Mị Nhục Sinh Hương
Chương 6: Hạ gục tướng công ốm yếu (5)
Edit + Beta: Linxu
“A…. A a… Không được rồi… buông, buông… thiếp thân… ư ư …thiếp thân không chịu nổi…… ưm ưm … sâu quá…a a"
Thân thể mềm mại làn da trắng noãn như ngọc của nữ tử yếu ớt dựa vào trong ngực nam tử, da thịt trắng mịn trở nên phiếm hồng sáng bóng, mái tóc vừa đen dài vừa dày của nàng trải khắp thùng tắm. Một bên ngực to tròn của nàng bị nam nhân trước mặt cúi người ngậm lấy trong miệng, nụ hoa bị đầu lưỡi thô to đùa bỡn đến sưng lên, hai chân tuyết trắng đang dạng ra ngồi trên thân nam nhân, hoa huyệt bị dương cụ cứng rắn nóng rực tùy ý đâm vào chơi đùa. Bàn tay to của nam nhân thỉnh thoảng lại du tẩu bốn phía trên thân thể yêu kiều mềm mại ngát hương của nàng, chốc chốc lại xoa bóp hai mông tuyết trắng, thời điểm còn lại đa phần là dùng lực giữ chặt lấy vòng eo thon nhỏ không đầy nắm tay lay động qua lại, tùy theo động tác đâm vào của cự vật mà ra sức nghiền ép, kích thích nên từng đợt bọt nước.
Nếu như lúc này có thể tách nơi kết hợp vương đầy mật dịch của hai người ra hai bên mà nhìn trộm một chút, có thể thấy rõ cánh hoa mềm mại của nữ tử đã bị ma sát đến nỗi sưng lên, âm đạo lại càng bị chà đạp đến độ muốn rách da.
“Gia…. Gia… tha thiếp thân… chịu không…nổi… rồi A a a ~~~" tiếng ngâm nga yêu kiều của nữ tử khẽ biến đổi, nhất là âm cuối bị kéo ra thật dài, nghe hệt như tiếng mèo kêu thực quyến rũ khiến đáy lòng người ta ngứa ngáy không chịu được.
Lưu Dật cảm giác quả thật chính mình không thể nào yêu thương cho đủ tiểu yêu tinh đang ở trên người mình. Từ đêm viên phòng đó về sau, ngày ngày hắn đều hận không thể đem phân thân của mình chôn vào trong huyệt mê người tầng tầng lớp lớp kia rồi ở đó cả ngày. Đáng tiếc bệnh tình của hắn đã bình phục, ngày thường phải vội vàng xử lý chính sự, thể nên chỉ cần chờ tới lúc có cơ hội hắn liền đè Cố Minh Nguyệt xuống nghĩ muốn đâm vào cho chết nàng. Hôm nay khi hắn trở về phủ canh giờ vẫn còn rất sớm, hắn vừa trở lại liền đem vật nhỏ kia kéo vào phòng ngủ đè nàng lên trên nhuyễn tháp ở tiền sảnh rồi cởi sạch toàn bộ quần áo, tách mở đùi đẹp, tiểu huyệt vừa mở liền vội vàng đâm thẳng vào. “Tư" một tiếng, mị huyệt lập tức bị đâm xuyên suốt, quy đầu to lớn như trứng gà sung huyết từ hoa tâm đâm thẳng vào sâu trong tử cung mới miễn cưỡng dừng lại, vật nhỏ vừa nhẹ nhàng kêu rên thê thảm, máu huyết toàn thân hắn liền sôi trào sung sục. Côn thịt của hắn như ăn phải xuân dược mà căng cứng đến phát đau, thoải mái ra ra vào vào vài cái, ngay sau đó lại như đóng cọc dùng hết sức mà va chạm vào nữ tử nằm dưới mình, tiếng nhục thể va chạm vang lên phách phách truyền khắp phòng, hạ nhân trong viện đều có thể nghe rõ.
Lưu Dật vừa bắn xong một lần, nhìn Cố Minh Nguyệt bày ra vẻ mặt đáng thương hề hề van nài hắn, vành mắt mỹ nhân hồng hồng, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn hắn, hàm răng trắng nhỏ cắn lên đôi môi hồng nhuận ướt át. Từng sợi tóc dài ẩm ướt dính lên đôi gò má và trước ngực, đẹp tựa hoa lê đẫm mưa, quyến rũ mê người.
Nghĩ tới vật nhỏ cũng vừa mới phá thân xử nữ vài ngày, bản thân lại phóng túng dục vọng thế này trái lại đã làm khổ nàng, chẳng trách nàng mệt mỏi không chịu nổi như vậy. Tuy trong lòng cũng thấy thương nàng tuổi còn nhỏ, không chịu được chuyện phòng the thường xuyên như vậy, thế nhưng trên mặt lại không lộ chút nào, chỉ ôn nhu nhìn nàng dụ dỗ: “ Nương tử ngoan, mau gọi một tiếng phu quân cho ta nghe chút nào." Vừa nói lại vừa ra sức uy hiếp mạnh mẽ chọc lên trên, phần mu liền kín kẽ dán lên hoa huyệt nộn nộn sinh sinh kia, cự vật tráng kiện lập tức chen cả gốc rễ vào trong, đem hoa huyệt trong suốt vừa mới khép lại hung bạo căng lớn một chút.
