Mị Dục
Chương 13
Con đường ngầm vẫn vậy, vẫn mang trong mình sự bí hiểm đến rùng rợn của không gian xanh khói hòa lẫn với những bức tường gạch xám xịt và ẩm mốc, váng vất đâu đây là sự rình rập của bọn tội phạm mà chỉ cần sơ suất một chi tiết nhỏ cũng đủ để giết cả một mạng người...
Những lối đi bí mật thì vận trên mình sự lạnh lẽo và khô khốc, với chiều sâu ngăn cách con đường ngầm với mặt đất thật xa cách và tách biệt, thế nhưng giờ đây không gian như được hun nóng bởi sự hiện diện của một đôi nam nữ đầy ma mãnh khiến cho ai cũng phải dè chừng...
Từng hơi thở, mùi hương của hai người quấn lấy nhau trong không gian chật hẹp, Lạc Di Như vừa được Đinh Cẩn Vệ nâng đỡ trên lối đi bí mật chuyển tiếp từ không gian rộng lớn xuống dưới thế giới chật hẹp đầy tăm tối tựa như một thiên thần sà vào lòng anh, lấp đầy bầu không giữa hai người một sự phấn chấn và đầy hứng khởi cho cuộc vui đang chờ đợi phía trước dù cho biết rằng nơi đây có thể kết liễu mạng sống của hai người bất cứ lúc nào...
Lạc Di Như cựa người, nghiêng cơ thể của mình sang một bên rồi đặt chân xuống mặt đất, động tác nhanh như cắt thoáng chốc đã thoát khỏi vòng tay của Đinh Cẩn Vệ, cô định bước ra bên ngoài thăm dò thì một cánh tay bỗng chốc chặn ngang tầm nhìn, kéo theo đó một bóng hình cao lớn, vạm vỡ bao trùm lên khắp cơ thể cô, dồn cô vào góc tường chật hẹp.
_ Đứng im.
Âm vực trầm thấp và lãnh khốc cất lên đủ để cho Lạc Di Như nghe thấy vừa mang tính uy quyền mà cũng như một mệnh lệnh không cho đối phương chống đối. Dưới chiếc mũ áo chống đạn màu đen rực sáng đôi con ngươi xanh biếc đang ngước lên nhìn Đinh Cẩn Vệ với uy khí lạnh băng như để đáp trả câu nói của anh, đồng thời cũng thể hiện rõ ngạo khí mà chủ nhân của nó sở hữu.
Đinh Cẩn Vệ vẫn lạnh tanh nhưng đôi mắt màu hổ phách của anh không tài nào rời khỏi đôi mắt to như ngọc đang ghim tia nhìn chòng chọc vào mình, tự nhủ rằng chúng thật đẹp, thật quyến rũ và đầy huyền bí khiến cho con người ta ngây ngất nhưng cũng phải nể sợ muôn phần. Dù vậy, vẻ đẹp của khuôn mặt và hình thể của Lạc Di Như chưa bao giờ khiến anh thất vọng ngoại trừ hôm nay và chính xác hơn, là ngay lúc này đây...
Phẳng đét...
Đó là dòng suy nghĩ đầu tiên chạy qua tâm trí của anh khi anh đưa tay đỡ lấy thân thể Lạc Di Như, một cánh tay anh đỡ dưới phần thân đùi, tay còn lại thì ôm lấy phần ngực dưới cánh tay của cô nhưng thất vọng thay, anh không thể cảm nhận được gì ngoài tấm áo chống đạn thô kệch cô đang mặc...
Lạc Di Như có lẽ đã quấn những tấm băng đô màu trắng quanh bầu ngực của mình, một phần nhằm tạo điều kiện cho việc di chuyển, một phần cũng vì những nếp quấn giữa những dải băng là nơi lí tưởng để cô cất giấu những thiết bị đặc biệt trong người nhằm phòng vệ khi có nguy hiểm xảy đến.
Tuy nhiên, cô đã đánh giá thấp khi nghĩ rằng bọn tội phạm sẽ không thể dịch mã DNA khi chỉ quấn trên mặt một tấm khăn màu đen...
Đinh Cẩn Vệ nhíu mày, tháo từ trong tay một thiết bị nhỏ xíu phát ra ánh màu xanh mờ nhạt rồi gắn lên phía sau tai của Lạc Di Như.
