Mị Nhục Sinh Hương
Chương 37: Đồ chơi của anh trai quỷ súc -14- (H)
Tửu lượng của Tống Chân Dật kém đến bất ngờ!
Một mình anh có làm thế nào cũng không thể ngăn cản cả đám đàn em liên tục mời rượu, cố gắng chống đỡ vài chén, cả người liền trở nên là lạ, gương mặt hồng hồng ngồi trên ghế, ánh mắt sương mù nhìn Cố Minh Nguyệt cười khúc khích.
Cố Minh Nguyệt nhịn xuống xúc động muốn nhéo mặt anh, ô ô ô ô, lão Tống thế này dễ khiến cô trở nên lưu manh mất thôi, làm sao bây giờ~~
Đế chính đại mỹ nam đại thần dù có uống say, hành động cũng đều hiên ngang đẹp đẽ, mang theo một chút tự do phong nhã, bọn đàn em khóa dưới vừa thấy phong nghi của Tống Chân Dật, hai mắt liền sáng lên, không cần Thẩm Dung phải đưa ra ám hiệu, liền nhao nhao muốn tiến lên muốn chuốc thêm chút rượu.
Mấy ánh mắt như sói đói này đánh lên người Tống Chân Dật, làm cho Cố Minh Nguyệt đứng ngồi không yên, dù ở thời đại nào cũng đều có người thích nam phong (gay), cô muốn bảo vệ trinh tiết của người đàn ông nhà mình!
Chỉ thấy Cố Minh Nguyệt đứng tới bả vai của Tống Chân Dật, kéo một cánh tay của anh vòng qua hai vai mình, hai tay ôm chặt lấy lồng ngực bền chắc kia, sau khi dùng sức cố đỡ cả người người đàn ông đang mềm nhũn đứng lên, trên mặt mang theo áy náy nói với những người bên cạnh: “Xin lỗi, Chân Dật anh ấy uống hơi say, ở lại nữa không chừng lại mượn rượu mà làm càn bêu xấu mất mặt, huống chi đứa nhỏ còn đang ở nhà chờ chúng tôi về, chúng tôi xin đi trước một bước."
Lời của cô đúng lý hợp tình, thực sự Tống Chân Dật cũng đã quá say, nghĩ tới trong nhà người ta còn có đứa nhỏ đang chờ cha mẹ về nhà, những người trên tiệc rượu cũng không giữ lại nữa, dù sao nhân vật chính hôm nay cũng không phải là hai người này, Tống Chân Dật tới cũng chỉ là niềm vui bất ngờ thôi.
Người đàn ông say rượu cũng không nhúc nhích được mấy bước, Cố Minh Nguyệt đỡ thân thể lung la lung lay của anh đi một lúc lâu mới nhìn thấy cửa lớn của nhà hàng tiệc rượu, cô mệt mỏi tới mức mồ hôi thấm qua một tầng mỏng qua áo, trong lòng suy nghĩ sau này không thể để cho anh đi ra bên ngoài uống rượu, tửu lượng kém như vậy nếu không cẩn thận thì dù không gây phiền toái cho người khác cũng sẽ tạo điều kiện cho những người có ý đồ xấu thừa cơ lợi dụng.
Thật ra, nếu không phải Tống Chân Dật uống hết tất cả số rượu mời Cố Minh Nguyệt, anh cũng sẽ không say tới mức không thể vãn hồi.
Trong lòng Cố Minh Nguyệt cũng hiểu, vẻ mặt trong ngọt ngào còn mang theo chút ảo não hiện rõ trên gương mặt của cô, ngũ quan càng thêm sinh động mê người. Mắt thấy cô sắp đỡ Tống Chân Dật đi ra cửa nhà hàng tiệc rượu, một bóng dáng cao lớn ngăn cản bước đi khó khăn của cô.
“Em gái của tôi, đã lâu không gặp em vẫn khỏe nhỉ." Hai tay Thẩm Dung ôm ngực, cười như không cười nhìn cô gái nhỏ đang thấm ướt mồ hôi kia, “Bốn năm không gặp, chẳng lẽ không định chào hỏi anh trai một tiếng lại muốn đi rồi sao?"
“Ngài Thẩm, thật xin lỗi, chúng tôi cần về nhà trước." Cố Minh Nguyệt gật đầu một cái với người đàn ông đang đứng cản trước mặt cô, giọng nói không nghe ra gợn sóng, cô cho rằng cử động lần này đã coi như là chào hỏi, không chút dự định muốn ôn chuyện liền tính đi vòng qua để ra ngoài nhà hàng tiệc rượu.
Cứ như vậy đi, hiện tại cô không muốn nhấc lên quan hệ với nam chính trong nhiệm vụ, sau khi sinh Hàm Dịch ra, liên hệ giữa cô và nam chính càng sâu hơn, hiện tại đánh giá hoàn thành nhiệm vụ cũng có tính toán nhất định, bây giờ chỉ cần chờ thời cơ tiết lộ chuyện của Hàm Dịch, sau đó thì nhiệm vụ này cũng gần như có thể kết thúc rồi.
Là đứa con của hắn lại đi kêu người khác là ba, lại được đưa đi nuôi dưỡng ở chỗ khác trong khi hắn không hề hay biết gì, không cần biết hắn có tình cảm với đứa bé mang trong mình dòng máu của nhà họ Thẩm này hay không, nhưng như vậy cũng có thể khiến cho người ta không thể quên được. Vả lại đứa bé này cũng không được nhà họ Thẩm và Thẩm Dung mong đợi, quan hệ với em gái vị thành niên trên danh nghĩa của mình còn sinh ra một đứa con trai, nếu vụ bê bối này bị truyền ra ngoài, cuộc đời chính trường của Thẩm Dung coi như chấm dứt. Càng đừng nói tới chuyện hắn muốn kết hôn, nếu như Triệu Thuần Nhiên biết hắn có một đứa bé, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào.
