Mị Nhục Sinh Hương
Chương 40: Cha của con dâu nuôi từ bé -1-
【Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ, thu được 0 điểm thuộc tính, khen thưởng 0 điểm, tiếp theo mời người chơi chuẩn bị sẵn sàng, sắp sửa chuyển sang nhiệm vụ tiếp theo, sau đây sẽ tiến hành đếm ngược thời gian dịch chuyển, 3, 2, 1, bắt đầu chuyển... 】
Cố Minh Nguyệt bị hút ra từ trong cơ thể đã bị phá nát cả nội tạng, toàn thân đau đớn do gãy xương vỡ nát, trong chốc lát liền bị đưa tới một thế giới nhiệm vụ mới, linh hồn hòa nhập và dung hợp vào thân thể của một thiếu nữ đương tuổi kim sai.
Xa xa là núi non trùng điệp mênh mông vô bờ, non xanh nước biếc xinh đẹp như tranh vẽ.
Trong nháy mắt mở mắt ra, nước mắt của nàng tràn mi, lướt qua gương mặt.
“Đừng khóc... Người chết không thể sống lại." Bên tai truyền đến chất giọng trầm thấp của nam nhân, một bàn tay to mang theo nhiệt độ nóng rực vỗ nhẹ lên bả vai gầy yếu của nàng, hai mắt Cố Minh Nguyệt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu, ngửa cằm lên song song với mặt đất, sau đó quay qua, lúc này mới nhìn rõ gương mặt bị bóng râm che khuất của nam nhân kia.
Không thể nghi ngờ đây là một người có hình thể cao to oai hùng, vóc người to lớn cao ngất đầy nam tính, cơ thể mới này của Cố Minh Nguyệt chỉ cao tới ngực của hắn, ngực hắn lớn rộng, khí chất hiên ngang oai hùng, đường nét ngũ quan thâm thúy rõ ràng lại mang theo góc cạnh lạnh lẽo cứng rắn, mày kiếm sát tóc mai rất giống tô sơn, dưới đó là đôi mắt lấp lánh như hàn tinh, dưới mắt có nếp nhăn nhàn nhạt, nói rõ tuổi tác. Hắn có nước da màu mật, kèm chút hổ phách lộng lẫy, sống mũi cao thẳng, đôi môi dày mím chặt, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng.
Một nam nhân có tướng mạo đường đường mang theo vẻ phong sương như vậy, nhưng chỉ một thứ tử sống trong một gia đình giàu có lại không thể xuất hiện trước mặt người đời, không chịu nổi sự sỉ nhục xa lánh trong nhà dưới cơn nóng giận hắn một mình đi vào chốn thâm sơn u lâm làm một thợ săn.
Hắn họ Tạ tên Lãng, là nam chính của nhiệm vụ lần này, là dưỡng phụ của thân thể hiện giờ mà Cố Minh Nguyệt nhập vào, hoặc có thể nói nàng là con dâu mà hắn nuôi từ bé cho nhi tử vừa mất cách đây vài ngày của hắn.
Cố Minh Nguyệt xuyên vào thân thể của cô bé, là do trước kia khi hắn vào thị trấn đi chợ nhìn thấy hài tử đáng thương, bèn tiện tay nhặt đứa bé ăn xin về. Khi đó tiểu nữ hài khoảng chừng bốn, năm tuổi, cả người bẩn thỉu đen đúa, ăn mặc rách rưới đang cướp đồ ăn với chó hoang, nhe răng nhếch miệng vẻ mặt hung ác độc địa hệt như thú nhỏ vậy, Tạ Lãng nhìn thực đáng thương, liền đưa nó về ngọn núi nhỏ thầm nghĩ có thể cho nó làm bạn với nhi tử, không nghĩ tới khi cởi quần áo đứa bé ra để tắm cho nó, lại phát hiện đứa bé ăn xin bẩn thỉu này là một tiểu cô nương thứ thiệt.
Vì vậy, hắn bèn đặt tên cho nàng là Tạ Y, coi như con gái của mình mà nuôi dưỡng. Nàng là nữ nhi, cũng vừa lúc cũng chuẩn bị cho Chương ca nhi, thanh mai trúc mã con dâu nuôi từ bé.
