Mị Vương Tướng Môn Thế Gả Phi
Chương 14: Ngủ cùng giường
“Ai nha, cái này có sao, hai vị chủ nhân trụ một gian không phải được rồi sao!" Tiểu Thúy vừa thấy Cửu vương gia liền muốn trêu ghẹo, thật là, còn xưng huynh gọi đệ, vừa vặn động phòng còn chưa có đâu, tiểu nha đầu vừa mở miệng liền bị Liễu Lâm Ba mạnh mẽ trừng một cái.
Tiểu nha hoàn cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi kiếm sắc bén vun vút phóng tới, lặng lẽ thè lưỡi ra chạy đến phía sau nàng ẩn núp.
“Không được! Hai người các ngươi sẽ ở đâu?" Liễu Lâm Ba vô cùng kiên quyết liếc mắt qua Hàn Ngọc cùng Tiểu Thúy, quay đầu nhìn về phía Lương Kiêu.
“Không có vấn đề gì, cái này không cần lo lắng, lão bản, ở bên ngoài kê thêm cho hai anh em chúng ta một chiếc giường."
“Ôi chao, được rồi!"
Hàn Ngọc vỗ vỗ bờ vai gầy gò của Tiểu Thúy, một bộ đừng sợ, như bằng hữu bá vai bá cổ, Tiểu Thúy vốn khá thấp, cả người liền bị Hàn Ngọc nhét vào dưới cánh tay, một trận cười gượng, Liễu Lâm Ba lôi kéo vạt áo run rẩy, may là bên trong quấn vài tầng băng vải, bằng không, thật đúng là lộ hết! Nước mưa dội xuống, bạch y đơn bạc chẳng khác gì không mặc!
“Mời nhóm khách quan lên lầu!"
Liễu Lâm Ba tỏ vẻ thập phần bất đắc dĩ, nàng thực ra muốn ngủ cùng Tiểu Thúy, đôi chủ tớ kia hai đại nam nhân chen chúc trên một cái giường khẳng định là không được, huống hồ, Hàn Ngọc hắn cũng không lá gan đó!
Liễu Lâm Ba gần như là bị Tiểu Thúy đẩy lên lâu, xú nha đầu này, cười trên sự đau khổ của người khác, nàng dường như đã quên, đêm nay nằm bên cạnh nàng cũng là một đại nam nhân.
Trong phòng khách điếm, đã sớm chuẩn bị tốt bồn tắm cùng xiêm y sạch sẽ, Lương Kiêu vỗ một cái lên vai gầy của Liễu Lâm Ba, một luồng khí tức thanh tân xen lẫn hương trà càng ngày càng gần.
“Lâm huynh, ngươi đi tắm trước đi, vi huynh còn có thể giúp ngươi kì lưng!"
Lương Kiêu mấy năm qua quá nửa thời gian đều ở trong quân doanh cùng các tướng sĩ, không có nhiều quy củ lễ nghi phiền phức như vậy, lời này vừa ra khỏi miệng nhưng lại khiến người nào đó giật mình.
“Không không không, ta đã tắm sạch!" Mái tóc đen nhánh của Liễu Lâm Ba bị nước mưa dội rũ xuống lung tung, khi nói chuyện đôi mắt đẹp đảo qua lại linh động, nhẹ cười yếu ớt, Lương Kiêu cứ như vậy trong nháy mắt choáng váng, tiểu huynh đệ này, bộ dạng quá tuấn tú đi!
Vừa nhắc tới kì lưng, Liễu Lâm Ba không tự chủ được lại nghĩ tới tình huống trước đây hai người đều ở trong hồ, ảnh hưởng này có bao nhiêu sâu sắc!
“Hả? Tắm lúc nào?"
“Vừa nãy ở bên ngoài!"
Tắm vòi sen lớn thiên nhiên a!
Lương Kiêu cười sang sảng, vỗ vỗ bờ vai của nàng, đi thẳng tới bên trong trong bình phong, vị tiểu huynh đệ mới quen này quả nhiên khác với mọi người!
“Lương đại ca, huynh đây là chuẩn bị đi đâu a?" Liễu Lâm Ba vắt vắt cẩm bào ướt sũng, tùy ý cầm lấy một kiện xiêm y màu xanh lam trốn lên trên giường, nhanh chóng kéo xuống xiêm y đã ướt sẫm trên người, vội vàng đổi quần áo mới, trái tim đập bùm bụp chính mình cũng nghe vô cùng rõ ràng, cả khuôn mặt thanh tú đều ướt, không phân biệt được là nước mưa hay mồ hôi chảy ra bởi quá căng thẳng.