Cố Minh Nguyệt không muốn làm ra chuyện gì gây tổn thương tới Hàm Dịch, cô muốn giữ lại cho con mình một môi trường tinh thuần, để cho con có thể có tuổi thơ hồn nhiên không buồn lo, vì vậy nếu không phải vạn bất đắc dĩ cô tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện Hàm Dịch là con riêng của Thẩm Dung ra ngoài. Nhưng dù cô chỉ thông báo với mỗi mình Thẩm Dung thôi, thì cũng đủ để nhiễu loạn hắn làm cho hắn nhức đầu vì những chuyện phát sinh.
Trong nhà hàng tiệc rượu lắm thầy nhiều ma, Tống Chân Dật còn đang say khướt dựa trên vai cô, Cố Minh Nguyệt cho rằng hiện tại không phải là thời cơ tốt, vì vậy, cô lựa chọn im lặng không nói.
Biểu tình xa cách lạnh nhạt cùng với giọng nói cứng nhắc của cô khiến cho Thẩm Dung không thể giả bộ bình tĩnh thong dong được nữa, trong lòng hắn như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, bắt đầu từ lúc gặp lại Cố Minh Nguyệt, trái tim trong lồng ngực đã không thể khống chế mà đập loạn, hắn khổ cực tìm kiếm ba năm, người con gái mà hắn cho rằng không có cách nào gặp lại giờ đây đang sống sờ sờ đứng trước mặt hắn, bộ dáng xinh đẹp thướt tha mê người như trước… Trong nháy mắt hắn cho rằng mình đang nằm mơ, cho rằng bóng dáng Cố Minh Nguyệt chỉ xuất hiện trong giấc mơ của hắn, như vậy cũng đã đủ để cho người đàn ông này mừng rỡ như điên rồi, hắn muốn xông qua kéo cô vào trong ngực ôm thật chặt, chất vấn cô những năm này đã đi đâu, tại sao lại trốn tránh khiến hắn không thể nào tìm được tung tích, hắn muốn hung hăng hôn lấy cô, rời khỏi chỗ này đến một nơi khác để áp cô gái nhỏ này dưới thân mạnh mẽ trừng phạt, hắn muốn nói cho cô biết, tự sâu trong lòng hắn… rất lo lắng cho cô…
Nhưng mà những điều này đã không kịp làm, bởi vì bên cạnh cô đã có một người đàn ông một người mà người ta không hề nghĩ đến bầu bạn – cậu cả nhà họ Tống – Tống Chân Dật.
Thẩm Dung chưa từng nghĩ tới, Tống Chân Dật người mà mình muốn kết thân từ lâu, người phụ nữ bên cạnh anh ta lại là Cố Minh Nguyệt, càng không tưởng tượng được người mà hắn khổ sở tìm 3 năm lại lấy thân phận như vậy, thái độ nhẹ nhàng như vậy xuất hiện ở trước mặt hắn.
Cô ấy là vợ chưa cưới của Tống Chân Dật, hơn nữa đã có một đứa bé với anh ta. Chấn động mà Thẩm Dung phải chịu làm cho trái tim hắn suýt chút nữa tê liệt, hắn không muốn tin, nhưng lại không thể không tiếp nhận sự thật này.
Hắn dùng thời gian ba năm để chấp nhận tâm ý của mình với Cố Minh Nguyệt, tình cảm dành cho cô là từ khổ sở tìm kiếm chứ không phải nảy mầm trong cuộc sống rồi lắng đọng lại, nó tích lũy theo thời gian từ từ trở nên sâu đậm. Nỗi nhớ nhung của hắn với cô gái này như thủy triều dâng, cả ngày lẫn đêm ăn mòn tâm linh của hắn. Có thể nói hắn ở nơi này đau khổ trong ba năm, hắn cho rằng Cố Minh Nguyệt cũng giống như vậy, cũng chịu rất nhiều khổ cực, thử nghĩ một cô gái trẻ ngay cả trung học cũng chưa tốt nghiệp mà rời nhà trốn đi sống đầu đường xó chợ thì sẽ sống những ngày như thế nào, nếm hết khó khăn sẽ hối hận vì ban đầu đã bỏ nhà đi….
Thẩm Dung đã vô số lần ảo tưởng tới tình cảnh hắn tìm được Cố Minh Nguyệt, người phụ nữ này nhất định sẽ cảm động tới mức lệ rơi đầy mặt nhào vào trong lòng mình khóc lóc kể lể những gì đã gặp phải, vì bỏ nhà đi thoát khỏi bản thân mình mà hối hận không kịp. Sự quật cường của cô đã khiến cô nếm đủ gian khổ, đến lúc đó mình chỉ cần khẽ an ủi, để lộ ra sự yêu thương và thương tiếc đối với cô, vừa đấm vừa xoa một phen sau đó nhất định có thể làm cho cô trở lại bên cạnh mình, bị mình nắm chặt trong tay.
Đến lúc đó, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép Cố Minh Nguyệt trốn chạy một lần nữa, hắn sẽ theo dõi sít sao người phụ nữ này, để cô phải đi theo mình cả đời, vì mình mà sinh con dưỡng cái. Mặc dù hắn không có cách nào cưới cô, nhưng hắn nhất định sẽ cung cấp cho cô điều kiện sống tốt nhất, để cho cô cơm áo không lo qua hết đời này.
Đây cũng là giới hạn cao nhất mà Thẩm Dung có có thể làm được, hắn không thể rời bỏ Cố Minh Nguyệt, đồng thời cũng không có cách nào tổn thương Triệu Thuần Nhiên ngây thơ đơn thuần giống như mẹ đẻ hắn.
Triệu Thuần Nhiên là một người lương thiện, điểm ấy Thẩm Dung hiểu rất rõ, mà như vậy nhất định cô ấy có thể cảm nhận được tâm ý của mình dành cho cô ấy, và chắc chắn cô cũng hiểu sự đặc biệt của Cố Minh Nguyệt đối với mình, nên nhất định sẽ bao dung. Hắn sẽ không bạc đãi hai bên, hơn nữa hắn tin rằng vì thương hắn Triệu Thuần Nhiên nhất định sẽ bằng lòng chung sống hòa thuận với Cố Minh Nguyệt.
