Mị Nhục Sinh Hương
Chương 13: Nha hoàn thông phòng của thiếu gia (6)
Edit + Beta: Linxu
Ngày hôm đó, cảnh xuân tươi đẹp, trời trong nắng ấm.
Hàng năm trong đợt săn bắn hoàng gia đều có đủ loại quan lại đi theo, chỉ là lần này hoàng thượng chỉ hạ chỉ mệnh lệnh cho con em thế gia chưa kết hôn đi theo, mọi người không rõ vì sao, đành phải căn dặn tiểu bối nhà mình cẩn thận chú ý mọi chuyện, tuyệt đối không được đánh mất lễ nghi trước mặt thánh thượng, có thể lần này thánh thượng sẽ xem xét chọn lựa Phò mã cho các công chúa nhỏ tuổi.
Trong lúc nhất thời có người vui mừng có người sầu lo, thế gia công tử tài học đây mình có hoài bão tất nhiên không muốn thú công chúa, không công chặt đứt đường làm quan của mình. Mà con em thế gia sa sút cùng một vài tên công tử hoàn khố lại kiển chân ngóng trông, cưới công chúa không phải là vật bảo đảm vinh hoa phú quý cả đời hay sao? Theo đó có người xoa tay, chuẩn bị mạnh mẽ thi triển bản lĩnh khi tham gia săn bắn; có người lại điệu thấp giấu dốt, hận không thể chui vào trong góc phòng mới tốt.
Hiển nhiên Quốc Công gia và Quốc Công phu nhân đang mang hai loại tâm tình trái ngược.
Quốc Công gia hận không thể lập tức xin chỉ thay cho nhi tử bất cần đời nhà mình cưới công chúa về, Mộ Cẩn Du năm nay đã hai mươi hai tuổi, cả ngày không chịu làm gì cả, chơi bời trăng hoa phóng túng buông thả bên ngoài, cần cưới một con dâu cứng rắn có chỗ dựa vững chắc đến quản lý hắn rồi. Trong kinh thành này nào có gia đình có uy tín, có máu mặt nào sẵn lòng gả nữ nhi cho dạng người nay Tần mai Sở như vậy, một tiểu bạch kiểm tiền đồ, cho nên coi như Mộ Cẩn Du phong tư xuất trần, cũng chẳng mấy người hỏi han. Chẳng qua Quốc Công gia rất có lòng tin với vẻ ngoài của nhi tử mình, chỉ cần trưởng tử nhà mình chịu hi sinh nhan sắc, nhất định có vị công chúa bằng lòng khóc lóc đòi gả tới đây.
Công chúa chọn Phò mã gì gì đó, đại bộ phận không phải dựa vào gương mặt xinh đẹp hay sao. Trước khi cưới có phóng đãng không kềm chế được cũng không so đo tính toán, bởi vì nào có ai cưới công chúa rồi còn dám chơi hoa tìm liễu, thông phòng thị thiếp một đàn đâu.
Đáng tiếc hắn không đoán được ý tứ của nhi tử, không dám hành động tùy tiện, chỉ sợ dưới cơn nóng giận nhi tử sẽ kháng chỉ không tuân theo, rước lấy hoạ lớn ngập trời. Đáng tiếc mà... Thực quá đáng tiếc.
Trong lòng người Quốc Công phu nhân thầm hận, Hiên ca nhi của nàng còn nhỏ tuổi, không tham gia đại hội săn bắn lần này được, không công phải nhường cho nhi tử tiện nhân kia sinh một cơ hội ngóc đầu. Nếu hắn thật sự lọt vào mắt xanh của hoàng thượng, tứ hôn với công chúa, tập tước nhất định sẽ vững chắc, mình và Hiên ca nhi còn có thứ gì.
Không được! Mình nhất định phải mưu tính một phen, không thể cho Mộ Cẩn Du lọt mắt thánh thượng, có quan hệ thông gia với hoàng gia, bỗng dưng lại có được lợi ích to lớn, bằng không tâm huyết nhiều năm qua của mình cứ thế thành vô ích.
Cố Minh Nguyệt cùng Mộ Cẩn Du đứng bên xe ngựa tạm biệt người trong phủ Quốc Công, nhìn khuôn mặt hoà nhã từ ái của cả Quốc Công gia và phu nhân chẳng khác gì nhau, ai có thể nghĩ tới suy nghĩ đăm chiêu của bọn họ lại hoàn toàn là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược chứ?
"Nhược Lan, ngươi phải hầu hạ đại thiếu gia thật tốt." Nét mặt Quốc Công phu nhân dịu dàng đoan trang mở miệng, nói cũng không nhiều, chỉ dặn dò mỗi câu này, đối với thân phận kế thất của nàng cực kỳ thoả đáng.