Trải qua mấy năm ăn no mặc ấm, Tạ Y dần dần hiện ra dáng dấp của một mỹ nhân bại hoại. Tạ Lãng không thể nghĩ tới, tiểu nữ hài gầy như sợi đay chỉ còn một lớp da bọc xương năm xưa, sau khi lớn lên lại trở thành tiểu cô nương xinh đẹp động lòng người như vậy.
Vóc người của Tạ Y nhỏ nhắn xinh xắn, người lại dễ thương, nàng có khuôn mặt trứng ngỗng tròn trịa, một đôi mày rậm như lá liễu, mắt hạnh má thơm, đôi con ngươi đen lúng liếng tựa nho tím, sáng ngời hữu thần. Nàng lớn lên trong núi, không chút kiêng dè gió thổi ngày nắng, lại có da thịt trơn nhẵn doanh doanh tự men sứ, chỉ là vân da vẫn thua chất da non mịn của các cô nương lớn lên trong khuê phòng được nuông chiều từ bé kia. Nàng có điểm đặc trưng riêng biệt của người lớn lên trong núi, khí chất chung linh đính tú, như lục thủy trong suốt có thể thấy đáy, trong ngôn hành mang theo một vẻ đẹp phóng khoáng tự nhiên có phần ngang bướng, thân thể nhỏ bé lại nhanh nhẹn thật giống như tích chứa năng lượng lớn vô hạn.
Trời sinh tính tình nàng nghịch ngợm hiếu động, thích nhảy thích ầm ĩ, bình thường ưa ở trong núi lủi đông chạy tây, cho nên dưỡng thành vóc người khoẻ mạnh, đường cong cơ thể lưu sướng khỏe đẹp, còn nhỏ tuổi lại tiền đột hậu kiều*, so với hài tử cùng lứa có hơn chút phong thái thiếu nữ.
* tiền đột hậu kiều: trước lồi sau vểnh, tức là điện nước đầy đủ, có mông có ngực.
Thế nhưng Chương ca nhi lại không có phúc khí, không thể trưởng thành tới tuổi thành thân, cưới về một tiểu mỹ nhân đặc biệt như vậy...
Trước người hai người là một mộ đất đơn sơ, trước mộ phần chỉ cắm một cái cọc gỗ, mặt trên có khắc hai chữ Tạ Chương. Nằm trong mộ là con trai độc nhất của Tạ Lãng tuổi tròn 13, còn xa mới tới tuổi nhược quán (20 tuổi), từ nhỏ đã yếu người nhiều bệnh, ngay cả người làm phụ thân là hắn cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng cũng không ngờ chỉ sau một trận phong hàn thông thường đầu hạ, con trai hắn không cố được mấy ngày đã qua đời.
“Cha, con khó chịu, vừa nghĩ tới sẽ không còn được gặp lại hắn nữa, con đau lòng đến hận không thể theo hắn đi." Cố Minh Nguyệt nhào vào trong ngực của nam nhân, khóc tới nước mắt tuôn như mưa, đau lòng muốn chết.
Trong ánh mắt Tạ Lãng lộ ra bi thương, thủy quang ánh lên, nhưng có lẽ trời sinh dây thần kinh biểu cảm trên gương mặt hắn không phát triển, gương mặt đó chỉ duy trì một vẻ mặt cứng ngắc, không lộ ra chút hỉ nộ ái ố nào. Bàn tay của hắn bỗng chốc nhẹ vỗ về sống lưng run rẩy của thiếu nữ nhu nhược, sưởi ấm lòng nàng.
Thế giới nhiệm vụ này đang trong thời kì cành mai hoa hạnh nở rộ sắp tàn, khắp nơi đều là cành cây non mềm yếu ớt sau cơn mưa cuối xuân đầu hạ, nhiệt độ ban ngày rất nóng, nhưng thân thể Cố Minh Nguyệt lại như mới từ kẽ băng đi ra, mang theo ớn lạnh nhè nhẹ, lạnh lẽo như muốn đông lạnh cả tay nàng.
Trong lòng Tạ Lãng vô cùng đau khổ, trên thế gian này có gì đau đớn hơn cả với bậc làm cha mẹ khi phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Hắn không thể biểu lộ được nét mặt sinh động để từ đó diễn tả bi thương của mình, nhưng thân hình lại gầy hốc hác đi chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, quần áo ngày xưa vừa người nay mặc thêm chiếc áo tang thì chiếc áo lót trong lại có vẻ trống rỗng, vạt áo bay nhè nhẹ.
