Mị Tướng Quân
Chương 109: Hắn muốn làm gì?
Editor: Kentu
Beta: Chjcbjbj
Hạ Hầu Thương là người không thích bị uy hiếp. Lúc ở Tây Cương, tướng lĩnh dưới trướng hắn bị Xá Thiết Mộc bắt được, áp giải tới trước đoàn quân, muốn ngăn trở binh mã của hắn tiến lên. Hắn dùng chiếc roi ngựa trong tay chỉ vào tướng lĩnh kia, nói: “Bổn vương sẽ không để người nhà của ngươi phải lo cơm ăn áo mặc…."
Tướng lĩnh kia cắn lưỡi mà chết.
Nghe nói vị tướng lĩnh này đi theo hắn từ nhỏ.
Ta kề dao sắc lên cổ vốn không có ý định uy hiếp, tay trái lén lút lấy đạn khói từ trong tay áo, chuẩn bị ném xuống đất.
“Được, bổn vương đồng ý với nàng!"
Hắn đồng ý nhanh như vậy, giọng nói còn thoáng vẻ lo lắng, khiến ta hơi khó hiểu. Ngẩng đầu nhìn hắn, bóng đêm vằng vặc sau lưng hắn như tấm màn, trên đó treo một vầng trăng sáng, đôi mắt hắn như thể pha lê đen, le lói ánh sáng.
Thấy hắn có vẻ không nói đùa, ta lặng lẽ giấu đạn khói vào tay áo, hỏi: “Thật à?"
“Bổn vương đã nói thì sẽ không bao giờ nuốt lời!"
Tiểu Thất và Tiểu Lục đi tới bên cạnh ta, khẽ nói: “Chi bằng chúng ta cùng đi?"
Ta lạnh lùng nói: “Các ngươi ngu hả?"
Bắc Đấu Thất Tinh và Bát Tuấn vốn có thực lực tương đương, nhưng hôm nay chỉ còn Nhị Tinh và kẻ già yếu là ta đây.
“Đừng hòng giở chiêu trò gì nữa, bổn vương theo yêu cầu của nàng, nhưng nàng đừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của bổn vương!" Lời của Hạ Hầu Thương truyền gới theo gió đêm, lạnh buốt tựa băng, tất nhiên bọn ta cũng biết hắn nói được thì làm được.
Tiểu Thất và Tiểu Nhị trao đổi ánh mắt rồi nói với ta: “Bảo trọng."
Hai người ngầm nói cho ta biết, họ sẽ trở lại, sẽ cứu ta!
Họ vọt lên cao, phi thân nhảy lên nóc viện, sau mấy động tác bóng dáng đã lẩn khuất vào bóng đêm. Bát Tuấn giữ lời không hề nhúc nhích, chỉ lẳng lặng đứng cạnh Hạ Hầu Thương như tám bức tượng đá.
Hạ Hầu Thương cũng nhìn ta không chớp mắt, ta đành bỏ đoản đao ra khỏi cổ, thu đoản đao vào tay áo rồi nói: “Ta trở về với ngài."
Hắn thúc ngựa tiến lên, thoáng chốc đã đến trước mặt ta. Hắn nghiêng người, duỗi tay ôm chặt eo ta, nhấc ta lên ngựa của hắn.
Đợi tới lúc đầu ta hoạt động trở lại, ta đã bị hắn ôm trước ngực, tiếng vó ngựa rền vang, đèn lồng trong tay Bát Tuấn đã tắt, chín con ngựa lao khỏi căn viện như cơn gió lốc.
Trong đêm yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên như trống, cây cối hai bên lao vút ra sau như cơn gió. Hắn một tay cầm cương, một tay khác vòng ở eo ta, dường như sợ ta ngã, cằm còn chống trên đỉnh đầu ta, thỉnh thoảng cọ nhè nhẹ. Ta hơi lúng túng nên đành phải rướn lên trước tránh thân thể của hắn, nhưng tay hắn lại ôm chặt lấy ta, khiến ta không thể động đậy.
Y phục ta mặc vốn dày cộm, nhưng cách bao nhiêu lớp áo mà ta vẫn cảm thấy lồng ngực nóng hổi của hắn.
