Mị Là Nữ Phụ H Văn, Không Phải Nữ Chính Ngôn Tình
Chương 2: Lăng Tiêu Trữ (1)
3 tuần sau...
"Phu nhân, không hay rồi, ngài mau đi thôi." - Một cảnh vệ hớt hải chạy vào.
"Vụt"
Một bóng người cao gầy đột nhiên xuất hiện trên tường phòng của Minh Hiểu. Người này chắn trước mặt bà, tạo thành tư thế bảo vệ. Trong nháy mắt, căn phòng trở nên áp lực. Người cảnh vệ ngây người trong phút chốc liền cúi đầu cung kính, hoàn toàn không còn dáng vẻ hoảng hốt vừa rồi:
"Phu nhân, Ảnh vệ đại nhân, mời hai người mau đi theo tôi."
Ảnh vệ, liếc nhìn cảnh vệ kia rồi nghiêng người bế Minh Hiểu lên. Ba người nhanh chóng di chuyển đến cửa sau của ngôi nhà. Minh Hiểu hỏi người cảnh vệ:
"Có chuyện?"
"Người của Diệp lão gia tới đây, chưa nói câu nào đã nổ súng, vú Trương đã bế tiểu thư ra cửa sau, đi cùng là 3 ám vệ từ Minh gia."
"Diệp Phi Vũ?"
"Hình như nguyên nhân là do cái chết của Liễu phu nhân."
"À"
Minh Hiểu nhắm mắt, che đi tia oán hận cùng không cam lòng. Rất nhanh liền tới cửa sau, vừa thấy ảnh vệ cùng Minh Hiểu, vú Trương cùng 2 ám vệ khác liền nhanh chóng lên xe 7 chỗ. Họ vừa yên vị trong xe thì ảnh vệ đưa Minh Hiểu tới, cảnh vệ dẫn đường quay lại cùng 1 ám vệ còn lại chặn người của Diệp gia lại.
Minh Hiểu quay lại nhìn, người dẫn đầu Diệp gia là Diệp Huyền - quản gia của Diệp gia. Trong lòng bà, đau đớn dần chuyển thành hận thù. Diệp Phi Vũ, uổng công năm xưa ta cứu ngươi, võ công phế bỏ; uổng công ta sống chết muốn gả cho ngươi, không tiếc trái lệnh cha; uổng công ta vì ngươi làm biết bao nhiêu việc, ngươi lại thủy chung không thèm đoái hoài.
Xe rất nhanh liền chạy đến bìa rừng, theo sau là 4 chiếc xe quân dụng. Vú Trương ôm chặt tiểu thư cùng với Minh Hiểu ngồi xuống dưới sàn xe, ảnh vệ cùng ám vệ rút súng chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
"Pằng! Pằng! Pằng!"
Chiếc xe 7 chỗ nghiêng đi để tránh những viên đạn nhưng vẫn khiến một lốp xe trúng đạn. Xe 7 chỗ mất thăng bằng, lệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Ngay lập tức một trong bốn chiếc xe đằng sau tăng tốc. Thoáng chốc chiếc xe 7 chỗ lại lấy lại cân bằng. Ám vệ ngay lập tức ra tay, bắn vào lốp xe vừa tăng tốc.
"Không hổ là quân đội chuyên dụng của Diệp gia, khả năng tránh né không tồi." - Ám vệ phụ trách lái xe bình luận, rồi lập tức rút súng nhìn qua gương chiếu hậu bắn thẳng vào bình xăng của chiếc xe đó.
Chuyên chú né tránh những viên đạn vừa nhanh vừa chuẩn của ảnh vệ cùng ám vệ Minh gia, chiếc xe đầu tiên quay sang phải chuẩn bị tăng tốc ép sát xe 7 chỗ. Đột nhiên...
"Đùng! Uỳnh!"
