Mị Nhục Sinh Hương
Chương 41: Cha của con dâu nuôi từ bé -2-
Nhà của Tạ Lãng là căn nhà gỗ đơn sơ có vài gian, nằm bên dòng suối nhỏ trong sơn cốc.
Đây là một nơi vô cùng u tĩnh*, non xanh nước biếc, phô cẩm điệp thúy**, dòng nước suối trong xanh như ngọc từ nơi tuyết đọng trên đỉnh núi hòa tan chảy xuống, tạo thành một dòng suối chảy dài ra bên ngoài sơn cốc.
*u tĩnh: u nhã tĩnh mịch.
** phô cẩm điệp thúy: dãy dãy cây rừng trùng điệp xanh mướt rực rỡ như dải gấm.
Cố Minh Nguyệt đi theo sau phía sau nam nhân, trên đường về nhà bắt đầu xem nội dung vở kịch thật nhanh. Lần này khi thâm nhập vào cơ thể nhân vật, tâm tình nàng bị vây trong trạng thái cực kỳ tồi tệ, cho nên chỉ quét sơ qua vài nội dung quan trọng của vở kịch, để mình biểu hiện không đến nỗi quá khác lại khiến cho Tạ Lãng hoài nghi.
Thật ra nàng cần phải cảm ơn thời điểm xuyên qua lần này, mình có thể nương danh nghĩa Tạ Chương mà khóc một trận thật lớn thật thỏa mãn, trút hết tất cả tâm tình tiêu cực ra ngoài, thật có thể nói đó cũng là một chuyện tốt.
Đối với bi thương và hoài cảm đã trải qua, đối với tơ tình và tưởng nhớ với riêng người kia, tất cả đều để theo nước mắt chảy đi hết.
Sau khi khóc xong, nàng mới có thể lên tinh thần làm nhiệm vụ từ đầu. Cố Minh Nguyệt tự tưởng tượng rằng mình là một cỗ máy để hoàn thành nhiệm vụ, không có thương cảm khổ sở vui sướng đau lòng vân vân gì cả, thoát khỏi thất tình lục dục, chỉ vì một mục tiêu mà không ngừng tiến về phía trước, không cần có ý thức của con người, lấy tất cả những gì có thể dùng của bản thân ra để sử dụng.
Cố Minh Nguyệt sớm nên như vậy mới phải, rõ ràng cần phải ôm cảm giác giác ngộ này ngay từ phút đầu tiên chấp nhận làm nhiệm vụ, nhưng bản thân nàng lại không thể buông tay, kết quả khiến cho nàng nếm được thống khổ và tuyệt vọng khắc cốt minh tâm.
Nếu thời gian có thể đảo ngược, nếu nhiệm vụ có thể làm lại, nếu nàng còn có thể nhìn thấy người kia thêm lần nữa... Cố Minh Nguyệt cảm giác lòng nàng dần trở nên lạnh lẽo cứng rắn hơn, cả người trở nên bình tĩnh như thường tới quỷ dị.
Không phải cũng chỉ là một người đàn ông thôi sao.... Một người lòng như tro nguội, sử dụng thân thể của chính mình, lên chấp hành nhiệm vụ mới có thể làm ít công to.
Không coi mình là người, còn cần cố kỵ gì nữa chứ?
Ở trong đầu Cố Minh Nguyệt cẩn thận suy tính nội dung vở kịch gốc, nữ nhân Tạ Lãng lấy là Huệ Nương, kế thất mà một vị phú thương lấy về nhà, tuổi tác vừa 20 có lẻ, dáng dấp kiều diễm ướt át, yểu điệu yêu kiều, lúc nói chuyện uốn éo ỏn ẻn vô cùng, ngọt ngào như mật đường, rất dễ khiến nam nhân mê thích. Huệ Nương gả vào nhà gã phú thương không tới hai năm liền trở thành quả phụ, bởi vì ả có thủ đoạn đối phó với nam nhân rất cao, gia sản phu gia lớn như vậy cũng bị ả nắm hết trong tay, cuộc sống hằng ngày cực kỳ thư thái vui sướng.
Sau khi Huệ Nương trở thành quả phụ, nhanh chóng bán tất cả gia sản của cải lấy tiền mặt, phân tán người hầu trong nhà phú thương, sau đó lại tới chỗ bán hạ nhân mua chọn thêm không ít hạ nhân, dẫn bọn họ chuyển tới thành Quý Giang, chính là thị trấn chỗ Tạ Lãng và Tạ Y ở. Ả đặt mua một khu đại trạch lớn, ngày thường còn thích quyến rũ mấy vị mỹ thiếu niên có tướng mạo vóc người đẹp đẽ trong thành Quý Giang, lên giường trình diễn tiết mục mây mưa xuân sắc. Huệ Nương ngược lại cũng lớn mật, ngôn hành cử chỉ tùy tâm sở dục, thường xuyên uống rượu hành lạc với bọn nam tử ngay trong đình viện, không chút cố kỵ danh tiếng bên ngoài của mình. Hiện nay thế đạo lại hỗn loạn, thế lực vùng Trung Nguyên chia cắt khắp nơi tạo thành 16 quốc gia lớn nhỏ, quốc gia thống nhất ngày trước đã không còn tồn tại nữa, nơi nơi rối loạn, phụ cận biên giới thường xảy ra đấu tranh trực diện, chinh chiến không ngừng, vì tránh né chiến loạn quy mô lớn mọi người di chuyển khắp nơi, lòng người bàng hoàng hỗn loạn bất an, mạng người như cỏ rác.