Nói thật thì ta hơi hoảng hốt, cho nên trong lúc hoảng hốt chợt phát hiện ra chúng ta đang trên đường đi tới Ly cung, ta lấy làm kinh hãi: “Vương gia, chúng ta đi đâu vậy?"
Gió núi gào thét bên tai, đáng nhẽ hắn không thể nghe thấy ta nói gì, nhưng hắn lại nghe rõ từng từ từng chữ, mở miệng nói: “Trở lại Ly cung, hôm nay còn chưa ngắm trăng xong đâu."
Bát Tuấn cưỡi ngựa bảo vệ hắn phải trái trước sau, dù ngựa của hắn có nhanh hay chậm thì vẫn giữ vững đội hình không hề rối loạn. Quân uy nghiêm ngặt như thế, người đi đường không thể không nhìn chăm chú. Có binh lính tuần tra định tiến lên hỏi, nhưng nhìn rõ phù hiệu phủ Ninh vương trên đầu ngựa bèn dừng bước, cúi người hành lễ theo quân chế Đại tướng. Ta nhìn thấy mà âm thầm kinh sợ, hắn đã không còn là vương gia nhàn tản nữa rồi.
Nhưng sao tự dưng hắn lại nổi hứng ngắm trăng vậy? Nhanh trở về phủ đi để ta được ngủ một giấc.
Lúc trước vào Ly cung ta ngồi kiệu, bây giờ được ôm trên ngựa nên có thể nhìn ngắm toàn bộ cảnh sắc xung quanh. Lưng chừng núi, ánh sáng mờ ảo phát ra từ ngọn đèn dầu ở Ly cung chiếu lên cây cối xung quanh tạo thành màu tím nhạt. Cánh cổng đỏ thẫm đã mở ra, chín con ngựa chạy vào như gió lốc, cung nhân quỳ xuống hành lễ, cụp mắt không dám nhìn.
Chín người cưỡi ngựa chạy băng băng, lao qua bốn cửa hai các, đến Vụ Thanh các mới dừng lại. Hắn ôm ta nhảy xuống, sai bảo: “Quan sát xung quanh."
Bát Tuấn bèn lặng lẽ cưỡi ngựa lui ra.
Ta biết, điều này có nghĩa họ sẽ ẩn nấp trong chỗ tối, coi chừng xung quanh.
Một mặt Vụ Thanh các nằm sát núi, sương mù dày đặc, dùng lớp lụa mỏng tang màu tím pha vàng che khuất, hơi nước trắng xóa len lỏi theo từng lớp lụa. Trong các có một hồ tắm rất lớn, đáy hồ lát gạch men, nhìn xuống từ mặt hồ trong veo, có thể thấy được gạch men được ghép thành một đóa hoa mẫu đơn màu đỏ, kiều diễm như đôi môi. Mặt hồ nghi ngút hơi nước, rõ ràng dẫn từ suối nước nóng bên cạnh.
Có cung nữ mặc chiếc váy lụa mỏng màu hồng nhạt bưng chất lỏng trong veo màu vàng lóng lánh đổ vào hồ, nước hồ lập tức phủ một lớp vàng nhạt như rượu.
Mùi hương thanh nhã thoảng đưa, dịu nhẹ mà không làm cho người ta sinh chán ghét, hơi nóng phảng phất bên mặt. Cung nữ dẫn đầu hành lễ với Hạ Hầu Thương rồi lui ra, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt mang vẻ xấu hổ. Bây giờ ta mới ngộ ra, Hạ Hầu Thương lại có thể ôm ta vào đây.
Ta vội giãy giụa, nói: “Vương gia xin buông tay."
Hắn thả ta xuống, cúi đầu nhìn viên gạch vuông vàng óng ánh dưới đất, nói với giọng điệu vô cùng thờ ơ: “Tắm nước nóng đi…."
“Cái gì?" Ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên, “Tại sao?"
“Nàng bỏ hết đoản đao giấu trong tay áo, vòng tay vàng, thoa cài tóc xuống đi… Hay là cần bổn vương đích thân giúp nàng?" Cuối cùng hắn không nhìn gạch dưới đất nữa, mỉm cười nhìn ta.
