Mị Nhục Sinh Hương
Chương 25-2: Đồ chơi của anh trai quỷ súc (2 - tiếp theo)
Thời gian luôn không đợi người, trôi qua nhanh chóng trong vô hình, khiến người ta không thể nắm chắc, chỉ có thể thở dài tiếc nuối cảm nhận nó đang yên lặng trượt qua khe hở ngón tay.
Cố Minh Nguyệt hoàn thành kỳ thi cuối kỳ lớp tám của cấp hai, nghỉ hè bình thản theo người nhà đi ra ngoài du lịch nghỉ ngơi như thường lệ, giao thông phát triển hiện đại và tiện lợi làm cho chuyến đi cực kỳ thuận lợi, cô theo cha mẹ Thẩm đặt chân tới hơn một nửa Trung Quốc và các khu vực quốc gia lớn nhỏ các nơi trên thế giới, nhận biết được nhiều dân tộc khác nhau hay nhiều tộc người bản xứ khác nhau, những chuyến du lịch này mở mang tầm mắt của cô, mở rộng giới hạn tiếp thu của cô, cũng giúp nâng cao vốn tri thức của cô.
Đương nhiên, giữa đường đi không cách nào tránh khỏi, nhất định không thể thiếu nhất chính là anh em Thẩm gia âm thầm phân cao thấp như trẻ con với đối phương, ai cùng không muốn chịu thiệt, không người nào có thể lấy được thứ tốt từ trên người đối phương.
Rõ ràng Thẩm Dung ghét nhất là khuôn mặt mang theo hơi thở quyến rũ xinh đẹp của của cô em gái này nhưng một năm gần đây vẫn luôn duy trì vẻ mặt lạnh lùng cao quý bất khả xâm phạm, cho dù dáng vẻ của cô bình tĩnh không dao động nhưng vẫn xinh đẹp lạnh lùng một cách mê người, cô luôn thường xuyên khiến cho sự diêm dúa lẳng lơ hoa lệ cùng với vẻ mặt đoan trang bên ngoài hoàn toàn không hòa hợp, làm cho người ta có một loại cảm giác thần bí mà quỷ dị vô cùng, lại có thể kích thích dục vọng muốn tìm hiểu và chinh phục của đàn ông ở khắp nơi. Đối với sự khiêu khích của mình cô luôn rất bình tĩnh, gặp phải tình huống bất ngờ cũng vô cùng bình tĩnh, xem như cái gì cũng không thể kích thích sự hứng thú của cô, cái gì cũng không thể lọt vào trong mắt cô. Tất cả những hành động của anh trong mắt cô đều là ngây thơ, buồn cười, làm cho người ta khinh thường không muốn so đo.
Đối với loại cảm giác bị người ta bỏ qua này Thẩm Dung hận đến ngứa răng, nhưng vừa nghĩ đến chuyện mình vậy mà lại có suy nghĩ muốn được cô tỉ mỉ chú ý, ngay lập tức thay đổi sắc mặt, không thể chấp nhận suy nghĩ buồn cười như ma chướng trong đầu mình.
Thật ra, cũng không phải Cố Minh Nguyệt không thèm để ý, chỉ là không có kế hoạch khả thi nào, nên chỉ có thể không nhìn thôi.
Đảo mắt liền đến tháng chín nhập học, ngay lúc Cố Minh Nguyệt trơ mắt nhìn mà không thể ngăn cản chuyện Thẩm Dung dọn dẹp xong hành lý của mình, chuẩn bị đến trường học báo danh. Tuy rằng cha Thẩm mẹ Thẩm không đành lòng, nhưng dù sao anh cũng chỉ đi học trường ở thủ đô, cuối tuần vẫn sẽ trở về đoàn tụ với gia đình, nghĩ như vậy trong lòng được an ủi không ít.