Thiếu nữ vùi trong ngực gào khóc khiến hắn không thể không tỉnh lại từ nỗi đau mất con, giờ đây hắn chỉ còn nàng là người thân, nếu hắn để đau thương áp đảo, vậy còn ai có thể chăm sóc đứa bé này?
Cố Minh Nguyệt khóc đủ rồi, liền ngẩng đầu lên khỏi ngực nam nhân, hai mắt ngập nước ướt sũng mà ngẩng đầu nhìn hắn, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đều đỏ lên, chóp mũi khéo léo đỏ hồng, cánh mũi phập phồng, thút thít hít thở, cái miệng anh đào nhỏ nhắn ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Tạ Lãng nhìn bộ dáng của nàng có chút đau lòng, lại có chút lo lắng, cô nương ở các gia đình bình thường vào độ tuổi này đã bắt đầu làm mai rồi, trước đây có Chương ca nhi, hai đứa bé làm bạn lớn lên, chung đụng được hòa hợp vui vẻ, nhất định sau khi thành thân sẽ hòa hòa mỹ mỹ, nhưng hôm nay Chương ca nhi mất rồi, trong núi rừng này cũng không có bao nhiêu gia đình, hắn biết đi đâu mà tìm một nam tử vừa đến độ tuổi niên thiếu có thể kết duyên với bé con xinh đẹp nhà mình đây.
Đời này của hắn nửa quãng đường trước không thể nhận được thứ gọi là tình thân, sau 15 tuổi lại thoát ly quan hệ với người thân, vào núi dựa vào nghề săn thú mà sống, sống tiêu diêu tự tại. Vào núi không bao lâu, có một hộ săn bắn tìm hắn muốn gả nữ nhi cho hắn, hắn không yêu thích riêng nữ nhân nào, suy nghĩ sớm ngày thành gia cũng tốt, vì vậy đồng ý với gia đình kia chờ ít ngày nữa thì cưới nữ nhi nhị bát niên hoa của họ. (nhị bát niên hoa: ý chỉ cô gái xuân thì tuổi mười tám đôi mươi.)
Sống trong núi nghèo khổ, hai người làm bàn tiệc rượu ở nhà, lạy trời đất và cao đường coi như đã hoàn thành nghi thức thành thân. Phụ nhân kia tướng mạo bình thường, người cũng hiền lành cần cù, hai người góp sức cuộc sống chung cũng không tới mức không thích hợp, hắn đã từng cho rằng cứ thế cùng nàng sống thanh thanh thản thản cả đời, nào ai biết được sau khi sinh nhi tử không tới hai năm thì phụ nhân kia rời thế gian, mà Chương ca nhi từ khi sinh ra thân thể cũng không quá tốt, bệnh tật to to nhỏ nhỏ không ngừng, triền miên liên tục trên giường bệnh.
Tạ Lãng thiếu hụt tình thân, cho nên đối với những thứ này hắn luôn khao khát hơn người, coi trọng nhất yêu thương nhất chính là hai đứa bé còn sót lại cạnh hắn, nay nhi tử thân sinh độc nhất của hắn đã đi, chỉ còn duy nhất mỗi dưỡng nữ, giờ nó là tánh mạng là sức sống của hắn, người quan trọng nhất trong những thứ quan trọng của đời hắn.
“Về nhà đi." Cố Minh Nguyệt nghe tiếng nói khàn khàn hùng hậu của nam nhân, cảm nhận được bàn tay xoa ở trên đầu, hai hàng nước mắt trong suốt lại chảy dài, được nam nhân dùng bàn tay nhẹ nhàng lau đi.
Về nhà, nhà của nàng nàng ở nơi nào...? Chỉ có Cố Minh Nguyệt tự mình biết, nàng khóc rống đau thương là vì nam nhân xinh đẹp nho nhã như tu trúc tùng bách kia...
Nàng khóc rất là đau lòng, đáp lại trong tình cảnh hiện tại, lại làm xúc động tâm linh Tạ Lãng sâu sắc.