Chiếc xe đầu tiên phát nổ, dư chấn đẩy xe 7 chỗ về phía trước, còn lại 1 chiếc xe của Diệp gia đi sát với chiếc xe đầu tiên không kịp phanh lại liền hỏng đầu, vỡ kính trước. Thân xe đập vào đầu xe sau khiến 2 chiếc xe đằng sau dù không hỏng nhưng cũng không thể nhúc nhích.
Thừa dịp đó, xe 7 chỗ tăng tốc chạy vào rừng.
Đi tới gần bờ sông, tất cả cùng xuống xe. Ảnh vệ đưa Minh Hiểu chạy về thượng lưu, vú Trương cùng 2 ám vệ chạy xuống hạ lưu.
"Phu nhân, người phải cẩn thận."
Minh Hiểu trầm mặc gật đầu, liền chạy về thương lưu sông. Vú Trương nhìn ảnh vệ, ý bảo đừng để phu nhân nghĩ quẩn. Ảnh vệ gật đầu rồi thoáng chốc liền biến mất.
Vú Trương ôm tiểu thư cùng 2 ám vệ chạy về hạ lưu sông, bà ôm chặt lấy cô bé mới được 3 tuần tuổi. Cô bé không biết đã tỉnh từ bao giờ, ngoan ngoãn để mặc bà ôm mà chạy, thậm chí còn híp mắt, trông có vẻ rất thích thú. Ám vệ ở một bên âm thầm cảm thấy kì lạ, cô tiểu thư này thật hiểu chuyện.
Chạy được một nửa tiếng thì dừng lại, 2 ám vệ thì không nói, nhưng vú Trương đã có tuổi,tuy rằng có chút võ công nhưng lại ôm tiểu thư, không thể không nghỉ. Ngồi xuống hít thở khoảng 1 phút, cảm thấy chân dần có cảm giác, vú Trương ôm tiểu thư đứng dậy. Một trong 2 ám vệ đưa tay đỡ tiểu thư, nói với vú Trương:
"Vú cứ để tôi ôm cho, tiểu thư rất ngoan, sẽ không khóc."
"Vậy nhờ cậu."
Ám vệ cẩn thận đỡ lấy tiểu thư, tiếp tục chạy trốn. Không chạy được bao lâu, phía trước liền truyền đến tiếng động, 2 ám vệ liền kéo vú Trương nấp vào một bụi cây, khéo léo dùng cành lá che khuất. Họ đều mặc đồ tối màu, nếu không vạch lá ra sẽ không thấy được. Hơn nữa khi ở trên xe, bọn họ đều đã phun dược làm mất mùi hương, cho dù có dùng chó nghiệp vụ cũng không dễ dàng tìm ra.
Ám vệ cùng vú Trương vận nội lực truyền vào cây cối và mặt đất quanh họ. Điều này làm cho hơi thở của họ như hòa làm một với không gian. Còn cô bé con thì mở to mắt theo dõi cảnh tượng xung quanh. Dường như cô bé chẳng hề sợ không gian u ám của khu rừng.
Nín thở chờ đợi, quả nhiên một lát sau có vài tiếng bước chân tiến đến chỗ họ, kèm theo đó là những tia sáng từ đèn pin và tiếng lùng sục của chó nghiệp vụ. Cô bé nằm trong lòng ám vệ không gây một tiếng động, khiến cho bọn họ sau một hồi lo lắng liền yên lòng không ít.
"Có thấy gì không?"
"Bên này không thấy."
"Bên này không thấy."
"Bên này không thấy."
"Tiếp tục tìm kiếm."
"Vâng."
Hàng loạt những mệnh lệnh ngắn gọn vang lên giữa khu rừng u ám. Chờ cho quân đội đi xa, sau khi chắc chắn đã an toàn, 2 ám vệ cùng vú Trương nhanh chóng chạy ra khỏi khu vực ẩn nấp. Bỗng sau trên đầu họ có tiếng cười khẽ vang lên. Trong khung cảnh này, tiếng cười vang lên nghe có vẻ...rùng rợn.
