Mị Dục
Chương 8
Lạc Di Như phóng đôi con ngươi to tròn về phía thành phố phồn hoa ngập tràn ánh đèn điện hiện đại, với những trung tâm thương mại khổng lồ, những quầy bar náo nhiệt, lấp ló trong đó là thân hình nóng bỏng của những cô gái trẻ, đồng thời phảng phất khắp không gian là mùi cồn, mùi rượu tỏa ra từ hơi thở của những con người phóng đãng, tuy đầy nhục dục nhưng cũng đầy khêu gợi...
Cô đang ở trong thành phố xa xỉ, sang trọng mà cũng ngập tràn nguy hiểm nhất thế giới...
Las Vegas...
Cái tên vừa nghe váng vất bên tai cũng khiến người ta muốn đến trải nghiệm và phiêu du một lần, tưởng tượng ra những trung tâm mua sắm, những tòa nhà cao chọc trời đang chờ đón đã khiến cho đầu óc của bất cứ ai cũng thèm khát, nhưng càng đẹp thì lại càng độc, cái vẻ đẹp hào nhoáng của Las Vegas cũng chính là để che đi những điều mờ ám, những phi vụ giết người tàn nhẫn nhất thế giới.
Lạc Di Như mỉm cười, sự đánh giá dành cho Las Vegas dường như cũng đang dành cho con người của cô vậy − mang trên mình một vẻ đẹp đầy luyến mị, quyến rũ nhưng toàn thân lại đầy gai nhọn, thông minh và ma mãnh, lật đổ các tập đoàn nổi tiếng nhất thế giới để đứng lên sánh vai với Lendida chỉ vỏn vẹn trong có hai năm trời...
Ánh mắt xanh biếc khẽ nhíu lại, hàng mi dài cong vút che đi đôi con ngươi long lanh to đẹp đồng thời vành môi đỏ mọng nhếch lên một nụ cười thâm hiểm, hai cánh tay thon gọn khoanh lại đặt trước ngực, tấm lưng mảnh mai dựa vào tấm kính trong suốt nhưng chất chứa đầy hơi lạnh phả vào người, Lạc Di Như vừa tận hưởng cảm giác mát lạnh vừa ngẫm nghĩ một điều gì đó rất đăm chiêu...
Cô thông minh hơn Đinh Cẩn Vệ, điều này cô có dám chắc?
Cô dám chứ, trên đời này cô đã thực hiện bao vụ làm ăn liều lĩnh thì có gì khiến cô không dám nghĩ đến giả thiết này, ngược lại nó lại như một lời khẳng định chắc nịch ăn sâu vào tâm trí khiến cho bản thân cô càng thêm thư thái và tự hào.
Lạc Di Như cười khẩy, cô đang tự luyến, nhưng cái tự luyến này không phải là không có lí do chính đáng, tiếp quản cả một tập đoàn từ năm 18 tuổi là điều không hề dễ dàng chứ chưa hề nói đến khả năng làm cho nó hùng mạnh và xưng bá toàn thế giới khi chỉ còn đang ở độ tuổi teen.
Learvania và Lendida hiện vẫn còn tranh nhau về địa vị, không ai kiêng nể ai nhưng cũng không ai từ một trong hai phía có thể dám khẳng định rằng tập đoàn nào mới là vương đế thật sự...
Ánh mắt hoang dã và tàn dại liếc sang chai rượu Cognac đang nằm lặng lẽ trên chiếc bàn nạm đá thạch anh, Lạc Di Như chăm chú nhìn chất lỏng màu đỏ cam trong chai rượu đang sóng sánh, lớp thủy tinh của chai rượu khẽ ánh lên thứ chất lỏng ấy vài đốm lấp lánh tuyệt đẹp nhờ sự phản chiếu của ánh đèn hào nhoáng, bóng bẩy như đang mời gọi chủ nhân của nó thưởng thức.
Lạc Di Như tiến lại chiếc bàn kính, một tay nâng chai rượu lên, tay còn lại khẽ vuốt ve lớp nhãn mác sang trọng mà quý phái...
Thông thường, theo luật lệ ở Mỹ, những người có khả năng mua và sử dụng đồ uống có cồn phải đủ 21 tuổi trở lên, là độ tuổi muộn nhất được quy định về luật sử dụng đồ uống có cồn trên khắp các quốc gia toàn thế giới. Sở dĩ Chính phủ Mỹ đưa ra quy định này một phần cũng nhằm để giảm thiểu những tai nạn giao thông không đáng có, đồng thời cũng nhằm giảm thiểu những vụ ẩu đả diễn ra hàng loạt của những thanh niên do sử dụng rượu bia và các chất kích thích khác.
Lạc Di Như mới trạc hai mươi, vì vậy nếu xét theo quy định và luật pháp ở Mỹ, cô chưa đủ khả năng để thưởng thức loại rượu đắt tiền nhất thế giới này...
Nhưng cô không phải là người Mỹ...
Lạc Di Như cười khẩy, cố gắng khẳng định quan điểm trên, nhưng ánh mắt lại ánh lên những tia nhìn đầy cay đắng...