Cố Minh Nguyệt nức nở một tiếng, nàng cảm giác mình sắp chống đỡ không nổi mà căng nứt ra rồi, hạ thân hàm chứa côn thịt truyền tới nhè nhẹ đau đớn. Lúc này đừng nói là kêu một tiếng phu quân, chỉ cần có thể khiến cho Lưu Dật mau mau tiết ra rồi ngừng lại thì có bảo nàng kêu ngàn lần vạn lần nàng cũng chịu.
“Phu quân~." Giọng nói của nữ tử uyển chuyển khiêu nhân, ngọt ngấy hết sức êm tai.
“Nương tử được vi phu nhập vào có thoải mái không?" Nam nhân ngoan tâm nhéo cặp mông lớn vểnh cao kia một cái, thấp giọng hỏi, động tác ngang hông cũng không có ngừng lại vẫn bảo trì tốc độ tần suất ra vào hữu lực.
“Thoải mái! Ưm ưm… Quả thực làm thiếp thân thoải mái muốn chết rồi…." Cố Minh Nguyệt vội vàng trả lời, nàng nào dám nói không thoải mái, oan gia này mà không cao hứng còn không phải không chịu buông tha nàng.
Lưu Dật nghe được vui vẻ, đẩy Cố Minh Nguyệt ra sau, dựa lưng vào thành bồn tắm, sau đó nâng mông lên lập tức từ trong nước đứng dậy. Cố Minh Nguyệt nào đâu biết được hắn lại đột nhiên đứng lên, ngay cả nửa người dưới bị côn thịt đâm vào cũng bị treo lơ lửng trên mặt nước, cảm giác không có điểm tựa buộc nàng phải quấn chặt hai chân ở ngang hông nam nhân, hai tay ngọc vội nắm lấy thành bồn. Nàng vừa căng thẳng, bụng dưới nhất thời dùng lực khiến cho côn thịt bị tiểu huyệt cắn chặt thêm ba phần, Lưu Dật gầm nhẹ một tiếng liền tăng tốc động tác ngang hông, hoa huyệt trong veo dính đầy mật dịch bị đỉnh lộng luân phiên nhanh chóng tiết ra bọt dịch trắng sữa, côn thịt ra vào mạnh mẽ không ngừng tạo tiếng vang thì thầm, toàn bộ hoa huyệt cùng với cự vật và bộ lông của nam nhân đều bị bọt dịch che kín.
“A a a a … Phu quân ~ phu quân ~" Tiểu mỹ nhân còn chưa kịp kêu khóc hạ thân liền bị dương cụ đẩy lên cao trào, ở trong tiểu huyệt cấp tốc co rút nam nhân vội nhanh chóng rút ra cắm vào liên tiếp mấy chục cái sau đó thở hổn hển thuận lời bắn ra lượng lớn tinh dịch, khiến cho cái bụng nhỏ tham ăn của nàng đều trướng cả lên.
Cố Minh Nguyệt mệt mỏi đến cả mí mắt đều không thể nâng lên được, bị người ôm lau khô thân thể xong liền mơ mơ màng màng ngủ mất. Thế tử gia tinh lực dư thừa, từ sau ngày viên phòng, ngày ngày đều muốn đi vào làm nàng ba bốn lần, mãi đến khi nàng khóc lóc cầu xin tha thứ mới chịu bỏ qua.
Lưu Dật trìu mến ngắm dung nhan tiểu kiều thê đang ngủ, nghĩ hắn có xem thế nào cũng cảm thấy hợp tâm thích ý. Hôn khuôn mặt phấn hồng sau kích tình còn chưa rút một cái, cũng không rút cự vật đã mềm phân nửa kia ra, ôm nàng nằm ngủ.
Sáng ngày thứ hai thức dậy hai người cũng lại ân ái một phen rồi mới rời giường.