Nam chính của nhiệm vụ đi đến nơi mà cô không thể đến, Cố Minh Nguyệt ảo não rằng sao tuổi của mình ở nhiệm vụ này không lớn hơn một chút, nếu như cùng tuổi cô cũng thi cùng một trường đại học, thì sẽ không đến mức khiến cho phần lớn thời gian trong tương lai của Thẩm Dung hoàn toàn tách rời khỏi phạm vi cuộc sống của mình, cô chỉ mong trong khoảng thời gian Thẩm Dung ở chỗ kia tốt nhất là không nên phát sinh những chuyện mà cô không thể nắm trong tay, tạo thành chuyện trở ngại hoàn thành nhiệm vụ.
Cố Minh Nguyệt cũng muốn cùng cha mẹ đưa Thẩm Dung đến trường học, hơn nữa giúp đỡ sửa sang lại này nọ trong ký túc xá nam, vừa lúc cô suy nghĩ và đánh giá tốt một chút nơi anh sinh hoạt trong bốn năm sắp tới.
Như Cố Minh Nguyệt đoán trước, ngay từ lúc Thẩm Dung bước vào trường đã tạo ra oanh động, thu hút không ít ánh nhìn sáng rực, liên đới cả cô đội mũ che nắng đi theo sau anh cũng nhận được rất nhiều ánh mắt tò mò của nam sinh bắn tới, cô dứt khoát bỏ qua ánh mắt đầy sâu xa của đám con trai, sắc mặt vẫn như thường, dáng vẻ tự nhiên theo người nhà đến sắp xếp ký túc xá nam dành cho tân sinh viên.
Ký túc xá của Thẩm Dung tất nhiên là phỏng ở theo tiêu chuẩn bốn người, hai bên vách tường đặt vật dụng thường thấy trong gia đình ở trên là giường đơn phía dưới là bàn học, điều kiện tòa ký túc xá của trường tương đối tốt, thiết bị đạt chuẩn, từng phòng đều có ban công, phòng vệ sinh phòng tắm độc lập, cùng với hệ thống sưởi ấm đẳng cấp, Cố Minh Nguyệt đảo mắt nhìn bốn phía, suy nghĩ không biết ký túc xá nữ sẽ trông như thế nào, sau này liệu cô có cơ hội giống như đại đa số cô gái ở thời đại này, trải qua cuộc sống học tập ở đại học hay không.
Một bên lấy ra những vật dụng cần dùng hằng ngày của Thẩm Dung, giúp đỡ thu dọn đặt vào những chỗ thích hợp, một bên lại ảo tưởng đến khả năng mình có thể có được cuộc sống đại học, bởi vì suy nghĩ quá chuyên tâm nên hoàn toàn không ý thức được động tác đi khập khiễng khom lưng nghiêng người của mình làm cho vòng eo mềm mại cúi xuống, đường nét của cái mông xinh xắn khéo léo hiện ra mềm mại mượt rõ ràng, vểnh cao mê người.
Trong lúc lơ đãng Thẩm Dung liếc mắt một cái nhìn thấy trong đầu không khỏi hiện ra cảnh tượng một lần dạy cô làm bài tập bổ sung mà tình cờ thấy được, khi đó cô vừa mới tắm rửa xong, có lẽ là quên mặc áo lót, hai đầu nhũ hoa xuyên qua lớp vải may màu hồng nhạt cứng rắn nhô lên trước ngực, chỉ cần cúi đầu thì có thể nhìn thấy hai bầu ngực trong suốt trắng như ngọc từ cổ áo bộ quần áo ở nhà mỏng manh của cômà không tốn chút sức nào.
Nhớ tới điều này, hạ thân Thẩm Dung căng cứng, anh khó có thể tin được cảm giác phân thân giữa hai chân không chịu nghe theo sự khống chế của lý trí mà sinh ra phản ứng, thật sự là vô cùng tệ hại mà!
Cố Minh Nguyệt không hề phát hiện ra, bởi vì lúc này người nhà bạn cùng phòng của Thẩm Dung đã lục tục đến, cô cùng người nhà làm vài hành động thân thiết bắt chuyện với mấy chàng trai này, cũng không chú ý nhiều tới biểu cảm đột nhiên trở nên vặn vẹo trên người anh trai mình.