Ở dưới thế đạo như vậy, thế giới nội tâm mọi người chất chứa đầy sợ hãi buồn rầu, vì vậy có nhiều người dứt bỏ lý lẽ giáo dục cùng mọi ràng buộc, ngôn hành cử chỉ phóng khoáng không kềm chế được, thẳng thắn cởi mở, đệ tử kẻ sĩ thích ngồi tán dóc huyền học và ở ẩn nơi sơn thủy phía tây, tìm cách giải phóng tinh thần tới cực hạn nhất, tư tưởng tự do, biểu lộ ra tình cảm yêu thương nồng nhiệt với sinh mạng ngắn ngủi.
Đây là kiểu hôm nay có rượu hôm nay say, thế nhân truy tìm tận hưởng lạc thú trước mắt của thời đại, mọi người quý trọng mình, đối với thú vui cái đẹp và việc hưởng lạc theo đuổi tình yêu quả thật tới tình trạng trước không có, sau này cũng không. Huệ Nương dựa vào việc mình là mỹ nhân lẳng lơ động lòng người, bên trong cũng có chút tài học, vì vậy rất được nam tử trẻ tuổi hoan nghênh. Có thể cùng mỹ nhân thưởng tâm duyệt mục làm chuyện vui sướng, chuyện đẹp như thế, cớ sao không làm?
Bất đồng với thứ dân, nhà giàu sĩ tộc cực kỳ coi trọng dòng dõi bộ mặt, giữ vững huyết thống cao quý mới là cái chính, bởi vậy đối với thứ nữ thứ tử huyết thống thấp hèn trong gia tộc nhẹ thì hoàn toàn chọn lựa thái độ bỏ qua bỏ mặc, nặng thì đối đãi với bọn hắn như kẻ hầu người hạ trong nhà. Tạ Lãng vì bị hãm hại không thể không ẩn cư núi rừng, phần lớn thời gian về sau đều ở đây tự mình nuôi nấng hai đứa bé, không hề giao lưu tiếp xúc với thanh niên phụ nữ, không khác nhà sư khổ hạnh không gần nữ sắc chút nào.
Gặp phải tình huống như thế này, một ngày nọ Huệ Nương mỹ mạo đa tình tiến vào núi rừng dạo chơi ngắm cảnh sơn thuỷ, trong lúc ngắm cảnh ả và gia đinh nha hoàn bị lạc, lạc đường trong rừng, trong lúc vô tình càng chạy lại càng vào sâu, đi tới phụ cận dòng suối nhỏ của sơn cốc. Bên dòng suối ả không cẩn thận bị rắn nước có độc cắn bị thương, sau đó Tạ Lãng như thiên thần lâm thế xuất hiện, dùng miệng hút máu độc ra giúp ả, rồi cõng ả về nhà cẩn thận rửa sạch băng bó vết thương.
Tạ Lãng không giống với nam nhân trong thẩm mỹ quan đương thời, mỹ nam đương thời đa phần là mặt trắng như ngọc khắc, thân hình gầy yếu có cảm giác trơ xương, trong lúc bước đi tay áo tung bay, thật giống như có thể đứng trước gió bay luôn, mà thân hình Tạ Lãng cao lớn khoẻ mạnh, toàn thân tràn đầy vẻ đẹp lực lượng nam tính, thân là thợ săn diện mạo anh tuấn vả lại ngôn hành cử chỉ không thô tục chút nào, khiến cho Huệ Nương vừa gặp đã thương, yêu vóc người kiện mỹ và dáng vẻ lạnh như băng cùng gương mặt không cảm xúc của hắn, trong lúc dưỡng thương đi khiêu khích trêu chọc tất nhiên là khỏi nói. Tạ Lãng trống trải đã quá lâu, bình thường đâu chịu nổi mỹ nhân ân thành thục phong vận bực này, hai người thường xuyên qua lại dĩ nhiên quan hệ tốt lên.
Vì vậy nội dung vở kịch phần sau cũng cũ rích như mấy chuyện khác, Huệ Nương tái giá, Tạ Lãng dẫn Tạ Y vào đại trạch thành Quý Giang. Huệ Nương nhìn thấy dưỡng nữ còn mỹ mạo hơn mình rất nhiều, trong lòng cảm thấy chướng mắt, lại tiện thể lập mưu với người khác viện cớ hứa gả Tạ Y cho một gia đình bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, phu quân có sở thích giày vò nữ tử cho hành hạ đến chết. Tạ Y gả đi không bao lâu thì mắc “Bệnh cấp tính" rồi chết, đối với nguyên nhân cái chết chân thực của nàng Tạ Lãng vẫn chẳng hay biết, không biết chút chuyện gì.
Tục ngữ nói có mẹ kế thì có bố dượng, đây quả là chân lý đích thực tuyên cổ bất biến.
