Mị Sát
Chương 19-2
Cô vô ý thức nói ra suy nghĩ của mình trong chiều hôm nay, sau khi Sở Hành nghe xong, vòng tay qua trước ngực của cô, chợt không nặng không nhẹ bóp một cái.
Anh Túc kêu rên một tiếng, nghe được Sở Hành không nhanh không chậm mở miệng, giọng nói bình thường: “Mới có vài ngày, trong đầu đã nghĩ làm thế nào để giành lấy lợi ích cho nhà họ Tưởng rồi hả?"
Ý thức của Anh Túc chậm đi mấy giây mới ý thức được ý tứ trong câu nói này của anh, đáy lòng cảm thấy hoảng hốt, lập tức tỉnh táo lại.
Cả người Anh Túc lạnh lẽo, muốn nghĩ cách để giải thích, nhưng Sở Hành đã không cho cô thêm cơ hội. Áo choàng tắm rất nhanh đã bị lột ra, đưa đến bên miệng cô, chỉ nghe được anh lại mở miệng: “Cắn."
Anh Túc không chịu, quay mặt qua, gió lớn thổi tới từ của sổ lớn đang mở, làm cho cô run lên. Vậy mà rất nhanh cô đã không rảnh để bận tâm những việc bên ngoài như vậy nữa, Sở Hành đè ép cô, ngay sau đó liền đi vào từ phía sau.
Cái tư thế này khiến Anh Túc không nhịn được cắn chặt răng ‘hừ’ một tiếng. Nhưng cú va chạm tiếp theo, tiếng rên đã không thể tự chủ được tràn ra từ trong mũi, đứt quãng liên miên. Sở Hành bắt đầu tiến hành thì không nói lời nào, sau một lúc lại vào sâu hơn khiến Anh Túc “A" to một tiếng, cả người run rẩy, ngay lúc này liền cảm thấy Sở Hành đang cắn vành tai của cô, nhỏ giọng nói cho cô biết: “Cửa sổ còn chưa có đóng, em rên lớn như vậy, người khác nghe thì làm thế nào?"
Trong lòng Anh Túc giật mình, sờ tìm áo choàng tắm, kết quả bị Sở Hành ném quần áo qua một bên, hai tay cũng bị bắt chéo ra sau lưng. Anh Túc vùng vẫy, thì đôi tay đã bị trói chặt. Cô muốn uốn éo thân người dịch ra, thì một ngón trỏ thon dài đã đưa đến bên môi cô: “Ngậm lấy."
Một ngón tay không đủ để ngăn chặn toàn bộ tiếng rên phát ra từ trong cổ họng. Ngược lại ngón tay của Sở Hành cố ý khuấy đảo ở trong miệng cô, khiến Anh Túc rất khó chịu. Phát ra giọng mũi thật thấp, lại ướt át nũng nịu hơn so với vừa rồi nên càng thêm mập mờ và dâm đãng. Anh Túc nghe được thì đỏ bừng cả khuôn mặt, cảm thấy khó có thể chịu được, muốn phun ngón tay ra, nhưng lại không đủ sức.
Thủ đoạn của Sở Hành vẫn rất xảo quyết, dịu dàng không chịu thì liền bộc phát một sống hai chết. Sau đó Anh Túc nhăn mày lại, ngậm chặt miệng, đầu lưỡi liếm dọc theo ngón tay của Sở Hành rồi mút vào. Cứ như thế, rất nhanh đã nghe được Sở Hành "Ưmh" một tiếng, anh cúi đầu xuống, đẩy tóc cô ra, nhỏ giọng nói: “Sớm hiểu chuyện một chút không phải tốt hơn sao?"
Không biết qua bao lâu, Anh Túc bị Sở Hành ôm vào trong ngực, mặt đối mặt. Tốc độ dần dần tăng nhanh, cảm giác xâm nhập mãnh liệt, giọng nói của Anh Túc đã mang chútkhàn khàn, tóc bị đẩy đến sau tai, lung lay theo từng cái đung đưa. Ánh mắt van xin nhìn về phía Sở Hành, nhưng không hề được đáp lại.
Ngày hôm sau sau khi Anh Túc tỉnh lại, Sở Hành đã không có ở trong phòng. Cô thử từ từ ngồi dậy, liền mất chừng năm phút đồng hồ mới ngồi dậy được.
Anh Túc chống vách tường đi từng bước một, còn chưa đến phòng tắm, điện thoại đã vang lên, là Lộ Minh gọi đến, ấp úng nói: “Tiểu thư Anh Túc, bây giờ cô đang ở đâu?"