"Vâng, Nhược Lan nhất định sẽ chăm sóc đại thiếu gia thật tốt." Cố Minh Nguyệt mang màn che dày đậm màu, chặt chẽ che lấy khuôn mặt cùng dáng người, hoàn toàn ngăn cản ánh mắt thăm hỏi từ bên ngoài. Nàng nâng vầng trán đẹo mà phúc thân, cất giọng thanh thúy đáp lời.
"Đi thôi, đến giờ rồi." Quốc Công gia vung tay lên, thu hồi ánh mắt từ trên người Cố Minh Nguyệt về, đồng thời liếc mắt nhìn gương mặt không chút cảm xúc của nhi tử, vẻ mặt như muốn nói lại thôi, lại như đắn đo rốt cuộc có nên nói ra khỏi miệng hay không.
Mộ Cẩn Du đại khái cũng biết cha mình muốn nói gì, dứt khoát chắp tay nói tạm biệt, ngay sau đó tự mình đạp ghế thấp lên xe ngựa, để lại Cố Minh Nguyệt lúng túng nhìn Quốc Công gia thổi râu mép trợn mắt phúc thân cáo biệt, làm xong cũng vội vàng vịn vào bàn tay Mộ Cẩn Du vươn ra trong xe ngựa, nhanh chóng lên xe đóng cửa, hoàn toàn ngăn cách bóng dáng của hai người.
Gã đánh xe vung roi lên, con ngựa vững vàng kéo xe đi tới, càng lúc càng xa.
"Tiểu tử thúi này!" Quốc Công gia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt điểm đen nhỏ đã đi xa, oán hận phất tay áo trở về phủ, mọi người đuổi kịp theo sau.
Lúc này Quốc Công lại đang suy xét trong lòng, xem chừng thị tỳ bên người chính là bảo bối của tên tiểu tử chết tiệt kia, ở trong phủ ngây ngô cũng từ một tháng trước rồi, mình cũng không có cơ hội gặp mặt vị được lan truyền xôn xao ở trong kinh thành này một lần, có thể quyến rũ khiến nhi tử không ngủ lại nơi đám mỹ nhân bẩn thỉu kia nữa. Ngay cả lần săn bắn hoàng gia này nhi tử cũng không quên dẫn nàng theo bên mình, nhi tử còn chưa cưới vợ, khó có được một người bên gối cố định biết nóng biết lạnh, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt...?
Quên đi, không nghĩ nữa, con cháu có phúc của con cháu.
Bên này Quốc Công gia cho rằng nhất định là do Mộ Cẩn Du không bỏ được tiểu mỹ nhân mới đưa nàng đi theo bầu bạn, mà Mộ Cẩn Du ngồi ở trong xe ngựa nhìn tiểu mỹ nhân vui mừng phấn khởi ánh mắt lại hơi trầm xuống, trên mặt không có nụ cười, có thể thấy được trong lòng hắn không muốn thế này chút nào.
Lần này tới tham gia săn bắn đều là nam tử thanh niên trai tráng, bản thân mang theo Cố Minh Nguyệt còn không phải là dẫn cừu nhỏ vào ổ sói hay sao?! Tuy rằng những tên ăn chơi đàn đúm này e ngại mặt mũi hoàng gia không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng khó tránh khỏi những loại người có chút ý nghĩ xấu xa muốn thâu hương thiết ngọc, thừa dịp hắn chưa chuẩn bị lại ăn tiểu mỹ nhân tới xương cũng không còn.
Ngẫm lại, Cố Minh Nguyệt thật sự là một phiền toái lớn, mình đành phải mang nàng bên cạnh ngày ngày không rời khỏi người là được rồi. Mộ Cẩn Du nghĩ như vậy, trong lòng lại có chút ngọt ngào, hắn nhíu mày, cảm giác gần đây mình càng ngày càng quái dị.
Chắc hẳn vị Vô Song công tử theo gió đùa trăng này tuyệt đối chưa từng nghe qua một câu nói như thế này: Gánh nặng ngọt ngào. Bởi vì ở trong mắt hắn nữ nhân được phủ lên một lớp, không phải là công cụ nối dõi tông đường thì chính là đồ chơi thế thôi.
Trước cứ mặc kệ Mộ Cẩn Du bên kia xoắn xuýt như thế nào, Cố Minh Nguyệt bên này đây là hạ quyết tâm muốn đi theo. Lần đầu tiên nam chủ và nữ chủ gặp nhau, trường hợp quan trọng thế này sao nàng chịu bỏ qua, lại có thể nào bỏ qua.
Vốn dĩ lúc bắt đầu Tây Lương công chúa vừa gặp đã thương Mộ Cẩn Du, mà Mộ Cẩn Du lại là loại người nào, thủ đoạn dụ dỗ nữ nhân của hắn quả thật là lô hỏa thuần thanh, trong lúc vi xuân hai người đã trao đổi tâm tình rồi.