Thân thể hiện tại của Cố Minh Nguyệt mới mười hai xuân xanh, đã có dáng vẻ nụ hoa chờ nở của thiếu nữ. Lúc này Huệ Nương vừa mới gả cho phú thương, nội dung vở kịch vẫn chưa triển khai, tạo cho nàng không gian đầy đủ để thi triển.
Nàng quyết tâm sử dụng sự quý trọng đối với thân nhân của Tạ Lãng, tiến hành chính sách thân mật tử triền lạn đả với hắn. Lúc này nàng phải thay đổi cảm nhận đối với nàng của Tạ Lãng, từ một dưỡng nữ, một đứa bé, đến người có thể được hắn giữ trong lòng, là nữ nhân hắn có thể dùng thân thể ôm ấp.
Cố Minh Nguyệt cúi đầu nhìn thân thể nhỏ bé của bản thân, quyết định liều mạng, lolita phối với đại thúc, cho tới nay cũng đều khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ. Tương tự ấu nữ, vừa dậy thì không lâu, thân thể hồn nhiên hoàn mỹ, lại càng có thể kích thích tính dục của nam nhân, khiến cho một tiểu nữ hài ở dưới thân mình hoàn toàn nở rộ, dùng phương pháp yêu thương của mình tiến hành chăm sóc dạy bảo nàng, cuối cùng khiến cho hồn xác của hai người kết hợp vô cùng phù hợp, trong tiềm thức rất nhiều nam nhân đều mong muốn có thể có một cơ hội như vậy.
Đây là cơ hội ngàn năm một thuở, rất nhanh thôi Tạ Lãng cũng hưởng thụ thích thú rồi.
Tọa lạc ở một bên gian nhà cạnh dòng suối bên trong sơn cốc, là hàng rào quấn bụi gai dùng tảng đá và đầu gỗ xây lên ốc xá đơn sơ. Tuy rằng nhìn cực kỳ sơ sài, nhưng kiến tạo cực kỳ rắn chắc bền vững. Đình viện bên trong được hàng rào vây quanh trồng không ít trúc xanh và hoa, gió nhẹ ngày ấm, trúc xanh đong đưa vang xào xạt, đi vào trong sân Cố Minh Nguyệt cảm nhận được mùi hoa dào dạt.
Tạ Lãng đưa Cố Minh Nguyệt về nơi ở sau, lại cầm trang bị săn thú lên, ra khỏi nhà vào núi mưu sinh.
Căn phòng Cố Minh Nguyệt ở liên kết với chánh đường trong phòng bên phải, căn phòng bên trái chánh đường từng là nơi ở của Tạ Chương – vị hôn phu chưa từng gặp mặt liền qua đời của cổ thân thể này. Phía sau nhà chính hợp với phòng bếp, lối vào bên ngoài liên kết nhà chính với phòng bếp còn có một cửa nhỏ nối thẳng với vườn rau trong hậu viện và một gian nhỏ để đặt củi lửa, Tạ Lãng đào một mương dẫn nước từ ngoài suối chảy về, ngày ngày nấu cơm nấu nước đun thuốc cực kỳ thuận tiện.
Cố Minh Nguyệt nhìn mỗi nơi một chút, gia cụ và đồ dùng trong phòng đều chế tạo thành từ một mảnh gỗ và cây trúc, mặt trên còn lưu lại rất nhiều dấu vết thủ công, chất liệu gỗ tự nhiên không mất tính hoang dã, chắc là tự Tạ Lãng chế luyện. Chỗ ở của Tạ Lãng là một gian sương phòng đơn độc, lối vào dựa sát sân trong, gian phòng không lớn không nhỏ, dọn dẹp sạch sẽ chỉnh tề, cạnh cửa để một ít vũ khí thoạt nhìn hàn quang lập lòe, nếu có dã thú đột nhập phòng hộ của hàng rào, hắn có thể cầm vũ khí tốt đi ra ngoài giải quyết trước tiên.
Khéo tay, giàu lòng thương, trầm mặc ít nói tăng thêm khuôn mặt tê liệt của nam thanh niên lớn tuổi, nhất định sẽ rất được nữ tính của thế giới nhiệm vụ lúc trước hoan nghênh, Cố Minh Nguyệt âm thầm gật đầu.
Từ sáng đến tối, nàng ở trong nhà cà cọ rửa giặt cọ rửa cộng với may vá bồi bổ trôi qua. Bình thường Tạ Y cũng biết thêu vài chiếc khăn cùng giải quyết khâu da lông dã thú lại, để như vậy Tạ Lãng đưa tới chợ bán, cũng có thể thu thêm một khoản thu nhập không nhỏ, đổi lấy nhu yếu phẩm cùng gạo và mì sinh sống. Cố Minh Nguyệt nhìn thêu công và đường may của Tạ Y một chút, phát hiện ít nhất là trong một thời gian ngắn, nàng nhất định phải giấu nghề. Tú hoạt của nàng và bản thân Tạ Y quả thật là khác nhau một trời một vực, tú công Tạ Y thông thường đột nhiên có thể mỹ luân mỹ hoán thành đồ đạc xuất sắc, nhất định sẽ bị người ta hoài nghi.