Nếu không phải người Mỹ, vậy đôi con ngươi xanh biếc đầy ma mị ấy cô có được từ đâu? Không lẽ người châu Á thuần gốc cũng có được màu mắt như thế này?
Nước Mỹ, đã rất lâu rồi cô mới đặt chân lên mảnh đất này một lần nữa, nơi đây đã từng cho cô rất nhiều kỉ niệm đồng thời cũng tạo cho cô những mảnh kí ức đau thương...
Ánh đèn vàng trong căn phòng chiếu rọi vào đôi mắt, Lạc Di Như một lần nữa nhìn xuống chai rượu đang cầm trên tay, đáy mắt cô bỗng trở nên lạnh lẽo và đầy khinh miệt với nó − mà không, có lẽ là khinh miệt với người đã đưa chai rượu này cho cô.
Choang...
Tiếng vỡ của cốc thủy tinh va chạm với mặt sàn đá cẩm thạch tạo nên một âm thanh chói tai, đồng thời lan tỏa khắp căn phòng sang trọng là một âm khí lạnh lẽo chết người của chủ nhân vừa ném nó xuống mặt đất, hàng mi dày nâng lên để lộ đôi mắt màu hổ phách đang ánh lên những tia nhìn đầy giận dữ.
_ Thiếu gia, em...em xin lỗi!
Lịch Tuyền tuy đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng nhìn gương mặt lãnh huyết đầy nguy hiểm của Đinh Cẩn Vệ đang dán chặt lên chiếc cốc vỡ tan, cô vội vàng tiến lại, cúi người thu dọn những mảnh vỡ lấp lánh đang nằm vương vãi trên sàn nhà.
_ Gia chủ, có chuyện gì vậy?
Thấy Đinh Cẩn Vệ tỏa ra áp khí lạ thường, vị bác sĩ tư của cậu tiến lại gần, đoạn nhìn chất rượu sóng sánh lênh láng trên sàn nhà rồi mở to hai con mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
Ông đã biết Đinh Cẩn Vệ không hài lòng về cái gì...
Khắp không gian gần chỗ rượu bị vương vãi tỏa ra một mùi cồn nồng nặc, là mùi cồn của rượu nhưng không phải là loại rượu hạng sang mà Đinh Cẩn Vệ được thiết đãi mà là mùi cồn của một loại rượu khác, một loại rượu có độc tính mạnh cực kì cao...
Methanol...
Đây là loại rượu gây ức chế và làm tê liệt các dây thần kinh với tốc độ nhanh chóng, khiến cho con người ta có thể tử vong ngay lập tức nếu không được cấp cứu kịp thời. Thông thường, methanol là loại chất lỏng không màu, không vị nhưng lại tỏa ra một mùi cồn đậm đặc hơn bao giờ hết, làm cho vị bác sĩ tư chưa kịp thử mẫu cũng biết đây là loại chất gì.
_ Thật đáng gờm, kẻ nào muốn làm hại chủ nhân, kẻ đó sẽ phải chết. − Vị bác sĩ tư lên tiếng, xong dường như nghĩ ra điều gì đó, ông lại tiếp lời. − Sáng nay tôi cũng vừa thấy nữ chủ của Learvania cũng được thiết đãi loại rượu này, không lẽ người định làm hại chúng ta là kẻ đánh bom?
Nhắc đến Lạc Di Như, đôi mắt màu hổ phách lập tức dãn ra đôi chút, Đinh Cẩn Vệ khẽ nghiêng đầu, vành môi rít lên từng câu chữ đầy thách thức đồng thời cũng đầy khẳng định chắc chắn.
_ Nếu cô ta uống, cô ta không xứng làm đối thủ của chúng ta.
Lịch Tuyền từ đầu đến cuối chứng kiến hết thảy, chứng kiến ánh mắt u lãnh đáng sợ của cậu khi cốc rượu rơi xuống đồng thời cũng chứng kiến ánh mắt ấy dãn ra khi nghe đến cái danh "nữ chủ của Learvania". Đôi môi trái tim bao phủ bởi lớp son đỏ rượu khẽ bặm lại trong một khắc, dường như đang cố gắng nở một nụ cười thích thú nhưng xen lẫn trong đó là sự đố kị sâu lắng, con người được nhắc đến vừa rồi rất quan trọng sao?
Đặt những mảnh vỡ thủy tinh lên chiếc khay bằng bạc, Lịch Tuyền rảo bước ra khỏi căn phòng xa hoa, lộng lẫy, người con gái được nhắc đến vừa rồi rất có khả năng là bông hoa thuần túy ngủ cùng thiếu gia ngày hôm đó − một bông hoa đầy mị lực đến nỗi được cậu nâng niu suốt đêm dài triền miên nhưng cũng không kém phần nguy hiểm, quỷ quyệt đến chết người...
Phảng phất đâu đó trong căn phòng mùi gỗ trầm hương là hương thơm dịu nhẹ và quyến rũ của hoa ngọc lan đen, quẩn quanh theo dáng người cao ráo và mảnh mai của người con gái xinh đẹp đang mặc chiếc váy ngủ trễ ngực màu ngọc bích, toát lên một khí chất vừa cao ngạo vừa quyến rũ.