Anh Túc chạy tới công ty thì phòng là việc của cô đêm hôm trước rõ ràng vẫn còn ngay ngắn thì bây giờ đã bừa bãi lộn xộn khắp nơi. Ly trà, tài liệu, giá sách cũng bị hất xuống đất, có hai người vệ sĩ áo đen đang đứng bên cửa sổ, còn A Lương thì ôm cánh tay, hai chân vắt chéo ngồi trên ghế sa lon là vật duy nhất ở đây hoàn hảo không chút tổn hại nào nghe được tiếng động thì quay đầu lại, quan sát Anh Túc một lượt, trong giọng nói không nói chứa đầy mỉa mai: “Nghe nói tối hôm qua có người hết sức vui vẻ, không nghĩ tới buổi sáng hôm nay vẫn còn có thể bò được khỏi giường, thể lực của chị Anh Túc thật tốt làm sao."
Lộ Minh đứng ở một bên nghe thấy thì không nhịn được cảm thấy lúng túng, đưa tay lên che miệng ho nhẹ một tiếng, A Lương lại chuyển mắt qua, dáng vẻ cười như không cười: “Thái độ này của tổng giám đốc Lộ là có ý gì? Vừa rồi tôi không có nói người đàn ông thần bí tối hôm qua là anh. Nhưng cũng không ai nói chắc được, có người nói tối hôm qua tình hình chiến đấu rất kịch liệt, ai biết tối hôm qua trên giường của chị Anh Túc sẽ là hai hay là ba người đây?"
"Tiểu thư A Lương, xin hãy tự trọng." Rốt cuộc, sắc mặt của Lộ Minh cũng trầm xuống: “Những lời như thế không nên nói ra từ trong miệng cô."
"Anh có tư cách gì để dạy dỗ tôi chứ?" A Lương hừ một tiếng, lườm anh một cái, chậm rãi đi tới trước mặt Anh Túc, khóe mắt lộ ra ý xấu, đột nhiên vươn tay, kéo váy của Anh Túc xuống.
Anh Túc lấy tay che ngực đồng thời nhanh chóng nắm được cổ tay của cô ta, dùng sức một chút, A Lương liền thét lên một tiếng đau đớn, khi thu tay lại thì mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng.
A Lương lập tức rơi nước mắt, oán hận nhìn chằm chằm vào Anh Túc, lại cắn môi không dám nói một lời. Lộ Minh đứng ở một bên ho một tiếng, nói: “Tiểu thư A Lương nhanh đến nhờ bác sĩ kiểm tra một chút, nếu không cẩn thận bị gảy xương, vậy thì sẽ không dễ xử lý đâu."
Nước mắt A Lương rơi càng nhiều, hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, lớn tiếng nói: “Tôi đi nói với thiếu gia!"
Lời của cô vừa nói xong, thì có một giọng nói trầm trầm vang lên từ phía cửa: “Nói cho tôi biết cái gì."
Anh Túc kêu rên một tiếng, nghe được Sở Hành không nhanh không chậm mở miệng, giọng nói bình thường: “Mới có vài ngày, trong đầu đã nghĩ làm thế nào để giành lấy lợi ích cho nhà họ Tưởng rồi hả?"
Ý thức của Anh Túc chậm đi mấy giây mới ý thức được ý tứ trong câu nói này của anh, đáy lòng cảm thấy hoảng hốt, lập tức tỉnh táo lại.
Cả người Anh Túc lạnh lẽo, muốn nghĩ cách để giải thích, nhưng Sở Hành đã không cho cô thêm cơ hội. Áo choàng tắm rất nhanh đã bị lột ra, đưa đến bên miệng cô, chỉ nghe được anh lại mở miệng: “Cắn."
Anh Túc không chịu, quay mặt qua, gió lớn thổi tới từ của sổ lớn đang mở, làm cho cô run lên. Vậy mà rất nhanh cô đã không rảnh để bận tâm những việc bên ngoài như vậy nữa, Sở Hành đè ép cô, ngay sau đó liền đi vào từ phía sau.
Cái tư thế này khiến Anh Túc không nhịn được cắn chặt răng ‘hừ’ một tiếng. Nhưng cú va chạm tiếp theo, tiếng rên đã không thể tự chủ được tràn ra từ trong mũi, đứt quãng liên miên. Sở Hành bắt đầu tiến hành thì không nói lời nào, sau một lúc lại vào sâu hơn khiến Anh Túc “A" to một tiếng, cả người run rẩy, ngay lúc này liền cảm thấy Sở Hành đang cắn vành tai của cô, nhỏ giọng nói cho cô biết: “Cửa sổ còn chưa có đóng, em rên lớn như vậy, người khác nghe thì làm thế nào?"
Trong lòng Anh Túc giật mình, sờ tìm áo choàng tắm, kết quả bị Sở Hành ném quần áo qua một bên, hai tay cũng bị bắt chéo ra sau lưng. Anh Túc vùng vẫy, thì đôi tay đã bị trói chặt. Cô muốn uốn éo thân người dịch ra, thì một ngón trỏ thon dài đã đưa đến bên môi cô: “Ngậm lấy."