“Nhưng mà…."
Ta đã nói rõ rồi, ta không muốn hầu hạ hắn, bây giờ thân phận của ta là công chúa Thảo Thạch, nể mặt Quân Triển Ngọc, hắn sẽ phải tôn trọng ta. Ai biết hắn lại muốn ta trở thành thiếp thất của hắn mà không quan tâm tới sự trong trắng của ta chứ?
Cơn giận của ta bốc lên, nhưng lại bất lực. Nếu như phải cởi sạch thì vòng vàng trên cổ tay không thể sử dụng được nữa. Đối với ta mà nói, giết người chỉ như thái rau… Nhưng chuyện này…
“Người đâu, chuẩn bị rượu…." Thế nhưng hắn lại quay người đi tới phía sau tấm bình phong khắc hoa cạnh hồ. Nơi đó có một chiếc bàn vuông, trên bàn đặt ấm chén trà bằng sứ. Theo tiếng động phát ra từ sau tấm bình phong, hắn đã ngồi xuống, tự tay pha trà.
Có cung nữ bê một chiếc khay màu son với vài món thức ăn tới, đi ra sau tấm bình phong, đặt thức ăn lên bàn.
Họ nối đuôi nhau ra ngoài, váy lụa mỏng dài lướt qua sàn nhà không một hạt bụi, như một làn gió thơm.
Chỉ có ta ngơ ngác đứng bên cạnh hồ, nhìn nước hồ một lát rồi lại nhìn bình phong, cũng không hiểu rốt cuộc hắn muốn làm gì?
“Tắm xong rồi ra đây tiếp rượu bổn vương…" Giọng của Hạ Hầu Thương vang lên từ sau tấm bình phong, tiếng chiếc chén đặt lên bàn gỗ như tiếng kim loại va vào đá. Cuối cùng ta cũng hiểu rõ ý của hắn: Ta xuống tắm, còn hắn ăn uống sau tấm bình phong… Sao ta biết được ngươi có nhìn lén hay không chứ?
Beta: Chjcbjbj
Hạ Hầu Thương là người không thích bị uy hiếp. Lúc ở Tây Cương, tướng lĩnh dưới trướng hắn bị Xá Thiết Mộc bắt được, áp giải tới trước đoàn quân, muốn ngăn trở binh mã của hắn tiến lên. Hắn dùng chiếc roi ngựa trong tay chỉ vào tướng lĩnh kia, nói: “Bổn vương sẽ không để người nhà của ngươi phải lo cơm ăn áo mặc…."
Tướng lĩnh kia cắn lưỡi mà chết.
Nghe nói vị tướng lĩnh này đi theo hắn từ nhỏ.
Ta kề dao sắc lên cổ vốn không có ý định uy hiếp, tay trái lén lút lấy đạn khói từ trong tay áo, chuẩn bị ném xuống đất.
“Được, bổn vương đồng ý với nàng!"
Hắn đồng ý nhanh như vậy, giọng nói còn thoáng vẻ lo lắng, khiến ta hơi khó hiểu. Ngẩng đầu nhìn hắn, bóng đêm vằng vặc sau lưng hắn như tấm màn, trên đó treo một vầng trăng sáng, đôi mắt hắn như thể pha lê đen, le lói ánh sáng.
Thấy hắn có vẻ không nói đùa, ta lặng lẽ giấu đạn khói vào tay áo, hỏi: “Thật à?"
“Bổn vương đã nói thì sẽ không bao giờ nuốt lời!"
Tiểu Thất và Tiểu Lục đi tới bên cạnh ta, khẽ nói: “Chi bằng chúng ta cùng đi?"
Ta lạnh lùng nói: “Các ngươi ngu hả?"
Bắc Đấu Thất Tinh và Bát Tuấn vốn có thực lực tương đương, nhưng hôm nay chỉ còn Nhị Tinh và kẻ già yếu là ta đây.