Đứa bé có tình có nghĩa như vậy, cũng không uổng công hắn dưỡng dục nàng mấy năm nay, Tạ Lãng lặng lẽ nghĩ, Chương ca nhi trên trời có linh thiêng, cũng sẽ cảm thấy vui vẻ vui mừng mới phải.
Cố Minh Nguyệt bị hút ra từ trong cơ thể đã bị phá nát cả nội tạng, toàn thân đau đớn do gãy xương vỡ nát, trong chốc lát liền bị đưa tới một thế giới nhiệm vụ mới, linh hồn hòa nhập và dung hợp vào thân thể của một thiếu nữ đương tuổi kim sai.
Xa xa là núi non trùng điệp mênh mông vô bờ, non xanh nước biếc xinh đẹp như tranh vẽ.
Trong nháy mắt mở mắt ra, nước mắt của nàng tràn mi, lướt qua gương mặt.
“Đừng khóc... Người chết không thể sống lại." Bên tai truyền đến chất giọng trầm thấp của nam nhân, một bàn tay to mang theo nhiệt độ nóng rực vỗ nhẹ lên bả vai gầy yếu của nàng, hai mắt Cố Minh Nguyệt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu, ngửa cằm lên song song với mặt đất, sau đó quay qua, lúc này mới nhìn rõ gương mặt bị bóng râm che khuất của nam nhân kia.
Không thể nghi ngờ đây là một người có hình thể cao to oai hùng, vóc người to lớn cao ngất đầy nam tính, cơ thể mới này của Cố Minh Nguyệt chỉ cao tới ngực của hắn, ngực hắn lớn rộng, khí chất hiên ngang oai hùng, đường nét ngũ quan thâm thúy rõ ràng lại mang theo góc cạnh lạnh lẽo cứng rắn, mày kiếm sát tóc mai rất giống tô sơn, dưới đó là đôi mắt lấp lánh như hàn tinh, dưới mắt có nếp nhăn nhàn nhạt, nói rõ tuổi tác. Hắn có nước da màu mật, kèm chút hổ phách lộng lẫy, sống mũi cao thẳng, đôi môi dày mím chặt, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng.
Một nam nhân có tướng mạo đường đường mang theo vẻ phong sương như vậy, nhưng chỉ một thứ tử sống trong một gia đình giàu có lại không thể xuất hiện trước mặt người đời, không chịu nổi sự sỉ nhục xa lánh trong nhà dưới cơn nóng giận hắn một mình đi vào chốn thâm sơn u lâm làm một thợ săn.
Hắn họ Tạ tên Lãng, là nam chính của nhiệm vụ lần này, là dưỡng phụ của thân thể hiện giờ mà Cố Minh Nguyệt nhập vào, hoặc có thể nói nàng là con dâu mà hắn nuôi từ bé cho nhi tử vừa mất cách đây vài ngày của hắn.
Cố Minh Nguyệt xuyên vào thân thể của cô bé, là do trước kia khi hắn vào thị trấn đi chợ nhìn thấy hài tử đáng thương, bèn tiện tay nhặt đứa bé ăn xin về. Khi đó tiểu nữ hài khoảng chừng bốn, năm tuổi, cả người bẩn thỉu đen đúa, ăn mặc rách rưới đang cướp đồ ăn với chó hoang, nhe răng nhếch miệng vẻ mặt hung ác độc địa hệt như thú nhỏ vậy, Tạ Lãng nhìn thực đáng thương, liền đưa nó về ngọn núi nhỏ thầm nghĩ có thể cho nó làm bạn với nhi tử, không nghĩ tới khi cởi quần áo đứa bé ra để tắm cho nó, lại phát hiện đứa bé ăn xin bẩn thỉu này là một tiểu cô nương thứ thiệt.
Vì vậy, hắn bèn đặt tên cho nàng là Tạ Y, coi như con gái của mình mà nuôi dưỡng. Nàng là nữ nhi, cũng vừa lúc cũng chuẩn bị cho Chương ca nhi, thanh mai trúc mã con dâu nuôi từ bé.
Trải qua mấy năm ăn no mặc ấm, Tạ Y dần dần hiện ra dáng dấp của một mỹ nhân bại hoại. Tạ Lãng không thể nghĩ tới, tiểu nữ hài gầy như sợi đay chỉ còn một lớp da bọc xương năm xưa, sau khi lớn lên lại trở thành tiểu cô nương xinh đẹp động lòng người như vậy.