Thẩm Dung ngồi trên ghế hai chân nâng lên, hai chân bắt chéo che dấu bộ phận đang dựng lều giữa hai chân, ánh mắt anh u ám nhìn chăm chú vào mấy người đang nói chuyện nhiệt tình với nhau trong phòng, rõ ràng nhìn được ánh mắt nháy mắt tỏa sáng của nhóm bạn cùng phòng anh sau khi thấy Cố Minh Nguyệt.
“Này, cô bé là em gái cậu à?" Một người bạn cùng phòng như đã quen trước đi tới trước mặt anh, nháy mắt ra hiệu về hướng Cố Minh Nguyệt, ý tứ này không cần nói cũng biết.
“Ừ, mười bốn tuổi đang học cấp hai." Thẩm Dung rất bình tĩnh nói ra tuổi của Cố Minh Nguyệt, quả nhiên nhìn thấy biểu cảm uể oải của bạn cùng phòng sau khi nghe xong.
Trong mắt Thẩm Dung chợt lóe qua sự trào phúng, anh áp chế cảm giác không thoải mái không rõ nguyên nhân trong lòng, cười cười đi tới trả lời bắt đầu hàn huyên với bạn cùng phòng.
Sau đó mỗi một câu nói của bạn cùng phòng đều đề cập đến Cố Minh Nguyệt, sau khi nghe thấy câu trả lời của anh đều tỏ ra vẻ ảo não tiếc nuối.
Ai có thể nghĩ rằng cô gái vô cùng xinh đẹp lại có dáng người lả lướt nhỏ nhắn xinh xắn gây hứng thú trước mắt lại còn học trung học cơ chứ? Cô em gái này mười bốn tuổi đã cup C rồi, đứng ở đó không cần làm gì cũng đã tản ra lực hấp dẫn trí mạng đối với đàn ông.
Đồ lẳng lơ! Thẩm Dung rũ mắt xuống che đi sự tức giận muốn bóp chết cô.
Cố Minh Nguyệt hoàn thành kỳ thi cuối kỳ lớp tám của cấp hai, nghỉ hè bình thản theo người nhà đi ra ngoài du lịch nghỉ ngơi như thường lệ, giao thông phát triển hiện đại và tiện lợi làm cho chuyến đi cực kỳ thuận lợi, cô theo cha mẹ Thẩm đặt chân tới hơn một nửa Trung Quốc và các khu vực quốc gia lớn nhỏ các nơi trên thế giới, nhận biết được nhiều dân tộc khác nhau hay nhiều tộc người bản xứ khác nhau, những chuyến du lịch này mở mang tầm mắt của cô, mở rộng giới hạn tiếp thu của cô, cũng giúp nâng cao vốn tri thức của cô.
Đương nhiên, giữa đường đi không cách nào tránh khỏi, nhất định không thể thiếu nhất chính là anh em Thẩm gia âm thầm phân cao thấp như trẻ con với đối phương, ai cùng không muốn chịu thiệt, không người nào có thể lấy được thứ tốt từ trên người đối phương.
Rõ ràng Thẩm Dung ghét nhất là khuôn mặt mang theo hơi thở quyến rũ xinh đẹp của của cô em gái này nhưng một năm gần đây vẫn luôn duy trì vẻ mặt lạnh lùng cao quý bất khả xâm phạm, cho dù dáng vẻ của cô bình tĩnh không dao động nhưng vẫn xinh đẹp lạnh lùng một cách mê người, cô luôn thường xuyên khiến cho sự diêm dúa lẳng lơ hoa lệ cùng với vẻ mặt đoan trang bên ngoài hoàn toàn không hòa hợp, làm cho người ta có một loại cảm giác thần bí mà quỷ dị vô cùng, lại có thể kích thích dục vọng muốn tìm hiểu và chinh phục của đàn ông ở khắp nơi. Đối với sự khiêu khích của mình cô luôn rất bình tĩnh, gặp phải tình huống bất ngờ cũng vô cùng bình tĩnh, xem như cái gì cũng không thể kích thích sự hứng thú của cô, cái gì cũng không thể lọt vào trong mắt cô. Tất cả những hành động của anh trong mắt cô đều là ngây thơ, buồn cười, làm cho người ta khinh thường không muốn so đo.