Lạc Di Như thả mình lên chiếc giường mềm mại, đoạn lấy ra chiếc nhẫn kim cương đeo vào ngón tay thanh mảnh, đồng thời với tay lấy chiếc đồng hồ cảm ứng đang đặt trên kệ tủ nhỏ rồi phóng đại hình ảnh kiểm soát.
Hiện lên trên màn hình lơ lửng giữa không gian là tòa dinh thự khổng lồ đang nằm giữa vùng đất rộng lớn, bao phủ xung quanh là không gian thoáng đãng, gieo rắc trên từng khung cảnh là ánh nắng mùa xuân dịu nhẹ, ấm áp nhưng cũng vương đọng hơi lạnh của mùa đông còn sót lại, tạo cho con người ta cảm giác yên bình và sảng khoái...
Thành phố Thượng Hải hiện tại đang là 1 giờ chiều, là thời điểm mọi người vừa kết thúc thời gian nghỉ ngơi và bắt đầu trở lại với công việc hối hả như thường lệ nhưng cũng không thể tránh khỏi sự nhộn nhịp, kẻ qua người lại trên những mặt phố hay những trung tâm thương mại sầm uất...
Thấy màn hình không có dấu hiệu báo động, Lạc Di Như liền thở phào nhẹ nhõm.
Lạc gia vẫn an toàn và không có dấu hiệu của kẻ đột nhập...
Lạc Di Như cũng thấy không có gì đáng lạ lẫm, từ trước đến giờ chưa có một ai có thể phá hỏng được lớp bảo vệ của Lạc gia và Đinh gia cả, huống chi là lấy được kho nghiên cứu và những thiết bị tân tiến rồi tẩu thoát ra ngoài.
Mà có lấy thì cũng không thể làm gì được, bởi từng thiết bị trong Lạc gia đã được lập trình và mã hóa sẵn để chỉ có một người duy nhất có thể hiểu và sử dụng được − chủ nhân của chúng.
Sau khi xác định Lạc gia vẫn nằm trong tầm kiểm soát và không có bất cứ một thiết bị chèn sóng hay thiết bị nghe lén nào xung quanh, Lạc Di Như mới yên tâm mở laptop, bàn tay trắng mịn lướt nhanh trên từng nút ấn của bàn phím, cố gắng tìm kiếm một dao diện đồng thời truy cập nhanh vào đó.
Trên màn hình laptop dần hiện lên những con số và những đường dây hình khối 3D chằng chịt, cứ 1 giây lại có hàng ngàn đường dây nối tiếp nhau xuất hiện, đồng thời trên góc bên trái màn hình hiện lên dòng chữ "accessing and deciphering datas" (đang truy cập và giải mã dữ liệu).
Không gì khác, máy chủ của Lạc Di Như đang xâm nhập vào hệ thống mạng lưới thông tin cá nhân của từng công dân trên toàn nước Mỹ và những người vẫn còn thời hạn visa sinh sống tại Las Vegas, thậm chí cô còn điều tra tất cả mọi thông tin của từng du khách qua lại trong vòng 1 tháng trở lại đây.
Kể từ khi tin nhắn dọa đánh bom trong show diễn của Mai Lị Á đến tay cô, không có một bài viết hay bất kể một thông tin liên quan nào trên mạng xã hội truyền tải về vụ đánh bom này, kể cả phía nhà chức trách và Cục tình báo An ninh tại Las Vegas cũng cho hay rằng họ không hề có tin báo về việc khủng bố nào cả.
Nhưng Mai Lị Á lại đưa thông tin này cho cô, và cũng có khả năng là một số ít người khác, chứng tỏ đây là một vụ đánh bom có chủ đích và được chuẩn bị rất kĩ lưỡng.
Hơn nữa, việc cảnh sát không hề hay biết về vụ đánh bom và mạng xã hội cũng bặt vô âm tín chứng tỏ Mai Lị Á đang bị ép buộc...
Và người có thể ép buộc Mai Lị Á như vậy chỉ có thể là một kẻ có quyền hành vô cùng to lớn đồng thời kẻ đó cũng phải hiểu Las Vegas rất rõ, vì ngày này tuần trước, Mai Lị Á đã đặt chân đến mảnh đất xa hoa và hưởng thụ tại đây, rất có khả năng kẻ này đã theo dõi hoặc cũng có thể ở ngay bên cạnh cô...
Đó là lí do tại sao Lạc Di Như lại khoanh vùng phạm vi tìm kiếm chỉ có vỏn vẹn như vậy, nhưng có một điều vẫn khiến cô phải suy nghĩ.
Mai Lị Á bị ép buộc gửi tin nhắn, điều này Lạc Di Như có thể hiểu, nhưng chắc chắn rằng mục tiêu của kẻ đánh bom không phải là Mai Lị Á, nếu không thì tin nhắn này đã được công bố ra ngoài và show diễn của cô sẽ hủy ngay từ đầu mới đúng...