"Phu nhân, không hay rồi, ngài mau đi thôi." - Một cảnh vệ hớt hải chạy vào.
"Vụt"
Một bóng người cao gầy đột nhiên xuất hiện trên tường phòng của Minh Hiểu. Người này chắn trước mặt bà, tạo thành tư thế bảo vệ. Trong nháy mắt, căn phòng trở nên áp lực. Người cảnh vệ ngây người trong phút chốc liền cúi đầu cung kính, hoàn toàn không còn dáng vẻ hoảng hốt vừa rồi:
"Phu nhân, Ảnh vệ đại nhân, mời hai người mau đi theo tôi."
Ảnh vệ, liếc nhìn cảnh vệ kia rồi nghiêng người bế Minh Hiểu lên. Ba người nhanh chóng di chuyển đến cửa sau của ngôi nhà. Minh Hiểu hỏi người cảnh vệ:
"Có chuyện?"
"Người của Diệp lão gia tới đây, chưa nói câu nào đã nổ súng, vú Trương đã bế tiểu thư ra cửa sau, đi cùng là 3 ám vệ từ Minh gia."
"Diệp Phi Vũ?"
"Hình như nguyên nhân là do cái chết của Liễu phu nhân."
"À"
Minh Hiểu nhắm mắt, che đi tia oán hận cùng không cam lòng. Rất nhanh liền tới cửa sau, vừa thấy ảnh vệ cùng Minh Hiểu, vú Trương cùng 2 ám vệ khác liền nhanh chóng lên xe 7 chỗ. Họ vừa yên vị trong xe thì ảnh vệ đưa Minh Hiểu tới, cảnh vệ dẫn đường quay lại cùng 1 ám vệ còn lại chặn người của Diệp gia lại.
Minh Hiểu quay lại nhìn, người dẫn đầu Diệp gia là Diệp Huyền - quản gia của Diệp gia. Trong lòng bà, đau đớn dần chuyển thành hận thù. Diệp Phi Vũ, uổng công năm xưa ta cứu ngươi, võ công phế bỏ; uổng công ta sống chết muốn gả cho ngươi, không tiếc trái lệnh cha; uổng công ta vì ngươi làm biết bao nhiêu việc, ngươi lại thủy chung không thèm đoái hoài.
Xe rất nhanh liền chạy đến bìa rừng, theo sau là 4 chiếc xe quân dụng. Vú Trương ôm chặt tiểu thư cùng với Minh Hiểu ngồi xuống dưới sàn xe, ảnh vệ cùng ám vệ rút súng chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
"Pằng! Pằng! Pằng!"
Chiếc xe 7 chỗ nghiêng đi để tránh những viên đạn nhưng vẫn khiến một lốp xe trúng đạn. Xe 7 chỗ mất thăng bằng, lệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Ngay lập tức một trong bốn chiếc xe đằng sau tăng tốc. Thoáng chốc chiếc xe 7 chỗ lại lấy lại cân bằng. Ám vệ ngay lập tức ra tay, bắn vào lốp xe vừa tăng tốc.
"Không hổ là quân đội chuyên dụng của Diệp gia, khả năng tránh né không tồi." - Ám vệ phụ trách lái xe bình luận, rồi lập tức rút súng nhìn qua gương chiếu hậu bắn thẳng vào bình xăng của chiếc xe đó.
Chuyên chú né tránh những viên đạn vừa nhanh vừa chuẩn của ảnh vệ cùng ám vệ Minh gia, chiếc xe đầu tiên quay sang phải chuẩn bị tăng tốc ép sát xe 7 chỗ. Đột nhiên...
"Đùng! Uỳnh!"