Lần này Cố Minh Nguyệt cho hai người này cơ hội lưỡng tình tương duyệt, đó mới là người si nói mộng, thiên phương dạ đàm.
Thấy nét mặt Mộ Cẩn Du âm tình bất định ngồi ngay ngắn không nói gì, Cố Minh Nguyệt cũng không tiện tùy ý tiếp lời, không thể làm gì khác hơn là bắt đầu quan sát bên trong xe ngựa một cách tỉ mỉ.
Kích cỡ cùng bên trong chiếc xe ngựa này so với chiếc xe trong nhiệm vụ trước không khác nhau là bao. Đây là một chiếc xe ngựa gỗ đỉnh nhọn bốn phía làm từ gỗ tếch, gỗ tếch là loại gỗ quý báu có đường vân rất đẹp, màu gỗ từ màu mật ong tới màu nâu xám, lâu dài sẽ chuyển mày đậm hơn, vả lại chất gỗ tinh mịn, rắn chắc bền bỉ. Gỗ tếch có chứa dầu trơn, cho dù trải qua dầm mưa dãi nắng, đông lạnh hạ nóng, đều không bị chênh không nứt ra không biến dạng, chịu nước chịu lửa chịu được tính ăn mòn rất mạnh, cho nên có thể chống chọi với loài kiến mọt, không rỉ nước. So với gỗ làm phần ngoài xe ngựa, gỗ dùng chế tạo phần trong xe ngựa cũng không kém bao nhiêu. Toàn bộ vách tường trong xe ngựa đều dùng gỗ nhẹ gia cố, trọng lượng loại gỗ này chỉ bằng một phần mười các loại gỗ thông thường, đông ấm hạ mát, còn có thể cách âm.
Bởi vậy có thể thấy được, tuy rằng Mộ Cẩn Du xa hoa lãng phí, nhưng không phải hạng người chỉ biết trưng vẻ ngoài mà không chú ý tới cái chất bên trong.
Toàn bộ xe ngựa được chia làm hai bộ phận —— gian nằm ngủ cùng gian ngồi. Gian ngồi ở phía ngoài cùng, chiếm một phần ba diện tích toàn bộ xe ngựa. Từ cửa kéo gỗ đi vào sau xe ngựa, là thấy một bàn trà thấp nhỏ được dựng cố định ở chính giữa, kề hai bên vách tường là đệm ngồi thêu đủ loại chim muông đầy màu sắc đang đùa giỡn. Sàn dưới đệm được phân thành từng ô vuông nhỏ có kích cỡ bằng nhau, chỉ cần cầm đệm lên dời tấm ván gỗ liền có thể lấy được đồ vật bên trong ô vuông nhỏ ra, vừa thuận tiện lại không chiếm diện tích. Gian trong cùng gian ngoài dùng cửa kéo đẩy khắc hoa chạm rỗng bốn phía chắn ra, bên trong chứa đồ hòm xiểng được gắn ở trên mặt tường vách sau xe ngựa, hiện một vòng bán nguyệt, chia làm hai tầng trên dưới, bởi vì sàn xe thấp hơn gian ngoài không ít, bên trong bày ra tấm đệm màu sắc lộng lẫy thêu ngũ bức phủng vân đoàn hoa (năm con dơi nâng đóa mây hoa) thơm mát, cùng gối đầu lớn bằng vải nhung họa ít hoa văn màu đỏ như quả hồ đào được gấp lại thật chỉnh tề đặt trong hòm giữ đò phía dưới. Cửa sổ thoáng khí được mở ở gian ngoài, hai vách đều có một cửa riêng, tùy thời đều có thể mở cho thoáng gió. Bởi vì cửa kéo đẩy ngăn cách hai gian trong ngoài không chạm tới nóc xe, dạ minh châu trên mui xe liền có thể cùng lúc chiếu sáng các gian nội ngoại.
Người thiết kế chiếc xe ngựa này thực sự có tâm tư nhanh nhẹn, Cố Minh Nguyệt thầm nghĩ. Chỉ vì nó quả thực là sự tình không dễ làm, sau một hồi quan sát Cố Minh Nguyệt liền có cảm giác không khỏe. Tuy rằng ba kéo xe đi lại vững vàng, nhưng ở trong xe ngựa đang lay động mà đọc sách cũng sẽ bị choáng váng đầu óc, ngồi dậy châm tuyến cũng dễ đâm vào tay. Đợi sau khi xe ngựa ra khỏi thành hội hợp cùng đội xe ngựa, Mộ Cẩn Du đã có thể đi ra bên ngoài cưỡi tuấn mã đỏ thẫm đi theo xe ngựa sẵn tiện thưởng thức phong cảnh ven đường, cười nói với các thế gia công tử khác, mà Cố Minh Nguyệt thân là nữ tắc của người ta, cũng chỉ có thể đợi ở trong xe ngựa.