Thầm Dung đã lên kế hoạch rất tốt về những việc sau khi tìm được Cố Minh Nguyệt, nhưng lại không dự tính được cô có cuộc sống thoải mái hơn cả khi còn ở nhà họ Thẩm, hơn nữa bên cạnh lại có một người đàn ông với xuất thân, bối cảnh, bề ngoài không thua kém hắn một chút nào.
Tại sao có thể như vậy… Tại sao cô có thể ở chung một chỗ với Tống Chân Dật, tại sao lại có thể sinh con cho anh ta, tại sao lại không trở lại bên cạnh hắn…
Bị ánh mắt lạnh lùng xa lạ của Cố Minh Nguyệt nhìn chăm chú như lễ rửa tội, linh hồn của Thẩm Dung như bị mất đi một nửa, không kìm nén được sự thống khổ nơi đáy lòng, ngay cả hơi thở cũng trở nên mỏng manh, âm thanh trong đầu hắn vang lên, hắn biết nếu không làm chút gì đó, mình vĩnh viễn không bắt được người phụ nữ trước mắt này.
Ngay sau đó tất cả những chuyện xảy ra đều giống như một thước phim trắng đen chiếu lại trong đầu, hắn không biết mình đã phân phó trợ lý đưa Tống Chân Dật lên phòng trong khách sạn nghỉ ngơi như thế nào, không biết mình làm sao mà kéo người phụ nữ đang phản đối này tới phòng rửa tay bên cạnh đại sảnh của nhà hàng tiệc rượu… Đợi lúc lý trí tìm về, khi có thể nghe được âm thành bên ngoài, đã nghe thấy tiếng khóc thút thít của Cố Minh Nguyệt đang nằm trên bồn rửa tay bằng đá cẩm thạch, mà nam căn của mình thì lại đang đâm vào trong nhục huyệt mềm chặt giống như lần đầu tiên.
Lúc ở trong đại sảnh nhà hàng tiệc rượu Cố Minh Nguyệt có giãy giụa, nhưng cũng không dám làm động tác quá lớn. Cô không muốn kéo người tới vây xem, cho bọn họ chú ý tới vở kịch luân lý này. Huống chi quan hệ giữa cô và Thẩm Dung, bày ra bên ngoài ánh sáng chính là anh trai em gái, anh trai muốn dạy dỗ em gái đã bỏ nhà đi bốn năm mà không có một chút tin tức nào, người ngoài há có thể xen vào.
Trong một phút bị kéo tới phòng rửa tay, điều cô suy nghĩ tới nhiều nhất, chính là không muốn để cho Tống Chân Dật cảm thấy nhục nhã… Cố Minh Nguyệt suy nghĩ có thể nhân cơ hội này nói chuyện với Thẩm Dung cho tốt, nhưng cô vạn vạn không nghĩ tới, người đàn ông này lại không quan tâm mình đang ở nơi công cộng mà liều mạng động thủ, hắn giống như bị điên vậy, bất kể cô có lấy tình lấy lí, hắn cũng không có một chút do dự muốn ngừng lại hành động xâm phạm cô.
Thời gian qua đi đã bốn năm, khi Cố Minh Nguyệt bị cây côn thịt cứng rắn nóng rực như sắt này đâm vào trong thân thể một lần nữa, sức lực và nhiệt độ quen thuộc trong trí nhớ làm cho cô phút chốc như trở lại những ngày mà bị người đàn ông này đũa bỡn dưới thân, mật dịch trong tiểu huyệt không ngừng tuôn ra, mị thịt nhiệt tình kẹp chặt lấy dương cụ đang khuấy động va chạm bên trong.
Hai vú của cô bị kéo ra từ trong vạt áo, nhũ hoa lay động, làn váy bên dưới bị kéo lên ngang hông, quần lót thì bị kéo tới xuống đầu gối, một tay người đàn ông vuốt ve bờ mông trơn nhẵn mềm mại, một tay thì từ luồn dưới nách lên đưa tới trước ngực nhéo đầu vú đỏ bừng nhục cảm mười phần, kẹp giữa ngón tay xoay tròn trêu chọc nhục dục, nam căn thô dài giữa hai chân mỗi lần cũng không có vào hết, khe mông tuyết trắng bị đánh đỏ hồng, người đàn ông cố gắng cử động, từ chỗ giao hợp truyền tới tiếng nước chảy.
“Cô cũng thật là dâm đãng, bị người ta cường bạo lại có thể ra nhiều nước như vậy, làm hạ thân của tôi bị ướt mất rồi, xem ra Tống đại thiếu cũng không có năng lực thỏa mãn cô hả?" Thẩm Dung hít sâu một hơi mùi thơm cơ thể ở cổ người phụ nữ làm hắn say mê, mùi vị quen thuộc làm cho hắn không nhịn được dùng chóp mũi vuốt ve cái cổ trắng nõn trơn nhẵn, lưỡi to mềm nóng liếm láp lỗ tai phấn hồng của người phụ nữ, mang theo hơi thở nặng nề.
Cố Minh Nguyệt không trả lời hắn, chính cô cũng cảm thấy cơ thể này của mình dâm đãng quá mức, bị Thẩm Dung giễu cợt cũng là chuyện nằm trong dự liệu. Cô che miệng nhỏ khóc thầm, vì không chấp nhận nổi chính mình và cũng vì hổ thẹn với Tống Chân Dật.
“Khóc cái gì, cứ như cô chưa từng hưởng thụ vậy." Người đàn ông vừa nói vừa thả chậm tốc độ và sức lực lại, chỉ chừa quy đầu ở trong nhục huyệt từ từ đâm nhẹ, không sâu không cạn hành hạ người phụ nữ dưới thân.
Thái độ không thèm để ý của Cố Minh Nguyệt làm cho lửa giận trong lòng Thẩm Dung tăng lên, mấy năm không gặp lá gan của cô lớn hơn không ít. Không đúng, lá gan của người phụ nữ này vẫn luôn lớn, là bản thân mình đánh giá thấp cô nên cô mới có cơ hội rời khỏi mình.