Vóc người của Tạ Y nhỏ nhắn xinh xắn, người lại dễ thương, nàng có khuôn mặt trứng ngỗng tròn trịa, một đôi mày rậm như lá liễu, mắt hạnh má thơm, đôi con ngươi đen lúng liếng tựa nho tím, sáng ngời hữu thần. Nàng lớn lên trong núi, không chút kiêng dè gió thổi ngày nắng, lại có da thịt trơn nhẵn doanh doanh tự men sứ, chỉ là vân da vẫn thua chất da non mịn của các cô nương lớn lên trong khuê phòng được nuông chiều từ bé kia. Nàng có điểm đặc trưng riêng biệt của người lớn lên trong núi, khí chất chung linh đính tú, như lục thủy trong suốt có thể thấy đáy, trong ngôn hành mang theo một vẻ đẹp phóng khoáng tự nhiên có phần ngang bướng, thân thể nhỏ bé lại nhanh nhẹn thật giống như tích chứa năng lượng lớn vô hạn.
Trời sinh tính tình nàng nghịch ngợm hiếu động, thích nhảy thích ầm ĩ, bình thường ưa ở trong núi lủi đông chạy tây, cho nên dưỡng thành vóc người khoẻ mạnh, đường cong cơ thể lưu sướng khỏe đẹp, còn nhỏ tuổi lại tiền đột hậu kiều*, so với hài tử cùng lứa có hơn chút phong thái thiếu nữ.
* tiền đột hậu kiều: trước lồi sau vểnh, tức là điện nước đầy đủ, có mông có ngực.
Thế nhưng Chương ca nhi lại không có phúc khí, không thể trưởng thành tới tuổi thành thân, cưới về một tiểu mỹ nhân đặc biệt như vậy...
Trước người hai người là một mộ đất đơn sơ, trước mộ phần chỉ cắm một cái cọc gỗ, mặt trên có khắc hai chữ Tạ Chương. Nằm trong mộ là con trai độc nhất của Tạ Lãng tuổi tròn 13, còn xa mới tới tuổi nhược quán (20 tuổi), từ nhỏ đã yếu người nhiều bệnh, ngay cả người làm phụ thân là hắn cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng cũng không ngờ chỉ sau một trận phong hàn thông thường đầu hạ, con trai hắn không cố được mấy ngày đã qua đời.
“Cha, con khó chịu, vừa nghĩ tới sẽ không còn được gặp lại hắn nữa, con đau lòng đến hận không thể theo hắn đi." Cố Minh Nguyệt nhào vào trong ngực của nam nhân, khóc tới nước mắt tuôn như mưa, đau lòng muốn chết.
Trong ánh mắt Tạ Lãng lộ ra bi thương, thủy quang ánh lên, nhưng có lẽ trời sinh dây thần kinh biểu cảm trên gương mặt hắn không phát triển, gương mặt đó chỉ duy trì một vẻ mặt cứng ngắc, không lộ ra chút hỉ nộ ái ố nào. Bàn tay của hắn bỗng chốc nhẹ vỗ về sống lưng run rẩy của thiếu nữ nhu nhược, sưởi ấm lòng nàng.
Thế giới nhiệm vụ này đang trong thời kì cành mai hoa hạnh nở rộ sắp tàn, khắp nơi đều là cành cây non mềm yếu ớt sau cơn mưa cuối xuân đầu hạ, nhiệt độ ban ngày rất nóng, nhưng thân thể Cố Minh Nguyệt lại như mới từ kẽ băng đi ra, mang theo ớn lạnh nhè nhẹ, lạnh lẽo như muốn đông lạnh cả tay nàng.
Trong lòng Tạ Lãng vô cùng đau khổ, trên thế gian này có gì đau đớn hơn cả với bậc làm cha mẹ khi phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Hắn không thể biểu lộ được nét mặt sinh động để từ đó diễn tả bi thương của mình, nhưng thân hình lại gầy hốc hác đi chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, quần áo ngày xưa vừa người nay mặc thêm chiếc áo tang thì chiếc áo lót trong lại có vẻ trống rỗng, vạt áo bay nhè nhẹ.