Từ sau khi Tần vương thế tử bình phục, trong kinh thành đều lan truyền thế tử phi thành tâm cầu nguyện làm Phật tổ cảm động, khiến người đã gần đất xa trời như thế tử gia cũng đã khỏe mạnh. Thái hậu trong cung vốn lo cho thân thể tôn tử, nghe được tin tức vội cho y chính thái y viện đi phủ Tần vương xem xem, sau khi xác định tôn nhi thật sự đã tốt lên vui mừng quá đỗi, ban thưởng đủ loại dược liệu bồi bổ thân thể. Thái hậu cũng thẳng thắn khen ngợi Cố Minh Nguyệt là người có phúc khí, ban thưởng xuống không ít châu bảo trang sức cùng vải vóc quý hiếm. Tần vương phi biết hai người đã viên phòng, nhi tử của mình mỗi ngày đều hận không thể đem thê tử giữ ở bên người, xem con dâu cũng là người thỏa đáng, vợ chồng son tuy thân mật nhưng cũng không làm lỡ chính sự của thế tử, thế nên vẻ mặt đối với Cố Minh Nguyệt cũng ôn hòa hơn. Trong khoảng thời gian ngắn địa vị của Cố Minh Nguyệt ở Tần vương phủ cũng tăng cao, nàng lại không hề ỷ sủng mà kiêu, biết rõ Tần vương phi miễn vấn an mỗi ngày lại vẫn cẩn thận lui tới hầu hạ, cái miệng nhỏ nói lời thực vui vẻ, êm tai, mỗi khi cùng bà bà tán gẫu nói nhiều điều hay, cũng không cố ý khoe khoang kiến thức. Nguyên bản Tần vương phi chỉ nghe đồn đích tiểu thư con vợ cả Hầu phủ tài mạo song toàn, là một giai nhân thực xứng với nhi tử của mình, thật không nghĩ tới tam tiểu thư thứ xuất của Hầu phủ so với đích nữ này chỉ có hơn chứ không kém, thông minh sáng suốt lễ nghi quy củ đều là tốt nhất, làm cho người khác không thể soi mói ra một tia sai lầm. Con dâu tâm tư linh lung, kiến thức học vấn siêu đẳng, đối đãi với gia nhân đúng mực hệt như thế gia tông phụ đã chưởng gia nhiều năm, lại thêm tận tâm phụng dưỡng lấy lòng chính mình, dân dần đối với nàng cũng nhiều thêm một phần thật tâm.
Cố Minh Nguyệt biết chỉ như vậy còn chưa đủ, đích tỷ cỗ thân thể này là tài nữ vang danh kinh thành, từ sau ngày cập kê đại môn hầu phủ cũng bị người đến cầu thân giẫm nát, mà nàng trước khi xuất giá chỉ là một tiểu thư thứ xuất không có chút tiếng tăm gì, có chăng cũng chỉ là dung mạo khuynh thành chi sắc này mà thôi. Mấy ngày nay thế tử gia yêu thích sủng ái nàng, nàng đều xem trong mắt, nhưng nàng cũng rõ phần sủng ái này chủ yếu cũng là do dung nhan khuynh sắc này, cùng việc bản thân khắp nơi dựa theo hắn làm nũng lấy lòng mà ra, thế nên hắn mới nhất thời không buông tha thân thể nàng, chỉ cần nhìn hắn giả bệnh làm việc cho thái tử mà không lộ chút tiếng gió nào đã biết rõ một hai.
Tú sắc khả nhân (lấy sắc dụ người) sao có thể lâu dài được, vì hoàn thành nhiệm vụ Cố Minh Nguyệt muốn làm cho Lưu Dật hoàn toàn yêu chính mình đến mức không thể ly khai mới tính là được.
Kết quả là, Cố Minh Nguyệt xin Lưu Dật cho phép nàng ở trong thư phòng hầu hạ bút mực, vào lúc nam nhân gặp phải vài vấn đề khó bề xoay sở, vờ như thiên chân vô tà tình cờ nói vài câu, lời nói vui đùa của thiếu phụ khuê phòng nhiều lần lại nêu rõ yếu điểm, giúp hắn “thể hồ quán đỉnh" (nhận thêm nhiều điều tinh túy). Đôi lúc nhàn rỗi ngẫu nhiên viết vài chữ to, vẽ vài bức tranh cho thế tử gia, nét bút hữu lực, chữ viết thanh tú có khí khái, bút pháp lại càng có thần. Đây đều là những thứ Cố Minh Nguyệt luyện được từ lúc còn là Ngọc Hoa quận chúa mà ra. Đến Lưu Dật đều hô lên hắn đã nhặt được bảo vật rồi, trong lòng cũng có thêm kính ý với nàng, nghĩ đến trước kia tiểu kiều thê ở Hầu phủ hẳn là giấu tài để tránh đích nữ, từ đó lại càng thêm cưng chiều nàng không có giới hạn.
Thời điểm nàng còn là Ngọc Hoa quận chúa, Cố Minh Nguyệt cũng không biết các loại thêu thùa nữ hồng, dù sao việc vụn vặt này tự có tú nương đi làm, bản thân nàng chỉ cần toàn tâm quản gia là được. Thế nhưng Lục Thục Nghiên từ nhỏ sống ở Hầu phủ lại không được coi trọng, tài học lẫn giáo dưỡng đều thua xa tỷ tỷ Lục Uyển Thanh của nàng, bởi vậy đều hạ hết công sức lên nữ hồng, tú công của nàng thực tốt, đều dùng thêu vật phẩm xa hoa. Dẫu sao kiếp trước Cố Minh Nguyệt cũng được danh sư bày chỉ việc thêu thùa tuy không tinh nhưng cũng xem nhiều hiểu nhiều, tú nương dạy nàng lại am hiểu thêu song diện so với Lục Thục Nghiên tự nghĩ ra thêu chính là hai thứ cách biệt nhau không biết mấy dãy phố. Sau khi Cố Minh Nguyệt xuyên vào thân thể Lục Thục Nghiên, dựa vào công phu thêu thùa của nguyên chủ, may y phục làm áo vớ, khâu giầy làm hà bao đều dùng cách thêu song diện, đến cả người không biết gì về thêu thùa may vá như Lưu Dật xem y phục xong cũng vui mừng không thôi, cảm thấy kiều thê đối mình quả thực mười phần tâm ý, nguyên chỉ có năm phần thật tâm cũng phóng tới thập phần, dần dà liền thêm nhiều yêu kính, mở rộng tâm tư đối đãi Cố Minh Nguyệt.