Nhưng mà lần này sẽ không như vậy, coi như biết được người đàn ông bên cạnh cô là người nhà họ Tống, hắn cũng muốm đoạt cô lại.
A, thân thể này vẫn làm cho người ta mất hồn như vậy, cảm giác thoải mái này đã lâu lắm rồi hắn chưa từng cảm nhận được, thật sự là danh khí trăm năm khó gặp. Những năm gần đây hắn đã trải nghiệm trên thân nhiều phụ nữ như vậy, Hoàn phì Yến gầy đủ loại, nhưng hắn hoàn toàn không lấy được khoái cảm trên người bọn họ như khi làm cùng Cố Minh Nguyệt, cái cảm giác cả thể xác lẫn tinh thần đều được hợp nhất này, cảm giác thoải mái vượt khỏi sự sung sướng từ thân thể rót thẳng vào trong linh hồn thì trừ người phụ nữ này ra không một ai cho hắn được.
Nghĩ tới cái lỗ nhỏ mà phân thân của hắn đang ra vào, từng có người đàn ông khác đi vào, thậm chí còn cho ra một đứa nhỏ từ lối đi này, sắc mặt Thẩm Dung âm u, hung hăng cắn mạnh vành tai Cố Minh Nguyệt, tà tứ nói: “Cô thế mà cũng thật có bản lãnh, cái thân dâm đãng đã bị tôi chơi như giày rách thối rữa còn có thể được đại thiếu gia nhà họ Tống coi trọng, dâm bi bên trong cô đã đưa tới tác dụng không ít nhỉ? Tôi nghĩ cũng đúng, cái huyệt này đã từng sinh con mà vẫn chặt giống như xử nữ, người đàn ông nào mà không muốn chơi?"
Nghe tới đây Cố Minh Nguyệt không nhịn được nữa, cô xoay người vung tay tát Thẩm Dung một bạt tai. Cô dùng sức lực toàn thân, lòng bàn tay đánh lên mặt người đàn ông phát ra âm thanh vang dội, Thẩm Dung cũng không né, bị đánh nghiêng qua một bên.
“Đừng nghĩ người khác cũng ghê tởm như anh, Tống Chân Dật là người mà cả đời này anh không thể sánh được, đừng dùng những suy nghĩ âm hiểm tà ác tới mức muốn nôn mửa kia của mình để nói tới anh ấy!"
“Ha ha ha, tôi ghê tởm? Tôi âm hiểm tà ác? Cả đời này đều không bằng Tống Chân Dật?" Thẩm Dung nghiêng đầu cười, từng chữ của Cố Minh Nguyệt giống như dao sắc, tim của hắn như bị lăng trì thiên đao vạn quả, đau tới tột cùng. Hắn hung hăng nắm lấy hàm dưới người phụ nữ, phía dưới lại tăng thêm độ mạnh trừng phạt, từng chữ từng câu nói: “Nhìn lại bộ dáng của mình trong gương một chút! Nhìn coi nét mặt và thân thể dâm đãng này của cô! Trong lòng cô đã chán ghét tôi như vậy, đáng tiếc thân thể của cô vừa mới bị tôi đụng vào đã không thèm giữ mặt mũi mà kẹp chặt chảy nước không ngừng! Cô nói cô có hèn hạ hay không hả?"
Cố Minh Nguyệt nhắm mắt lại, cô biết bộ dạng của mình bây giờ, quần áo xốc xếch bị người đàn ông phía sau thẳng lưng di chuyển đâm vào rút ra chơi đùa, khóe mắt mang đầy vẻ tình dục, da thịt hồng nhạt lộ vẻ khêu gợi, hai vú lắc lư không ngừng…
Thẩm Dung thấy dáng vẻ trốn tránh của cô, thờ ơ cười cười: “Tư thế này sợ cô không nhìn rõ được, không sao, chúng ta đổi tư thế khác." Nói xong hắn chuyển cơ thể Cố Minh Nguyệt từ nằm sấp sang ngồi thẳng, nâng một chân của cô lên, làm cho cửa huyệt đang ngậm côn thịt bại lộ trong gương, sau khi đâm vào rút ra mấy cái, bèn nâng chân đặt lên bồn rửa tay, rồi đưa tay nhấc chân còn lại lên không trung, cũng đặt lên mép bồn như chân trước, cứ như vậy Cố Minh Nguyệt hệt như một đứa trẻ đang đi tiểu, hai chân mở lớn lộ ra dâm động bị dương vật lấp đầy, hai vú sáng bóng cũng bị đè nửa chận nửa che sau hai chân.
“Nhìn đi, nơi đó của cô đang đói khát ăn tôi cỡ nào đây, dâm dịch chảy ra ào ạt, cái miệng nhỏ nhắn co rụt ngọ nguậy không ngừng." Người đàn ông nâng mông người phụ nữ, một bên miêu tả một bên phối hợp dùng sức cắm toàn bộ dương cụ vào.
Cố Minh Nguyệt hận mình không thể trở nên vô cảm ngay lập tức, như vậy cô có thể không nghe không cảm giác được, không cần phải giãy dụa giữa sự thống khổ tâm hồn cùng vui thích của thân thể…
Ánh đèn flash lóe sáng trên thân thể người phụ nữ ngã ngửa dưới đất, Thẩm Dung mặc quần áo chỉnh tề lấy di động chụp lại hình ảnh quần áo xốc xếch của người phụ nữ, hai chân mở lớn bên trong chảy ra tinh dịch đàn ông, còn cố ý chụp cận cảnh hình ảnh tiểu huyệt đỏ bừng bị làm tới không thể khép lại kia.
Toàn thân Cố Minh Nguyệt vô lực, không giãy giụa, hai tay bị giam cầm ở sau lưng chỉ có thể trơ mắt nhìn, cửa huyệt bị người đàn ông đẩy ra hai bên chụp lại những hình ảnh khiêu dâm sỉ nhục.
“Xem như những bức hình này là kỷ niệm ngày đầu gặp lại của chúng ta đi." Người đàn ông đứng từ trên cao nhìn xuống tựa như ác ma cười nói.