Chiếc xe đầu tiên phát nổ, dư chấn đẩy xe 7 chỗ về phía trước, còn lại 1 chiếc xe của Diệp gia đi sát với chiếc xe đầu tiên không kịp phanh lại liền hỏng đầu, vỡ kính trước. Thân xe đập vào đầu xe sau khiến 2 chiếc xe đằng sau dù không hỏng nhưng cũng không thể nhúc nhích.
Thừa dịp đó, xe 7 chỗ tăng tốc chạy vào rừng.
Đi tới gần bờ sông, tất cả cùng xuống xe. Ảnh vệ đưa Minh Hiểu chạy về thượng lưu, vú Trương cùng 2 ám vệ chạy xuống hạ lưu.
"Phu nhân, người phải cẩn thận."
Minh Hiểu trầm mặc gật đầu, liền chạy về thương lưu sông. Vú Trương nhìn ảnh vệ, ý bảo đừng để phu nhân nghĩ quẩn. Ảnh vệ gật đầu rồi thoáng chốc liền biến mất.
Vú Trương ôm tiểu thư cùng 2 ám vệ chạy về hạ lưu sông, bà ôm chặt lấy cô bé mới được 3 tuần tuổi. Cô bé không biết đã tỉnh từ bao giờ, ngoan ngoãn để mặc bà ôm mà chạy, thậm chí còn híp mắt, trông có vẻ rất thích thú. Ám vệ ở một bên âm thầm cảm thấy kì lạ, cô tiểu thư này thật hiểu chuyện.
Chạy được một nửa tiếng thì dừng lại, 2 ám vệ thì không nói, nhưng vú Trương đã có tuổi,tuy rằng có chút võ công nhưng lại ôm tiểu thư, không thể không nghỉ. Ngồi xuống hít thở khoảng 1 phút, cảm thấy chân dần có cảm giác, vú Trương ôm tiểu thư đứng dậy. Một trong 2 ám vệ đưa tay đỡ tiểu thư, nói với vú Trương:
"Vú cứ để tôi ôm cho, tiểu thư rất ngoan, sẽ không khóc."
"Vậy nhờ cậu."
Ám vệ cẩn thận đỡ lấy tiểu thư, tiếp tục chạy trốn. Không chạy được bao lâu, phía trước liền truyền đến tiếng động, 2 ám vệ liền kéo vú Trương nấp vào một bụi cây, khéo léo dùng cành lá che khuất. Họ đều mặc đồ tối màu, nếu không vạch lá ra sẽ không thấy được. Hơn nữa khi ở trên xe, bọn họ đều đã phun dược làm mất mùi hương, cho dù có dùng chó nghiệp vụ cũng không dễ dàng tìm ra.
Ám vệ cùng vú Trương vận nội lực truyền vào cây cối và mặt đất quanh họ. Điều này làm cho hơi thở của họ như hòa làm một với không gian. Còn cô bé con thì mở to mắt theo dõi cảnh tượng xung quanh. Dường như cô bé chẳng hề sợ không gian u ám của khu rừng.
Nín thở chờ đợi, quả nhiên một lát sau có vài tiếng bước chân tiến đến chỗ họ, kèm theo đó là những tia sáng từ đèn pin và tiếng lùng sục của chó nghiệp vụ. Cô bé nằm trong lòng ám vệ không gây một tiếng động, khiến cho bọn họ sau một hồi lo lắng liền yên lòng không ít.
"Có thấy gì không?"
"Bên này không thấy."
"Bên này không thấy."
"Bên này không thấy."
"Tiếp tục tìm kiếm."
"Vâng."
Hàng loạt những mệnh lệnh ngắn gọn vang lên giữa khu rừng u ám. Chờ cho quân đội đi xa, sau khi chắc chắn đã an toàn, 2 ám vệ cùng vú Trương nhanh chóng chạy ra khỏi khu vực ẩn nấp. Bỗng sau trên đầu họ có tiếng cười khẽ vang lên. Trong khung cảnh này, tiếng cười vang lên nghe có vẻ...rùng rợn.
Tác giả :
Mèo Lười