Khi nói lời này, Liễu Lâm Ba đã đổi xong trang phục, thở phào nhẹ nhõm.
“Vốn ngày hôm nay định đi tới thôn Lê Minh, ai ngờ trời đột nhiên đổ mưa như vậy liền phải hoãn lại." một trận thanh âm ào ào qua đi, Liễu Lâm Ba nghe được tiếng nước hắn tắm rửa.
“Chúng ta cùng đường a!"
“Huynh đệ chúng ta quả đúng là không phải hữu duyên bình thường a! Đồng hành thật tốt, chỉ là, huynh đệ ngươi vẫn là đừng đi, thôn Lê Minh bạo phát ôn dịch, nếu như sự tình không vội, vẫn nên chậm lại vài ngày", cách bình phong, hơi nóng lượn lờ, Liễu Lâm Ba thậm chí có thể nhìn thấy cử động của hắn sau bình phong.
Trời rất tốt, như vậy thật sự được chứ?
“Không ngại không ngại, tiểu đệ đúng là có chút việc gấp!"
Liễu Lâm Ba vừa mới nói xong, liền nhìn thấy Lương Kiêu quấn khăn tắm từ bên trong đi ra, lộ ra nửa trên cơ thể tráng kiện khiến hết thảy cô nương phải chảy nước miếng, giọt nước từ sợi tóc trên bả vai chậm rãi lăn xuống, ám muội tiến vào phía bên trong khăn tắm, tóc đen không búi không buộc, phiêu phiêu dật dật, trên da thịt trắng nõn mơ hồ thấy được những hạt nước sáng bóng đang chảy, môi mỏng hơi vểnh lên, nụ cười làm người ta lóa mắt, quả nhiên yêu nghiệt!
Liễu Lâm Ba mặt nóng lên trực tiếp vén chăn lên nằm vào tận cùng bên trong, bị mê mẩn đến như vậy, thật phải che đi một thân mồ hôi.
Từ trước đến nay tạp chí người mẫu nam xem không ít, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng có cảm giác ngượng ngùng như vậy, có điều xác thực danh xưng đệ nhất mỹ nam này cũng không phải nói xuông, tên này bộ dạng đẹp đến như vậy!
Lương Kiêu mặc vào áo sam lắc đầu một cái cười cười, dù sao vẫn còn con nít, chắc hẳn xuất môn một ngày mệt muốn chết rồi, liền ngồi vào trên giường, thoát giầy, tắt đèn, trực tiếp nằm bên cạnh Liễu Lâm Ba.
Cảm nhận được hơi thở khi hắn nằm xuống, Liễu Lâm Ba đột nhiên mở to hai mắt đang nhắm chặt, trái tim đập bùm bụp sắp nhảy ra khỏi cuống họng.
Trong phòng tối đen, Liễu cô nương luôn luôn bình tĩnh mở to đôi mắt vòng tới vòng lui không ngủ được, nhưng cũng không nghĩ ra được biện pháp gì tốt, trong lòng âm thầm cầu Bồ Tát phù hộ, tốt nhất không nên phát sinh cái gì.
Mãi đến tận khi mí mắt bắt đầu không nghe lời đánh nhau, Liễu Lâm Ba cũng không biết đã đến canh mấy, rốt cục không chống cự nổi uể oải miễn cưỡng quay lưng về phía hắn ngủ.
Sáng sớm những tia nắng đầu tiên lặng lẽ chiếu vào trong phòng, chiếu lên trên chiếc giường to lớn, Liễu Lâm Ba mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, xoa xoa đôi mắt lim dim vì buồn ngủ, nhất thời cảm giác trên người đau nhức vô cùng, khả năng là hai ngày nay đi đường quá mệt nhọc, hơn nữa còn vì tối hôm qua ngủ không được ngon giấc.
Đau nhức? Ngày hôm qua, là Cửu vương gia ngủ cùng nàng!