Một mình anh có làm thế nào cũng không thể ngăn cản cả đám đàn em liên tục mời rượu, cố gắng chống đỡ vài chén, cả người liền trở nên là lạ, gương mặt hồng hồng ngồi trên ghế, ánh mắt sương mù nhìn Cố Minh Nguyệt cười khúc khích.
Cố Minh Nguyệt nhịn xuống xúc động muốn nhéo mặt anh, ô ô ô ô, lão Tống thế này dễ khiến cô trở nên lưu manh mất thôi, làm sao bây giờ~~
Đế chính đại mỹ nam đại thần dù có uống say, hành động cũng đều hiên ngang đẹp đẽ, mang theo một chút tự do phong nhã, bọn đàn em khóa dưới vừa thấy phong nghi của Tống Chân Dật, hai mắt liền sáng lên, không cần Thẩm Dung phải đưa ra ám hiệu, liền nhao nhao muốn tiến lên muốn chuốc thêm chút rượu.
Mấy ánh mắt như sói đói này đánh lên người Tống Chân Dật, làm cho Cố Minh Nguyệt đứng ngồi không yên, dù ở thời đại nào cũng đều có người thích nam phong (gay), cô muốn bảo vệ trinh tiết của người đàn ông nhà mình!
Chỉ thấy Cố Minh Nguyệt đứng tới bả vai của Tống Chân Dật, kéo một cánh tay của anh vòng qua hai vai mình, hai tay ôm chặt lấy lồng ngực bền chắc kia, sau khi dùng sức cố đỡ cả người người đàn ông đang mềm nhũn đứng lên, trên mặt mang theo áy náy nói với những người bên cạnh: “Xin lỗi, Chân Dật anh ấy uống hơi say, ở lại nữa không chừng lại mượn rượu mà làm càn bêu xấu mất mặt, huống chi đứa nhỏ còn đang ở nhà chờ chúng tôi về, chúng tôi xin đi trước một bước."
Lời của cô đúng lý hợp tình, thực sự Tống Chân Dật cũng đã quá say, nghĩ tới trong nhà người ta còn có đứa nhỏ đang chờ cha mẹ về nhà, những người trên tiệc rượu cũng không giữ lại nữa, dù sao nhân vật chính hôm nay cũng không phải là hai người này, Tống Chân Dật tới cũng chỉ là niềm vui bất ngờ thôi.
Người đàn ông say rượu cũng không nhúc nhích được mấy bước, Cố Minh Nguyệt đỡ thân thể lung la lung lay của anh đi một lúc lâu mới nhìn thấy cửa lớn của nhà hàng tiệc rượu, cô mệt mỏi tới mức mồ hôi thấm qua một tầng mỏng qua áo, trong lòng suy nghĩ sau này không thể để cho anh đi ra bên ngoài uống rượu, tửu lượng kém như vậy nếu không cẩn thận thì dù không gây phiền toái cho người khác cũng sẽ tạo điều kiện cho những người có ý đồ xấu thừa cơ lợi dụng.
Thật ra, nếu không phải Tống Chân Dật uống hết tất cả số rượu mời Cố Minh Nguyệt, anh cũng sẽ không say tới mức không thể vãn hồi.
Trong lòng Cố Minh Nguyệt cũng hiểu, vẻ mặt trong ngọt ngào còn mang theo chút ảo não hiện rõ trên gương mặt của cô, ngũ quan càng thêm sinh động mê người. Mắt thấy cô sắp đỡ Tống Chân Dật đi ra cửa nhà hàng tiệc rượu, một bóng dáng cao lớn ngăn cản bước đi khó khăn của cô.
“Em gái của tôi, đã lâu không gặp em vẫn khỏe nhỉ." Hai tay Thẩm Dung ôm ngực, cười như không cười nhìn cô gái nhỏ đang thấm ướt mồ hôi kia, “Bốn năm không gặp, chẳng lẽ không định chào hỏi anh trai một tiếng lại muốn đi rồi sao?"
“Ngài Thẩm, thật xin lỗi, chúng tôi cần về nhà trước." Cố Minh Nguyệt gật đầu một cái với người đàn ông đang đứng cản trước mặt cô, giọng nói không nghe ra gợn sóng, cô cho rằng cử động lần này đã coi như là chào hỏi, không chút dự định muốn ôn chuyện liền tính đi vòng qua để ra ngoài nhà hàng tiệc rượu.
Cứ như vậy đi, hiện tại cô không muốn nhấc lên quan hệ với nam chính trong nhiệm vụ, sau khi sinh Hàm Dịch ra, liên hệ giữa cô và nam chính càng sâu hơn, hiện tại đánh giá hoàn thành nhiệm vụ cũng có tính toán nhất định, bây giờ chỉ cần chờ thời cơ tiết lộ chuyện của Hàm Dịch, sau đó thì nhiệm vụ này cũng gần như có thể kết thúc rồi.
Là đứa con của hắn lại đi kêu người khác là ba, lại được đưa đi nuôi dưỡng ở chỗ khác trong khi hắn không hề hay biết gì, không cần biết hắn có tình cảm với đứa bé mang trong mình dòng máu của nhà họ Thẩm này hay không, nhưng như vậy cũng có thể khiến cho người ta không thể quên được. Vả lại đứa bé này cũng không được nhà họ Thẩm và Thẩm Dung mong đợi, quan hệ với em gái vị thành niên trên danh nghĩa của mình còn sinh ra một đứa con trai, nếu vụ bê bối này bị truyền ra ngoài, cuộc đời chính trường của Thẩm Dung coi như chấm dứt. Càng đừng nói tới chuyện hắn muốn kết hôn, nếu như Triệu Thuần Nhiên biết hắn có một đứa bé, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào.