Đối với loại cảm giác bị người ta bỏ qua này Thẩm Dung hận đến ngứa răng, nhưng vừa nghĩ đến chuyện mình vậy mà lại có suy nghĩ muốn được cô tỉ mỉ chú ý, ngay lập tức thay đổi sắc mặt, không thể chấp nhận suy nghĩ buồn cười như ma chướng trong đầu mình.
Thật ra, cũng không phải Cố Minh Nguyệt không thèm để ý, chỉ là không có kế hoạch khả thi nào, nên chỉ có thể không nhìn thôi.
Đảo mắt liền đến tháng chín nhập học, ngay lúc Cố Minh Nguyệt trơ mắt nhìn mà không thể ngăn cản chuyện Thẩm Dung dọn dẹp xong hành lý của mình, chuẩn bị đến trường học báo danh. Tuy rằng cha Thẩm mẹ Thẩm không đành lòng, nhưng dù sao anh cũng chỉ đi học trường ở thủ đô, cuối tuần vẫn sẽ trở về đoàn tụ với gia đình, nghĩ như vậy trong lòng được an ủi không ít.
Nam chính của nhiệm vụ đi đến nơi mà cô không thể đến, Cố Minh Nguyệt ảo não rằng sao tuổi của mình ở nhiệm vụ này không lớn hơn một chút, nếu như cùng tuổi cô cũng thi cùng một trường đại học, thì sẽ không đến mức khiến cho phần lớn thời gian trong tương lai của Thẩm Dung hoàn toàn tách rời khỏi phạm vi cuộc sống của mình, cô chỉ mong trong khoảng thời gian Thẩm Dung ở chỗ kia tốt nhất là không nên phát sinh những chuyện mà cô không thể nắm trong tay, tạo thành chuyện trở ngại hoàn thành nhiệm vụ.
Cố Minh Nguyệt cũng muốn cùng cha mẹ đưa Thẩm Dung đến trường học, hơn nữa giúp đỡ sửa sang lại này nọ trong ký túc xá nam, vừa lúc cô suy nghĩ và đánh giá tốt một chút nơi anh sinh hoạt trong bốn năm sắp tới.
Như Cố Minh Nguyệt đoán trước, ngay từ lúc Thẩm Dung bước vào trường đã tạo ra oanh động, thu hút không ít ánh nhìn sáng rực, liên đới cả cô đội mũ che nắng đi theo sau anh cũng nhận được rất nhiều ánh mắt tò mò của nam sinh bắn tới, cô dứt khoát bỏ qua ánh mắt đầy sâu xa của đám con trai, sắc mặt vẫn như thường, dáng vẻ tự nhiên theo người nhà đến sắp xếp ký túc xá nam dành cho tân sinh viên.
Ký túc xá của Thẩm Dung tất nhiên là phỏng ở theo tiêu chuẩn bốn người, hai bên vách tường đặt vật dụng thường thấy trong gia đình ở trên là giường đơn phía dưới là bàn học, điều kiện tòa ký túc xá của trường tương đối tốt, thiết bị đạt chuẩn, từng phòng đều có ban công, phòng vệ sinh phòng tắm độc lập, cùng với hệ thống sưởi ấm đẳng cấp, Cố Minh Nguyệt đảo mắt nhìn bốn phía, suy nghĩ không biết ký túc xá nữ sẽ trông như thế nào, sau này liệu cô có cơ hội giống như đại đa số cô gái ở thời đại này, trải qua cuộc sống học tập ở đại học hay không.