Cố Minh Nguyệt hao hết tâm sức, hễ việc gì dính đến Lưu Dật dù chỉ là một điểm nhỏ nàng đều tự tay mình làm, quan tâm tỉ mỉ chu đáo, cố gắng làm thực hoàn mĩ. Nàng sẽ không để người khác cảm thấy nàng làm việc chỉ để lấy lòng khoe mẽ, chuyện phòng the cũng không phải lúc nào cũng thuận theo, ngẫu nhiên sẽ hờn dỗi tỏ tiểu tính tình khiến Lưu Dật cảm thấy hết sức thú vị. Vì vậy hai người tân hôn mấy tháng trời vẫn luôn ngọt ngào suôn sẻ khiến người khác ghen tị muốn chết.
Gần đây Lưu Dật cũng cảm giác rõ dường như bản thân càng ngày càng không thể ly khai tiểu thê tử của mình. Bất quá này cũng không có gì đáng kể, ai bảo tiểu bảo bối nhà hắn chẳng những xinh đẹp mị nhân, tâm tư cũng linh lung sắc sảo lại có một thân tài hoa như vậy. Nữ tử như nàng là trong vạn người cũng chỉ có một, gả đến nhà ai mà không được xem như châu ngọc để yêu thương để cưng chiều, đến chính mình cũng hận không thể đem nàng buộc ở lưng quần mang theo, một khắc cũng không rời.
Đêm nay, hai người vừa mây mưa nghỉ, Cố Minh Nguyệt nằm trong lòng nam nhân thở gấp, nghe hắn nhắc qua mấy ngày liền sẽ đến Trung thu yến trong cung.
“Tiểu bảo bối của ta cũng đã có mấy tháng không gặp người nhạc gia rồi nhỉ?" Lưu Dật vuốt ve mái tóc mềm mại như tơ của nàng nói.
“Ai nói không phải không đi được đâu ~" Mỹ nhân ngây thơ trừng mắt nhìn hắn, lại khiến hắn nghĩ tới lúc trước mình giả bệnh, lại mặt cũng chỉ đưa đi mấy xe lễ vật, nghe người ta nói ngày ấy ngay cả Cố Minh Nguyệt cũng không trở về, nhất định là nàng sợ một mình một người lại mặt sẽ bị người khác chỉ trỏ. Nghĩ đến đây, Lưu Dật lại cảm thấy đau lòng, hứa hẹn đợi đến Trung thu yến liền cùng thê tử đi bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu, nghĩ xong lại là một phen điên loan đảo phượng cùng nàng.
Phụ mẫu cổ thân thể Cố Minh Nguyệt xuyên vào này nguyên bản là di nương không được yêu thích, nguyên chủ cũng không thân cận với phụ thân hay mẹ cả nhiều. Trong lòng nàng tính toán đến trung thu việc thế tử gia cùng Lục Uyển Thanh gặp nhau là chuyện không thể nào ngăn cản được.
——— ———————
Tác giả nói:
Chương sau sẽ kết thúc nhiệm vụ này, sau đó bắt đầu tiến vào “Nha hoàn thông phòng của Thiếu gia"
Dưới đây tiến hành báo trước cốt truyện:
Mộ Cẩn Du là đích trưởng tử do thê tử nguyên phối của Quốc công gia sinh ra, hắn trời sinh tính tình phóng đãng phong lưu, ngày thường đều vấn vương bụi hoa tìm liễu, khi chơi gái tiêu tiền như nước, nổi danh là kẻ ăn chơi trác táng. Mộ Cẩn Du thừa kế khuôn mặt xinh đẹp từ thân mẫu, lang diễm độc tuyệt (Chàng trai đẹp vô song), thế gian không có người thứ hai, được các kỹ nữ thanh lâu sở quán gọi đùa là Vô Song công tử, hoặc là đàn lang. Đối với người này Quốc công gia hết sức thất vọng, nhưng lại vì hắn là kết tinh của nữ nhân ông yêu chân thành, rốt cuộc cũng không thỉnh chỉ phong cho tiểu nhi tử của kế thất thừa kế tước vị, đại khái là vẫn còn trông mong trưởng tử sẽ có lúc lãng tử quay đầu.
Đây là câu chuyện kể về việc Cố Minh Nguyệt bị mẹ kế dã tâm độc ác —— kế thất của quốc công gia muốn đưa cho Vô Song công tử làm nha hoàn thông phòng, sau đó nàng bỏ gian tà theo chính nghĩa, dùng toàn bộ bản lĩnh của mình rốt cục đã ôm được mỹ nam phúc hắc về nhà.