Không lẽ...
Hương thơm hoa ngọc lan đen lan tỏa trên người làm xoa dịu đi những suy nghĩ hỗn độn trong đầu Lạc Di Như, khiến hàng mi cong vút phủ xuống che đi đôi mắt tuyệt đẹp mà long lanh như hai hòn ngọc, cô từ từ tận hưởng chút cảm giác nhẹ bẫng mà khoan khoái ấy, đoạn với tay lấy cốc nước đá bên cạnh chiếc tủ con rồi nâng lên hớp một ngụm...
The Venetian Resort là một trong những khách sạn và sòng bạc đình đám nhất Las Vegas và trên toàn thế giới, vì vậy có lẽ khoảng thời gian tối muộn như hiện tại chính là lúc các cuộc vui bắt đầu diễn ra, đâu đó xung quanh thành phố cũng hiện lên những bảng logo của từng quán bar đang nhấp nháy mang đủ các loại màu sắc, trên các mặt đường đồng thời cũng gia tăng số lượng xe đua xa xỉ và tiếng huyên náo ầm ĩ của các bạn trẻ...
Lạc Di Như đặt laptop xuống giường dù cho chiếc máy tính vẫn còn đang bận cập nhật thông tin mà cô yêu cầu tìm kiếm, dĩ nhiên việc làm này không có một kẻ nào có thể biết được vì mạng lưới bảo mật, phá sóng và hack dữ liệu của Learvania là số một.
Chạm tay vào lớp kính mát lạnh đang phản chiếu toàn bộ khung cảnh lộng lẫy của thành phố rộng lớn, Lạc Di Như khoan khoái thưởng thức khung cảnh mê hoặc và xa xỉ mà Las Vegas mang lại, hai con ngươi to tròn lấp lánh như những vì tinh tú trên bầu trời đang phóng tầm nhìn ra một nơi thật xa xăm cho đến khi chiếc laptop nhấp nháy báo hiệu một tiếng, cho biết rằng tất cả thông tin đã được tải xuống và lưu trữ hoàn toàn.
Lạc Di Như tiến lại đầu giường và tắt laptop, đồng thời tiện tay lấy từ trong tủ ra một chiếc váy màu neon bạc chân xẻ chữ V, ôm sát cơ thể và xẻ ngực rất sâu, đoạn lục tìm bộ trang điểm hàng hiệu mà cô mang theo trong chuyến đi rồi đặt lên bàn trang điểm, ánh đèn trong căn phòng chiếu rọi vào càng khiến cho bộ trang điểm trở nên lấp lánh và mĩ miều, đẹp mắt...
Lạc Di Như muốn khám phá khách sạn hạng sang này, cô muốn có được cảm giác trải nghiệm đầy thú vị nhất trong thời gian cô ở tại đây, vì vậy cô đã chọn được nơi mà cô muốn đến đầu tiên...
Casino Room − Sòng bạc nổi tiếng tại The Venetian Resort, là nơi mà những khách hàng vào đây phải mang theo $20000 trở lên thì mới có quyền tham gia mọi cuộc chơi...
Nụ cười ma mị dần hiện lên trên gương mặt hoàn mỹ, Lạc Di Như dường như đang rất phấn khích khi tham gia, cũng đúng thôi, $20000 đối với cô cũng chả là gì.
__________________________________
Đột nhập thông tin cá nhân (3): HÀN BÁCH HUYỄN
_ Hàn Bách Huyễn là ai: là bạn hồi cấp 3 của Lạc Di Như và Mai Lị Á, đồng thời là thiếu gia của Hàn gia thượng lưu nổi tiếng ở Trung Quốc.
_ Chiều cao: 1.88m
_ Cân nặng: 78kg
_ Cỡ giày: 43
_ Đặc điểm ngoại hình: đẹp trai, cao ráo, tóc đen, mắt đen, có cơ bắp, bụng có múi, vui tính, hòa nhã nhưng khi có nộ khí thì trông rất lạnh lẽo và u tối.
_ Đặc thù: yêu Lạc Di Như điên đảo hồi đi học.
Đánh giá ngoại hình: khá chuẩn
__________________________________
GÓC TÁC GIẢ:
Toe toe lâu lắm rồi con lười này nó mới ra chap một lần nữa đây!!
Vâng rất xin lỗi các tềnh iu của tuii đã phải đợi lâu lẩu lầu lâu rồi mới lại có thể come back để đọc chapter 8, vì thực sự thì trong tháng vừa qua tuii bận hoạt động, phong trào và du lịch rất rất nhiều nên không thể chăm chút cho wattpad và tác phẩm được nhiều cho lắm:(((
Nhưng không sao, tuii đã trở lại đây và tính chăm chỉ sẽ xuất hiện trở lại rùi, vào năm mới bên cạnh việc học và phong trào chắc còn phải dành kha khá thời gian cho wattpad và các độc giả của tuii á:))
Éc écc để bù đắp cho những ngày đêm chờ đợi thì chapter 8 sẽ khá là dài các bạn nhé, uii còn được đăng vào đầu tuần nữa cơ chứ cho các tềnh iu ở nhà tha hồ mà có cả tuần ngồi đọc!!