“Đừng hòng giở chiêu trò gì nữa, bổn vương theo yêu cầu của nàng, nhưng nàng đừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của bổn vương!" Lời của Hạ Hầu Thương truyền gới theo gió đêm, lạnh buốt tựa băng, tất nhiên bọn ta cũng biết hắn nói được thì làm được.
Tiểu Thất và Tiểu Nhị trao đổi ánh mắt rồi nói với ta: “Bảo trọng."
Hai người ngầm nói cho ta biết, họ sẽ trở lại, sẽ cứu ta!
Họ vọt lên cao, phi thân nhảy lên nóc viện, sau mấy động tác bóng dáng đã lẩn khuất vào bóng đêm. Bát Tuấn giữ lời không hề nhúc nhích, chỉ lẳng lặng đứng cạnh Hạ Hầu Thương như tám bức tượng đá.
Hạ Hầu Thương cũng nhìn ta không chớp mắt, ta đành bỏ đoản đao ra khỏi cổ, thu đoản đao vào tay áo rồi nói: “Ta trở về với ngài."
Hắn thúc ngựa tiến lên, thoáng chốc đã đến trước mặt ta. Hắn nghiêng người, duỗi tay ôm chặt eo ta, nhấc ta lên ngựa của hắn.
Đợi tới lúc đầu ta hoạt động trở lại, ta đã bị hắn ôm trước ngực, tiếng vó ngựa rền vang, đèn lồng trong tay Bát Tuấn đã tắt, chín con ngựa lao khỏi căn viện như cơn gió lốc.
Trong đêm yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên như trống, cây cối hai bên lao vút ra sau như cơn gió. Hắn một tay cầm cương, một tay khác vòng ở eo ta, dường như sợ ta ngã, cằm còn chống trên đỉnh đầu ta, thỉnh thoảng cọ nhè nhẹ. Ta hơi lúng túng nên đành phải rướn lên trước tránh thân thể của hắn, nhưng tay hắn lại ôm chặt lấy ta, khiến ta không thể động đậy.
Y phục ta mặc vốn dày cộm, nhưng cách bao nhiêu lớp áo mà ta vẫn cảm thấy lồng ngực nóng hổi của hắn.
Nói thật thì ta hơi hoảng hốt, cho nên trong lúc hoảng hốt chợt phát hiện ra chúng ta đang trên đường đi tới Ly cung, ta lấy làm kinh hãi: “Vương gia, chúng ta đi đâu vậy?"
Gió núi gào thét bên tai, đáng nhẽ hắn không thể nghe thấy ta nói gì, nhưng hắn lại nghe rõ từng từ từng chữ, mở miệng nói: “Trở lại Ly cung, hôm nay còn chưa ngắm trăng xong đâu."
Bát Tuấn cưỡi ngựa bảo vệ hắn phải trái trước sau, dù ngựa của hắn có nhanh hay chậm thì vẫn giữ vững đội hình không hề rối loạn. Quân uy nghiêm ngặt như thế, người đi đường không thể không nhìn chăm chú. Có binh lính tuần tra định tiến lên hỏi, nhưng nhìn rõ phù hiệu phủ Ninh vương trên đầu ngựa bèn dừng bước, cúi người hành lễ theo quân chế Đại tướng. Ta nhìn thấy mà âm thầm kinh sợ, hắn đã không còn là vương gia nhàn tản nữa rồi.
Nhưng sao tự dưng hắn lại nổi hứng ngắm trăng vậy? Nhanh trở về phủ đi để ta được ngủ một giấc.
Lúc trước vào Ly cung ta ngồi kiệu, bây giờ được ôm trên ngựa nên có thể nhìn ngắm toàn bộ cảnh sắc xung quanh. Lưng chừng núi, ánh sáng mờ ảo phát ra từ ngọn đèn dầu ở Ly cung chiếu lên cây cối xung quanh tạo thành màu tím nhạt. Cánh cổng đỏ thẫm đã mở ra, chín con ngựa chạy vào như gió lốc, cung nhân quỳ xuống hành lễ, cụp mắt không dám nhìn.
Chín người cưỡi ngựa chạy băng băng, lao qua bốn cửa hai các, đến Vụ Thanh các mới dừng lại. Hắn ôm ta nhảy xuống, sai bảo: “Quan sát xung quanh."