Người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái, nhưng lại có ai không sợ mấy thứ này chứ?
Buổi chiều Tạ Lãng mang theo con mồi đã xử lý tốt đã trở về, cả người hắn đầy mùi mồ hôi lẫn thêm mùi máu tươi thoáng qua, thả mấy con gà rừng và thỏ rừng trong tay xuống sau đó lại đi thẳng ra suối rửa mặt. Cố Minh Nguyệt đưa mấy món ăn dân dã bắt được vào phòng bếp tiến hành xử lý chống thối rữa thật đơn giản, đảm bảo có thể bảo tồn chúng trong thời gian dài hơn, sau đó treo lên chỗ thông gió phơi nắng. Nhà làm nghề săn bắn chính là có cái lợi như vậy, trừ mùa đông ra không khi nào thiếu thịt ăn, bọn họ lại ở bên dòng suối nhỏ, cũng có thể thả lưới bắt ít cá tôm làm bữa ăn ngon, đối với việc này Cố Minh Nguyệt rất hài lòng, nàng hái được vài thứ rau quả trong vườn, thành thạo xào nấu thành một mâm đồ ăn thường ngày ngon miệng, bưng chung với cháo gạo lức lên bàn nhà chính.
Tạm thời Cố Minh Nguyệt không có thói quen dùng bếp lò, không nắm chắc độ lửa, bởi vậy chỉ đành chịu biến cơm gạo lức thành món cháo.
Tạ Lãng ăn món ăn sắc hương vị đầy đủ, cảm thấy cơm và thức ăn hôm nay từ vẻ ngoài đến mùi vị đều có chút bất đồng so với trước đây, hắn cũng không biết phải hình dung như thế nào, đại khái là quen ăn đồ ăn có mùi vị nhạt nhẽo vào miệng là thấy chát, mùi vị cơm và thức ăn đột nhiên thay đổi tốt hơn, nhất thời có chút không quen.
Ánh mắt hắn dịu dàng từ ái nhìn Cố Minh Nguyệt đang nhai kỹ nuốt chậm, sinh ra một loại cảm giác vui mừng rung động nhà ta nay có con gái mới lớn, Chương ca nhi qua đời khiến nữ nhi như trưởng thành hiểu chuyện hơn chỉ trong mấy ngày.
Hai người ăn cơm xong, Cố Minh Nguyệt nấu nước gạo ấm lên rồi rửa sạch chén đũa, sau đó dùng nước dẫn vào nhà ở hậu viện tắm sạch, trở lại phòng mình chờ đến nửa đêm, ban đêm trong núi rét buốt, Cố Minh Nguyệt cố ý không đắp chăn để mình đông lạnh hơn phân nửa, sau đó tính toán thời gian mặc áo đơn vào, đi tới gian nhà trước Tạ Lãng nghỉ ngơi, dùng cây gậy trúc rón rén kéo mộc lan giữa khe cửa xuống, đẩy cửa phòng đóng chặt ra.
Tạ Lãng ngủ không sâu, cơ hồ trong nháy mắt Cố Minh Nguyệt có động tác hắn liền nhận thấy được cửa phòng mở ra, tưởng là có động vật nhỏ xông vào, động thân ngồi dậy, chớp mắt cầm đao săn từ đầu giường lên.
Nhờ ánh trăng, hắn thấy rõ thân ảnh tinh xảo đứng ở cửa phòng, toàn thân thiếu nữ mặc áo đơn vàng nhạt, tóc đen buông xuống tới đầu gối, toàn thân được ánh sáng trong trẻo của ánh trăng phủ lên, dường như nàng bị người trong phòng hù dọa cho kinh ngạc, mắt hạnh tròn xoe hiện vẻ giật mình, cái miệng nhỏ đào hồng khẽ nhếch, dáng vẻ bị hù sợ.
Ánh trăng trong sáng nhẹ nhàng, như một tia chớp chầm chậm lưu động trong nước trong, hương thơm thanh u trong viện theo gió lẻn vào trong phòng nhỏ của nam nhân, hòa lẫn với mùi thơm của cơ thể đặc biệt trên người thiếu nữ, trong thoáng chốc khiến người ta cho rằng gặp được tiên tử rơi vào nhân gian, không khỏi lòng say thần mê.
Cố Minh Nguyệt muốn chính là hiệu quả như thế này.
“Cha, con, gặp ác mộng có chút sợ... Đêm nay..... có thể ngủ cùng cha được không?" Âm sắc thiếu nữ ngọt ngào, còn mang theo hơi thở ngây thơ, đôi mắt nàng đen sáng mở to, mang đầy khao khát nhìn nam nhân.
Tạ Lãng có chút không bình tĩnh nổi, quỷ thần xui khiến, hắn chậm rãi gật đầu.
Tác giả nói:
Rốt cuộc viết xong chương này, xin lỗi đã để mọi người đợi lâu rồi ~~~~
Ngày hôm qua đột nhiên được mời, đơn giản là tha hồ vui chơi không giải thích ~~
Chương sau có thể viết đến thịt nhỉ? A à à à thật ngượng ngùng
Cảm ơn quà tặng của thân ái ~~~~ yêu yêu cậu chết mất.