Thiếu nữ vùi trong ngực gào khóc khiến hắn không thể không tỉnh lại từ nỗi đau mất con, giờ đây hắn chỉ còn nàng là người thân, nếu hắn để đau thương áp đảo, vậy còn ai có thể chăm sóc đứa bé này?
Cố Minh Nguyệt khóc đủ rồi, liền ngẩng đầu lên khỏi ngực nam nhân, hai mắt ngập nước ướt sũng mà ngẩng đầu nhìn hắn, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đều đỏ lên, chóp mũi khéo léo đỏ hồng, cánh mũi phập phồng, thút thít hít thở, cái miệng anh đào nhỏ nhắn ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Tạ Lãng nhìn bộ dáng của nàng có chút đau lòng, lại có chút lo lắng, cô nương ở các gia đình bình thường vào độ tuổi này đã bắt đầu làm mai rồi, trước đây có Chương ca nhi, hai đứa bé làm bạn lớn lên, chung đụng được hòa hợp vui vẻ, nhất định sau khi thành thân sẽ hòa hòa mỹ mỹ, nhưng hôm nay Chương ca nhi mất rồi, trong núi rừng này cũng không có bao nhiêu gia đình, hắn biết đi đâu mà tìm một nam tử vừa đến độ tuổi niên thiếu có thể kết duyên với bé con xinh đẹp nhà mình đây.
Đời này của hắn nửa quãng đường trước không thể nhận được thứ gọi là tình thân, sau 15 tuổi lại thoát ly quan hệ với người thân, vào núi dựa vào nghề săn thú mà sống, sống tiêu diêu tự tại. Vào núi không bao lâu, có một hộ săn bắn tìm hắn muốn gả nữ nhi cho hắn, hắn không yêu thích riêng nữ nhân nào, suy nghĩ sớm ngày thành gia cũng tốt, vì vậy đồng ý với gia đình kia chờ ít ngày nữa thì cưới nữ nhi nhị bát niên hoa của họ. (nhị bát niên hoa: ý chỉ cô gái xuân thì tuổi mười tám đôi mươi.)
Sống trong núi nghèo khổ, hai người làm bàn tiệc rượu ở nhà, lạy trời đất và cao đường coi như đã hoàn thành nghi thức thành thân. Phụ nhân kia tướng mạo bình thường, người cũng hiền lành cần cù, hai người góp sức cuộc sống chung cũng không tới mức không thích hợp, hắn đã từng cho rằng cứ thế cùng nàng sống thanh thanh thản thản cả đời, nào ai biết được sau khi sinh nhi tử không tới hai năm thì phụ nhân kia rời thế gian, mà Chương ca nhi từ khi sinh ra thân thể cũng không quá tốt, bệnh tật to to nhỏ nhỏ không ngừng, triền miên liên tục trên giường bệnh.
Tạ Lãng thiếu hụt tình thân, cho nên đối với những thứ này hắn luôn khao khát hơn người, coi trọng nhất yêu thương nhất chính là hai đứa bé còn sót lại cạnh hắn, nay nhi tử thân sinh độc nhất của hắn đã đi, chỉ còn duy nhất mỗi dưỡng nữ, giờ nó là tánh mạng là sức sống của hắn, người quan trọng nhất trong những thứ quan trọng của đời hắn.
“Về nhà đi." Cố Minh Nguyệt nghe tiếng nói khàn khàn hùng hậu của nam nhân, cảm nhận được bàn tay xoa ở trên đầu, hai hàng nước mắt trong suốt lại chảy dài, được nam nhân dùng bàn tay nhẹ nhàng lau đi.
Về nhà, nhà của nàng nàng ở nơi nào...? Chỉ có Cố Minh Nguyệt tự mình biết, nàng khóc rống đau thương là vì nam nhân xinh đẹp nho nhã như tu trúc tùng bách kia...
Nàng khóc rất là đau lòng, đáp lại trong tình cảnh hiện tại, lại làm xúc động tâm linh Tạ Lãng sâu sắc.
Đứa bé có tình có nghĩa như vậy, cũng không uổng công hắn dưỡng dục nàng mấy năm nay, Tạ Lãng lặng lẽ nghĩ, Chương ca nhi trên trời có linh thiêng, cũng sẽ cảm thấy vui vẻ vui mừng mới phải.
Tác giả :
Tô Nặc Cẩm