_ Đây là TCGC, thiết bị có khả năng gây nhiễu bộ gen tạm thời đối với vật chủ sống. Nó sẽ tạo ra một mặt nạ tàng hình để bảo vệ danh tính tuyệt đối cho cô trong một khoảng thời gian nhất định.
Đinh Cẩn Vệ đồng thời cũng lấy ra một đôi găng tay màu đen rồi nâng đôi bàn tay của Lạc Di Như lên đeo vào cho cô, tuy nhiên sự động chạm này đã khiến anh phải nhíu mày lần nữa.
Đôi tay cô lạnh buốt...
_ Còn đây là đôi găng cảm biến giúp cô không lưu lại dấu vân tay khi chạm vào một vật thể lạ. Tất cả những thiết bị này đã được tôi kích hoạt từ trước, vì vậy cô có thể sử dụng chúng với những hoạt năng một cách tối đa.
Lạc Di Như thích thú nhìn đôi găng trên tay mình, đôi con ngươi màu ngọc biếc ánh lên những tia nhìn đầy thích thú và tà mị, và điều cô cảm thấy ưu ái nhất có lẽ là chiếc mặt nạ tàng hình đang gây nhiễu DNA tạm thời với hàng tỉ phần tử được cấu hình cực kì kĩ lưỡng mà cô đang đeo trên mặt ngay lúc này...
_ Còn nữa, càng về đêm nhiệt độ ở nơi đây càng giảm sâu, và khả năng giảm đến mấy chục độ âm là rất cao. Tôi không muốn cô ra đi oan uổng chỉ vì bị chết cóng.
Lạc Di Như lập tức hiểu ra ngay lí do vì sao Đinh Cẩn Vệ biết cô đang lạnh, và giọng điệu đó rõ là đang có ý mỉa mai, cho rằng cô không biết cách giữ ấm thân thể khi đặt chân đến một nơi heo hút, thâm hiểm như thế này. Cô không đáp, chỉ hướng đôi con ngươi to tròn ngẩng lên đối diện với ánh mắt màu hổ phách tuyệt đẹp đầy quỷ quyệt và ghim vào đó một ánh nhìn đầy cảnh cáo và rùng rợn.
_ Đây là thiết bị nhiệt cảm ứng, nó sẽ giúp chúng ta xác định vị trí của nhau và báo hiệu có người đến gần trong phạm vi bán kính 5-10m. Trong trường hợp một trong hai người gặp nguy hiểm, tín hiệu cũng sẽ được chuyển đi ngay lập tức đến người kia. Hãy mang nó thật cẩn trọng trên người.
Chất giọng trong veo cất lên thủ thỉ một hồi dài đủ để hai người có thể nghe thấy, vừa quyến rũ, bí hiểm mà cũng chan chứa hơi thở và mùi hương thơm ngát của chủ nhân sở hữu nó. Lạc Di Như đưa ra thiết bị mà Learvania vừa chế tạo cho Đinh Cẩn Vệ rồi nghiêng người bước ra bên ngoài, trước khi đi cô không quên đáp lại Đinh Cẩn Vệ một câu, gương mặt nhìn theo góc nghiêng lúc này càng kiều mị hơn bao giờ hết.
_ Bảo trọng.
Tại một căn phòng khác của The Caesar Entertainment Resort...
PM tỉnh dậy với thân thể và đầu óc đau nhức, choáng váng, hai tay và đôi chân của hắn đều bị trói chặt bằng những dây roi mây đầy gai nhọn, khiến cho hắn tuy cảm thấy đau nhói nhưng cũng chỉ biết im lặng mà cắn răng chịu đựng...
_ May cho ông là tôi đã không lấy mạng ông ngay trong căn phòng mà ông định gặp riêng Lạc nữ chủ, có lẽ tôi cảm thấy ông vẫn còn giá trị ở một vài khía cạnh nào đó.
Đôi mắt đục ngầu của PM ngẩng lên đảo qua khắp căn phòng xa xỉ, sang trọng, cố gắng tìm đến chủ nhân của giọng nói vừa rồi và đã dừng lại nơi một bộ bàn ghế pha trà của resort đặt ngay cạnh tấm kính một chiều trong suốt đang phản chiếu khung cảnh buổi biểu diễn của Mai Lị Á, đồng thời cũng rọi lên hình ảnh một bóng hình cao ngạo đang châm lửa hút điếu thuốc, vừa bất cần nhưng cũng không kém phần quỷ quyệt...