Một ngón tay không đủ để ngăn chặn toàn bộ tiếng rên phát ra từ trong cổ họng. Ngược lại ngón tay của Sở Hành cố ý khuấy đảo ở trong miệng cô, khiến Anh Túc rất khó chịu. Phát ra giọng mũi thật thấp, lại ướt át nũng nịu hơn so với vừa rồi nên càng thêm mập mờ và dâm đãng. Anh Túc nghe được thì đỏ bừng cả khuôn mặt, cảm thấy khó có thể chịu được, muốn phun ngón tay ra, nhưng lại không đủ sức.
Thủ đoạn của Sở Hành vẫn rất xảo quyết, dịu dàng không chịu thì liền bộc phát một sống hai chết. Sau đó Anh Túc nhăn mày lại, ngậm chặt miệng, đầu lưỡi liếm dọc theo ngón tay của Sở Hành rồi mút vào. Cứ như thế, rất nhanh đã nghe được Sở Hành "Ưmh" một tiếng, anh cúi đầu xuống, đẩy tóc cô ra, nhỏ giọng nói: “Sớm hiểu chuyện một chút không phải tốt hơn sao?"
Không biết qua bao lâu, Anh Túc bị Sở Hành ôm vào trong ngực, mặt đối mặt. Tốc độ dần dần tăng nhanh, cảm giác xâm nhập mãnh liệt, giọng nói của Anh Túc đã mang chútkhàn khàn, tóc bị đẩy đến sau tai, lung lay theo từng cái đung đưa. Ánh mắt van xin nhìn về phía Sở Hành, nhưng không hề được đáp lại.
Ngày hôm sau sau khi Anh Túc tỉnh lại, Sở Hành đã không có ở trong phòng. Cô thử từ từ ngồi dậy, liền mất chừng năm phút đồng hồ mới ngồi dậy được.
Anh Túc chống vách tường đi từng bước một, còn chưa đến phòng tắm, điện thoại đã vang lên, là Lộ Minh gọi đến, ấp úng nói: “Tiểu thư Anh Túc, bây giờ cô đang ở đâu?"
Anh Túc chạy tới công ty thì phòng là việc của cô đêm hôm trước rõ ràng vẫn còn ngay ngắn thì bây giờ đã bừa bãi lộn xộn khắp nơi. Ly trà, tài liệu, giá sách cũng bị hất xuống đất, có hai người vệ sĩ áo đen đang đứng bên cửa sổ, còn A Lương thì ôm cánh tay, hai chân vắt chéo ngồi trên ghế sa lon là vật duy nhất ở đây hoàn hảo không chút tổn hại nào nghe được tiếng động thì quay đầu lại, quan sát Anh Túc một lượt, trong giọng nói không nói chứa đầy mỉa mai: “Nghe nói tối hôm qua có người hết sức vui vẻ, không nghĩ tới buổi sáng hôm nay vẫn còn có thể bò được khỏi giường, thể lực của chị Anh Túc thật tốt làm sao."
Lộ Minh đứng ở một bên nghe thấy thì không nhịn được cảm thấy lúng túng, đưa tay lên che miệng ho nhẹ một tiếng, A Lương lại chuyển mắt qua, dáng vẻ cười như không cười: “Thái độ này của tổng giám đốc Lộ là có ý gì? Vừa rồi tôi không có nói người đàn ông thần bí tối hôm qua là anh. Nhưng cũng không ai nói chắc được, có người nói tối hôm qua tình hình chiến đấu rất kịch liệt, ai biết tối hôm qua trên giường của chị Anh Túc sẽ là hai hay là ba người đây?"
"Tiểu thư A Lương, xin hãy tự trọng." Rốt cuộc, sắc mặt của Lộ Minh cũng trầm xuống: “Những lời như thế không nên nói ra từ trong miệng cô."
"Anh có tư cách gì để dạy dỗ tôi chứ?" A Lương hừ một tiếng, lườm anh một cái, chậm rãi đi tới trước mặt Anh Túc, khóe mắt lộ ra ý xấu, đột nhiên vươn tay, kéo váy của Anh Túc xuống.
Anh Túc lấy tay che ngực đồng thời nhanh chóng nắm được cổ tay của cô ta, dùng sức một chút, A Lương liền thét lên một tiếng đau đớn, khi thu tay lại thì mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng.
A Lương lập tức rơi nước mắt, oán hận nhìn chằm chằm vào Anh Túc, lại cắn môi không dám nói một lời. Lộ Minh đứng ở một bên ho một tiếng, nói: “Tiểu thư A Lương nhanh đến nhờ bác sĩ kiểm tra một chút, nếu không cẩn thận bị gảy xương, vậy thì sẽ không dễ xử lý đâu."
Nước mắt A Lương rơi càng nhiều, hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, lớn tiếng nói: “Tôi đi nói với thiếu gia!"
Lời của cô vừa nói xong, thì có một giọng nói trầm trầm vang lên từ phía cửa: “Nói cho tôi biết cái gì."
Tác giả :
Chiết Hỏa Nhất Hạ