Nghĩ tới đây, Liễu Lâm Ba nhất thời hít vào một hơi, vội vàng khẽ nhúc nhích thân thể một chút, đột nhiên, cảm giác được phía dưới cổ có cái gì đó động đậy, liễu lâm kinh hãi bật dậy, nguyên lai là cái cánh tay, chẳng lẽ mình vẫn gối lên cánh tay của hắn ngủ?
Liễu Lâm Ba nghĩ tới đây mặt nhất thời nóng lên, phải mau mau thoát đi mới được, liền vội vàng xốc lên chăn mền trên người chuẩn bị đứng lên, bỗng nhiên, đối diện hé ra tuấn nhan khuếch đại, đôi mắt dường như đang cười, Liễu Lâm Ba trong lòng cả kinh, chẳng lẽ bị hắn phát hiện ra rồi?
“Lâm huynh đệ ngươi tỉnh rồi, tối hôm qua ngủ ngon giấc không?" Lương Kiêu đã sớm tỉnh lại hé ra một nụ cười khuynh thành.
“A, ngủ rất ngon, ha ha!" Liễu Lâm Ba đứng dậy né tránh, có chút lúng túng vuốt vuốt vạt áo.
“Vậy thì tốt, ta còn lo lắng huynh đệ ngươi ngủ không quen."
“Lương đại ca, ta đè lên cánh tay huynh hẳn đã tê rần đi, thật sự ngại quá!" Liễu Lâm Ba đến cùng là lúc nào mình ngủ cũng không biết, ngủ liền ngủ chứ, cư nhiên còn đại gian đại ác nhảy vào lồng ngực người ta!
“Không sao, ngươi ngủ ngon là được." Lương Kiêu nhẹ nhàng hoạt động cánh tay đã bị đè đến tê rần, huynh đệ mặc dù rất nhiều, thế nhưng thật sự không tìm được cái cảm giác này, tiểu huynh đệ này trên người lại thơm như vậy! Chẳng lẽ nam nhân còn đánh phấn hay sao? Có điều cũng không giống, loại này tựa như mùi sữa hòa cùng hương vị hoa quả tương mát, thật ngọt ngào.
Không nghĩ tới vị huynh đệ này lại còn có tác dụng an thần trợ giúp giấc ngủ, Cửu vương gia tuy rằng cánh tay bị người ta đè tê rần, thế nhưng nhiều năm như vậy mới có được một buổi tối ngủ an ổn thực sự.
“Này!"
Ngay tại thời điểm hai người lúng túng không biết nên nói gì, đột nhiên nghe được gian ngoài rầm một tiếng.
Tiểu nha hoàn cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi kiếm sắc bén vun vút phóng tới, lặng lẽ thè lưỡi ra chạy đến phía sau nàng ẩn núp.
“Không được! Hai người các ngươi sẽ ở đâu?" Liễu Lâm Ba vô cùng kiên quyết liếc mắt qua Hàn Ngọc cùng Tiểu Thúy, quay đầu nhìn về phía Lương Kiêu.
“Không có vấn đề gì, cái này không cần lo lắng, lão bản, ở bên ngoài kê thêm cho hai anh em chúng ta một chiếc giường."
“Ôi chao, được rồi!"
Hàn Ngọc vỗ vỗ bờ vai gầy gò của Tiểu Thúy, một bộ đừng sợ, như bằng hữu bá vai bá cổ, Tiểu Thúy vốn khá thấp, cả người liền bị Hàn Ngọc nhét vào dưới cánh tay, một trận cười gượng, Liễu Lâm Ba lôi kéo vạt áo run rẩy, may là bên trong quấn vài tầng băng vải, bằng không, thật đúng là lộ hết! Nước mưa dội xuống, bạch y đơn bạc chẳng khác gì không mặc!
“Mời nhóm khách quan lên lầu!"
Liễu Lâm Ba tỏ vẻ thập phần bất đắc dĩ, nàng thực ra muốn ngủ cùng Tiểu Thúy, đôi chủ tớ kia hai đại nam nhân chen chúc trên một cái giường khẳng định là không được, huống hồ, Hàn Ngọc hắn cũng không lá gan đó!
Liễu Lâm Ba gần như là bị Tiểu Thúy đẩy lên lâu, xú nha đầu này, cười trên sự đau khổ của người khác, nàng dường như đã quên, đêm nay nằm bên cạnh nàng cũng là một đại nam nhân.