“A…. A a… Không được rồi… buông, buông… thiếp thân… ư ư …thiếp thân không chịu nổi…… ưm ưm … sâu quá…a a"
Thân thể mềm mại làn da trắng noãn như ngọc của nữ tử yếu ớt dựa vào trong ngực nam tử, da thịt trắng mịn trở nên phiếm hồng sáng bóng, mái tóc vừa đen dài vừa dày của nàng trải khắp thùng tắm. Một bên ngực to tròn của nàng bị nam nhân trước mặt cúi người ngậm lấy trong miệng, nụ hoa bị đầu lưỡi thô to đùa bỡn đến sưng lên, hai chân tuyết trắng đang dạng ra ngồi trên thân nam nhân, hoa huyệt bị dương cụ cứng rắn nóng rực tùy ý đâm vào chơi đùa. Bàn tay to của nam nhân thỉnh thoảng lại du tẩu bốn phía trên thân thể yêu kiều mềm mại ngát hương của nàng, chốc chốc lại xoa bóp hai mông tuyết trắng, thời điểm còn lại đa phần là dùng lực giữ chặt lấy vòng eo thon nhỏ không đầy nắm tay lay động qua lại, tùy theo động tác đâm vào của cự vật mà ra sức nghiền ép, kích thích nên từng đợt bọt nước.
Nếu như lúc này có thể tách nơi kết hợp vương đầy mật dịch của hai người ra hai bên mà nhìn trộm một chút, có thể thấy rõ cánh hoa mềm mại của nữ tử đã bị ma sát đến nỗi sưng lên, âm đạo lại càng bị chà đạp đến độ muốn rách da.
“Gia…. Gia… tha thiếp thân… chịu không…nổi… rồi A a a ~~~" tiếng ngâm nga yêu kiều của nữ tử khẽ biến đổi, nhất là âm cuối bị kéo ra thật dài, nghe hệt như tiếng mèo kêu thực quyến rũ khiến đáy lòng người ta ngứa ngáy không chịu được.
Lưu Dật cảm giác quả thật chính mình không thể nào yêu thương cho đủ tiểu yêu tinh đang ở trên người mình. Từ đêm viên phòng đó về sau, ngày ngày hắn đều hận không thể đem phân thân của mình chôn vào trong huyệt mê người tầng tầng lớp lớp kia rồi ở đó cả ngày. Đáng tiếc bệnh tình của hắn đã bình phục, ngày thường phải vội vàng xử lý chính sự, thể nên chỉ cần chờ tới lúc có cơ hội hắn liền đè Cố Minh Nguyệt xuống nghĩ muốn đâm vào cho chết nàng. Hôm nay khi hắn trở về phủ canh giờ vẫn còn rất sớm, hắn vừa trở lại liền đem vật nhỏ kia kéo vào phòng ngủ đè nàng lên trên nhuyễn tháp ở tiền sảnh rồi cởi sạch toàn bộ quần áo, tách mở đùi đẹp, tiểu huyệt vừa mở liền vội vàng đâm thẳng vào. “Tư" một tiếng, mị huyệt lập tức bị đâm xuyên suốt, quy đầu to lớn như trứng gà sung huyết từ hoa tâm đâm thẳng vào sâu trong tử cung mới miễn cưỡng dừng lại, vật nhỏ vừa nhẹ nhàng kêu rên thê thảm, máu huyết toàn thân hắn liền sôi trào sung sục. Côn thịt của hắn như ăn phải xuân dược mà căng cứng đến phát đau, thoải mái ra ra vào vào vài cái, ngay sau đó lại như đóng cọc dùng hết sức mà va chạm vào nữ tử nằm dưới mình, tiếng nhục thể va chạm vang lên phách phách truyền khắp phòng, hạ nhân trong viện đều có thể nghe rõ.
Lưu Dật vừa bắn xong một lần, nhìn Cố Minh Nguyệt bày ra vẻ mặt đáng thương hề hề van nài hắn, vành mắt mỹ nhân hồng hồng, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn hắn, hàm răng trắng nhỏ cắn lên đôi môi hồng nhuận ướt át. Từng sợi tóc dài ẩm ướt dính lên đôi gò má và trước ngực, đẹp tựa hoa lê đẫm mưa, quyến rũ mê người.
Nghĩ tới vật nhỏ cũng vừa mới phá thân xử nữ vài ngày, bản thân lại phóng túng dục vọng thế này trái lại đã làm khổ nàng, chẳng trách nàng mệt mỏi không chịu nổi như vậy. Tuy trong lòng cũng thấy thương nàng tuổi còn nhỏ, không chịu được chuyện phòng the thường xuyên như vậy, thế nhưng trên mặt lại không lộ chút nào, chỉ ôn nhu nhìn nàng dụ dỗ: “ Nương tử ngoan, mau gọi một tiếng phu quân cho ta nghe chút nào." Vừa nói lại vừa ra sức uy hiếp mạnh mẽ chọc lên trên, phần mu liền kín kẽ dán lên hoa huyệt nộn nộn sinh sinh kia, cự vật tráng kiện lập tức chen cả gốc rễ vào trong, đem hoa huyệt trong suốt vừa mới khép lại hung bạo căng lớn một chút.