Đây là một nơi vô cùng u tĩnh*, non xanh nước biếc, phô cẩm điệp thúy**, dòng nước suối trong xanh như ngọc từ nơi tuyết đọng trên đỉnh núi hòa tan chảy xuống, tạo thành một dòng suối chảy dài ra bên ngoài sơn cốc.
*u tĩnh: u nhã tĩnh mịch.
** phô cẩm điệp thúy: dãy dãy cây rừng trùng điệp xanh mướt rực rỡ như dải gấm.
Cố Minh Nguyệt đi theo sau phía sau nam nhân, trên đường về nhà bắt đầu xem nội dung vở kịch thật nhanh. Lần này khi thâm nhập vào cơ thể nhân vật, tâm tình nàng bị vây trong trạng thái cực kỳ tồi tệ, cho nên chỉ quét sơ qua vài nội dung quan trọng của vở kịch, để mình biểu hiện không đến nỗi quá khác lại khiến cho Tạ Lãng hoài nghi.
Thật ra nàng cần phải cảm ơn thời điểm xuyên qua lần này, mình có thể nương danh nghĩa Tạ Chương mà khóc một trận thật lớn thật thỏa mãn, trút hết tất cả tâm tình tiêu cực ra ngoài, thật có thể nói đó cũng là một chuyện tốt.
Đối với bi thương và hoài cảm đã trải qua, đối với tơ tình và tưởng nhớ với riêng người kia, tất cả đều để theo nước mắt chảy đi hết.
Sau khi khóc xong, nàng mới có thể lên tinh thần làm nhiệm vụ từ đầu. Cố Minh Nguyệt tự tưởng tượng rằng mình là một cỗ máy để hoàn thành nhiệm vụ, không có thương cảm khổ sở vui sướng đau lòng vân vân gì cả, thoát khỏi thất tình lục dục, chỉ vì một mục tiêu mà không ngừng tiến về phía trước, không cần có ý thức của con người, lấy tất cả những gì có thể dùng của bản thân ra để sử dụng.
Cố Minh Nguyệt sớm nên như vậy mới phải, rõ ràng cần phải ôm cảm giác giác ngộ này ngay từ phút đầu tiên chấp nhận làm nhiệm vụ, nhưng bản thân nàng lại không thể buông tay, kết quả khiến cho nàng nếm được thống khổ và tuyệt vọng khắc cốt minh tâm.
Nếu thời gian có thể đảo ngược, nếu nhiệm vụ có thể làm lại, nếu nàng còn có thể nhìn thấy người kia thêm lần nữa... Cố Minh Nguyệt cảm giác lòng nàng dần trở nên lạnh lẽo cứng rắn hơn, cả người trở nên bình tĩnh như thường tới quỷ dị.
Không phải cũng chỉ là một người đàn ông thôi sao.... Một người lòng như tro nguội, sử dụng thân thể của chính mình, lên chấp hành nhiệm vụ mới có thể làm ít công to.
Không coi mình là người, còn cần cố kỵ gì nữa chứ?
Ở trong đầu Cố Minh Nguyệt cẩn thận suy tính nội dung vở kịch gốc, nữ nhân Tạ Lãng lấy là Huệ Nương, kế thất mà một vị phú thương lấy về nhà, tuổi tác vừa 20 có lẻ, dáng dấp kiều diễm ướt át, yểu điệu yêu kiều, lúc nói chuyện uốn éo ỏn ẻn vô cùng, ngọt ngào như mật đường, rất dễ khiến nam nhân mê thích. Huệ Nương gả vào nhà gã phú thương không tới hai năm liền trở thành quả phụ, bởi vì ả có thủ đoạn đối phó với nam nhân rất cao, gia sản phu gia lớn như vậy cũng bị ả nắm hết trong tay, cuộc sống hằng ngày cực kỳ thư thái vui sướng.
Sau khi Huệ Nương trở thành quả phụ, nhanh chóng bán tất cả gia sản của cải lấy tiền mặt, phân tán người hầu trong nhà phú thương, sau đó lại tới chỗ bán hạ nhân mua chọn thêm không ít hạ nhân, dẫn bọn họ chuyển tới thành Quý Giang, chính là thị trấn chỗ Tạ Lãng và Tạ Y ở. Ả đặt mua một khu đại trạch lớn, ngày thường còn thích quyến rũ mấy vị mỹ thiếu niên có tướng mạo vóc người đẹp đẽ trong thành Quý Giang, lên giường trình diễn tiết mục mây mưa xuân sắc. Huệ Nương ngược lại cũng lớn mật, ngôn hành cử chỉ tùy tâm sở dục, thường xuyên uống rượu hành lạc với bọn nam tử ngay trong đình viện, không chút cố kỵ danh tiếng bên ngoài của mình. Hiện nay thế đạo lại hỗn loạn, thế lực vùng Trung Nguyên chia cắt khắp nơi tạo thành 16 quốc gia lớn nhỏ, quốc gia thống nhất ngày trước đã không còn tồn tại nữa, nơi nơi rối loạn, phụ cận biên giới thường xảy ra đấu tranh trực diện, chinh chiến không ngừng, vì tránh né chiến loạn quy mô lớn mọi người di chuyển khắp nơi, lòng người bàng hoàng hỗn loạn bất an, mạng người như cỏ rác.