Í quên, ủng hộ tuii bằng cách BÌNH CHỌN cho các chapters bạn nhé!!
Cảm ơn và yêu thương mọi người rất nhiều!
Cô đang ở trong thành phố xa xỉ, sang trọng mà cũng ngập tràn nguy hiểm nhất thế giới...
Las Vegas...
Cái tên vừa nghe váng vất bên tai cũng khiến người ta muốn đến trải nghiệm và phiêu du một lần, tưởng tượng ra những trung tâm mua sắm, những tòa nhà cao chọc trời đang chờ đón đã khiến cho đầu óc của bất cứ ai cũng thèm khát, nhưng càng đẹp thì lại càng độc, cái vẻ đẹp hào nhoáng của Las Vegas cũng chính là để che đi những điều mờ ám, những phi vụ giết người tàn nhẫn nhất thế giới.
Lạc Di Như mỉm cười, sự đánh giá dành cho Las Vegas dường như cũng đang dành cho con người của cô vậy − mang trên mình một vẻ đẹp đầy luyến mị, quyến rũ nhưng toàn thân lại đầy gai nhọn, thông minh và ma mãnh, lật đổ các tập đoàn nổi tiếng nhất thế giới để đứng lên sánh vai với Lendida chỉ vỏn vẹn trong có hai năm trời...
Ánh mắt xanh biếc khẽ nhíu lại, hàng mi dài cong vút che đi đôi con ngươi long lanh to đẹp đồng thời vành môi đỏ mọng nhếch lên một nụ cười thâm hiểm, hai cánh tay thon gọn khoanh lại đặt trước ngực, tấm lưng mảnh mai dựa vào tấm kính trong suốt nhưng chất chứa đầy hơi lạnh phả vào người, Lạc Di Như vừa tận hưởng cảm giác mát lạnh vừa ngẫm nghĩ một điều gì đó rất đăm chiêu...
Cô thông minh hơn Đinh Cẩn Vệ, điều này cô có dám chắc?
Cô dám chứ, trên đời này cô đã thực hiện bao vụ làm ăn liều lĩnh thì có gì khiến cô không dám nghĩ đến giả thiết này, ngược lại nó lại như một lời khẳng định chắc nịch ăn sâu vào tâm trí khiến cho bản thân cô càng thêm thư thái và tự hào.
Lạc Di Như cười khẩy, cô đang tự luyến, nhưng cái tự luyến này không phải là không có lí do chính đáng, tiếp quản cả một tập đoàn từ năm 18 tuổi là điều không hề dễ dàng chứ chưa hề nói đến khả năng làm cho nó hùng mạnh và xưng bá toàn thế giới khi chỉ còn đang ở độ tuổi teen.
Learvania và Lendida hiện vẫn còn tranh nhau về địa vị, không ai kiêng nể ai nhưng cũng không ai từ một trong hai phía có thể dám khẳng định rằng tập đoàn nào mới là vương đế thật sự...
Ánh mắt hoang dã và tàn dại liếc sang chai rượu Cognac đang nằm lặng lẽ trên chiếc bàn nạm đá thạch anh, Lạc Di Như chăm chú nhìn chất lỏng màu đỏ cam trong chai rượu đang sóng sánh, lớp thủy tinh của chai rượu khẽ ánh lên thứ chất lỏng ấy vài đốm lấp lánh tuyệt đẹp nhờ sự phản chiếu của ánh đèn hào nhoáng, bóng bẩy như đang mời gọi chủ nhân của nó thưởng thức.
Lạc Di Như tiến lại chiếc bàn kính, một tay nâng chai rượu lên, tay còn lại khẽ vuốt ve lớp nhãn mác sang trọng mà quý phái...
Thông thường, theo luật lệ ở Mỹ, những người có khả năng mua và sử dụng đồ uống có cồn phải đủ 21 tuổi trở lên, là độ tuổi muộn nhất được quy định về luật sử dụng đồ uống có cồn trên khắp các quốc gia toàn thế giới. Sở dĩ Chính phủ Mỹ đưa ra quy định này một phần cũng nhằm để giảm thiểu những tai nạn giao thông không đáng có, đồng thời cũng nhằm giảm thiểu những vụ ẩu đả diễn ra hàng loạt của những thanh niên do sử dụng rượu bia và các chất kích thích khác.
Lạc Di Như mới trạc hai mươi, vì vậy nếu xét theo quy định và luật pháp ở Mỹ, cô chưa đủ khả năng để thưởng thức loại rượu đắt tiền nhất thế giới này...
Nhưng cô không phải là người Mỹ...
Lạc Di Như cười khẩy, cố gắng khẳng định quan điểm trên, nhưng ánh mắt lại ánh lên những tia nhìn đầy cay đắng...
Nếu không phải người Mỹ, vậy đôi con ngươi xanh biếc đầy ma mị ấy cô có được từ đâu? Không lẽ người châu Á thuần gốc cũng có được màu mắt như thế này?