Cố Minh Nguyệt không muốn làm ra chuyện gì gây tổn thương tới Hàm Dịch, cô muốn giữ lại cho con mình một môi trường tinh thuần, để cho con có thể có tuổi thơ hồn nhiên không buồn lo, vì vậy nếu không phải vạn bất đắc dĩ cô tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện Hàm Dịch là con riêng của Thẩm Dung ra ngoài. Nhưng dù cô chỉ thông báo với mỗi mình Thẩm Dung thôi, thì cũng đủ để nhiễu loạn hắn làm cho hắn nhức đầu vì những chuyện phát sinh.
Trong nhà hàng tiệc rượu lắm thầy nhiều ma, Tống Chân Dật còn đang say khướt dựa trên vai cô, Cố Minh Nguyệt cho rằng hiện tại không phải là thời cơ tốt, vì vậy, cô lựa chọn im lặng không nói.
Biểu tình xa cách lạnh nhạt cùng với giọng nói cứng nhắc của cô khiến cho Thẩm Dung không thể giả bộ bình tĩnh thong dong được nữa, trong lòng hắn như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, bắt đầu từ lúc gặp lại Cố Minh Nguyệt, trái tim trong lồng ngực đã không thể khống chế mà đập loạn, hắn khổ cực tìm kiếm ba năm, người con gái mà hắn cho rằng không có cách nào gặp lại giờ đây đang sống sờ sờ đứng trước mặt hắn, bộ dáng xinh đẹp thướt tha mê người như trước… Trong nháy mắt hắn cho rằng mình đang nằm mơ, cho rằng bóng dáng Cố Minh Nguyệt chỉ xuất hiện trong giấc mơ của hắn, như vậy cũng đã đủ để cho người đàn ông này mừng rỡ như điên rồi, hắn muốn xông qua kéo cô vào trong ngực ôm thật chặt, chất vấn cô những năm này đã đi đâu, tại sao lại trốn tránh khiến hắn không thể nào tìm được tung tích, hắn muốn hung hăng hôn lấy cô, rời khỏi chỗ này đến một nơi khác để áp cô gái nhỏ này dưới thân mạnh mẽ trừng phạt, hắn muốn nói cho cô biết, tự sâu trong lòng hắn… rất lo lắng cho cô…
Nhưng mà những điều này đã không kịp làm, bởi vì bên cạnh cô đã có một người đàn ông một người mà người ta không hề nghĩ đến bầu bạn – cậu cả nhà họ Tống – Tống Chân Dật.
Thẩm Dung chưa từng nghĩ tới, Tống Chân Dật người mà mình muốn kết thân từ lâu, người phụ nữ bên cạnh anh ta lại là Cố Minh Nguyệt, càng không tưởng tượng được người mà hắn khổ sở tìm 3 năm lại lấy thân phận như vậy, thái độ nhẹ nhàng như vậy xuất hiện ở trước mặt hắn.
Cô ấy là vợ chưa cưới của Tống Chân Dật, hơn nữa đã có một đứa bé với anh ta. Chấn động mà Thẩm Dung phải chịu làm cho trái tim hắn suýt chút nữa tê liệt, hắn không muốn tin, nhưng lại không thể không tiếp nhận sự thật này.
Hắn dùng thời gian ba năm để chấp nhận tâm ý của mình với Cố Minh Nguyệt, tình cảm dành cho cô là từ khổ sở tìm kiếm chứ không phải nảy mầm trong cuộc sống rồi lắng đọng lại, nó tích lũy theo thời gian từ từ trở nên sâu đậm. Nỗi nhớ nhung của hắn với cô gái này như thủy triều dâng, cả ngày lẫn đêm ăn mòn tâm linh của hắn. Có thể nói hắn ở nơi này đau khổ trong ba năm, hắn cho rằng Cố Minh Nguyệt cũng giống như vậy, cũng chịu rất nhiều khổ cực, thử nghĩ một cô gái trẻ ngay cả trung học cũng chưa tốt nghiệp mà rời nhà trốn đi sống đầu đường xó chợ thì sẽ sống những ngày như thế nào, nếm hết khó khăn sẽ hối hận vì ban đầu đã bỏ nhà đi….
Thẩm Dung đã vô số lần ảo tưởng tới tình cảnh hắn tìm được Cố Minh Nguyệt, người phụ nữ này nhất định sẽ cảm động tới mức lệ rơi đầy mặt nhào vào trong lòng mình khóc lóc kể lể những gì đã gặp phải, vì bỏ nhà đi thoát khỏi bản thân mình mà hối hận không kịp. Sự quật cường của cô đã khiến cô nếm đủ gian khổ, đến lúc đó mình chỉ cần khẽ an ủi, để lộ ra sự yêu thương và thương tiếc đối với cô, vừa đấm vừa xoa một phen sau đó nhất định có thể làm cho cô trở lại bên cạnh mình, bị mình nắm chặt trong tay.
Đến lúc đó, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép Cố Minh Nguyệt trốn chạy một lần nữa, hắn sẽ theo dõi sít sao người phụ nữ này, để cô phải đi theo mình cả đời, vì mình mà sinh con dưỡng cái. Mặc dù hắn không có cách nào cưới cô, nhưng hắn nhất định sẽ cung cấp cho cô điều kiện sống tốt nhất, để cho cô cơm áo không lo qua hết đời này.
Đây cũng là giới hạn cao nhất mà Thẩm Dung có có thể làm được, hắn không thể rời bỏ Cố Minh Nguyệt, đồng thời cũng không có cách nào tổn thương Triệu Thuần Nhiên ngây thơ đơn thuần giống như mẹ đẻ hắn.
Triệu Thuần Nhiên là một người lương thiện, điểm ấy Thẩm Dung hiểu rất rõ, mà như vậy nhất định cô ấy có thể cảm nhận được tâm ý của mình dành cho cô ấy, và chắc chắn cô cũng hiểu sự đặc biệt của Cố Minh Nguyệt đối với mình, nên nhất định sẽ bao dung. Hắn sẽ không bạc đãi hai bên, hơn nữa hắn tin rằng vì thương hắn Triệu Thuần Nhiên nhất định sẽ bằng lòng chung sống hòa thuận với Cố Minh Nguyệt.