Bát Tuấn bèn lặng lẽ cưỡi ngựa lui ra.
Ta biết, điều này có nghĩa họ sẽ ẩn nấp trong chỗ tối, coi chừng xung quanh.
Một mặt Vụ Thanh các nằm sát núi, sương mù dày đặc, dùng lớp lụa mỏng tang màu tím pha vàng che khuất, hơi nước trắng xóa len lỏi theo từng lớp lụa. Trong các có một hồ tắm rất lớn, đáy hồ lát gạch men, nhìn xuống từ mặt hồ trong veo, có thể thấy được gạch men được ghép thành một đóa hoa mẫu đơn màu đỏ, kiều diễm như đôi môi. Mặt hồ nghi ngút hơi nước, rõ ràng dẫn từ suối nước nóng bên cạnh.
Có cung nữ mặc chiếc váy lụa mỏng màu hồng nhạt bưng chất lỏng trong veo màu vàng lóng lánh đổ vào hồ, nước hồ lập tức phủ một lớp vàng nhạt như rượu.
Mùi hương thanh nhã thoảng đưa, dịu nhẹ mà không làm cho người ta sinh chán ghét, hơi nóng phảng phất bên mặt. Cung nữ dẫn đầu hành lễ với Hạ Hầu Thương rồi lui ra, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt mang vẻ xấu hổ. Bây giờ ta mới ngộ ra, Hạ Hầu Thương lại có thể ôm ta vào đây.
Ta vội giãy giụa, nói: “Vương gia xin buông tay."
Hắn thả ta xuống, cúi đầu nhìn viên gạch vuông vàng óng ánh dưới đất, nói với giọng điệu vô cùng thờ ơ: “Tắm nước nóng đi…."
“Cái gì?" Ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên, “Tại sao?"
“Nàng bỏ hết đoản đao giấu trong tay áo, vòng tay vàng, thoa cài tóc xuống đi… Hay là cần bổn vương đích thân giúp nàng?" Cuối cùng hắn không nhìn gạch dưới đất nữa, mỉm cười nhìn ta.
“Nhưng mà…."
Ta đã nói rõ rồi, ta không muốn hầu hạ hắn, bây giờ thân phận của ta là công chúa Thảo Thạch, nể mặt Quân Triển Ngọc, hắn sẽ phải tôn trọng ta. Ai biết hắn lại muốn ta trở thành thiếp thất của hắn mà không quan tâm tới sự trong trắng của ta chứ?
Cơn giận của ta bốc lên, nhưng lại bất lực. Nếu như phải cởi sạch thì vòng vàng trên cổ tay không thể sử dụng được nữa. Đối với ta mà nói, giết người chỉ như thái rau… Nhưng chuyện này…
“Người đâu, chuẩn bị rượu…." Thế nhưng hắn lại quay người đi tới phía sau tấm bình phong khắc hoa cạnh hồ. Nơi đó có một chiếc bàn vuông, trên bàn đặt ấm chén trà bằng sứ. Theo tiếng động phát ra từ sau tấm bình phong, hắn đã ngồi xuống, tự tay pha trà.
Có cung nữ bê một chiếc khay màu son với vài món thức ăn tới, đi ra sau tấm bình phong, đặt thức ăn lên bàn.
Họ nối đuôi nhau ra ngoài, váy lụa mỏng dài lướt qua sàn nhà không một hạt bụi, như một làn gió thơm.
Chỉ có ta ngơ ngác đứng bên cạnh hồ, nhìn nước hồ một lát rồi lại nhìn bình phong, cũng không hiểu rốt cuộc hắn muốn làm gì?
“Tắm xong rồi ra đây tiếp rượu bổn vương…" Giọng của Hạ Hầu Thương vang lên từ sau tấm bình phong, tiếng chiếc chén đặt lên bàn gỗ như tiếng kim loại va vào đá. Cuối cùng ta cũng hiểu rõ ý của hắn: Ta xuống tắm, còn hắn ăn uống sau tấm bình phong… Sao ta biết được ngươi có nhìn lén hay không chứ?
Tác giả :
Vân Ngoại Thiên Đô