Ở dưới thế đạo như vậy, thế giới nội tâm mọi người chất chứa đầy sợ hãi buồn rầu, vì vậy có nhiều người dứt bỏ lý lẽ giáo dục cùng mọi ràng buộc, ngôn hành cử chỉ phóng khoáng không kềm chế được, thẳng thắn cởi mở, đệ tử kẻ sĩ thích ngồi tán dóc huyền học và ở ẩn nơi sơn thủy phía tây, tìm cách giải phóng tinh thần tới cực hạn nhất, tư tưởng tự do, biểu lộ ra tình cảm yêu thương nồng nhiệt với sinh mạng ngắn ngủi.
Đây là kiểu hôm nay có rượu hôm nay say, thế nhân truy tìm tận hưởng lạc thú trước mắt của thời đại, mọi người quý trọng mình, đối với thú vui cái đẹp và việc hưởng lạc theo đuổi tình yêu quả thật tới tình trạng trước không có, sau này cũng không. Huệ Nương dựa vào việc mình là mỹ nhân lẳng lơ động lòng người, bên trong cũng có chút tài học, vì vậy rất được nam tử trẻ tuổi hoan nghênh. Có thể cùng mỹ nhân thưởng tâm duyệt mục làm chuyện vui sướng, chuyện đẹp như thế, cớ sao không làm?
Bất đồng với thứ dân, nhà giàu sĩ tộc cực kỳ coi trọng dòng dõi bộ mặt, giữ vững huyết thống cao quý mới là cái chính, bởi vậy đối với thứ nữ thứ tử huyết thống thấp hèn trong gia tộc nhẹ thì hoàn toàn chọn lựa thái độ bỏ qua bỏ mặc, nặng thì đối đãi với bọn hắn như kẻ hầu người hạ trong nhà. Tạ Lãng vì bị hãm hại không thể không ẩn cư núi rừng, phần lớn thời gian về sau đều ở đây tự mình nuôi nấng hai đứa bé, không hề giao lưu tiếp xúc với thanh niên phụ nữ, không khác nhà sư khổ hạnh không gần nữ sắc chút nào.
Gặp phải tình huống như thế này, một ngày nọ Huệ Nương mỹ mạo đa tình tiến vào núi rừng dạo chơi ngắm cảnh sơn thuỷ, trong lúc ngắm cảnh ả và gia đinh nha hoàn bị lạc, lạc đường trong rừng, trong lúc vô tình càng chạy lại càng vào sâu, đi tới phụ cận dòng suối nhỏ của sơn cốc. Bên dòng suối ả không cẩn thận bị rắn nước có độc cắn bị thương, sau đó Tạ Lãng như thiên thần lâm thế xuất hiện, dùng miệng hút máu độc ra giúp ả, rồi cõng ả về nhà cẩn thận rửa sạch băng bó vết thương.
Tạ Lãng không giống với nam nhân trong thẩm mỹ quan đương thời, mỹ nam đương thời đa phần là mặt trắng như ngọc khắc, thân hình gầy yếu có cảm giác trơ xương, trong lúc bước đi tay áo tung bay, thật giống như có thể đứng trước gió bay luôn, mà thân hình Tạ Lãng cao lớn khoẻ mạnh, toàn thân tràn đầy vẻ đẹp lực lượng nam tính, thân là thợ săn diện mạo anh tuấn vả lại ngôn hành cử chỉ không thô tục chút nào, khiến cho Huệ Nương vừa gặp đã thương, yêu vóc người kiện mỹ và dáng vẻ lạnh như băng cùng gương mặt không cảm xúc của hắn, trong lúc dưỡng thương đi khiêu khích trêu chọc tất nhiên là khỏi nói. Tạ Lãng trống trải đã quá lâu, bình thường đâu chịu nổi mỹ nhân ân thành thục phong vận bực này, hai người thường xuyên qua lại dĩ nhiên quan hệ tốt lên.
Vì vậy nội dung vở kịch phần sau cũng cũ rích như mấy chuyện khác, Huệ Nương tái giá, Tạ Lãng dẫn Tạ Y vào đại trạch thành Quý Giang. Huệ Nương nhìn thấy dưỡng nữ còn mỹ mạo hơn mình rất nhiều, trong lòng cảm thấy chướng mắt, lại tiện thể lập mưu với người khác viện cớ hứa gả Tạ Y cho một gia đình bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, phu quân có sở thích giày vò nữ tử cho hành hạ đến chết. Tạ Y gả đi không bao lâu thì mắc “Bệnh cấp tính" rồi chết, đối với nguyên nhân cái chết chân thực của nàng Tạ Lãng vẫn chẳng hay biết, không biết chút chuyện gì.
Tục ngữ nói có mẹ kế thì có bố dượng, đây quả là chân lý đích thực tuyên cổ bất biến.