Trong phòng khách điếm, đã sớm chuẩn bị tốt bồn tắm cùng xiêm y sạch sẽ, Lương Kiêu vỗ một cái lên vai gầy của Liễu Lâm Ba, một luồng khí tức thanh tân xen lẫn hương trà càng ngày càng gần.
“Lâm huynh, ngươi đi tắm trước đi, vi huynh còn có thể giúp ngươi kì lưng!"
Lương Kiêu mấy năm qua quá nửa thời gian đều ở trong quân doanh cùng các tướng sĩ, không có nhiều quy củ lễ nghi phiền phức như vậy, lời này vừa ra khỏi miệng nhưng lại khiến người nào đó giật mình.
“Không không không, ta đã tắm sạch!" Mái tóc đen nhánh của Liễu Lâm Ba bị nước mưa dội rũ xuống lung tung, khi nói chuyện đôi mắt đẹp đảo qua lại linh động, nhẹ cười yếu ớt, Lương Kiêu cứ như vậy trong nháy mắt choáng váng, tiểu huynh đệ này, bộ dạng quá tuấn tú đi!
Vừa nhắc tới kì lưng, Liễu Lâm Ba không tự chủ được lại nghĩ tới tình huống trước đây hai người đều ở trong hồ, ảnh hưởng này có bao nhiêu sâu sắc!
“Hả? Tắm lúc nào?"
“Vừa nãy ở bên ngoài!"
Tắm vòi sen lớn thiên nhiên a!
Lương Kiêu cười sang sảng, vỗ vỗ bờ vai của nàng, đi thẳng tới bên trong trong bình phong, vị tiểu huynh đệ mới quen này quả nhiên khác với mọi người!
“Lương đại ca, huynh đây là chuẩn bị đi đâu a?" Liễu Lâm Ba vắt vắt cẩm bào ướt sũng, tùy ý cầm lấy một kiện xiêm y màu xanh lam trốn lên trên giường, nhanh chóng kéo xuống xiêm y đã ướt sẫm trên người, vội vàng đổi quần áo mới, trái tim đập bùm bụp chính mình cũng nghe vô cùng rõ ràng, cả khuôn mặt thanh tú đều ướt, không phân biệt được là nước mưa hay mồ hôi chảy ra bởi quá căng thẳng.
Khi nói lời này, Liễu Lâm Ba đã đổi xong trang phục, thở phào nhẹ nhõm.
“Vốn ngày hôm nay định đi tới thôn Lê Minh, ai ngờ trời đột nhiên đổ mưa như vậy liền phải hoãn lại." một trận thanh âm ào ào qua đi, Liễu Lâm Ba nghe được tiếng nước hắn tắm rửa.
“Chúng ta cùng đường a!"
“Huynh đệ chúng ta quả đúng là không phải hữu duyên bình thường a! Đồng hành thật tốt, chỉ là, huynh đệ ngươi vẫn là đừng đi, thôn Lê Minh bạo phát ôn dịch, nếu như sự tình không vội, vẫn nên chậm lại vài ngày", cách bình phong, hơi nóng lượn lờ, Liễu Lâm Ba thậm chí có thể nhìn thấy cử động của hắn sau bình phong.
Trời rất tốt, như vậy thật sự được chứ?
“Không ngại không ngại, tiểu đệ đúng là có chút việc gấp!"
Liễu Lâm Ba vừa mới nói xong, liền nhìn thấy Lương Kiêu quấn khăn tắm từ bên trong đi ra, lộ ra nửa trên cơ thể tráng kiện khiến hết thảy cô nương phải chảy nước miếng, giọt nước từ sợi tóc trên bả vai chậm rãi lăn xuống, ám muội tiến vào phía bên trong khăn tắm, tóc đen không búi không buộc, phiêu phiêu dật dật, trên da thịt trắng nõn mơ hồ thấy được những hạt nước sáng bóng đang chảy, môi mỏng hơi vểnh lên, nụ cười làm người ta lóa mắt, quả nhiên yêu nghiệt!
Liễu Lâm Ba mặt nóng lên trực tiếp vén chăn lên nằm vào tận cùng bên trong, bị mê mẩn đến như vậy, thật phải che đi một thân mồ hôi.
Từ trước đến nay tạp chí người mẫu nam xem không ít, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng có cảm giác ngượng ngùng như vậy, có điều xác thực danh xưng đệ nhất mỹ nam này cũng không phải nói xuông, tên này bộ dạng đẹp đến như vậy!