Bởi vì kéo xe đều là ngựa tốt, một lúc lâu sau đoàn người Cố Minh Nguyệt liền ra khỏi cửa thành, hội hợp với xe liễn của phủ cùng hoàng gia (Liễn: xe dành cho vua gọi là liễn). Mộ Cẩn Du thân là kẻ bạch thân (ý chỉ người không có quan chức hay công danh gì), đi ở vị trí sau cùng, cùng những con cái thế gia không có quan chức thành một đoạn cuối, đi theo đoàn xe trùng trùng điệp điệp phía trước. Đoàn xe phía trước do các võ quan cùng nghi trượng (đồ dùng vũ khí bảo vệ vua) mở đường, ngự liễn của đế vương được đoàn xe vong quanh vào vị trí trung tâm, chung quanh là cấm vệ hoàng gia, để bảo vệ an nguy của quân chủ. Giống Mộ Cẩn Du ở vào đội đuôi, cách Thiên gia quá xa, lại so với các quý công tử đi theo ở bên cạnh quân chủ ung dung thoải mái hơn nhiều lắm.
Cố Minh Nguyệt ngồi lên xe ngựa không bao lâu liền dựa vào trên vách chợp mắt, sự thật là do Mộ Cẩn Du không nói lời nào, cũng không biết lý do gì mà thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt khó hiểu tối tăm nhìn chằm chằm nàng. Ánh mắt kia không chút kín đáo, khiến cho nàng có cảm giác toàn bộ mọi thứ từ trong ra ngoài của mình đều sắp bị xem thấu, chỉ có thể chột dạ nhắm mắt lại để trốn tránh ánh mắt như muốn nhìn xuyên kia.
Tiểu mỹ nhân mặc áo lót làm từ vải Vân Lĩnh, phối với áo ngoài đính một chuỗi hoa văn tròn màu xanh lục không tay, nửa người dưới là váy thạch lựu lưng cao tiên diễm, bên hông buộc dây lụa hồ điệp ngũ sắc đính tinh thể bột phấn, phối màu vừa rực rỡ lại vừa nhu hòa. Mái tóc sáng bóng của nàng toàn bộ được buộc lên đỉnh đầu, chỉ làm một kiểu loa kế đơn giản, dùng cây trâm hoa đào trong suốt điểm xuyết, một bên gương mặt trắng noãn như muốn chảy sữa rủ xuống sợi khuyên tai nhỏ bằng vàng đính hoa mân côi màu hồng làm từ ngọc thạch lựu, xe ngựa lắc lư làm chúng đong đưa trên da thịt nhẵn nhụi trơn truột.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Mộ Cẩn Du than nhẹ mấy tiếng không thể nghe thấy, sau đó đứng dậy tiếng vạt áo ma sát nhỏ vụn vang lên theo đó truyền vào tai Cố Minh Nguyệt, nhiều lần, bàn tay to ấm áp chạm lên gò má của nàng, dùng ngón tay vuốt ve nhè nhẹ. Trong lòng Cố Minh Nguyệt có chút khẩn trương, không biết hôm nay vị gia này bị làm sao, như thế này thật ngoài dự tính.
Nàng cố gắng thả lỏng thân thể của mình hết mức, nhắm chặt hai mắt, vẫn duy trì hô hấp đều đặn lâu dài, người ngoài nhìn vào còn không phải sẽ nhìn thấy dáng vẻ của một tiểu mỹ nhân đang ngủ say hay sao.
"Cũng mệt cho nàng còn có thể ngủ được, không chê xe ngựa đong đưa lợi hại?" Giọng nói của trầm thấp nhẹ nhàng ấm áp của nam nhân tinh khiết và thơm ngát như rượu ngon, khiến người ta say mê. Hắn dùng câu nghi vấn, nhưng cũng không trông cậy Cố Minh Nguyệt có thể tỉnh lại trả lời hắn.
Tinh thần Cố Minh Nguyệt căng thẳng cao độ, nói ngược lại cũng có chút thú vị, nàng giả bộ một chút mà lại thành ngủ thật, cho nên cũng bỏ lỡ một màn nam nhân khẽ hôn lên trán nàng cùng nét mặt đặc sắc do hắn nôn nóng bại hoại cộng với thẹn quá thành giận mà ra.
Tác giả nói:
Một chương này là phương hướng cho nội dung vở kịch, tiếp theo chính là mở ra màn Play trên xa ngựa kích động lòng người rồi, Emma chính mình cũng cảm thấy thật chờ mong ~~~
Dưới đây muốn đặc biệt cảm ơn tiểu thư Anh Tử Điệp tặng cỏ may mắn ~~~~~ yêu yêu lắm cơ ~~~~
Ngoài ra, cũng như trước đây xin cảm ơn những người bạn tốt đã chọn sưu tầm, để lại lời nhắn, tặng ngọc trai ~~~~ mỗi cái đều phải nhớ ~~
Được rồi, lời thừa không nói nhiều nữa, lăn đi viết văn rồi ~~~~
Ngày hôm đó, cảnh xuân tươi đẹp, trời trong nắng ấm.