Và đặt ngay trên chiếc bàn tròn cạnh cốc cà phê không gì khác, là một khẩu súng lục...
_ Tôi không cần biết vì sao ông lại tung tin dọa đánh bom của chính ca sĩ làm việc trong công ty của ông. − Kẹp điếu thuốc trong tay rồi đặt lên vành môi của mình, Hàn Bách Huyễn rít một hơi thuốc dài rồi cầm khẩu súng lục tiến đến PM. − Tôi chỉ muốn biết ai là người đã sai ông làm điều đó.
Giọng điệu lãnh đạm mang đến cho đối phương một áp khí đến nghẹt thở, Hàn Bách Huyễn liếc nhìn dáng vẻ nhếch nhác, tiều tụy của PM không chút cảm xúc, khẩu súng lục anh cầm trên tay vẫn chưa lên đạn nhưng anh đã bắt đầu cảm thấy nôn nóng.
Anh muốn giết con người bỉ ổi, nhơ nhuốc ấy ngay lúc này, nhưng việc khai thác thông tin từ hắn vẫn chưa hoàn thành nên anh chỉ còn cách đàn áp và đe dọa, bắt ông đưa ra những thông tin mà anh muốn có nhằm phục vụ cho cuộc triệt phá của Lạc Di Như và Đinh Cẩn Vệ ngoài kia...
_ Không có ai có thể sai khiến PM tao làm điều này. − PM ho khục khặc vài tiếng, khẽ cất giọng gầm gừ. − Lạc Di Như là căn nguyên chính, tao làm điều này vì muốn được gặp ả, muốn có được một lần chiêm ngưỡng và hưởng thụ hồng nhan đến tuyệt vời ấy...
_ Câm miệng! Tao đã nói tao không cần biết mày làm điều này là vì cái gì. − Hàn Bách Huyễn rít lên từng câu chữ chất chứa thanh âm vu lãnh và man rợ, một phần PM đưa ra những câu trả lời thừa thãi, một phần cũng vì anh không thể chịu đựng được tên người con gái anh yêu, hoặc chí ít là đã từng, cất lên từ lời nói của kẻ hoang dục này, cả những hình ảnh mà hắn dám tưởng tượng ra những chuyện sẽ làm đối với cô...
Điếu thuốc cầm trên tay đã cạn, khói thuốc trong căn phòng cũng dần lụi tàn, trả lại cho căn phòng sang trọng mùi gỗ trầm hương dễ chịu vốn có của nó, thế nhưng dư vị của lãnh khí tàn độc vẫn còn đó, ẩn hiện trong bầu không lạnh lẽo giữa hai con người không ai kiêng nể ai...
_ Được, đây là do mày tự chuốc lấy.
Hàn Bách Huyễn quay người bước trở lại bộ bàn ghế rồi cầm lên một xấp tài liệu trên tay.
_ PM, ông trùm quản lí ngành giải trí và là một trong những nhà tài phiệt lớn nhất Trung Quốc, đã từng bị kiện về những vụ bê bối tình dục, bao gồm vụ cưỡng hiếp hai nữ diễn viên trong chuyến đi đến Nepal vào năm ngoái, và một vụ lạm dụng tình dục một người mẫu mới vào nghề. Không những thế, ông còn bị cáo buộc bởi những tội danh khác như trốn thuế lao động, kê khai vốn sai sự thật, và lớn nhất, là sự liên can đến đường dây buôn bán ma túy quốc tế.
Hàn Bách Huyễn tổng hợp những tình tiết trong bản cáo buộc PM một cách ngắn gọn, đoạn đôi đồng tử màu đen lại phóng tầm nhìn về phía PM với gương mặt không chút cảm xúc.
_ Tập hồ sơ cáo buộc và bằng chứng xác minh này cũng đã đủ để đưa mày vào phòng tử hình rồi.
_ Thay vì những đống giấy vớ vẩn đó thì việc mày để tao sống đến tận lúc này làm tao ngạc nhiên hơn đấy.
_ Tao sẽ làm thế ngay tại căn phòng tiếp khách của mày nếu được sự đồng ý của cô ấy...
_ Trưởng thành rồi mà vẫn còn để phụ nữ dắt mũi sao?