Thân thể hiện tại của Cố Minh Nguyệt mới mười hai xuân xanh, đã có dáng vẻ nụ hoa chờ nở của thiếu nữ. Lúc này Huệ Nương vừa mới gả cho phú thương, nội dung vở kịch vẫn chưa triển khai, tạo cho nàng không gian đầy đủ để thi triển.
Nàng quyết tâm sử dụng sự quý trọng đối với thân nhân của Tạ Lãng, tiến hành chính sách thân mật tử triền lạn đả với hắn. Lúc này nàng phải thay đổi cảm nhận đối với nàng của Tạ Lãng, từ một dưỡng nữ, một đứa bé, đến người có thể được hắn giữ trong lòng, là nữ nhân hắn có thể dùng thân thể ôm ấp.
Cố Minh Nguyệt cúi đầu nhìn thân thể nhỏ bé của bản thân, quyết định liều mạng, lolita phối với đại thúc, cho tới nay cũng đều khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ. Tương tự ấu nữ, vừa dậy thì không lâu, thân thể hồn nhiên hoàn mỹ, lại càng có thể kích thích tính dục của nam nhân, khiến cho một tiểu nữ hài ở dưới thân mình hoàn toàn nở rộ, dùng phương pháp yêu thương của mình tiến hành chăm sóc dạy bảo nàng, cuối cùng khiến cho hồn xác của hai người kết hợp vô cùng phù hợp, trong tiềm thức rất nhiều nam nhân đều mong muốn có thể có một cơ hội như vậy.
Đây là cơ hội ngàn năm một thuở, rất nhanh thôi Tạ Lãng cũng hưởng thụ thích thú rồi.
Tọa lạc ở một bên gian nhà cạnh dòng suối bên trong sơn cốc, là hàng rào quấn bụi gai dùng tảng đá và đầu gỗ xây lên ốc xá đơn sơ. Tuy rằng nhìn cực kỳ sơ sài, nhưng kiến tạo cực kỳ rắn chắc bền vững. Đình viện bên trong được hàng rào vây quanh trồng không ít trúc xanh và hoa, gió nhẹ ngày ấm, trúc xanh đong đưa vang xào xạt, đi vào trong sân Cố Minh Nguyệt cảm nhận được mùi hoa dào dạt.
Tạ Lãng đưa Cố Minh Nguyệt về nơi ở sau, lại cầm trang bị săn thú lên, ra khỏi nhà vào núi mưu sinh.
Căn phòng Cố Minh Nguyệt ở liên kết với chánh đường trong phòng bên phải, căn phòng bên trái chánh đường từng là nơi ở của Tạ Chương – vị hôn phu chưa từng gặp mặt liền qua đời của cổ thân thể này. Phía sau nhà chính hợp với phòng bếp, lối vào bên ngoài liên kết nhà chính với phòng bếp còn có một cửa nhỏ nối thẳng với vườn rau trong hậu viện và một gian nhỏ để đặt củi lửa, Tạ Lãng đào một mương dẫn nước từ ngoài suối chảy về, ngày ngày nấu cơm nấu nước đun thuốc cực kỳ thuận tiện.
Cố Minh Nguyệt nhìn mỗi nơi một chút, gia cụ và đồ dùng trong phòng đều chế tạo thành từ một mảnh gỗ và cây trúc, mặt trên còn lưu lại rất nhiều dấu vết thủ công, chất liệu gỗ tự nhiên không mất tính hoang dã, chắc là tự Tạ Lãng chế luyện. Chỗ ở của Tạ Lãng là một gian sương phòng đơn độc, lối vào dựa sát sân trong, gian phòng không lớn không nhỏ, dọn dẹp sạch sẽ chỉnh tề, cạnh cửa để một ít vũ khí thoạt nhìn hàn quang lập lòe, nếu có dã thú đột nhập phòng hộ của hàng rào, hắn có thể cầm vũ khí tốt đi ra ngoài giải quyết trước tiên.
Khéo tay, giàu lòng thương, trầm mặc ít nói tăng thêm khuôn mặt tê liệt của nam thanh niên lớn tuổi, nhất định sẽ rất được nữ tính của thế giới nhiệm vụ lúc trước hoan nghênh, Cố Minh Nguyệt âm thầm gật đầu.
Từ sáng đến tối, nàng ở trong nhà cà cọ rửa giặt cọ rửa cộng với may vá bồi bổ trôi qua. Bình thường Tạ Y cũng biết thêu vài chiếc khăn cùng giải quyết khâu da lông dã thú lại, để như vậy Tạ Lãng đưa tới chợ bán, cũng có thể thu thêm một khoản thu nhập không nhỏ, đổi lấy nhu yếu phẩm cùng gạo và mì sinh sống. Cố Minh Nguyệt nhìn thêu công và đường may của Tạ Y một chút, phát hiện ít nhất là trong một thời gian ngắn, nàng nhất định phải giấu nghề. Tú hoạt của nàng và bản thân Tạ Y quả thật là khác nhau một trời một vực, tú công Tạ Y thông thường đột nhiên có thể mỹ luân mỹ hoán thành đồ đạc xuất sắc, nhất định sẽ bị người ta hoài nghi.
Người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái, nhưng lại có ai không sợ mấy thứ này chứ?