Hàng năm trong đợt săn bắn hoàng gia đều có đủ loại quan lại đi theo, chỉ là lần này hoàng thượng chỉ hạ chỉ mệnh lệnh cho con em thế gia chưa kết hôn đi theo, mọi người không rõ vì sao, đành phải căn dặn tiểu bối nhà mình cẩn thận chú ý mọi chuyện, tuyệt đối không được đánh mất lễ nghi trước mặt thánh thượng, có thể lần này thánh thượng sẽ xem xét chọn lựa Phò mã cho các công chúa nhỏ tuổi.
Trong lúc nhất thời có người vui mừng có người sầu lo, thế gia công tử tài học đây mình có hoài bão tất nhiên không muốn thú công chúa, không công chặt đứt đường làm quan của mình. Mà con em thế gia sa sút cùng một vài tên công tử hoàn khố lại kiển chân ngóng trông, cưới công chúa không phải là vật bảo đảm vinh hoa phú quý cả đời hay sao? Theo đó có người xoa tay, chuẩn bị mạnh mẽ thi triển bản lĩnh khi tham gia săn bắn; có người lại điệu thấp giấu dốt, hận không thể chui vào trong góc phòng mới tốt.
Hiển nhiên Quốc Công gia và Quốc Công phu nhân đang mang hai loại tâm tình trái ngược.
Quốc Công gia hận không thể lập tức xin chỉ thay cho nhi tử bất cần đời nhà mình cưới công chúa về, Mộ Cẩn Du năm nay đã hai mươi hai tuổi, cả ngày không chịu làm gì cả, chơi bời trăng hoa phóng túng buông thả bên ngoài, cần cưới một con dâu cứng rắn có chỗ dựa vững chắc đến quản lý hắn rồi. Trong kinh thành này nào có gia đình có uy tín, có máu mặt nào sẵn lòng gả nữ nhi cho dạng người nay Tần mai Sở như vậy, một tiểu bạch kiểm tiền đồ, cho nên coi như Mộ Cẩn Du phong tư xuất trần, cũng chẳng mấy người hỏi han. Chẳng qua Quốc Công gia rất có lòng tin với vẻ ngoài của nhi tử mình, chỉ cần trưởng tử nhà mình chịu hi sinh nhan sắc, nhất định có vị công chúa bằng lòng khóc lóc đòi gả tới đây.
Công chúa chọn Phò mã gì gì đó, đại bộ phận không phải dựa vào gương mặt xinh đẹp hay sao. Trước khi cưới có phóng đãng không kềm chế được cũng không so đo tính toán, bởi vì nào có ai cưới công chúa rồi còn dám chơi hoa tìm liễu, thông phòng thị thiếp một đàn đâu.
Đáng tiếc hắn không đoán được ý tứ của nhi tử, không dám hành động tùy tiện, chỉ sợ dưới cơn nóng giận nhi tử sẽ kháng chỉ không tuân theo, rước lấy hoạ lớn ngập trời. Đáng tiếc mà... Thực quá đáng tiếc.
Trong lòng người Quốc Công phu nhân thầm hận, Hiên ca nhi của nàng còn nhỏ tuổi, không tham gia đại hội săn bắn lần này được, không công phải nhường cho nhi tử tiện nhân kia sinh một cơ hội ngóc đầu. Nếu hắn thật sự lọt vào mắt xanh của hoàng thượng, tứ hôn với công chúa, tập tước nhất định sẽ vững chắc, mình và Hiên ca nhi còn có thứ gì.
Không được! Mình nhất định phải mưu tính một phen, không thể cho Mộ Cẩn Du lọt mắt thánh thượng, có quan hệ thông gia với hoàng gia, bỗng dưng lại có được lợi ích to lớn, bằng không tâm huyết nhiều năm qua của mình cứ thế thành vô ích.
Cố Minh Nguyệt cùng Mộ Cẩn Du đứng bên xe ngựa tạm biệt người trong phủ Quốc Công, nhìn khuôn mặt hoà nhã từ ái của cả Quốc Công gia và phu nhân chẳng khác gì nhau, ai có thể nghĩ tới suy nghĩ đăm chiêu của bọn họ lại hoàn toàn là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược chứ?
"Nhược Lan, ngươi phải hầu hạ đại thiếu gia thật tốt." Nét mặt Quốc Công phu nhân dịu dàng đoan trang mở miệng, nói cũng không nhiều, chỉ dặn dò mỗi câu này, đối với thân phận kế thất của nàng cực kỳ thoả đáng.
"Vâng, Nhược Lan nhất định sẽ chăm sóc đại thiếu gia thật tốt." Cố Minh Nguyệt mang màn che dày đậm màu, chặt chẽ che lấy khuôn mặt cùng dáng người, hoàn toàn ngăn cản ánh mắt thăm hỏi từ bên ngoài. Nàng nâng vầng trán đẹo mà phúc thân, cất giọng thanh thúy đáp lời.