Hàn Bách Huyễn nghe đến đây tuy không biểu lộ xúc cảm ra mặt nhưng gương mặt anh tuấn đã phần nào tối lại, đôi con ngươi sâu hun hút khắc lên ánh nhìn đầy khinh miệt với kẻ đối diện, âm vang trầm thấp trong giọng nói của anh cũng từ đó mà cất lên.
_ Giống nghiệt chủng như mày không đáng để được phụ nữ dắt mũi đâu...
Hàn Bách Huyễn nói rồi liền ngả lưng vào chiếc ghế sofa lông ngỗng gần đó, đồng thời ra kí hiệu và đưa tập tài liệu cho một tên cận vệ đang tiến đến gần.
_ Giao thứ này cho cảnh sát, nói rằng chứng cứ là do Hàn gia cung cấp và Hàn gia sẽ sẵn sàng hầu tòa nếu người bị cáo buộc muốn khởi kiện.
_ Súc sinh! Tao đã nói vụ đánh bom này là do chính tao tung tin, chính tao làm, ngoài ra không còn ai khác!
Tên cận vệ vẫn không dừng bước, còn Hàn Bách Huyễn nghe đến đây thì cười khẩy.
_ Một quả bom cướp đi sinh mạng của bao người có khi còn khiến mày phải chịu tội nặng hơn là tập hồ sơ kia đấy.
_ Không...không có bom nào hết! Tao chỉ tung tin đe dọa, chứ thực chất không sắp đặt một quả bom nào cả! − PM gào lên một cách bất lực khiến cho giọng nói của hắn lạc đi trong bầu không khí lạnh lẽo. Hắn ngước đôi mắt đục ngầu nhìn Hàn Bách Huyễn, ghim vào đó là chất giọng đay nghiến. − Loại người như mày sẽ có ngày bị báo ứng!
"Cảnh báo đỏ: phạm vi 50m phía đông 37º56" phát hiện vùng nguồn nhiệt có thể gây nổ trong phạm vi bán kính 200m. Xác suất sống sót của cơ thể khi bị ảnh hưởng là 0,11%. Khuyến cáo nên rời khỏi phạm vi nhanh nhất có thể".
Những âm tiếng của chiếc máy cảm biến nhiệt Lạc Di Như đang đeo trên tai vang lên một vài cảnh báo khi cô đang ở một thông đạo cách khá xa so với điểm xuất phát - là nơi cô và Đinh Cẩn Vệ gặp nhau. Lời cảnh báo vừa dứt thì con chip liên lạc của cô rung lên.
"PM không phải là kẻ gài bom". − Phía bên kia đầu dây, chất giọng trầm thấp của Hàn Bách Huyễn vang lên, xen lẫn trong đó là sự lo lắng. − "Chúng ta vẫn chưa biết kẻ đánh bom thật sự là ai, vì vậy tôi nghĩ cậu vẫn nên thoát khỏi..."
"Tôi sẽ ở lại đây cho đến khi thiết bị kích hoạt bom được phá hủy hoàn toàn". − Lạc Di Như không đợi Hàn Bách Huyễn nói hết câu liền cắt ngang, đôi chân đang bước đi bỗng khựng lại và không dám tin vào những gì mình đang nhìn thấy trước mặt.
Trước mặt cô là một dãy bom chất lên thành từng đống, bên trên những thân hình xù xì, cứng cáp của chúng được bọc bằng các tấm bạt ni lông đen ngòm. Lạc Di Như men theo đống bom cồng kềnh rồi dừng lại ở một góc khuất, khẽ cúi người.
Trên thân hình thô cứng của một quả bom là một bộ định giờ phát ra những tiếng tích tắc âm ỉ, và con số hiển thị trên đồng hồ khiến cô khẽ nhíu mày.
20 phút 18 giây...
Đó là khoảng thời gian còn lại dành cho Lạc Di Như để cô còn có thể kịp làm điều gì đó, bằng không sau cái tích tắc cuối cùng, có thể The Caesars Entertainment Resort sẽ chỉ là một bãi tro hoang tàn chất đống xác của hàng vạn con người...
_________________________________
GÓC TÁC GIẢ:
Nếu các bạn độc giả nào mà đọc đến đây thì tui phải công nhận các ông bà siêu thiệt luôn, chờ đợi đến cả mấy tháng trời để hóng được chap mới.:))
Eoo uii tui nợ các bạn một lời xin lỗi chân thành vì lâu kinh niên rùi mới ra chap mới, và cũng cảm ơn các bạn đã đợi tui và hóng đến tận ngày hôm nay nha <3.