Buổi chiều Tạ Lãng mang theo con mồi đã xử lý tốt đã trở về, cả người hắn đầy mùi mồ hôi lẫn thêm mùi máu tươi thoáng qua, thả mấy con gà rừng và thỏ rừng trong tay xuống sau đó lại đi thẳng ra suối rửa mặt. Cố Minh Nguyệt đưa mấy món ăn dân dã bắt được vào phòng bếp tiến hành xử lý chống thối rữa thật đơn giản, đảm bảo có thể bảo tồn chúng trong thời gian dài hơn, sau đó treo lên chỗ thông gió phơi nắng. Nhà làm nghề săn bắn chính là có cái lợi như vậy, trừ mùa đông ra không khi nào thiếu thịt ăn, bọn họ lại ở bên dòng suối nhỏ, cũng có thể thả lưới bắt ít cá tôm làm bữa ăn ngon, đối với việc này Cố Minh Nguyệt rất hài lòng, nàng hái được vài thứ rau quả trong vườn, thành thạo xào nấu thành một mâm đồ ăn thường ngày ngon miệng, bưng chung với cháo gạo lức lên bàn nhà chính.
Tạm thời Cố Minh Nguyệt không có thói quen dùng bếp lò, không nắm chắc độ lửa, bởi vậy chỉ đành chịu biến cơm gạo lức thành món cháo.
Tạ Lãng ăn món ăn sắc hương vị đầy đủ, cảm thấy cơm và thức ăn hôm nay từ vẻ ngoài đến mùi vị đều có chút bất đồng so với trước đây, hắn cũng không biết phải hình dung như thế nào, đại khái là quen ăn đồ ăn có mùi vị nhạt nhẽo vào miệng là thấy chát, mùi vị cơm và thức ăn đột nhiên thay đổi tốt hơn, nhất thời có chút không quen.
Ánh mắt hắn dịu dàng từ ái nhìn Cố Minh Nguyệt đang nhai kỹ nuốt chậm, sinh ra một loại cảm giác vui mừng rung động nhà ta nay có con gái mới lớn, Chương ca nhi qua đời khiến nữ nhi như trưởng thành hiểu chuyện hơn chỉ trong mấy ngày.
Hai người ăn cơm xong, Cố Minh Nguyệt nấu nước gạo ấm lên rồi rửa sạch chén đũa, sau đó dùng nước dẫn vào nhà ở hậu viện tắm sạch, trở lại phòng mình chờ đến nửa đêm, ban đêm trong núi rét buốt, Cố Minh Nguyệt cố ý không đắp chăn để mình đông lạnh hơn phân nửa, sau đó tính toán thời gian mặc áo đơn vào, đi tới gian nhà trước Tạ Lãng nghỉ ngơi, dùng cây gậy trúc rón rén kéo mộc lan giữa khe cửa xuống, đẩy cửa phòng đóng chặt ra.
Tạ Lãng ngủ không sâu, cơ hồ trong nháy mắt Cố Minh Nguyệt có động tác hắn liền nhận thấy được cửa phòng mở ra, tưởng là có động vật nhỏ xông vào, động thân ngồi dậy, chớp mắt cầm đao săn từ đầu giường lên.
Nhờ ánh trăng, hắn thấy rõ thân ảnh tinh xảo đứng ở cửa phòng, toàn thân thiếu nữ mặc áo đơn vàng nhạt, tóc đen buông xuống tới đầu gối, toàn thân được ánh sáng trong trẻo của ánh trăng phủ lên, dường như nàng bị người trong phòng hù dọa cho kinh ngạc, mắt hạnh tròn xoe hiện vẻ giật mình, cái miệng nhỏ đào hồng khẽ nhếch, dáng vẻ bị hù sợ.
Ánh trăng trong sáng nhẹ nhàng, như một tia chớp chầm chậm lưu động trong nước trong, hương thơm thanh u trong viện theo gió lẻn vào trong phòng nhỏ của nam nhân, hòa lẫn với mùi thơm của cơ thể đặc biệt trên người thiếu nữ, trong thoáng chốc khiến người ta cho rằng gặp được tiên tử rơi vào nhân gian, không khỏi lòng say thần mê.
Cố Minh Nguyệt muốn chính là hiệu quả như thế này.
“Cha, con, gặp ác mộng có chút sợ... Đêm nay..... có thể ngủ cùng cha được không?" Âm sắc thiếu nữ ngọt ngào, còn mang theo hơi thở ngây thơ, đôi mắt nàng đen sáng mở to, mang đầy khao khát nhìn nam nhân.
Tạ Lãng có chút không bình tĩnh nổi, quỷ thần xui khiến, hắn chậm rãi gật đầu.
Tác giả nói:
Rốt cuộc viết xong chương này, xin lỗi đã để mọi người đợi lâu rồi ~~~~
Ngày hôm qua đột nhiên được mời, đơn giản là tha hồ vui chơi không giải thích ~~
Chương sau có thể viết đến thịt nhỉ? A à à à thật ngượng ngùng
Cảm ơn quà tặng của thân ái ~~~~ yêu yêu cậu chết mất.
Tác giả :
Tô Nặc Cẩm