"Đi thôi, đến giờ rồi." Quốc Công gia vung tay lên, thu hồi ánh mắt từ trên người Cố Minh Nguyệt về, đồng thời liếc mắt nhìn gương mặt không chút cảm xúc của nhi tử, vẻ mặt như muốn nói lại thôi, lại như đắn đo rốt cuộc có nên nói ra khỏi miệng hay không.
Mộ Cẩn Du đại khái cũng biết cha mình muốn nói gì, dứt khoát chắp tay nói tạm biệt, ngay sau đó tự mình đạp ghế thấp lên xe ngựa, để lại Cố Minh Nguyệt lúng túng nhìn Quốc Công gia thổi râu mép trợn mắt phúc thân cáo biệt, làm xong cũng vội vàng vịn vào bàn tay Mộ Cẩn Du vươn ra trong xe ngựa, nhanh chóng lên xe đóng cửa, hoàn toàn ngăn cách bóng dáng của hai người.
Gã đánh xe vung roi lên, con ngựa vững vàng kéo xe đi tới, càng lúc càng xa.
"Tiểu tử thúi này!" Quốc Công gia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt điểm đen nhỏ đã đi xa, oán hận phất tay áo trở về phủ, mọi người đuổi kịp theo sau.
Lúc này Quốc Công lại đang suy xét trong lòng, xem chừng thị tỳ bên người chính là bảo bối của tên tiểu tử chết tiệt kia, ở trong phủ ngây ngô cũng từ một tháng trước rồi, mình cũng không có cơ hội gặp mặt vị được lan truyền xôn xao ở trong kinh thành này một lần, có thể quyến rũ khiến nhi tử không ngủ lại nơi đám mỹ nhân bẩn thỉu kia nữa. Ngay cả lần săn bắn hoàng gia này nhi tử cũng không quên dẫn nàng theo bên mình, nhi tử còn chưa cưới vợ, khó có được một người bên gối cố định biết nóng biết lạnh, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt...?
Quên đi, không nghĩ nữa, con cháu có phúc của con cháu.
Bên này Quốc Công gia cho rằng nhất định là do Mộ Cẩn Du không bỏ được tiểu mỹ nhân mới đưa nàng đi theo bầu bạn, mà Mộ Cẩn Du ngồi ở trong xe ngựa nhìn tiểu mỹ nhân vui mừng phấn khởi ánh mắt lại hơi trầm xuống, trên mặt không có nụ cười, có thể thấy được trong lòng hắn không muốn thế này chút nào.
Lần này tới tham gia săn bắn đều là nam tử thanh niên trai tráng, bản thân mang theo Cố Minh Nguyệt còn không phải là dẫn cừu nhỏ vào ổ sói hay sao?! Tuy rằng những tên ăn chơi đàn đúm này e ngại mặt mũi hoàng gia không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng khó tránh khỏi những loại người có chút ý nghĩ xấu xa muốn thâu hương thiết ngọc, thừa dịp hắn chưa chuẩn bị lại ăn tiểu mỹ nhân tới xương cũng không còn.
Ngẫm lại, Cố Minh Nguyệt thật sự là một phiền toái lớn, mình đành phải mang nàng bên cạnh ngày ngày không rời khỏi người là được rồi. Mộ Cẩn Du nghĩ như vậy, trong lòng lại có chút ngọt ngào, hắn nhíu mày, cảm giác gần đây mình càng ngày càng quái dị.
Chắc hẳn vị Vô Song công tử theo gió đùa trăng này tuyệt đối chưa từng nghe qua một câu nói như thế này: Gánh nặng ngọt ngào. Bởi vì ở trong mắt hắn nữ nhân được phủ lên một lớp, không phải là công cụ nối dõi tông đường thì chính là đồ chơi thế thôi.
Trước cứ mặc kệ Mộ Cẩn Du bên kia xoắn xuýt như thế nào, Cố Minh Nguyệt bên này đây là hạ quyết tâm muốn đi theo. Lần đầu tiên nam chủ và nữ chủ gặp nhau, trường hợp quan trọng thế này sao nàng chịu bỏ qua, lại có thể nào bỏ qua.
Vốn dĩ lúc bắt đầu Tây Lương công chúa vừa gặp đã thương Mộ Cẩn Du, mà Mộ Cẩn Du lại là loại người nào, thủ đoạn dụ dỗ nữ nhân của hắn quả thật là lô hỏa thuần thanh, trong lúc vi xuân hai người đã trao đổi tâm tình rồi.
Lần này Cố Minh Nguyệt cho hai người này cơ hội lưỡng tình tương duyệt, đó mới là người si nói mộng, thiên phương dạ đàm.
