm Ba bật thốt lên, không biết dọa sợ một đám người Lưu đô đầu đứng đối diện, nơi nào có người dám gọi thẳng đại danh Cửu vương gia a! Lưu đô đầu liên tục gật đầu.
Tiểu tướng quân của bọn họ chính là khác người như vậy!
Hắn không ở đại doanh Lương quốc luyện binh tới đây làm cái gì?
“Chúng ta làm tốt phận sự của mình là được, không cần căng thẳng, đêm qua thao luyện một đêm, hiện tại nên nghỉ ngơi thật tốt, trước mắt, sự tình bận rộn cũng không thiếu, đừng cứng rắn chống đỡ."
Nghe vậy, Lưu đô đầu cúi đầu xấu hổ không chịu nổi, không ngờ Tướng quân lại thương thuộc hạ như vậy, chúng tướng sĩ tất cả đều lĩnh mệnh lệnh của Liễu Lâm Ba đi nghỉ ngơi.
Lại nói, Nam Lăng bên kia, Cửu vương gia lo lắng tình hình phòng ngự của Lệ Đô thành, đã lên đường đi về hướng bên này, quyết định tuần tra quân doanh một phen.
Nghe nói Lâm huynh đệ về nhà, nay binh hoang mã loạn thực sự khiến người ta lo lắng, tuy rằng, huynh đệ của mình dũng khí có thừa, can đảm hơn người, công phu cũng rất cao, nhưng Lương Kiêu vẫn là khó chịu không yên, có điều lại không biết tìm ở đâu.
Lần đi này vừa vặn qua thăm nhạc phụ đại nhân bị bệnh chân tái phát, nghe nói, có một vị bạch y tiểu tưởng tới Lệ Đô thành, là trưởng tử của Liễu đại tướng quân, hắn có em vợ lúc nào mà chính hắn cũng không biết!
Thật sầu người a!
Liễu Lâm Ba vừa đi, Tiểu Thúy ngay cả ngủ cũng không yên, liên tiếp xoay qua xoay lại mấy đêm liền đều ngủ không ngon, mỗi ngày mang theo đôi mắt gấu trúc loanh quanh trước mặt Hàn Ngọc, kết quả là, có người lại đau lòng .
Nấu cơm vào cái ngày nắng to như vậy cũng thật mệt a, Tiểu Thúy ngáp một cái rã rượi buộc tạp dề, chống lên đôi mắt đen xì bắt đầu làm cơm, bục để bếp lớn như vậy, không thấp giống như Thiếu Lâm Tự, Tiểu Thúy vốn là vóc người nhỏ xinh, mỗi lần xào rau cái kia liền phải đứng sát bệ bếp mới có thể xào được, trong cầm muôi đảo qua đảo lại món thịt xào tiêu trong nồi, chỉ chốc lát người đã chảy đầy mồ hôi.
“Công tử a công tử, người lúc nào mới trở về a!!!" Tiểu Thúy kêu rên, cầm tay áo lau mồ hôi.
Hồi trước thời điểm vẫn ở nhà cùng tiểu thư tuy rằng cũng làm những chuyện này, nhưng là cảm giác một chút cũng không mệt, giờ thì, ăn cơm không ngon, ngủ cũng ngủ không được, buổi tối đều nhìn chằm chằm cửa sổ, lúc ngủ cũng không dám cởi quần áo, cả người không có nổi chút tinh thần, bởi vì tiểu thư nhà mình luôn ngủ không say, hẳn là do biết võ công, phi thường cảnh giác, chính mình chỉ cần yên tâm ngủ là được, hiện tại ngược lại, nhắm mắt vào liền lo lắng người ta từ trong đám người bắt lấy nàng, nói nàng là nữ!
“Huynh đệ, xem ta mang tới cho ngươi cái gì này!" Hàn Ngọc hí ha hí hửng cầm chiếu mát cùng gối đầu tốt nhất tới tìm tiểu huynh đệ của mình, nghe huynh đệ Hỏa đầu doanh nói hắn gần đây giống như ngủ không ngon, Hàn đại tiên phong cẩn thận nghiên cứu một phen, đặc biệt sai người ở phủ Thái phó làm ra chiếu mát này, nghĩ đến hẳn là nóng quá ngủ không được.
Hàn Ngọc gần đây vẫn cùng Lương Kiêu ở trong quân doanh nghiên cứu tình hình địch, cũng có một thời gian không đến thăm hắn, trong lòng có chút nhớ.
“Hả? A!"
Tiểu Thúy chóng mặt quay người lại, cầm muôi trong tay, không cẩn thận liền bước hụt làm dầu văng tung tóe, ầm ĩ một hồi, cả người loạng choà loạng choạng, thân thể bất ổn liền rơi vào bên trong nồi!
Tác giả :
Cảnh Táp