Nước Mỹ, đã rất lâu rồi cô mới đặt chân lên mảnh đất này một lần nữa, nơi đây đã từng cho cô rất nhiều kỉ niệm đồng thời cũng tạo cho cô những mảnh kí ức đau thương...
Ánh đèn vàng trong căn phòng chiếu rọi vào đôi mắt, Lạc Di Như một lần nữa nhìn xuống chai rượu đang cầm trên tay, đáy mắt cô bỗng trở nên lạnh lẽo và đầy khinh miệt với nó − mà không, có lẽ là khinh miệt với người đã đưa chai rượu này cho cô.
Choang...
Tiếng vỡ của cốc thủy tinh va chạm với mặt sàn đá cẩm thạch tạo nên một âm thanh chói tai, đồng thời lan tỏa khắp căn phòng sang trọng là một âm khí lạnh lẽo chết người của chủ nhân vừa ném nó xuống mặt đất, hàng mi dày nâng lên để lộ đôi mắt màu hổ phách đang ánh lên những tia nhìn đầy giận dữ.
_ Thiếu gia, em...em xin lỗi!
Lịch Tuyền tuy đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng nhìn gương mặt lãnh huyết đầy nguy hiểm của Đinh Cẩn Vệ đang dán chặt lên chiếc cốc vỡ tan, cô vội vàng tiến lại, cúi người thu dọn những mảnh vỡ lấp lánh đang nằm vương vãi trên sàn nhà.
_ Gia chủ, có chuyện gì vậy?
Thấy Đinh Cẩn Vệ tỏa ra áp khí lạ thường, vị bác sĩ tư của cậu tiến lại gần, đoạn nhìn chất rượu sóng sánh lênh láng trên sàn nhà rồi mở to hai con mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
Ông đã biết Đinh Cẩn Vệ không hài lòng về cái gì...
Khắp không gian gần chỗ rượu bị vương vãi tỏa ra một mùi cồn nồng nặc, là mùi cồn của rượu nhưng không phải là loại rượu hạng sang mà Đinh Cẩn Vệ được thiết đãi mà là mùi cồn của một loại rượu khác, một loại rượu có độc tính mạnh cực kì cao...
Methanol...
Đây là loại rượu gây ức chế và làm tê liệt các dây thần kinh với tốc độ nhanh chóng, khiến cho con người ta có thể tử vong ngay lập tức nếu không được cấp cứu kịp thời. Thông thường, methanol là loại chất lỏng không màu, không vị nhưng lại tỏa ra một mùi cồn đậm đặc hơn bao giờ hết, làm cho vị bác sĩ tư chưa kịp thử mẫu cũng biết đây là loại chất gì.
_ Thật đáng gờm, kẻ nào muốn làm hại chủ nhân, kẻ đó sẽ phải chết. − Vị bác sĩ tư lên tiếng, xong dường như nghĩ ra điều gì đó, ông lại tiếp lời. − Sáng nay tôi cũng vừa thấy nữ chủ của Learvania cũng được thiết đãi loại rượu này, không lẽ người định làm hại chúng ta là kẻ đánh bom?
Nhắc đến Lạc Di Như, đôi mắt màu hổ phách lập tức dãn ra đôi chút, Đinh Cẩn Vệ khẽ nghiêng đầu, vành môi rít lên từng câu chữ đầy thách thức đồng thời cũng đầy khẳng định chắc chắn.
_ Nếu cô ta uống, cô ta không xứng làm đối thủ của chúng ta.
Lịch Tuyền từ đầu đến cuối chứng kiến hết thảy, chứng kiến ánh mắt u lãnh đáng sợ của cậu khi cốc rượu rơi xuống đồng thời cũng chứng kiến ánh mắt ấy dãn ra khi nghe đến cái danh "nữ chủ của Learvania". Đôi môi trái tim bao phủ bởi lớp son đỏ rượu khẽ bặm lại trong một khắc, dường như đang cố gắng nở một nụ cười thích thú nhưng xen lẫn trong đó là sự đố kị sâu lắng, con người được nhắc đến vừa rồi rất quan trọng sao?
Đặt những mảnh vỡ thủy tinh lên chiếc khay bằng bạc, Lịch Tuyền rảo bước ra khỏi căn phòng xa hoa, lộng lẫy, người con gái được nhắc đến vừa rồi rất có khả năng là bông hoa thuần túy ngủ cùng thiếu gia ngày hôm đó − một bông hoa đầy mị lực đến nỗi được cậu nâng niu suốt đêm dài triền miên nhưng cũng không kém phần nguy hiểm, quỷ quyệt đến chết người...
Phảng phất đâu đó trong căn phòng mùi gỗ trầm hương là hương thơm dịu nhẹ và quyến rũ của hoa ngọc lan đen, quẩn quanh theo dáng người cao ráo và mảnh mai của người con gái xinh đẹp đang mặc chiếc váy ngủ trễ ngực màu ngọc bích, toát lên một khí chất vừa cao ngạo vừa quyến rũ.