Lương Kiêu mặc vào áo sam lắc đầu một cái cười cười, dù sao vẫn còn con nít, chắc hẳn xuất môn một ngày mệt muốn chết rồi, liền ngồi vào trên giường, thoát giầy, tắt đèn, trực tiếp nằm bên cạnh Liễu Lâm Ba.
Cảm nhận được hơi thở khi hắn nằm xuống, Liễu Lâm Ba đột nhiên mở to hai mắt đang nhắm chặt, trái tim đập bùm bụp sắp nhảy ra khỏi cuống họng.
Trong phòng tối đen, Liễu cô nương luôn luôn bình tĩnh mở to đôi mắt vòng tới vòng lui không ngủ được, nhưng cũng không nghĩ ra được biện pháp gì tốt, trong lòng âm thầm cầu Bồ Tát phù hộ, tốt nhất không nên phát sinh cái gì.
Mãi đến tận khi mí mắt bắt đầu không nghe lời đánh nhau, Liễu Lâm Ba cũng không biết đã đến canh mấy, rốt cục không chống cự nổi uể oải miễn cưỡng quay lưng về phía hắn ngủ.
Sáng sớm những tia nắng đầu tiên lặng lẽ chiếu vào trong phòng, chiếu lên trên chiếc giường to lớn, Liễu Lâm Ba mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, xoa xoa đôi mắt lim dim vì buồn ngủ, nhất thời cảm giác trên người đau nhức vô cùng, khả năng là hai ngày nay đi đường quá mệt nhọc, hơn nữa còn vì tối hôm qua ngủ không được ngon giấc.
Đau nhức? Ngày hôm qua, là Cửu vương gia ngủ cùng nàng!
Nghĩ tới đây, Liễu Lâm Ba nhất thời hít vào một hơi, vội vàng khẽ nhúc nhích thân thể một chút, đột nhiên, cảm giác được phía dưới cổ có cái gì đó động đậy, liễu lâm kinh hãi bật dậy, nguyên lai là cái cánh tay, chẳng lẽ mình vẫn gối lên cánh tay của hắn ngủ?
Liễu Lâm Ba nghĩ tới đây mặt nhất thời nóng lên, phải mau mau thoát đi mới được, liền vội vàng xốc lên chăn mền trên người chuẩn bị đứng lên, bỗng nhiên, đối diện hé ra tuấn nhan khuếch đại, đôi mắt dường như đang cười, Liễu Lâm Ba trong lòng cả kinh, chẳng lẽ bị hắn phát hiện ra rồi?
“Lâm huynh đệ ngươi tỉnh rồi, tối hôm qua ngủ ngon giấc không?" Lương Kiêu đã sớm tỉnh lại hé ra một nụ cười khuynh thành.
“A, ngủ rất ngon, ha ha!" Liễu Lâm Ba đứng dậy né tránh, có chút lúng túng vuốt vuốt vạt áo.
“Vậy thì tốt, ta còn lo lắng huynh đệ ngươi ngủ không quen."
“Lương đại ca, ta đè lên cánh tay huynh hẳn đã tê rần đi, thật sự ngại quá!" Liễu Lâm Ba đến cùng là lúc nào mình ngủ cũng không biết, ngủ liền ngủ chứ, cư nhiên còn đại gian đại ác nhảy vào lồng ngực người ta!
“Không sao, ngươi ngủ ngon là được." Lương Kiêu nhẹ nhàng hoạt động cánh tay đã bị đè đến tê rần, huynh đệ mặc dù rất nhiều, thế nhưng thật sự không tìm được cái cảm giác này, tiểu huynh đệ này trên người lại thơm như vậy! Chẳng lẽ nam nhân còn đánh phấn hay sao? Có điều cũng không giống, loại này tựa như mùi sữa hòa cùng hương vị hoa quả tương mát, thật ngọt ngào.
Không nghĩ tới vị huynh đệ này lại còn có tác dụng an thần trợ giúp giấc ngủ, Cửu vương gia tuy rằng cánh tay bị người ta đè tê rần, thế nhưng nhiều năm như vậy mới có được một buổi tối ngủ an ổn thực sự.
“Này!"
Ngay tại thời điểm hai người lúng túng không biết nên nói gì, đột nhiên nghe được gian ngoài rầm một tiếng.
Tác giả :
Cảnh Táp