Yên tâm nếu không có thông báo thì tui sẽ KHÔNG BAO GIỜ drop truyện đâu nha!
Thân <3.
Những lối đi bí mật thì vận trên mình sự lạnh lẽo và khô khốc, với chiều sâu ngăn cách con đường ngầm với mặt đất thật xa cách và tách biệt, thế nhưng giờ đây không gian như được hun nóng bởi sự hiện diện của một đôi nam nữ đầy ma mãnh khiến cho ai cũng phải dè chừng...
Từng hơi thở, mùi hương của hai người quấn lấy nhau trong không gian chật hẹp, Lạc Di Như vừa được Đinh Cẩn Vệ nâng đỡ trên lối đi bí mật chuyển tiếp từ không gian rộng lớn xuống dưới thế giới chật hẹp đầy tăm tối tựa như một thiên thần sà vào lòng anh, lấp đầy bầu không giữa hai người một sự phấn chấn và đầy hứng khởi cho cuộc vui đang chờ đợi phía trước dù cho biết rằng nơi đây có thể kết liễu mạng sống của hai người bất cứ lúc nào...
Lạc Di Như cựa người, nghiêng cơ thể của mình sang một bên rồi đặt chân xuống mặt đất, động tác nhanh như cắt thoáng chốc đã thoát khỏi vòng tay của Đinh Cẩn Vệ, cô định bước ra bên ngoài thăm dò thì một cánh tay bỗng chốc chặn ngang tầm nhìn, kéo theo đó một bóng hình cao lớn, vạm vỡ bao trùm lên khắp cơ thể cô, dồn cô vào góc tường chật hẹp.
_ Đứng im.
Âm vực trầm thấp và lãnh khốc cất lên đủ để cho Lạc Di Như nghe thấy vừa mang tính uy quyền mà cũng như một mệnh lệnh không cho đối phương chống đối. Dưới chiếc mũ áo chống đạn màu đen rực sáng đôi con ngươi xanh biếc đang ngước lên nhìn Đinh Cẩn Vệ với uy khí lạnh băng như để đáp trả câu nói của anh, đồng thời cũng thể hiện rõ ngạo khí mà chủ nhân của nó sở hữu.
Đinh Cẩn Vệ vẫn lạnh tanh nhưng đôi mắt màu hổ phách của anh không tài nào rời khỏi đôi mắt to như ngọc đang ghim tia nhìn chòng chọc vào mình, tự nhủ rằng chúng thật đẹp, thật quyến rũ và đầy huyền bí khiến cho con người ta ngây ngất nhưng cũng phải nể sợ muôn phần. Dù vậy, vẻ đẹp của khuôn mặt và hình thể của Lạc Di Như chưa bao giờ khiến anh thất vọng ngoại trừ hôm nay và chính xác hơn, là ngay lúc này đây...
Phẳng đét...
Đó là dòng suy nghĩ đầu tiên chạy qua tâm trí của anh khi anh đưa tay đỡ lấy thân thể Lạc Di Như, một cánh tay anh đỡ dưới phần thân đùi, tay còn lại thì ôm lấy phần ngực dưới cánh tay của cô nhưng thất vọng thay, anh không thể cảm nhận được gì ngoài tấm áo chống đạn thô kệch cô đang mặc...
Lạc Di Như có lẽ đã quấn những tấm băng đô màu trắng quanh bầu ngực của mình, một phần nhằm tạo điều kiện cho việc di chuyển, một phần cũng vì những nếp quấn giữa những dải băng là nơi lí tưởng để cô cất giấu những thiết bị đặc biệt trong người nhằm phòng vệ khi có nguy hiểm xảy đến.
Tuy nhiên, cô đã đánh giá thấp khi nghĩ rằng bọn tội phạm sẽ không thể dịch mã DNA khi chỉ quấn trên mặt một tấm khăn màu đen...
Đinh Cẩn Vệ nhíu mày, tháo từ trong tay một thiết bị nhỏ xíu phát ra ánh màu xanh mờ nhạt rồi gắn lên phía sau tai của Lạc Di Như.
_ Đây là TCGC, thiết bị có khả năng gây nhiễu bộ gen tạm thời đối với vật chủ sống. Nó sẽ tạo ra một mặt nạ tàng hình để bảo vệ danh tính tuyệt đối cho cô trong một khoảng thời gian nhất định.