Lạc Di Như thả mình lên chiếc giường mềm mại, đoạn lấy ra chiếc nhẫn kim cương đeo vào ngón tay thanh mảnh, đồng thời với tay lấy chiếc đồng hồ cảm ứng đang đặt trên kệ tủ nhỏ rồi phóng đại hình ảnh kiểm soát.
Hiện lên trên màn hình lơ lửng giữa không gian là tòa dinh thự khổng lồ đang nằm giữa vùng đất rộng lớn, bao phủ xung quanh là không gian thoáng đãng, gieo rắc trên từng khung cảnh là ánh nắng mùa xuân dịu nhẹ, ấm áp nhưng cũng vương đọng hơi lạnh của mùa đông còn sót lại, tạo cho con người ta cảm giác yên bình và sảng khoái...
Thành phố Thượng Hải hiện tại đang là 1 giờ chiều, là thời điểm mọi người vừa kết thúc thời gian nghỉ ngơi và bắt đầu trở lại với công việc hối hả như thường lệ nhưng cũng không thể tránh khỏi sự nhộn nhịp, kẻ qua người lại trên những mặt phố hay những trung tâm thương mại sầm uất...
Thấy màn hình không có dấu hiệu báo động, Lạc Di Như liền thở phào nhẹ nhõm.
Lạc gia vẫn an toàn và không có dấu hiệu của kẻ đột nhập...
Lạc Di Như cũng thấy không có gì đáng lạ lẫm, từ trước đến giờ chưa có một ai có thể phá hỏng được lớp bảo vệ của Lạc gia và Đinh gia cả, huống chi là lấy được kho nghiên cứu và những thiết bị tân tiến rồi tẩu thoát ra ngoài.
Mà có lấy thì cũng không thể làm gì được, bởi từng thiết bị trong Lạc gia đã được lập trình và mã hóa sẵn để chỉ có một người duy nhất có thể hiểu và sử dụng được − chủ nhân của chúng.
Sau khi xác định Lạc gia vẫn nằm trong tầm kiểm soát và không có bất cứ một thiết bị chèn sóng hay thiết bị nghe lén nào xung quanh, Lạc Di Như mới yên tâm mở laptop, bàn tay trắng mịn lướt nhanh trên từng nút ấn của bàn phím, cố gắng tìm kiếm một dao diện đồng thời truy cập nhanh vào đó.
Trên màn hình laptop dần hiện lên những con số và những đường dây hình khối 3D chằng chịt, cứ 1 giây lại có hàng ngàn đường dây nối tiếp nhau xuất hiện, đồng thời trên góc bên trái màn hình hiện lên dòng chữ "accessing and deciphering datas" (đang truy cập và giải mã dữ liệu).
Không gì khác, máy chủ của Lạc Di Như đang xâm nhập vào hệ thống mạng lưới thông tin cá nhân của từng công dân trên toàn nước Mỹ và những người vẫn còn thời hạn visa sinh sống tại Las Vegas, thậm chí cô còn điều tra tất cả mọi thông tin của từng du khách qua lại trong vòng 1 tháng trở lại đây.
Kể từ khi tin nhắn dọa đánh bom trong show diễn của Mai Lị Á đến tay cô, không có một bài viết hay bất kể một thông tin liên quan nào trên mạng xã hội truyền tải về vụ đánh bom này, kể cả phía nhà chức trách và Cục tình báo An ninh tại Las Vegas cũng cho hay rằng họ không hề có tin báo về việc khủng bố nào cả.
Nhưng Mai Lị Á lại đưa thông tin này cho cô, và cũng có khả năng là một số ít người khác, chứng tỏ đây là một vụ đánh bom có chủ đích và được chuẩn bị rất kĩ lưỡng.
Hơn nữa, việc cảnh sát không hề hay biết về vụ đánh bom và mạng xã hội cũng bặt vô âm tín chứng tỏ Mai Lị Á đang bị ép buộc...
Và người có thể ép buộc Mai Lị Á như vậy chỉ có thể là một kẻ có quyền hành vô cùng to lớn đồng thời kẻ đó cũng phải hiểu Las Vegas rất rõ, vì ngày này tuần trước, Mai Lị Á đã đặt chân đến mảnh đất xa hoa và hưởng thụ tại đây, rất có khả năng kẻ này đã theo dõi hoặc cũng có thể ở ngay bên cạnh cô...
Đó là lí do tại sao Lạc Di Như lại khoanh vùng phạm vi tìm kiếm chỉ có vỏn vẹn như vậy, nhưng có một điều vẫn khiến cô phải suy nghĩ.
Mai Lị Á bị ép buộc gửi tin nhắn, điều này Lạc Di Như có thể hiểu, nhưng chắc chắn rằng mục tiêu của kẻ đánh bom không phải là Mai Lị Á, nếu không thì tin nhắn này đã được công bố ra ngoài và show diễn của cô sẽ hủy ngay từ đầu mới đúng...
Không lẽ...
Hương thơm hoa ngọc lan đen lan tỏa trên người làm xoa dịu đi những suy nghĩ hỗn độn trong đầu Lạc Di Như, khiến hàng mi cong vút phủ xuống che đi đôi mắt tuyệt đẹp mà long lanh như hai hòn ngọc, cô từ từ tận hưởng chút cảm giác nhẹ bẫng mà khoan khoái ấy, đoạn với tay lấy cốc nước đá bên cạnh chiếc tủ con rồi nâng lên hớp một ngụm...