Thầm Dung đã lên kế hoạch rất tốt về những việc sau khi tìm được Cố Minh Nguyệt, nhưng lại không dự tính được cô có cuộc sống thoải mái hơn cả khi còn ở nhà họ Thẩm, hơn nữa bên cạnh lại có một người đàn ông với xuất thân, bối cảnh, bề ngoài không thua kém hắn một chút nào.
Tại sao có thể như vậy… Tại sao cô có thể ở chung một chỗ với Tống Chân Dật, tại sao lại có thể sinh con cho anh ta, tại sao lại không trở lại bên cạnh hắn…
Bị ánh mắt lạnh lùng xa lạ của Cố Minh Nguyệt nhìn chăm chú như lễ rửa tội, linh hồn của Thẩm Dung như bị mất đi một nửa, không kìm nén được sự thống khổ nơi đáy lòng, ngay cả hơi thở cũng trở nên mỏng manh, âm thanh trong đầu hắn vang lên, hắn biết nếu không làm chút gì đó, mình vĩnh viễn không bắt được người phụ nữ trước mắt này.
Ngay sau đó tất cả những chuyện xảy ra đều giống như một thước phim trắng đen chiếu lại trong đầu, hắn không biết mình đã phân phó trợ lý đưa Tống Chân Dật lên phòng trong khách sạn nghỉ ngơi như thế nào, không biết mình làm sao mà kéo người phụ nữ đang phản đối này tới phòng rửa tay bên cạnh đại sảnh của nhà hàng tiệc rượu… Đợi lúc lý trí tìm về, khi có thể nghe được âm thành bên ngoài, đã nghe thấy tiếng khóc thút thít của Cố Minh Nguyệt đang nằm trên bồn rửa tay bằng đá cẩm thạch, mà nam căn của mình thì lại đang đâm vào trong nhục huyệt mềm chặt giống như lần đầu tiên.
Lúc ở trong đại sảnh nhà hàng tiệc rượu Cố Minh Nguyệt có giãy giụa, nhưng cũng không dám làm động tác quá lớn. Cô không muốn kéo người tới vây xem, cho bọn họ chú ý tới vở kịch luân lý này. Huống chi quan hệ giữa cô và Thẩm Dung, bày ra bên ngoài ánh sáng chính là anh trai em gái, anh trai muốn dạy dỗ em gái đã bỏ nhà đi bốn năm mà không có một chút tin tức nào, người ngoài há có thể xen vào.
Trong một phút bị kéo tới phòng rửa tay, điều cô suy nghĩ tới nhiều nhất, chính là không muốn để cho Tống Chân Dật cảm thấy nhục nhã… Cố Minh Nguyệt suy nghĩ có thể nhân cơ hội này nói chuyện với Thẩm Dung cho tốt, nhưng cô vạn vạn không nghĩ tới, người đàn ông này lại không quan tâm mình đang ở nơi công cộng mà liều mạng động thủ, hắn giống như bị điên vậy, bất kể cô có lấy tình lấy lí, hắn cũng không có một chút do dự muốn ngừng lại hành động xâm phạm cô.
Thời gian qua đi đã bốn năm, khi Cố Minh Nguyệt bị cây côn thịt cứng rắn nóng rực như sắt này đâm vào trong thân thể một lần nữa, sức lực và nhiệt độ quen thuộc trong trí nhớ làm cho cô phút chốc như trở lại những ngày mà bị người đàn ông này đũa bỡn dưới thân, mật dịch trong tiểu huyệt không ngừng tuôn ra, mị thịt nhiệt tình kẹp chặt lấy dương cụ đang khuấy động va chạm bên trong.
Hai vú của cô bị kéo ra từ trong vạt áo, nhũ hoa lay động, làn váy bên dưới bị kéo lên ngang hông, quần lót thì bị kéo tới xuống đầu gối, một tay người đàn ông vuốt ve bờ mông trơn nhẵn mềm mại, một tay thì từ luồn dưới nách lên đưa tới trước ngực nhéo đầu vú đỏ bừng nhục cảm mười phần, kẹp giữa ngón tay xoay tròn trêu chọc nhục dục, nam căn thô dài giữa hai chân mỗi lần cũng không có vào hết, khe mông tuyết trắng bị đánh đỏ hồng, người đàn ông cố gắng cử động, từ chỗ giao hợp truyền tới tiếng nước chảy.
“Cô cũng thật là dâm đãng, bị người ta cường bạo lại có thể ra nhiều nước như vậy, làm hạ thân của tôi bị ướt mất rồi, xem ra Tống đại thiếu cũng không có năng lực thỏa mãn cô hả?" Thẩm Dung hít sâu một hơi mùi thơm cơ thể ở cổ người phụ nữ làm hắn say mê, mùi vị quen thuộc làm cho hắn không nhịn được dùng chóp mũi vuốt ve cái cổ trắng nõn trơn nhẵn, lưỡi to mềm nóng liếm láp lỗ tai phấn hồng của người phụ nữ, mang theo hơi thở nặng nề.
Cố Minh Nguyệt không trả lời hắn, chính cô cũng cảm thấy cơ thể này của mình dâm đãng quá mức, bị Thẩm Dung giễu cợt cũng là chuyện nằm trong dự liệu. Cô che miệng nhỏ khóc thầm, vì không chấp nhận nổi chính mình và cũng vì hổ thẹn với Tống Chân Dật.
“Khóc cái gì, cứ như cô chưa từng hưởng thụ vậy." Người đàn ông vừa nói vừa thả chậm tốc độ và sức lực lại, chỉ chừa quy đầu ở trong nhục huyệt từ từ đâm nhẹ, không sâu không cạn hành hạ người phụ nữ dưới thân.
Thái độ không thèm để ý của Cố Minh Nguyệt làm cho lửa giận trong lòng Thẩm Dung tăng lên, mấy năm không gặp lá gan của cô lớn hơn không ít. Không đúng, lá gan của người phụ nữ này vẫn luôn lớn, là bản thân mình đánh giá thấp cô nên cô mới có cơ hội rời khỏi mình.