Đinh Cẩn Vệ đồng thời cũng lấy ra một đôi găng tay màu đen rồi nâng đôi bàn tay của Lạc Di Như lên đeo vào cho cô, tuy nhiên sự động chạm này đã khiến anh phải nhíu mày lần nữa.
Đôi tay cô lạnh buốt...
_ Còn đây là đôi găng cảm biến giúp cô không lưu lại dấu vân tay khi chạm vào một vật thể lạ. Tất cả những thiết bị này đã được tôi kích hoạt từ trước, vì vậy cô có thể sử dụng chúng với những hoạt năng một cách tối đa.
Lạc Di Như thích thú nhìn đôi găng trên tay mình, đôi con ngươi màu ngọc biếc ánh lên những tia nhìn đầy thích thú và tà mị, và điều cô cảm thấy ưu ái nhất có lẽ là chiếc mặt nạ tàng hình đang gây nhiễu DNA tạm thời với hàng tỉ phần tử được cấu hình cực kì kĩ lưỡng mà cô đang đeo trên mặt ngay lúc này...
_ Còn nữa, càng về đêm nhiệt độ ở nơi đây càng giảm sâu, và khả năng giảm đến mấy chục độ âm là rất cao. Tôi không muốn cô ra đi oan uổng chỉ vì bị chết cóng.
Lạc Di Như lập tức hiểu ra ngay lí do vì sao Đinh Cẩn Vệ biết cô đang lạnh, và giọng điệu đó rõ là đang có ý mỉa mai, cho rằng cô không biết cách giữ ấm thân thể khi đặt chân đến một nơi heo hút, thâm hiểm như thế này. Cô không đáp, chỉ hướng đôi con ngươi to tròn ngẩng lên đối diện với ánh mắt màu hổ phách tuyệt đẹp đầy quỷ quyệt và ghim vào đó một ánh nhìn đầy cảnh cáo và rùng rợn.
_ Đây là thiết bị nhiệt cảm ứng, nó sẽ giúp chúng ta xác định vị trí của nhau và báo hiệu có người đến gần trong phạm vi bán kính 5-10m. Trong trường hợp một trong hai người gặp nguy hiểm, tín hiệu cũng sẽ được chuyển đi ngay lập tức đến người kia. Hãy mang nó thật cẩn trọng trên người.
Chất giọng trong veo cất lên thủ thỉ một hồi dài đủ để hai người có thể nghe thấy, vừa quyến rũ, bí hiểm mà cũng chan chứa hơi thở và mùi hương thơm ngát của chủ nhân sở hữu nó. Lạc Di Như đưa ra thiết bị mà Learvania vừa chế tạo cho Đinh Cẩn Vệ rồi nghiêng người bước ra bên ngoài, trước khi đi cô không quên đáp lại Đinh Cẩn Vệ một câu, gương mặt nhìn theo góc nghiêng lúc này càng kiều mị hơn bao giờ hết.
_ Bảo trọng.
Tại một căn phòng khác của The Caesar Entertainment Resort...
PM tỉnh dậy với thân thể và đầu óc đau nhức, choáng váng, hai tay và đôi chân của hắn đều bị trói chặt bằng những dây roi mây đầy gai nhọn, khiến cho hắn tuy cảm thấy đau nhói nhưng cũng chỉ biết im lặng mà cắn răng chịu đựng...
_ May cho ông là tôi đã không lấy mạng ông ngay trong căn phòng mà ông định gặp riêng Lạc nữ chủ, có lẽ tôi cảm thấy ông vẫn còn giá trị ở một vài khía cạnh nào đó.
Đôi mắt đục ngầu của PM ngẩng lên đảo qua khắp căn phòng xa xỉ, sang trọng, cố gắng tìm đến chủ nhân của giọng nói vừa rồi và đã dừng lại nơi một bộ bàn ghế pha trà của resort đặt ngay cạnh tấm kính một chiều trong suốt đang phản chiếu khung cảnh buổi biểu diễn của Mai Lị Á, đồng thời cũng rọi lên hình ảnh một bóng hình cao ngạo đang châm lửa hút điếu thuốc, vừa bất cần nhưng cũng không kém phần quỷ quyệt...
Và đặt ngay trên chiếc bàn tròn cạnh cốc cà phê không gì khác, là một khẩu súng lục...