The Venetian Resort là một trong những khách sạn và sòng bạc đình đám nhất Las Vegas và trên toàn thế giới, vì vậy có lẽ khoảng thời gian tối muộn như hiện tại chính là lúc các cuộc vui bắt đầu diễn ra, đâu đó xung quanh thành phố cũng hiện lên những bảng logo của từng quán bar đang nhấp nháy mang đủ các loại màu sắc, trên các mặt đường đồng thời cũng gia tăng số lượng xe đua xa xỉ và tiếng huyên náo ầm ĩ của các bạn trẻ...
Lạc Di Như đặt laptop xuống giường dù cho chiếc máy tính vẫn còn đang bận cập nhật thông tin mà cô yêu cầu tìm kiếm, dĩ nhiên việc làm này không có một kẻ nào có thể biết được vì mạng lưới bảo mật, phá sóng và hack dữ liệu của Learvania là số một.
Chạm tay vào lớp kính mát lạnh đang phản chiếu toàn bộ khung cảnh lộng lẫy của thành phố rộng lớn, Lạc Di Như khoan khoái thưởng thức khung cảnh mê hoặc và xa xỉ mà Las Vegas mang lại, hai con ngươi to tròn lấp lánh như những vì tinh tú trên bầu trời đang phóng tầm nhìn ra một nơi thật xa xăm cho đến khi chiếc laptop nhấp nháy báo hiệu một tiếng, cho biết rằng tất cả thông tin đã được tải xuống và lưu trữ hoàn toàn.
Lạc Di Như tiến lại đầu giường và tắt laptop, đồng thời tiện tay lấy từ trong tủ ra một chiếc váy màu neon bạc chân xẻ chữ V, ôm sát cơ thể và xẻ ngực rất sâu, đoạn lục tìm bộ trang điểm hàng hiệu mà cô mang theo trong chuyến đi rồi đặt lên bàn trang điểm, ánh đèn trong căn phòng chiếu rọi vào càng khiến cho bộ trang điểm trở nên lấp lánh và mĩ miều, đẹp mắt...
Lạc Di Như muốn khám phá khách sạn hạng sang này, cô muốn có được cảm giác trải nghiệm đầy thú vị nhất trong thời gian cô ở tại đây, vì vậy cô đã chọn được nơi mà cô muốn đến đầu tiên...
Casino Room − Sòng bạc nổi tiếng tại The Venetian Resort, là nơi mà những khách hàng vào đây phải mang theo $20000 trở lên thì mới có quyền tham gia mọi cuộc chơi...
Nụ cười ma mị dần hiện lên trên gương mặt hoàn mỹ, Lạc Di Như dường như đang rất phấn khích khi tham gia, cũng đúng thôi, $20000 đối với cô cũng chả là gì.
__________________________________
Đột nhập thông tin cá nhân (3): HÀN BÁCH HUYỄN
_ Hàn Bách Huyễn là ai: là bạn hồi cấp 3 của Lạc Di Như và Mai Lị Á, đồng thời là thiếu gia của Hàn gia thượng lưu nổi tiếng ở Trung Quốc.
_ Chiều cao: 1.88m
_ Cân nặng: 78kg
_ Cỡ giày: 43
_ Đặc điểm ngoại hình: đẹp trai, cao ráo, tóc đen, mắt đen, có cơ bắp, bụng có múi, vui tính, hòa nhã nhưng khi có nộ khí thì trông rất lạnh lẽo và u tối.
_ Đặc thù: yêu Lạc Di Như điên đảo hồi đi học.
Đánh giá ngoại hình: khá chuẩn
__________________________________
GÓC TÁC GIẢ:
Toe toe lâu lắm rồi con lười này nó mới ra chap một lần nữa đây!!
Vâng rất xin lỗi các tềnh iu của tuii đã phải đợi lâu lẩu lầu lâu rồi mới lại có thể come back để đọc chapter 8, vì thực sự thì trong tháng vừa qua tuii bận hoạt động, phong trào và du lịch rất rất nhiều nên không thể chăm chút cho wattpad và tác phẩm được nhiều cho lắm:(((
Nhưng không sao, tuii đã trở lại đây và tính chăm chỉ sẽ xuất hiện trở lại rùi, vào năm mới bên cạnh việc học và phong trào chắc còn phải dành kha khá thời gian cho wattpad và các độc giả của tuii á:))
Éc écc để bù đắp cho những ngày đêm chờ đợi thì chapter 8 sẽ khá là dài các bạn nhé, uii còn được đăng vào đầu tuần nữa cơ chứ cho các tềnh iu ở nhà tha hồ mà có cả tuần ngồi đọc!!
Í quên, ủng hộ tuii bằng cách BÌNH CHỌN cho các chapters bạn nhé!!
Cảm ơn và yêu thương mọi người rất nhiều!
Tác giả :
Yen Chi