Cố Minh Nguyệt nức nở một tiếng, nàng cảm giác mình sắp chống đỡ không nổi mà căng nứt ra rồi, hạ thân hàm chứa côn thịt truyền tới nhè nhẹ đau đớn. Lúc này đừng nói là kêu một tiếng phu quân, chỉ cần có thể khiến cho Lưu Dật mau mau tiết ra rồi ngừng lại thì có bảo nàng kêu ngàn lần vạn lần nàng cũng chịu.
“Phu quân~." Giọng nói của nữ tử uyển chuyển khiêu nhân, ngọt ngấy hết sức êm tai.
“Nương tử được vi phu nhập vào có thoải mái không?" Nam nhân ngoan tâm nhéo cặp mông lớn vểnh cao kia một cái, thấp giọng hỏi, động tác ngang hông cũng không có ngừng lại vẫn bảo trì tốc độ tần suất ra vào hữu lực.
“Thoải mái! Ưm ưm… Quả thực làm thiếp thân thoải mái muốn chết rồi…." Cố Minh Nguyệt vội vàng trả lời, nàng nào dám nói không thoải mái, oan gia này mà không cao hứng còn không phải không chịu buông tha nàng.
Lưu Dật nghe được vui vẻ, đẩy Cố Minh Nguyệt ra sau, dựa lưng vào thành bồn tắm, sau đó nâng mông lên lập tức từ trong nước đứng dậy. Cố Minh Nguyệt nào đâu biết được hắn lại đột nhiên đứng lên, ngay cả nửa người dưới bị côn thịt đâm vào cũng bị treo lơ lửng trên mặt nước, cảm giác không có điểm tựa buộc nàng phải quấn chặt hai chân ở ngang hông nam nhân, hai tay ngọc vội nắm lấy thành bồn. Nàng vừa căng thẳng, bụng dưới nhất thời dùng lực khiến cho côn thịt bị tiểu huyệt cắn chặt thêm ba phần, Lưu Dật gầm nhẹ một tiếng liền tăng tốc động tác ngang hông, hoa huyệt trong veo dính đầy mật dịch bị đỉnh lộng luân phiên nhanh chóng tiết ra bọt dịch trắng sữa, côn thịt ra vào mạnh mẽ không ngừng tạo tiếng vang thì thầm, toàn bộ hoa huyệt cùng với cự vật và bộ lông của nam nhân đều bị bọt dịch che kín.
“A a a a … Phu quân ~ phu quân ~" Tiểu mỹ nhân còn chưa kịp kêu khóc hạ thân liền bị dương cụ đẩy lên cao trào, ở trong tiểu huyệt cấp tốc co rút nam nhân vội nhanh chóng rút ra cắm vào liên tiếp mấy chục cái sau đó thở hổn hển thuận lời bắn ra lượng lớn tinh dịch, khiến cho cái bụng nhỏ tham ăn của nàng đều trướng cả lên.
Cố Minh Nguyệt mệt mỏi đến cả mí mắt đều không thể nâng lên được, bị người ôm lau khô thân thể xong liền mơ mơ màng màng ngủ mất. Thế tử gia tinh lực dư thừa, từ sau ngày viên phòng, ngày ngày đều muốn đi vào làm nàng ba bốn lần, mãi đến khi nàng khóc lóc cầu xin tha thứ mới chịu bỏ qua.
Lưu Dật trìu mến ngắm dung nhan tiểu kiều thê đang ngủ, nghĩ hắn có xem thế nào cũng cảm thấy hợp tâm thích ý. Hôn khuôn mặt phấn hồng sau kích tình còn chưa rút một cái, cũng không rút cự vật đã mềm phân nửa kia ra, ôm nàng nằm ngủ.
Sáng ngày thứ hai thức dậy hai người cũng lại ân ái một phen rồi mới rời giường.