Thấy nét mặt Mộ Cẩn Du âm tình bất định ngồi ngay ngắn không nói gì, Cố Minh Nguyệt cũng không tiện tùy ý tiếp lời, không thể làm gì khác hơn là bắt đầu quan sát bên trong xe ngựa một cách tỉ mỉ.
Kích cỡ cùng bên trong chiếc xe ngựa này so với chiếc xe trong nhiệm vụ trước không khác nhau là bao. Đây là một chiếc xe ngựa gỗ đỉnh nhọn bốn phía làm từ gỗ tếch, gỗ tếch là loại gỗ quý báu có đường vân rất đẹp, màu gỗ từ màu mật ong tới màu nâu xám, lâu dài sẽ chuyển mày đậm hơn, vả lại chất gỗ tinh mịn, rắn chắc bền bỉ. Gỗ tếch có chứa dầu trơn, cho dù trải qua dầm mưa dãi nắng, đông lạnh hạ nóng, đều không bị chênh không nứt ra không biến dạng, chịu nước chịu lửa chịu được tính ăn mòn rất mạnh, cho nên có thể chống chọi với loài kiến mọt, không rỉ nước. So với gỗ làm phần ngoài xe ngựa, gỗ dùng chế tạo phần trong xe ngựa cũng không kém bao nhiêu. Toàn bộ vách tường trong xe ngựa đều dùng gỗ nhẹ gia cố, trọng lượng loại gỗ này chỉ bằng một phần mười các loại gỗ thông thường, đông ấm hạ mát, còn có thể cách âm.
Bởi vậy có thể thấy được, tuy rằng Mộ Cẩn Du xa hoa lãng phí, nhưng không phải hạng người chỉ biết trưng vẻ ngoài mà không chú ý tới cái chất bên trong.
Toàn bộ xe ngựa được chia làm hai bộ phận —— gian nằm ngủ cùng gian ngồi. Gian ngồi ở phía ngoài cùng, chiếm một phần ba diện tích toàn bộ xe ngựa. Từ cửa kéo gỗ đi vào sau xe ngựa, là thấy một bàn trà thấp nhỏ được dựng cố định ở chính giữa, kề hai bên vách tường là đệm ngồi thêu đủ loại chim muông đầy màu sắc đang đùa giỡn. Sàn dưới đệm được phân thành từng ô vuông nhỏ có kích cỡ bằng nhau, chỉ cần cầm đệm lên dời tấm ván gỗ liền có thể lấy được đồ vật bên trong ô vuông nhỏ ra, vừa thuận tiện lại không chiếm diện tích. Gian trong cùng gian ngoài dùng cửa kéo đẩy khắc hoa chạm rỗng bốn phía chắn ra, bên trong chứa đồ hòm xiểng được gắn ở trên mặt tường vách sau xe ngựa, hiện một vòng bán nguyệt, chia làm hai tầng trên dưới, bởi vì sàn xe thấp hơn gian ngoài không ít, bên trong bày ra tấm đệm màu sắc lộng lẫy thêu ngũ bức phủng vân đoàn hoa (năm con dơi nâng đóa mây hoa) thơm mát, cùng gối đầu lớn bằng vải nhung họa ít hoa văn màu đỏ như quả hồ đào được gấp lại thật chỉnh tề đặt trong hòm giữ đò phía dưới. Cửa sổ thoáng khí được mở ở gian ngoài, hai vách đều có một cửa riêng, tùy thời đều có thể mở cho thoáng gió. Bởi vì cửa kéo đẩy ngăn cách hai gian trong ngoài không chạm tới nóc xe, dạ minh châu trên mui xe liền có thể cùng lúc chiếu sáng các gian nội ngoại.
Người thiết kế chiếc xe ngựa này thực sự có tâm tư nhanh nhẹn, Cố Minh Nguyệt thầm nghĩ. Chỉ vì nó quả thực là sự tình không dễ làm, sau một hồi quan sát Cố Minh Nguyệt liền có cảm giác không khỏe. Tuy rằng ba kéo xe đi lại vững vàng, nhưng ở trong xe ngựa đang lay động mà đọc sách cũng sẽ bị choáng váng đầu óc, ngồi dậy châm tuyến cũng dễ đâm vào tay. Đợi sau khi xe ngựa ra khỏi thành hội hợp cùng đội xe ngựa, Mộ Cẩn Du đã có thể đi ra bên ngoài cưỡi tuấn mã đỏ thẫm đi theo xe ngựa sẵn tiện thưởng thức phong cảnh ven đường, cười nói với các thế gia công tử khác, mà Cố Minh Nguyệt thân là nữ tắc của người ta, cũng chỉ có thể đợi ở trong xe ngựa.