_ Tôi không cần biết vì sao ông lại tung tin dọa đánh bom của chính ca sĩ làm việc trong công ty của ông. − Kẹp điếu thuốc trong tay rồi đặt lên vành môi của mình, Hàn Bách Huyễn rít một hơi thuốc dài rồi cầm khẩu súng lục tiến đến PM. − Tôi chỉ muốn biết ai là người đã sai ông làm điều đó.
Giọng điệu lãnh đạm mang đến cho đối phương một áp khí đến nghẹt thở, Hàn Bách Huyễn liếc nhìn dáng vẻ nhếch nhác, tiều tụy của PM không chút cảm xúc, khẩu súng lục anh cầm trên tay vẫn chưa lên đạn nhưng anh đã bắt đầu cảm thấy nôn nóng.
Anh muốn giết con người bỉ ổi, nhơ nhuốc ấy ngay lúc này, nhưng việc khai thác thông tin từ hắn vẫn chưa hoàn thành nên anh chỉ còn cách đàn áp và đe dọa, bắt ông đưa ra những thông tin mà anh muốn có nhằm phục vụ cho cuộc triệt phá của Lạc Di Như và Đinh Cẩn Vệ ngoài kia...
_ Không có ai có thể sai khiến PM tao làm điều này. − PM ho khục khặc vài tiếng, khẽ cất giọng gầm gừ. − Lạc Di Như là căn nguyên chính, tao làm điều này vì muốn được gặp ả, muốn có được một lần chiêm ngưỡng và hưởng thụ hồng nhan đến tuyệt vời ấy...
_ Câm miệng! Tao đã nói tao không cần biết mày làm điều này là vì cái gì. − Hàn Bách Huyễn rít lên từng câu chữ chất chứa thanh âm vu lãnh và man rợ, một phần PM đưa ra những câu trả lời thừa thãi, một phần cũng vì anh không thể chịu đựng được tên người con gái anh yêu, hoặc chí ít là đã từng, cất lên từ lời nói của kẻ hoang dục này, cả những hình ảnh mà hắn dám tưởng tượng ra những chuyện sẽ làm đối với cô...
Điếu thuốc cầm trên tay đã cạn, khói thuốc trong căn phòng cũng dần lụi tàn, trả lại cho căn phòng sang trọng mùi gỗ trầm hương dễ chịu vốn có của nó, thế nhưng dư vị của lãnh khí tàn độc vẫn còn đó, ẩn hiện trong bầu không lạnh lẽo giữa hai con người không ai kiêng nể ai...
_ Được, đây là do mày tự chuốc lấy.
Hàn Bách Huyễn quay người bước trở lại bộ bàn ghế rồi cầm lên một xấp tài liệu trên tay.
_ PM, ông trùm quản lí ngành giải trí và là một trong những nhà tài phiệt lớn nhất Trung Quốc, đã từng bị kiện về những vụ bê bối tình dục, bao gồm vụ cưỡng hiếp hai nữ diễn viên trong chuyến đi đến Nepal vào năm ngoái, và một vụ lạm dụng tình dục một người mẫu mới vào nghề. Không những thế, ông còn bị cáo buộc bởi những tội danh khác như trốn thuế lao động, kê khai vốn sai sự thật, và lớn nhất, là sự liên can đến đường dây buôn bán ma túy quốc tế.
Hàn Bách Huyễn tổng hợp những tình tiết trong bản cáo buộc PM một cách ngắn gọn, đoạn đôi đồng tử màu đen lại phóng tầm nhìn về phía PM với gương mặt không chút cảm xúc.
_ Tập hồ sơ cáo buộc và bằng chứng xác minh này cũng đã đủ để đưa mày vào phòng tử hình rồi.
_ Thay vì những đống giấy vớ vẩn đó thì việc mày để tao sống đến tận lúc này làm tao ngạc nhiên hơn đấy.
_ Tao sẽ làm thế ngay tại căn phòng tiếp khách của mày nếu được sự đồng ý của cô ấy...
_ Trưởng thành rồi mà vẫn còn để phụ nữ dắt mũi sao?
Hàn Bách Huyễn nghe đến đây tuy không biểu lộ xúc cảm ra mặt nhưng gương mặt anh tuấn đã phần nào tối lại, đôi con ngươi sâu hun hút khắc lên ánh nhìn đầy khinh miệt với kẻ đối diện, âm vang trầm thấp trong giọng nói của anh cũng từ đó mà cất lên.