Nhưng mà lần này sẽ không như vậy, coi như biết được người đàn ông bên cạnh cô là người nhà họ Tống, hắn cũng muốm đoạt cô lại.
A, thân thể này vẫn làm cho người ta mất hồn như vậy, cảm giác thoải mái này đã lâu lắm rồi hắn chưa từng cảm nhận được, thật sự là danh khí trăm năm khó gặp. Những năm gần đây hắn đã trải nghiệm trên thân nhiều phụ nữ như vậy, Hoàn phì Yến gầy đủ loại, nhưng hắn hoàn toàn không lấy được khoái cảm trên người bọn họ như khi làm cùng Cố Minh Nguyệt, cái cảm giác cả thể xác lẫn tinh thần đều được hợp nhất này, cảm giác thoải mái vượt khỏi sự sung sướng từ thân thể rót thẳng vào trong linh hồn thì trừ người phụ nữ này ra không một ai cho hắn được.
Nghĩ tới cái lỗ nhỏ mà phân thân của hắn đang ra vào, từng có người đàn ông khác đi vào, thậm chí còn cho ra một đứa nhỏ từ lối đi này, sắc mặt Thẩm Dung âm u, hung hăng cắn mạnh vành tai Cố Minh Nguyệt, tà tứ nói: “Cô thế mà cũng thật có bản lãnh, cái thân dâm đãng đã bị tôi chơi như giày rách thối rữa còn có thể được đại thiếu gia nhà họ Tống coi trọng, dâm bi bên trong cô đã đưa tới tác dụng không ít nhỉ? Tôi nghĩ cũng đúng, cái huyệt này đã từng sinh con mà vẫn chặt giống như xử nữ, người đàn ông nào mà không muốn chơi?"
Nghe tới đây Cố Minh Nguyệt không nhịn được nữa, cô xoay người vung tay tát Thẩm Dung một bạt tai. Cô dùng sức lực toàn thân, lòng bàn tay đánh lên mặt người đàn ông phát ra âm thanh vang dội, Thẩm Dung cũng không né, bị đánh nghiêng qua một bên.
“Đừng nghĩ người khác cũng ghê tởm như anh, Tống Chân Dật là người mà cả đời này anh không thể sánh được, đừng dùng những suy nghĩ âm hiểm tà ác tới mức muốn nôn mửa kia của mình để nói tới anh ấy!"
“Ha ha ha, tôi ghê tởm? Tôi âm hiểm tà ác? Cả đời này đều không bằng Tống Chân Dật?" Thẩm Dung nghiêng đầu cười, từng chữ của Cố Minh Nguyệt giống như dao sắc, tim của hắn như bị lăng trì thiên đao vạn quả, đau tới tột cùng. Hắn hung hăng nắm lấy hàm dưới người phụ nữ, phía dưới lại tăng thêm độ mạnh trừng phạt, từng chữ từng câu nói: “Nhìn lại bộ dáng của mình trong gương một chút! Nhìn coi nét mặt và thân thể dâm đãng này của cô! Trong lòng cô đã chán ghét tôi như vậy, đáng tiếc thân thể của cô vừa mới bị tôi đụng vào đã không thèm giữ mặt mũi mà kẹp chặt chảy nước không ngừng! Cô nói cô có hèn hạ hay không hả?"
Cố Minh Nguyệt nhắm mắt lại, cô biết bộ dạng của mình bây giờ, quần áo xốc xếch bị người đàn ông phía sau thẳng lưng di chuyển đâm vào rút ra chơi đùa, khóe mắt mang đầy vẻ tình dục, da thịt hồng nhạt lộ vẻ khêu gợi, hai vú lắc lư không ngừng…
Thẩm Dung thấy dáng vẻ trốn tránh của cô, thờ ơ cười cười: “Tư thế này sợ cô không nhìn rõ được, không sao, chúng ta đổi tư thế khác." Nói xong hắn chuyển cơ thể Cố Minh Nguyệt từ nằm sấp sang ngồi thẳng, nâng một chân của cô lên, làm cho cửa huyệt đang ngậm côn thịt bại lộ trong gương, sau khi đâm vào rút ra mấy cái, bèn nâng chân đặt lên bồn rửa tay, rồi đưa tay nhấc chân còn lại lên không trung, cũng đặt lên mép bồn như chân trước, cứ như vậy Cố Minh Nguyệt hệt như một đứa trẻ đang đi tiểu, hai chân mở lớn lộ ra dâm động bị dương vật lấp đầy, hai vú sáng bóng cũng bị đè nửa chận nửa che sau hai chân.
“Nhìn đi, nơi đó của cô đang đói khát ăn tôi cỡ nào đây, dâm dịch chảy ra ào ạt, cái miệng nhỏ nhắn co rụt ngọ nguậy không ngừng." Người đàn ông nâng mông người phụ nữ, một bên miêu tả một bên phối hợp dùng sức cắm toàn bộ dương cụ vào.
Cố Minh Nguyệt hận mình không thể trở nên vô cảm ngay lập tức, như vậy cô có thể không nghe không cảm giác được, không cần phải giãy dụa giữa sự thống khổ tâm hồn cùng vui thích của thân thể…
Ánh đèn flash lóe sáng trên thân thể người phụ nữ ngã ngửa dưới đất, Thẩm Dung mặc quần áo chỉnh tề lấy di động chụp lại hình ảnh quần áo xốc xếch của người phụ nữ, hai chân mở lớn bên trong chảy ra tinh dịch đàn ông, còn cố ý chụp cận cảnh hình ảnh tiểu huyệt đỏ bừng bị làm tới không thể khép lại kia.
Toàn thân Cố Minh Nguyệt vô lực, không giãy giụa, hai tay bị giam cầm ở sau lưng chỉ có thể trơ mắt nhìn, cửa huyệt bị người đàn ông đẩy ra hai bên chụp lại những hình ảnh khiêu dâm sỉ nhục.
“Xem như những bức hình này là kỷ niệm ngày đầu gặp lại của chúng ta đi." Người đàn ông đứng từ trên cao nhìn xuống tựa như ác ma cười nói.
Tác giả :
Tô Nặc Cẩm