Một bên lấy ra những vật dụng cần dùng hằng ngày của Thẩm Dung, giúp đỡ thu dọn đặt vào những chỗ thích hợp, một bên lại ảo tưởng đến khả năng mình có thể có được cuộc sống đại học, bởi vì suy nghĩ quá chuyên tâm nên hoàn toàn không ý thức được động tác đi khập khiễng khom lưng nghiêng người của mình làm cho vòng eo mềm mại cúi xuống, đường nét của cái mông xinh xắn khéo léo hiện ra mềm mại mượt rõ ràng, vểnh cao mê người.
Trong lúc lơ đãng Thẩm Dung liếc mắt một cái nhìn thấy trong đầu không khỏi hiện ra cảnh tượng một lần dạy cô làm bài tập bổ sung mà tình cờ thấy được, khi đó cô vừa mới tắm rửa xong, có lẽ là quên mặc áo lót, hai đầu nhũ hoa xuyên qua lớp vải may màu hồng nhạt cứng rắn nhô lên trước ngực, chỉ cần cúi đầu thì có thể nhìn thấy hai bầu ngực trong suốt trắng như ngọc từ cổ áo bộ quần áo ở nhà mỏng manh của cômà không tốn chút sức nào.
Nhớ tới điều này, hạ thân Thẩm Dung căng cứng, anh khó có thể tin được cảm giác phân thân giữa hai chân không chịu nghe theo sự khống chế của lý trí mà sinh ra phản ứng, thật sự là vô cùng tệ hại mà!
Cố Minh Nguyệt không hề phát hiện ra, bởi vì lúc này người nhà bạn cùng phòng của Thẩm Dung đã lục tục đến, cô cùng người nhà làm vài hành động thân thiết bắt chuyện với mấy chàng trai này, cũng không chú ý nhiều tới biểu cảm đột nhiên trở nên vặn vẹo trên người anh trai mình.
Thẩm Dung ngồi trên ghế hai chân nâng lên, hai chân bắt chéo che dấu bộ phận đang dựng lều giữa hai chân, ánh mắt anh u ám nhìn chăm chú vào mấy người đang nói chuyện nhiệt tình với nhau trong phòng, rõ ràng nhìn được ánh mắt nháy mắt tỏa sáng của nhóm bạn cùng phòng anh sau khi thấy Cố Minh Nguyệt.
“Này, cô bé là em gái cậu à?" Một người bạn cùng phòng như đã quen trước đi tới trước mặt anh, nháy mắt ra hiệu về hướng Cố Minh Nguyệt, ý tứ này không cần nói cũng biết.
“Ừ, mười bốn tuổi đang học cấp hai." Thẩm Dung rất bình tĩnh nói ra tuổi của Cố Minh Nguyệt, quả nhiên nhìn thấy biểu cảm uể oải của bạn cùng phòng sau khi nghe xong.
Trong mắt Thẩm Dung chợt lóe qua sự trào phúng, anh áp chế cảm giác không thoải mái không rõ nguyên nhân trong lòng, cười cười đi tới trả lời bắt đầu hàn huyên với bạn cùng phòng.
Sau đó mỗi một câu nói của bạn cùng phòng đều đề cập đến Cố Minh Nguyệt, sau khi nghe thấy câu trả lời của anh đều tỏ ra vẻ ảo não tiếc nuối.
Ai có thể nghĩ rằng cô gái vô cùng xinh đẹp lại có dáng người lả lướt nhỏ nhắn xinh xắn gây hứng thú trước mắt lại còn học trung học cơ chứ? Cô em gái này mười bốn tuổi đã cup C rồi, đứng ở đó không cần làm gì cũng đã tản ra lực hấp dẫn trí mạng đối với đàn ông.
Đồ lẳng lơ! Thẩm Dung rũ mắt xuống che đi sự tức giận muốn bóp chết cô.
Tác giả :
Tô Nặc Cẩm