_ Giống nghiệt chủng như mày không đáng để được phụ nữ dắt mũi đâu...
Hàn Bách Huyễn nói rồi liền ngả lưng vào chiếc ghế sofa lông ngỗng gần đó, đồng thời ra kí hiệu và đưa tập tài liệu cho một tên cận vệ đang tiến đến gần.
_ Giao thứ này cho cảnh sát, nói rằng chứng cứ là do Hàn gia cung cấp và Hàn gia sẽ sẵn sàng hầu tòa nếu người bị cáo buộc muốn khởi kiện.
_ Súc sinh! Tao đã nói vụ đánh bom này là do chính tao tung tin, chính tao làm, ngoài ra không còn ai khác!
Tên cận vệ vẫn không dừng bước, còn Hàn Bách Huyễn nghe đến đây thì cười khẩy.
_ Một quả bom cướp đi sinh mạng của bao người có khi còn khiến mày phải chịu tội nặng hơn là tập hồ sơ kia đấy.
_ Không...không có bom nào hết! Tao chỉ tung tin đe dọa, chứ thực chất không sắp đặt một quả bom nào cả! − PM gào lên một cách bất lực khiến cho giọng nói của hắn lạc đi trong bầu không khí lạnh lẽo. Hắn ngước đôi mắt đục ngầu nhìn Hàn Bách Huyễn, ghim vào đó là chất giọng đay nghiến. − Loại người như mày sẽ có ngày bị báo ứng!
"Cảnh báo đỏ: phạm vi 50m phía đông 37º56" phát hiện vùng nguồn nhiệt có thể gây nổ trong phạm vi bán kính 200m. Xác suất sống sót của cơ thể khi bị ảnh hưởng là 0,11%. Khuyến cáo nên rời khỏi phạm vi nhanh nhất có thể".
Những âm tiếng của chiếc máy cảm biến nhiệt Lạc Di Như đang đeo trên tai vang lên một vài cảnh báo khi cô đang ở một thông đạo cách khá xa so với điểm xuất phát - là nơi cô và Đinh Cẩn Vệ gặp nhau. Lời cảnh báo vừa dứt thì con chip liên lạc của cô rung lên.
"PM không phải là kẻ gài bom". − Phía bên kia đầu dây, chất giọng trầm thấp của Hàn Bách Huyễn vang lên, xen lẫn trong đó là sự lo lắng. − "Chúng ta vẫn chưa biết kẻ đánh bom thật sự là ai, vì vậy tôi nghĩ cậu vẫn nên thoát khỏi..."
"Tôi sẽ ở lại đây cho đến khi thiết bị kích hoạt bom được phá hủy hoàn toàn". − Lạc Di Như không đợi Hàn Bách Huyễn nói hết câu liền cắt ngang, đôi chân đang bước đi bỗng khựng lại và không dám tin vào những gì mình đang nhìn thấy trước mặt.
Trước mặt cô là một dãy bom chất lên thành từng đống, bên trên những thân hình xù xì, cứng cáp của chúng được bọc bằng các tấm bạt ni lông đen ngòm. Lạc Di Như men theo đống bom cồng kềnh rồi dừng lại ở một góc khuất, khẽ cúi người.
Trên thân hình thô cứng của một quả bom là một bộ định giờ phát ra những tiếng tích tắc âm ỉ, và con số hiển thị trên đồng hồ khiến cô khẽ nhíu mày.
20 phút 18 giây...
Đó là khoảng thời gian còn lại dành cho Lạc Di Như để cô còn có thể kịp làm điều gì đó, bằng không sau cái tích tắc cuối cùng, có thể The Caesars Entertainment Resort sẽ chỉ là một bãi tro hoang tàn chất đống xác của hàng vạn con người...
_________________________________
GÓC TÁC GIẢ:
Nếu các bạn độc giả nào mà đọc đến đây thì tui phải công nhận các ông bà siêu thiệt luôn, chờ đợi đến cả mấy tháng trời để hóng được chap mới.:))
Eoo uii tui nợ các bạn một lời xin lỗi chân thành vì lâu kinh niên rùi mới ra chap mới, và cũng cảm ơn các bạn đã đợi tui và hóng đến tận ngày hôm nay nha <3.
Yên tâm nếu không có thông báo thì tui sẽ KHÔNG BAO GIỜ drop truyện đâu nha!
Thân <3.
Tác giả :
Yen Chi