Từ sau khi Tần vương thế tử bình phục, trong kinh thành đều lan truyền thế tử phi thành tâm cầu nguyện làm Phật tổ cảm động, khiến người đã gần đất xa trời như thế tử gia cũng đã khỏe mạnh. Thái hậu trong cung vốn lo cho thân thể tôn tử, nghe được tin tức vội cho y chính thái y viện đi phủ Tần vương xem xem, sau khi xác định tôn nhi thật sự đã tốt lên vui mừng quá đỗi, ban thưởng đủ loại dược liệu bồi bổ thân thể. Thái hậu cũng thẳng thắn khen ngợi Cố Minh Nguyệt là người có phúc khí, ban thưởng xuống không ít châu bảo trang sức cùng vải vóc quý hiếm. Tần vương phi biết hai người đã viên phòng, nhi tử của mình mỗi ngày đều hận không thể đem thê tử giữ ở bên người, xem con dâu cũng là người thỏa đáng, vợ chồng son tuy thân mật nhưng cũng không làm lỡ chính sự của thế tử, thế nên vẻ mặt đối với Cố Minh Nguyệt cũng ôn hòa hơn. Trong khoảng thời gian ngắn địa vị của Cố Minh Nguyệt ở Tần vương phủ cũng tăng cao, nàng lại không hề ỷ sủng mà kiêu, biết rõ Tần vương phi miễn vấn an mỗi ngày lại vẫn cẩn thận lui tới hầu hạ, cái miệng nhỏ nói lời thực vui vẻ, êm tai, mỗi khi cùng bà bà tán gẫu nói nhiều điều hay, cũng không cố ý khoe khoang kiến thức. Nguyên bản Tần vương phi chỉ nghe đồn đích tiểu thư con vợ cả Hầu phủ tài mạo song toàn, là một giai nhân thực xứng với nhi tử của mình, thật không nghĩ tới tam tiểu thư thứ xuất của Hầu phủ so với đích nữ này chỉ có hơn chứ không kém, thông minh sáng suốt lễ nghi quy củ đều là tốt nhất, làm cho người khác không thể soi mói ra một tia sai lầm. Con dâu tâm tư linh lung, kiến thức học vấn siêu đẳng, đối đãi với gia nhân đúng mực hệt như thế gia tông phụ đã chưởng gia nhiều năm, lại thêm tận tâm phụng dưỡng lấy lòng chính mình, dân dần đối với nàng cũng nhiều thêm một phần thật tâm.
Cố Minh Nguyệt biết chỉ như vậy còn chưa đủ, đích tỷ cỗ thân thể này là tài nữ vang danh kinh thành, từ sau ngày cập kê đại môn hầu phủ cũng bị người đến cầu thân giẫm nát, mà nàng trước khi xuất giá chỉ là một tiểu thư thứ xuất không có chút tiếng tăm gì, có chăng cũng chỉ là dung mạo khuynh thành chi sắc này mà thôi. Mấy ngày nay thế tử gia yêu thích sủng ái nàng, nàng đều xem trong mắt, nhưng nàng cũng rõ phần sủng ái này chủ yếu cũng là do dung nhan khuynh sắc này, cùng việc bản thân khắp nơi dựa theo hắn làm nũng lấy lòng mà ra, thế nên hắn mới nhất thời không buông tha thân thể nàng, chỉ cần nhìn hắn giả bệnh làm việc cho thái tử mà không lộ chút tiếng gió nào đã biết rõ một hai.
Tú sắc khả nhân (lấy sắc dụ người) sao có thể lâu dài được, vì hoàn thành nhiệm vụ Cố Minh Nguyệt muốn làm cho Lưu Dật hoàn toàn yêu chính mình đến mức không thể ly khai mới tính là được.
Kết quả là, Cố Minh Nguyệt xin Lưu Dật cho phép nàng ở trong thư phòng hầu hạ bút mực, vào lúc nam nhân gặp phải vài vấn đề khó bề xoay sở, vờ như thiên chân vô tà tình cờ nói vài câu, lời nói vui đùa của thiếu phụ khuê phòng nhiều lần lại nêu rõ yếu điểm, giúp hắn “thể hồ quán đỉnh" (nhận thêm nhiều điều tinh túy). Đôi lúc nhàn rỗi ngẫu nhiên viết vài chữ to, vẽ vài bức tranh cho thế tử gia, nét bút hữu lực, chữ viết thanh tú có khí khái, bút pháp lại càng có thần. Đây đều là những thứ Cố Minh Nguyệt luyện được từ lúc còn là Ngọc Hoa quận chúa mà ra. Đến Lưu Dật đều hô lên hắn đã nhặt được bảo vật rồi, trong lòng cũng có thêm kính ý với nàng, nghĩ đến trước kia tiểu kiều thê ở Hầu phủ hẳn là giấu tài để tránh đích nữ, từ đó lại càng thêm cưng chiều nàng không có giới hạn.
Thời điểm nàng còn là Ngọc Hoa quận chúa, Cố Minh Nguyệt cũng không biết các loại thêu thùa nữ hồng, dù sao việc vụn vặt này tự có tú nương đi làm, bản thân nàng chỉ cần toàn tâm quản gia là được. Thế nhưng Lục Thục Nghiên từ nhỏ sống ở Hầu phủ lại không được coi trọng, tài học lẫn giáo dưỡng đều thua xa tỷ tỷ Lục Uyển Thanh của nàng, bởi vậy đều hạ hết công sức lên nữ hồng, tú công của nàng thực tốt, đều dùng thêu vật phẩm xa hoa. Dẫu sao kiếp trước Cố Minh Nguyệt cũng được danh sư bày chỉ việc thêu thùa tuy không tinh nhưng cũng xem nhiều hiểu nhiều, tú nương dạy nàng lại am hiểu thêu song diện so với Lục Thục Nghiên tự nghĩ ra thêu chính là hai thứ cách biệt nhau không biết mấy dãy phố. Sau khi Cố Minh Nguyệt xuyên vào thân thể Lục Thục Nghiên, dựa vào công phu thêu thùa của nguyên chủ, may y phục làm áo vớ, khâu giầy làm hà bao đều dùng cách thêu song diện, đến cả người không biết gì về thêu thùa may vá như Lưu Dật xem y phục xong cũng vui mừng không thôi, cảm thấy kiều thê đối mình quả thực mười phần tâm ý, nguyên chỉ có năm phần thật tâm cũng phóng tới thập phần, dần dà liền thêm nhiều yêu kính, mở rộng tâm tư đối đãi Cố Minh Nguyệt.