Bởi vì kéo xe đều là ngựa tốt, một lúc lâu sau đoàn người Cố Minh Nguyệt liền ra khỏi cửa thành, hội hợp với xe liễn của phủ cùng hoàng gia (Liễn: xe dành cho vua gọi là liễn). Mộ Cẩn Du thân là kẻ bạch thân (ý chỉ người không có quan chức hay công danh gì), đi ở vị trí sau cùng, cùng những con cái thế gia không có quan chức thành một đoạn cuối, đi theo đoàn xe trùng trùng điệp điệp phía trước. Đoàn xe phía trước do các võ quan cùng nghi trượng (đồ dùng vũ khí bảo vệ vua) mở đường, ngự liễn của đế vương được đoàn xe vong quanh vào vị trí trung tâm, chung quanh là cấm vệ hoàng gia, để bảo vệ an nguy của quân chủ. Giống Mộ Cẩn Du ở vào đội đuôi, cách Thiên gia quá xa, lại so với các quý công tử đi theo ở bên cạnh quân chủ ung dung thoải mái hơn nhiều lắm.
Cố Minh Nguyệt ngồi lên xe ngựa không bao lâu liền dựa vào trên vách chợp mắt, sự thật là do Mộ Cẩn Du không nói lời nào, cũng không biết lý do gì mà thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt khó hiểu tối tăm nhìn chằm chằm nàng. Ánh mắt kia không chút kín đáo, khiến cho nàng có cảm giác toàn bộ mọi thứ từ trong ra ngoài của mình đều sắp bị xem thấu, chỉ có thể chột dạ nhắm mắt lại để trốn tránh ánh mắt như muốn nhìn xuyên kia.
Tiểu mỹ nhân mặc áo lót làm từ vải Vân Lĩnh, phối với áo ngoài đính một chuỗi hoa văn tròn màu xanh lục không tay, nửa người dưới là váy thạch lựu lưng cao tiên diễm, bên hông buộc dây lụa hồ điệp ngũ sắc đính tinh thể bột phấn, phối màu vừa rực rỡ lại vừa nhu hòa. Mái tóc sáng bóng của nàng toàn bộ được buộc lên đỉnh đầu, chỉ làm một kiểu loa kế đơn giản, dùng cây trâm hoa đào trong suốt điểm xuyết, một bên gương mặt trắng noãn như muốn chảy sữa rủ xuống sợi khuyên tai nhỏ bằng vàng đính hoa mân côi màu hồng làm từ ngọc thạch lựu, xe ngựa lắc lư làm chúng đong đưa trên da thịt nhẵn nhụi trơn truột.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Mộ Cẩn Du than nhẹ mấy tiếng không thể nghe thấy, sau đó đứng dậy tiếng vạt áo ma sát nhỏ vụn vang lên theo đó truyền vào tai Cố Minh Nguyệt, nhiều lần, bàn tay to ấm áp chạm lên gò má của nàng, dùng ngón tay vuốt ve nhè nhẹ. Trong lòng Cố Minh Nguyệt có chút khẩn trương, không biết hôm nay vị gia này bị làm sao, như thế này thật ngoài dự tính.
Nàng cố gắng thả lỏng thân thể của mình hết mức, nhắm chặt hai mắt, vẫn duy trì hô hấp đều đặn lâu dài, người ngoài nhìn vào còn không phải sẽ nhìn thấy dáng vẻ của một tiểu mỹ nhân đang ngủ say hay sao.
"Cũng mệt cho nàng còn có thể ngủ được, không chê xe ngựa đong đưa lợi hại?" Giọng nói của trầm thấp nhẹ nhàng ấm áp của nam nhân tinh khiết và thơm ngát như rượu ngon, khiến người ta say mê. Hắn dùng câu nghi vấn, nhưng cũng không trông cậy Cố Minh Nguyệt có thể tỉnh lại trả lời hắn.
Tinh thần Cố Minh Nguyệt căng thẳng cao độ, nói ngược lại cũng có chút thú vị, nàng giả bộ một chút mà lại thành ngủ thật, cho nên cũng bỏ lỡ một màn nam nhân khẽ hôn lên trán nàng cùng nét mặt đặc sắc do hắn nôn nóng bại hoại cộng với thẹn quá thành giận mà ra.
Tác giả nói:
Một chương này là phương hướng cho nội dung vở kịch, tiếp theo chính là mở ra màn Play trên xa ngựa kích động lòng người rồi, Emma chính mình cũng cảm thấy thật chờ mong ~~~
Dưới đây muốn đặc biệt cảm ơn tiểu thư Anh Tử Điệp tặng cỏ may mắn ~~~~~ yêu yêu lắm cơ ~~~~
Ngoài ra, cũng như trước đây xin cảm ơn những người bạn tốt đã chọn sưu tầm, để lại lời nhắn, tặng ngọc trai ~~~~ mỗi cái đều phải nhớ ~~
Được rồi, lời thừa không nói nhiều nữa, lăn đi viết văn rồi ~~~~
Tác giả :
Tô Nặc Cẩm