Cố Minh Nguyệt hao hết tâm sức, hễ việc gì dính đến Lưu Dật dù chỉ là một điểm nhỏ nàng đều tự tay mình làm, quan tâm tỉ mỉ chu đáo, cố gắng làm thực hoàn mĩ. Nàng sẽ không để người khác cảm thấy nàng làm việc chỉ để lấy lòng khoe mẽ, chuyện phòng the cũng không phải lúc nào cũng thuận theo, ngẫu nhiên sẽ hờn dỗi tỏ tiểu tính tình khiến Lưu Dật cảm thấy hết sức thú vị. Vì vậy hai người tân hôn mấy tháng trời vẫn luôn ngọt ngào suôn sẻ khiến người khác ghen tị muốn chết.
Gần đây Lưu Dật cũng cảm giác rõ dường như bản thân càng ngày càng không thể ly khai tiểu thê tử của mình. Bất quá này cũng không có gì đáng kể, ai bảo tiểu bảo bối nhà hắn chẳng những xinh đẹp mị nhân, tâm tư cũng linh lung sắc sảo lại có một thân tài hoa như vậy. Nữ tử như nàng là trong vạn người cũng chỉ có một, gả đến nhà ai mà không được xem như châu ngọc để yêu thương để cưng chiều, đến chính mình cũng hận không thể đem nàng buộc ở lưng quần mang theo, một khắc cũng không rời.
Đêm nay, hai người vừa mây mưa nghỉ, Cố Minh Nguyệt nằm trong lòng nam nhân thở gấp, nghe hắn nhắc qua mấy ngày liền sẽ đến Trung thu yến trong cung.
“Tiểu bảo bối của ta cũng đã có mấy tháng không gặp người nhạc gia rồi nhỉ?" Lưu Dật vuốt ve mái tóc mềm mại như tơ của nàng nói.
“Ai nói không phải không đi được đâu ~" Mỹ nhân ngây thơ trừng mắt nhìn hắn, lại khiến hắn nghĩ tới lúc trước mình giả bệnh, lại mặt cũng chỉ đưa đi mấy xe lễ vật, nghe người ta nói ngày ấy ngay cả Cố Minh Nguyệt cũng không trở về, nhất định là nàng sợ một mình một người lại mặt sẽ bị người khác chỉ trỏ. Nghĩ đến đây, Lưu Dật lại cảm thấy đau lòng, hứa hẹn đợi đến Trung thu yến liền cùng thê tử đi bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu, nghĩ xong lại là một phen điên loan đảo phượng cùng nàng.
Phụ mẫu cổ thân thể Cố Minh Nguyệt xuyên vào này nguyên bản là di nương không được yêu thích, nguyên chủ cũng không thân cận với phụ thân hay mẹ cả nhiều. Trong lòng nàng tính toán đến trung thu việc thế tử gia cùng Lục Uyển Thanh gặp nhau là chuyện không thể nào ngăn cản được.
——— ———————
Tác giả nói:
Chương sau sẽ kết thúc nhiệm vụ này, sau đó bắt đầu tiến vào “Nha hoàn thông phòng của Thiếu gia"
Dưới đây tiến hành báo trước cốt truyện:
Mộ Cẩn Du là đích trưởng tử do thê tử nguyên phối của Quốc công gia sinh ra, hắn trời sinh tính tình phóng đãng phong lưu, ngày thường đều vấn vương bụi hoa tìm liễu, khi chơi gái tiêu tiền như nước, nổi danh là kẻ ăn chơi trác táng. Mộ Cẩn Du thừa kế khuôn mặt xinh đẹp từ thân mẫu, lang diễm độc tuyệt (Chàng trai đẹp vô song), thế gian không có người thứ hai, được các kỹ nữ thanh lâu sở quán gọi đùa là Vô Song công tử, hoặc là đàn lang. Đối với người này Quốc công gia hết sức thất vọng, nhưng lại vì hắn là kết tinh của nữ nhân ông yêu chân thành, rốt cuộc cũng không thỉnh chỉ phong cho tiểu nhi tử của kế thất thừa kế tước vị, đại khái là vẫn còn trông mong trưởng tử sẽ có lúc lãng tử quay đầu.
Đây là câu chuyện kể về việc Cố Minh Nguyệt bị mẹ kế dã tâm độc ác —— kế thất của quốc công gia muốn đưa cho Vô Song công tử làm nha hoàn thông phòng, sau đó nàng bỏ gian tà theo chính nghĩa, dùng toàn bộ bản lĩnh của mình rốt cục đã ôm được mỹ nam phúc hắc về nhà.
Tác giả :
Tô Nặc Cẩm